Nhận được điện thoại của Lục Tiệp thì Hạ Giai Ngôn không dám tin vào tai mình. Lục Tiệp nói với cô, Hạ Giai Mặc đánh nhau với người ta ở đại sảnh công ty, đánh đến nỗi hai người đều bị thương nhẹ, bây giờ đang trên đường đến bệnh viện.
Hạ Giai Ngôn vốn định gạt bố mẹ nhưng sau khi cô nghe được tin này đã không kiểm soát được tâm tình của mình, đang ngồi ở phòng khách xem TV Hạ Nguyên nhận ra cô vừa xúc động lại vừa lo lắng, đã đoán được có chuyện xảy ra. Đợi cô cúp điện thoại từ ban công vào thì ông lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Đào An Nghi cũng từ bếp đi ra, bà vẫn còn cầm chiếc giẻ lau trong tay, rất hồi hộp hỏi: “Công ty lại vu cáo cho con sao?”
Lưỡng lự trong giây lát, Hạ Giai Ngôn liền úp mở trả lời: “Vừa rồi Lục Tiệp nói cho con hay, anh bị thương nhẹ, bây giờ đang vào bệnh viện.”
Nghe thấy con trai phải vào bệnh viện, Đào An Nghi cau mày: “Mẹ nói, gần đây không biết rốt cuộc nhà chúng ta gặp phải vận xui xẻo gì, tiếp theo sẽ không phải là mẹ đó chứ?”
“Nói bậy gì đó!” Hạ Nguyên lập tức khiển trách.
“Được rồi, được rồi, con đến bệnh viện xem tình hình thế nào trước, bố mẹ ở nhà chờ tin tức của con.” Dứt lời, Hạ Giai Ngôn liền vào phòng thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.
Thời điểm Hạ Giai Ngôn vội vàng đến bệnh viện, Lục Tiệp đã đứng ở cổng chính bệnh viện chờ cô. Cô chạy đến, thấy Lục Tiệp liền hỏi: “Anh trai em thế nào rồi?”
Lục Tiệp chỉ khóe miệng của mình: “Bị thương ở chỗ này.”
Hạ Giai Ngôn không tin, cô hỏi tiếp: “Còn ở đâu không?”
“Còn có?” Lục Tiệp chỉ bụng của mình, “ Chỗ này hình như cũng bị trúng vài cái. Nhưng mà em đừng lo lắng, hiện tại cậu ấy không sao, ở trong phòng với chị dâu em.”
Lục Tiệp dẫn Hạ Giai Ngôn đi tìm Hạ Giai Mặc, cô vừa đi vừa nói: “Làm sao anh biết anh trai em đánh nhau với người ta?”
Sớm đoán được cô sẽ hỏi vấn đề này, Lục Tiệp trả lời: “Trước đây, anh từng thấy chị dâu em cãi nhau với một người đàn ông trên đường, cử chỉ của bọn họ có vẻ thân mật. Lúc ấy anh không nói cho em biết, để tránh em suy nghĩ lung tung, sau này anh điều tra một chút, phát hiện người đàn ông này luôn quấy rầy chị dâu em.”
Cô cảm thấy lo lắng, cho nên giọng nói không tự giác lớn hơn một chút: “Tên đàn ông nào không có sĩ diện như vậy?”
Đại sảnh của bệnh viện chỉ có ba bác sĩ và nhân viên chăm sóc cùng với một vài bệnh nhân, nghe thấy âm thanh cao vút bên này, mọi người tò mò đều đem sự chú ý đặt lên người hai bọn họ.
“Nhỏ giọng một chút.” Lục Tiệp đưa tay lên miệng, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, “Người đàn ông này em cũng biết đó, anh ta chính là người đàn ông lần trước đã đưa em về dưới lầu nhà trọ đó, cũng là người thân thiết của em.”
“Cao Lập Hàm?” Hạ Giai Ngôn vẫn nhớ rõ tên anh, “Sao lại có thể là anh ta?”
Trầm mặc trong chốc lát, Lục Tiệp chỉ nói: “Việc này, hay là em hỏi anh trai hay chị dâu của em đi.”
Hạ Giai Ngôn cũng không ép anh, việc này nếu từ trong miệng Lục Tiệp nói ra, cho dù anh nào thế nào cũng sẽ mang sắc thái quan điểm cá nhân, cô vẫn nên đợi Hạ Giai Mặc hoặc Chiêm Tuệ tự nói với mình có vẻ thích hợp hơn.
Bọn họ vào phòng thì bác sĩ và y tá đã rời đi. Hạ Giai Mặc ngồi trên giường bệnh, còn Chiêm Tuệ đang đứng bên cạnh hình như đang nói gì đó với anh, còn anh thì quay mặt đi, tỏ vẻ không thèm quan tâm cô thế nào. Liếc mắt nhìn Lục Tiệp một cái, Hạ Giai Ngôn đưa tay lên cánh cửa
Hạ Giai Mặc và Chiêm Tuệ đang ở bên trong đều xoay đầu lại, thấy hai người ngoài cửa, bọn họ cũng không cảm thấy bất ngờ.
Quả nhiên Hạ Giai Mặc giống như lời Lục Tiệp nói, khóe miệng bị thương. Đến gần nhìn kỹ hơn, Hạ Giai Ngôn mới phát hiện mặt của anh trai mình còn có chút máu bầm, may mắn là trông không quá nghiêm trọng. Cô ngồi vào ghế, trong lòng lo lắng nhưng vẫn nói giỡn với anh: “Đánh nhau đến nỗi mặt mày bầm dập thế này nên làm thế nào bây giờ?”
Hạ Giai Mặc nhẹ nhàng gõ vào thái dương, gương mặt vốn mang đường nét vừa cứng nhắc vừa lạnh lùng, ấy vậy mà thoáng dịu dàng hơn một chút: “Bầm dập thì dầm dập, anh cũng chẳng phải dựa vào gương mặt này để kiếm cơm.”
Chiêm Tuệ vội kéo chiếc ghế dựa bên cạnh đưa đến cho Lục Tiệp ngồi, Lục Tiệp nói lời cảm ơn sau đó ngồi xuống, cô miễn cưỡng cong môi, sau đó nói với bọn họ: “Các người tán gẫu trước đi, tôi đi nhìn xem còn thủ tục gì chưa làm xong không.”
Thấy thế, Hạ Giai Ngôn cũng đi theo ra ngoài, rất nhanh đuổi theo Chiêm Tuệ.
Các cô sóng vai cùng đi, Chiêm Tuệ hỏi cô: “Sao em không nói chuyện với anh em?”
Do dự chốc lát, Hạ Giai Ngôn mở miệng: “Chuyện của anh chị, em có nghe Lục Tiệp nói một chút.”
Chiêm Tuệ thở dài, cô muốn nói gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Hạ Giai Ngôn hỏi: “Chị với anh em, đã cãi nhau rất lâu rồi đúng không ạ? Bằng không hai người cũng sẽ không nhờ bố mẹ chăm sóc Thông Thông.”
“Đúng vậy.” Chiêm Tuệ cũng không giấu diếm cô, “Chị đã hơn nửa tháng chưa về nhà, tình hình hiện giờ, anh chị nên tách ra để bình tĩnh lại sẽ tốt hơn.”
“Vì Cao Lập Hàm ư?” Hạ Giai Ngôn khó hiểu.
Chiêm Tuệ đút hai tay vào túi áo khoác, cô nói: “Không hẳn là do Cao Lập Hàm, chị và anh em cũng có vấn đề.”
Dưới sự truy vấn của Hạ Giai Ngôn, cuối cùng Chiêm Tuệ cũng đem hết mọi chuyện đã xảy ra kể lại.
Chiêm Tuệ và Cao Lập Hàm là bạn thời trung học, sau đó còn thi đậu cùng một trường đại học. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô và Cao Lập Hàm đều ở lại thành phố Đường Hải phát triển. Cô ra bên ngoài làm việc cho một công ty thương mại, còn anh ta ở lại thực tập trong bệnh viện, hai người đều bước vào giai đoạn khởi đầu của sự nghiệp, nên hiếm khi liên lạc. Sau này, cô ở công ty quen được Hạ Giai Mặc, yêu đương, rồi kết hôn, sau đó là sinh con, mọi chuyện hết thẩy đều trọn vẹn.
Mãi đến một ngày, Chiêm Tuệ nhận được điện thoại của Cao Lập Hàm, anh ta tự nói với cô, anh vẫn còn độc thân. Cô tưởng Cao Lập Hàm vì không tìm được bạn đời mà thấy mất mát, vừa hay lúc ấy Hạ Giai Ngôn lại đang giận dỗi với Lục Tiệp vì thế cô coi như làm bà mai một lần, định tác hợp cho hai người bọn họ.
Quen biết Cao Lập Hàm nhiều năm như vậy, Chiêm Tuệ cảm thấy anh ta là người không tồi, anh là người hiền lành, không tự cao, không khoe khoang, hẳn cũng được coi là một người đàn ông có phẩm hạnh tốt đẹp. Cô mới giới thiệu anh ta cho Hạ Giai Ngôn, đương nhiên, kết quả vẫn không ngoài mình dự đoán, Hạ Giai Ngôn không chấp nhận anh.
Trước khi Chiêm Tuệ quen Hạ Giai Mặc, quan hệ giữa cô và Cao Lập Hàm chỉ là bạn học cùng và bạn bè bình thường. Như thế nào cô cũng không nghĩ ra, sẽ có một ngày Cao Lập Hàm bày tỏ yêu thương với mình, lại là lúc mình đã kết hôn và sinh con.
Từ lúc Cao Lập Hàm nói thẳng chuyện này, Chiêm Tuệ đã đưa anh ta vào danh sách đen. Mặc dù thế, cô cũng không ngăn cản được hành vi điên cuồng của Cao Lập Hàm. Anh ta xuất hiện những nơi cô thường đi, dưới lầu công ty, siêu thị gần tiểu khu, nhà hàng cô và Hạ Giai Mặc thích ăn Tóm lại, cô và Cao Lập Hàm luôn tương đối dễ dàng gặp mặt.
Điều này, Chiêm Tuệ cảm thấy vô cùng bối rối. Cô từng thử nói chuyện với Cao Lập Hàm, nhưng suy nghĩ của Cao Lập Hàm quả thật không thể tưởng tượng nổi, anh ta nói mỗi một câu, đều là dụ dỗ mình ngoại tình. Chiêm Tuê rất tức giận, hắt ly trà sữa nóng vào mặt anh ta.
Từ ngày đó trở đi, Chiêm Tuệ liền cố gắng tránh xuất hiện ở những nơi mà Cao Lập Hàm biết. Có lẽ biểu hiện gần đây của cô thất thường, Hạ Giai Mặc nhanh chóng phát hiện cô không bình thường, bị anh hỏi, sau khi cô suy nghĩ kĩ vẫn quyết định đem chuyện mình bị gây rối nói ra.
Lúc đầu, Hạ Giai Mặc rất quan tâm vỗ về cô, hỏi cô có muốn để anh ra mặt xử lý không. Cân nhắc đến tình hình và lập trường của hai bên, Chiêm Tuệ cũng không muốn làm lớn chuyện, vì thế khuyên anh không cần nhúng tay vào. Hạ Giai Mặc tôn trọng quyết định của cô, chỉ là, cho dù anh có rộng lượng, chuyện như thế này vẫn khiến cho anh vô cùng khó chịu. Rất nhanh, bọn họ vì một chút chuyện nhỏ vặt vãnh mà mâu thuẫn, sau đó còn trở thành cãi vã, có lần anh nói bừa, nhắc đến Cao Lập Hàm, hoàn toàn chọc giận Chiêm Tuệ.
Thời điểm đó, Chiêm Tuệ như một chú lạc đà gánh nặng trách nhiệm trên lưng, chỉ cần thêm một cọng rơm cũng sẽ sụp đổ, mà cọng rơm này, chung quy cũng do Hạ Giai Mặc để lên. Sau đó, cô dời về kí túc xá của công ty ở tạm, thứ nhất để cho mọi người có thời gian bình tĩnh, thứ hai là bọn họ không hy vọng bọn họ cãi nhau ảnh hưởng đến cảm xúc của con trẻ.
Hạ Giai Ngôn không ngờ sự việc lại phức tạp như thế, cô cũng không biết phải làm thế nào với chuyện này, chỉ có thể hỏi Chiêm Tuệ: “Vậy bây giờ chị với Cao Lập Hàm thế nào ạ?”
Chiêm Tuệ nhìn bảng thông báo treo trong đại sảnh, mãi một lúc sau mới trả lời: “Chị đã nói rõ với anh ta, nếu anh ta không dừng lại, chị sẽ kiện anh ta tội quấy rối. Tất nhiên, chị cũng không muốn phải đi đến bước này, đối với chị như vậy, đối với anh em, thậm chí là đối với Thông Thông, nhất định sẽ gây ra một số phiền phức với tất cả.”
Điều này, Hạ Giai Ngôn rất tán thành. Trên luật pháp, tội quấy rối vốn rất khó quyết đinh, trong đó, bên gái rất khó chứng minh mình không tự nguyện, mặt khác, lại rất khó chứng minh đối phương đã từng có hành vi xâm phạm với mình. Huống hồ, Cao Lập Hàm rất thông minh, không sử dụng ứng dụng tin nhắn hay bưu phẩm, tất cả đều là trao đổi bằng miệng. Điều này cũng giống như bị người khác nhục mạ, sau đó muốn kiện người đó, nhưng lại không tìm được chứng cớ ở đâu. Mà quan trọng hơn là, nếu nhà gái không có cách nào chứng minh rằng mình không phải tự nguyện, rất có thể sẽ bị luật sư của đối phương phản bác thành quyến rũ, như vậy đối với danh dự và con người của bên gái đều bị tổn thương cực kỳ nghiêm trọng.
Chiêm Tuệ còn nói: “Anh của em chuyện gì cũng không chịu nói cho chị biết, bọn họ đã bí mật nói chuyện gì, vì sao lại đánh nhau, chị hoàn toàn không biết. Bây giờ điều chị lo lắng nhất đó là Cao Lập Hàm sẽ kiện anh em gây thương tích cho người khác, chị nghe bảo vệ nói, người ra tay trước là anh em, hơn nữa đại sảnh còn có camera”
Hạ Giai Ngôn chau mày, cô không có cách đối phó, nhưng vẫn cố gắng khuyên Chiêm Tuệ bớt buồn.
Hai cô trở lại phòng bệnh thì Hạ Giai Mặc đang nói chuyện với Lục Tiệp, Hạ Giai Mặc không nhìn Chiêm Tuệ, chỉ nói với Hạ Giai Ngôn: “Thủ tục làm xong rồi à?”
Hạ Giai Ngôn gật đầu, nói tiếp: “Chúng ta có thể đi rồi.”
Lúc nãy bị Cao Lập Hàm đánh lén, bụng Hạ Giai Mặc bị trúng một quyền rất nặng, bây giờ không thể thẳng lưng lên được. Lục Tiệp liếc mắt nhìn Chiêm Tuệ một cái, Chiêm Tuệ hiểu ý của anh, sau đó qua đỡ Hạ Giai Mặc.
Lục Tiệp và Hạ Giai Ngôn đi phía sau bọn họ, mới đi được vài bước, Hạ Giai Mặc quay đầu lại: “Giai Ngôn, ba mẹ biết chuyện rồi à?”
“Ba mẹ chỉ biết anh vào bệnh viện thôi.” Hạ Giai Ngôn trả lời.
Hạ Giai Mặc nhẹ nhàng thở ra, anh dặn dò Hạ Giai Ngôn: “Cố gắng giúp anh giấu bố mẹ, mấy ngày tới anh sẽ không trở về nhà.”
Hạ Giai Ngôn gật đầu, cô nghĩ hẳn là anh không muốn chuyện này ảnh hưởng đến hình tượng của chị dâu trong lòng bố mẹ, càng không muốn trong lòng bọn họ có khúc mắc. Kỳ thật, hai người bọn họ đều là người bị hại trong chuyện này, nếu vì thế mà dẫn đến kết cục hôn nhân tan vỡ, thật sự vô cùng không đáng. Cô vừa đi vừa nghĩ làm thế nào để giúp bọn họ nối lại tình xưa, vô tình kéo tay của Lục Tiệp, không ngờ lại nghe thấy Lục Tiệp cúi đầu rên lên một tiếng.