Tình Cũ Tự Cháy

Chương 50: Chương 50




Đêm hôm qua đến tận khuya bọn họ mới đi ngủ, nhưng ngày hôm sau Lục Tiệp vẫn dậy sớm như thường ngày, còn Hạ Giai Ngôn thì ngủ rất ngon, gần chín giờ mới bị anh kéo xuống giường.

Lục Tiệp rửa mặt thay quần áo xong tinh thần sảng khoái, anh nghiêng đầu, trêu chọc bộ dạng còn buồn ngủ của Hạ Giai Ngôn: “Bộ dạng này của em, vừa nhìn là biết tối qua làm điều sai trái rồi.”

Hạ Giai Ngôn đưa tay chụp cái gối bên cạnh mình, ra sức ném, trúng vai trái của Lục Tiệp: “Sáng sớm đã không đứng đắn rồi.”

- “Không đứng đắn hẳn là phải như thế này.”

Dứt lời, Lục Tiệp liền cúi người hôn cô, cô vội quay đầu đi, tựa vào ngực anh,:“Em vẫn chưa đánh răng.”

Lục Tiệp giữ đỉnh đầu của cô, sau đó xoay đầu cô lại, vô cùng thân mật cọ vào mặt cô: “Anh đã không để ý, em còn để ý cái gì”

Mặt Hạ Giai Ngôn nghiêm túc, nhưng trong mắt đều mang theo ý cười: “Em rất chú trọng đến vấn đề vệ sinh cá nhân.”

“Chẳng lẽ anh không đáng được chú trọng sao?” Lục Tiệp giữ cô trong vòm ngực của mình, giọng điệu vừa có chút dọa dẫm vừa có chút thi vị.

Nhớ đến việc tối qua anh không mấy tự nguyện ngồi xuống bờ cát, Hạ Giai Ngôn nói: “Ngài chú ý vệ sinh nhất, có thể sánh với người mắc bệnh cuồng sạch sẽ, đáp án này ngài có hài lòng không ạ?”

- “Hôn anh.” Lục Tiệp thoáng nghiêng mặt qua, “Hôn xong liền vừa lòng.”

Hạ Giai Ngôn ấn nhanh trên mặt anh một cái, cười anh: “Em bẩn thế này mà anh vẫn để em hôn, chuyện anh thích sạch sẽ là giả vờ đúng không?”

Vuốt mái tóc rối bời của cô, Lục Tiệp lảng tránh không đáp, chỉ thúc giục: “Nhanh rời giường đi. Anh đã hẹn với Lê Thiệu Trì rồi, mười giờ anh ấy sẽ đến đón chúng ta.”

Hạ Giai Ngôn lập tức xuống giường, Lục Tiệp nhìn theo cô đi vào phòng tắm, sau đó thu dọn hành lí lại.

Vì không muốn để Lê Thiệu Trì đợi lâu, bữa sáng Hạ Giai Ngôn và Lục Tiệp ăn có chút vội. Bọn họ từ sảnh lớn của khách sạn đi ra thì Lê Thiệu Trì đã đỗ xe bên ngoài đợi bọn họ được vài phút, anh mở cốp xe ra, sau đó trêu chọc bọn họ: “ Đêm xuân ngắn ngủi có ngần. Buổi mai từ ấy thành quân bỏ châu” – Trường hận ca (Bạch Cư Dị)

Hạ Giai Ngôn đầy vạch đen, Lục Tiệp bình tĩnh đối đáp: “Câu thơ này vẫn nên giữ lại cho chính mình đi, hôm qua tôi hẹn là chín giờ, cậu nói mười giờ mới có thể ra cửa.”

Lê Thiệu Trì thuận tay giúp Hạ Giai Ngôn chuyển va li vào cốp xe, sau đó trả lời: “Sao tôi có thể giống cậu được? Tôi phải chăm con nít, hôm nay là thứ bảy, hai đứa nó không phải đến nhà trẻ.”

“Sao không đưa bọn nhỏ theo?” Hạ Giai Ngôn vẫn chưa gặp con gái của Lê thiệu Trị, nên rất tò mò.

“Dẫn theo con trai, chắc chắn cũng phải dẫn con gái theo, một mình tôi trông không xuể.” Nhớ đến hai đứa nhỏ đùa giỡn ầm ĩ trong căn nhà kia, đầu Lê Thiệu Trì lại bắt đầu đau.

Lục Tiệp chọc thêm một đao: “Cũng đưa bà xã của cậu theo.”

Lê thiệu Trì biết hai người bọn họ đều chờ xem mình bị chê cười, anh không để bọn họ như ý, chỉ giục bọn họ lên xe: “Đi thôi, đưa hai người đi xem văn phòng.”

Hôm nay Lê Thiệu Trì không mang lái xe, anh ngồi vào ghế tài xế, còn Hạ Giai Ngôn và Lục Tiệp thì ngồi vào ghế sau. Hạ Giai Ngôn không biết sắp xếp của bọn họ, vì thế hỏi: “Nhìn văn phòng gì cơ?”

Lê Thiệu Trì có chút giật mình: “Hằng ngày hai người ở cùng một chỗ đều để nói chuyện yêu đương thôi sao? Trừ chuyện anh anh em em ra, những chuyện còn lại đều không bàn tới à?”

Hạ Giai Ngôn ai oán liếc xéo Lục Tiệp một cái, Lục Tiệp ho khan, sau đó nói: “Văn phòng mới của công ty đã được chọn xong, nằm ngay khu trung tâm thương mại của Lưu Kinh.”

“Nhanh như vậy đã chọn xong?” Hạ Giai Ngôn cảm thấy kinh ngạc với hiệu suất làm việc của Lê Thiệu Trì, nhưng mà nghĩ lại, có tài chính và tài nguyên, xử lý mọi chuyện suôn sẻ không bị trở ngại, hiệu suất cao cũng là bình thường.

Theo nguồn kinh tế không ngừng phát triển, trung tâm thương mai của Lưu Kinh đã mở rộng so mới trước kia vài phần. Lê Thiệu Trì chọn văn phòng ở một tòa nhà cao tầng vừa mới xây xong, từ cửa sổ thủy tinh nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy gần một nửa cảnh sắc phồn hoa của thành phố.

Lê Thiệu Trì dẫn bọn họ đi thăm quan xung quanh, nói cho bọn họ biết ý tưởng về bố cục của mình.

Giai Ngôn cảm thấy nghe qua thì rất không tồi, các khu vực điều hành được phân chia rất hợp lý,sau này làm việc ở đây chắc sẽ rất thuận lợi. Lục Tiệp cũng không có thêm bất cứ ý kiến nào khác, sau khi dạo qua một vòng tầng làm việc, thời gian cách giờ cơm trưa vừa vặn không nhiều lắm. Lê Thiệu Trì đang định hỏi bọn họ muốn ăn cơm ở đâu, điện thoại di động của Lục Tiệp vang lên.

Nhìn màn hình hiển thị, Lục Tiệp ra hiệu bảo bọn họ chờ một chút, sau đó cầm điện thoại di động đến một góc không xa nghe máy.

Lê Thiệu Trì và Hạ Giai Ngôn đứng trước cửa sổ sát đất ngắm phong cảnh, anh hỏi Hạ Giai Ngôn: “Cô có nghe chuyện Hướng Thanh Võ từ chức chưa?”

“Giám đốc Hứa? Chuyện xảy ra khi nào?” Hạ Giai Ngôn vẫn nhớ rõ anh ta, anh ta là giám đốc ý tưởng làm việc lâu nhất ở Diệu Thế.

“Mới hôm qua thôi. Quảng cáo của Ông Định bị trộm, Hướng Thanh Võ chính là tên đầu sỏ đứng sau. Ở hai tổ khác Hướng Thanh Võ đều cài cơ sở ngầm vào, lần này tên trợ lý sản xuất bị bắt được ở tổ chúng ta là tay chân của anh ta. Trước đây tôi cũng từng bị mất mấy bản thảo, khoảng thời gian đó có đến mấy hạng mục dồn cùng một lúc, tôi thật sự quá bận, hơn nữa những bài viết đó cũng không có tác dụng lớn lắm, không đáng để truy cứu. Bây giờ nghĩ lại, chắc chắn cũng do người này ra tay.” Lê Thiệu Trì nói.

Hạ Giai Ngôn nhớ lại dáng vẻ của Hướng Thanh Võ, cô cảm khái: “Giám đốc Hướng nhìn qua rất chính trực, không nghĩ đến lại là một người như thế.”

Lê Thiêu Trì đánh giá tương đối đúng trọng tâm: “Có thể ngồi vào vị trí giám đốc ý tưởng của Diệu Thế, nếu không có một chút thủ đoạn thì không thể được. Dã tâm của Hướng Thanh Võ rất lớn, giám đốc ý tưởng không thõa mãn được anh ta, anh ta còn muốn chức vị cao hơn. Đáng tiếc, còn chưa thành công, đã bị người ta đạp xuống.”

Hạ Giai Ngôn quay đầu nhìn anh, ý bảo anh nói tiếp.

“Kỳ thật, việc này cũng không khó để suy đoán. Công ty quảng cáo Gia Mạch Điền Khuyên là công ty ma, như vậy việc quảng cáo bị đánh cắp người được lợi không ngoài ba giám đốc ý tưởng. Nếu không phải Ông Đình bày kế hiểm, như vậy người được lợi ích nhiều nhất chính là Hướng Thanh Võ và Từ Anh.” Lê Thiệu Trì lời ít mà ý nhiều giải thích với cô, “Tên trợ lý sản xuất đó yêu cầu tòa án giải hòa, sẽ bồi thường một số tiền lớn cho Diệu Thế, Diệu Thế cũng nể chút tình nghĩa, sau đó chấp nhận đề nghị của cậu ta. Hai người bọn họ cũng không hay biết mình đã bị theo dõi, khi Hướng Thanh Võ đến ngân hàng điều động một khoảng tiền lớn, Lục Tiệp đã có thể khẳng định chính anh ta là tên đầu sỏ đứng phía sau. Sau khi tìm đủ chứng cớ, A Tiệp để người bắt bọn họ kí nhận đưa cho Hướng Thanh Võ.”

“Nói như vậy, Hướng Thanh Võ là bị ép từ chức.” Hạ Giai Ngôn hỏi.

Lê thiệu Trì gật đầu: “A Tiệp không muốn đuổi cùng giết tận, nếu anh ta chủ động từ chức, chuyện này sẽ kết thúc tại đây. Còn nữa, trong quá trình người đàn ông của cô xử lý chuyện này cũng rất lặng lẽ. Nghe nói khi cô vào Diệu Thế cũng nhờ đến mối quan hệ, nếu A Tiệp trực tiếp ra mặt với Hướng Thanh Võ, bây giờ cô và anh của cô không thể thanh thản như thế này đâu.”

Nếu không phải Lê Thiệu Trì nói toạc ra, căn bản Hạ Giai Ngôn không biết được còn có nguyên nhân bên trong như vậy.

Nói chuyện điện thoại gần năm phút, sau khi kết thúc Lục Tiệp liền đi qua tìm Hạ Giai Ngôn và Lê Thiệu Trì, nhận thấy Hạ Giai Ngôn nhìn mình chằm chằm, anh liền hỏi: “Đang nói chuyện xấu gì của tôi à?”

Lê Thiệu Trì trả lời: “Không, đang nói công lao to lớn của anh.”

Không quá nửa giây, Lục Tiệp liền phản ứng kịp, anh không chút để ý nói: “Tôi còn tưởng rằng chuyện to tát gì.”

Sau đó, Lục Tiệp lại giải thích với Hạ Giai Ngôn một chút: “ Gần đây bận quá, anh quên nói với em.”

Hạ Giai Ngôn biết, Lục Tiệp đã làm rất nhiều chuyện vì cô, anh không mong đền đáp điều gì, thậm chí phải trả giá cũng sẽ không nói với cô. Thời điểm chuẩn bị di chuyển, Lê Thiệu Trì đến bãi đỗ xe lấy xe, còn bọn họ đứng trước sân chờ. Hạ Giai Ngôn nắm lấy tay anh, từ chút từng chút một, đan vào tay anh. Lục Tiệp cúi đầu nhìn thoáng qua, tuy Hạ Giai Ngôn không nói gì, nhưng anh vẫn có thể hiểu được ý của cô.

Lê Thiệu Trì nhanh chóng lái xe ô tô đến, trên đường đi, anh hỏi: “Hai người đã ăn đặc sản của Lưu Kinh chưa? Nếu chưa, tôi đưa hai người đi ăn?”

Nhớ đến đồ ăn buổi trưa ngày hôm qua, Hạ Giai Ngôn lập tức lắc đầu: “Không cần đâu, chúng tôi đã ăn rồi.”

Nghe trong giọng cô có ý không thích, Lê Thiệu Trì hỏi: “Không hợp khẩu vị à?”

Hạ Giai Ngôn gật đầu: “Tôi vẫn thích ăn nhẹ hơn.”

Lê Thiệu Trì đề nghị: “Vậy chúng ta đừng ăn ở ngoài nữa. Dì giúp việc trong nhà nấu ăn không tồi lắm, có muốn nếm thử không?”

Hạ Giai Ngôn lật tẩy anh: “Anh nhớ đến hai đưa nhỏ ở nhà thì có?”

“Cũng có nguyên nhân này.” Lê Thiệu Trì thẳng thắn thừa nhận. Sáng nay lúc ra cửa, hai đứa nhỏ kia ầm ỹ đòi theo anh ra ngoài, anh đã đồng ý với chúng nó sẽ về nhà sớm một chút, chúng nó mới bằng lòng ngoan ngoãn ở nhà.

Lê Thiêu Trì thành thạo vượt qua các cầu vượt đan xen nhau, Hạ Giai Ngôn nhìn khung cảnh thay đổi không ngừng, khẽ nói với Lục Tiệp:“ Đường vòng vèo thế này làm em choáng đầu quá”

Lục Tiệp đang suy nghĩ chuyện khác, nghe thấy lời Hạ Giai Ngôn vừa nói, anh mới liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe một cái. Dòng xe cộ lưu thông trên đoạn đường này không nhiều lắm, hai bên đường cũng không náo nhiệt và sầm uất như trong nội thành, anh nhẹ nhàng gõ vào khung cửa sổ bên cạnh, đột nhiên hỏi Lê Thiệu Trì: “Cậu và Chúc Đồng ở cùng nhau à?”

“Nếu không thì ở đâu? Chúng tôi là vợ chông hợp pháp, tất nhiên không thể ở riêng được rồi.” Lê Thiệu Trì tự nhiên đáp.

Rốt cuộc Hạ Giai Ngôn mới hiểu nhà là nơi nào, cô phấn khởi hỏi: “Cô ấy có ở nhà à?”

Lê Thiệu Trì chớp mắt, anh nói: “Sáng nay cô ấy đã ra ngoài.”

Hạ Giai Ngôn có chút thất vọng, Lục Tiệp vỗ về cô: “Chúng ta ở nhà cậu ta đến hai ngày, chồng và con đều ở đấy, em còn lo cô ấy không trở lại à?”

Ô tô chạy gần ba mươi phút mới đến nơi, bọn họ còn chưa vào đến cửa nhà, hai đứa nhóc nhà Lê Thiệu Trì đã nhộn nhạo từ trong phòng xông ra. Nhìn hai gương mặt nhỏ gần như giống nhau như đúc, Hạ Giai Ngôn liền cảm thấy mở cờ trong bụng.

Chạy phía trước là con gái của Lê Thiệu Trì, cô bé mặc một chiếc váy hoa màu hồng nhạt rất đẹp, tóc đen nhánh được thắt thành hai bím, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu. Cô bé chạy một mạch bổ nhào vào lòng Lê Thiệu Trì, Lê Thiệu Trì bế cô bé lên, động tác vô cùng thân thiết chạm mặt mình vào trán cô bé: “Lần sau đừng chạy nhanh như vậy, sẽ ngã đó.”

Lê Dục đi ở sau, thấy Lục Tiệp và Hạ Giai Ngôn, rất lễ phép chào hỏi bọn họ.

Một thời gian ngắn không gặp, dường như Lê Dục chững chạc hơn không ít. Hạ Giai Ngôn vuốt cái đầu nhỏ của cậu, cười hỏi anh: “Có nhớ chú và dì không?”

Lần này Lê Dục cũng không ôm, cậu bé ngửa đầu trả lời: “Có, con còn giới thiệu chú và dì cho Điềm Điềm biết nữa ạ.”

Nghe thấy tên của mình, tiểu nha đầu trong lòng Lê Thiệu Trì cười khanh khách. Lê Thiệu Trì nhẹ nhàng vuốt xuôi cái mũi nhỏ của cô bé, sau đó nói với bọn họ: “Con gái tôi, tên là Chúc Điềm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.