Chu Đình nhìn qua hai người họ them vài lần, vẻ mặt phấn khởi khi biết được bí mật. Ánh mắt Lục Tiệp lạnh lẽo, cô không dám khinh suất, vì vậy chào tạm biệt hai người họ. Hạ Giai Ngôn đưa ô cho cô, cô không muốn: “Cậu cầm đi, tớ đến cửa hàng giá rẻ mua cũng được.”
Lục Tiệp lặng lẽ xuống xe, lấy một chiếc ô từ cốp xe đưa cho Chu Đình: “Đi đường cẩn thận.”
Nhận chiếc ô xong, Chu Đình hứng thú cười với anh, sau đó quay người rời đi.
Sau khi Chu Đình xuống xe, Hạ Giai Ngôn lịch sự ngồi lên ghế phụ xe, tránh cho Lục Tiệp hiểu sai mình là lái xe.
Đợi Hạ Giai Ngôn cài xong dây an toàn, Lục Tiệp mới khởi động ô tô.
Khi Chu Đình vẫn còn ở đây, Hạ Giai Ngôn không cảm thấy xấu hổ, nhưng bây giờ, cô cảm thấy không được tự nhiên. Lục Tiệp chuyên tâm lái xe, cô nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa đập vào cửa kính, nước bắn tung toé, làm cảnh vật mờ nhạt.
Ô tô chạy đến ngã tư, gặp phải đèn đỏ mấy chục giây. Ánh mắt Lục Tiệp nhìn thẳng lên bảng hiện thị con số, ngón tay thỉnh thoảng gõ vào tay lái.
Hạ Giai Ngôn liếc nhìn anh, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt anh. Cô đành thoải mái quay đầu, tìm một chủ đề an toàn nói chuyện với anh: “Anh về nước từ bao giờ?”
Ánh mắt Lục Tiệp rơi trên người cô, âm thanh dường như không chút cảm xúc: “Tháng trước.”
Trầm mặc hai giây, Hạ Giai Ngôn lại hỏi: “Sống ở nước Anh nhiều năm như vậy, nghĩ như thế nào mà lại trở về vậy?”
Trên bức tường toà nhà trước mặt treo một biển quảng cáo trang phục không lồ, Lục Tiệp nhìn chữ Hán cùng gương mặt phương Đông quen thuộc kia, không khỏi cảm khái: “Ở nước ngoài sinh sống, cảm thấy mấy thứ gì đó dường như không quen thuộc, có khả năng còn thiếu một cảm giác thân thiết trong lòng.”
Lục Tiệp không hỏi Hạ Giai Ngôn ăn gì, trực tiếp cho xe chạy đến nhà hàng bên cạnh, Hạ Giai Ngôn hỏi anh có ô che mưa dự trù không, ánh nhìn mưa rơi, sau đó trả lời: “Không có.”
Hạ Giai Ngôn chỉ có thể đi cùng một ô với Lục Tiệp. Lục Tiệp chủ động cầm chặt cán ô, cô bỏ tay từ lúc anh bỏ dù. Vai Lục Tiệp rộng, vóc dáng cao, ô che mưa vốn không đủ lớn, anh còn có ý nghiêng về hướng Hạ Giai Ngôn một chút, vì vậy mưa liền rơi xuống trên vai anh.
Bọn họ đi đến cửa trước nhà hàng, một cô gái đứng một bên đón khách thay họ đẩy cửa thuỷ tinh ra, một bên hỏi họ có đặt bàn trước không. Cửa thuỷ tinh phản chiếu hình dáng hai người, Hạ Giai Ngôn nhìn đầu không còn hình dáng của chính mình, khăn quàng cổ cũng không ngay ngắn. Mặc dù Lục Tiệp chú ý mở ô, nhưng nhìn anh nửa phần chật vật đều không có.
Hôm nay Lục Tiệp mặc một chiếc áo khoác Cashmere kaki, mặc dù vệt nước không rõ ràng, nhưng Hạ Giai Ngôn vẫn phát hiện vai trái cùng tay áo của áo khoác ngoài ướt một mảng. Hệ thồng sưởi trong nhà hang vừa đủ, sau khi ngồi xuống anh cởi áo khoác ngoài ra, cũng không có để ý đến vấn đề nhỏ ấy.
Trên bàn ăn, bọn họ đều không thích nói chuyện. Sau khi ăn xong, cũng không nói vài lời, nhưng ngược lại bầu không khí không tệ, không cảm thấy xấu hổ chút nào.
Lục Tiệp vừa thanh toán xong hoá đơn, cơn mưa cuối cùng cũng tạnh. Anh nói với Hạ Giai Ngôn: “Tôi đưa em về.”
Hạ Giai Ngôn nhẹ nhàng cự tuyệt: “Tôi sống ở gần đây, vừa nãy ăn hơi nọ, tôi muốn đi bộ về.”
Lục Tiệp cũng không miễn cưỡng cô, chỉ nói: “Như vậy cũng được.”
Hai người đi cạnh nhau ra khỏi nhà hàng, Hạ Giai Ngôn cảm ơn anh: “Lục giáo sư, cảm ơn thầy đã mởi tôi ăn cơm.”
Nghe thấy xưng hô kia, Lục Tiệp nói: “Cũng không phải ở trường học, cũng không cần gọi tôi câu nệ như vậy.”
Hạ Giai Ngôn có chút hoảng hốt, sau nửa giây, cô nói: “Được rồi, tạm biệt Lục sư huynh.”
Lục Tiệp ngẩn người, rất nhanh bình tĩnh lại. Anh vẫy tay với Hạ Giai Ngôn, trên mặt cười như không cười.
Mỗi chủ nhật, trường học cũng không sắp xếp các lớp học, bình thường Hạ Giai Ngôn đều sẽ về nhà với bố mẹ.
Từ công ty về nhà cô khoảng cách cũng không xa, cho dù đi xe buýt cũng chỉ mất nửa tiếng. Sở dĩ cô chọn phòng thuê gần công ty, hoàn toàn là vì cô không chịu được sự chen chúc trong giờ cao điểm. Mỗi lần chen lấn trên chuyến xe buýt đông người, cô có cảm giác mình như một con cá mòi bị đựng trong cái hộp, cơ thể bị những người xa lạ đụng chạm xô đẩy, cơ bản khi hít vào vào phổi đều là khí thải của người khác.
Hôm nay Hạ Giai Mặc cũng dẫn theo vợ con về nhà cha mẹ, Hạ Giai Ngôn dùng chìa khoá mở cửa nhà, lập tức cô nghe thấy âm thanh của đứa cháu nhỏ, lập tức chạy tới ôm chân cô, giọng ngân nga gọi ‘dì’.
“Dì về rồi!” Đặt chìa khoá lên tủ giày, Hạ Giai Ngôn ôm cháu trai: “Tiểu quỷ, cháu làm gì mà chạy nhanh như vậy?”
Hạ Nguyên ngồi ở trên ghế đọc báo, thấy con gái về rồi, ông không thể nhịn cười: “Đứa nghịch ngợm này đang ồn ào muốn ra ngoài.”
Hạ Giai Ngôn véo khuôn mặt nhỏ nhắn, tiểu gia hoả vặn vẹo cơ thể, không muốn bị Hạ Giai Ngôn véo. Cô trêu chọc gãi nách nó, chọc tới khi cười to, khi thì lại hét lên.
Chiêm Tuệ đang bận rộn nghe thấy động tĩnh của con trai, cầm cái thìa từ trong phòng bếp đi ra. Hạ Giai Ngôn hét to ‘Chị dâu’, sau đỏ hỏi: “Thơm quá, lúc nào thì mới ăn cơm ạ?”
Chiêm Tuệ cười tủm tỉm nói: “Em cùng Thông Thông đều là những người tham ăn nhất.”
Chuyện Hạ Giai Ngôn thích nhất, là cùng người một nhà ăn tối vui vẻ cùng nhau. Hôm nay Hạ Giai Mặc cùng Chiêm Tuệ tự mình xuống bếp, đồ ăn đa dạng không nói, hương vị để lại cho mọi người là vô tận. Cô so với ngày thường muốn được ăn nhiều, Đào An Nghi nhịn không được nói: “Giai Giai, nếu không bận công việc thì về nhà, mẹ làm nhiều món ngon cho con.”
Cho tới bây giờ, Đào An Nghi đều không đồng ý cho con gái ra bên ngoài thuê phòng, cho dù Hạ Giai Ngôn cam đoan sẽ tự chăm sóc mình, nhưng bà vẫn không yên tâm. Những đứa trẻ nhà hang xóm đều được nuôi dưỡng tròn trịa, mà con gái nhà bà, tốt nghiệp cũng bốn năm năm rồi, vẫn không có da thịt. Càng làm Đào An Nghi không yên lòng là quyết định học cao học của Hạ Giai Ngôn. Công việc của Hạ Giai Ngôn đều rất bận rộn, cuối tuần cũng không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, bà lo lắng sức khoẻ của con gái sẽ không chịu đựng được.
Suy nghĩ của Hạ Nguyên cũng không khác Đào An Nghi nhiều lắm, ông nói theo: “Đúng rồi, nhìn con giống như bị bỏ đói nhiều ngày.”
“Cái gì mà, đây là vì tay nghề của anh trai với chị dâu đều tốt.” Hạ Giai Ngôn đã quen với việc cha mẹ nhắc đi nhắc lại nhiều lần, cô gắp cho Thông Thông một miếng thịt, nhẹ nhàng hỏi: “Thông Thông cháu nói đúng không?”
Thông Thông đđược ăn mà cao hứng, nghe xong Hạ Giai Ngôn nói, không chút suy nghĩ, trả lời: “Đúng!”
Mọi người trên bàn ăn đều buồn cười.
Ăn cơm trưa xong, Thông Thông muốn đi ra ngoài chơi, không chịu đi ngủ trưa. Hạ Nguyên bị cháu trai quấn không dứt ra được, cuối cùng vẫn đáp ứng đưa nó ra sân chơi.
Hạ Giai Ngôn vào phòng bếp rửa chén, Đào An Nghi ở một bên giúp đỡ, bà nói với con gái: “Nhiệt độ cuối tuần lại xuống thấp, mẹ mang mấy áo lông con mua năm ngoái đi giặt rồi, lúc đi về nhớ lấy.”
“Biết rồi.” Hạ Giai Ngôn đáp.
Đào An Nghi nói tiếp: “Còn hai bộ quần áo nữa trong phòng, thời tiết thay đổi bất thường rồi.”
“Tốt!” Hạ Giai Ngôn không nhịn được nói: “Con tự biết chăm sóc bản thân mình.”
Hạ Giai Ngôn âm thầm nhớ lại, mỗi lần cô về nhà, cha mẹ thay phiên nhau đứng lớp giáo dục tư tưởng cho
cô.
Quả nhiên, Đào An Nghi hiển nhiên mà nói tiếp: “Con có nhớ Lộ Lộ nhà dì ba không? Cô ấy nhỏ hơn con vài tuổi, tuần trước vừa sinh một đứa con trai. Người ta đều làm mẹ rồi, con ngay cả bạn trai cũng không có? Công việc đã đủ vất vả rồi, con còn học nghiên cứu làm gì? Lăn qua lăn lại như vậy, lại càng không có thời gian quen biết ban trai…”
Hạ Giai Mặc đứng hút thuốc ở ban công ngay trước phòng bếp, âm thanh của hai mẹ con từ cửa sổ truyền ra, nghe thấy mẹ thao thao bất tuyệt, anh bất đắc dĩ nở nụ cười.
Hạ Giai Ngôn chỉ có thể vâng vâng dạ dạ, bất kể mẹ nói cái gì, cô cũng không thể phản bác.
May mắn là có Thông Thông cứu giúp Hạ Giai Ngôn, nó chạy vào phòng bếp, kéo quần áo Đào An Nghi nói: “Bà nội, chúng ta cùng đi chơi đi!”
Hạ Giai Ngôn vội vàng nói: “Mẹ cùng Thông Thông đi chơi đi, con rửa là được rồi.”
Đào An Nghi nhìn thấy cháu trai bảo bối, tâm tình lập tức tốt lên, bà tháo tạp dề xuống, kéo bàn tay nhỏ bé của Thông Thông ra ngoài chơi.
Sau khi hút một hơi nhỏ, Hạ Giai Mặc dập tắt điếu thuốc. Anh tựa vào cạnh cửa, do dự một lát mới mở miệng: “Nghe nói Lục Tiệp về nước rồi.”. ngôn tình sủng
Hạ Giai Ngôn đang dùng khan lau khô bát đĩa nói: “Em biết rồi, anh ấy về từ tháng trước.”
Hạ Giai Mặc nhìn em gái mình một cách kì lạ, hỏi tiếp: “Anh ta đi tìm em?”
“Anh ấy dạy ở trường em.” Hạ Giai Ngôn trả lời.
Hạ Giai Mặc nhíu mày: “Chỉ dạy cho lớp của em?”
Cô nhẹ nhàng gật đầu, môi giật giật, cuối cùng cũng không nói gì.
Hạ Giai Mặc im lặng, anh nghịch bật lửa trong tay, âm thầm thở dài.