Một năm sau.
Thảo Ngư thôn ở nhân gian là một thôn xóm ven biển sống chủ yếu bằng nghề đánh cá. Khoảng ba mươi năm trở lại đây, bên bờ biển chợt xuất hiện ác long quấy nhiễu, thủy triều lên xuống thất thường, thường xuyên giông bão, khi thì có đại hồng thủy… đe dọa cuộc sống của ngư dân.
Dù nhiều cao nhân, đạo sĩ từng ghé qua thôn định giúp trừ ác long, nhưng chưa một ai giết được nó, trái lại, tất cả đều bỏ mạng.
Cứ ba năm một lần, vào đầu mùa xuân, Thảo Ngư thôn lại phải dâng lên một thiếu nữ trong trắng hiến tế cho ác long sống dưới biển, cuộc sống của ngư dân mới tạm yên bình.
Năm nay Thảo Ngư thôn đã chuẩn bị từ sớm. Thiếu nữ bị chọn để hiến tế mặc y phục gấm trắng, bị bịt mắt và cột vào chiếc bè gỗ thả xuống biển. Trên bờ cát, người dân lập đàn tế, quỳ lạy mong được tha tội, mưa thuận gió hòa.
Chiếc bè dập dềnh trôi ra xa… Mặt trời lên cao dần. Đến đúng giữa trưa biển chợt biến động, bọt tung trắng xóa, có tiếng gầm lớn từ dưới đáy biển.
Ác long hiện thân, hung hãn trồi lên mặt nước, định bụng nuốt chửng vật hiến tế thơm tho kia…
Khi nó định ngoạm xuống, bỗng dưng thấy bóng dáng nhỏ bé kia chợt như một làn mây trắng hư không vụt đi. Có ánh sáng trong khoảng khắc chợt làm mắt chói mắt nó !
Đó là tia sáng do lưỡi kiếm bóng loáng phản chiếu ánh nắng.
Lam Cơ nhẹ nhàng bay lên không trung, đường kiếm uyển chuyển mà dứt khoát, kiếm khí như mũi tên thiên biến vạn hóa, làm cho ác long kia bị bất ngờ, chật vật né tránh.
Giao tranh một hồi, ác long càng đánh càng hăng, đuôi nó quẫy nước tạo ra nhưng con sóng cao, mạnh mẽ dữ dội vỗ vào bờ.
Lam Cơ vô cùng tập trung, cắn răng chịu những vết thương do giao chiến. Nàng thi triển tuyệt kỹ Vạn Ảnh Kiếm Quyết, đường kiếm như hóa thành hàng trăm, hàng vạn ảo ảnh kiếm bủa vây ác long.
Cuối cùng sau một tiếng rống lớn, ác long bị kiếm của nàng đâm trúng tim. Thân xác nổ tung thành nhiều mảnh, máu đỏ nhuộm đầy mặt biển.
Lam Cơ tìm kiếm một hồi, cuối cùng nhặt được nội đan màu tím của ác long.
Đây là con rồng mạnh nhất nàng gặp trong vòng một năm qua. Tu vi của nó phải đến hàng ngàn năm.
Thế nhưng, nội đan của nó cũng chỉ là một Tử Sắc Long Châu mà thôi !
Không phải là loại long châu bảy màu trong truyền thuyết để cứu Mạc Thanh…
Nàng không giấu nổi thất vọng ! Thất Sắc Long Châu kia, phải tìm ở đâu đây ?
Khi Lam Cơ trở về, Thảo Ngư thôn ai nấy đều quỳ xuống đội ơn nàng, gọi nàng là thần tiên cứu thế. Nàng mỉm cười khiêm tốn, từ chối mọi lễ vật của họ rồi nhanh chóng rời đi.
Lúc rời khỏi Thảo Ngư thôn được nửa ngày đường, chợt thấy phía sau dường như có ma khí lạ thường. Lam Cơ bình tĩnh dừng bước chân, cũng không quay đầu nhìn lại.
Thụy Du xuất hiện trong ánh hoàng hôn tím đỏ, bóng dáng của hắn cô độc ngạo nghễ. Mà ánh mắt hắn, hiển nhiên là nhìn chằm chằm về phía nàng, lẫn lộn mang theo nhớ nhung cùng thù hận.
– Ngươi đã giết Giao Long kia ? – Hắn mở lời, một câu hỏi có phần thừa thãi, vì hắn thật ra đã biết đáp án.
– Đúng vậy. – Lam Cơ đơn giản đáp.
Nàng cũng biết rõ con rồng đó thuộc về ma giới, hơn nữa vị trí của nó khá quan trọng ở ma tộc. Nhưng con rồng này gây họa hại cho chúng sinh, nàng thân là đệ tử tiên đạo, cũng không thể đứng nhìn. Huống chi một năm nay nàng bôn ba vạn dặm, cũng chỉ để tìm Thất Sắc Long Châu và hai thứ bảo vật khác.
Bóng dáng của Lam Cơ, tuy bấy giờ Thụy Du chỉ có thể nhìn từ phía sau, nhưng đủ khiến trong lòng hắn râm ran đau nhức. Vì sao lại như vậy ? Vì sao nàng và hắn, nhất định phải đứng ở hai thế cực đối lập ? Một năm nay, hắn vẫn không ngừng chú tâm đến tin tức của nàng.
Nỗi đau đớn và phẫn nộ trong lòng hắn lại trào dâng khi bất chợt hắn nghĩ tới, lý do thực sự để nàng một năm nay thu phục rất nhiều loài rồng trên thế gian này ?
– Lam Cơ, ngươi đang tìm thất sắc long châu ? – Thụy Du không nhẫn nhịn được mà lên tiếng.
Lam Cơ không đáp lại câu hỏi này, nàng định cứ thế mà đi tiếp. Không rõ Thụy Du xuất hiện ở đây, hắn có muốn trả thù hay bắt giữ nàng một lần nữa hay không, nhưng nếu chuyện đó xảy ra, nàng đành toàn lực giao đấu một lần nữa.
Bởi hiện tại nàng có việc quan trọng hơn phải làm – đó là phục sinh Mạc Thanh, không thể lãng phí thời gian hoặc bất cứ cơ hội nào.
Thái độ của nàng khiến Thụy Du trong lòng chịu không ít đả kích. Oán khí xung quanh hắn khiến cho cây rừng xào xạc rơi rụng trút lá, từng con thú nhỏ vội chạy trốn.
– Thụy Du, nếu ngươi muốn báo thù, chín năm nữa ta sẽ đường hoàng đối mặt với ngươi. – Lam Cơ lên tiếng, nghĩ đến những chuyện đã qua, tâm trí của nàng hơi loạn, nhưng mục đích thì vẫn vô cùng chắc chắn.
Thụy Du cười đắng chát. Chín năm, với cuộc sống dài đằng đẵng của hắn không là gì. Nhưng khi nàng rời xa hắn trước đây, mới chỉ ba năm thôi, lòng nàng đã đổi khác. Chuyện nàng và gã sư thúc Mạc Thanh, cuối cùng đã lan truyền đến tai hắn… Tuy nghe tin nàng thề độc ở Vạn Linh Sơn rằng không có tư tình với y, nhưng Thụy Du vẫn không thể không nghi ngờ. Trái lại, nỗi ngờ vực đó trở thành mũi dao nhức nhối đâm vào tâm can hắn..
– Lam Cơ, ngươi yêu hắn ta ? – Thụy Du dồn dập chất vấn – Ngươi thay lòng đổi dạ vì hắn sao ? Mau trả lời !
Nhưng chỉ đổi lấy sự im lặng của nàng.
Thụy Du muốn tiến lên, nhưng phát hiện ra xung quanh nàng đã có kết giới chắc chắn. Hắn có thể phá bỏ kết giới, nhưng sẽ mất thời gian, không chắc sẽ đuổi kịp nàng.
Lam Cơ định thi triển thuật pháp ngự kiếm bay đi, nhưng những lời của Thụy Du khiến cho nàng phải tạm dừng lại.
– Lam Cơ, ngươi sẽ không bao giờ lấy được Thất Sắc Long Châu đâu ! – Thụy Du âm điệu tưởng chừng như rất chắc chắn – Trong lục giới này và cả Thần giới, sẽ không bất cứ ai lấy được!
Lam Cơ ngoảnh đầu nhìn hắn.
Hóa ra, chỉ có chuyện này mới có thể khiến nàng quay đầu.
Thụy Du nhìn thật kỹ gương mặt xinh đẹp nhưng có phần tiều tụy vì phiêu bạt gió sương của nàng, một tia đau lòng xuất hiện, nhưng rất nhanh được kìm xuống. Hắn muốn nàng biết thế nào là sự tuyệt vọng và khổ tâm.
– Ha ha, ngươi đừng ảo vọng nữa. Tất cả long tộc trong lục giới này, không có một kẻ nào có nội đan cao hơn Tử Sắc Long Châu đâu. Thất Sắc Long Châu chỉ từng có một, thuộc về Thần Giới. Mà Long thần đó, hàng vạn năm trước đã phản bội Thần giới và chịu trừng phạt nguyền rủa, Thất Sắc Long Châu hẳn cũng không còn tồn tại rồi !
Lam Cơ bàng hoàng trong phút chốc, nhưng nàng cũng kịp thời rời khỏi…
Ngự kiếm của nàng lao nhanh như vệt sao băng quét qua bầu trời…
Lời nói của Thụy Du chí ít cũng khẳng định được suy đoán mơ hồ trong đầu nàng. Quả nhiên Thất Sắc Long Châu phải là thần phẩm. Đó là nội đan, cũng đồng thời là nguyên thần của Long thần…
…
…
Quỷ U cốc.
Trên thế gian này, thực sự tồn tại một bộ tộc không thuộc về lục giới thông thường…
Bọn họ gọi là quỷ tộc. Cho dù nguồn gốc của họ là người, tiên, ma hay yêu tinh… thì họ đều có chung một đặc điểm : những kẻ bị nguyền rủa đời đời kiếp kiếp.
Khi bị nguyền rủa, cho dù là dạng thức nguyền rủa nào, những kẻ trải qua đau đớn và may mắn sống sót, thân thể của bọn họ đều có sự biến đổi dị thường, hình thù kỳ quái dữ tợn, số ít kẻ may mắn hơn nữa có thể có năng lực đặc biệt mà không cần trải qua tu luyện.
Họ không thể hòa nhập với cuộc sống trước đây, bởi những người thân ở gần họ đều sẽ gặp tai ương hoặc tiếp tục phải chịu nguyền rủa. Kẻ thù của họ và cộng đồng thì tìm cách diệt trừ họ.
Những kẻ như vậy, từ nhiều năm trở về trước đã lưu lạc hoặc được chiêu gọi tới một nơi xa xôi u ám – Quỷ U Cốc. Một nơi mà thế nhân chỉ từng nghe tên, nhưng chưa từng tìm thấy lối vào. Một nơi mà những kẻ khi đến đều được gọi là “ quỷ “.
Sâu trong Quỷ U Cốc, dưới chân núi trùng trùng điệp điệp có một mặt hồ rộng lớn quanh năm đóng băng, chính giữa hồ xây lên một cung điện to lớn bằng thạch anh tím.
Trong hậu viện, chính giữa căn phòng nguy nga nhất, có hai bóng dáng đang kề cận…
Nam tử vóc dáng cao lớn trong bộ cẩm bào sang trọng, mái tóc dài tùy ý thả xuống, một nửa gương mặt bên trái giấu sau chiếc mặt nạ màu bạch kim, chỉ mơ hồ thấy được đôi mắt màu tím dị thường, sống mũi cao thẳng cùng khóe môi mỏng tà mị.
Hắn chính là Vô Diện Quỷ Vương, chủ nhân của Xích Quỷ Tông, kẻ thống lĩnh toàn bộ Quỷ U cốc này.
Một nữ tử đang nằm trong lòng hắn, gương mặt nhỏ nhắn thanh tú nhưng xanh xao, vóc dáng mỏng manh, nhìn nàng có cảm giác giống như một khối pha lê có thể vỡ bất cứ lúc nào. Mi mắt đang khép chặt của nàng thỉnh thoảng khẽ run nhẹ, hơi thở yếu ớt đứt quãng…
Nam tử vuốt nhẹ bên má người trong lòng, tựa như muốn trấn an nàng, trong mắt của hắn tràn đầy thương xót. Hắn cắt đầu ngón tay, một dòng máu nóng đỏ truyền vào miệng nữ tử… Hắn thi triển thuật pháp, giúp nàng điều khí.
Một hồi sau, nữ tử thần sắc khá hơn trước, nàng khó nhọc mở mắt nhìn hắn, ánh mắt bi ai, tưởng chừng muốn nói điều gì với hắn, nhưng sức lực không có đủ, chỉ bật ra được một tiếng yếu ớt :
– Vương…
Ánh mắt của hắn trở nên dịu dàng, cúi đầu lau đi những giọt mồ hôi trên trán nữ tử, giọng điệu đầy an ủi:
– Nhâm Lệ, nàng đừng lo lắng gì cả. Ta sẽ không để nàng chết đi. Chỉ cần ta còn sống, nàng cũng sẽ còn sống.
Hai mắt nữ tử tên Nhâm Lệ kia bỗng ngập sương, nhìn hắn tựa như bảo rằng, đừng tiếp tục vì nàng mà gắng sức. Đã hàng vạn năm rồi không thể chữa trị. Hi vọng duy nhất là Thần Dược Thảo hàng vạn năm xuất hiện một lần trên thế gian cũng đã bị người khác giành mất.
– Tin tưởng ta. Nhâm Lệ, năm đó chúng ta không lấy được Thần Dược Thảo cũng không sao. Bởi dù nữ nhân kia dù có dùng Thần Dược Thảo, sớm muộn cũng sẽ trở thành thuốc dẫn trị bệnh cho nàng thôi… – Hắn ôm nàng chặt hơn, bỗng dưng mỉm cười ngoan độc.
Khi Nhâm Lệ ngủ say, hắn mới chậm rãi đứng lên, trước khi đi còn phân phó nô tỳ :
– Chăm sóc vương hậu của các ngươi cẩn thận.
Vô Diện Quỷ Vương thoáng dừng chân bên bờ hồ băng giá, bàn tay y sử dụng một chút thuật pháp, bỗng dưng một góc hồ băng trở thành lăng kính nhìn thấu muôn dặm xa xôi.
Bên trong lăng kính, một nữ tiên nhân chưa thể tính là đủ tầm đắc đạo, thế nhưng lại dám lặn lội đường xa muôn trùng, tìm kiếm dấu vết của Thất Sắc Long Châu – nội đan tu luyện qua hàng chục vạn năm của hắn.
Nàng ta là tình lữ của gã tiểu thần mới thức tỉnh Mạc Thanh. Năm ấy, tại phút chót, Mạc Thanh kia lại giành được Thần Dược Thảo trước, cướp đi cơ hội trị bệnh của Nhâm Lệ.