Hai ngày trôi qua, Doãn Gia Hoa thật sự không biết phải hình dung tâm trạng của mình bây giờ như thế nào nữa. Anh cố gắng không để tâm, nhưng lại không thể kìm nén được lại xem lịch. Ngồi trong xe chuẩn bị đi gặp khách hàng, trên đoạn đường bãi đỗ xe ngắn ngủi, anh lại lấy ipad, một lần nữa mở lịch ra xem. Dương Huy bên cạnh tưởng rằng anh đang xem giờ, mới lên tiếng nói: “Giám đốc, chúng ta đến kịp mà, sẽ không bị muộn đâu.” Lại quay sang tài xế: “Ra bãi đỗ xe thì lái nhanh lên chút.”
Doãn Gia Hoa thoáng sững sờ. Cuối cùng anh mới ý thức được bản thân mình đang làm chuyện ngu xuẩn gì.
Là cô chủ động yêu cầu gặp anh, người gấp gáp chính là cô, anh chỉ cần thong dong chờ đợi là được, hà cớ gì phải như một tên nhóc đứng ngồi không yên.
Anh tắt ipad, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.
Qua màn mí mỏng, anh cảm giác được ánh sáng đang dần dần bao trùm bóng tối, xe đã chạy ra khỏi bãi đỗ.
Tài xế đạp ga tăng tốc, xe phi nhanh về hướng đường cái.
Đột nhiên, xe thắng gấp. Anh còn chưa kịp mở mắt, người đã dội lên phía trước, trán đụng vào lưng ghế trước.
Nhưng may không gì nghiêm trọng, chỉ là bị giật mình trong chốc lát.
Đến khi anh định thần trở lại, mới nhận ra Dương Huy đang hoảng hốt nhìn mình, tay xoa xoa trán, miệng không ngừng hỏi anh có làm sao không. Tài xế đã xuống xe coi tình hình.
Anh nghiêng đầu nhìn ra, đột nhiên toàn thân anh hóa đá.
**
Quan Hiểu không thể chờ đợi được đến thứ tư.
Ban đầu đã được Dương Huy xếp lịch hẹn, cô cũng đã đồngývà kiên trì đợi đến thứ ba.
Cô mua vài quyển sách, đều là sách về chuyên ngành tài chính mà năm đó cô đã học ở đại học. Cô nghĩ có thể sau này cần dùng đến, mấy hôm nay cũng không có việc gì làm thôi thì mua trau dồi lại kiến thức.
Cô ăn vội bữa trưa, bôi thuốc sơ qua lên vết thương trên trán, rồi lấy sách ra đọc. Khi cô đang còn mải mê chìm đắm trong trang sách thì bỗng nhiên xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Sau khi vị khách kia đi khỏi, sự kiên nhẫn của cô đã tan biến mất, cô không thể đợi thêm giây phút nào nữa.
Cô mang theo trái tim bi thương nhục nhã chạy đến công ty Gia Hoa. Cô dùng chút lý trí còn sót lại để nhớ lại câu hỏi cuối cùng mà cô hỏi vị khách không mời mà đến kia: Xe của Doãn Gia Hoa đậu ở đâu trong bãi đỗ xe?
Người đó đã trả lời cô như thế nào nhỉ? Đúng rồi, hình như cô ta nói, xe của Doãn Gia Hoa đậu ở bãi đỗ xe trong tòa nhà B hướng cửa Đông Bắc. Người đó nói đó là bãi đỗ xe riêng chuyên của công ty Gia Hoa, chỉ có xe của anh mới đậu ở đó.
Vì thế cô liền chạy đến bãi đỗ xe B cổng Đông Bắc, vành mắt ngấn nước nhưng không chịu để nó rơi xuống, chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm vào bãi đỗ tối mịt kia. Một lát sau bảo vệ xuất hiện, anh ta bảo cô không được phép đứng ngay đó, đuổi cô đi.
Cô đành phải lùi lại một đoạn, nhưng đôi mắt vẫn dán chặt vào chiếc cổng tối đen kia.
Cuối cùng cũng có hai luồng ánh sáng rọi đến từ hướng đó, cô bất chấp tất cả xông ra.
Suýt nữa cô đã mất mạng, chiếc xe vừa chạy ra đã tăng tốc, sự xuất hiện đột ngột của cô khiến tài xế phải thắng gấp, cô bị va chạm khá mạnh vào đầu xe, áo rách, thân thể bị thương, nhưng có lẽ vết thương đau rát trong lòng ngực cô còn khinh khủng hơn nhiều.
Cô nhìn thấy tài xế bực mình mở cửa xuống xe, cáu gắt mắng cô đi đứng kiểu gì.Cô không muốn trả lời anh ta, níu chặt anh ta đứng lên đi thẳng về phía cửa sau. Cô không biết hành động của mình có được gọi là bệnh thần kinh hay không, cô liên tục gõ mạnh cửa sổ xe. Có lẽ cô còn nói gì nữa, thúc giục người trong xe, nhưng cô không nhớ rõ.
Cửa sổ cuối cùng cũng được hạ xuống.
Cô nhìn thấy anh đang ngồi bên trong không chớp mắt mà nhìn mình. Đôi mắt đen nhánh tựa như được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp vách núi thẳng đứng, sâu không đáy.
Anh ngồi trong xe nhìn cô, vẻ mặt nhàn nhạt, lạnh lùng hỏi cô: “Em chán sống rồi à?”
**
Khi Doãn Gia Hoa kéo cửa sổ xuống, nhìn thấy rõ khuôn mặt Quan Hiểu, trên trán vẫn còn quấn băng, đôi mắt rươm rướm chất chứa bi thương.
Giây phút đó, anh thật sự rất sợ hãi, trái tim anh run rẩy. Xe anh đã đâm chết cô?
Anh cố ép bản thân bình tĩnh, vẻ mặt bình thản, anh không muốn để cô nhìn thấy vẻ hoảng hốt của mình.
Anh lạnh lùng hỏi cô: “Em chán sống rồi à?”
Anh nhìn thấy cô cười rộ lên, nụ cười bi thương xé toang ruột gan.
Tuy cô cười, nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.
“Em biết anh hận em, nhưng nếu như anh không muốn gặp em, không muốn nghe em giải thích thì xin anh hãy trực tiếp nói thẳng cho em biết! Xin anh đừng…đừng dùng cách này để cướp đi lòng tự trọng nhỏ nhoi còn sót lại trong em. Em vốn chỉ hy vọng sau khi nói với anh tất cả, hai chúng ta sẽ có thể giải thoát, có thể buông xuống được, có thể vui vẻ sống tiếp quãng đời còn lại. Em chưa từng nghĩ rằng sẽ mượn cớ cùng anh làm gì cả. Em biết anh gần kết hôn, em biết anh không muốn gặp em, em sẽ đểanh được toại nguyện, nhưng xin anh đừng sỉ nhục em như vậy!”
Nhìn cô vừa khóc vừa nói ra nhữnglời thương tâm này, tâm trí anh hỗn loạn, không kịp phản ứng.
Anh theo phản xạ nhắm mắt, khi mở mắt ra, trang giấy đã rơi xuống đầu gối…anh nhìn rõ, hóa ra là tấm chi phiếu. Khi ánh mắt anh nhìn xuống chữ ký, lòng anh bỗng trầm xuống.
Lúc anh ngẩng đầu lên mới phát hiện cô đã chạy đi. Cô chạy rất nhanh, tựa như muốn thoát khỏi nơi ghê tởm này, anh giương mắt nhìn cô chạy xa.
Lại lần nữa nhìn xuống tấm chi phiếu, một nỗi bất an trào dâng lên trong lòng, mí mắt anh lại giật. Anh không nghĩ ngợi liền đẩy cửa xuống xe, vô thức chạy đuổi theo cô. Song chạy được vài bước thì anh lại dừng, trước mắt anh là ngã ba, anh không biết cô chạy về hướng nào.
Vò tấm chi phiếu trong tay, ánh mắt anh lạnh thấu xương. Anh trầm giọng nói với Dương Huy đang chạy đuổi theo sau: “Hai hôm nay cậu không cần làm gì cả, điều tra rõ việc này cho tôi!” Anh nhét tấm chi phiếu cho Dương Huy.
**
Dương Huy cầm lấy tờ chi phiếu, cúi đầu nhìn, anh khẽ giật mình.
Chữ ký trên tấm chi phiếu là Trương Lộ.
Anh không khỏi lắc đầu.
Không ngờ rằng, ngày đó sau khi tìm gặp anh, cô ta lại đi đến gặp Quan Hiểu, làm một chuyện còn “cẩu huyết” hơn cả phim truyền hình – dùng tiền để đuổi người phụ nữ có quan hệ với bạn trai mình.
Đây là việc không giống với một người thông minh như cô ta làm ra.
Anh nghĩ, hoặc giả Trương Lộ quá luống cuống nên mới làm ra một chuyện ngu ngốc như vậy, hoặc giả cô ta đã dự đoán được kết quả thế nào và đã sắp xếp tất cả mọi chuyện một cách ổn thõa.
Sự thật là gì?
Dương Huy nắm tờ chi phiếu, trong lòng ruột gan hỗn loạn. Chuyện tình của ông chủ và hai người phụ nữ này càng ngày càng phức tạp.
**
Ba ngày sau, Dương Huy không phụ lòng mòng đợi Doãn Gia Hoa đã mang về kết quả.
Có đôi khi, Doãn Gia Hoa cảm thấy bản thân mình không thể tách rời được người trợ lý đắc lực này. Với những nhiệm vụ anh giao phó, cậu ta luôn hoàn thành tốt. Anh căn bản không biết cậu ta đã dùng cách nào, lại có thể điều tra sự việc một cáchhoàn hảo đến như vậy, tựa như bản thân mình đã từng trải qua.
Mà sự tình ẩn khúc vừa được phát giác ra lại khiến anh vô cùng phẩn nộ.
Dương Huy nói với anh: “Giám đốc, qua những gì tôi điều tra và tìm hiểu được, câu chuyện có thể xâu chuỗi lại thế này: Cô Trương Lộ biết được anh và cô Quan Hiểu hẹn gặp nhau vào thứ tư, nên đã đi tìm bạn tốt của mình, phu nhân của Quách Hồng Đồ, Trần Lam Ni. Sau khi hai người bàn bạc, Trần Lam Ni đã đến tìm cô Quan Hiểu, đưa cho cô ấy một tấm chi phiếu…dĩ nhiên tấm chi phiếu ấy là của cô Trương Lộ. Trần Lam Ni còn nói với cô Quan Hiểu một số chuyện…ờ…lời nói tương đối khó nghe, bảo Quan Hiểu hãy cầm tấm chi phiếu này rời khỏi anh.”
Doãn Gia Hoa chau mày suy nghĩ, trong lòng cuồn cuộn sóng trào. Cô vậy mà lại bị người bạn gái hiện tại của anh dùng tiền mạt sát, sỉ nhục. Anh thật sự không muốn thừa nhận rằng, trái tim anh đang lờ mờ đau âm ĩ vì cảm thấy xót xacho cô.
Một lúc sau, anh lại hỏi Dương Huy: “Trương Lộ sao lại biết tôi và Quan Hiểu sẽ hẹn gặp vào thứ tư?”
Vẻ mặt Dương Huy áy náy: “Giám đốc, xin lỗi. Tôi nghĩ đó là lỗi của tôi. Hôm đó nhận được điện thoại của anh, sau đó tôi liền làm theo dặn dò của anh, gọi điện cho cô Quan Hiểu, rồi hẹn cô ấy thứ thư. Lúc tôi vừa đặt máy xuống thì cô Trương Lộ bước vào phòng làm việc của tôi. Cô ấy nói rằng vừa mới đến chỗ anh xong, rồi hỏi tôi anh và cô Quan Hiểu hẹn nhau hôm nào. Tôi đã cắn răng kiên quyết không nói, cô ấy ậm ừ rồi bỏ đi. Khi ấy tôi cũng không nghĩ ngợi nhiều, nhưng giờ ngẫm lại, có lẽ ngay từ lúc đầu cô Trương Lộ đã đứng ngoài cửa văn phòng. Cô ấy đã nghe được toàn bộ nội dung cuộc điện thoại. Nhưng vì sao cô ấy lại vào hỏi lại thêm một lần nữa thì tôi không biết. Giám đốc, xin lỗi, là do tôi sơ xuất đã để cô Trương Lộ biết được việc này.”
Doãn Gia Hoa day day trán: “Không liên quan đến cậu, nếu như cô ấy cố tình muốn biết, chúng ta có đề phòng cỡ nào cũng không thể qua mắt được. Cô ấy rất thông minh.”
Dương Huy gật đầu đồng ý, Trương Lộ quả thật rất thông minh, có khi cô thông minh đến mức khiến người khác phải khiếp sợ.
Doãn Gia Hoa suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi Dương Huy: “Cậu vừa bảo, là Trần Lam ni đến tìm Quan Hiểu, nói những lời khó nghe, cậu sao lại biết được việc này? Có thể điều tra được những gì Trần Lam Ni đã nói với Quan Hiểu không?”
Dương Huy trả lời anh: “Nhà hàng cô Quan Hiểu hiện nay đã đóng cửa, bàn ghế mới trong nhà hàng đều đã được bán hết, đồ cũ thì bị đưa đi, cửa hàng của cô ấy giờ đây hoàn toàn trống rỗng, khi Trần Lam Ni đến tìm Quan Hiểu, tôi đoán rằng, có lẽ Quách phu nhân không chịu đựng nổi nơi hoang tàn vắng vẻ, nên đã đề nghị cô Quan Hiểu qua nhà hàng Tây của chúng ta bên cạnh hẹn gặp. Nhà hàng của chúng ta không lớn, hai người họ ngồi bên cửa sổ nói chuyện, khi đó khách cũng không nhiều, nhân viên lại đông đủ, người phục vụ cho bàn hai người thường xuyên đến nên đã nghe được một phần cuộc nói chuyện của hai người.”
Doãn Gia Hoa vẫn khăng khăng muốn nghe những lời khó nghe kia, Dương Huy không còn cách nào khác đành kể lại cho anh.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Doãn Gia Hoa trở nên tái xanh.
Những lời này ngay cả anh nghe xong cũng chịu không nổi huống hồ là người phụ nữ đó.
Cô không phải là một người phụ nữ mạnh mẽ, gặp phải những chuyện như vậy lúc nào cũng chỉ biết trốn sau lưng người khác để khóc.
Lòng anh thắt lại, anh muốn đối mặt với Trương Lộ để đối chất ngay lập tức, anh không thể cưới một người phụ nữ lòng dạ hiểm ác như vậy về làm vợ được.