Tình Cuối

Chương 105: Chương 105




Đêm hôm đó Văn Kha có chun chút hưng phấn vì cuộc trao đổi với Phó Tiểu Vũ, anh lăn qua lộn lại trên giường nghĩ đến hoạt động ngày mai, vẫn không thể nào yên ổn chìm vào giấc ngủ.

Chịu đựng đến nửa đêm, chính Văn Kha cũng cảm thấy khá sốt ruột, nhưng mất ngủ là thế, bạn càng sốt ruột thì trái lại càng không ngủ được. Cứ chập chờn nửa tỉnh nửa mê mãi đến sáng, sau khi tỉnh dậy Văn Kha cảm thấy toàn thân uể oải mỏi nhừ, rất khó chịu.

Anh ngơ ngơ ngác ngác đi tắm một lúc, sau đó mới thấy đỡ hơn nhiều. Kế đó anh lại vội vàng mặc bộ âu phục màu xanh đậm đã chuẩn bị kỹ càng trước đó.

Omega đang mang thai có rất ít trang phục chính thức có thể lựa chọn để mặc, cho dù có kiểu dáng đặc thù đi chăng nữa thì mục đích thiết kế chính cũng là vì để che giấu phần bụng to ra, cố gắng đi theo phong cách già giặn. Nhưng cũng chính vì thế, đương nhiên Omega sẽ cảm thấy rất không thoải mái khi mặc những bộ đồ như vậy.

Văn Kha nhìn thật kỹ bản thân mình trong gương.

Dĩ nhiên anh đã không phải là Omega lần đầu tiên mặc âu phục mà cảm thấy bứt rứt trong lần gặp bên công ty Khoa học kỹ thuật Lam Vũ. Hiện giờ trong tủ quần áo của anh luôn luôn treo mấy bộ âu phục đã được là ủi phẳng phiu, trong ngăn tủ đựng đồ phối kèm có bày mấy chiếc cà vạt và khuy măng sét phù hợp.

Trong khoảng thời gian này, anh vẫn đang nhanh chóng tiến sát đến hình tượng một Omega có công tác, dù là suy nghĩ hay là vẻ ngoài anh đều già dặn, tỉ mỉ và căng chặt.

Nhưng lần này khi nhìn bản thân trong gương, anh lại hơi khó chịu.

Chỉ thấy phần bụng dưới nhô lên bị bó chặt, mặc dù nom rất thẳng thớm, nhưng lại có vẻ gò bó. Giống như cách một lớp vải vóc vẫn cảm nhận được bé cưng đang phải cuộn người mình thật chặt một cách đầy tủi thân trong bụng –

Nhất định con anh cũng rất khó chịu.

Văn Kha không nhịn được mà nhớ đến Phó Tiểu Vũ một lần nữa. Đúng lúc sắp ra cửa, anh bỗng quả quyết cởi bộ âu phục chặt khít trên thân xuống, đoạn thay một chiếc áo len rộng thoải mái dành cho Omega mang bầu.

Trong giây phút khoác lên người chiếc áo rộng, anh nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Đây là chiếc áo Hàn Giang Khuyết cố ý mua cho anh, phần bụng phía trước may rộng rãi, còn in hình một chú hươu cao cổ chibi đang ngủ. Đương nhiên nó không phải là trang phục đủ chính thức, nhưng Văn Kha ngắm mình trong gương, cuối cùng khẽ cười một cái.

Trước khi đi, anh nghiêm túc đeo chiếc đồng hồ Rolex Hàn Giang Khuyết tặng mình. Dòng chữ nho nhỏ “Timeless Love” khắc bên trong dây đồng hồ dán chặt lên mạch máu của anh, dường như mang theo luồng hơi ấm áp miên man.

....

Tài xế Hàn Giang Khuyết để lại cho Văn Kha tên Tưởng Triều, đây là một Alpha trung niên kiệm lời. Nhưng đến cả Văn Kha cũng có thể nhìn ra lai lịch của Tưởng Triều không hề tầm thường.

Dáng đứng của anh ta thẳng tắp, đôi mắt luôn quan sát xung quanh một cách sắc bén, cho dù là lúc mở cửa hay đi theo Văn Kha anh ta vẫn luôn duy trì khoảng cách hai bước. Với trình độ bảo vệ tinh chuẩn cỡ này, nhất định anh ta là vệ sĩ tiêu chuẩn chuyên nghiệp nhất của nhà họ Hàn.

Tưởng Triều ngừng chiếc Audi ở bãi đỗ xe ngầm cạnh hội trường lớn của đại học B. Hai người vừa xuống xe, Tưởng Triều đã cảnh giác nheo mắt lại vì mức độ đông đúc nhộn nhịp của biển người.

Thoáng nhìn qua, xung quanh đều là những tốp năm tốp ba cô cậu sinh viên. Khi Văn Kha vào thang máy với những sinh viên khác, có mấy người đùa giỡn xô đẩy nhau, một Alpha bị bạn mình đẩy tới về phía cạnh Văn Kha khiến anh khẽ chao đảo. Anh thốt lên một tiếng “A” đầy kinh ngạc, nhưng lập tức cảm thấy dường như người mình ngã vào một thanh lan can bằng thép.

Anh quay đầu lại, vừa lúc va phải ánh mắt hững hờ của Tưởng Triều. Lúc ấy Văn Kha mới nhận ra mình đã ngã vào cánh tay của người đàn ông này.

Tưởng Triều dùng tay tạo ra một chút không gian nho nhỏ cho Văn Kha trong chiếc thang máy chật chội, sau đó bình tĩnh nhìn cậu sinh viên Alpha, nói: “Cảm phiền lùi lại một chút.”

“À à, được, được.” Cậu sinh viên kia sợ đến mức giật bắn mình lùi về sau một bước.

Khí thế vô hình trên người Tưởng Triều khiến cả thang máy vốn ồn ào không khỏi yên tĩnh một chốc. Dù không nhìn ra thân phận của anh ta, nhưng từ ánh mắt của những sinh viên kia cũng có thể thấy họ hiển nhiên cảm giác được sự xuất hiện của người như anh ta trong khuôn viên trường đại học là rất không phù hợp.

Văn Kha quay đầu lại nháy mắt ra hiệu cho Tưởng Triều, nói: “Không sao đâu.”

Lúc đi tới cửa hội trường, Văn Kha nhẹ nhàng nói với Tưởng Triều: “Chúng ta cứ cách nhau một khoảng, sẽ không sao đâu, anh cũng đừng quá căng thẳng. Tôi không phải là nhân vật lớn, nếu anh theo sát lấy tôi trong hội trường sẽ khiến các sinh viên cảm thấy quá xa cách.”

Tưởng Triều hơi nheo mắt lại, anh ta im lặng một lúc, cuối cùng mới miễn cưỡng gật nhẹ đầu.

Sau khi đẩy cửa tiến vào, Văn Kha mới phát hiện ra hội trường có sức chứa 1700 người đã kín hết chỗ, thậm chí có một số sinh viên vào sau đã ngồi lên bậc thang trên hành lang.

Cảnh tượng này khiến người trong ban tổ chức như anh cũng phải giật nảy mình.

Hứa Gia Lạc đang ngồi trước màn hình lớn cạnh giảng đài. Hắn vốn từng làm trợ giảng lúc ở nước ngoài, lại thêm bộ câu hỏi trắc nghiệm hôm nay đều do hắn phụ trách chủ yếu, nên là người đến sớm nhất.

Lúc này trên màn hình lớn đang chiếu video giới thiệu Tình cuối do LITE thực hiện, cảnh đầu video là đoạn trong ppt trước đó Văn Kha trình chiếu ở Lam Vũ. Trên cánh đồng lúa mạch vàng óng bao la, một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến bông lúa đung đưa lay động.

Thầy Hà của đại học B nhẹ nhàng đi tới đưa một tấm thẻ đeo ngực cho Văn Kha và Tưởng Triều: “Chúng tôi đã sắp xếp cho người của bên anh và bên truyền thông ở hàng ghế ngồi thứ nhất và thứ hai, lúc đến giờ các anh hãy thu xếp nhé.”

Nói xong thầy chỉ chỉ vào chỗ ngồi phía trước nhất.

Nhưng Tưởng Triều không chọn hàng thứ nhất mà xoay người đứng ở phía bên phải cửa trước hội trường. Anh ta đứng thẳng, đôi mắt sắc bén như mắt ưng quét một lượt qua toàn bộ nhân viên trong hội trường.

Đây là thói quen của anh ta, anh ta luôn luôn muốn đứng ở chỗ mình có thể nhìn thấy toàn cảnh. Ngồi ở hàng thứ nhất nghĩa là phải đưa lưng về phía những người khác, có điểm mù tầm mắt rất lớn, nên anh ta không thể ngồi chỗ đó.

“Fuck.”

Trác Viễn đang lén lút ngồi ở khu sau phía bên trái hội trường suýt nữa chạm mắt với Tưởng Triều, gã đột ngột lùi người lại, sau đó đè mũ lưỡi trai thấp xuống một chút, đoạn không nhịn được mà chửi tục một tiếng.

....

Văn Kha ngẩng đầu nhìn sang, vừa thoáng qua đã thấy Phó Tiểu Vũ đang ngồi cạnh một loạt những nhà báo.

Phó Tiểu Vũ cũng đang nhìn Văn Kha, vẻ mặt y vẫn hơi tiều tụy, nhưng chỉ cần xuất hiện ở nơi công cộng, Phó Tiểu Vũ vĩnh viễn sẽ sáng rực rỡ. Y đang mặc trên mình một chiếc áo khoác da lộn màu xám đậm, bên trong là chiếc sơ mi trắng và gile màu đen, dưới chân đi đôi bốt lông màu nâu, tôn lên đôi chân thon thả xinh đẹp.

Lúc đối mặt, Phó Tiểu Vũ nhanh chóng lướt mắt từ trên xuống dưới. Khi thấy cách ăn mặc của Văn Kha, y bỗng ngầm hiểu rồi nhẹ mỉm cười.

Văn Kha cảm thấy lòng mình ấm áp hẳn, anh biết, trong khoảnh khắc đó anh và Phó Tiểu Vũ cùng chung cảm giác.

Nếu làm trái với đặc điểm sinh lý của Omega có bầu để mặc một cách chính thức và ngay ngắn, như vậy sao có thể tỏ ra tự tin được chứ?

Tự tin không phải căng cứng, mà là thả lỏng.

Một Omega đang mang thai vốn phải bình thản dùng tâm trạng thoải mái nhất để làm việc.

Văn Kha ngẩng đầu lên sải bước đi tới trước màn hình lớn, đứng một chỗ cạnh Hứa Gia Lạc.

Đúng lúc này video giới thiệu cũng kết thúc, ánh đèn lần nữa sáng lên. Toàn bộ hội trường rất ồn ào, hiển nhiên sinh viên trong trường rất hưng phấn bàn tán về app.

Văn Kha bình tĩnh đón nhận những ánh mắt khác nhau. Anh không vội vàng, mà chọn cách kiên nhẫn chờ đợi, mãi đến khi toàn bộ hội trường dần dần yên tĩnh lại.

“Chào mọi người. Tôi họ Văn, vị này là giáo sư Hứa. Lần này hai chúng tôi đến đây để cho mọi người thấy app hẹn hò xã giao này.”

Văn Kha đứng đầu tiên, tay anh cầm micro một cách chắc chắn, cũng không che giấu chiếc bụng đã nhô cao của mình, và cũng không để tâm đến những ánh mắt kinh ngạc đang quét qua người mình và những âm thanh xì xào ghé tai bàn tán của mọi người dưới hội trường.

Anh hơi mỉm cười, nghiêm túc nói: “Thực ra tôi hoàn toàn không ngờ được ngày hôm nay lại có nhiều bạn có thể tới tham gia hoạt động quảng bá đến thế. Không phải vì tôi không tự tin về sản phẩm của nhóm mình, mà là tôi không ngờ năm nay sắp đến lễ Tình nhân rồi, thế nhưng hóa ra thành phố B còn nhiều bạn sinh viên độc thân như vậy. Xem xét lại, có phải giáo dục đại học của chúng ta đã xảy ra vấn đề gì không?”

Các sinh viên ngồi bên dưới ồn ào phá lên cười, không khí hài hước khác hẳn tưởng tượng khiến họ nhanh chóng thả lỏng.

“Cho nên giờ tôi ví dụ nhé, toàn bộ gần hai nghìn người ở đây đều là người độc thân – Nói xem giả thuyết của tôi có đúng không nào? Có bạn nào đang yêu đương không? Cho tôi thấy cánh tay của các bạn đi nào.”

Thật sự có người giơ tay lên.

“Bạn mặc áo len màu xám ngồi đầu tiên bên phải của hàng thứ bảy,“ Văn Kha tùy tiện chỉ một cái: “Bạn là Alpha? Beta, hay là Omega?”

“Omega.”

“Nên cậu có người yêu rồi.” Văn Kha xác nhận.

“Có ạ.” Cậu Omega nam kia rất hoạt bát: “Em có Alpha.”

“Vậy bạn tới làm gì thế?” Văn Kha cố ý nghiêm mặt: “Ra ngoài đi.”

Cậu Omega kia dùng tay tạo thành chiếc loa la lớn: “Vì em muốn đổi người khác!”

Toàn bộ hội trường lập tức bùng lên một trận cười to thoải mái.

“Đừng cười, đừng cười. Đây là một nhu cầu rất bình thường mà!”

Văn Kha cũng cười, anh giơ một tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó chậm rãi nói: “Được rồi cậu Omega đào hoa, cậu có thể ở lại. Để tôi nói cho mọi người hay, hôm nay thứ chúng ta cần bàn luận không chỉ là app của chúng tôi.”

“Các bạn có thấy kỳ lạ không, các bạn là những sinh viên trưởng thành, mỗi tuần có bốn mươi tiếng đi học, hai mươi tư tiếng cho môn chuyên ngành, mười sáu tiếng cho môn tự chọn, nhưng trong đó không có đến một tiếng để tất cả mọi người cùng ngồi xuống một chỗ và tâm sự điều rõ ràng là gắn bó chặt chẽ nhất với cuộc sống của chúng ta – Tình yêu. Cho nên hôm nay rất khác biệt, chúng ta sẽ nói về chuyện tình yêu.”

Văn Kha tiếp tục nói: “Đang ngồi đây có bạn nào là sinh viên năm ba, năm tư không nhỉ? Có một câu hỏi, trong một tuần, các bạn sẽ dùng bao nhiêu thời gian để đi tìm công việc đầu tiên sau tốt nghiệp? Khi tôi hỏi cần dùng bao nhiêu thời gian, thì không chỉ bao gồm thời gian các bạn nộp CV, mà còn cả khoảng thời gian các bạn suy nghĩ đến phương hướng của tương lai.”

Bên dưới vang lên đủ tiếng trả lời lộn xộn, có bảy, tám tiếng, cũng có nhiều người đến hơn hai mươi tiếng.

“Vậy câu hỏi thứ hai là, khi các bạn đang độc thân và muốn yêu đương, thì trong một tuần lễ, các bạn sẽ dùng thời gian bao lâu để nghĩ đến việc bản thân mình thật sự thích kiểu người gì? Người ấy có ngoại hình thế nào, người ấy nói năng ra sao, người ấy yêu thích cái gì?”

Dưới hội trường không quá ồn ào, so với vẻ sôi nổi trả lời của câu hỏi trước, có vẻ như người trả lời cho câu hỏi này ít hơn rất nhiều.

Văn Kha không hề kinh ngạc, anh nhìn sinh viên trong hội trường, nhẹ nói: “Vậy bây giờ tôi không giới hạn thời gian trong vòng một tuần nhé, hỏi lại một câu, trong các bạn có bao nhiêu người – Từng suy nghĩ xem mình là kiểu người gì? Từ sâu trong linh hồn các bạn khao khát tình yêu thế nào? Lãng mạn, mãnh liệt, hay là muốn có cảm giác an toàn và ổn định? Có từng đối mặt với tưởng tượng giấu trong chỗ sâu nhất lòng mình, là tình yêu cũng được, tình dục cũng chẳng sao, thì rốt cuộc những tưởng tượng đẹp đẽ ấy có hình dạng thế nào?”

Toàn bộ hội trường bỗng dần dần yên tĩnh.

Rõ ràng những câu hỏi này câu sau tiếp cận nội tâm hơn cả câu trước, nhưng chẳng có một ai trả lời.

“Các bạn thấy đấy, con người có thể đổi công việc rất nhiều lần. Trong thời đại bây giờ, ở lại một công ty năm sáu năm đã coi như tình cảm lâu dài lắm rồi. Chúng ta sẵn lòng tốn mười hoặc hai mươi tiếng trong một tuần để suy nghĩ, để nghiên cứu về công việc, đương nhiên tôi đồng ý rằng điều này chứng tỏ sinh viên bây giờ rất có trách nhiệm, và cũng là một cách làm rất chín chắn.”

“Nhưng câu hỏi ở đây tôi muốn đưa ra là, tại sao lại nặng bên này nhẹ bên kia? Chẳng lẽ chúng ta không rõ, lời thề quan trọng nhất trong cuộc đời này của mình là gì? Tuyệt đối không phải là nói với một công ty: Tôi đồng ý ở lại đây làm trâu làm ngựa cả đời. Mà lời thề trang nghiêm nhất trong đời chúng ta, là cuối cùng sẽ có một ngày dưới sự chứng kiến của cha mẹ bạn bè, chúng ta nắm tay người mình thương yêu mà nói với nhau: Dù sinh lão bệnh tử, dù giàu sang bần cùng, đến chết cũng chẳng đổi.”

“Chúng ta đều biết rõ, điều chúng ta muốn tìm là người bạn đời đồng hành trọn cả cuộc đời.”

Văn Kha dừng lại thật lâu, anh đảo mắt qua tất cả những khuôn mặt trẻ trung trong toàn bộ hội trường, sau đó nhấn mạnh từng chữ: “Vậy tại sao, rốt cuộc tại sao chúng ta lại cho rằng tình yêu không cần nghiên cứu, không cần thử nghiệm, không cần suy nghĩ?”

Trác Viễn ngồi ở hàng ghế sau gần như lọt thỏm trong ghế, gã dùng tay đè vành mũ xuống, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn Văn Kha đang đứng trước hội trường bằng tầm mắt bị hạn chế.

Gã thấy vô cùng lạ lẫm, nhưng dường như đã từng quen biết.

Một Văn Kha nói năng đĩnh đạc và hài hước, một Văn Kha phấn chấn nắm giữ toàn cục trong tay.

Trong cuộc hôn nhân với gã, dường như Văn Kha đã bị dồn ép thành một bóng dáng bèn bẹt, yên tĩnh, nhạt nhẽo. Trác Viễn gần như đã quên, cậu thiếu niên gã từng đem lòng yêu thương hồi cấp ba từng lấp lánh đến nhường nào.

Lúc này, toàn bộ hội trường lặng im phăng phắc.

“Bởi vì xã hội của chúng ta tin tưởng quá mức vào độ xứng đôi pheromone.” Văn Kha trầm giọng nói: “Cùng với việc quá tin tưởng vào độ xứng đôi, xã hội lại quá xem thường nội tâm của con người chúng ta. Là chúng ta bị che kín giác quan, bị hệ thống tính toán khổng lồ chi phối trực giác yêu thương.”

Nói đến đây anh hơi mỏi mệt đỡ eo, đoạn lùi về sau ngồi xuống bàn.

Trong mắt Văn Kha ánh lên một tia buồn bã dịu dàng, anh cầm micro, nhẹ nhàng nghiêng người sang để lộ vết thương chồng chất ở phần gáy.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, không biết ai trong hội trường khẽ hít vào một hơi lạnh. Đến cả Hứa Gia Lạc cũng nhìn Văn Kha bằng ánh mắt phức tạp.

Văn Kha quay đầu lại, tiếp tục nói: “Nửa năm trước, tôi đã ly dị.”

Anh bình tĩnh đối mặt với những ánh mắt khác thường của các cô cậu sinh viên trẻ tuổi, nói tiếp: “Đúng vậy, tôi là một Omega gần ba mươi tuổi đã ly dị, hiện giờ đang là một Omega lớn tuổi chưa kết hôn đã có con.

Nửa năm trước, khi đó đẳng cấp pheromone của tôi chỉ là cấp E, tôi vẫn luôn cho rằng mình chỉ là một thứ hàng nhái trong thị trường tình yêu và hôn nhân. Nhưng pheromone của tôi và chồng cũ lại có độ xứng đôi rất cao, nên về sau nhà người đó cũng coi như miễn cưỡng đồng ý cho chúng tôi cưới nhau. Gia cảnh nhà ấy giàu có, áo cơm không lo, vậy mà chúng tôi lại không hạnh phúc.”

Trác Viễn khẽ run rẩy, mọi dây thần kinh trong người vô thức căng lên. Gã tức giận nhìn chằm chằm vào đôi môi Văn Kha, nhưng lúc gã nghĩ Văn Kha sẽ kể ra chuyện gã ngoại tình...

Văn Kha lại không hề nhắc đến một chữ của chuyện đó, chỉ lạnh nhạt nói: “Rõ ràng pheromone xứng đôi là thế, rõ ràng mùi thơm tuyến thể phát ra nói cho tôi hay, tôi rất yêu người đó, nhưng chúng tôi vẫn không hạnh phúc. Khi bạn không hạnh phúc sẽ thực sự không nói được lý do, chỉ cảm thấy mình càng ngày càng trống rỗng, giống như có một thứ gì đó rút sạch tinh thần của hai người từng chút từng chút một. Đó là nỗi đau đớn ngàn vạn lần cũng không bù đắp được...”

“Có một khoảng thời gian rất dài tôi đã rất hoang mang vì điều này. Rõ ràng dựa theo tiêu chuẩn của xã hội, dựa theo độ xứng đôi pheromone, đáng lý ra tôi không nên đau khổ như thế. Mãi đến sau khi ly hôn, khi bỏ đi ký hiệu của mình, khi gặp được Alpha là tình yêu chân thành của mình, tôi mới hiểu rõ một đạo lý.”

Ngay cả Trác Viễn cũng ngẩn ngơ ngồi thẳng người lên, gã không thể nào phủ nhận được một chuyện, đến gã cũng muốn biết những lời kế tiếp của Văn Kha.

“Thưa tất cả các bạn, sau khi hoạt động tối nay kết thúc, các bạn có thể quên hoàn toàn những thứ liên quan đến app Tình cuối này, nhưng tôi hi vọng các bạn có thể ghi nhớ những lời tôi nói sau đây.”

“Tuyến thể chỉ là một bộ phận, nhưng chúng ta là con người. Cắt đi tuyến thể, chúng ta có thể sử dụng đôi mắt để ngắm nhìn. Che kín đôi mắt, chúng ta còn có thể dùng tay chạm vào. Chúng ta là người, từ khi sinh ra chúng ta đã biết cái gì là yêu. Lúc còn chưa phân hóa giới tính, bạn đã biết khi có cơn gió nhẹ thổi qua lớp tiểu học, ai là người bạn muốn nhìn lén sợi tóc đang bay bay. Tôi không tin sẽ có ai đó không thấy được đáp án, nếu bây giờ bạn chưa thấy, hãy hỏi chính mình, hãy dùng hết mọi phương pháp để hỏi mình. Kỳ thật trong lòng của chúng ta, vốn đã luôn có đáp án.”

Văn Kha lần nữa đứng thẳng dậy, không biết tại sao sắc mặt của anh lại hơi tái nhợt, nhưng anh vẫn rút micro ra khỏi giá đỡ rồi sải bước về phía trước tiến gần hơn với các sinh viên. Anh nhấn mạnh từng chữ từng chữ một: “Xứng đôi pheromone là một hệ thống tính toán. Nó có hiệu suất cao, có hiệu quả, dường như nó là một cỗ máy gian lận, nhanh chóng nói cho bạn biết một đáp án đơn giản nhất. Nhưng trong môn học tình yêu này, tôi khẩn khoản nài xin mọi người vĩnh viễn đừng gian lận. Trong cuộc đời có rất nhiều đường tắt có thể đi, nhưng với tình yêu, xin đừng đi đường tắt.”

“Xin đừng đi đường tắt, ở lứa tuổi dũng cảm chẳng chút sợ hãi này, xin hãy đi con đường mà bạn yêu. Cho dù gập ghềnh gian nan tới chừng nào, dù hoang vu khuất nẻo đến ra sao, bạn vĩnh viễn, vĩnh viễn đừng từ bỏ con đường đó.”

Trong hội trường vang lên từng tràng vỗ tay lẻ tẻ, sau mấy giây tiếng vỗ tay đã hóa thành tràng pháo tay liên tiếp vang lên đinh tai nhức óc, thậm chí rất nhiều bạn sinh viên còn đứng dậy vỗ tay thật mạnh.

“Cảm ơn, cảm ơn mọi người.”

Văn Kha liên tục nói, nhưng dù cầm micro trong tay lời cảm ơn của anh vẫn bị chìm ngập trong tiếng vỗ tay vang dội. Anh không thể không cao giọng hơn chút.

“Đây là phiên bản ban đầu app Tình cuối mà nhóm chúng tôi đã phát triển. Trên thế giới có đường tắt này, chúng ta phải làm vài chuyện tốn công mà không có kết quả. Nhưng trong tình yêu, hết thảy đều đáng giá. Chúng tôi muốn giúp các bạn tự hỏi chính mình, giúp các bạn tìm được đáp án, giúp các bạn tìm thấy lối vào của con đường kia.”

Văn Kha khẽ mỉm cười rồi cúi người cảm ơn, dịu dàng nói: “Tiếp theo chúng ta hãy nghỉ mười phút, sau đó tôi sẽ giao thời gian cho người cộng tác của mình là giáo sư Hứa, để anh ấy giúp các bạn download phiên bản thêm nhiệt của Tình cuối. Hi vọng thần Cupid sẽ quan tâm, hi vọng hôm nay ngay trong hội trường này, chúng tôi có thể giúp giải quyết vấn đề lễ Tình nhân vô cùng cấp bách của các bạn. Sau đó cuối cùng sẽ do tôi kết thúc công việc.”

Rất nhiều sinh viên ngồi hàng trước đã hưng phấn chạy lên muốn hỏi thăm làm thế nào để download Tình cuối. Những ống kính quay phim của giới truyền thông đã sớm tập trung trên người Văn Kha, các phóng viên đứng dậy sốt ruột muốn vây quanh phỏng vấn.

Chẳng biết từ khi nào Trác Viễn cũng đứng dậy, gã nhìn Văn Kha đang đứng trước nhất. Ngay cả chính gã cũng không biết rằng, bắt đầu từ một câu kia, mắt gã đã đỏ hoe.

Nếu nói rằng căm hận, chi bằng bảo đó là nỗi bi ai.

Vào giây phút này, gã thà rằng Văn Kha chửi gã như tát nước ngay ở đây, còn hơn là phải nghe những lời kia...

Hóa ra, Văn Kha chưa bao giờ yêu gã.

Lúc đang nhìn Văn Kha chằm chằm, chẳng hiểu sao Trác Viễn bỗng cảm thấy căng thẳng khôn kể. Gã quay phắt đầu lại và chợt nhận ra đại sự không ổn, gã đã quên che giấu mặt mình.

Lúc này Tưởng Triều vẫn đứng ở cửa hông trước hội trường đang nhìn chằm chặp vào gã như một chú chim ưng sắc bén.

Đối với Trác Viễn, giây phút ấy tim gã gần như ngừng nửa nhịp.

Tưởng Triều đi về phía trước hai bước, nhưng vì sinh viên đang chen lấn lên phía trước mà bị kẹt trong đám người. Anh ta đành phải quay đầu lại lo lắng nhìn về phía Văn Kha đang bị bao vây hỏi han, đoạn dừng chân lại.

Khi Tưởng Triều lần nữa nhìn về phía Trác Viễn, gần như cả hai người cùng nhìn chằm chằm người kia lôi điện thoại ra.

Trác Viễn vội vã nói: “Mẹ kiếp, vệ sĩ Văn Kha dẫn theo quá khó chơi, mày hãy tiến hành ngay kế hoạch hai đi. Đưa kim tiêm không? Lễ tân sinh viên tao thu xếp lát nữa sẽ đưa nước khoáng cho họ. Tao phải chạy từ cửa hông trước, xem thằng vệ sĩ kia có ngu ngốc cùng tiến đến không. Mày dừng xe ở bãi đỗ xe gần phòng vệ sinh Omega, chờ lát nữa thấy Văn Kha ra thì mang đi luôn.”

Mà bên Tưởng Triều thì ngắn gọn hơn nhiều, điện thoại vừa được bắt máy, anh ta chỉ nói mấy chữ: “Trác Viễn xuất hiện ở đại học B.”

“Trông chừng Văn Kha, tôi đến ngay.” Bên kia điện thoại là Hàn Giang Khuyết.

Lúc Trác Viễn đè thấp vành mũ lén lút chuồn ra ngoài, Tưởng Triều cứ luôn nhìn chằm chặp vào gã nhưng vẫn đứng bất động cách Văn Kha không xa.

Phía trong hội trường vô cùng lộn xộn, sinh viên tụm năm tụm ba, còn một số nhóm đang vây ngoài vòng phóng viên hóng chuyện. Khoảng bảy, tám phút sau, Văn Kha chỉ trả lời câu hỏi của hai phóng viên, sắc mặt đã vô cùng tái nhợt. Anh đành phất tay nhẹ giọng nói: “Chờ một lát, để tôi ngồi một chút, lát nữa tôi sẽ trả lời câu hỏi.”

Anh không để ý được mình nói gì nữa, chỉ cố hết sức vịn cạnh bàn rồi ngồi xuống ghế ngồi chính giữa có bảng tên “Văn Kha”, đau đớn đỡ bụng.

Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ đều cảm thấy không đúng, vội vàng chạy đến hỏi: “Sao thế Văn Kha?”

Văn Kha hít sâu một hơi và ôm bụng nói: “Thai động dữ dội, đau quá... Đau quá.”

Chỉ mới một lúc trên mặt anh đã đẫm mồ hôi, cảm giác cứ như trong bụng có một vạn con khỉ đang đại náo thiên cung, đau đến mức chân anh rút gân.

Đúng lúc này, một nữ sinh viên đẩy một chiếc xe nhỏ tới lần lượt phát nước khoáng dọc theo từng bàn.

Văn Kha nói chuyện hồi lâu, cổ họng vốn đã khô khát lắm rồi. Anh cầm bình nước đưa đến chỗ mình muốn vặn ra uống ngay, nhưng không chờ kịp dùng sức, cơn đau đột ngột ập đến khiến anh nhũn người nằm trên bàn, thì thào: “Không được, tôi phải đến bệnh viện, tôi sợ... Tôi sợ bé con xảy ra vấn đề.”

“Anh nhanh đi đi.”

Phó Tiểu Vũ quay đầu lại gọi Tưởng Triều đến, vội vã nói: “Đưa Văn Kha đến bệnh viện rồi báo cho Hàn Giang Khuyết một tiếng.”

“Tiểu Vũ...” Văn Kha bỗng bắt lấy cánh tay Phó Tiểu Vũ, khàn giọng nói: “Chờ lát nữa khi kết thúc hoạt động, cậu, cậu giúp tôi nói một chút. Tài liệu trên bàn tôi có ghi lại quy trình, hôm qua cậu đã đọc rồi.”

“Yên tâm.” Phó Tiểu Vũ chỉ nói hai chữ.

Tưởng Triều gật đầu nhẹ, sau đó đỡ Văn Kha chậm rãi chen ra khỏi đám người, tiếp đấy ra ngoài từ cửa hông.

Hai chân Văn Kha đau đến mức run rẩy, anh nắm chặt lấy Tưởng Triều. Lúc hai người họ sắp đến bãi đỗ xe, trong bãi đỗ vốn u ám bỗng xuất hiện sáu, bảy Alpha cao to đứng cạnh chiếc Audi của Văn Kha.

Mà đứng chính giữa là Trác Viễn đang đội mũ lưỡi trai.

Nhìn tình thế này, Văn Kha lập tức cảm thấy không ổn.

Đôi mắt sắc bén như chim ưng của Tưởng Triều cũng nhanh chóng lướt qua người mấy Alpha kia, anh ta đang quan sát xem những kẻ đó có mang vũ khí hay không.

Văn Kha biết có chuyện bất thường, nhưng giờ bụng anh đang quặn đau từng cơn, thực sự không đủ sức suy nghĩ quá nhiều, bèn khàn giọng nói: “Tránh ra Trác Viễn, có chuyện hôm khác hẵng nói.”

“Tiểu Kha, em thấy người không thoải mái hả?”

Trác Viễn lấy mũ xuống, trên mặt gã đang treo nụ cười. Gã đang cẩn thận quan sát sắc mặt của Văn Kha, mặc dù thấy vẻ tái nhợt đau đớn khôn cùng kia có gì đó là lạ, nhưng vẫn vô thức nghĩ là vì bị bỏ thuốc đột ngột đương lúc mang thai.

“Vừa rồi anh thấy hình như lốp xe của em có chút vấn đề, chi bằng để anh đưa em đến bệnh viện đi.”

Trác Viễn không muốn lãng phí thời giờ, mặc dù gã đang cười cười nói nói, nhưng mấy Alpha bên cạnh lại nhanh chóng bước lên trước, động tác hiển nhiên mang ý đồ xấu.

Tưởng Triều kéo Văn Kha ra đằng sau mình, vẻ mặt anh ta nghiêm nghị nhìn sáu Alpha đang tiến đến. Điều đáng sợ nhất là anh ta dự cảm được e rằng mình không thể nào bảo vệ chu toàn một Omega đang mang thai.

Mà đúng lúc đó, hội trường vốn rất hỗn loạn lúc Văn Kha đột ngột rời đi đã khôi phục trật tự.

Phó Tiểu Vũ khống chế tình hình rất nhuần nhuyễn, y ngồi trước phóng viên, dùng mấy câu đơn giản là có thể phác họa ra viễn cảnh thương mại của Tình cuối.

Y ngồi ở chỗ ngồi của Văn Kha trước đó, vừa nói vừa vặn chai nước khoáng đặt trên chiếc bàn trải khăn trắng, đoạn cúi đầu uống một ngụm.

Ngay trong nháy mắt đó, trong lòng Phó Tiểu Vũ bỗng có một cảm giác kỳ quái và khó chịu. Y cúi đầu nhìn thoáng qua mới phát hiện trên chiếc khăn trải bàn trắng tinh xuất hiện một vệt nước rất nhỏ do bình nước khoáng mình uống, hẳn là do mấy giọt nước chảy ra.

Chảy ra từ đâu vậy?

Y không rõ lắm, bèn cúi đầu nhìn tay mình một chút, rõ ràng không dính tí nước nào.

Nhưng đó chỉ là một giây nghi ngờ chợt lóe lên, ngay sau đó y nghe thấy một phóng viên trước mặt hỏi: “Nghe nói bộ câu hỏi trắc nghiệm tâm lý của Tình cuối đến từ đại học M?”

Phó Tiểu Vũ lập tức ném giây nghi hoặc đó ra sau đầu, bắt đầu lưu loát trả lời.

...

Sáu Alpha kia dần dần dồn Tưởng Triều và Văn Kha đến góc tường. Văn Kha ôm bụng, gần như đứng không vững nữa. Anh hoảng sợ run giọng nói: “Trác Viễn, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Trác Viễn nhíu nhíu mày, gã luôn cảm thấy triệu chứng biểu hiện của Văn Kha không đúng lắm, nhưng lúc này không còn quan tâm được nữa. Gã thấp giọng nói: “Tiểu Kha, anh sẽ không tổn thương em, anh chỉ muốn đưa em đến bệnh viện thôi.”

“Tôi, tôi không cần. Anh tránh ra, tôi muốn xem xe mình.” Văn Kha cố ý đè lên cửa xe của một chiếc xe khác, chuông báo động lập tức vang lên.

Mặc dù bãi đỗ xe không có ai khác, nhưng âm thanh đó vẫn thành công khiến Trác Viễn sốt ruột. Gã ngoan độc ra một thủ thế, bản thân thì lùi về một góc phía sau.

Đúng lúc tình hình đang hết sức căng thẳng, chợt nghe cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Một tiếng gầm khàn khàn vang vọng khắp bãi đỗ xe: “Trác Viễn, cút mau!”

Người đó chạy đến rất nhanh, gần như âm thanh vừa vang lên thì người đã xuất hiện.

Văn Kha bị Tưởng Triều che lại, chỉ có thể loáng thoáng thấy một bóng người nhảy lên thật cao, tay phải vung lên nửa vòng cung, sau đó xoáy mạnh giáng một cú đấm thật mạnh vào sau đầu của Alpha kia, một tiếng “Rầm” thật to vang lên.

Alpha Trác Viễn dẫn đến chưa kịp thốt lên một tiếng đã mềm nhũn ngã trên đất như cọng bún.

Trong nháy mắt đó, đầu Văn Kha bỗng choáng váng. Anh nghĩ, mình đã từng thấy động tác này rồi...

Là tiên quyền.

Là tiên quyền mà Hàn Giang Khuyết dùng để knock-out Vua gấu Nga Ivanov!

Có lẽ một cú đấm này quá đáng sợ, người bị đấm còn không biết sống hay chết, khiến mấy Alpha khác giật nảy mình, đoạn tản đi bốn phía. Mặc dù bọn chúng cũng rất cao to, nhưng trước Hàn Giang Khuyết đang xanh mặt, chúng giống như một lũ chó cỏ đứng trước một vua sói đang nổi giận.

Đúng lúc này, sắc mặt Trác Viễn bỗng trắng bệch. Gã cúi đầu nhìn điện thoại của mình, chỉ thấy trên màn hình lấp lóe một tin nhắn.

Mau đi đi, bỏ thuốc nhầm người rồi.

....

Trong hội trường, sau khi nói xong với các phóng viên, cuối cùng Phó Tiểu Vũ cũng tìm được thời gian nghỉ ngơi. Chờ chút nữa là đến lượt Hứa Gia Lạc sẽ chủ trì hoạt động cho tất cả sinh viên cùng dùng thử Tình cuối, y có thể nghỉ một lúc rồi lại lên nói chuyện.

Y gọi Hứa Gia Lạc một tiếng, nói muốn ra ngoài hít không khí.

Phó Tiểu Vũ đẩy cửa hội trường đi ra ngoài, rồi rẽ vào phòng vệ sinh Omega.

Nhưng đúng lúc vừa đẩy cửa phòng đi vào, Phó Tiểu Vũ bỗng cảm thấy khoang sinh sản trong bụng đột ngột nóng bừng.

Y cho rằng mình quen với cảm giác kia.

Nhưng ngay sau đó, y lại sợ hãi đỡ lấy vách tường...

Quá mãnh liệt, quá dữ dội.

Giống như bộ phận yếu ớt nhất trong cơ thể bỗng nhiên bắt lửa, đau đến rát bỏng.

Khuôn mặt vốn tái nhợt của y như đang bừng lên ngọn lửa, nhanh chóng đỏ bừng. Mùi thơm tử la lan trên thân y nồng nàn, chưa bao giờ thơm ngát giống như giây phút này.

Đây là chuyện mà tất cả Omega sợ hãi nhất.

Y phát tình rồi.

Ở nơi công cộng, y lại phát tình sớm rồi.

_________________

Chương dài muốn xỉu =(((

Người post: Yến Nhi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.