Đồng Đồng chạy xe về biệt thự. Bóng dáng yếu ớt bước vào cửa lớn không qua khỏi tầm mắt thiếu thiện chí của một người .
Người đàn ông thâm trầm kia nhìn theo bóng cô yểu điệu biến mất trong biệt thự xa hoa, trong mắt ánh lên một kia kỳ quái .
Nghĩ thầm “thì ra là cô”, chẳng trách có cảm giác quen như vậy . Hai năm không gặp, dường như cô càng xinh đẹp hơn .
Bọn họ lại gặp rồi!
Trên khuôn mặt thâm trầm hiện ra một nụ cười sâu hiểm . Vứt bỏ điếu thuốc trên tay, hắn nhanh chóng khởi động xe bỏ đi .
……
Đồng Đồng nấu nhiều món ngon đợi Lôi Dương trở về . Có điều chờ tới trời tối, cũng không thấy bóng dáng của Lôi Dương .
Không lẽ anh đi xã giao? Hay là có chuyện gì quan trọng? Anh rất ít khi về trễ như vậy cho nên Đồng Đồng có chút khó hiểu .
Cầm lấy điện thoại bấm dãy số của Lôi Dương, cô định hỏi anh có muốn về ăn
cơm tối không . Điện thoai reo vài tiếng thì tiếp thông .
“Alô!” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng một cô gái .
Đồng Đồng nghe được âm thanh kia, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, tại sao điện thoại của Lôi Dương lại do một cô gái tiếp?
Không có lý do gì Lôi Dương đem điện thoại để qua một bên mà không tiếp. Trừ
phi…trừ phi… Đồng Đồng nghĩ tới chuyện đáng sợ kia, tự nhiên thấy đau
lòng một trận .
Anh đi tìm cô gái khác sao?
Anh chán ghét cô sao? Không cần cô nữa, cho nên mới đi tìm cô gái khác .
Đồng Đồng cầm điện thoại, nghe bên kia kêu “alo, alo” mà cô thật lâu không
dám lên tiếng. Cuối cùng, cô cuống quít ngắt điện thoại .
Cô gái
kia là ai? Là một cô gái qua đường hay thân thiết với anh? Đồng Đồng lắc lắc đầu, muốn cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của mình .
Cô không nên nghĩ như vậy, không nên! Có lẽ chỉ là ngoài ý muốn .
Chỉ là cho dù tự an ủi chính mình, trái tim cũng là lo âu khó chịu, đau quá ! Còn có cảm giác rất uất ức .
Đồng Đồng phiền muộn đi ra cổng biệt thự, hít thở không khí mát mẻ bên
ngoài, nhìn thấy bầu trời chi chít sao, chợt lóe chợt tắt, giống như là
đôi mắt của Lôi Dương, tỏa ra ánh sáng trong trẻo, lạnh lùng mà lại mê
người .
Đồng Đồng thẫn thờ đi tới chiếc xe đạp dựng dưới tàng cây, chậm rãi ngồi xuống, tựa mình vào gốc cây .
Lẳng lặng nhìn trời cao .
……
Lôi Dương được tài xế của Lôi gia đưa về . Bởi vì anh đã uống rượu, hơi
say, nhưng vẫn kiên trì phải về nhà, cho nên Lôi gia đành phải kêu tài
xế đưa Lôi Dương về biệt thự. (Ve: Thì ở nhà có Đồng Đồng mà lị)
Đồng Đồng ở dưới tàng cây đứng lên, thấy Lôi Dương trở về, còn như là đang
say. Cô tới gần chưa kịp mở miệng nói chuyện thì cánh tay Lôi Dương đã
ôm ngang eo cô, đôi môi đầy vị rượu chụp lên môi cô .
Tài xế tức thời vội lái xe đi .
Đồng Đồng có chút bi thương, mở mắt nhìn Lôi Dương, chấp nhận nụ hôn đầy vị
rượu của anh . Chấp nhận hương vị không thuộc về cô cũng không thuộc về
Lôi Dương trên người anh . Cô có thể nhận ra đó là hương vị của cô gái
khác .
Lôi Dương buông môi Đồng Đồng ra, ôm cô đi theo hướng
phòng tắm . Dọc đường đi, Đồng Đồng cố giãy giụa khỏi vòng tay anh . Chỉ là Lôi Dương không để cho cô thoát . Cảm nhận được sự phản kháng của
cô, trong mắt anh lộ ra mấy phần không vui .
“Giúp tôi tắm rửa!” Mệnh lệnh bá đạo vang lên trong không khí, anh tiếp tục ôm Đồng Đồng vào bên trong phòng tắm .
Đồng Đồng ngẩng đầu lên, vô tình nhìn về phía cổ áo Lôi Dương . Một dấu ấn đỏ tươi đập vào mắt Đồng Đồng, đập vào tim cô .
Đồng Đồng mãnh liệt đẩy Lôi Dương ra, đau lòng không nói nên lời .
Anh thật sự đi tìm cô gái khác ! Đồng Đồng nước mắt lưng tròng . Dưới ánh sáng của ngọn đèn, ánh mắt lóng lánh hào quang .
Lôi Dương nheo mắt nhìn phản ứng của Đồng Đồng, khó hiểu không biết cô gái này lại gây chuyện gì .
Anh thô lỗ cởi áo khoác, tùy ý quăng một bên, ra lệnh “Lại đây!”
Đồng Đồng lắc đầu, khóc lóc “Anh không phải đã có cô gái khác rồi sao. Anh không cần em nữa!”
Lôi Dương nhìn thấy ánh mắt vừa tuyệt vọng vừa thống khổ của Đồng Đồng,
thái độ đau đớn của cô, trong lòng nhất thời phân vân . Tại sao vậy ? Vì cái gì mà nói ra những lời này ?
“Tại sao nói như vậy ?” Lôi Dương không có giận dữ, chỉ lạnh lùng mở miệng .
Đồng Đồng khóc lên, chạy như điên tới ôm anh, dùng sức gắt gao siết đôi tay
mỏng manh quanh Lôi Dương, nghẹn ngào “A Dương, anh không phải không cần em phải không?”
Tay Lôi Dương khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của
Đồng Đồng, nhẹ nhàng vỗ về , cất giọng trầm thấp “Làm sao được, cô gái
của tôi, tôi làm sao không cần em chứ”
Nước mắt Đồng Đồng thấm
ướt áo sơ mi trắng của anh . Cô ngẩng đầu, ngước đôi mắt ngấn nước nhìn
Lôi Dương, nhẹ giọng hỏi : “Anh có cưới em không?”
Cô biết không
nên hỏi, chỉ là lo lắng vì chuyện hôn sự của Lôi Dương còn có chuyện tối hôm nay, làm cho cô nhịn không được mới mở miệng hỏi vấn đề này.
Lôi Dương nghe được lời Đồng Đồng nói, bàn tay sững lại trên mái tóc cô.
Đồng Đồng nhìn thấy Lôi Dương nháy mắt ánh mắt biến sắc, có chút hối hận đã hỏi anh vấn đề này .
Thật lâu sau, Lôi Dương mới nói:” Sẽ không!”
Lời nói của Lôi Dương làm Đồng Đồng chấn động, cảm thấy hoa mắt choáng váng .
A Dương nói là sẽ không!
Trái tim Đồng Đồng như rơi xuống hầm băng, vỡ nát hoàn toàn! Khuôn mặt nhỏ
nhắn trở nên tái nhợt, trong mắt là thống khổ cùng tuyệt vọng .
Lôi Dương nâng mặt Đồng Đồng lên, nhìn cô nói “Chỉ là em vĩnh viễn vẫn là cô gái của tôi!”