Vì lời nói này của Hạ Giai Ngôn, cánh cửa kí ức vững chắc trong lòng Lục Tiệp ngay lập tức sụp đổ, những viên gạch rơi đầy trên mặt đất, hai mắt như mờ dần. Trong thoáng chốc, dường như anh trở lại mùa đông ấm áp nhất và mùa xuân lạnh lẽo nhất.
Năm đó Hạ Giai Ngôn học đại học năm ba, chương trình học của đại học năm ba rất nhẹ nhàng, Hạ Giai Ngôn đã sớm hoàn thành xong bài thi cuối kì, sau đó đến nước Anh để gặp anh. Thời điểm Hạ Giai Ngôn tới là giữa tháng một, Lục Tiệp vừa kết thúc kì nghỉ dài lễ giáng sinh, những công việc dồn trong kỳ nghỉ làm anh quá bận rộn và không có thời gian rảnh. Anh chỉ kịp lo visa và vé máy bay cho Hạ Giai Ngôn, chỗ ở và ăn uống không kịp sắp xếp. Buổi chiều có báo cáo cần nộp, sau buổi sáng Lục Tiệp đến sân bay đón xong, lập tức phải chạy về trường học đẩy nhanh tốc độ.
Cùng anh ở một chỗ lâu như vậy, Hạ Giai Ngôn biết anh bận rộn, cũng hiểu được anh bận rộn như thế nào. Đây là lần thứ ba cô đến nước Anh, tuy nhiên đối với nơi này vẫn rất lạ lẫm, nhưng không đến mức là sẽ đi lạc đường. Cô định tự mình tìm một khách sạn để ở tạm, Lục Tiệp lại cảm thấy không ổn, lại nhớ tới bạn học ở cùng phòng đi ra ngoài khảo sát với giáo sư rồi, vì vậy trước tiên đưa Hạ Giai Ngôn về phonhf mình, chờ anh bận rộn xong việc thì sắp xếp.
Không ngờ Lục Tiệp lại bận đến tối. Người hướng dẫn của anh rất để ý tinh thần đồng đội, không được sự cho phép, không ai dám xin về. Lúc Lục Tiệp mang đồ ăn về nhà, Hạ Giai Ngôn đang nằm ngủ trên ghế sa lon ở phòng khách, cô nằm lên cái gối hình vuông, trên người chỉ đắp một cái áo khoác, xem ra ngủ rất thoải mái.
Sau khi mang đồ ăn vào phòng bếp hâm lại, Lục Tiệp mới đánh thức Hạ Giai Ngôn. Cô mơ mơ màng màng, lúc đầu còn tưởng mình đang trong giấc mơ, kéo lấy quần áo của anh không chịu buông tay. Cho tới khi nghe thấy tiếng cười trêu chọc của Lục Tiệp, cô mới nhớ chính mình đang ở đâu.
Lục Tiệp đưa cô đến phòng ăn, thật ra thời điểm này cũng không mua được đồ ăn ngon ở đâu, hai người bọn họ chỉ có bữa tối muộn đơn giản thôi. Bọn họ ngồi đối diện, vừa ăn vừa nhìn nhau mà cười.
Muộn một chút, trời bắt đầu có tuyết. Tuyết trắng bay lả tả trong gió, Hạ Giai Ngôn ngồi ở bên cửa, ôm đầu gối nhìn về phía ngoài cửa sổ. Sau khi dọn bàn ăn xong, Lục Tiệp mới quay lại phòng khách xem tuyết với cô.
Tuyết rơi va vào mặt kính thuỷ tinh, tạo ra âm thanh nhỏ, Hạ Giai Ngôn nằm trong lòng anh, lải nhải nói chuyện với anh. Nghe thấy tiếng cười của anh, cô ngẩng đầu lên nhìn, bọn họ cách nhau rất gần, hai khuôn mặt gần như dính cùng một chỗ. Lục Tiệp có thể nhìn thấy mình trong đôi mắt màu nâu của cô, đồng tử của anh đột nhiên co rút lại, sau đó liền cúi đầu hôn lên môi cô.
Bầu không khí đêm nay thật sự quá tội khiến cho người ta phạm tội. Bên ngoài tuyết không ngừng rơi nhiều, trong phòng có ánh đèn mờ ảo, hai người mập mờ nhìn nhau, tình yêu và sự khao khát dồn nén trong trái tim… Tất cả đã phá đi phòng tuyến đạo đức của hai người.
Cho tới nay, Lục Tiệp đều cảm thấy mình là một người rất giỏi kiềm chế, nhưng buổi tối hôm nay, anh lại không kiềm soát được. Hạ Giai Ngôn đồng ý anh làm càn càng làm anh xúc động, nhưng Lục Tiệp lại biết chính mình phải dừng lại, đáng tiếc cuối cùng anh cũng không làm được.
Hạ Giai Ngôn vốn cho rằng, vụng trộm trái cấm cũng không phải việc gì đáng lo. Cho đến khi phát hiện mình thường xuyên mệt mỏi, kình nguyệt không đều, cô mới nhận ra mình mắc phải sai lầm nghiêm trọng cỡ nào. Hạ Giai Ngôn cũng không thể tin mình có khả năng mang thai, cô nhớ rõ đêm đó Lục Tiệp có dùng biện pháp, vì anh còn chạy sang phòng bạn lấy hai cái áo mưa mang về.
Người đầu tiên phát hiện Hạ Giai Ngôn mang thai là Đào An Nghi, dù sao bà cũng là người từng trải, chỉ cần để ý một chút là có thể nhìn ra. Hạ Giai Ngôn chưa kịp đến hiệu thuốc để mua que thử, cô đã bị mẹ mang đến bệnh viện kiểm tra rồi.
Sau khi xác nhận mình mang thai, Hạ Giai Ngôn đứng cũng không vững. Cô không lộ rõ thái độ, bố mẹ cũng sốt ruột, mọi người thuyết phục cô bỏ đứa bé này đi. Cô càng nghe càng cảm thấy mất bình tĩnh, cuối cùng không để ý thời gian chênh lệch gọi điện thoại cho Lục Tiệp.
Ban đêm nhận được điện thoại của Hạ Giai Ngôn, trong long Lục Tiệp cảm thấy không ổn. Khi anh nghe thấy cô nói nhỏ ‘Em mang thai’, anh cảm thấy đầu anh như bị một cái búa đập mạnh xuống. Anh bỏ dở chương trình học cùng hạng mục kia đi, vội vàng trở về nước.
Người Lục Tiệp gặp đầu tiên không phải Hạ Giai Ngôn, mà là bố mẹ Hạ Giai Ngôn với Hạ Giai Mặc. Tuy bọn họ không mắng không chỉ trích anh, nhưng anh có thể nhìn ra bọn họ thất vọng về anh như thế nào. Vẻ mặt Hạ Giai Mặc nghiêm trọng, anh ấy đem tình hình Hạ Giai Ngôn mấy ngày nay nói lại một lần, Lục Tiệp không biết nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể nói thành thật xin lỗi.
Hai người lớn Hạ gia đều là người hiểu lý lẽ. Bọn họ biết chuyện này cũng không phải lỗi do một người, hiện tại xảy ra vấn đề, trách nhiệm này cũng thể rơi trên đầu một mình Lục Tiệp. Hạ Giai Ngôn cũng là cốt nhục của bọn họ, cho dù cái gì cô cũng không nói, hai người đều biết cô không cam lòng bỏ đứa bé này đi. Hai người cũng không hỏi qua ý kiến Lục Tiệp, trực tiếp bảo anh thuyết phục con gái bỏ đứa bé này đi.
Cho dù Lục Tiệp cũng không đồng ý để lại đứa bé này, nhưng khi nghe người khác gián tiếp yêu cầu mình bỏ đứa con này, anh cảm thấy rất đau.
Ngày từ khi biết tin Hạ Giai Ngôn mang thai, Lục Tiệp cũng nhiều lần suy nghĩ có nên giữ lại không. Đêm đó mặc dù trong điện thoại Hạ Giai Ngôn không nói rõ, nhưng anh biết rằng cô thật sự muốn sinh đứa bé này ra. Cô không chỉ yêu thích trẻ con, cô còn là một người có trách nhiệm, anh không nghĩ cô có thể tàn nhẫn bỏ đi máu mủ của mình.
Chỉ là đứa nhỏ này tới không đúng lúc. Hạ Giai Ngôn bây giờ mới học đại học năm ba, nếu cô có ý sinh đứa bé này ra, nhất định nhà trường sẽ ngăn cản. Cho dù Lục Tiệp có nhờ vả mối quan hệ của gia đình để đảm bảo học tập của cô, cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ nghỉ học, việc này đối với người học giỏi về nhiều mặt, chuẩn bị thi nghiên cứu sinh mà nói, thực sự là sự hy sinh to lớn.
Trong lòng mọi người đều rõ ràng, chuyện này không thể nào có cách giái quyết ổn thoả cho hai bên, điều duy nhất mà bọn họ có thể làm, là giảm nhẹ sự tổn thương lẫn nhau. Tuy nhiên, cho dù Hạ Giai Ngôn có làm rõ lợi và hại của sự việc, một người tình cảm như cô ấy chắc chắc sẽ không để ý. Sau nhiều lần suy nghĩ, Lục Tiệp vẫn quyết định làm một người tàn nhẫn, ngay khi hai người họ gặp nhau, anh trực tiếp yêu cầu cô bỏ đứa bé đi, cũng không có ý tứ gì muốn giữ lại đứa bé.
Lục Tiệp sớm đoán được chuyện này thuyết phục cũng không dễ dàng gì, nhưng phản ứng của Hạ Giai Ngôn so với trong tưởng tượng của anh bình tĩnh hơn nhiều. Dường như Hạ Giai Ngôn đoán được anh sẽ nói gì để thuyết phục mình, cô không hỏi nguyên nhân, chỉ nhìn anh không nói lời nào. Không biết qua bao lâu, cô bình tĩnh tự nói với bản thân mình, cô cũng chỉ là một người phụ nữ, cũng không có tham vọng gì, chỉ cần anh không chê, cô sẵn sàng trở thành một người vợ tốt, người mẹ tốt.
Trong vài giây, Lục Tiệp thật sự mềm lòng, anh thật sự muốn đưa Hạ Giai Ngôn về nước Anh, cái gì cũng không quan tâm, nhưng tỉnh táo lại, anh cảm thấy mình không thể ích kỉ mà huỷ đi sự nghiệp của cô. Thực chất trong Hạ Giai Ngôn là con người tràn đầy nhiệt huyết, cô có suy nghĩ, có khát vọng, cho dù hiện tại có sẵn sàng buông bỏ tất cả, tương lai nhìn lại cũng sẽ nghĩ biết vậy không làm.
Lục Tiệp càng nghĩ càng khó chịu, ngay lúc anh do dự không biết nói thế nào, đột nhiên Hạ Giai Ngôn gọi anh một tiếng, nói cô tự nguyện bỏ đứa bé đi. Lục Tiệp không thể tin mà nhìn cô, cô chỉ nhẹ nhàng hỏi anh, cái này vốn dĩ là chuyện của hai người, bây giờ chỉ có một mình cô kiên trì thì có nghĩa gì?
Ngày đi bệnh viện, Hạ Giai Ngôn không cho anh đi cùng, cho dù đã đồng ý, nhưng anh vẫn đứng chờ ở nơi cô không nhìn thấy. Sau khi cô bị đưa vào phòng phẫu thuật, anh đi tới cửa sổ sát đất ở cuối hành lang chờ. Đó là vào đầu mùa xuân, trên những cây to lớn kia đều có những chiếc lá xanh tươi, anh nhìn cảnh tượng sinh động bên ngoài kia, trong lòng lại mất mát.
Hạ Giai Ngôn nói chia tay cũng nằm trong dự liệu của anh, anh thản nhiên mà chấp nhận sự thật này. Anh cho rằng cô không oán trách chính bản thân mình, lại càng không phải trả thù bản thân, cô chỉ không có cách nào đối mặt với chính bản thân mà thôi. Anh giống như nguồn cơn ác mộng của cô, mỗi lần gặp nhau, cô không khỏi nhớ về quá khứ đau buồn đó.
Sau khi trở về nước Anh, Lục Tiệp với Hạ Giai Ngôn cắt hết mọi liên lạc, hai người đều có sự ăn ý, ai cũng không muốn làm phiền đối phương. Lục Tiệp nghĩ rằng đây sẽ là kết cục tốt đẹp nhất cho hai người. Nếu như không phải giúp Tống Tri Cẩn hoàn thành hạng mục, anh căn bản cũng sẽ không về nước; nếu không phải cơ thể Tôn giáo sư xảy ra vấn đề, anh cũng không gặp Hạ Giai Ngôn ở trường học.
Tất cả điều này đều đã được định sẵn.
Còn Hạ Giai Ngôn hỏi anh có hối hận không, anh chỉ có thể cho cô biết: “Anh không hối hận, cũng không có gì để hối hận cả.”
Cho dù hai người không có cơ hội gặp lại, Lục Tiệp cũng sẽ không hối hận. Cho tới bây giờ, anh vẫn cảm thấy đánh đổi đứa con của bọn họ, để cô có một tương lai tốt đẹp là điều đúng đắn.
Đáp án với suy nghĩ trước đó của Hạ Giai Ngôn đều giống nhau, cô cố gắng đè cảm xúc của mình lại, cố mỉm cười: “Không hối hận, là tốt rồi.”
“Giai Ngôn.” Lục Tiệp hít sâu một hơi: “Thật ra…”
Hạ Giai Ngôn vội vàng cắt lời anh: “Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
Đôi mắt Lục Tiệp tối sầm lại, cuối cùng cũng không nói lời gì, chỉ im lặng rời đi.
Vào lúc cánh cửa đóng lại một lần nữa, Hạ Giai Ngôn dường như bị rút hết sức lực, chỉ có thể dựa vào tường mà ngẩn người.
Người đàn ông như Lục Tiệp, cho dù là đối vớit tình cảm của mình, anh ấy cũng muốn làm nghiên cứu, viết một báo cáo gần mười trang, đặt vấn đề hiện tại. Đối với Hạ Giai Ngôn mà nói, yêu một người đơn giản xuất phát từ bản năng, cho dù ngày mai trời có sập xuống, cô sẽ không để ý đến nguy hiểm mà ở bên cạnh anh đến những giây phút cuối cùng. Hai người nhìn mọi thứ theo cách khác nhau, cách làm cũng một trời một vực. Trong chuyện này, Hạ Giai Ngôn chưa từng nói với Lục Tiệp nửa câu. Anh không sai, cũng có quyền thay cô đưa ra quyết định như vậy, cho dù cô không cam lòng, cũng chỉ có thể trách mình không làm cho người đàn ông phát điên.