Đoạn này chúng mình đang zoom vào đêm tân hôn của một đôi vợ chồng và cảm nhận độ phong cách của các bà bầu :”>
ấy thế nên đoạn này bạn vẻ thông báo trước nhé hổng có lại bảo bạn BT
Hân đồng cùng Tân nhiên đi tham dự hôn lễ của Tuyết Mạn.
Cô dâu toàn thân mặc đồ trắng như tuyết rất xinh đẹp, còn chú rể nhìn rất
tuấn tú, người thân và bạn bè đều chúc cho hai người được trăm năm hạnh
phúc, âm thanh cười nói vui vẻ náo nhiệt dường như không dứt khiến tâm
trạng mọi người giống như đang bay trên mây, không khí hạnh phúc tràn
ngập.
Không khí náo nhiệt , vui vẻ làm mọi người luôn mỉm cười
cuối cùng cũng kết thúc, hôn lễ của Tuyết Mạn đã diễn ra một cách hoàn
mỹ.
Hân đồng và Tân Nhiên từ biệt Tuyết Mạn ra về, trước khi rời
khỏi, cô có một lễ vật tặng cho Tuyết Mạn, nhưng cô nhất định muốn Tuyết Mạn cùng với chú rể mở ra, bởi vì chú rể cũng có phần .
Cho dù
Tuyết Mạn có nghĩ một ngàn lần một vạn lần cũng không thể nghĩ ra một
người vốn thẹn thùng kiều mỵ như Hân Đồng lại có thể tặng một món quà
lớn như vậy.
Đêm động phòng. :”>
Sau khi Tuyết Mạn tắm
rửa xong, cô ngồi vào một bên giường, ánh mắt nhìn chăm chú món quà Hân
Đồng tặng, cô không dám mở ra, nhớ lại dáng vẻ thần bí của Hân Đồng khi
tặng nó , không lẽ bên trong món quà này chứa vật gì đó rất khủng bố …
Chú rể cũng vừa tắm xong, đang bước lại gần, nhìn thấy vẻ mặt chăm chú của
Tuyết Mạn, tay anh liền chộp lấy món quà của Hân Đồng.
“Anh làm gì vậy?” Tuyết Mạn ảo não hỏi.
“Tại sao em không mở ra?” Giọng của chú rể nghi hoặc hỏi, ánh mắt chăm chú vào dáng người gợi cảm đang mặc áo ngủ của Tuyết Mạn.
“bạn em bảo phải cùng anh mở ra”
“Nếu vậy anh đây cần phải nhìn xem là cái gì đây” Khuôn mặt đẹp trai của chú rể có vẻ tò mò, bàn tay bắt đầu mở lớp giấy bọc bên ngoài.
Tuyết Mạn cũng cảm thấy rất hiếu kì, nhìn cái hộp kỳ lạ, nghi hoặc nói “ Cái gì vậy?”
Lúc này chú rể đã lôi một vậy gì gì đó từ trong hộp ra.
Trên mặt Tuyết Mạn lộ vẻ tò mò, còn mặt của chú rể thì tà mị.
Cuối cùng thì vật gì gì đó cũng rơi vào mắt Tuyết Mạn, giờ phút này cô đã hiểu vật gì gì đó là cái gì.!
“Xem ra bạn của em sợ năng lực của anh không đủ ” Mắt của chú rể nhìn chằm chằm vào Tuyết Mạn nói.
Hai má của Tuyết Mạn đỏ hồng, hoảng loạn nhìn vật được gọi là gì gì đó, cảm thấy rất hỗn loạn, rầu rĩ nói “ Trời ơi, một người phụ nữ sao lại dám
nghĩ đến việc gì gì đó này, nhất định cô ấy đã bị ma nhập”
Trong
lúc Tuyết Mạn đang suy nghĩ đến hành vi khác thường của Hân Đồng thì đã
bị chú rể thừa dịp át sát vào người. Chú rể cướp lấy vật gì gì đó trong
tay Tuyết Mạn đặt trên mặt đất, khiêu gợi nói “ Đừng lo lắng, anh sẽ làm em hài lòng”
“Anh vừa nói gì?”
“Em đang hỏi anh làm gì sao” đôi môi chú rể nở nụ cười mê hồn, bàn tay cũng bắt đầu cởi áo ngủ của Tuyết Mạn.
“Từ từ đã” Tuyết Mạn đẩy bàn tay không an phận của chú rể ra, trước hết cô
phải giảng giải cho anh biết, anh cần phải nhẹ nhàng với cô, vì nghe nói lần đầu làm việc ấy sẽ rất đau.
“Không thể đợi một lát nữa sao?” Chú rể không đồng ý nói.
“Nhưng mà…Ưm…” Miệng của Tuyết Mạn đã bị một hơi thở nam tính bao phủ.
“Quần áo của em…” cô sợ hãi kêu lên
“Đáng ghét” Tuyết Mạn mắng.
Đáp trả cô là những nụ hôn nồng nàn nóng bỏng .
“Nhẹ một chút…A..!” Một tiếng thét đau đớn chói tai vang lên, chú rể thật
dịu dàng phá đi tấm thân trinh trắng của Tuyết Mạn. Quả nhiên không phải là đau bình thường.
“Hãy thả lỏng một chút, hãy yêu anh, em yêu!” Chú rể nhìn vẻ mặt đau đớn của Tuyết Mạn, dịu dàng an ủi
“Đau quá, xin anh đừng cử động nữa” Tuyết Mạn nhíu mày”
“Được rồi, anh sẽ không nhúc nhích ! Nhưng phải làm sao bây giờ?
“A! không phải anh vừa nói anh sẽ không nhúc nhích sao!
“Là nó tự động đậy!” Đâu phải anh
“Anh là đồ xấu xa”
A!…Đêm động phòng thật là …!
Sau khi tham dự hôn lễ của Tuyết Mạn, Hân Đồng bị Tân Nhiên kéo về nhà.
Tân Nhiên ở chơi nhà Hân Đồng một lúc rồi đứng dậy từ biệt ra về.
“Tân Nhiên anh đi cẩn thận nhé, em không tiễn anh được! Hân Đồng thấy Tân Nhiên muốn đi về, cảm thấy có chút có lỗi nói.
Tân Nhiên không ngại nói “ Với quan hệ của chúng ta, em không cần khách sáo như vậy đâu”
Hân Đồng ảm đạm cười với Tân Nhiên.
“Tốt lắm, trở về đi!” Tân Nhiên vỗ về bả vai gầy yếu của Hân Đồng., nói “Nhớ kỹ, phải chăm sóc mình thật tốt”
“Vâng, em sẽ” Hân Đồng nhẹ nhàng hứa
“Anh phải đi rồi” Tân Nhiên mở cửa trèo lên xe
“Trên đường đi nhớ cẩn thận” Hân Đồng hướng về phía Tân Nhiên vẫy vẫy tay.
Tân Nhiên cười với Hân Đồng, bắt đầu khởi động xe từ từ rời đi.
Sau đó Hân Đồng xoay người đi về hướng nhà mình.
“Tân Nhiên đi rồi phải không?’ Bà Lê đang xem TV hỏi Hân Đồng.
“Vâng, anh ấy đã về rồi ạ”
“Cậu nhóc Tân Nhiên này thật là một người tốt , me tưởng các con có thể ở cùng nhau, ai ngờ…”
“Mẹ, mẹ nói sang đâu rồi” Hân Đồng ngắt lời mẹ mình đang nói thao thao bất tuyệt.
Bà Lê thở dài nói “Được, mẹ không nói nữa”
Trong lòng bà vì Hân Đồng mà cảm thấy buồn phiền, những ngày tháng sau này
không biết phải đi qua như thế nào. Con bà chỉ là một cô gái yếu đuối,
sao lại gặp phải nhiều chuyện như vậy, với tình cảnh này khó có thề quay về.
Hân Đồng nhìn sắc mặt của mẹ mình đầy vẻ ưu phiền, bước qua ôm lấy bà nói “Mẹ, tất cả rồi sẽ ổn”
Bà Lê nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Hân Đồng nói “Mẹ cũng tin như vậy”
Hân Đồng nghĩ Tân Nhiên đã đi ra nước ngoài tham gia khóa đào tạo chuyên
ngành, muốn gặp lại anh không biết phải chờ đến tháng năm nào.
Nhưng chỉ nửa tháng sau, Hân Đồng đã gặp lại Tân Nhiên.
……
Buổi sáng hôm đó Hân Đồng cùng mẹ đi ra ngoài mua đồ ăn, nhìn thấy ngôi nhà sát vách nơi họ ở đã có người dọn tới.
Ngôi nhà kế bên bỏ trống cũng đã được một thời gian, hiện tại có vẻ như có người vừa mới thuê.
Hân Đồng nhìn thấy có người đi ra, bỗng nhiên một hình dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt cô làm cho Hân Đồng không thể tin được gọi to “Tân
Nhiên”
“Hân Đồng, sau này anh sẽ trở thành láng giềng của em,”
Tân Nhiên nói với vẻ mặt say mê. Nghĩ đến mỗi ngày có thể nhìn thấy Hân
Đồng đáng yêu, tâm tình của anh trở nên rất vui vẻ.
“Tân Nhiên, đã xảy ra chuyện gì? Không phải cháu đang ở nước ngoài sao? Bà Lê cũng nghi hoặc hỏi.
Tân Nhiên cười nói “ Ta nói chuyện này làm gì ạ, sao ạ, mọi người không hoan nghênh cháu làm láng giềng ạ?”
“Tân Nhiên đừng đùa nữa được không?” Hân Đồng có chút sốt ruột nói.
“Được, anh biết rồi!. Bác và Đồng Đồng cứ về nhà trước đi ạ, sau khi cháu sắp
xếp mọi thứ sẽ kể rõ cho hai người biết.” Tân Nhiên cảm thấy có chút bất đắc dĩ..
“Bác và em về trước đi, thời tiết bên ngoài rất lạnh “
Tân Nhiên nhìn thấy hai mẹ con vẫn không cử động, mới lên tiếng khuyên
nhủ.
“Cái này phải đặt ở chổ nào đây?” Người đàn ông đang khiêng cái bàn hỏi.
“Chờ một chút, tôi tới liền” Tân Nhiên trả lời xong đi ra ngoài sân.
Nhìn Tân Nhiên, lòng của Hân Đồng cảm thấy nặng nề, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đến giữa trưa, Tân Nhiên đã thu dọn xong căn phòng, mặc dù nó nhìn rất đơn giản nhưng sạch sẻ thoải mái.
Bà Lê đã chuẩn bị bữa trưa , mọi người đang đợi Tân Nhiên.
Ba người ngồi xuống bàn quây quần bên nhau, Bà Lê cùng Hân Đồng nhìn Tân
Nhiên đăm đăm, Tân Nhiên đang ăn uống vui vẻ, cuối cùng cũng để cái bát
xuống.
“Tân Nhiên đã xảy ra chuyện gì?” Bà Lê không kiên nhẫn lên tiếng hỏi.
“Tân Nhiên…” Hân Đồng đang muốn hỏi thì Tân Nhiên vội vàng lên tiếng “ Được
rồi, anh biết rồi, để anh nói, bây giờ anh nói liền đây”
Tân
Nhiên nuốt đồ ăn trong miệng xuống hết nói. Anh không dự định tham gia
khóa đào tạo chuyên ngành này nữa, lại không quen ở nước ngoài nên anh
quay về, anh cũng đã bỏ việc ở bệnh viện, một mình anh không thành vấn
đề, bây giờ anh có thể ăn tiếp được chưa?
Hân Đồng không thể tin, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Tân Nhiên, cô hoà hoãn hỏi “ Có
phải chuyện này liên quan đến em không?”
Tân Nhiên vừa nghe Hân Đồng hỏi như thế đã lắc đầu phủ định.
“Hay là liên quan đến Lôi gia? Hân Đồng không bỏ qua tiếp tục chất vấn, cô
không tin những lời giải thích của Tân Nhiên, cơ hội được ra nước ngoài
đào tạo không phải ai cũng có thể gặp được, rất khó, nếu không có nguyên nhân gì đặc biệt Tân Nhiên sẽ không bỏ qua như vậy.
“Đừng đoán mò nữa được không, anh quyết định như thế chỉ vì bản thân anh thôi”
“Tân Nhiên, ánh mắt của anh cho em biết anh đang nói dối, nếu em biết anh
nói dối em , sau này em không thèm để ý đến anh nữa “ Hân Đồng tức giận
đứng dậy xoay người đi về hướng phòng mình.
Tân Nhiên nhìn Bà Lê nói “Để con đi coi cô ấy”
Nói vừa dứt lời liền hướng về phòng của Hân Đồng
“Hân Đồng” Tân Nhiên nhìn thấy sắc mặt của Hân Đồng có chút tức giận đang
ngồi trên giường, quay lưng lại không nhìn anh, anh lên tiếng gọi cô
nhưng cô cũng không thèm để ý đến anh.
“Thực sự không để ý anh à.”Tân Nhiên đứng trước mặt Hân Đồng, dáng vẻ có chút sợ hãi.
Hân Đồng vẫn không nói gì.
Tân Nhiên ngồi vào ghế đối diện với Hân Đồng nói “Được rồi, đừng giận nữa,
anh cũng không biết vì lí do gì, Viện trưởng cho anh biết anh đã đắc tội với người khác cho nên ông ấy bảo anh trở về”
“Đắc tội với người khác? Hân Đồng ngẩng đầu nhìn Tân Nhiên nghi hoặc hỏi
“Ừ, anh cũng không biết anh đã đắc tội với ai, đừng làm ra vẻ không vui như vậy, bởi vì một chút anh cũng không bận tâm.”
Trong đầu Hân Đồng đột nhiên hiện ra hình ảnh của Lôi Dương, còn có những lời Lôi Dương nói nếu như…
Có thể là Lôi Dương không? Hân Đồng cắn chặt môi, nếu bởi vì cô mà làm
hỏng đi tương lai của Tân Nhiên cô thật sự không yên lòng.
“Hân Đồng đây có thể là do vận mệnh an bài để cho anh được ở bên em”
Hân Đồng tức giận đứng dậy “ Cái gì mà vận mênh an bài, anh đã đánh mất cơ
hội được đào tạo chuyên ngành, mất đi việc làm, vậy mà anh không cố gắng làm cho mình thăng tiến trong sự nghiệp, lại đến đây, Tân Nhiên anh
muốn một cuộc sống như vậy sao?”
“Hân Đồng, anh đã nói chuyện này không liên quan đến em mà, hơn nữa con đường phía trước của anh, anh
biết mình nên đi như thế nào, nên lựa chọn như thế nào.
“Xin lỗi anh ,Tân Nhiên, em nghĩ…”
“Anh biết em nói vậy là quan tâm cho anh, thôi ăn đi.. Em đang mang thai,
đừng để đứa nhỏ bị đói bụng” Nói xong Tân Nhiên ôm vai cô, ép cô ăn cơm
Trong lòng Hân Đồng dâng lên một nỗi bất an, cũng có xúc động.
Hân Đồng nói dối Tân Nhiên và người nhà cô đi tới khu đô thị, nhưng thật ra cô muốn tìm Lôi Dương để hỏi anh ấy chuyện của Tân Nhiên có quan hệ với anh không? nếu có liên quan cô sẽ cầu xin anh không nên đối xử với Tân
Nhiên như vậy.
Chuyện của hai người họ, không nên liên lụy đến người khác.
Hân Đồng gọi điện thoại tới công ty của Lôi Dương nhưng không có người bắt máy.
Có lẽ cô phải tự mình đi đến đó.
“Xin hỏi chủ tịch của các người đang ở đâu vậy?” Hân Đồng đi đến khu vực tiếp tân của công ty hỏi thăm
“Cô có hẹn trước không?” cô tiếp tân lễ phép hỏi.
Hân Đồng suy nghĩ một chút nói “ Không có ,nhưng tôi có chuyện gấp, làm
phiền cô điện thoại hỏi một chút, nói với anh ấy có một người tên Hân
Đồng muốn gặp anh ấy”
Cô tiếp tân nhìn thấy Hân Đồng đang mang
thai, không đành lòng bảo cô “ Được rồi, để tôi hỏi một chút, nhưng nếu
chủ tịch không muốn gặp cô tôi cũng không có cách nào”
Hân Đồng vội nói lời cám ơn.
Nhân viên tiếp tân gọi điện thoại cho Lôi Dương hỏi ý anh“Chủ tịch, có một
cô gái tên là Hân Đồng muốn gặp ngài, ngài muốn gặp cô ấy không?”
đầu dây Bên kia là Lôi Dương, khi anh vừa nghe đến tên của Hân Đồng, thân
hình bỗng nhiên cứng đờ …Hân Đồng, là em sao, sao em lại tới đây?
Nhất định phải có chuyện gì nên Hân Đồng mới đi tìm anh, LôiDương trầm giọng nói “Để cho cô ấy lên đây”
“Vâng , thưa chủ tịch”
Cô tiếp tân mỉm cười với Hân Đồng “Chủ tịch đồng ý gặp cô, mời cô đi qua
lầu mười tám ở bên kia” Cô tiếp tân đưa tay chỉ hướng cho cô.
“Cảm ơn” Hân Đồng nói lời cảm ơn đi về phía thang máy lên phòng làm việc của Lôi Dương.
Hân Đồng đã đứng trước cửa phòng làm việc của chủ tịch, cô đưa tay gõ cửa . Bên trong truyền ra một giọng nói trầm thấp của đàn ông “Vào đi”
Hân Đồng hít sâu một hơi mở cửa ra, cô đã nhìn thấy Lôi Dương.
Chân Lôi Dương đang gác trên cái bàn thật lớn, cả thân hình dựa vào ghế xoay , hai bàn tay đặt trước ngực, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng đang nhìn cô chăm chú.
Hân Đồng đã chuẩn bị sẵn những lời lẽ để nói với Lôi
Dương về chuyện của Tân Nhiên, nhưng khi vừa nhìn thấy Lôi Dương đã quên hết sạch, cũng không biết mở miệng thế nào để giải thích lí do vì sao
mình tới đây, giờ phút này cô chỉ muốn đi ra khỏi nơi đây.
Nhất
là khi nhìn thấy Lôi Dương đang vịn ghế đứng dậy, chậm rãi đi về phía
cô, tay của Hân Đồng cầm lấy nấm cửa thật nhanh , chuẩn bị mở cửa rời
đi.
Cửa vừa mới mở ra được một chút, đã bị bàn tay Lôi Dương chặn lại, hai tay anh chống lên cửa vây Hân Đồng vào trong
Lôi Dương cúi đầu, áp sát vào hai má của Hân Đồng giống như đang đánh giá
cô, lạnh lùng nói “ Không phải có chuyện muốn tìm tôi sao, tại sao chưa
nói gì đã bỏ đi?”
Hơi thở nóng bỏng của Lôi Dương phả vào má Hân
Đồng, cô cảm thấy giống như tất cả dưỡng khí đều bị Lôi Dương đoạt hết
làm cô không thể hít thở được.
Cô bất đắc dĩ trả lời “Tôi có chút chuyện muốn nói với anh”
Lôi Dương nhìn cái cổ trắng như tuyết của Hân Đồng, cảm giác họng nóng lên, tay anh nhẹ nhàng xoa lên cổ của Hân Đồng “ Có chuyện gì, tôi cũng đang rảnh”
“Tân Nhiên vừa bị bệnh viện sa thải”
Lôi Dương thấy Hân Đồng vừa lên tiếng đã nhắc đến Tân Nhiên, trong nháy mắt ánh mắt
của anh trở nên lạnh lẽo, anh buông hai tay ra xoay người đi giống như
không muốn nói đến chuyện này “ Tôi không có hứng thú nói về anh ta,
chuyện anh ta bị sa thải không liên quan tới tôi”
Hân Đồng lo
lắng nói “Tôi đến đây là muốn hỏi có phải anh đã bảo Viện trưởng làm
vậy, hủy bỏ tư cách được ra nước ngoài đào tạo của Tân Nhiên, đồng thời
làm cho Tân Nhiên bị mất việc không”
Lôi Dương xoay mạnh người lại, tức giận nhìn Hân Đồng nói “Tôi đang bận rất nhiều việc, mời em đi ra ngoài”
“Cho tôi biết việc đó có quan hệ với anh không ? Hân Đồng không hy vọng Lôi
Dương làm ra chuyện như vậy, nếu điều đó thật sự xảy ra cô sẽ cảm thấy
thất vọng và đau lòng.
“Đi ra ngoài” Lôi Dương nhìn thấy vẻ quan tâm tới Tân Nhiên của Hân Đồng , nó đã khơi dậy sự tức giận và ghen tị trong lòng anh
“Được rồi ,tôi đi “ Hân Đồng biết Lôi Dương sẽ không nói cho cô câu trả lời,
cô cảm thấy có chút đau thương ,có chút thất vọng nhưng vẫn nói với Lôi
Dương “ Nếu là anh làm, xin anh hãy nói với Viện trưởng để cho Tân Nhiên trở về làm việc, tôi không muốn vì tôi mà…. .
“Đi ra ngoài” Lôi Dương thật sự nổi giận hét lên một tiếng.
Toàn thân Lôi Dương giống như ngọn núi lửa sắp bùng nổ.
Hân Đồng nói xong mở cửa rời đi
Để lại phía sau Lôi Dương đang tràn đầy tức giận.
Cô vì người đàn ông khác mà cúi đầu với anh, lại là người đàn ông mà anh ghét nhất.
Thật đáng chết! Lôi Dương thầm mắng như muốn phát tiết sự khó chịu trong lòng.
Hân Đồng mang theo thương tâm và thất vọng về nhà, người nhà hỏi cô đi đâu
nhưng cô không nói mình đi tìm Lôi Dương, chỉ nói mình vừa dạo phố trở
về
Hân Đồng đi vào phòng, cô cảm thấy thật phiền não và hỗn loạn.
Tân Nhiên là một y sinh giỏi, ngày thường rất khiêm tốn, ở bệnh viện ai ai cũng thích, tại sao lại đắc tội với người khác?
Không biết ai là người có năng lực như thế, khiến cho Viện trưởng phải ra
quyết định đó, chỉ có Lôi Dương là người đáng nghi nhất.
Nếu thật sự là Lôi Dương làm, vậy thế lực của Lôi Dương vẫn mạnh như cũ.
Tân Nhiên .. Hân Đồng đau lòng nghĩ, cô cảm thấy áy náy vì đã liên lụy Tân Nhiên,
Nhìn bóng hình của Tân Nhiên, Đồng Đồng chợt cảm thấy lòng mình nặng nề hẳn, cô phải làm sao đây!
……
Chớp mắt đã tới mùa hè . Mùa hè mùa hè! Là mùa Đồng Đồng đã gặp gỡ Lôi Dương.
Tân Nhiên đã thật sự ở lại đây, anh trở thành một bác sĩ giỏi trong vùng.
Tân Nhiên mở phòng khám bệnh, y thuật tốt, người bệnh cũng rất quý Tân Nhiên!
Còn Tân Nhiên lúc đó trông rất vui vẻ thoải mái, hoàn toàn không giống cảm giác của người đang thất nghiệp.
Với Tân Nhiên mà nói, ở bệnh viện anh cũng khám bệnh cho người ta, ở đây
cũng vậy, mặc dù số bệnh nhân ít hơn ở bệnh viện, nhưng anh có cảm giác
rất thành công, kiếm tiền không phải mục đích của anh, mà là cứu người!
Hôm nay Tân Nhiên ra ngoài phòng khám, vì một bệnh nhân cao tuổi không ra khỏi nhà nổi nên Tân Nhiên đến tận nơi xem bệnh .
Bệnh nhân kia bị nhiệt, Tân Nhiên châm cứu cho ông, không có gì đáng ngại cả.
Tân Nhiên quay về phòng khám mà không nhìn thấy bóng hình lén lút trong
phòng, còn cậu bé Nhị Phát giúp việc cho phòng khám sớm đã không thấy
bóng người, chắc lại đi chơi rồi, haizz, cậu nhóc này, thật khó để người ta tin tưởng!
Tân Nhiên nhìn thấy bóng người đang mở tủ thuốc liền quát: “Ai, đang làm gì đấy!”
“A!” Người bị gọi rất nhỏ bé, bị Tân Nhiên gọi như vậy liền giật nảy người.
Người nọ không dám quay lại, quay lưng về phía Tân Nhiên từ từ lui ra ngoài,
có điều đã bị Tân Nhiên giữ lại: “Cô đang tìm cái gì?”
Chẳng lẽ định lấy gì trong tủ thuốc của anh!
Người nọ quay lại, một khuôn mặt búp bê đập vào mắt Tân Nhiên, ánh mắt đen mà sáng ngời, khuôn miệng nho nhỏ giống như một cánh anh đào khiến người
ta muốn ăn luôn miệng cô. Thế nhưng mái tóc dài lại để buông xõa.
Mặt cô hơi đỏ, tay cô cũng nóng kinh người!
“Thả tôi ra!” Người nọ vừa như ra lệnh vừa như cầu xin.
“Cô ở đây làm gì?” Tân Nhiên không khỏi trở nên mềm mỏng, cánh tay cũng thả lỏng hơn, dù sao đối phương cũng vẫn chỉ là một cô bé.
“Tôi không làm gì. . .” Cô gái kia nói xong liền ngã xuống mặt đất.
Cô bị ngất !
Tân Nhiên hoảng sợ vội xem cô gái, cô ta bị sốt! Hơn nữa nhiệt độ cao kinh người.
Tân Nhiên vội ôm lấy cô gái đặt trên giường bệnh, tìm thuốc chữa cho cô ta!
Tân Nhiên đứng bên cạnh nhìn đôi má mềm mại của cô gái, trong lòng không
khỏi nghĩ, cô gái này là con cái nhà ai, ốm đến như vậy mà người lớn
cũng không lo!
Tân Nhiên sửa sang lại tủ thuốc bị đảo lộn, vô tình quay lại thấy được đôi mắt đen láy đang nhìn anh.
“Cô bị sốt !” Tân Nhiên bảo cô hạ tay xuống, sợ cô làm rơi nhiệt kế.
“Tôi biết rồi!” giọng cô gái có chút khàn khàn.
“Thuốc cô vừa tìm không đúng!” Tân nhiên sắp xếp thuốc xong đi tới cạnh cô gái.
“Đúng vậy, anh định báo cảnh sát bắt tôi à?”
“Mặc dù hành vi của cô không đúng, nhưng tuổi cô còn nhỏ nên tôi bỏ qua, sau này không nên làm thế nữa !”
Cô gái dùng đôi mắt đen nhìn Tân Nhiên nhưng không nói nữa
“Bố mẹ cô là ai? Lát nữa tôi gọi họ đến đón cô!”
“Tôi không có cha mẹ!” Cô gái nhíu mày, trở mình không nhìn Tân Nhiên.
Tân Nhiên cười cười, xem ra là một đứa trẻ không thích nói chuyện!
Tân Nhiên ngồi trên ghế vừa đọc sách y học vừa chờ cô gái truyền dịch, cuối cùng chai dịch truyền cũng hết.
Tân Nhiên gỡ dây chuyền ra, lên tiếng nói: “Được rồi, cô chỉ cần nghỉ ngơi một chút là có thể về nhà rồi !”
“Anh không thu tiền khám bệnh của tôi sao?” Sắc mặt cô gái trở nên tốt hơn nhiều.
Tân Nhiên cười nói: “Cô có tiền sao?”
“Tân đại ca, Tân đại ca, Đồng Đồng hình như sắp sinh rồi !” Một cô gái hổn hển chạy vào phòng khám, hổn hển nói.
“Sắp sinh !” Tân Nhiên hoảng loạn, không phải còn một tuần nữa sao! Sao lại ra trước!
Tân Nhiên vội đứng dậy nói với cô gái kia: “Em giúp anh chăm sóc cô gái kia, anh qua đó xem!”
Tân Nhiên nói xong vội vàng chạy ra ngoài.
Đồng Đồng thật sự sắp sinh , Tân Nhiên chuẩn bị xe đưa Đồng Đồng lên, mẹ cô cũng theo đến bệnh viện.
Đồng Đồng được đưa vào phòng sinh, Tân Nhiên cùng bà Lê bị giữ lại bên ngoài, bọn họ lo lắng phát điên rồi.
Sao lại sinh sớm hơn ngày dự tính chứ!
Tay chân bà Lê như dư thừa, khuôn mặt Tân Nhiên cũng lo lắng không thôi.
Một lúc sau ông Lê nhận được tin báo cũng vội chạy đến .
Ba người lo lắng cùng đợi trước cửa phòng sinh, có điều đợi đã lâu mà không thấy động tĩnh gì.
Cuối cùng cửa phòng sinh mở ra, một ý tá chạy ra hỏi: “Ai là gia đình của sản phụ!”
“Chúng tôi là bố mẹ của con bé, sao rồi ! Sao rồi !” Bà Lê sợ hãi hỏi.
“Sản phụ khó sinh, xuất huyết nhiều, giữ đứa con hay giữ người mẹ!”
“Cái gì!” Bà Lê choáng váng.
“Xin mọi người lựa chọn nhanh lên!”
“Giữ người mẹ!” ông Lê có chút kịch liệt thay mọi người ra quyết định.
“Vậy phiền bác kí vào đây!”
Đồng Đồng không có bỏ cuộc, cô muốn sinh đứa con này, trong khi sinh cô đã gọi tên Lôi Dương !
Đứa nhỏ sinh ra khóc rất to! Là một đứa trẻ bụ bẫm
Đồng Đồng đau đớn cuối cùng thở dài một hơi. Bên môi lộ ra nụ cười mệt mỏi. Đứa trẻ bình an rồi, thế nhưng máu cô vẫn đang chảy.
Đồng Đồng cảm thấy trước mắt cô xuất hiện của gương mặt Lôi Dương, của bố,
của mẹ, cô mệt mỏi nâng tay lên muốn chạm vào khuôn mặt quen thuộc kia,
yếu ớt nói: “Lôi Dương!”
Tân Nhiên khổ sở nắm lấy tay Đồng Đồng , ở đây không có Lôi Dương của cô, không có!
Đồng Đồng rất kiên cường, cô vẫn ở lại đây, việc sinh con làm cô đau nhưng không thể đánh bại cô!
Có thể thấy cô không làm những người thân của cô đau lòng, bố mẹ, còn có Tân Nhiên!
Có điều tất cả đã qua đi, tất cả đã ổn rồi, thân thể của cô cũng từ từ khỏe mạnh, đứa bé cũng khá lên nhiều.
Đồng Đồng đang ngủ, yên tĩnh nằm trên giường bệnh, hai má tái nhợt khiến người ta đau lòng.
Sau khi nằm viện nửa tháng, Đồng Đồng xuất viện , dù thân thể cô hơi yếu nhưng chỉ cần chăm sóc tốt sẽ không có vấn đề gì .
Chuyện Đồng Đồng cần phải làm là duy trì ăn uống đầy đủ, ngủ đủ giấc. Đồng Đồng quyết định đặt tên cho con trai là Lê Bảo Nhạc.
Nhạc Bằng là bảo bối của mọi người, khiến mọi người ai ai cũng vui vẻ.
Cũng không biết cậu nhóc này lớn lên tính tình có tốt không nữa!
Còn trọng trách chăm sóc đứa bé thì lại đặt trên người của ông bà Lê, sau này được đặt trên một người khác.
Đúng lúc này thì đột nhiên xuất hiện một cô gái ở phòng khám của Tân Nhiên.
Cô tên VânNy.
Sau khi Tân Nhiên trở lại phòng khám cô bảo rằng mình sẽ ở lại, cô cho Tân
Nhiên biết là cô không có nhà, không có người thân, Tân Nhiên cứu cô, cô phải ở lại giúp việc ở phòng khám của Tân Nhiên, báo đáp ân cứu mạng
của anh!
Tân Nhiên bảo cô đi, cô lại khóc! Bất luận thế nào cũng không chịu đi!
Cuối cùng đành ở tại phòng khám của Tân Nhiên!
Kể từ khi Đồng Đồng nằm viện, sự chú ý của cô chỉ để trên người đứa trẻ!
Mỗi ngày cô chỉ có một việc là giúp chăm sóc đứa trẻ!
Bởi vậy cũng trở nên quen thuộc với Đồng Đồng!
Nghe Tân Nhiên nói, trước khi đứa bé sinh ra anh đã nhận đứa bé làm con nuôi, vậy thì cô cũng phải trở thành mẹ nuôi của đứa bé!
Tất cả mọi người đều nhất trí nói: “Được!”
VânNy vui mừng không gì bằng!
Mặc dù tất cả mọi người đều không biết lai lịch của VânNy , nhưng VânNy thực sự khiến người ta rất vui vẻ.
Ngày qua ngày, tất cả sự chú ý của Đồng Đồng đều đặt trên người đứa trẻ, thế nhưng đứa bé kia dù chỉ mới được một tháng đã có ánh mắt rất giống Lôi
Dương .
Không biết lúc Lôi Dương còn bé có phải trông cũng như thế này không!
Đồng Đồng không khỏi nhớ tới lúc cô sinh con!
Cô tưởng mình sắp chết, thế nhưng trong đầu cô lúc ấy chỉ có duy nhất một ý niệm phải sinh đứa bé ra!
Sau khi biết được đứa nhỏ bình an sinh hạ, lòng của cô bùng lên khát vọng
được gặp mặt Lôi Dương! Cùng nhau chăm sóc con của mình!
Bọn họ
đã mấy tháng không có liên lạc, chẳng thể bên nhau nữa, nghĩ đến đây tâm trí cô bắt đầu rối loạn, cô chăm sóc con của bọn họ, mà anh ta lại đi
chiều chuộng người đàn bà khác!
Đồng Đồng đang buồn bã bỗng nhìn
phía bên kia, Bảo Nhạc đương ngủ say môi chúm chím cười, lòng cô như
tiêu tan hết mọi phiền não.
“Bảo Bảo ngoan nào, tỉnh lại để mẹ xem con có tè ra giường chưa nào!” Đồng Đồng âu yếm nói với Bảo Nhạc, miệng nở nụ cười.
Tựa như may mắn và hạnh phúc cùng xuất hiện nơi cuối con đường!
“Tân đại ca, anh cõng tôi được không!” VânNy đi theo Tân Nhiên, giọng nũng nịu.
“Tự mình đi đi!” Tân Nhiên không chút do dự nói.
“Chân người ta đau mà!” VânNy không hài lòng đáp lại.
“VânNy, ồn quá, đi chỗ khác để tôi yên tĩnh được không!” Tân Nhiên vẫn như cũ đi ở phía trước, không quay lại nhìn một cái.
Có nhiều người bệnh cần hắn khám, chỉ là VânNy đi theo quấy rầy anh, đáng ra phải để cô ở nhà!
Tân Nhiên vẫn như cũ đi tiếp, nhưng lại không nghe thấy tiếng bước chân của VânNy, quay đầu lại thì thấy con đường nhỏ không bóng người, VânNy đi
đâu rồi?
“VânNy, cô đừng đùa nữa!” Tân Nhiên trong lòng có chút lo sợ không yên.
“VânNy, nếu cô không đi thì tôi đi!”
“VânNy!” Tân Nhiên bắt đầu trở nên lo lắng. Quay trở về đoạn đường vừa mới đi
được nửa thì nhìn thấy Vân Ny chân bắt chéo, tựa vào một gốc cây đại
thụ, khuôn mặt đắc ý đích nhìn hắn.
“Cô làm gì thế, lại muốn giở trò gì nữa!” Tân Nhiên tuy nhẹ lòng đi ít nhiều nhưng vẫn rất giận VânNy.
VânNy đứng lên, nhìn Tân Nhiên thích thú, rất vui vẻ nói: “Anh cứ giận đi! Sợ hãi đi! Coi anh sau này còn dám không đoái hoài đến tôi nữa không, dám
bỏ tôi ở nhà à!”
Nói xong đi đến ôm chặt Tân Nhiên, nhún nhảy đi
về nhà. Tân Nhiên trong trường hợp đó chỉ biết yên lặng, tiêu sái đi
theo, nhìn thấy Vân Ny sống động, vui tươi cười đùa, có chút không rõ,
vì sao Vân Ny lại khiến cho lòng anh không thể tĩnh!