Sau trận cuồng phong bão táp, Doãn Gia Hoa bế Quan Hiểu vào nhà tắm.
Anh đặt cô vào bồn tắm, sau khi mở nước nóng, anh chẳng mảy may có ý định ra ngoài.
Sợ cô lạnh, anh liên tục gạt nước lên người cô, đợi đến khi nước lên đến hai phần ba bồn, anh cũng vào trong.
Hai người đều không lên tiếng, chỉ nhìn nhau, bất giác lại xà vào nhau hôn đắm đuối. Hai người quấn quýt lấy nhau trong bồn tắm, nước bắn lên tung tóe.
Mãi đến khi da ngâm nước đến nhăn nheo, họ mới chịu bước ra.
Quan Hiểu lấy chiếc khăn lông Doãn Gia Hoa đưa cho quấn quanh người, ngước mắt lên, nhìn thấy một bộ bàn chải đánh răng màu hồng nhạt trên tủ kính.
Trái tim cô thắt lại, bỗng dưng cô cảm thấy bản thân mình thật thấp hèn.
Doãn Gia Hoa nhìn theo ánh mắt cô, anh bỗng giật mình, vẻ mặt hoảng hốt.
Quan Hiểu nắm chặt chiếc khăn lông trong tay, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, gượng cười nói: “Em ở đây hẳn là không tiện, em nên đi rồi.”
Doãn Gia Hoa vội vàng ôm lấy cô: “Bởi vì cô ấy tự mình đến tìm em đưa chi phiếu nên bọn anh đã chia tay. Hơn nữa trước kia cô ấy cũng không thường xuyên đến đây.” Anh gấp gáp giải thích tất cả cho cô.
Nghe lời anh, lòng cô khẽ động. Tờ chi phiếu của cô ta chính xác đã cắt đứt cọng rơm hy vọng cuối cùng của cô.
“Tấm chi phiếu đó…”
Chưa đợi cô hỏi hết, anh đã trả lời: “Là Trương Lộ tự mình đưa cho em nhưng lại lấy danh nghĩa của anh.”
Quan Hiểu đột nhiên cảm thấy rất muốn khóc. Vẫn may, không phải anh làm, không phải anh muốn sỉ nhục cô.
Doãn Gia Hoa nhìn thấy đôi mắt cô ngân ngấn nước, lại lật đật hoảng sợ, vội vàng giải thích toàn bộ: “Trong nhà bình thường có cô giúp việc đến quét dọn, anh cũng không để ý trong nhà đặt cái gì. Bộ bàn chải đánh răng kia anh cũng không nhớ là nó để ở đây từ lúc nào, nếu như nhìn thấy anh nhất định đã vứt nó đi từ lâu rồi!”
Anh cũng không hiểu bản thân, tại sao lại có cảm giác như vừa bị bắt yêu đương vụng trộm. Rõ ràng, trong vấn đề này, anh là người bị giày vò nhiều hơn, thế nhưng khi đối mặt với cô, anh lại luôn thấp bé.
Anh bế cô vào phòng ngủ, hai người nằm trên giường, ôm chặt lấy nhau.
Tất cả đều tốt đẹp như huyền ảo, hai người không ai dám lên tiếng trước, sợ rằng, khi đã nói ra những điều không thể đối mặt được, tất cả những tốt đẹp này sẽ vỡ ngay lập tức.
Cuối cùng anh vẫn không kìm được lòng, mở miệng trước.
“Mấy năm nay, em sống tốt không?” Anh hơi dừng lại, nghẹn ngào nói: “Anh sống không tốt chút nào, một chút cũng không.”
Khóe mắt cô tràn lệ.
“Xin lỗi!” Hai tiếng xin lỗi cất giấu trong lòng cô đã rất lâu.
Xin lỗi, là em đã trêu chọc anh! Xin lỗi, bởi vì em mà anh phải đau khổ! Xin lỗi em đã không thể buông tay để giải thoát cho anh!
Anh hôn lên khóe mắt cô, an ủi: “Em đừng khóc, đừng khóc! Em khóc, lòng anh cũng tan nát.” Anh thì thầm gọi tên cô: “Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu.”
Đêm nay, hai người cứ vậy ôm nhau ngủ, tất cả những tốt đẹp này tựa như một giấc mơ.
Thế nhưng sáng mai, sau khi giấc mộng tan biến, hai người phải đối mặt với hiện thực.
**
Quan Hiểu nhìn màn hình điện thoại không ngừng lấp lóe cái tên Quách Hồng Đồ, cô cảm giác bản thân như vừa làm tội ác. Trên pháp luật, cô và Mạnh Đông Phi vẫn còn quan hệ vợ chồng. Ngoại trừ lần đó ra, cô cũng âm thầm chấp nhận tất cả sự săn sóc của Quách Hồng Đồ. Trong khi còn chưa làm rõ mối quan hệ với hai người đàn ông kia, cô lại lần nữa dây dưa cùng với Doãn Gia Hoa.
Cô hận bản thân không kiên quyết, không đủ dũng cảm đề rời khỏi anh sống cuộc sống một mình, không hoài niệm những tốt đẹp của sáu năm trước, cũng không nghĩ đến những tổn thương anh đã mang lại cho cô sáu năm sau, quên hết tất cả.
Cô không thể nào từ chối được anh, hóa ra chỉ cần một câu nói của anh, chỉ cần sự ân cần nơi anh, cô đã có thể quên đi tất cả mà chạy đến bên anh.
Cô lặng lẽ mặc áo. Hai cúc dưới chiếc áo sơ mi không biết đã bị anh giật bay đi đâu rồi, cô cẩn thận nhét vạt áo dưới vào lưng váy. Cô nhắn tin cho Quách Hồng Đồ, bảo ông ta không cần phải lo lắng, cô sẽ vẫn đi làm như bình thường.
Cô nói với Doãn Gia Hoa rằng cô phải đi. Anh không lên tiếng. Khi cô ra đến cửa, anh đột nhiên lại chạy đến, đẩy cô vào tường, hôn cô điên cuồng.
Anh hỏi cô: “Em cứ đi như vậy à?”
Cô rũ mắt xuống, khẽ “ừ”
Anh bỗng trở nên giận dữ, giữ chặt bờ vai cô, lớn tiếng hỏi: “Em cứ đi như vậy sao?”
Cô ngước mắt nhìn anh không trả lời.
Anh trở nên kích động, thanh âm gấp gáp: “Sao em không hỏi anh, chúng ta có thể quay lại bên nhau không? Sao em không hỏi anh, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không? Sao em không hỏi anh, rằng anh có còn yêu em không?”
Cô khóc nghẹn ngào: “Em còn có thể quay lại bên anh sao? Chúng ta còn có thể bắt đầu lại từ đầu sao? Anh…anh còn yêu em sao?”
Anh hung hăng hôn xuống môi cô.
**
Khi hai đôi môi luyến tiếc tách rời nhau, anh khẽ khàng, dè dặt, thậm chí còn mang theo chút gì đó hèn mọn hỏi cô: “Sao sáu năm trước em lại rời bỏ anh?”
Cô tựa như bị chạm vào nỗi lòng đau đớn nhất, nước mắt xâu chuỗi tuông rơi.
Anh bị cô làm hoảng sợ, không biết làm gì khác, không ngừng hôn lên những giọt nước trên má cô: “Em đừng khóc, đừng khóc! Anh không hỏi nữa được không? Xin em đừng khóc!”
Cô nâng tay vuốt ve khuôn mặt anh, ánh mắt tràn đầy bi thương: “Anh hãy cho em chút thời gian, được không?”
Cho em chút thời gian để em giải quyết tất cả mọi rắc rối. Cho em chút thời gian để em nghĩ nên phải giải thích với anh thế nào. Cho em chút thời gian để em nghĩ…nghĩ còn có cơ hội được quay trở lại bên anh không.
Doãn Gia Hoa nhìn Quan Hiểu. Cô khóc nghẹn ngào cầu xin anh, lòng anh đã lặng đi, đâu còn sức lực nói ra từ không.
Trước khi để cô rời đi, anh cầu xin cô: “Em có thể nghe điện thoại của anh, được không?”
Cô gật đầu, kiễng chân chủ động hôn lên môi anh.
**
Mấy hôm trước, anh đã liên tục không ngủ mấy ngày. Tiễn Quan Hiểu đi, anh quay lại giường ngủ li bì. Vừa tỉnh giấc, anh liền lấy chiếc điện thoại cồ lỗ sĩ kia gọi cho Quan Hiểu. Tối qua cô đã nói với anh, vì sao trước kia anh vẫn không thể nào gọi được đến số kia. Hóa ra cô và anh giống nhau, vẫn luôn giữ gìn chiếc điện thoại này.
Điện thoại vừa đổ chuông đã được kết nối, lòng anh dâng trào một loại thỏa mãn cùng hạnh phúc vô biên.
“Em đang làm gì đó?” Anh khẽ hỏi.
“Em đang đi làm, anh thì sao?” Thanh âm cô ôn nhu, mang theo vài phần lười biếng.
“Đang nhớ em.” Anh thật nghĩ không ra, sau sáu năm anh vẫn có thể nói ra những lời buồn nôn kiểu này.
Nhưng quả thật là anh đang rất nhớ cô.
“Tối…” Lời nói của anh đột nhiên bị cô cắt ngang.
“Em ở bên này có chút việc, chúng ta lại nói chuyện sau nhé, em cúp máy trước đây.” Tựa như có chuyện gì rất quan trọng, giọng nói cô gấp gáp.
Cô tắt máy rồi, anh vẫn còn đặt điện thoại bên tai.
Anh chỉ muốn hỏi cô, tối nay chúng ta có thể gặp nhau không thôi.
Doãn Gia Hoa cảm thấy bản thân như muốn phát điên. Rõ ràng hôm đó trước khi rời đi, Quan Hiểu đã hứa với anh rằng, sẽ không phát lờ anh, sẽ nhận điện thoại của anh.
Thế nhưng mấy hôm nay, ngoại trừ lần gọi điện thoại đầu tiên đó, cho dù anh có gọi điện thoại cho cô mấy lần, cô cũng chỉ lạnh lùng ảm đạm nói: “Xin lỗi, hiện em đang rất bận.”
Ngữ khí lạnh băng, tựa như đối xử với một người xa lạ. Rõ ràng mấy hôm trước hai người vẫn còn triền miên bịn rịn quấn quýt lấy nhau thế mà.
Anh không biết đến cuối cùng thì vấn đề ở đâu. Anh muốn tự mình đi hỏi cô, đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mấy hôm nay tình trạng của ngoại lại rất khẩn cấp, anh không thể rời nửa bước khỏi bà.
Tối đó lúc anh tiễn Quan Hiểu, ngoại lại một lần nữa bị đưa vào phòng cấp cứu. Rõ ràng chiều đó khi anh ở bệnh viện, tình trạng của ngoại vẫn còn rất tốt, hiếm khi thấy ngoại còn có tinh thần muốn xuống giường, còn bảo y tá đẩy ra bên ngoài hóng gió, lúc anh đến phòng bệnh, đợi một lúc lâu ngoại mới quay về lại. Khi vừa vào phòng, bà lại bắt đầu hỏi Trương Lộ. Anh trả lời qua loa cho có lệ để ổn định tâm trạng bà. Kết quả vừa mới ra ngoài ăn tối, ngoại đã bị đưa vào phòng cấp cứu. Đêm đó, sau khi từ phòng cấp cứu đi ra, ngoại nắm lấy tay anh, nằng nặc đòi gặp Trương Lộ, anh không còn cách nào, buộc phải gọi điện cho Trương Lộ.
Lúc này tâm trạng ngoại mới ổn định trở lại.
Nhìn thấy ngoại nắm lấy tay Trương Lộ, không ngừng an ủi: “Cháu ngoan, cháu yên tâm! Yên tâm!” Anh cảm thấy rất phiền muộn, muốn gọi điện thoại cho Quan Hiểu nghe giọng nói cô.
Không ngờ rằng, cô bỗng dưng phớt lờ anh.
Mấy hôm liên tiếp như vậy, anh bực bội muốn phá hủy cả thế giới này,
Đến gần tối, sau khi bà ngoại uống thuốc ngủ, anh nói đưa Trương Lộ về. Cô từ chối, anh cũng không kiên nhẫn cũng cô tranh luận, bởi vì cô đã giúp anh sắm vai cô cháu dâu nhỏ hiếu thuận. Anh lái xe đến công ty Hồng Đồ.
Khi nhìn thấy xe Quách Hồng Đồ vừa đi ra từ bãi đỗ xe, anh không nghĩ ngợi gì,liền xông lên phía trước chặn xe.
Tiếng thắng xe vang lên chói tai.
Anh không quan tâm, xuống xe, bước đến bên xe Quách Hồng Đồ, gõ cửa.
Cửa sổ xe hạ xuống, anh nhìn thấy Quách Hồng Đồ nhìn anh cười.
“Doãn tổng, chặn đường như thế này có lẽ không hay.”
Anh không trả lời, ánh mắt lướt qua người phụ nữ trong xe.
“Quan Hiểu, em xuống xe, chúng ta nói chuyện.”
Người phụ nữ cúi đầu, không nói lời nào, cũng không nhìn anh.
Anh chạy qua bên kia mở cửa xe, kéo cô xuống.
Quách Hồng Đồ vươn người giữ lại tay anh, cười cười nói: “Doãn tổng, làm như vậy hình như không hay cho lắm.” Tuy trên mặt ông ta vẫn nở nụ cười, nhưng bầu không khí dần trở nên nghiêm trọng.
Quan Hiểu ngầng đầu, gạt tay Quách Hồng Đồ ra, mỉm cười: “Không sao, tôi xuống xe nói chuyện rõ ràng với anh ấy.”
Quách Hồng Đồ nhìn cô, buông tay ra.
Quan Hiểu bị Doãn Gia Hoa kéo ra góc xa.
**
Doãn Gia Hoa kéo Quan Hiểu vào xe mình, nhưng cô vùng ra: “Có gì thì anh cứ nói ở đây đi.”
Doãn Gia Hoa nhìn cô, vẻ mặt vô cùng phẫn uất: “Tại sao em đột nhiên lại lạnh nhạt với anh.”
Quan Hiểu nhìn anh cười: “Sao thế được? Em vẫn nhận điện thoại của anh đấy thôi.”
Hai tay Doãn Gia Hoa siết chặt: “Em biết anh đang hỏi em điều gì mà, Quan Hiểu!” Anh gần như nghiến chặt răng gọi tên cô.
Quan Hiểu nhìn anh, vẻ mặt bình tĩnh, ngữ điệu nhàn nhạt: “Em đã suy nghĩ rồi, chúng ta thật sự không thích hợp. Cho nên hay là thôi đi.”
Doãn Gia Hoa sít sao nhìn vào đôi mắt cô, muốn nhìn thấu rõ tận trong con người cô: “Em có biết mình đang nói gì không?”
Anh không hiểu, tại vì sao chỉ trong vòng mấy ngày cô lại thay đổi lớn như vậy.
Vẻ mặt Quan Hiểu vẫn rất bình thản: “Anh đừng như vậy được không? Ngăn cách giữa chúng ta có quá nhiều người, quá nhiều việc, cho dù có cố gắng ở bên nhau, cũng sẽ không thể hạnh phúc.”
Doãn Gia Hoa cười khẩy: “Quá nhiều người sao?” Anh tiến sát gần cô: “Quá nhiều người, là ai?” Anh mỉa mai nhếch miệng: “Là chồng của em Mạnh Đông Phi?” Anh chỉ tay về hướng chiếc xe kia: “Hay là ông ta?”
Quan Hiểu vẫn chỉ cười: “Anh nói đúng, là ông ta.”