Tình Cũ Tự Cháy

Chương 2: Chương 2




Cứ mỗi lần nghe đến cái tên Quan Mộ Hân lại khiến Hạ Giai Ngôn cảm thấy khó chịu, nhưng cô vẫn phải ngoan ngoãn trở về công ty chịu sai bảo.

Công ty hữu hạn quảng cáo Diệu Thế Văn Hoa vốn được người trong ngành công nhận là nhân tài kiệt xuất. Năm đó, để có cơ hội vào đây thực tập ngoại trừ sự cố gắng của bản thân, Hạ Giai Ngôn còn phải nhờ đến một chút mối quan hệ. Làm ở công ty được năm năm, từ một sinh viên ngây thơ không biết gì trở thành một nhân viên có thể giữ vững được lập trường với khách hàng, con đường này quả thật không dễ đi chút nào.

Thứ hai luôn là ngày bận rộn nhất của Hạ Giai Ngôn, ngay cả thời gian để đứng lên pha một ly trà cũng không có.Trợ lý văn phòng Miêu Miêu rất biết chăm sóc đã pha giúp cô một ly trà xanh, cô nhẹ giọng cảm ơn, Miêu Miêu tiện thể nhắc cô: “ Chị Giai Ngôn, mười giờ chị nhớ đến phòng 47 họp nhé.”

“ Ừ!” Hạ Giai Ngôn tranh thủ cười với Miêu Miêu một cái: “ Nếu cuộc họp kết thúc sớm, giữa trưa chị với em cùng nhau đi ăn cơm ha.”

Miêu Miêu khoái trá “Hi” một tiếng, sau đó trở về chỗ ngồi để sắp xếp lại văn bản.

Rốt cuộc buổi trưa hôm đó Hạ Giai Ngôn không thể cùng ăn trưa với Miêu Miêu , công ty vừa nhận được một hạng mục lớn, làm quảng cáo cho một thương hiệu đá quý nổi tiếng. Cấp trên rất coi trọng hạng mục này vì vậy cuộc họp kéo dài những ba tiếng đồng.

Từ cuộc họp đi ra, Hạ Giai Ngôn đói bụng đến nỗi đi bộ cũng cảm thấy lả hết cả người, đồng nghiệp Thịnh Mỹ của cô vừa ôm tập văn kiện vừa thấp giọng oán thán: “ Lần sau họp, tớ phải ăn hai túi bánh quy trước mới được.”

Hạ Giai Ngôn quay đầu, nghiêm túc nói: “ Hai túi mà đủ à, ít nhất cũng phải nửa tá.”

Mấy đồng nghiệp đi xuống căn tin dưới lầu ăn vội ăn vàng cho xong bữa trưa, trở lại văn phòng mới thả lỏng một chút. Hạ Giai Ngôn vừa gục đầu trên bàn làm việc nghỉ ngơi được một giây thì âm báo tin nhắn mới làm cô thức giấc.

Người gởi tin nhắn đến là Quan Mộ Hân, nội dung chủ yếu là phân công nhiệm vụ. Mặc dù cảm tình của Hạ Giai Ngôn đối với Quan Mộ Hân không mấy tốt đẹp nhưng cô lại một trăm phần trăm kính nể thái độ làm việc rất hăng hái của Quan Mộ Hân. Cô mở tin nhắn ra, sau khi xem xong thì tức đến nghiến răng nghiến lợi – Quan Mộ Hân lại đem nhiệm vụ khó khăn nhất giao cho mình!

Theo như cách làm của các tổ khác, đối với nhiệm vụ tốn nhiều công sức như vậy bình thường sẽ thay phiên nhau hoặc rút thăm để quyết định. Nhưng bởi vì giữa cô và Quan Mộ Hân từng có xích mích nên mỗi lần như vậy cô đều vinh quang gánh sứ mệnh này trên vai.

Nỗi đau nhỏ như khích lệ, như vực thẳm đau khổ lật đổ cơn sóng nhỏ.… Hạ Giai Ngôn ngậm ngùi tự an ủi bản thân, cố gắng lấy lại tâm trạng, sau đó nhanh chóng liều mạng nhảy vào làm việc.

Trong những ngày này, mỗi ngày Hạ Giai Ngôn đều làm việc đến sứt đầu mẻ trán.Vất vả mong chờ cũng đến cuối tuần, cô rốt cuộc có thể tắt màn hình đầy tài liệu và số liệu xuống, chuyển qua cuộc sống thoải mái của sinh viên.

Thứ bảy, thời tiết không tốt lắm. Trước khi ra khỏi nhà, Hạ Giai Ngôn thuận tay lấy cây ô đặt ở kệ giày bỏ vào túi xách, đề phòng lỡ trời mưa.

Lúc cô đến lớp học, Lục Tiệp đang điều chỉnh phim đèn chiếu cho buổi học.Anh hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình, không bị phân tâm bởi sự ra vào của các sinh viên.

Chỗ ngồi các hàng trước đều đã kín, trong khi Chu Đình thì đang gần cửa sổ để dễ dàng chơi điện thoại. Hạ Giai Ngôn vừa buông túi xách xuống vừa ghẹo cô: “ Không phải cậu bị mấy lời của Lục Tiệp dọa sợ rồi chứ?”

Chu Đình kiêu ngạo bật cười một tiếng: “ Tâm tình của tớ hôm nay rất tốt, nên chừa cho anh ta chút mặt mũi.”

“ Có chuyện gì tốt vậy? Nói ra để tớ cũng được vui lây nào.” Hạ Giai Ngôn nói

“ Cũng không có gì, chính là bắt Đại Bân làm tài xế cho tớ thôi.” Nhắc tới bạn trai, Chu Đình như mở cờ trong bụng, cười rộ lên.

Hạ Giai Ngôn cảm thấy đáng thương cho Đại Bân: “ Người đàn ông của cậu vừa kết thúc trực ban xong, sao cậu có thể nỡ lòng nào sai bảo anh ta như thế?”

“ Đấy là do cậu không hiểu thôi.” Chu Đình nhìn về phía cô.“ Vì thương anh ta nên mới muốn sai bảo anh ta. Anh ta còn rất thích ý, còn nói sẽ đón tớ khi tan học nữa.”

Hạ Giai Ngôn làm điệu bộ đáng thương nói: “ Tớ vừa hâm mộ vừa ganh tỵ, làm sao bây giờ?”

Các cô nói chuyện phiếm thêm một lúc thì chuông báo vào lớp vang lên. Máy chiếu không chậm một giây sáng lên, Hạ Giai Ngôn và Chu Đình liếc nhau, sau đó tự giác ngậm miệng lại.

Trên bục giảng Lục Tiệp vẫn nghiêm túc giảng bài như cũ.Nghe giọng anh vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến Hạ Giai Ngôn không ý thức được nhìn vào mấy dòng chữ trong sách mà ngẩn người. Cả buổi sáng cô đều không tập trung, đừng nói là ghi bài ngay cả việc Lục Tiệp giảng cái gì cô cũng không nhớ dù chỉ vài câu.

Đến cuối tiết học, Hạ Giai Ngôn càng không tập trung, suy nghĩ của cô trôi xa, mãi đến khi bên tai vang lên tiếng xì xào nghị luận, cô mới khôi phục tinh thần.

Chu Đình xoay bút trong tay, đè nén âm thanh tán thưởng: “ Thật là sâu sắc!”

Theo tầm mắt của Chu Đình, Hạ Giai Ngôn ngẩng đầu nhìn về phía màn hình chiếu, đập vào mắt cô đầu tiền là ba chữ lớn: Quảng Cáo Cẩu. Cô nhìn xuống, giải thích cho cụm từ này là: một loại nhân cách giống chó, thuộc loại sinh vật ba không “ Không ai quý trọng, không ai mời, không ai thích.” Câu cửa miệng luôn là “ Oke ! Oke ! Oke!”, “ Tốt ! Tốt ! Tốt”, “ Sửa cái này một chút!”

Hạ Giai Ngôn cũng từng đọc qua cách giải thích từ mới cho đoạn này, cô ấn tượng nhất với danh từ 'bạn trai (bạn gái). Cách lý giải của nó càng tinh túy hơn: Nó là một loại sinh vật tồn tại trong thế giới của người kia. Người quảng cáo đa số không có bạn trai (bạn gái), đến loại căng hơi cũng không có, vì cho dù có mua được cũng chẳng có thời gian bơm hơi*

* Đoạn này mình bất tài không edit được phải nhờ tới cao nhân. Có lẽ mấy bạn không hiểu về loại căng hơi.. Theo mình nghĩ có lẽ là chỉ hàng nhái ý..ý nói ngay cả hàng nhái cũng không có vì cho dù có cũng không có thời gian mà dùng :3

Đương nhiên, Lục Tiệp không đem cụm từ này trích xuống dưới, bằng không khẳng định phòng học sẽ vang lên tiếng cười vì những ý nghĩ đen tối của mấy bạn nam.

Chờ mọi người gần thống nhất ý kiến thảo luận, Lục Tiệp nâng tay ý bảo mọi người im lặng: “ Tuần trước sau khi tan học, có một vài bạn học rất tích cực ở lại giao lưu với tôi, các cô ấy cho tôi biết, 90% bạn học trong lớp đều làm trong ngành quảng cáo truyền thông. Vài ngày trước, tôi thấy chú thích của những thuật ngữ này trên mạng, vì thế đã trích xuống một vài từ trong đó xuống để cùng các bạn chia sẻ.”

“ Giáo sư Lục, công việc của chúng em thật sự rất vất vả. Thi cuối kì mong thầy giơ cao đánh khẽ.”Giọng một bạn nam ngồi phía sau vang lên.

Các bạn học cũng sôi nổi hùa theo, Chu Đình nghiêng đầu thì thầm vào tai Hạ Giai Ngôn: “ Ý thức khủng hoảng của mọi ng thật mạnh mẽ, đều đoán được Lục Tiệp ... không phải người có thể xem thường

Lục Tiệp lại ra hiệu bảo học sinh im lặng, anh không trả lời bất cứ vần đề gì liên quan đến kì thi, chỉ tiếp tục đề tài vừa rồi : “ Trước đây tôi từng dẫn dắt vài học sinh vượt qua những ý kiến phê bình, lĩnh vực công tác của bọn họ tương đối đa dạng, có người làm thương nhân cũng có người làm về chính trị. Tôi thường xuyên nhận được tin nhắn hay mail của bọn họ, thỉnh thoảng bọn họ cũng sẽ than phiền về khó khăn trong công việc. Trong thực tế, mỗi một ngành nghề đều phải vượt qua muôn vàn khó khăn trắc trở, không chỉ riêng ngành quảng cảo, mà còn những ngành khác nữa. Hi vọng mọi người ở đây có thể tiếp tục cố gắng và khuyến khích lẫn nhau.”

Mấy bạn nữ ngồi hàng trước vỗ tay mở đầu, khiến các sinh viên khác cũng vỗ tay theo.

Chu Đình mặt mày hớn hở nói: “ Không nhìn ra nha, cái tên Lục Tiệp này rất thấu hiểu nỗi khổ của người khác, nếu mặt của anh ta có thể nhu hòa một chút, cười nhiều hơn một chút, chắc chắc sẽ được chào đón hơn.”

“ Hiện tại, anh ta cũng đã rất được chào đón rồi!” Hạ Giai Ngôn vừa lắc đầu vừa cười, bắt đầu từ tuần trước, thường ngày lớp học đều vắng lặng như tờ nay lại trở nên rất sôi động, mà chủ yếu đều xoay quanh chủ đề mà Lục Tiệp triển khai.

Lục Tiệp còn nói: “Cuối cùng, tôi muốn nói với mọi người, tôi không chấp nhận mọi người lấy lí do công việc bận rộn để trốn học, nếu các bạn quả thật không có thời gian thì phải xin phép với tôi, sau đó tìm bạn học hỗ trợ bù lại phần chương trình thiếu ấy. Nếu mỗi tiết học các bạn đều nghiêm túc nghe giảng, tôi cam đoan cuối kì các bạn sẽ không bị nợ môn.”

Lúc tan học thì trời đổ mưa to, Hạ Giai Ngôn lấy ô ra, trong khi Chu Đình đang gọi điện thoại cho Đại Bân đến rước.

Mới nói được vài câu, đột nhiên Chu Đình lớn tiếng nói: “ Mưa lớn như vậy, làm sao em tự về được?”

Hạ Giai Ngôn nghi hoặc nhìn Chu Đình, Chu Đình nhăn mặt, dường như gặp phải chuyện gì đó.

Kết thúc cuộc gọi, Chu Đình nhét điện thoại vào trong túi một cách thô bạo: “ Đại Bân bảo có việc gấp, ít nhất cũng hai tiếng nữa mới có thể tới đón tớ.

Chán quá, tớ định tự về nhưng lại không mang theo ô.”

“ Ô của tớ là ô đơn, nhưng mà chắc che mưa tạm thời cũng không thành vấn đề.” Hạ Giai Ngôn nghĩ một chút rồi đề nghị “ Chúng ta đi ăn cơm trước, nói không chừng một chút nữa trời sẽ tạnh mưa.”

“ Cũng được” Chu Đình cất sách giáo khoa xong. “ Đi tới siêu thị nhỏ trước đi, tớ mua một cái ô,bằng không lát nữa chúng ta sẽ ướt như chuột lột .”

Mưa không có dấu hiệu nhỏ lại, Hạ Giai Ngôn mở ô ra che mưa, Chu Đình khoát một cánh tay lên vai cô, hai người cùng nhau nắm chặc chiếc ô, cùng nhau bước vội trên con đường của trường học.

Mưa trút xuống theo hướng nghiêng nghiêng khiến quần áo các cô thấm ướt, cơn gió đông đầu mùa thổi tới lạnh thấu xương, cái lạnh từng chút từng chút thấm vào da. Còn một đường rất xa mới có thể đến nhà của Chu Đình, quần áo lại ướt nhẹp. Hạ Giai Ngôn lo cô sẽ bị cảm lạnh, nên khi đến cửa nam liền trú mưa trước cửa phòng an ninh.

Chu Đình chống nạnh, giọng bất đắt dĩ nói: “ Xem ra trận mưa này tạm thời trong chốt lát không thể tạnh ngay được.”

Hạ Giai Ngôn gật đầu: “ Chỉ có thể từ từ mà đợi thôi.”

Khi các cô đang ngây người nhìn mưa rơi thành từng phiến mỏng. Một chiếc ô tô màu đen không nhanh không chậm chạy đến, tài xế lái xe rất chắc tay, những giọt nướt trên đường chỉ bắn lên một chút xíu, các cô cho rằng chiếc ô tô này sẽ chạy thẳng ra khỏi cổng trường, ngay khi ô tô chạy sát người chuẩn bị vượt qua, thì ngoài dự định ô tô dừng lại trước mặt các cô.

Từng giọt mưa như những hạt đậu nhỏ rơi xuống kính chắn gió phía trước, cần gạt nước liên tục hoạt động gạt đi những giọt nước trên mặt kính.

Mặc dù mưa bụi mờ mịt, nhưng Hạ Giai Ngôn liếc mắt liền nhận ra người đàn ông ngồi ở ghế lái. Đứng bên cạnh cô Chu Đình lộ vẻ không thể tin được, thấp giọng hỏi: “ Là Lục Tiệp hả?”

Hạ Giai Ngôn còn chưa kịp trả lời, Lục Tiệp đã hạ kính xe xuống, anh hơi thò đầu ra, môi mỏng nhẹ nhàng động hai cái: “ Lên xe!”

Chu Đình mừng rỡ, không nói hai lời cô mở cửa sau của xe, lên xe xong mới hơi áy náy nói: “ Ngại quá giáo sư Lục, làm đệm xe của thầy dơ rồi!”

Hạ Giai Ngôn cuối đầu nhìn nhìn tấm đệm xe màu trắng dưới chân, sau đó lại nhìn nhìn nước nhỏ xuống từ chiếc ô, không biết phải làm thế nào bây giờ.

Lục Tiệp không quay đầu lại, anh chỉ nói một câu: “ Không sao!” sau đó tập trung lái xe.

Không khí im lặng trong xe có chút quái dị, trong tối Chu Đình chọt chọt Hạ Giai Ngôn, nhưng Hạ Giai Ngôn lại không phản ứng, Chu Đình đành cố gắng xua tan bầu không khí: “ Giáo sư Lục, trí nhớ của thầy thật tốt, mới có hai tiết đã nhớ được chúng em.”

Nghe vậy, mắt Lục Tiệp khẽ chớp một cái. Ngừng nửa giây, anh nói : “ Cử chỉ của em rất nổi bật, tôi không muốn nhớ cũng không được.”

Chu Đình lúng túng cười trừ: “ Thật xin lỗi ạ.”

Lục Tiệp hỏi cô : “ Em tên là gì?”

Chu Đình theo phản xạ nói ra tên của mình, nhưng nói xong lại vô cùng hối hận. Cô không nên khinh địch mà khai thật tên họ, lỡ như Lục Tiệp ghi hận trong lòng, con đường phía trước của cô sẽ muôn vàn chông gai.

Lục Tiệp chỉ nói : “ Như vậy, bạn học Chu Đình tính đi đâu?”

Lúc này Chu Đình mới nhớ ra phải nói địa điểm cho anh, nhưng siêu thị nằm bên ngoài cửa Nam tầm hai trăm mét , chiếc xe nhấn ga một cái là vọt qua. Cô ngại bảo Lục Tiệp vòng lại, đành túm túm vạt áo Hạ Giai Ngôn, im lặng hỏi ý kiến

Hạ Giai Ngôn mím môi, rồi nói: “Chở dùm chúng tôi tới bến tàu điện ngầm gần đây là được rồi.”

Lục Tiệp không trả lời lại, chỉ là đồng ý lái xe đến bến tàu điện ngầm gần đó. Mưa vẫn chưa tạnh, anh lái xe đỗ sát dưới hiên che mưa.

Các cô nói cảm ơn với Lục Tiệp, đang muốn mở cửa xe Lục Tiệp lại đột nhiên quay đầu. Anh nhìn về phía Chu Đình, hỏi cô: “ Tôi có chút việc tìm Hạ Giai Ngôn, em có thể về một mình chứ?”

Tay Hạ Giai Ngôn cứng ngắt tại tay cầm trên cửa xe,mà Chu Đình thì ngạc nhiên “A” lên một tiến, đột nhiên hiểu rõ nguyên nhân: “ Hai người biết nhau hả?”

Trên mặt Lục Tiệp không có bất cứ biểu cảm gì, trái lại anh còn hỏi Chu Đình : “ Bất ngờ lắm sao? Chẳng lẽ trông tôi giống một mẫu đàn ông không thể làm quen với sinh viên nữ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.