“Cô thích công việc đó đến thế à?” Lôi Dương đột nhiên lên tiếng.
Đồng Đồng ngẩn ra, cô chăm chú quan sát ánh mắt Lôi Dương, tựa hồ muốn tìm
kiếm mục đích câu hỏi này của anh. Lẽ nào anh muốn thay đổi quyết định
sao?
Nhưng… dù có nhìn cả ngày vẫn không thể phát hiện được gì cả. (Kun: Lôi Dương ca mờ lị)
Cuối cùng cô chính thực khẳng định: “Đúng vậy, em thật sự rất thích!”
Lôi Dương không nói lời nào, đứng dậy bước ra khỏi phòng ăn.
Đồng Đồng thầm nhủ, con người này tự nhiên lại đi hỏi vấn đề khó hiểu thế
này, thật là tức quá đi, bữa tối vừa ăn xong cũng theo cơn giận bay đi
vài phần.
Đồng Đồng suy tư một hồi, không nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm. Phải đi tắm rửa thôi!
Bữa tối ăn mà như không, Lôi Dương không có lặp lại yêu cầu cô không được
đi làm ở nhà hàng, tựa hồ suy nghĩ xong đã đồng ý với quyết định của cô.
Đồng Đồng tràn đầy hi vọng.
Đồng Đồng thu dọn phòng ăn, khép cửa bước ra chuẩn bị về phòng, đột ngột bị một cánh tay ướt sũng ôm lấy thân mình.
“Tôi buồn ngủ rồi, đi ngủ!” Lôi Dương cúi sát xuống thì thầm vào tai Đồng Đồng, giọng nói ấm áp vờn quanh da thịt Đồng Đồng.
Đồng Đồng xoay người, khẽ cười: “Em biết, đi ngủ thôi.”
Ngoài miệng cười nhưng trong lòng cô rất nhiều suy nghĩ, Lôi Dương xoay người bước đi, cô nghĩ không nên cứ cãi nhau mãi, cô muốn mỗi ngày đều có thể vui vẻ với nhau, hoặc nếu không vui vẻ thì cũng đừng to tiếng.
Lôi Dương đưa tay ôm Đồng Đồng hướng tới phòng ngủ.
Hai người lẳng lặng nằm ở trên giường, Lôi Dương hồi lâu ôm cô không chút động tĩnh gì.
Đồng Đồng cố ép cho những suy nghĩ đang tràn ngập trong lòng xuống, Lôi
Dương hôm nay không hề làm phiền thân thể cô, chỉ ôm chặt lấy cô. May là hành động này không làm tim cô đập nhanh, mặt đỏ bừng.
Đồng Đồng từ từ nhắm hai mắt lại, giả vờ ngủ.
Hồi lâu sau nghe thấy tiếng thở đều đều của Lôi Dương, biết là anh đã ngủ.
Đồng Đồng liền bật đèn ngủ sáng hơn một chút để ngắm kĩ khuôn mặt của
người đàn ông mà cô yêu.
Hai mắt nhắm lại, hơi thở đều đều, đôi
lông mày dài che phía trên đôi mắt. Đầu của anh hơi cựa quậy, khuôn ngực rắn chắc, gợi cảm mà có phần dã tính. Giống như một con báo đang ngủ
say. Một thân khí phách.
Giờ phút này anh đang ôm cô, hơi thở, sự ấm áp của anh đang thuộc về cô. Nhưng sau này sẽ ra sao? … Anh sẽ lấy vợ.
Sẽ có một người được gọi là vợ của anh, hai người sẽ sinh ra những đứa
trẻ, điều mà cô vẫn thầm mong. Cô mong cùng với A Dương sinh những đứa
trẻ đáng yêu.
Tương lai sau này thế nào, cô không dám xác định.
Lôi Dương hiện giờ rất hận cô bởi vì sự hiểu lầm kia.
Anh không tin cô, nhưng cô vì quá yêu anh nên cố gắng làm mọi điều để Lôi Dương tin tưởng mình.
Lôi Dương vì không tin cô mà sinh ra oán hận, sự tin tưởng trước đây vốn đã tan theo mây khói.
Nếu anh kết hôn, cô còn có thể là người con gái của anh sao?
Trước đây, có thể cô đã yêu Hạo Nam, nhưng hiện tại, trong lòng cô lúc này chỉ còn duy nhất hình bóng của Lôi Dương.
Nếu anh thật sự kết hôn, cô sẽ chọn cách ra đi, cô sẽ thừa nhận sự thật,
tuyệt đối không thể làm ảnh hưởng tinh thần, bởi cô còn có ba có mẹ. Mải mê suy nghĩ, những ngón tay của Đồng Đồng đưa khắp khuôn mặt điển trai
của Lôi Dương.
Suy nghĩ hồi lâu, Đồng Đồng chậm rãi tiến vào giấc ngủ. Cô không hề biết, người đang ôm mình kia đã mở mắt từ lúc nào. Ánh mắt sáng rực của anh chằm chằm nhìn cô.
Tắm nước lạnh dường như không có tác dụng! Hôm nay cô quả thật hấp dẫn! Đặc biệt hấp dẫn.
Thế nhưng trong mắt anh lại dần hiện lên ánh mắt đau khổ của Đồng Đồng,
trái tim anh có một cảm giác bất an. Cùng một cảm giác… có tên là… sợ.
……
Sáng ra, Đồng Đồng rời giường chuẩn bị bữa sáng nóng hổi để cùng Lôi Dương thưởng thức.
Ngày thường giờ này Lôi Dương đã rời nhà đến công ty, hôm nay lai ngồi ngay ngắn ở phòng ăn, nhàn nhã đọc qua mấy tờ báo.
Đồng Đồng nhìn thái độ của Lôi Dương, sau đó quay ra nhà ăn cởi tạp dề, thay vào một bộ váy áo, chiếc áo cổ chữ V rộng lộ ra cái cổ trắng ngần.
Phía dưới là một chiếc váy ngắn, nhìn qua thực nhẹ nhàng, thanh nhã.
Đồng Đồng lấy hết dũng khí, mỉm cười nói với Lôi Dương: “A Dương, em đi làm nhé!”
Anh nghiêm mặt, lớn tiếng: “Tôi không đồng ý để cô đi thì sao?”
Đồng Đồng lo lắng, anh không cho cô đi sao.
Lôi Dương rời mắt khỏi tờ báo hướng lên nhìn Đồng Đồng.
Anh đứng dậy, gương mặt lạnh lùng đi đến trước mặt Đồng Đồng, thân hình anh cao lớn hơn rất nhiều so với cô, khiến cô có cảm giác như nghẹt thở.
Anh kéo Đồng Đồng hướng tới phòng ngủ, anh lôi một loạt váy của cô ra, cuối cùng chọn một cái váy dài. Tất nhiên là màu trắng, bởi Đồng Đồng rất
yêu màu trắng, đồ của cô ở đây hầu như là màu trắng.
Lôi Dương lạnh lùng đưa váy cho Đồng Đồng: “Thay!”
Đồng Đồng nhìn Lôi Dương không chút phản ứng.
“Cô có muốn đi làm nữa không?” Lôi Dương gắt.
Đồng Đồng lúc này mới hết ngạc nhiên, gật đầu vui sướng nói: “A, em biết rồi.”
Trong lòng cô lúc đầu vốn rất lo lắng, giờ có chút vui sướng, vì anh không
muốn cô mặc cái váy ngắn kia lộ ra thân thể mới đi chọn cái váy dài này
(nguyên văn là váy thực bảo thủ). Mặc chiếc váy dài lên sẽ khuất đi dôi
chân dài thon thả của cô. Có lẽ nào Lôi Dương bá đạo không muốn ai nhìn
thấy thân thể cô?
Hơn nữa anh không còn cấm cô đi làm nữa, Đồng Đồng thực sự vui vẻ.
Anh… đối với cô có sự thay đổi sao?
Đồng Đồng vào phòng ngủ thay chiếc váy Lôi Dương vừa chọn, đi ra phòng khách đã thấy Lôi Dương chuẩn bị xong mọi thứ nhưng còn đang ngồi ở sofa,
chưa có ý rời đi, dường như muốn đợi cô cùng đi.
“Em đi làm nhé!” Đồng Đồng tâm tư rất tốt chào Lôi Dương, cô bước ra khỏi biệt thự.
Cô quả nhiên thật dễ dàng thỏa mãn.
Lôi Dương vẫn nhìn theo bóng dáng cô bước dần xa.
Ánh mắt không ngừng dõi theo chấm trắng kia.
Vì sao anh lại thay đổi chủ ý, chỉ có mình anh biết!
Có điều, anh sẽ không nói ra!