Tình Cuối

Chương 117: Chương 117: Chương 116




Trong khoảnh khắc điện thoại bị cúp máy, Văn Kha cảm thấy tim mình suýt nữa ngừng đập.

Điều này không xuất phát từ bất cứ suy nghĩ lý trí gì, chỉ từ giọng điệu của Hàn Giang Khuyết, từ bất thường trong câu nói mà anh phát giác ra nỗi bất an mãnh liệt. Đấy là bản năng của một loài sinh vật sẽ run rầy khi ra ngoài đối mặt với tai họa ngập đầu.

Văn Kha gần như không nhớ rõ mình có từng hốt hoảng đến thế lần nào chưa, anh tựa mình lên cột điện điên cuồng gọi điện thoại vào máy Hàn Giang Khuyết, nhưng vẫn luôn không có ai bắt máy.

Lúc siết chặt điện thoại nghe tiếng máy bận vang lên, dường như Văn Kha cũng nghe được tiếng tim mình đập thịch thịch như sấm rền.

Tưởng Triều vừa lái xe ra khỏi bãi đỗ, sau đó phải giật nảy mình khi nhìn thấy vẻ mặt của Văn Kha qua tấm kính cửa xe.

Mặt Omega gần như cắt không còn giọt máu, sau đó Tưởng Triều đi tới thấp giọng hỏi.

Văn Kha đỡ lấy cửa xe: “Hàn Giang Khuyết, em ấy, em ấy, tôi…”:

Vừa mở miệng anh mới biết giọng mình run rẩy dữ dội đến mức nào, ngay cả nói cũng không thành câu rõ ràng.

“Anh hãy tỉnh táo lại đi.”

Nhìn thấy dáng vẻ thất kinh của Văn Kha, trong mắt Tưởng Triều cũng hiện lên vẻ nghiêm trọng, nhưng anh ta vẫn lập tức trầm giọng nói: “Vừa rồi là cậu Hàn gọi điện cho anh à? Cậu ấy sao rồi?”

Có lẽ những câu hỏi liên tiếp này khiến Văn Kha thoáng định thần trong cơn hoảng loạn, anh thấp giọng nói: “Là em ấy gọi đến, nhưng lại rất kỳ lạ.”

“Kỳ lạ ở đâu?”

“Em ấy… Rất kỳ lạ, giống như có chuyện gì đó không thể nào nói ra, cứ ấp a ấp úng, nhưng lại rất gấp gáp. Em ấy bảo tôi – Đừng quên em ấy.”

Văn Kha hít sâu một hơi, đương nhiên anh biết tình hình đang ở mức độ nguy cấp trước nay chưa từng có, ngay tại lúc này, nhất định anh phải ném hết tất cả hốt hoảng.

Suy nghĩ của anh gần như đang dùng hình thức khởi động máy ở cường độ mạnh và nhanh chóng vận hành, anh lần nữa nhớ lại, sắp xếp lại cú điện thoại khi nãy.

Lúc ấy, mặc dù anh hỏi một lèo rất nhiều câu hỏi, nhưng câu nói đầu tiên của Hàn Giang Khuyết lại là: “Em có lời muốn nói với anh.”

Là tình huống nguy hiểm thế nào mới đến mức ngay cả một câu cũng gấp gáp như vậy?

Mà câu nói tiếp ngay sau đó của Hàn Giang Khuyết là: “Anh hãy đồng ý với em, vĩnh viễn không được quên thời gian chúng ta ở trong tình yêu. Tất cả tình yêu của em dành cho anh đều ở trong đó, không được quên em.”

Đây là một câu quá đỗi kỳ lạ, kỳ lạ từ đầu đến cuối.

“Thờ gian trong tình yêu”, kiểu câu thế này vốn sẽ không xuất hiện trong cách nói thường ngày của Hàn Giang Khuyết.

Nhìn bề ngoài, đương nhiên đây là một câu từ biệt, nhưng tại sao Hàn Giang Khuyết lại phải từ biệt? Hai người họ sẽ lập tức được nghênh đón hạnh phúc sau cùng, tại sao Hàn Giang Khuyết lại phải chọn cách vội vàng từ biệt với anh trong thời điểm này?

Sau khi nghe Văn Kha thuật lại, vẻ mặt Tưởng Triều lập tức thay đổi: “Cậu ấy chỉ nói một câu đó xong thì cúp máy? Tự tay cậu ấy cúp máy?”

Văn Kha và Tưởng Triều nhìn nhau, trong nháy mắt đó sắc mặt của hai người họ đều trở nên xanh tái.

Đáp án –

Vô cùng sống động.

Đó là đáp án khiến toàn thân Văn Kha như đóng băng.

Hàn Giang Khuyết bị bắt giữ, Hàn Giang Khuyết đang bị nguy hiểm đến tình mạng!

Anh lảo đảo đỡ lấy thân xe, sau đó đột nhiên mở cửa ra chui vào, nghiêm túc nói: “Tưởng Triều, bây giờ anh hãy gọi điện cho Hàn Chiến, hỏi xem có phải Hàn Giang Khuyết vẫn chưa đến thành phố H không?”

Tưởng Triều không nói thêm gì, anh ta nhẹ gật đầu ngồi vào ghế lái, sau đó vừa khởi động ô tô vừa bấm điện thoại.

Mà Văn Kha cũng đồng thời gọi rất nhiều cú điện thoại cho Trác Viễn, mà bên kia vẫn hoàn toàn không có ai nghe máy. Anh sắp phát điên rồi, anh muốn vứt điện thoại ra ngoài, muốn gào thét, giống như có một con dã thú tuyệt vọng đang muốn xé toang lồng ngực anh lao ra ngoài.

Từng tiếng “Tút” trong điện thoại xuống như tảng đá rơi tõm xuống biển, khiến nhịp tim Văn Kha cũng chìm xuống dưới.

Mà lúc này Tưởng Triều cũng quay đầu lại lắc đầu với Văn Kha: “Cậu Hàn hôm nay vẫn chưa về thành phố H, bên Hàn tiên sinh cũng không liên lạc được với cậu ấy.”

“Rầm” một tiếng, Văn Kha đỏ bừng mắt đấm mạnh lên cửa kính xe.

Anh đã mất đi tất cả manh mối và đầu mối.

Anh không cứu được Hàn Giang Khuyết.

Văn Kha mở to mắt nhìn chằm chằm vào sắc trời ngoài cửa xe…

Ngọn núi ngay phía trước Cẩm Thành đang lặng lẽ bị bao phủ bởi băng tuyết trắng tinh, hết thảy đều là màu trắng chói mắt.

Trong xe là bàu không khí tĩnh mịch khiến người ta hít thở không thông, ngay cả thời gian cũng dừng lại vì tuyệt vọng. Mỗi một giây một phút đều bị kéo dài đến vô tận, giống như quá trình ngập ngụa trong đầm lầy dài đằng đẵng.

Tưởng Triều cầm vô lăng, ánh mắt vẫn mờ mịt không cam lòng, anh ta thì thào: “Tại sao cậu Hàn lại phải nói câu nói đó? Thật sự chỉ vì muốn từ biệt thôi ư?”

Văn Kha bỗng giật nảy mình –

Không, tuyệt đối Hàn Giang Khuyết sẽ không từ biệt với anh, bởi vì từ biệt chính là từ bỏ.

Anh nhớ rõ dáng vẻ trên đài thi đấu quyền anh của Hàn Giang Khuyết, nhớ rõ đôi mắt đen láy cố chấp của Hàn Giang Khuyết.

Không cần bất cứ lý do gì, tự anh biết –

Hàn Giang Khuyết sẽ không từ bỏ như vậy.

Hàn Giang Khuyết là người sẽ vì hạnh phúc của họ mà chiến đấu đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh.

Hàn Giang Khuyết đang cầu sinh!

Nếu như chỉ có thời gian nói được một câu, Hàn Giang Khuyết sẽ dùng cách nào để ám chi cho anh?

Toàn thân Văn Kha đẫm mồ hôi, anh nắm chặt điện thoại hồi tưởng câu nói kia hết lần này đến lần khác. Tại mấy giây như điện quang hỏa thạch ấy, thực ra đều là đang đọ sức với sinh tử, mỗi một giây trôi qua đều đồng nghĩa với việc cơ hội sống của Hàn Giang Khuyết đã trôi qua.

Không được quên thời gian trong tình yêu của chúng ta.

Tình yêu, thời gian….

Rốt cuộc là ý gì?

Lúc này, màn hình điện thoại của Văn Kha đột nhiên sáng lên, là thông báo hệ thống của app Tình cuối.

Ngay lúc Văn Kha muốn trượt thông báo kia đi, anh bỗng cảm thấy như có một dòng điện nhanh chóng xẹt qua người mình, cảm giác ấy… Cảm giác ấy giống như anh và linh hồn của Hàn Giang Khuyết cách xa ngoài kia trăm dặm đang âm thầm cộng hưởng.

Tình yêu của họ, ý chỉ Tình cuối!

Mà thời gian, thời gian…

Thời gian chính là viên năng thời gian của Tình cuối hôm nay sẽ lên kệ!

Đáp án chính là ở đây!

Trong nháy mắt đó, lần đầu tiên trong đời Văn Kha tin rằng trên thế giới này có một sức mạnh từ chốn u minh đang giáng thế.

Mặt anh đỏ bừng lên, sau đó anh ngồi ngay ngắn lại mở điện thoại ra bấm số Vương Tĩnh Lâm: “Tĩnh Lâm, là tôi. Cậu biết tài khoản trong Tình cuối của Hàn Giang Khuyết đúng không? Bây giờ cậu hãy vào server giúp tôi điều tra xem có phải Hàn Giang Khuyết đã upload viên nang thời gian lên không?”

Tưởng Triều cũng căng thẳng nhìn chăm chú vào mặt Văn Kha, mấy giây kia dù là đối với anh ta hay Văn Kha thì cũng dài vô cùng vô tận.

“Đúng, chính là cái này… Em, em ấy thật sự tải lên hả? Bên trong có một viên nang thời gian tự động tải lên?”

Giây phút nghe được đáp án của Vương Tĩnh Lâm, thanh quản của Văn Kha co rút một giây vì kích động, anh không phát ra được tiếng nào, sau đó siết chặt điện thoại cố run giọng nói: “Đúng, đúng! Hiện giờ tôi đang cần, lập tức gửi cho tôi!”

Lấy viên nang thời gian ra chỉ tốn mấy giây đồng hồ.

Hôm nay là ngày chính thức lên kệ của công năng viên nang thời gian của Tình chối, nhưng trước tối hôm họp báo của Văn Kha, chỉ có mấy tài khoản closed beta có hạn mới có quyền sử dụng chức năng này, tài khoản của Hàn Giang Khuyết chính là một trong số đó.

Sau khi nhận được tệp ghi âm, Văn Kha nhấn mở loa ngoài ngay lập tức.

“Tiểu Kha, chào buổi sáng.”

Giọng nói trầm thấp cảu Hàn Giang Khuyết truyền ra từ trong đó.

Sau đó là một tiếng hắng giọng rất nhỏ, chàng Alpha đang ghi âm hình như có hơi ngại ngùng, hắn dừng một chút mới tiếp tục nói: “Bây giờ đang là 10 giờ sáng ngày 13 tháng 2, em đang dừng xe ở một bãi đổ xe bỏ hoang trên đường đến thành phố H, bởi vì muốn làm người đầu tiên tạo ra viên nang thời gian.”

Hàn Giang Khuyết đối đãi với viên nang thời gian nho nhỏ trang trọng đến thế đấy, tràn đầy nghi thức cảm giác đáng yêu.

Mà cũng chính vì sự trang trọng của mình mới khiến hắn đã nói ra điều mấu chốt nhất trong lúc vô tình –

10h sáng ngày 13 tháng 2, hắn đã dừng xe ở một bãi đỗ xe bỏ hoang trên đường đến thành phố H.

Bây giờ đang là 10 giờ 29 phút.

10 giờ Hàn Giang Khuyết dừng xe ở bãi đỗ, thời gian ghi âm vào viên nang thời gian là 20 phút, tải lên server cần 6 phút.

Chuyện này có nghĩa, cho dù đã xảy ra biến cố gì thì đều phát sinh trong nửa tiếng này, đương nhiên viên nang thời gian đã ghi lại hết mọi âm thanh.

Mà giây phút này không cần Văn Kha nói thêm gì nữa, Tưởng Triều đã nhanh chóng giẫm ga. Chiếc Audi lao nhanh ra ngoài, anh ta vừa lái xe vừa dùng bản đồ giọng nói nhanh chóng đến bãi đỗ xe bỏ hoang trên đường đi từ Cẩm Thành đến thành phố H.

Mà trong viên nang, giọng nói dịu dàng của Hàn Giang Khuyết vẫn vang lên trong xe: “Tiểu Kha, em hi vọng con mình có thể mang họ Văn, tên là Văn Niệm. Niệm niệm bất vong, tất hữu hồi tưởng, chính là chữ Niệm này.”

Khi nghe thấy cái tên này, mũi Văn Kha đột nhiên cay xè, anh gần như phải dùng hết tất cả sức lực mới ngăn được mình bật khóc.

Nhưng hiện giờ không thể có mảy may dao động, anh vừa tập trung tiếp tục nghe viên nang, vừa nhìn hướng dẫn. Khi xác định được vị trí của bãi đỗ xe kia, anh lập tức khản giọng sắp xếp: “Tưởng Triều, gọi điện thoại cho Hàn Chiến và chia sẻ vị trí cho họ, để họ lập tức phái người đến cứu Hàn Giang Khuyết –“

“Không đúng, bảo nhà họ Hàn tìm cảnh sát Cẩm Thành, từ Cẩm Thành đến là nhanh nhất, chỉ cần chừng mười phút.”

Cũng chính lúc này, trong video đang phát trên điện thoại bỗng mơ hồ truyền đến tiếng động cơ xe, sau đó là một tiếng “Oành” thật to vang lên!

Tiếng động này lớn đến mức ngay cả Văn Kha và Tưởng Triều đang nghe ghi âm đều cảm thấy chấn động run rẩy…

Đã xảy ra chuyện gì?

Văn Kha và Tưởng Triều nhìn nhau một giây, một lát sau, anh mới nghe thấy bên trong đoạn ghi âm truyền đến một tiếng: “Tỉnh rồi hả?”

Khoảng cách của âm thanh này hơi xa, bởi vậy rất mơ hồ. Nhưng ngay cả vậy, trong nháy mắt Văn Kha vẫn nghe ra đó quả thực là giọng nói củ Trác Viễn.

Sắc mặt Văn Kha trắng bệch, anh nhìn chằm chằm vào điện thoại di động. Mặc dù không thấy được bất cứ hình ảnh nào, nhưng trong khoảnh khắc đó, anh vẫn cảm nhận được rõ ràng trái tim mình đang từ từ chìm xuống.

…..

Lúc Văn Kha và Tưởng Triều chạy đến bãi đỗ xe bằng tốc độ nhanh nhất, chỗ đó đã có mấy chiếc xe cảnh sát đang đỗ, một chiếc xe cứu thương. Xe cảnh sát dừng ở bên ngoài vẫn hú òi ầm ĩ, hiển nhiên là vừa tới.

Mấy người cảnh sát mặc đồng phục mặt mày nghiêm nghị đang chặn bên trong lại.

Có mấy chiếc xe nhà họ Hàn cũng chạy đến, gần như đến cùng một lúc với xe của Văn Kha. Người xuống xe đầu tiên là Hàn Chiến, ông đi đứng bất tiện, nhưng bước chân lại rất gấp gáp.

Vừa quay đầu lại, Hàn Chiến đã thấy Văn Kha đang đỡ bụng bầu xuống xe.

Mặt Omega trắng bệch, chân run lẩy bẩy,

Nhất thời lòng Hàn Chiến lộp bộp một tiếng.

Văn Kha nhìn thấy Hàn Hciến, nhưng anh không chào hỏi. Chẳng hiểu tại sao, anh cảm thấy… Dường như mình đã không còn cảm nhận được bất cứ sự tồn tại nào của người khác.

Trên quãng đường chạy tứi, anh đã nghe xong đoạn ghi âm trong viên nang thời gian, vì thế anh cảm thấy dường như mình cũng đã hoàn toàn chết một lần/

Ngay giây phút đoạn ghi âm ngừng, trái tim của anh tựa như đã ngừng đập cùng lúc Hàn Giang Khuyết im bặt âm thanh.

Trong lòng Văn Kha ngập tràn sợ hãi và khiếp đảm. Anh bôn ba chạy đến đây, nhưng càng lúc càng sợ phải nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Có điều, anh đành phải máy móc bước từng bước một vào trong bãi đỗ xe.

Bên trong có nhiều cảnh sát hơn, trong không khí ngập tràn mùi máu tươi gay mũi.

Chiếc Land Rover dừng ở góc tường, đuôi xe bị lõm do cú tông, kính đèn sau vỡ nát rơi lả tả trên mặt đất. Trên nền xi măng dính đầy vệt máu đầm đìa, mà toàn bộ khu vực này đã bị cảnh sát dùng dây chăng màu vàng phong tỏa lại.

Người người nhốn nháo, Văn Kha run rẩy, sau đó chết lặng tiến về phía trước, về phía trước nữa, sau đó rốt cuộc anh cũng đã nhìn thấy.

Nhìn thấy Hàn Giang Khuyết đang nằm trên cáng cứu thương.

Trong nháy mắt đó, Hàn Chiến và Tưởng Triều cùng nghe được Omega gầy gò kia phát ra một tiếng thét thảm thiết thê lương như dã thú sắp chết…

Âm thanh đó khiến tim Tưởng Triều chợt run lên một cái, anh ta nhớ lúc mình còn trẻ có đi lính. Có một lần họ huấn luyện trong một khu rừng ở Đông Nam Á bị đói sắp kiệt sức, cuối cùng các anh em săn được một đôi hươu trưởng thành.

Họ quyêt định ăn con đực khỏe mạnh trước đã. Đêm đó khi họ giết hươu đực, con hươu cái đứng cạnh bên nhìn thấy cảnh tượng đó bằng đôi mắt to tròn ươn ướt, cũng đã từng phát ra tiếng thét sắc nhọn thảm thiết như thế, hết tiếng này đến tiếng khác.

Họ vốn định tạm giữ con cái này coi như phần lương thực cho mấy ngày sau, nhưng sáng hôm sau, cả đội chợt phát hiện con hươu cái đã yên lặng tắt thở.

Văn Kha khiến Tưởng Triều nhớ đến con hươu cái kia.

Bước chân của Hàn Chiến cũng không khỏi ngừng lại.

Cả đời ông lạnh lùng cứng rắn, có rất ít khi phải sợ hãi, nhưng mà…

Ông thực sự không muốn tin, con người máu thịt be bét không rõ sống chết đang nằm trên cáng cứu thương lại là con trai của mình.

Rất nhiều chuyện xảy ra sau đó dường như Văn Kha đã mất năng lực ghi nhớ, anh chỉ nhớ mình nhắm mắt đuổi theo xe cấp cứu.

Trên đường đi, tiếng rú gấp gáp của xe vang vọng khắp con đường, cho dù là trên xe, Văn Kha cùng riết róng níu chặt cạnh bên cáng cứu thương.

Trên mặt, trên người Hàn Giang Khuyết đầy những máu, anh không rõ rốt cuộc Hàn Giang Khuyết bị tổn thương đến mức nào, chỉ nghe thấy lúc cấp cứu nhân viên y tế thở dài một tiếng rất nhỏ. Hàn Giang Khuyết được tiêm mấy mũi, sau đó trên đường đến bệnh viện được truyền máu.

Alpha đang nhắm mắt lại, gương mặt đẹp trai lúc này đã sưng húp, da mặt ứ máu bầm tím vì bị đánh đập, đôi mắt cũng tím xanh. Xuyên qua mái tóc đen ngắn của hắ, có thể nhìn thấy trên da đầu đều là những vệt máu khô đông lại.

Văn Kha cứ một mực nhìn mặt Hàn Giang Khuyết, nhưng không dám sờ vào hắn, không dám nắm tay hắn, vì sợ sẽ làm đau Hàn Giang Khuyết

Anh chỉ trông coi hắn thế mà thôi.

…..

Hàn Giang Khuyết đang hôn mê bị đưa thẳng vào phòng ICU, các bác sĩ nét mặt nghiêm trọng, cảnh sát, Văn Kha, Tưởng Triều và máy người nhà họ Hàn đều im lặng chờ trong hành lang.

Đó là một quá trình dài dằng dặc và giày vò, trong thời gian này, anh cả, anh hai và anh ba Hàn gia cũng lục tục tới/

Nhận được tin, Phó Tiểu Vũ và Hứa Gia Lạc cũng ngồi tàu cao tốc chạy đến, cả hành lang lố nhố những người.

Nhưng dù là vậy, trong hành lang vẫn yên tĩnh đến tột cùng.

Người nhà họ Hàn đều đang vây quanh Hàn Chiến, không có ai chú ý đến Văn Kha. Hiển nhiên trong mắt họ, Omega đang mang thai cho em út mình chỉ là một người qua đường A không quan trọng.

Mà Phó Tiểu Vũ vốn luôn mạnh mẽ tỉnh táo lại sắp ngã quỵ, y vừa đến cũng chỉ có thể miễn cưỡng chào hỏi với người nhà họ Hàn, sau đó bắt đầu tựa lên tường nhìn chăm chú vào cửa phòng ICU.

Còn Hứa Gia Lạc thì nghiêm túc canh giữ giữa Phó Tiểu Vũ và Văn Kha, hắn là người duy nhất còn nhớ rõ chạy đi chuẩn bị chút trà nóng và điểm tâm cho hai Omega trong lúc hồn loạn, có điều cả Phó Tiểu Vũ và Văn Kha đều chẳng ai ăn gì.

Trong toàn bộ quá trình, Phó Tiểu Vũ còn nhỏ giọng nói mấy câu với Hứa Gia Lạc. Còn từ đầu đến cuối, Văn Kha chỉ im hơi lặng tiếng ngồi trên ghế, như vậy khiến Hứa Gia Lạc vô cùng sầu lo.

Càng trong thời điểm như vậy, hắn biết nhất định mình lại càng phải tỉnh táo. Không phải Hứa Gia Lạc không quan tâm đến Hàn Giang Khuyết, nhưng bây giờ người đang ở chỗ này, yêu cầu hai Omega tỉnh táo lại đương nhiên đã thành nhiêm vụ không thể thực hiện.

Hắn bớt chút thời gian gọi điện thoại cho Hạ Hành Tri kể đơn giản một chút về tình huống bên này, ít nhất cũng thông báo cho biết, có thể buổi họp báo tối nay sẽ thay người chủ trì, hoặc bị hoãn.

…..

Mọi người cứ thế trông giữ một hồi lâu mới có một bác sĩ mặc chiếc blouse trắng dính máu bước từ trong ra. Bà thông báo đơn giản về tình trạng thương thế của Hàn Giang Khuyết cho họ biết.

Trước mắt Hàn Giang Khuyết vẫn đang cấp cứu, là Alpha cấp S, sức khỏe và chức năng tim phổi vô cùng khỏe mạnh khiến hắn tạm thời không có nguy cơ tử vong, nhưng điều này không có nghĩa là Hàn Giang Khuyết đã thoát khỏi nguy hiểm.

Trên người Hàn Giang Khuyết gần như là thương tích đầy mình.

Cánh tay trái hắn bị gãy đôi, ngón trỏ và ngón giữa tay phải bị đạp gãy, toàn thân trên dưới là vết thương tụ máu do bị côn sắt và nắm đấm đánh đập, xương sườn bị gãy hai cái do bị tông xe.

Vết thương nhìn thấy mà giật mình nhất là vết dao đâm sau thắt lưng hắn. Chỗ đó bị đâm bởi một cây dao ngắn nhỏ, nhưng có lẽ vì hai bên gắng sức đấu tranh khiến toàn bộ lưỡi dao bị cắm ngập rồi gãy lìa trong thịt.

Có điều những thứ này cũng chỉ là vết thương ngoài mà thôi.

Mà vết thương thực sự nguy hiểm đến tính mạng của hắn có hai chỗ –

Một là đại não bị đánh nhiều lần khiến võ não bị tổn thương, đối với người bình thường vết thương này cơ bản có thể là trí mạng, nhưng hiển nhiên kẻ tấn công đã hoàn toàn đánh giá thấp khả năng chống đòn của Hàn Giang Khuyết.

Mà một vết thương khác là tuyến thể dưới da phần gáy đã bị người dùng côn sắt độc ác đập nát.

Bác sĩ dùng từ “Đập nát”, hai chữ ngắn gọn này khiến tất cả mọi người ở đây gần như thất thanh.

“Là… Mất tuyến thể rồi sao?”

Qua một hồi lâu, Hàn Chiến đang được đám người vây quanh cũng nhẹ giọng hỏi.

“Tuyến thể vẫn còn, có điều bị tổn thương nghiêm trọng đến mức chia năm xẻ bảy, cần phải phẫu thuật để phục hồi. Nhưng phải biết rằng dù tuyến thể có được hoàn toàn phục hồi cũng sẽ bị hạ đẳng cấp. Bây giờ cậu Hàn đang là alpha cấp S, nhưng có lẽ rất lâu sau này cũng chỉ có thể quẩn quanh ở cấp D, thậm chí là cấp E, muốn khôi phục trở lại cấp S là gần như không thể.”

Hàn Chiến im lặng trong chốc lát, Văn Kha thì đỡ chiếc bụng nhô cao chen về phía trước. Anh nói không ra lời, nhưng ai cũng có thể nhìn được điều anh muốn hỏi từ trong đôi mắt.

“Nhưng tình huống hiện tại còn khó giải quyết hơn chấn thương tuyến thể.”

Bác sĩ thở dài, thấp giọng nói: “Chúng ta đều biết Omega phải cẩn thận bảo vệ tuyến thể của mình, bởi vì tuyến thể của họ lộ rõ ra bên ngoài. Nhưng có rất ít người hiểu được một điểm là, tuyến thể của Alpha mặc dù càng nhỏ hơn, cũng ẩn sâu bên trong hơn, nhưng cũng là bộ phận quan trọng yếu ớt nhất trong cơ thể. Bởi vì thực ra toàn bộ tuyến thể chứa hệ thần kinh dày đặc, chỉ hơi dùng sức bóp da thịt chỗ đó cũng sẽ cảm thấy đau đớn dữ dội, huống chi là còn dùng côn sắt nện nhiều lần xuống chỗ đó, đến mức đập nát cả toàn bộ tuyến thể.”

“Tổn thương mà tuyến thể của cậu Hàn phải chịu là mức độ thương tích quá mức độc ác cực kỳ hiếm thấy. Thậm chí tôi có thể nói, trên thể giới này gần như không có ai có thể tưởng tượng cảm giác khi phải nhận tổn thương đến mức này là gì, quả thực giống như thực hiện mấy cú chọc dò ổ bụng* mà không được gây tê – việc này căn bản là tra tấn phi nhân loại. Tuyến thể kết nối với thần kinh não bộ, việc nó bị thương mạnh có thể sẽ dẫn đến nguy hiểm tính mạng, Cộng thêm đau đớn quá mãnh liệt khiến bản năng cậu Hàn đã đóng kín ý thức của mình, nên bây giờ cậu ấy đã lâm vào hôn mê sâu, chúng tôi…”

*Chọc dò ổ bụng là kỹ thuật chọc trực tiếp vào ổ phúc mạc từ thành trước của ổ bụng để hút dịch từ ổ bụng ra ngoài qua kim hoặc ống thông nhằm hỗ trợ chẩn đoán và điều trị bệnh.

Nói đến đây bác sĩ không thể không không khó khăn dừng lại, bà biết lời kế tiếp sẽ tạo thành đả kích lớn đến mức nào với tất cả mọi người ở đây, nhưng bà lại không thể không nói ra khả năng xấu nhất.

“Nếu mấy ngày sau cuộc phẫu thuật tu sửa tuyến thế mà cậu Hàn vẫn không thể tỉnh lại, chúng tôi chỉ e rằng rất khó dự đoán được sau này… Đến tột cùng cậu Hàn còn có thể tỉnh lại hay không.”

“Bác sĩ, bác sĩ nói là…”

Môi Văn Kha đã run đến mức không thể nói hết một câu hoàn chỉnh.

“Đúng vậy, có thể cậu Hàn sẽ có khả năng lâm vào trạng thái hôn mê sâu lâu dài, mà một khi tình trạng này kéo dài đến nửa năm trở lên… Vậy thì trên cơ bản chúng tôi có thể cho rằng cậu Hàn sẽ không có ngày tỉnh lại nữa. Với tình trạng trước mắt, chúng tôi thật sự không quá lạc quan về tương lai.”

Giây phút bác sĩ nói ra câu nói này, người Văn Kha hơi lảo đảo, mắt thấy không đứng vững được nữa.

Hứa Gia Lạc vội vã tiến lên ôm lấy vai Văn Kha từ đằng sau, hắn có thể cảm giác được cơ thể Omega trong ngực mình đang run rẩy dữ dội.

Hứa Gia Lạc không để ý đến thứ gì khác, hắn hơn vuốt vuốt ngực Văn Kha rồi lại che bụng dưới của anh, thấp giọng nói: “Văn Kha, đây là tình huống xấu nhất, xấu nhất. Tôi biết ông đau lòng, nhưng ông không thể để cho mình quá đau lòng được – Ông còn có con, ông không thể ngã gục, biết chưa?”

Trong cổ họng Văn Kha phát ra hai tiếng rít khàn khàn, dường như anh đang muốn mở miệng.

Hứa Gia Lạc cúi đầu xuống nhìn Văn Kha, hắn nhìn thấy trong đôi mắt màu nâu nhạt của anh đang bùng cháy một thứ cảm xúc mãnh liệt mà hắn chưa bao giờ thấy.

Nhất thời Hứa Gia Lạc thấy tim mình run rẩy, hắn không thể nói đến tột cùng cảm xúc này là gì, rồi lại không đành lòng nhìn thẳng vào mắt Văn Kha.

“Tôi sẽ không gục ngã.” Văn Kha gằn từng chữ một: “Hiện giờ vẫn chưa phải là lúc ngã, càng không phải là thời điểm đau thương.”

Cơ thể gầy yếu của Omega rõ ràng vẫn đang phát run, nhưng ngữ khí lại bướng bỉnh trước nay chưa từng có.

Trong nháy mắt đó, Hứa Gia Lạc bỗng nhận ra, trong đó – Là nỗi căm hận dữ dội đến cực điểm.

Đây là thứ cảm xúc rất hiếm khi xuất hiện trên mặt Văn Kha.

Ngay lúc nào Hàn Chiến cũng run rẩy đứng lên khàn khàn nói: “Bà nói cái gì?”

Hiển nhiên đây là một câu hỏi không cần trả lời.

Hàn Chiến đập mạnh lên phần tựa lưng ghế, gỗ chỗ đó phát ra một tiếng gãy nứt giòn giã.

Tất cả mọi người ở đây đều giật nảy mình, Hàn Chiến nghiêm nghị nói: “Chuyện này là không thể, đi mời… Mời đến tất cả bác sĩ thần kinh và tuyến thể chuyên nghiệp nhất ở quanh đây cho tôi, đêm nay tôi muốn chuyên gia đến hội chẩn, mấy đứa lập tức đi làm ngay!”

Anh cả Hàn Triệu Cơ vội vàng cúi đàu xuống bất đắc dĩ cung kính nói: “Bố, lúc em tư được đưa đi cấp cứu, con đã sắp xếp bác sĩ giỏi nhất rồi.”

Khi nghe thấy câu nói này, Hàn Chiến bỗng hơi không thở nổi, ông không thể không đỡ lấy cánh tay của Hàn Triệu Cơ đứng bên cạnh.

Vào giây phút này, ông lão Alpha lớn tuổi vẫn luôn cứng rắn bỗng già hẳn, thậm chí ngay cả lưng cũng hơi khòm đi không thẳng được nữa.

Lửa giận và đấu tranh của ông đứng trước mỏi mệt của tuổi già sức yếu, chỉ càng thêm cực kỳ bi thương.

“Thực ra vẫn còn một cách có lẽ có chút hy vọng, chỉ là… Chúng tôi phát hiện, cho đến bây giờ cậu hàn vẫn chưa từng ký hiệu bất cứ Omega nào.”

Bác sĩ nhìn thoáng quan Văn Kha, ngập ngừng: “Xin hỏi vị này, cậu là bạn đời của cậu Hàn à?”

“Vâng ạ.”

Văn Kha cố gắng đứng thẳng người nói: “Cháu tên là Văn Kha.”

Hàn Chiến quay đầu lại nhìn Văn Kha mà mặt không đổi sắt, còn trong nét mặt của người nhà họ Hàn hiển nhiên cũng lộ ra vẻ không tán đồng với thân phận của anh.

“Cậu Hàn không chết não, mà chỉ mất đi ý thức. Đây là phản ứng đáp trả của cơ thể cậu ấy, nên ở một mức độ nào đó cũng có thể nói rằng chính cậu ấy đã chủ động chọn cách giấu ý thức của mình vào một chiều không gian sâu hơn để trốn tránh đau khổ. Hôn mê lâu ngày sẽ biến thành trạng thái người thực vật, nếu lâu hơn chút nữa, chúng ta sẽ hoàn toàn mất cậu ấy.”

“Với trình độ y học trước mắt của chúng ta, trên thế giới này không có bất cứ thứ thuốc nào hay bất cứ cách thức can thiệp nào có thể đảm bảo được sẽ mang ý thức của cậu ấy về. Nhưng có một thứ quả thật sẽ là ràng buộc ý thức của cậu ấy trên thế giới này…”

Khi bác sĩ ấp a ấp úng nói ra câu này, trong lòng Hứa Gia Lạc đã có dự cảm rất không tốt.

Tất cả mọi người ở đây phản ứng khá nhanh, anh cả Hàn Triệu Cơ mở miệng ngay: “Là ký hiệu, đúng không?”

“Đúng vậy, chỉ là vữa nãy tôi để ý đằng cấp tuyến thế của cậu Văn không quá cao, lại thêm hình như đã từng bóc tách ký hiệu. Tôi không biết tình trạng của cậu Văn, nên…”

“Chuyện này không phải là quá dễ à.” Hàn Triệu Cơ lập tức thẳng người lên nói, hiển nhiên anh ta không hiểu lo lắng của bác sĩ: “Mặc dù em trai tôi đang hôn mê, nhưng dùng phương pháp nhân tạo vẫn có thể tiến hành ký hiệu đúng không?”

“Đương nhiên là ký hiệu nhân tạo không khó, nhưng mà…”

Bác sĩ nhỏ giọng muốn nói tiếp, nhưng lại bị Hàn Triệu Cơ dứt khoát cắt lời: “Vậy thì càng không có vấn đề gì. Chờ đến khi phẫu thuật kết thúc, lập tức thu xếp cho hai người họ tiến hành ký hiệu.”

Người bên nhà họ Hàn nhận được mệnh lệnh đã bắt đầu tiến hành công tác chuẩn bị của mình.

Không có ai hỏi đến suy nghĩ của Văn Kha, giống như đó chỉ là một thứ không quan trọng.

Hứa Gia Lạc bỗng phẫn nộ.

Hắn đỡ lấy Văn Kha quay đầu nhìn về phía bác sĩ, nghiêm túc hỏi: “Tôi muốn hỏi, chỉ cần Hàn Giang Khuyết ký hiệu Văn Kha thì các người có thể đảm bảo cậu ấy nhất định sẽ tỉnh lại sao?”

Bác sĩ lắc đầu: “Giống như tôi đã nói, bất cứ cách can thiệp nào cũng không thể đảm bảo kết quả, chẳng qua là…. Có thể sẽ có tác dụng.”

“Vậy các người có biết là đẳng cấp tuyến thể của Văn Kha quá thấp, nên lần trước sau khi phẫu thuật bóc tách ký hiệu bác sĩ đã nói rất rõ, cậu ấy đã không còn có thể tiếp nhận lần bóc ký hiệu thứ hai nữa không? Nói cách khác, đây là cơ hội ký hiệu duy nhất cậu ây còn lại, chỉ có lần này thôi, không còn cơ hội tiếp tục lựa chọn nữa.”

Lúc nói đến nửa câu sau, hiển nhiên Hứa Gia Lạc đã không còn nhằm vào bác sĩ, mà hắn thẳng thừng quay mũi dùi sắc nhọn nhắm thẳng vào người nhà họ Hàn.

Hàn Triệu Cơ đi tới, anh ta hơi cao một chút so với Hứa Gia Lạc, đoạn nhìn thẳng vào hắn bằng đôi mắt rất uy nghiêm: “Cậu là bạn của Văn Kha đúng không? Cậu yêu tâm, sau khi ký hiệu đương nhiên người Hàn gia chúng tôi sẽ không bỏ mặc cậu ta, cho dù em trai tôi có tỉnh lại hay không thì chúng tôi cũng sẽ chăm sóc cho toàn bộ nửa đời sau của cậu ta, bất kể là về tiền hay sinh hoạt.”

“Nếu Hàn Giang Khuyết vẫn không tỉnh lại thì sao?”

Hứa Gia Lạc không chút khách sáo, hắn gay gắt hỏi vặn không khoan nhượng: “Có phải các người sẽ lại nói cho tôi rằng các người muốn một Omega mang thai phải lấy hạnh phúc cả đời sau này của mình để đánh cược, cược xem Hàn Giang Khuyết có khả năng sẽ tỉnh lại hay không?”

“Chuyện lúc trước qua thì cũng đã qua rôi. Nhưng cậu ta đã ở bên em trai tôi, cũng thực sự thích thằng bé, nên hi sinh một chút trong lúc cần thiết thôi mà, cậu nói có đúng không?”

Hàn Triệu Cơ nói với ngữ điệu của người bề trên, câu cuối đang trưng cầu ý kiến của người khác, nhưng ý uy hiếp lại rất rõ ràng.

Lúc này Hàn Chiến lại không lên tiếng, ông ngồi trên chiếc ghế dài cau mày nhắm mắt lại, dường như đang từ chối cho ý kiến với chuyện này.

Thậm chí ngay cả Phó Tiểu Vũ cũng chỉ đi về trước hai bước, y không nỡ lòng, muốn nói gì đó, nhưng sau khi nhìn thoáng qua phòng ICU đang hiện lên dòng chữ Cấp cứu, cuối cùng lại im lặng.

Hứa Gia Lạc cảm thấy vô cùng thất vọng, cũng vô cùng phẫn nộ.

Đương nhiên hắn biết, vào giờ phút này mỗi người sẽ chỉ kiên trì vì lập trường của mình.

So với một Văn Kha không có ý nghĩa, đương nhiên nhà họ Hàn chỉ hy vọng Hàn Giang Khuyết có thể tỉnh lại. Thêm một phần hy vọng, họ sẽ không thèm để ý đến hạnh phúc cả đời của Văn Kha.

Nhưng mà họ giả dối vô tình đến thế đấy, một giây trước còn hờ hững coi thường thân phận của Văn Kha, một giây sau lại hùng hồn yêu cầu Văn Kha hy sinh.

Mà Phó Tiểu Vũ là bạn của Hàn Giang Khuyết, Phó Tiểu Vũ lại càng hy vọng Hàn Giang Khuyết tỉnh lại hơn nữa, nên so với không đành lòng, có lẽ trong lòng y cũng lờ mờ mong Văn Kha thật sự cam tâm bị ký hiệu.

Mà hắn cũng giống thế, rốt cuộc hắn là bạn của Văn Kha.

So với việc Hàn Giang Khuyết có thể tỉnh lại hay không, điều Hứa Gia Lạc lo lắng hơn là Văn Kha phải dùng hạnh phúc cả đời này để đánh cược một điều không biết.

Dù bị những Alpha đẳng cấp cao và cấp dưới vây quanh, nhưng Hứa Gia Lạc không hề có ý lùi bước, pheromone bạc hà trên người vì bị kích động mà nhuốm mùi hương cay nồng quá đỗi.

“Tôi cảnh cáo anh, đừng tự tiện thay bạn tôi đưa ra quyết định hy sinh.”

Hứa Gia Lạc bước thẳng lên trước một bước, gần như mặt dán mặt với Hàn Triệu Cơ. Hắn gằn từng chữ nói: “Có tôi ở đây, đừng hòng có bất cứ ai có thể ép Văn Kha ra quyết định.”

Ánh mắt Hàn Triệu Cơ lóe lên một tia âm u, ngay lúc muốn bùng nổ, Văn Kha giơ tay ra giữ chặt lấy cánh tay Hứa Gia Lạc.

“Hứa Gia Lạc.”

Giọng nói của anh bình tĩnh đến lạ thường: “Tôi không sao.”

Hứa Gia Lạc lo lắng quay đầu lại, nhưng khi nhìn thẳng vào Văn Kha, hắn lại bị vẻ mặt lúc này của Omega vốn luôn ôn hòa đè xuống.

Vẻ mặt Văn Kha lạnh lùng bình tĩnh như băng cứng, đôi mắt màu nâu nhạt của anh đảo qua toàn bộ mọi người đứng trong hành lang: “Không ai có thể ép tôi làm ra bất cứ quyết định gì.”

Nói xong anh bước từng bước đến trước mặt Hàn Chiến, sau đó cố hết sức đỡ bụng chậm rãi ngồi xuống và ngẩng đầu nhìn Alpha già nua đang ngồi trên ghế dài.

“Bác Hàn.”

Văn Kha gằn từng chữ: “Xin hãy tin tưởng cháu – Cháu yêu Hàn Giang Khuyết, vì em ấy, cháu có thể làm bất cứ chuyện gì. Như vậy, vì tình yêu này, cháy có thể gọi bác một tiếng Bố không?”

Câu nói này quả thực có thể gọi là lớn mật mạo muội đến tột cùng, khiến tất cả mọi người ở đây nhất thời đứng hình.

Thậm chí ngay cả ba anh em nhà họ Hàn cũng không biết làm thế nào, chỉ có anh ba Hàn Triệu Vũ lập tức không nhịn được nghiêm mặt nói: “Văn Kha, cậu đang làm gì thế?”

Mà Văn Kha không nhìn những người khác, anh chỉ ngẩng đầu cố chấp nhìn chằm chằm vào Hàn Chiến.

Vẻ mặt của Hàn Chiến lạnh lùng cứng rắn, nếp nhăn trên mặt tựa như đao khắc. Ánh mắt của ông chầm chậm dời từ mặt Văn Kha xuống dưới.

Dù chỉ là một giây chần chừ thôi, nhưng vẫn bị Văn Kha nhạy bén bắt được. Anh dùng một thứ dũng khí không gì sánh kịp để nắm chặt lấy tay ông đặt trên bụng mình.

Tư thế của Văn Kha gần như hèn mọn, nhưng giọng điệu lại vô cùng bình tĩnh, đoạn chậm rãi nói: “Con đã mang trong mình con của em ấy, là thai đôi.”

Giờ phút này anh tỉnh táo đến mức ngay chính anh cũng cảm thấy sợ hãi. Anh không hề do dự, không hề có gánh nặng, nếu như cần lợi dùng thân phận mang thai để đánh động Hàn Chiến – Vậy thì anh sẽ dùng.

Khi chạm vào phần bụng mềm mại của Omega, sắc mặt Hàn Chiến lập tức trở nên khó đoán.

“Bố…”

Văn Kha không tiếp tục chờ Hàn Chiến trả lời mà nhẹ giọng kêu.

Hàn Chiến rũ mắt xuống, ông không mở miệng ngăn cản, cũng không rút tay về.

Tất cả mọi người ở chỗ này đều biết, vào thời khắc này, ông lão này đã ngầm thừa nhận cách gọi của Văn Kha.

“Bố, sau khi Hàn Giang Khuyết xảy ra chuyện, bây giờ con rất rất lo lắng cho an nguy của con và bé cưng. Bố có thể tăng thêm vài vệ sĩ mà bố tin tưởng để lúc nào cũng đi bên cạnh con được không?”

Văn Kha vừa thốt ra câu này khỏi miệng, sắc mặt của Hàn Triệu Vũ bỗng nhiên rất khó coi, nhưng anh ta không mở miệng.

Mắt Hàn Chiến cũng hơi nheo lại, nhưng ông không quay đầu nhìn con mình mà dứt khoát trầm giọng nói: “Có thể.”

“Một chuyện khác, đó là trong khoảng thời gian này, có thể tạm thời giao cho con quản lý tập đoàn IM của Hàn Giang Khuyết tại thành phố B được không. Con không cần bất cứ chức vụ gì, con chỉ cần một quyền chỉ huy lâm thời.”

“Bố, chuyện này tuyệt đối không thể được. Văn Kha chỉ là một người ngoài, sao có thể…” Hàn Triệu Vũ lần nữa đứng dậy nói với sắc mặt âm u.

Nhưng khi nói đến đây, anh ta mới nhận ra tại sao lúc trước Văn Kha lại khăng khăng muốn gọi Hàn Chiến là “Bố”. Điều này vốn không hề đơn giản, là vì chuyện sau đó Văn Kha muốn xin là chuyện mà người ngoài khó mở miệng.

Hàn Chiến cau chặt lông mày, đoạn trầm ngâm một lúc rất lâu.

Mà đôi mắt Văn Kha từ đầu đến cuối không mảy may trốn tránh, anh vẫn nhìn Hàn Chiến với ánh mắt trầm tĩnh, thậm chí còn có cảm giác trong suốt như đang dâng vua xin duyệt.

Rốt cuộc, Hàn Chiến cũng thấp giọng nói: “Tạm thời giao cho cậu và Phó Tiểu Vũ làm đối ngoại trước. Mấy ngày nữa tôi cũng sẽ tự mình đến thành phố B, đến lúc đó nếu Hàn Giang Khuyết vẫn còn hôn mê, tôi sẽ đưa nso đến thành phố B, trình độ chữa bệnh cũng như hoàn cảnh chỗ đó tốt hơn.”

Đương nhiên ông không hoàn toàn đáp ứng, nhưng hiển nhiên đây đã là một sự thỏa hiệp rất lớn.

Vào giờ phút này, ông và Văn Kha đã đạt thành một hiểu ngầm im ắng.

Hàn Chiến cũng có thể đoán được Văn Kha muốn làm gì, ở một trình độ nhất định, chuyện ông muốn làm cũng giống vậy….

Ông đã quá già rồi, đã không còn sắc bén và lạnh lùng như lúc tuổi trẻ nữa. Ông đã bắt đầu không kìm được mà cảm thấy đau đớn đến nỗi không muốn sống vì an toàn của con cái.

Ông có thể đoán được tại sao lúc này Văn Kha lại kiêng kỵ không muốn nói rõ hết thảy, bởi vì nhà họ Hàn không phải bền chắc như thép, mỗi đứa con trai của ông đều có lợi ích của chính mình.

Ông quá già rồi, muốn nhìn thấy rõ ràng hơn, lại quá sợ hãi khi thấy được.

“Con cảm ơn.” Văn Kha nhẹ nói: “Bố.”

Sau đó anh chậm rãi đứng lên quay đầu nhìn về phía Hứa Gia Lạc: “Hứa Gia Lạc, Tiểu Vũ, chúng ta ra ngoài nói một chút đi.”

Hứa Gia Lạc không nói thêm gì, Phó Tiểu Vũ cũng im lặng. Ba người họ cùng ra khỏi hành lanng bệnh viện và đứng trước tấm cửa kính mờ sương ở cửa hiên trước đại sảnh, cùng sóng vai đứng nhìn cảnh tuyết bên ngoài.

Qua một hồi lâu, rốt cuộc Hứa Gia Lạc không nhịn được được nữa bèn thẳng thắn hỏi: “Văn Kha, rốt cuộc ông muốn thế nào?”

“Hứa Gia Lạc.”

Văn Kha quay người lại nhìn hắn nói: “Đêm nay Tiểu Vũ sẽ ở lại đây trông giữ chờ tin tức phẫu thuật của Hàn Giang Khuyết. Còn hai chúng ta phải về thành phố B để tổ chức buổi họp báo công bố sản phẩm.”

“Cái gì?” Hứa Gia Lạc nghĩ mình nghe lần, hắn còn tưởng rằng Văn Kha sẽ nói chuyện chuyện ký hiệu, không ngờ hình như Văn Kha đã hoàn toàn không để chuyện đó trong lòng: “Ông vẫn muốn tổ chức buổi họp báo như thường lệ hả?”

“Anh còn muốn quay về sao?” Ngay cả Phó Tiểu Vũ cũng kinh ngạc mở to mắt.

“Ừm.” Văn Kha lạnh nhạt nói: “Hứa Gia Lạc, cho đến giờ tôi chưa từng tìm ông để nhờ sức mạnh trong nhà ông giúp đỡ, nhưng lần này, tôi thật sự cần ông giúp. Tôi biết bác ông làm bên hệ thống công an, có một vài thứ giờ tôi không yên tâm giao cho cảnh sát Cẩm Thành. Tôi có thể nói thẳng hơn với ông, trong nhà họ Hàn, trừ Hàn Chiến ra tôi không thể tin nổi bất cứ ai. Trác Viễn hiện đang ở thành phố B, tôi có đầy đủ chứng cứ, tôi muốn thành phố B là bên bắt giam gã, nhưng chưa cần ra tay ngay lập tức –“

Hứa Gia Lạc lập tức nheo mắt lại, đôi mắt hắn có màu trà rất nhạt, bình thường khi vui cười chọc ghẹo sẽ vô cùng ôn hòa, nhưng một khi toát ra vẻ mặt nghiêm túc lại khá đáng sợ,

“Ông muốn làm gì?” Hắn thấp giọng hỏi: “Tại sao lúc tình hình khẩn cấp thế này mà vẫn muốn mở buổi họp báo?”

“Bởi vì khi bị Trác Viễn tông xe, Hàn Giang Khuyết đang ghi âm viên nang thời gian.”

Văn Kha ngắm nhìn tuyết trắng mênh mông, bĩnh tĩnh nói: “Em ấy bị Trác Viễn tông bị thương, phải đành nghe theo lời gã thả cha Trác Viễn đang bị điều tra ra, nhưng sau đó gã vẫn không chịu bỏ qua cho Hàn Giang Khuyết.”

“Trác Viễn còn muốn em ấy gọi điện cho tôi ép tôi hủy bỏ buổi công bố Tình cuối, bởi vì gã nói, đời này điều gã không muốn nhìn thấy nhất là thấy tôi nhận được thành công.”

“Thực ra Hàn Giang Khuyết vẫn luôn đồng ý với yêu cầu của gã, nhưng hết lần này đến lần khác lại cự tuyệt chuyện này, nên Trác Viễn… Bọn chúng đã đánh một người vốn đã bị thương vì xe tông hơn mười phút ở bãi đỗ xe. Hứa Gia Lạc, bọn chúng đánh em ấy hơn mười phút, hơn mười phút – Lại còn ra tay độc ác tàn nhẫn đến thế, chúng còn tưởng rằng Hàn Giang Khuyết đã bị đánh chết rồi. Mà hết thảy chuyện này, hêt thảy chuyện xảy ra trong hai mươi phút kia đã bị viên nang thời gian ghi âm toàn bộ.”

Hứa Gia Lạc không khỏi cả kinh.

Mà nghe đến đó, rốt cuộc Phó Tiểu Vũ cũng khàn giọng nói: “Cho nên anh muốn quay về mở buổi họp báo… Anh muốn để Trác Viễn tận mắt nhìn thấy anh sẽ khiến buổi công bố này diễn ra thành công.”

“Tôi không chỉ cần gã tận mắt nhìn thấy Tình cuối lên kệ, mà còn muốn gã phải thấy chứng cứ gã cố ý giết người bị viên nang thời gian của Tình cuối ghi lại sẽ bị tất cả truyền thông tuyên bố ra ngoài, hình thành một sự kiện marketing bùng nổ. Tôi muốn gã phải xem Tình cuối tự mình giành được thành công, nên tôi không thể để bất cứ ai thay mình đi.”

Văn Kha cúi đầu vuốt ve bụng mình, chậm rãi nói: “Chỉ có khi tôi tự mình đi, để cho tất cả mọi người nhìn thấy vẻ mặt mình, thấy dáng vẻ của mình, thấy vết máu trên người tôi, họ mới có thể cảm động. Thế giới này đã định trước rằng bản năng con người sẽ đồng cảm với một Omega đang mang thai mà mất Alpha, còn tôi – Cần sự đồng cảm và chú ý của thế giới này. Tôi cần sự chú ý và bàn tán của tất cả mọi người, để lôi toàn bộ nhà họ Trác nhúng chàm xuống nước.”

Hứa Gia Lạc bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Văn Kha, hắn chợt phát hiện ra một điều từ đầu đến cuối, từ khi cấp cứu đến khi bị ép buộc, và lúc thuật lại chuện ghi âm.

Văn Kha vẫn không khóc.

Thậm chí đến giờ phút này, khi nói rõ từng câu từng chữ về kế hoạch của mình, ngay cả nỗi căm hận dữ dội trước dó Văn Kha cũng hoàn toàn thu lại.

Anh không còn quan tâm đến cái gì là đạo đức và chính nghĩa, cái gì là giá trị bản thân, anh tập hợp tất cả tài nguyên, nhà họ Hàn, việc ra mắt của Tình cuối, thậm chí bao gồm cả sức mạnh có thể lôi kéo được từ tình bạn với Hứa Gia Lạc, hết thảy đều chỉ vì đạt được mục đích.

Sự tỉnh táo và kìm chế này giống như một trái tim đã co chặt đến cực hạn, khiến người ta cảm thấy căng thẳng không thở nổi.

Vào giây phút này, quả thực Văn Kha giống như một người đã mất đi tất cả tình cảm, và trở thành một Al mạnh mẽ trước nay chưa từng có, điều này thậm chí khiến Hứa Gia Lạc cảm thấy kiêng dè.

“Vậy tại sao không bắt giữ Trác Viễn trước?” Hứa Gia Lạc thấp giọng nói.

“Bởi vì Trác Ninh cha Trác Viễn đã đặt trước vé tàu thủy đêm nay định trốn ra nước ngoài. Chỉ có làm như vậy mới công khai được chứng cứ có thể khiến Trác Viễn bị phán tử hình. Trác Viễn là con độc nhất trong nhà chúng, nhất định Trác Ninh sẽ về tự thú gánh tội thay. Trác Ninh đã bị bắt, Trác Lập cũng cách kết cục đó không xa.”

Văn Kha nhấn mạnh từng chữ, trong giọng nói của anh gần như có một thứ hơi thở khát máu.

Hứa Gia Lạc trầm mặc hồi lâu, sau đó nhẹ gật đầu nói: “Được, việc sắp xếp bắt giữ Trác Viễn tôi sẽ tìm người giúp đỡ, chuyện này cũng cần cảnh sát Cẩm Thành cung cấp hỗ trợ, tôi sẽ tìm người đáng tin thu xếp.”

Trước khi chuẩn bị đi, Văn Kha đến đứng trước phòng ICU cố chấp nhìn chiếc đèn nhỏ trên cửa, Hàn Giang Khuyết vẫn đang được phẫu thuật bên trong.

Hứa Gia Lạc vốn cho rằng Văn Kha sẽ nói gì đó, nhưng cuối cùng khi xuất phát Văn Kha lại không nói gì, thậm chí trên mặt cỏn rất điềm nhiên.

Hứa Gia Lạc cố gắng thuyết phục mình nên thả lỏng một hơi vì vẻ ngoan cường mà Văn Kha bày ra lúc này. Một Omega mang thai có thể nghị lực đến cỡ này có thể nói là không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng thực tế, hắn bỗng nhiên cảm thấy sầu lo khó diễn tả nổi, có lẽ vì hắn đã nhận ra được, một vài thứ vốn mềm mại dịu dàng trên người Văn Kha hình như đã vĩnh viễn thay đổi, hoặc là nói nó đã bị phong kín.

Lúc rời khỏi Cẩm Thành, Văn Kha đã ngồi trên chiếc Bentley của Hàn Chiến.

Hàn Chiến gọi cho anh một lúc bốn vệ sĩ, lái hai chiếc Audi, một chiếc đi trước Bentley, một chiếc đi đằng sau. Thái độ của tất cả cấp dưới của Hàn gia với Văn Kha đã hoàn toàn khác biệt, đương nhiên họ cũng ý thức được có một vài thứ đang lặng lẽ thay đổi.

Hứa Gia Lạc cùng ngồi trên xe với Văn Kha, sau đó hắn vẫn không nhịn được mà nói nhỏ: “Văn Kha, tôi thật sự không ủng hộ việc ông vì một giả thuyết Hàn Giang Khuyết có thể sẽ tỉnh lại mà hi sinh cả đời mình. Tôi biết ông không muốn nghe câu nói này, cũng không muốn làm một kẻ ích kỷ. Nhưng có lẽ Hàn Giang Khuyết sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại được, nhưng mà ông nhất định phải sống sót. Ông có hiểu ý tôi không?”

Sau khi hắn nói xong câu đó, toàn bộ trong xe lâm vào tĩnh lặng đầy lúng túng.

Hứa Gia Lạc không nhớ được hai người họ đã từng có giây phút nào xa lạ đến thế không, ngay lúc hắn nghĩ Văn Kha sẽ không trả lời, không ngờ anh lại mở miệng nói: “Hứa Gia Lạc, ông có tin vào số mệnh không?”

Hứa Gia Lạc hơi kinh ngạc quay đầu lại, nhưng Văn Kha không nhin hắn mà ngẩn ngơ nhìn cảnh vật đang lướt nhanh ngoài cửa sổ.

“Trước kia tôi không nghĩ đến những chuyện huyền bí như thế đâu, nhưng hôm nay, tôi lại nghĩ rất nhiều lần. Ví dụ như Trác Viễn, gã sẽ ngờ được app Tình cuối mà mình muốn điên rồ ngăn cản không ngờ cuối cùng trời xui đất khiến đã ghi lại chứng cứ phạm tội của gã không? Và chuyện ký hiệu cũng vậy… Hứa Gia Lạc, ông nói xem, tại sao giữa Alpha và Omega lại có sự tồn tại của thứ mang tên ký hiệu này?”

Văn Kha như đang nói mơ.

Rõ ràng Hứa Gia Lạc chuyên nghiên cứu về ký hiệu AO, nhưng vào thời khắc ấy hắn lại không biết nên trả lời thế nào.

“Trên thế giới này liệu có số mệnh không? Hoặc là nói, liệu có một sức mạnh cao vời hơn nhân loại chúng ta không? Nếu như thế giới này có một đấng thiết kế trên cao cho cuộc sống, tại sao ông ấy lại phải thiết kế ký hiệu cho chúng ta. Trước đó tôi cứ nghĩ mãi không thông, tôi luôn luôn nghĩ, trong hệ thống ký hiệu, một Omega phải nhận hết khống chế và áp bức lăng nhục, như vậy quá bất công. Nhưng đến hôm nay, tôi bỗng hiểu rõ…”

“Mấy tháng sau, có một ngày tôi sẽ sinh con của Hàn Giang Khuyết. Từ đây, tôi sẽ máu thịt liền kề với các con tôi, đó chính là tình phụ tử, cả đời đã định trước sẽ không thể nào hủy diệt. Nhưng ông nhìn xem, trước mặt tình thân máu mủ, tình yêu yếu ớt đến cỡ nào, dù lúc kết hôn có thề hứa “Đến chết không đổi”, nhưng bao biến cố, sinh lão bệnh tử, không giây phút nào là không ở bên cạnh chúng ta.”

“Thế mà sức mạnh trên trời cao kia lại ban cho chúng ta ký hiệu. Tôi nghĩ, đấng ấy muốn Omega kết hợp với Alpha tuyệt đối không phải để đọa đày Omega, mà là vì để cho tình yêu có thể có sức mạnh ngang hàng với tình thân.”

“Hứa Gia Lạc, tôi sẽ để Hàn Giang Khuyết ký hiệu mình. Nhưng đó không phải là hy sinh…”

Văn Kha nhẹ nhàng thầm thì: “Là chúng tôi hoàn toàn riết róng kết hợp với nhau, máu và thịt, hồn và xác… Bất kể lúc nào, tôi đều ở lại thế giới này chờ em ấy về nhà.”

“Tình yêu của chúng tôi… Từ đây bất diệt.”

Cách cửa sổ xe, Văn Kha nhìn về phía chân trời.

Nếu quả thật thần linh trên cao có tồn tại, vậy khi ngài nhìn xuống nhân gian, liệu có cảm thấy bi hoan của nhân loại vô cùng nhỏ bé.

Ngài nhìn xuống hết thảy những gì xảy ra phía dưới, cẩn thận và keo kiệt nhìn thật kỹ, bởi vậy bất cứ người nào muốn có được hạnh phúc cuối cùng nhất định đều phải thông qua thử thách hết lần này đến lần khác.

Vào giây phút ấy, lòng Văn Kha vô cùng trong suốt.

Dường như anh đang dùng gương mặt đỡ lấy tuyết lớn rơi xuống, cùng giống như đang nhìn chăm chú vào gương mặt lắng sâu thuộc về vận mệnh.

Thử thách tôi đi.

Anh nhẹ nhàng thầm nói: Hãy thử thách tôi đi, tôi yêu đến cùng cực, không sợ nhìn thẳng thần linh.

Ánh sáng của tuyết chiếu lên mặt anh, chiếu lên làn da trắng nõn của Văn Kha.

Có một nháy mắt, Hứa Gia Lạc cảm thấy đó là một thứ hào quang gần như thánh khiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.