Sáng sớm đầu tháng, Doãn Gia Hoa đã chạy đến Vương cung thánh đường Thánh Phêro.
Anh nhìn thấy giáo đường được trang hoàng lộng lẫy, nhưng lại hoàn toàn yên ắng.
Tựa như không có khách khứa.
Anh nhìn một lúc, lại cảm thấy kỳ lạ.
Lúc này đây, chắc hẳn không phải là không gian vắng vẻ điều hiu vậy chứ.
Trái tim anh bỗng trầm xuống, trên trán lấm tấm mồ hôi, anh bắt đầu luống cuống.
Không phải là họ đã thay đổi thời gian chứ, không phải hôn lễ đã kết thúc rồi chứ.
Anh hoảng sợ chạy như bay vào giáo đường.
Anh có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch.
Anh mơ hồ nhìn thấy một người đứng ở trước, toàn thân ông ta mặc một comple trắng, dáng người tiêu sái, đưa lưng về phía cửa.
Nghe thấy tiếng động, người đó chậm rãi quay đầu.
Là Quách Hồng Đồ.
Trái tim Doãn Gia Hoa như bị treo lơ lửng.
Quan Hiểu đâu?
“Cậu đúng thật sự sẽ đến!” Nhìn thấy anh, Quách Hồng Đồ đi tới, cười nói: “Tôi đoán có lẽ cậu sẽ đến nhưng không dám chắc.”
“Cô ấy đâu? Hai người đã kết hôn rồi ư?” Anh gấp gáp hỏi.
“Cô ấy?” Quách Hồng Đồ cười, nụ cười chua chát hiếm gặp: “Vào giây phút cuối cùng, cô ấy đã bỏ trốn rồi.”
Doãn Gia Hoa thở dài nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống.
“Cô ấy…” Anh muốn hỏi sao cô ấy lại chạy trốn, nhưng lại sợ làm mất mặt Quách Hồng Đồ, trong nhất thời không mở miệng được.
“Cô ấy nói, cô ấy không thể lừa dối tôi, cô ấy không yêu tôi, không xứng với tôi, cô ấy xin tôi tha thứ rồi bỏ chạy.” Quách Hồng Đồ tự nhiên trả lời: “Cuộc đời này của tôi, chỉ thích đùa bỡn người khác trong tay, không ngờ có một ngày lại bị một người phụ nữ không chút do dự vứt bỏ.”
Doãn Gia Hoa sợ ông ta để tâm chuyện này, tranh thủ nói giúp Quan Hiểu: “Cô ấy cũng không phải đùa bỡn ông.”
Quách Hồng Đồ nhìn anh nhíu mày: “Tôi biết, cho nên tôi không cách nào căm ghét cô ấy được. Tất cả cũng là bởi vì, tôi thật lòng yêu cô ấy, mà cô ấy lại thật lòng yêu cậu, chúng tôi đều là những người thành thật, không ai muốn lừa gạt đối phương cũng như chính mình, chỉ là thế thôi!”
Doãn Gia Hoa muốn nói mấy lời an ủi ông. Anh nhìn ra được Quách Hồng Đồ đúng là thật lòng với Quan Hiểu, tuy ông ta vẫn luôn cười tự nhiên, nhưng chắc hẳn trong tâm ông ta đã để lại vết sẹo.
Thấy vẻ mặt anh quấn quýt, Quách Hồng Đồ vỗ vỗ vai anh: “Đừng lo, tôi đau buồn một thời gian ngắn thôi, tuy đây là lần bị tổn thương nặng nề nhất, nhưng tin tôi đi, không lâu sau tôi sẽ tìm được cho mình người vợ thứ bảy mới thôi!” Nghĩ một lúc, đột nhiên ông nháy mắt nói với Doãn Gia Hoa: “Bây giờ cậu có thể bắt tay giới thiệu cho tôi cô người mẫu non nớt xinh đẹp được đấy.”
Doãn Gia Hoa nhìn không được cười.
Anh hỏi Quách Hồng Đồ: “Cô ấy đi đâu?”
Quách Hồng Đồ cười lắc đầu: “Tôi không biết.”
Doãn Gia Hoa chán nãn.
Quách Hồng Đồ lại vỗ vai anh: “Người anh em, mới thế mà đã nhụt chí rồi ư? Không có ý chí chiến đấu vậy thì lấy gì để theo đuổi hạnh phúc. Tuy tôi không biết cô ấy đi đâu, nhưng tôi biết cô ấy đi đến nơi mà cô ấy từng muốn đi nhất. Hãy suy nghĩ thật kỹ, trước đây hai người đã dự tính muốn đi đâu nhất thì chính là nơi đó.”
Doãn Gia Hoa cảm kích nhìn Quách Hồng Đồ, từ tận đáy lòng anh bắt đầu thấy bội phục ông trùm bất động sản tà ma nhất thành A này: “Cảm ơn anh.”
Quách Hồng Đồ lướt qua người anh đi ra ngoài nhà thờ, đưa tay chào: “Không cần, Tôi đợi cô người mẫu xinh tươi của cậu.”
Doãn Gia Hoa trở lại thành phố A, trong vòng một tháng, anh bàn giao lại tất cả các công việc cho Dương Huy, bắt đầu kỳ nghỉ dài ngày của mình đi tìm Quan Hiểu.
Một tháng sau, Trương Đức đồng ý để anh công bố tin tức hủy hôn ước.
Anh bảo Dương Huy đăng tải tin tức này, thậm chí còn rầm rộ hơn cả tin đính hôn trước đó. Anh hy vọng Quan Hiểu ở nơi nào đó có thể nghe được tin này, anh muốn để cô biết, anh đã tự do, anh có thể tự do đi tìm cô, tự do yêu cô rồi.
Quách Hồng Đồ đóng gói tất cả đồ đạc của Quan Hiểu trước đây ở biệt thự ông ta chuyển đến nhà anh.
Anh vừa sắp xếp lại mấy thứ này, trong lòng lại nhịn không được mà chua xót.
Đồ đạc của cô chỉ có một chút. Trước đây cô là một cô gái yếu ớt thích hưởng thụ, ăn mặc…tất cả đều dùng đồ tốt nhất, bây giờ mộc mạc giản dị khiến người ta phải xót xa. Anh tự thề với lòng, sau khi tìm được cô, sẽ không bao giờ để cô chịu một chút tủi thân, anh nhất định phải mang lại hạnh phúc cho cô.
Thu dọn mọi thứ xong xuôi, bỗng dưng anh phát hiện một tấm bản đồ trong quyển sách. Lúc đầu anh không mấy để ý, sau lại đầu óc như bừng tỉnh, anh chạy đến giá sách tìm lại cuốn sách kia, lấy tấm bản đồ, rồi trải ra trên bàn.
Anh nhìn thấy một địa điểm trên đường ven biển màu đen được cô khoanh tròn. Vòng tròn hơi nhạt, tựa như bị ngâm lâu trong nước mắt.
Anh dè dặt nhìn nơi đó, bỗng dưng lòng nhói đau.
Anh nhớ lại lời của Quách Hồng Đồ.
“Tuy tôi không biết cô ấy đi đâu, nhưng tôi biết cô ấy đi đến nơi mà cô ấy từng muốn đi nhất. Hãy suy nghĩ thật kỹ, trước đây hai người đã dự tính muốn đi đâu nhất thì chính là nơi đó.”
Anh nhớ đến khi hai người ở bên nhau, anh đã nói rằng, đợi sau này khi già đi, anh sẽ đưa cô đến bờ biển an hưởng tuổi già, hai người họ có thể mở một tiệm bánh mì, có nói muốn thiết kế mái nhà hình chóp, trên cửa treo một chiếc chuông gió, cho dù không có người đến, khi gió thổi nó cũng xe vang lên tinh tang, sẽ khiến người ta không cô đơn. Cô còn bảo anh đặt tên cho tiệm bánh mì của hai người. Anh đặt là Tiểu Diệp. Tiểu Diệp, đây là tên em trai của anh.
Tay anh run lên, nhìn chằm vào thành phố ven biển được khoanh tròn trên tấm bản đồ.
Anh tựa như chưa bao giờ căng thẳng như vậy.
Anh liền chạy đi đặt vé máy bay.
Buổi tối, anh trăn trở trên giường, thế nào cũng không ngủ được. Anh đứng dậy lái xe đến nhà của hai người, ngồi trên ghế sô pha, lấy điện thoại mở bài hát “Tình cũ như mộng”, nhìn chiếc khăn mặt hình chú gấu treo ngoài ban công, chờ đợi bình minh.
Mặt trời vừa ló dạng, anh đã không thể chờ đợi hơn, lấy hành lý vội vàng ra sân bay.
Phải ngồi đợi hơn ba tiếng, anh mới có thể đăng ký.
Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh.
Nhìn thành phố bao quanh biển, anh kiên định tự nói với chính mình: Doãn Gia Hoa, bắt đầu tìm thôi, chỉ cần kiên trì, nhất định có thể.
Anh đến khách sạn, cất hành lý, sau khi ăn chút gì đó, chính thức bắt đầu hành trình tìm kiếm dài đằng đẳng.
Anh tìm dọc theo ven biển, anh hỏi người dân địa phương ở đâu có tiệm bánh mì. Anh tỉ mỉ tìm khắp nơi, trên những con đường nhỏ gồ ghề cũng kiếm, ngay cả những xưởng phân phối bánh ngọt cũng không bỏ qua, chỉ sợ lạc mất dấu vết gì. Anh mang theo máy hình, dọc đường không ngừng chụp lại, anh muốn ghi lại những dấu vết trong công cuộc tự tìm kiếm cô. Đây là hành trình mà hai người gặp lại nhau.
Anh vẫn cứ tìm như vậy, tuy vẫn chưa gặp được cô, nhưng không hề nản lòng. Anh có thể cảm giác được cô đang ở tại thành phố này, nơi đây có hơi thở của cô, chỉ cần anh cố gắng hết mình, nhất định sẽ gặp được cô.
Sau khi liên tục tìm kiếm trong nhiều ngày, anh bắt đầu dời dến khu vực khác.
Khi đang đưa máy ảnh lên chụp hình, bỗng dưng có người nào đó kéo quần anh.
Anh cúi xuống nhìn, là một cô bé mắt đẫm lệ đang nũng nịu bĩu môi.
Cô bé đáng yêu như bánh mì trắng, anh ngồi xuống dịu dàng hỏi: “Em gái, sao thế?”
Bánh mì trắng thút thít, miệng thơm sữa nói cho anh: “Mẹ dẫn em mua bánh ngọt.”
Bánh mì trắng quá nhỏ, chỉ biết nói mỗi câu này.
Dỗ hơn nửa ngày, cuối cùng anh mới có thể sâu chuỗi lại được thế này: mẹ cô bé dẫn cô bé ra đây đi mua bánh ngọt, kết quả là cô bé ham chơi lạc mất mẹ.
Anh hỏi bánh mì trắng tiệm bánh ngọt ở đâu?
Bánh mì trắng thút thít lắc đầu.
Thấy cô bé đáng yêu, anh nhịn không được cười, bế cô bé lên đi tìm người hỏi gần đây có nơi nào bán bánh ngọt không.
Có một người phụ nữ tay dắt con trai, có lẽ cũng thường dẫn con trai đến đó mua bánh ngọt, cười nói với anh: “Anh đi thẳng thêm một đoạn nữa thì sẽ nhìn thấy một cửa tiệm, mái nhà hình chóp, nơi đó bán bánh ngọt đấy.”
Doãn Gia Hoa bỗng sửng sốt.
Bán bánh ngọt, mái nhà hình chóp.
Anh không kìm được lòng gọi lại cô ta, hỏi tiệm bánh ngọt ấy tên là gì.
Người kia cười nói với anh: “Tiệm bánh mì Tiểu Diệp.”
Anh giật mình.
Hỏi lại vị kia nhờ chỉ hướng, đi đến một đoạn anh nhìn thấy một người phụ nữ trẻ gấp gáp chạy đến. Bánh mì trắng nằm tựa trong lòng anh nhìn thấy cô ta, bắt đầu vùng vẫy, miệng thơm sữa gọi: “Mẹ! Mẹ!”
Người phụ nữ trẻ tiếp nhận đứa bé trong tay anh, không ngừng cảm ơn.
Bánh mì trắng trốn trong lòng mẹ mút tay.
Khi người phụ nữ trẻ kia bế con gái đi, anh nghe loáng thoáng cô ta hỏi: “Tại sao lại không sợ chú? Không phải mẹ đã nói với con là không được tùy tiện đi cùng người lạ sao?”
Anh nghe thấy bánh mì trắng trả lời: “Chú đẹp trai.”
Anh bấtgiác cười.
Xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Đến gần, anh lờ mờ thấy được tiệm bánh hình mái chóp.
Đến gần hơn, anh có thể chắc chắn mái nhà hình chóp.
Đến gần hơn nữa, anh có thể nhìn thấy rõ tên năm chữ trên tấm bảng hiệu gỗ: Tiệm bánh mì Tiểu Diệp.
Đến cửa, anh nhìn thấy chiếc chuông gió treo lủng lẳng.
Anh mở cửa, chuông gió vang lên leng keng.
Cô gái niềm nở chào đón anh: “Hoan nghênh quý khách.”
Anh vào tiệm, nhìn quanh một vòng. Ngoại trừ cô gái mặt tròn mỉm cười ngọt ngào kia, trong tiệm không còn người khác.
Anh hỏi cô gái mặt tròn: “Có thể ngồi ở đây một lúc được không?”
Cô gái mặt tròn cẩn thận nhìn anh, nhìn một lúc rồi tủm tỉm nói: “Đương nhiên là được ạ, ngoại trừ bánh ngọt chúng tôi còn có cả cà phê ạ.”
Anh nhìn qua, quả thật có hai chiếc bàn nhỏ, anh ngồi xuống chiếc bàn ngoài, gọi một miếng bánh ngọt và cốc cà phê.
Anh vừa uống cà phê vừa trò chuyện với cô bé mặt tròn.
“Chỉ có mình cô ở đây thôi sao?”
“Hiện tại hả? Vâng ạ.”
“Ông chủ đâu? Không ở đây hả?” Cuối cùng anh cũng nhịn không được hỏi.
Cô gái mặt tròn cười đáp: “Chị ấy vừa mới ra ngoài.”
Anh hỏi: “Chủ cửa hàng là phụ nữ ư?”
Cô gái mặt tròn gật đầu.
Anh lại hỏi: “Cô ấy còn độc thân không?”
Cô gái lại gật đầu.
Anh hỏi: “Cô chủ của cô sao lại không tìm bạn trai?”
Cô gái cười sâu xa: “Cô chủ của chúng tôi á, tuy rằng chị ấy một mình, nhưng trong trái tim chị nhất định phải còn có một người.”
Anh không biết sao đầu ngón tay mình lại run lên.
“Cô chủ cô có kể với cô, trong lòng cô ấy còn có ai không?”
Cô gái lắc đầu: “Chị ấy không nói, nhưng tôi biết là ai! Có một ngày, cô ấy đang xem tin tức thì bật khóc, khóc một hồi rồi lại cười, cười xong lại khóc, vừa khóc vừa cười nói với tôi, cuối cùng cũng được giải thoát rồi, người ấy cuối cùng cũng được giải thoát rồi.” Cô gái nhìn anh cười trộm: “Tin tức hôm đó, là tin hủy hôn của ông chủ tập đoàn Gia Hoa lừng danh ở thành phố A.”
Doãn Gia Hoa cảm thấy trái tim mình căng lên, nóng bỏng.
Anh tiếp tục hỏi cô gái mặt tròn: “Nếu người đó đã hủy hôn ước vậy tại sao cô chủ cô không đi tìm anh ta.”
Cô gái nhún vai, cười ngọt ngào nhìn Doãn Gia Hoa: “Bởi vì chị ấy nói, chị ấy đợi anh đến đón.”
Doãn Gia Hoa cảm thấy loại hạnh phúc ngập tràn trong lòng.
Tiếng chuông gió lại vang lên, anh quay đầu nhìn.
Quan Hiểu đứng ở cửa nhìn anh, dịu dàng mỉm cười.
Hết