Tình Cờ

Chương 4: Chương 4: Đừng bao giờ bỏ lỡ




Hôn sự của Lôi Dương cũng không phải một hai lời mà nói rõ được.

Ba huynh đệ nhà họ Lôi, cha của Lôi Dương, 2 người chú, tạo thành một gia tộc họ Lôi khổng lồ. Là gia tộc có thế lực kinh tế và chính trị lớn nhất nơi này.

Cha của Lôi Dương:Lôi Lâm, chú hai Lôi Dự, chú ba Lôi Quân là ba nhân vật trung tâm của gia tộc.

Bọn họ dựa vào công ty, hôn nhân chính trị tạo nên thế lực của gia tộc, dù là tài lực hay nhân lực cũng đều không thể đếm được. Mà con cháu trong gia tộc cũng sẽ phải lần lượt theo những cuộc hôn nhân chính trị hoặc kinh tế.

Lôi Dương lại là người xuất sắc nhất, tương lai sẽ trở thành người đứng đầu gia tộc.

Bởi vậy hôn nhân của anh không thể khác ngoài một cuộc hôn nhân chính trị hay kinh tế, điểm này Lôi Dương hiểu rõ hơn bất kì ai.

Ôm Đồng Đồng đang ngủ say, Lôi Dương trong lòng có điểm bất an.

Anh không muốn cô gái khác!

Lôi Dương lưu luyến hôn trán Đồng Đồng, nhắm mắt lại đi ngủ.

……

Mấy ngày sau.

Lôi Dương phải ra nước ngoài một chuyến, lần này là chuyện công ty, có lẽ phải đi mất cả tháng.

Lôi Dương mua cho Đồng Đồng một cái di động màu bạc để 2 người tiện liên lạc.

Trước đêm Lôi Dương ra nước ngoài, Đồng Đồng làm cho Lôi Dương một bữa tối thịnh soạn, đều là đồ ăn Lôi Dương thích.

Đêm nay bọn họ triền miên cực hạn, nghĩ muốn đem nỗi nhớ nhung trong một tháng tới bù đắp trong một đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Đồng Đồng tỉnh lại nhận ra Lôi Dương đã đi rồi, cạnh đầu giường có một tờ giấy nhắn.

Đồng Đồng cầm tờ giấy lên đọc:

“Em yêu à, anh sẽ mau trở lại, em nhớ chăm sóc bản thân mình, chờ anh trở lại nhé!

Người đàn ông của em, A Dương, chụt!” (em thề với các bác, anh này trẻ con kinh = =)

Đồng Đồng cười, nhẹ nhàng gập thư để lại dưới gối.

Tuy nhiên cô đã quen nhìn thấy anh mỗi sáng thức dậy, đã quen tỉnh lại trong vòng ôm ấm áp mà an toàn của anh.

Đồng Đồng đang tính về nhà một chút, từ ngày ở cùng với Lôi Dương còn chưa có gọi điện về nhà báo bình an một tiếng.

Đồng Đồng chỉ thu dọn qua loa một chút rồi rời khỏi biệt thự của Lôi Dương. Lái xe đi về nhà.

Nhà cô cũng không xa lắm, chỉ nửa giờ đi xe là đến. cô bấm chuông, người ra mở cửa chính là cậu em bảo bối của cô.

” Chị…… Chị về rồi!” Em trai Đồng Đồng là Lê Gia nhìn thấy cô xuất hiện, hơi bất ngờ một chút.

” Là chị, chị về rồi!” Cô nhẹ nhàng xoa xoa đầu Lê Gia đi vào nhà.

” Mẹ mẹ!” Đồng Đồng khẽ gọi, chạy về hướng phòng ăn

Cô đoán giờ này chắc mẹ đang ở trong chuẩn bị bữa sáng.

Quả nhiên, vừa thấy bóng dáng mẹ đi ra, Đồng Đồng đã vội ôm lấy mẹ cô nói:” Mẹ mẹ, con nhớ mẹ quá!”

” Con gái về rồi à!” Là bố của Đồng Đồng, Lê Sâm, nhìn thấy Đồng Đồng vui vẻ cười.

” Con nhóc này, còn biết đường về nhà nữa a, có người yêu rồi không cần bố mẹ nữa phải không!” Mẹ Đồng Đồng trách yêu, ôm chầm lấy Đồng Đồng.

Đồng Đồng nghe mẫu thân nói như vậy, kháng nghị nói:” Mẹ, sao lại nói như vậy!”

” Chị, anh kia có đẹp trai không?” Lê gia hỏi thẳng vấn đề luôn.

Đồng Đồng nhìn cậu em so với mình đã sắp cao hơn, mỉm cười nói:” Không đẹp bằng em, em là cậu bé đẹp trai nhất nhất!”

” Mau ăn cơm đi, chúng ta từ từ nói!” Mẹ cô nhẹ giọng nhắc nhở.

Một nhà bốn miệng ăn ung dung ăn bữa sáng.

Ông Lê khoảng trên dưới 50 tuổi, dáng người cao gầy, đôi mắt sáng rất có khí chất, cũng là một doanh nhân thành công.

Nhưng quy mô công ty vẫn không phát triển được.

Ông Lê nói, tiền không quan trọng, kiếm như vậy là đủ rồi, ông phải dùng nhiều thời gian chăm sóc người nhà. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu ông không muốn mở rộng công ty.

Bà Lê là một người phụ nữ nhẹ nhàng tao nhã, khoảng gần 50 tuổi, nhưng thoạt nhìn chỉ như trên dưới 40 tuổi.

Đồng Đồng một đêm không về hại bố mẹ cô lo lắng thiếu chút nữa báo cảnh sát, buổi sáng hôm sau họ nhận được điện thoại của Đồng Đồng mới yên tâm.

Đồng Đồng năm nay hai mươi ba tuổi, đúng là tuổi đẹp để yêu, có điều lớn như vậy Đồng Đồng cũng không nói đến chuyện yêu đương, cũng không hề hẹn hò với bạn trai, làm có đợt mọi người đã nghĩ sở thích của Đồng Đồng có vấn đề.

Ăn cơm xong bà Lê kéo Đồng Đồng vào trong phòng gặng hỏi.

” Con gái à, nói cho mẹ nghe, con không phải đã bị cái anh chàng kia ăn luôn rồi chứ?” Bà Lê hỏi thật.

Đồng Đồng bị chính mẹ mình hỏi như vậy, mặt đỏ lên, có chút thẹn thùng nói:” Mẹ , sao mẹ lại hỏi cái này ạ!”

” Vậy cậu kia có nhắc tới chuyện hôn lễ không?”

Đồng Đồng cười cười nói:” Mẹ, cũng phải để cho tình cảm của bọn con tiến triển đã chứ? Dù sao con và anh ấy cũng mới bắt đầu!”

” Mẹ chỉ nhắc nhở con thôi, đàn ông tốt phải mau bắt lấy, hơn nữa lại là người đàn ông mình thích, sau này nhỡ mà nó chạy mất, lúc ấy mình là con gái lại thiệt nhất!”

Đồng Đồng thẹn thùng cười, nhẹ nhàng nói:” con biết rồi, mẹ!”

” Cậu ta sao lại không về cùng con?” Bà Lê đột nhiên nhớ ra.

” Anh ấy đi công tác nước ngoài ạ!” Đồng Đồng nói xong trong lòng có chút nhớ Lôi Dương, ây, chỉ là tạm thời không thấy thôi mà!

Bà Lê tiếp tục đặt câu hỏi, chuyện hạnh phúc của con gái sao có thể không quan tâm chứ.

Lôi Dương ở nước ngoài, Đồng Đồng cũng muốn ở bên người thân nhiều một chút nên không ghé qua chỗ ở của Lôi Dương.

Một bên hưởng thụ sự ấm áp của gia đình, một bên ở trong tâm trạng nhớ nhung Lôi Dương, ngọt ngọt ngào ngào rồi lại làm cho người ta có một loại cảm giác lo lắng . Nhưng cô cũng đã một phần quên đi thương tổn Hạo Nam gây ra cho cô, là do gần đây quá ngọt ngào nên đã quên đi đau đớn sao?

Ngày hôm qua Lôi Dương điện thoại báo cho Đồng Đồng biết tối nay anh sẽ bay về nhà, tin này làm cho Đồng Đồng vui vẻ không thôi.

Cô nhờ người nhà đưa ra chỗ hẹn với Ước Tuyết Mạn, tiện thể lát nữa phải qua nhà Lôi Dương.

Đồng Đồng ngồi uống café cùng cô bạn tốt Tuyết Mạn, dường như rất nhớ Lôi Dương, nhìn người người đi lại bên ngoài cửa sổ, thi thoảng lại nhấp ly café.

Đột nhiên thấy lưng đau, hóa ra cô bạn tốt này đập tay vào lưng cô.

” Ai, khai thật mau, có phải yêu rồi không!” Bạn tốt Tuyết Mạn nhướn mày hỏi.

Đồng Đồng nhẹ nhàng cười, cúi đầu tiếp tục uống cà phê.

” Nhìn cậu như vậy nhất định là đúng rồi, mau kể xem anh ta như thế nào đi!” Tuyết Mạn vẻ mặt háo hức.

Đối với câu hỏi này của cô bạn tốt, Đồng Đồng cười nói:” Cậu nên quan tâm chính mình đi,dạo này cậu với Hạng Nam thế nào!” (ko phải Hạo Nam nha mọi ng)

Tuyết Mạn nghe thấy lời Đồng Đồng , sắc mặt tối sầm lại, không vui vẻ nói:” Vẫn thế, người nhà tớ vẫn phản đối, nhưng tớ thích Hạng Nam, có cản tớ cũng không sợ!”

Tuyết Mạn và cô cùng lớn lên bên nhau như 2 chị em, cha cô ấy là một doanh nhân thành công, mẹ là một nghệ sĩ.

Gia thế tốt, hơn nữa Tuyết Mạn cũng rất được, người theo đuổi cũng rất nhiều, nhưng cô lại chỉ xem trọng một người không có gì cả, Hạng Nam.

Có lẽ đây là ma lực của tình yêu đi, không cần đắn đo, không cần để ý!

Đồng Đồng cũng không hài lòng với Hạng Nam, lần đâu tiên cô nhìn thấy anh ta đã có dự cảm không tốt, Hạng Nam là người tài giỏi, dáng người cũng cao ráo đẹp trai, có điều Đồng Đồng cảm thấy anh ta không đủ chân thành, thiếu tự nhiên, đây ấn tượng đầu tiên của cô với Hạng Nam.

Người nhà của Tuyết Mạn cũng không ưa Hạng Nam, kiên quyết phản chuyện của bọn họ.

Đồng Đồng đang định nói cái gì, tự dưng nhìn thấy một người bước vào.

Là anh ta, Hạng Nam!

” Bạn thân yêu, tớ phải đi rồi, cậu cứ từ từ uống đi!” Tuyết Mạn cũng nhìn thấy Hạng Nam, vỗ nhẹ hai má Đồng Đồng rồi chạy đến bên Hạng Nam.

Đồng Đồng bất đắc dĩ lắc đầu, thật sự đứa trọng sắc khinh bạn mà.

” Đã lâu không gặp Hân Đồng!” Hạng Nam lịch sự chào hỏi.

Đồng Đồng mỉm cười gật đầu đáp lại.

Cô không thích ánh mắt của Hạng Nam , không đủ sạch sẽ, giống như bên trong chứa rất nhiều tham lam dục vọng.

Điều này làm cho cô không khỏi nhớ tới ánh mắt tinh khiết lạnh lùng của Lôi Dương , tuy mang theo nét tàn nhẫn nhưng rất sạch sẽ.

Nghĩ như vậy tựa hồ có chút hạ thấp Hạng Nam quá, Đồng Đồng bỏ qua ý nghĩ trong đầu, cười nói với Tuyết Mạn:” Được rồi, hai người đi hẹn hò đi, đừng đứng đây thu hút sự chú ý của người ta nữa!”

Quả thật, Tuyết Mạn cùng Hạng Nam đứng bên nhau làm cho người ta có cảm giác là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, nam cao lớn đẹp trai, nữ xinh xinh đẹp đẹp, quả thật thu hút sự chú ý của mọi người.

Tuyết Mạn khoác tay Hạng Nam nói:” Chúng tay đi thôi, bye bye Đồng Đồng!”

Vẫy tay chào Đồng Đồng xong, Tuyết Mạn và Hạng Nam tay trong tay đi ra ngoài.

Nhìn thấy bọn họ ngọt ngào rời đi, cô chỉ có thể chúc phúc.

Đồng uống café xong, bắt xe về chỗ ở của Lôi Dương .

Đến cửa, Đồng Đồng vừa mới bước vào phòng đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, người đã rơi vào một vòng tay dài rộng mà quen thuộc.

Là anh, A Dương, sao anh lại về nhà rồi? Không phải nói buổi tối mới đến sao?

Đồng Đồng Còn chưa kịp kêu thành tiếng, môi đã bị người ta hôn, không để cho cô có cơ hội đặt câu hỏi. Hai cơ thể nhớ nhung gắt gao dán lại gần nhau, hôn nhau điên cuồng.

Hai người cùng nhau ngã xuống sofa, Lôi Dương ôm chặt lấy eo Đồng Đồng , bàn tay mơn man khắp người cô, thề có trời biết, một tháng nay anh không có lúc nào là không khổ sở nhớ nhung cô gái này.

Nhớ nhung tiếng nói dịu dàng của cô, nhớ thân thể mềm mại trắng nõn của cô, ánh mắt của cô, sự e thẹn của cô, nhớ mỗi động tác nhỏ của cô.

Nụ hôn của Lôi Dương giống như từng cánh hoa đậu trên làn da của Đồng Đồng.

Đồng Đồng chỉ có thể rên khẽ khẽ : “A Dương!”

Đồng Đồng là cô gái dịu dàng ngoan ngoãn, cô không ngần ngại với những yêu cầu của Lôi Dương, thuận ý chiều anh.

Điều này càng khắc sâu vị trí trong lòng Lôi Dương của cô.

Anh đã có ý định kết hôn trong đầu, anh nhất định phải khiến cô gái dịu dàng động lòng người này cả đời ở bên anh, nhưng lòng của cô hiện vẫn còn người đàn ông khác, anh nhận định phải giúp cô quên đi kẻ đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.