Năm năm sau.
Trong bụng tôi đang mang một đứa bé, thai nhi đã tròn bốn tháng tuổi. Đứa bé kia hiện là niềm an ủi duy nhất của tôi.
Tâm trạng buồn bã, tuyệt vọng của tôi đã không còn nữa khi biết mình có đứa bé này, giờ đây hạnh phúc như lấp đầy tôi. Tôi hy vọng rằng sau này tôi cùng với đứa bé sẽ sống thật vui vẻ, tôi cũng nhớ là chưa nói cho anh
ấy biết tồn tại đứa bé này, anh ấy có lẽ sẽ trách tôi không bảo vệ tốt
con của anh.
Nhớ tới đứa bé, tôi cũng không thể không nhớ tới anh, nhớ tới phát điên lên.
Lúc này không còn ân ân oán oán.
Đêm say đó, tôi đang bị một tên bại họa quấy rầy, tôi đang cần người giúp
đỡ thì lúc đó, một người đàn ông mặt lạnh như băng, cao lớn xuất hiện
trước mắt tôi.
Mặc dù khi đó tôi có hơi chếch choáng vì cơn say,
nhưng tôi nhìn thấy anh đứng đó đang nhìn tôi, sau đó, tôi biết rằng anh đã cứu tôi.
Anh đưa tôi về nhà của tôi, giúp tôi không bị tên
háo sắc kia xâm hại. Ý thức tôi không còn rõ ràng, là vì rượu hay là vì
ánh mắt mãnh liệt của anh.
Việc nam nữ liền như vậy tự nhiên mà
phát sinh. Tôi liền như vậy yên tâm trao chính mình cho anh. Anh trở
thành người đàn ông đầu tiên của tôi.
Năm nay tôi đã hai mươi ba
tuổi, không ngừng tưởng tượng ra được sự việc tốt đẹp đêm qua. Anh cho
tôi cảm giác an toàn. Tôi biết lòng mình đã khắc ghi hình bóng anh.
Vẫn biết con gái đều dành nhiều tình yêu cho người đàn ông đã lấy đi thân
xử nữ của mình. Tôi không phủ nhận rằng tôi cũng có. Tôi đang nghĩ đến
chính mình đã trao thân cho người đàn ông xa lạ này, lòng không có một
chút nào bất an, giống như tất cả đều là bình thường, giống như tôi với
anh ta đã quen biết từ lâu, cảm giác không hề xa lạ, không hề có khoảng
cách.
Tôi say mê mùi hương đặc biệt trên người anh, say mê vẻ
lạnh lùng và khí chất của anh. Tôi biết anh có một khối băng che giấu
nội tâm, một tâm hồn ấm áp, chỉ là anh đang dùng sự lãnh khốc để ngụy
trang.
Ngày này qua ngày khác, chúng tôi tự nhiên sinh sống cùng nhau, tôi vui vẻ làm cho anh chút gì đó.
Hằng ngày nấu cơm cho anh ấy ăn, anh rất thích ăn những món ăn mà tôi nấu.
Cuộc sống hàng ngày thật vui vẻ và ngọt ngào. Nhưng tôi biết, những ngày như vậy có lẽ sẽ không kéo dài bao lâu.
Tôi không biết anh muốn ở cùng một chỗ với tôi bao lâu, bởi vì một người ưu tú như anh sẽ không vì ai mà dừng lại.
Tôi thật sự hạnh phúc. Tuy anh đối xử với tôi rất đỗi dịu dàng nhưng tôi
chẳng thể cũng yên lòng. Nhỡ một ngày nào đó anh không cần tôi nữa, tôi
phải làm sao? Dù sao tôi cũng chỉ là người đàn bà của anh.
Cho
đến một ngày anh cầu hôn tôi. Trời ơi, tôi thật sự rất vui, lúc đó tôi
cảm thấy tôi là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới, và lúc đó tôi cũng biết, anh có suy nghĩ giống tôi. Anh yêu tôi, thật sự yêu tôi!
Tôi thật sự muốn cùng anh bên nhau mỗi ngày mỗi giây. Trái tim tôi chỉ có mình anh. Anh là anh hùng của tôi, là chỗ dựa của tôi!
Nhưng những ngày hạnh phúc thì luôn luôn ngắn ngủi. Có lẽ chúng tôi yêu nhau
quá nhanh mà chẳng hề nghi ngờ đối phương. Tình cảm của chúng tôi khi ấy rất mãnh liệt!
Ngày đó xảy ra chuyện không vui, anh rất tức giân nói không cần tôi nữa, không cần. Tôi đau lòng vô cùng. Anh thật sự
không tin tôi. Tôi không thể cất lên lời. Anh đã không cần tôi. Tôi ra
đi. Bên ngoài trời đang mưa to, tôi chạy khỏi ngôi nhà đó, tựa hồ như
nghe thấy cõi lòng tan nát.
Chúng tôi chia tay, chỉ vì như thế mà chia tay. Tình yêu này thật sự ngắn ngủi.
Tôi có chút đau lòng. Mặc dù biết là như thế nhưng tôi biết trong lòng tôi, vẫn không quên được anh!
Giờ anh đang ở đâu? Có hay không có cùng suy nghĩ giống tôi!
Ngày đó, tôi bị bắt cóc. Không biết việc này bởi vì cái gì mà như vậy. Chờ
Lôi Dương đến cứu tôi, và dường như đã hiểu ra một chút.
Không phải là anh không cần tôi sao? Vì cái gì lại xuất hiện ở đây…
Sau khi nghe thấy một tiếng nổ mạnh thì tôi nhìn thấy đầu Lôi Dương chảy
rất nhiều máu. Máu đỏ tươi thấm hết áo anh. Và lần đầu tiên tôi cảm nhận được như thế nào là sợ hãi tột độ.
Anh không cần tôi, nhưng
nguyện ý vì tôi mà chết, mạo hiểm cả sinh mạng để cứu tôi. Nhìn thấy anh đang nhắm chặt mắt hôn mê, tôi đã thề chỉ cần anh bình yên, tôi không
hề mong gì hơn. Cho dù là anh có đuổi tôi đi, tôi cũng sẽ không yêu cầu
anh cho tôi ở lại. Tôi sẽ cố gắng làm cho anh tin tưởng tôi, tôi thật sự không có làm cái chuyện dơ bẩn kia.
Chỉ cần anh có thể sống.
Nhưng không may là, anh có thế sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại nữa. Nghe thấy tin tức này mà tôi thật sự choáng váng.
Cha của Lôi Dương không cho tôi tới gần anh. Sau đó chờ tới khi tôi tìm đến gặp Lôi Dương mới biết được Lôi Dương không còn ở đó nữa.
Tôi cảm giác chính mình sắp quỵ ngã. Tôi không thế cứ thế mà mất đi anh được.
Chính sự tình lần này đã làm cho chúng tôi chia ly suốt hai năm.
Hai năm, tôi không biết Lôi Dương sống ra sao, có sống tốt hay không. Bởi
vì tôi hoàn toàn mất đi lý trí, ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Tôi tìm anh khắp nơi. Tôi khủng hoảng tột độ. Tôi không tìm thấy anh.
Sau khi xa cách Lôi Dương hơn nửa năm, tôi bắt đầu bình tĩnh lại, không còn ngông cuồng như trước nữa.
Không có Lôi Dương, không ai có thế bảo hộ tôi, tôi đi học quyền đạo. Tôi sẽ
tự bảo vệ chính mình. Nếu không có Lôi Dương, tôi không cần người nào
bảo vệ tôi, bởi vì tôi chỉ cần Lôi Dương!
Thời gian trôi qua đã
hơn một năm, tôi ở ngôi nhà trên đồi, trồng ở đó rất nhiều hoa, và đặt
tên là vườn hoa “Kí tương tư”, bởi vì người ta nói, chỉ cần lòng mình
thành tâm nghĩ tới người đó, hoàn toàn tưởng niệm đến người đó, người đó ắt sẽ xuất hiện.
Và truyền thuyết hứa hoa hoàn toàn có thật,
hoặc là ông trời nghe thấy lời cầu nguyện của tôi, tôi đã gặp lại Lôi
Dương. Tôi vui mừng tưởng như có thể ngã xuống. Nhưng Lôi Dương lại nhìn tôi với ánh mắt đầy thù hận, cả người đều phát ra khí tức lạnh lùng.
Tôi không rõ là vì sao mà anh vẫn còn hận tôi như vậy. Hận tôi cùng người
đàn ông khác làm chuyện dơ bẩn kia? Tôi không có làm. Là nam nhân kia
cường bạo tôi. Nhưng Lôi Dương không cho tôi giải thích, và anh cũng
không hề tin tưởng lời giải thích của tôi.
Tôi không còn cách nào khác!
Chỉ cần nhìn thấy anh hoàn toàn vẫn tốt đẹp, chỉ cần anh khỏe mạnh, lòng
tôi đã thỏa mãn vô cùng. Nhưng thật không thể nghĩ đến, chúng tôi gặp
nhau để thực hiện một cuộc giao dịch.
Anh yêu cầu tôi làm tình
nhân của anh, dùng vườn hoa kia làm điều kiện với tôi. Cả vườn hoa kia
là sự thương nhớ của tôi đối với anh, là tình yêu của tôi dành cho anh.
Làm sao có thế nói bỏ là bỏ luôn được.
Tôi đáp ứng điều kiện của anh, mà tôi đồng ý điều kiện của anh như vậy
nguyên nhân không chỉ là vì vườn hoa và gia đình tôi, mà quan trọng là,
tôi yêu anh. Tôi nghĩ không thể mất đi anh lần nữa, tôi và anh lại ở
cùng nhau.
Chúng tôi sống cùng nhau, mặc dù cư xử không được tốt đẹp như trước, nhưng tôi sẽ cố gắng… Thế nhưng vẫn thất bại.
Chúng tôi hiện lại phân đông tây, anh lại đi vui thú cùng những người đàn bà
khác, tôi có cuộc sống của chính mình, giữa chúng tôi còn rất nhiều vấn
đề, có lẽ là không thể ở cùng một chỗ.
Đây là nhật ký của Hân Đồng, ghi chép lại tâm tình của cô, Lôi Dương mỗi ngày xem một lần, trong lòng ngổn ngang hàng trăm mối cảm xúc, khổ sở cùng cực.
“Tề Dương”
Có người gọi anh. Đây là tên mới của anh.
Lôi Dương khép lại quyển vở trong tay, chuyển động ghế dựa, hướng về phía người vừa nói chuyện.
“Có việc gì vậy?”
“Cậu… có chuyện này!” Cao Dã nhìn khuôn mặt hiển nhiên của Lôi Dương hỏi.
“Có cái gì nói đi!”
“Hôm nay bằng hữu muốn tụ tập một bữa, cậu có muốn đi hay không?”
“Tôi không có hứng!”
Cao Dã nhìn Lôi Dương. Năm năm nay, hắn đều quan sát sự thay đổi của Lôi
Dương. Ngày trước cậu ta đã lãnh khốc, hiện giờ càng thêm lạnh nhạt, đối với cái gì cũng không quan tâm.
Cơ bản khuôn mặt đã lãnh khốc, giờ có thêm sự u buồn.
“Vậy thì không miễn cưỡng cậu nữa!” Cao Dã đành phải thất vọng rời đi.
Ánh mắt Lôi Dương dừng lại trước quyển nhật ký. Quyển nhật ký được viết
trong những ngày Đồng Đồng sống trong một ngôi nhà ở nông thôn, nơi anh
đã tìm thấy Đồng Đồng.
Những ngày cùng nhau đi tìm Hân Đồng, nhà
họ Lê không có hướng ánh mắt kì quái nhìn về phía anh, nhưng cũng không
đại biểu tha thứ cho anh. Họ nghĩ anh đối với Hân Đồng chỉ là thương
hại.
Khó khăn chính là sau này, mọi người cần tập hợp một chỗ, đi tìm Hân Đồng, nhưng thật lâu sau đó, vẫn như cũ không có tin tức gì của Hân Đồng.
Sau đó nhà họ Lê liền không có liên lạc gì, còn nghe nói bọn họ chuyển đến ở đâu, từ đó trở đi cũng mất liên lạc.
Mỗi ngày Đồng Đồng tùy tâm diễn tả tâm tình của mình trong nhật ký.
Mỗi khi nhìn đến đoạn văn tự này, tâm anh liền trở nên đau đớn dữ dội.
Nỗi nhớ ở trong lòng đối với Hân Đồng ngày càng trở nên mãnh liệt.
Năm năm, thời gian để lại cái gì, lại lấy đi cái gì.
Lôi Dương đứng dậy. Anh mỗi ngày đều lái xe đến những nơi ngày xưa hai người từng đi qua.
Ở trên đường của con phố phồn hoa đã từng đi qua, đột nhiên Lôi Dương
dừng mắt. Anh thấy được một phụ nữ đang đi ra từ một công ty, tim anh
đập nhanh hơn.
Lôi Dương dừng xe ở bên đường, mở cửa xe, điên cuồng chạy về phía người phụ nữ kia.
Tâm tình anh vì kích động mà run rấy, bước chân có chút hoảng loạn, từng
bước một tiếp cận người đàn bà đã làm cho lòng anh tan nát.
“Hân Đồng!” Lôi Dương kích động hô to, đưa tay nắm chặt bả vai người phụ nữ kia.
Người đó với khuôn mặt bình tĩnh, ảm đạm cười nói: “Xin lỗi, tiên sinh nhận lầm người rồi!”
Thanh âm ôn nhu, vũ mị, dung mạo, ánh mắt, hương vị đều quen thuộc. Chính là
Đồng Đồng. Không thể lầm lẫn được. Lôi Dương kích động hô lớn: “Không,
Hân Đồng. Anh không nhận nhầm người. Em vẫn còn giận anh phải không? Em
là Đồng Đồng. Anh không thể nhận nhầm người. Anh là Lôi Dương. Anh là
Lôi Dương!”
Người phụ nữ nhẹ nhàng gạt tay anh đi, nhẹ nhàng nói: “Tôi thật sự không nhận ra ông. Tôi không phải Hân Đồng. Tên tôi là
Angel Nhi!”
“Không, em không phải Angel Nhi gì đó. Em là Hân
Đồng!” Lôi Dương thống khổ cố chấp, không chấp nhận điều đó. Hân Đồng
thế nào mà không nhận ra anh, là tức giận, hận anh, cho nên mới nói
không nhận ra anh. Nhưng ánh mắt cô nhìn anh, là ánh mắt đối với người
xa lạ, ánh mắt phẳng lặng, không yêu cũng không hận.
“Tiên sinh,
ông tỉnh táo lại đi. Tôi thật sự không phải là người mà ông tìm. Tôi
thật sự là Angel Nhi. Tôi còn có việc, tôi đi trước!” Người phụ nữ này
mỉm cười, xoay người không chút do dự rời khỏi, chỉ để lại tâm tình mênh mông cho Lôi Dương, thương đau đứng giữa đám đông nhìn người phụ nữ ấy
dần khuất khỏi tầm mắt.
Lôi Dương đi trở lại xe, khởi động xe đi
về hướng Hân Đồng rời khỏi. Anh đuổi theo bóng dáng của Hân Đồng, cô lên một chiếc xe sang trọng, ngồi vào, tiếp tục đi theo hướng đã đi.
Lôi Dương tâm tình kích động lại khẩn trương, chậm rãi đi theo đằng sau.
Xe của Hân Đồng dừng lại ở một biệt thự phía trước. Lôi Dương cũng dừng
lại cách đó không xa, nhìn chằm chằm về phía xa. Một người đàn ông đi ra từ biệt thự, khí suất cao lớn, trên tay trái bế một bé gái, người ấy
tươi cười nhận lấy đứa bé.
Lôi Dương tâm tình kích động cực độ,
đưa ánh mắt nhìn về cổng biệt thự, phía sau người đàn ông cao lớn đi
theo là hai vị lão nhân hiền lành.
Bọn họ cười đùa vui vẻ, xoay người đi về phía biệt thự.
Lôi Dương hốc mắt có nước. Hai vị kia chính là ông Lê và bà Lê. Người phụ
nữ kia chính là Hân Đồng, là Hân Đồng, nhưng cô đã quên mất anh?
Nước mắt rơi xuống mu bàn tay, đầu anh cúi thấp, dựa vào vô lăng khóc.
Hân Đồng cô đã trở về, nhưng lại quên mất anh, bên cô còn có một người đàn
ông khác, còn có một đứa bé. Lôi Dương đau thương và thống khổ thút thít khóc.
Lôi Dương đau lòng ngồi đó, thật lâu sau mới hoàn hồn.
Cuối cùng vô vọng, khởi động xe rời khỏi đây, trong lòng vẫn là hình ảnh Hân Đồng!
Dừng xe trước cổng một nhà trẻ, rất nhiều phụ huynh đều đứng chờ ở bên ngoài, chờ đến giờ tan học để đón con mình.
Cuối cùng, bọn trẻ cũng tan học. Một bóng dáng nho nhỏ, hoạt bát, vui vẻ chạy ra ngoài cổng tìm kiếm ba mẹ mình.
“Papa!”
Một âm thanh non nớt cắt ngang suy nghĩ của Lôi Dương. Một bàn tay bé nhỏ nắm lấy bàn tay to lớn của hắn.
“Papa, ta đi thôi. Papa không thèm nhìn con à!” Cậu nhóc đôi mắt mở to buồn rầu, vì papa không vui mà đã lờ đi cậu.
Lôi Dương cúi người, ôm lấy cậu nhóc, gác lại những thương cảm trong lòng,
nói với giọng hối lỗi: “ Xin lỗi con trai, papa đang có chuyện phải suy
nghĩ.”
Đứa bé dùng bàn nhỏ của mình áp vào má Lôi Dương, nhíu mày hỏi: “Có phải papa vừa gặp chuyện gì đau buồn hay không? Trước kia khi
đến đón Nhạc Bằng đều rất vui vẻ. Papa gặp chuyện phiền não sao?”
Lôi Dương thơm nhẹ vào má cậu nhóc, âu yếm nói: “Ừ, lúc nãy vừa mới đau
buồn một chút, bởi vì papa vừa mới đi gặp lại một người bạn thật lâu rồi không thấy. Nhưng mà cô ấy đã quên mất papa.”
“Papa có Nhạc Bằng là tốt rồi, Nhạc Bằng sẽ không bao giờ quên papa đâu. Chúng ta về nhà
đi!” Bàn tay nhỏ bé của Nhạc Bằng mềm mại, cương quyết nắm lấy tay Lôi
Dương, Nhạc Bằng nếu còn để Lôi Dương tâm tình khổ sở lại đau lòng không thôi.
“Nhạc Bằng ngoan, giờ muốn ăn gì, papa đưa con ăn một bữa thịnh soạn!” Lôi Dương mỉm cười.
“Con muốn ăn KFC.” Nhạc Bằng cười ngọt ngào.
“Lôi tiên sinh đón Nhạc Bằng à?” Một giọng đạo nữ làm gián đoạn khung cảnh thân đình giữa hai cha con.
Lôi Dương và Nhạc Bằng cùng quay đầu lại, thấy một cô gái mặc một chiếc váy hoa xinh đẹp.
“Chào cô giáo Lâm!” Nhạc Bằng ngoan ngoãn chào hỏi.
Lôi Dương mỉm cười gật đầu.
Cô giáo Lâm mỉm cười vui vẻ với Nhạc Bằng, xoa đầu cậu, rồi nói:” Lôi tiên sinh, con trai ngài thật sự thông minh.”
“Vậy sao? Để cô giáo Lâm bận tâm rồi.” Lôi Dương khách khí nói.
“Ngài thật sự là một người cha tốt. Mỗi ngày đều đưa đón cậu bé đi học. Vậy
sao không thấy mẹ đứa bé vậy?” Cô giáo Lâm khuôn mặt khờ dại, dường như
thấy đã hỏi một câu hỏi không được lịch sự.
Nhạc Bằng đưa đôi mắt đen láy nhìn cô giáo Lâm, thấy khuôn mặt biến sắc của papa liền đáp:
“Mẹ của Nhạc Bằng giờ đang đi vắng ở một nơi xa, cho nên papa mới đưa
đón Nhạc Bằng hằng ngày. Papa, chúng ta đi thôi. Con thực rất muốn ăn
KFC.”
Lôi Dương lạnh lùng nói với cô giáo Lâm: “Gặp lại sau!”
Cô giáo Lâm cười nói: “Gặp lại sau!”
Lôi Dương ôm Nhạc Bằng đi về phía chiếc xe đang đỗ, ngồi vào trong, khởi động xe, rời khỏi nhà trẻ.
Lôi Dương nắm chặt vô lăng, chăm chú lái xe.
“Papa, cô giáo Lâm hình như thích papa!” Nhạc Bằng khả ái cười, khuôn mặt thể
hiện rõ biểu tình. Hình dáng khả ái kia, thật sự không nên mang đau
thương.
Lôi Dương buồn cười, gõ nhẹ vào đầu Nhạc Bằng: “Thằng
nhóc này nói cái gì thế, thích ta, ai bảo con vậy, cẩn thận không ba
đánh mông con!”
“Vâng, thật mà, ở nhà trẻ không có bạn nữ nào là
không thích Nhạc Bằng hết!” Lôi Dương thật không biết thế giới nội tâm
của đứa bé này là cái dạng gì nữa, lạ lùng à, như vậy đứa bé này cái gì
cũng đều không biết, bởi vì nếu anh và cô giáo Lâm bày tỏ một ít thích
thú, chắc thằng nhóc này sau một đêm sẽ tưởng mình là người lớn.
Nhạc Bằng mặt nghiêm lại, không cười nói: “Con không vì câu nói này mà vui mừng đâu!”
Lôi Dương lắc đầu cười nhạt.
“Papa, papa có thể đưa Nhạc Bằng đi tìm mẹ không?” Nhạc Bằng đột nhiên khẩn cấp hỏi hắn.
Tâm Lôi Dương đột nhiên lo lắng nói: “Vì sao lại hỏi như vậy?”
“Bởi vì sau này chỉ sợ có thêm một người khác thay thế mẹ!”
Lôi Dương cười, lên tiếng nói: “Mẹ của Nhạc Bằng chỉ có một mà thôi, sẽ không bị người nào khác thay thế!”
Nhạc Bằng yên tâm nở nụ cười, bởi vì để con mình vui vẻ, anh cho cậu bé biết mẹ mình còn sống, mặc dù chỉ có ảnh chụp mẹ hồi trước, nhưng đó chính
là mẹ của cậu, chỉ có một, mẹ Hân Đồng của cậu.
Sau khi cho Nhạc Bằng ăn một bữa tối no nê, trên đường về mơ mơ màng màng ngủ.
Lôi Dương để Nhạc Bằng yên tĩnh, ấm áp ngủ trong lòng anh và lại ngẩn người suy nghĩ về hình ảnh của Hân Đồng.
Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh của Hân Đồng, bên tai không ngừng
hiện lên giọng nói của Đồng Đồng. Nhiều năm qua dồn nén tình cảm ở trong lòng, hôm nay đột nhiên bùng lên dữ dội.
Anh đã nhìn thấy Đồng
Đồng thật sự rất vui vẻ, nhưng Đồng Đồng lại lạnh lùng, dùng ánh mắt
lạnh lùng nhìn anh làm anh đau đớn không thôi.
Cô vui vẻ cười nói đi cạnh một người đàn ông và một bé gái, nhìn thấy Đồng Đồng cùng người nhà hòa thuận vui vẻ, lòng anh như chảy máu. Người đàn ông kia là chồng cô? Bé gái kia đích thị là con gái cô?
Nếu thật sự là như vậy, anh không thể quấy nhiễu cuộc sống đang bình yên và hạnh phúc của Đồng Đồng.
Anh không thể, anh chỉ mang đến đau khổ cho Đồng Đồng. Nếu cuộc sống của
Đồng Đồng thực sự hạnh phúc, anh vì lí do gì lại đi phá hoại hạnh phúc
ấy.
Tâm tình phức tạp, phiền muộn không thôi khiến Lôi Dương một đêm khó ngủ.
Ngày hôm sau, Lôi Dương lại đưa Nhạc Bằng đến nhà trẻ, rồi lái xe đến biệt thư nơi Hân Đồng ở.
Dừng xe ở cách biệt thự không xa, đôi mắt anh tĩnh lặng chăm chú nhìn về nơi đó.
Rất lâu sau, khi cổng biệt thự mở, Lôi Dương tâm kích động mạnh hơn, anh nhìn thấy, nhìn thấy Hân Đồng đi ra.
Cô khởi động xe, rồi mới vòng xe sang một hướng khác, Lôi Dương vội vã lái xe đuổi theo.
Hân Đồng tựa hồ chú ý chiếc xe đang đi đằng sao cô, tiếp tục đi được đến nửa đường thì sau đó cô dừng xe, mở cửa rồi xuống xe.
Lôi Dương cũng dừng xe, chậm rãi xuống xe. Hai người ánh mắt nhìn nhau chằm chằm.
Lôi Dương ánh mắt mê luyến nhìn Hân Đồng chầm chậm đi tới gần.
“Angel Nhi, phải không? Chúng ta trước kia là bạn bè, tôi mời em uống chén
trả, được không?” Thanh âm kia giống như xuyên thấu ngàn năm.
“Được!” Angel nhi thanh nhã cười, đáp ứng.
Trong một quán trà ưu nhã, Lôi Dương và Angel nhi ngồi ở trong một không gian an tĩnh mà lịch sự tao nhã, một không gian thích hợp cho bọn họ nói
chuyện.
Lôi Dương nhìn khuôn mặt thanh nhã của Angel nhi,có chút
đau lòng nói: “Em thật sự không nhớ ra anh sao? Chúng ta đã từng rất yêu nhau, rất thương nhau, em… thật sự đã quên mất sao?”
Angel Nhi ảm đạm cười, nhấp một ngụm trà nhìn Lôi Dương nói: “Tôi nhớ, tôi thật sự không có quên.”
Lôi Dương ngẩn người, kích động nói: “Vậy em vì sao lại giả vờ không nhận ra anh, em đang trách anh, hận anh phải không?”
Angel Nhi lắc đầu nói: “Không, tôi đã không còn hận, tất cả đều đã trôi qua,
hiện giờ tôi sống rất vui vẻ, rất bình yên, không muốn nghĩ lại những
chuyện ở quá khứ.”
Lôi Dương nắm lấy tay Angel Nhi, đau khổ nói: “Hân Đồng, em tha thứ cho anh được không?”
Angel Nhi rút lại tay nói: “Tôi tha thứ cho anh.”
Lôi Dương đau khổ cười, khổ sở nói: “Em tha thứ cho anh, vì em đã không hề yêu anh?”
Angel Nhi cúi đầu dịu dàng nói: “ Rất yêu, rất đau, tất cả đều đã qua, tình
yêu cũng không phải là điều quan trọng nhất của cuộc sống, tình thân,
tình bạn cũng rất quan trọng. Cho nên đối với cuộc sống của tôi, tình
yêu đã không còn quan trọng nữa.”
Angel Nhi nói xong nhìn vào đồng hồ trên cổ tay nói: “Thời gian không còn sớm, tôi phải đi rồi, gặp lại sau!”
“Hân Đồng!” Lôi Dương khẩn trương nắm lấy tay Đồng Đồng, đứng dậy ôm lấy
Đồng Đồng, thống khổ nói: “Chúng ta có thể gặp lại không?”
“Xin
thứ lỗi, tôi phải đi!” Angel Nhi thoát khỏi Lôi Dương, xoay người, đi
nhanh ra cửa, giống như chỉ cần rời xa chiếc bàn đó, thoát khỏi tầm mắt
của Lôi Dương.
Lôi Dương đứng ở đó thật lâu, thật lâu không cách
nào làm cho tâm tình đau đớn của mình bình tĩnh lại. Trong mắt một mảng
trống rỗng.
Lôi Dương cùng Hân Đồng nói chuyện xong, cả ngày ở
trong trạng thái hoảng hốt. Buổi chiều sau khi đón Nhạc Bằng anh không
về nhà, lái xe tới nhà Cao Dã.
Nhạc Bằng mơ mơ màng màng ngủ, Lôi Dương đặt Nhạc Bằng ở ghế sô pha trong phòng khách nhà Cao Dã.
Sau đó anh tự đi tới bàn rượu của Cao Dã, rót một ly rượu uống, uống xong một chén, rót thêm một chén nữa, không nói nửa câu.
Ngụm rượu nóng bỏng chảy vào miệng, vào họng rồi xuống bụng.[]
Cao Dã cuối cùng không thể nhìn được nữa, đi tới gần đoạt lấy ly rượu trong tay Lôi Dương nói: “Hì, cậu sao thế, rượu này quý lắm đó, cậu uống như
vậy là không phải nha. Nói đi! Gặp chuyện gì vậy?”
Lôi Dương ánh mắt thống khổ, quay đầu đi nói: “ Tớ đã gặp lại Hân Đồng.”
“Hehe… Như vậy không phải tốt lắm sao? Không phải cậu luôn khao khát gặp lại
cô ấy. Tớ chưa bao giờ nhìn thấy biểu hiện hiện giờ của cậu. Cậu không
phải người dễ bị kích động!” Cao Dã nghe Lôi Dương xong, cười nói.
Lôi Dương lắc đầu nói: “Gặp lại thì sao chứ.”
Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Lôi Dương, thần sắc Cao Dã cũng biến đổi, nói: “Cô ấy không chịu tha thứ cho cậu đúng không, vậy cậu có cho cô ấy biết đứa bé còn sống không? Các cậu nên vì đứa bé mà quay lại với nhau.”
“Vấn đề chủ yếu không phải việc này, nếu tớ là cô ấy, bị đau khổ nhiều như
vậy, tớ cũng không thừa nhận tớ còn yêu người đàn ông kia. Bên cạnh cô
ấy giờ có một người đàn ông khác, còn có một đứa con gái nữa!”
Cao Dã nghe Lôi Dương nói như vậy, cũng có chút đau đầu, an ủi nói: “Vậy
cậu tính như vậy mà bỏ cuộc hả? Tớ biết cậuvẫn chưa quên cô ấy.”
“Trên thế giới này chỉ có hai người làm tớ không thể quên. Một là người tớ
yêu, một là người tớ hận! Nhưng tớ làm nhiều việc có lỗi như vậy, hiện
giờ tớ cũng không dám nói rằng tớ yêu cô ấy. Nếu tớ yêu cô ấy, tớ sao có thể làm nhiều chuyện tổn thương đến cô ấy như vậy.”
Cao Dã nhíu
mày hỏi: “Haizz, đừng tự trách mình nữa. Chuyện này cũng không phải là
lỗi của cậu, giữa các cậu đều là hiểu lầm. Hiện tại cô ấy đang ở đâu?”
“Cô cùng người thân ở tại đường Ái quốc.”
“Papa!”
Một thanh âm của bé trai cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
Lôi Dương định thần, đi tới bên Nhạc Bằng nói: “Dậy rồi à!”
“Chuyện mà papa và chú Cao Dã nói là sự thật sao? Nhạc Bằng muốn mẹ Hân Đồng
trở về, vì sao mẹ lại không đến thăm con. Có phải là mẹ không thương
Nhạc Bằng?”
Cao Dã ngồi xuống cạnh Nhạc Bằng nhẹ nói: “Nhạc Bằng, không phải như cháu nghĩ đâu. Mẹ của cháu đang có gặp chuyện không vui
nên không có…”
“Chú nói dối! Nếu mẹ Hân Đồng thương cháu, nhất định mẹ sẽ về thăm Nhạc Bằng!”
Cao Dã nghe Nhạc Bằng nói, má xị xuống như trái khổ qua (quả mướp đắng), lừa cậu nhóc khó thật, nó mới có năm tuổi thôi đấy!
Lôi Dương nhìn Nhạc Bằng lên tiếng nói: “Bởi vì… papa làm việc có lỗi với
mẹ Hân Đồng cho nên mẹ tức giận, đều là lỗi của papa. Không phải là mẹ
không thương Nhạc Bằng!”
“Vậy papa đưa Nhạc Bằng đi tìm mẹ Hân
Đồng, Nhạc Bằng nói cho mẹ biết, papa thực sự hối hận và khổ sở, bảo mẹ
Hân Đồng tha thứ cho papa!”
“Nhạc Bằng, đó là chuyện của người lớn, để cho papa tự giải quyết được không?”
Nhạc Bằng trên mặt có chút thất vọng, nhưng vẫn hiểu chuyện nói: “Vâng, con biết rồi.”
“Cậu uống rượu, không thể lái xe. Hôm nay ở lại đây đi.”
“Được thôi. Vậy chú có thể chơi điện tử cùng cháu được không?
“ Đương nhiên có thể!” Cao Dã vươn tay, Nhạc Bằng nhảy xuống ghế, cầm tay Cao Dã, một lớn một nhỏ đi chơi điện tử, để lại phía sau khuôn mặt buồn bã của Lôi Dương.
Nhạc Bằng và Cao Dã ngồi chơi điện tử cùng
nhau, kết thúc một ván, Nhạc Bằng mở miệng nói chuyện: “Chú, cháu có thể vay tiền chú được không?”
“Vay tiền chú?”
“Cũng không
được để cho papa biết. Nhạc Bằng có tiền tiêu vặt sẽ trả lại cho chú.
Nhạc Bằng nói được là làm được!” Trong đôi mắt đen láy tràn ngập vẻ mong chờ.
Cao Dã khó xử nói: “Vậy cháu phải cho chú biết, muốn dùng tiền vào việc gì, vì sao lại không được cho papa cháu biết?”
Khuôn mặt Nhạc Bằng thần bí nói: “Bởi vì mấy ngày nữa là sinh nhật papa, cháu muốn mùa quà tặng cho papa, cho nên không thể để cho papa biết!”
“Như vậy à! Vậy chú đồng ý với cháu!”
“Cảm ơn chú!” Nhạc Bằng cười vui vẻ, lay lay cánh tay Cao Dã nói: “Cháu sẽ trả lại cho chú!”
Cao Dã cũng không còn cách nào khác, đành phải làm theo cậu nhóc này.
“Papa, gặp lại sau!” Bị đưa đến nhà trẻ, Nhạc Bằng cười sáng lạng, vẫy tay chào Lôi Dương.
Lôi Dương cũng vẫy tay chào Nhạc Bằng.
Nhạc Bằng xoay người đi vào trong nhà trẻ.
Lôi Dương khởi động xe rời đi.
Nhưng khi Nhạc Bằng vừa mới bước vào nhà trẻ, nhìn thấy bố lái xe rời khỏi đó, chạy nhanh ra khỏi nhà trẻ, đi về một hướng khác.
Hình ảnh một đứa trẻ nhỏ lưng đeo ba lô, muốn chặn thuê một chiếc taxi,
nhưng rất nhiều taxi đều trôi qua, không muốn dừng lại vì một tên nhóc
con.
Nhạc Bằng khổ não mà lại sốt ruột, nhưng vẫn không nhụt chí chặn thuê taxi, cuối cùng vẫn có một người đại từ bi.
Một tài xế tốt bụng dừng taxi bên cạnh Nhạc Bằng hỏi: “Anh bạn nhỏ à, cháu muốn đi đâu?”
“Chú tài xế, cháu có tiền, chú có thể đưa cháu đến đường Ái quốc được không? Cháu muốn đi tìm mẹ!”
Người tài xế nhìn thấy Nhạc Bằng nhỏ bé mà khuôn mặt tràn đầy hy vọng, cười nói: “Lên xe đi!”
Nhạc Bằng vui vẻ mở cửa rồi leo lên xe ngồi. Oa! Đây là lần đầu tiên tự mình ngồi taxi! Không biết nếu mà papa biết chuyện, có tẹt mông cậu không
ta?
Tài xế dừng xe ở Ái quốc lộ, Nhạc Bằng cẩn thận xuống xe, mơ
màng đứng ở đó. Có đây có rất nhiều biệt thự, không biết mẹ Đồng Đồng ở
biệt thự nào.
Nhạc Bằng với bóng dáng nhỏ bé đứng ở bên đường,
nhìn bốn phía chung quanh, nhìn thấy một vài người ra vào, có dáng vẻ
quen thuộc của mẹ hay không?
Đợi thật lâu thật lâu, cuối cùng
nhìn thấy một phụ nữ mĩ lệ từ một biệt thự đi ra. Nhạc Bằng mắt sáng
ngời, tựa hồ chính là mẹ Hân Đồng giống trong ảnh chụp.
Nhạc Bằng trở nên cao hứng chạy nhanh, nhanh chóng chạy về đằng trước. Nhưng nhìn thấy người nhìn giống mẹ Hân Đồng đang lên xe, Nhạc Bằng nóng vội càng
chạy nhanh hơn.
Nhưng xe ô tô khởi động, chạy về phía trước. Nhạc Bằng kích động đuổi theo. Nhưng mà cậu nhỏ bé như vậy làm sao có thể
đuổi theo được chiếc ô tô đó.
Nhạc Bằng liền bật khóc, nhưng vẫn
tiếp tục chạy theo đằng sau ô tô của Đồng Đồng. Nhưng là bởi vì chạy quá nhanh, bịch một tiếng ngã sấp xuống mặt đường.
Nhạc Bằng ngẩng
đầu nhìn về phía xe ô tô rời đi. Cậu tưởng xe ô tô đã đi xa rồi nhưng
phát hiện nó không đi. Xe lùi dần lại phía cậu, dừng lại bên cạnh cậu,
rồi mới mở cửa xe. Mẹ Hân Đồng của cậu xuống xe, đi tới trước mặt cậu.
Một phụ nữ khuôn mặt dịu dàng giúp cậu đứng lên, phủi đi bụi đất dính trên
quần áo, nhẹ nhàng nói: “Anh bạn nhỏ sao lại ngã ở đây, cho cô biết được không?”
Đôi mắt đen láy của Nhạc bằng nhìn Hân Đồng, lắc lắc đầu rồi lại vội gật gật đầu.
(Hân Đồng thừa nhận chính thân phận mình, cho nên sau này vẫn tên là Hân Đồng)
Hân Đồng đưa mắt nhìn khuôn mặt Nhạc Bằng, trong đầu cô hiện lên một ý nghĩ gì đó, suy nghĩ, cô ngây người một hồi rồi mới hỏi: “Con vì sao lại
chạy theo xe ô tô vậy, như vậy thật nguy hiểm, có biết không hả?”
Nhạc Bằng cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi mới phụng phịu thật đáng yêu, có
chút đáng thương ngập ngừng nói: “Con lạc mất người nhà của mình, con
không tìm thấy papa!”
Con nói dối rồi, xin lỗi papa! Nhạc Bằng trong lòng lặng lẽ hối lỗi!
Hân Đồng nhẹ nhàng chớp chớp lông mi. Gia đình nào bỏ rơi đứa bé này vậy?
Nhưng cô lại cảm thấy kỳ quái, vì sao nhìn thấy Nhạc Bằng trong lòng
không hiểu sao lại có một cảm giác thân thuộc, tay cô xoa đầu Nhạc Bằng, cười nói: “Vậy con có biết địa chỉ nhà mình hoặc là số điện thoại của
papa hoặc mẹ mình không? Cô có thể giúp con liên lạc với người thân!”
“Con biết địa chỉ nhà ạ!” Nhạc Bằng đắc ý cười nói.
“Được rồi, vậy cô đưa con về nhà!”
“Vâng, cảm ơn cô!” Nhạc Bằng ngoan ngoãn gật đầu.
Hân Đồng kéo tay Nhạc Bằng, đi về phía xe, mở cửa cho Nhạc Bằng ngồi lên xe. Nhạc Bằng liền đọc địa chỉ nhà cho Hân Đồng biết.
Hân Đồng liền khởi động xe hướng về địa chỉ nhà Nhạc Bằng lái đi.
Nhạc Bằng ngồi bên cạnh Hân Đồng, tâm lý thật vui vẻ, nhưng lại ngoan ngoãn không quấy nhiễu Hân Đồng lái xe.
Hân Đồng quay đầu nhìn sang Nhạc Bằng, trong lòng có một cảm giác kỳ quái.
“Con cho cô biết, con tên là gì?”
“Con tên là Tề Nhạc Bằng!”
Hân Đồng nghe Nhạc Bằng nói, trong lòng run rẩy một chút, cô lo lắng hỏi: “Papa con, papa con tên là gì?”
Nhạc Bằng đôi mắt đen láy nhìn Đồng Đồng, gật đầu nói: “Papa tên là Tề Dương!”
Tim của Đồng Đồng bỗng đập nhanh hơn, trong đầu Đồng Đồng căn bản hiện ra
một chút nghi ngờ, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Có lẽ
chỉ là tên giống nhau mà thôi. Nhạc Bằng của cô sớm đã không còn trên
đời này rồi. Hân Đồng tăng tốc độ nhanh hơn, rất nhanh đã tới nơi Nhạc
Bằng ở.
Nhạc Bằng nhìn ngôi nhà trước mặt, cậu mong chờ nói: “Cô
có thể vào nhà Nhạc Bằng chơi một lúc được không? Nhạc Bằng thực sự rất
vui vẻ khi gặp cô!”
Không biết vì sao, nhìn thấy sự mong chờ
trong mắt Nhạc Bằng, cô không đành lòng cự tuyệt, hoặc là bởi vì cái cảm giác nghe cái tên quen thuộc.
Cô đành mở cửa, xuống xe, Nhạc Bằng cũng nhanh chóng xuống xe.
Nhạc Bằng rút chìa khóa, mở cửa cổng biệt thự, giữ chặt tay Hân Đồng bước vào.
Phòng khách thật sạch sẽ, tường màu trắng cánh diều, cảm giác quen thuộc kia lại xuất hiện trong cô.
Cô đánh giá bốn bề như muốn phát hiện cái gì đó, nhưng lại không có. Nhạc
Bằng kéo tay cô tiến vào một thư phòng ngủ, vui vẻ nói: “Đây là phòng
ngủ của papa, bên cạnh là phòng ngủ của con!”
Hân Đồng nhìn Nhạc
Bằng, không biết vì sao Nhạc Bằng với cô lại thân thuộc như thế, giống
như bình thường. Không hiểu muốn đi kết thân với Nhạc Bằng.
Nhạc
Bằng kéo cô tới khu vườn bên cạnh, bóng dáng nho nhỏ, khó khăn đi vào
giữa vườn, rồi mới vui vẻ nói: “Cô ơi, cô xem này, đằng sau này trồng
rất nhiều hoa, là papa trồng đó. Papa nói là hoa này tên “Kí tương tư”,
bởi vì papa rất nhớ mẹ, cho nên trồng rất nhiều hoa!”
Hân Đồng nhìn vườn hoa trước mặt, chấn động đến mức không nói được, hơi thở của cô trở nên khó khăn. Thế này là, thế này là!
Hân Đồng ngồi sụp xuống, có chút khẩn trương, lòng có chút run rẩy, nghi
ngờ cẩn thận hỏi: “ Nhạc Bằng, vậy mẹ con đâu? Papa không nói cho con
biết sao?”
Nhạc Bằng ánh mắt tối sầm lại, có chút buồn bã nói:
“Papa nói là bởi vì papa làm rất nhiều việc có lỗi, cho nên mẹ đi rồi!
Nhưng con biết papa thực sự rất muốn mẹ!”
Hân Đồng cảm giác chính mình không thở nổi. Một cảm giác khó có thể hình dung, thống khổ cùng vui vẻ hỗn độn, thổi quét lòng cô.
Cô ôm Nhạc Bằng vào lòng thật chặt! Có lẽ Nhạc Bằng trước mắt thật sự là
đứa bé của cô, hoặc là không phải. Nhưng giờ phút này cứ cho cô coi là
như thế đi. Nhạc Bằng của cô, con trai của cô!