"Văn Kha, hãy để em ở bên anh đi."
Mỗi một chữ Hàn Giang Khuyết đều nói rất chậm, giống như đang cân nhắc, cũng giống như vì căng thẳng: "Trong kỳ suy nhược pheromone cũng được, và kể cả những kỳ phát tình kế đó nữa, em đều muốn ở bên anh."
Cậu ấy muốn ở bên mình.
Văn Kha cảm thấy, hình như mình đã hiểu rõ điều gì đó.
Thực ra Hàn Giang Khuyết vẫn luôn là một người rất lương thiện, bắt đầu từ thời niên thiếu, Văn Kha đã hiểu rõ điểm này.
Mà sau này dù Trác Viễn có là alpha của anh, có sống mười năm bên anh, Văn Kha cũng chưa từng gắn liền hai chữ lương thiện này với gã.
Trác Viễn biết tìm lợi tránh hại, biết cân nhắc suy tính, nên xưa nay gã chẳng bao giờ mong nhớ người không liên quan đến cuộc sống của mình.
Nhưng Hàn Giang Khuyết thì khác, nên Hàn Giang Khuyết sẽ thương nhớ anh.
"Thật ra... Không cần đâu."
Qua thật lâu, Văn Kha cố làm cảm xúc của mình bình tĩnh lại, anh nhẹ nói: "Ước hẹn năm đó tôi đã sớm biết không thể thực hiện được, nhưng cũng không còn nghĩ đến nữa. Về chuyện kỳ suy nhược, Hứa Gia Nhạc đã quay về giúp đỡ tôi rồi. Hàn Giang Khuyết, tôi thật sự không sao, chờ thêm chút nữa là sẽ ổn thôi."
"Không phải." Hàn Giang Khuyết lắc đầu, hắn hơi sốt ruột nắm chặt lấy bàn tay Văn Kha: "Em nói, em muốn được bầu bạn bên anh ở mỗi một kỳ phát tình tiếp theo..."
Văn Kha há hốc miệng, nhưng không trả lời. Anh cúi đầu, nhìn từ góc độ này cần cổ thon dài trắng nõn kia càng hiện ra vẻ quyến rũ đáng yêu. Trên gáy vẫn còn bị bao lại bởi lớp băng gạc trắng tinh, giống như một chú hươu cao cổ bị thương, nom rất tội nghiệp.
Muốn húc anh ấy ngã trên mặt đất, sau đó chặn anh ấy lại, ngậm lấy vết thương kia.
Dù chỉ là tưởng tượng kỳ quái như vậy thôi, chẳng hiểu sao cũng đủ khiến người ta cảm thấy khuây khỏa.
"Văn Kha." Hàn Giang Khuyết nhìn chăm chú vào cổ Văn Kha, ánh mắt hắn gần như trịnh trọng: "Em thích anh."
Văn Kha im lặng thật lâu.
Hàng mi dài của anh khẽ chớp một cái dưới ánh đèn, khiến người ta nhìn mà thương mà xót.
Nhưng lúc Hàn Giang Khuyết nghĩ Văn Kha sẽ khóc, anh lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh đến lạ: "Hàn Giang Khuyết... Cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu."
"Nhưng tôi không còn muốn ở bên cậu nữa."
Hàn Giang Khuyết lập tức sửng sốt.
Văn Kha nghĩ, có lẽ hắn cũng chẳng ngờ được mình lại nói ra đáp án như vậy nhỉ.
Kỳ thật sau khi lớn lên cả hai đều rõ ràng tất cả những ái muội thuở thiếu thời. Đã từng được Văn Kha bảo vệ và đối xử tốt như vậy, bây giờ vật đổi sao dời, đương nhiên sau này Hàn Giang Khuyết có thể hiểu được tình cảm của Văn Kha với mình đã sớm vượt xa khỏi tình bạn.
Cho nên khi Hàn Giang Khuyết nói câu thích này, nhất định sẽ không ngờ anh lại từ chối.
Văn Kha chậm rãi buông tay Hàn Giang Khuyết ra, nhẹ nhàng nói: "Hàn Giang Khuyết, thực ra là vì lâu lắm rồi không gặp tôi, nên cậu... Cậu mới xúc động thôi. Cho dù thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng chẳng còn là Văn Kha của mười năm trước, cậu đừng nhớ thương tôi nữa. Tôi thực sự không sao, cậu đừng lo, những chuyện ngoài ý muốn như tối qua sẽ không còn xuất hiện nữa đâu."
Anh nói xong thì đứng dậy rồi mặc bộ đồ tối qua vào, kế đó sắp xếp lại những món đồ tùy thân mang theo.
Toàn bộ quá trình này anh vẫn luôn duy trì dáng vẻ tỉnh táo cực kỳ kìm chế. Mãi cho đến khi làm xong hết thảy, anh mới đứng thẳng dậy nhìn Hàn Giang Khuyết và nói: "Chiều nay tôi có hẹn gặp Hứa Gia Nhạc, nên tôi đi trước đây. Hàn Giang Khuyết, chuyện hôm qua tôi thực sự cảm ơn cậu."
Hàn Giang Khuyết vẫn luôn nhìn anh chăm chú, nhưng kể từ khi Văn Kha trả lời lúc nãy, hắn không còn mở miệng.
Cho dù Văn Kha nói tạm biệt như vậy, hắn chỉ im lặng ngồi trên giường.
Mãi đến khi Văn Kha quay người nắm lấy chốt cửa, phía sau mới bỗng truyền đến giọng nói cố kìm nén cảm xúc nhưng vẫn đượm đau khổ của Hàn Giang Khuyết: "Văn Kha..."
Ngón tay Văn Kha run lẩy bẩy.
Anh phải dùng hết sức lực và ý chí mới không cho mình quay đầu lại, sau đó cố chấp mở cửa phòng bước từng bước một ra ngoài.
Mãi đến giây phút bước vào thang máy, Văn Kha mới yếu ớt xụi lơ tựa lên tường.
Anh ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng mờ ảo của mình phản chiếu trên đỉnh thang máy màu vàng đồng bóng loáng, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Kết thúc rồi nhỉ... Tất cả mọi chuyện liên quan với Hàn Giang Khuyết đều đã kết thúc rồi.
Đây không phải là một lần ly biệt thỏa đáng.
Nhiều năm sau khi chia ly, hai bên hẳn đều phải chín chắn, vừa phải nở một nụ cười bình thản, cùng cụng ly, liếc nhau, chẳng cần nói gì nhưng gì cũng hiểu.
Có điều trước mặt Hàn Giang Khuyết, vĩnh viễn anh không thể nào cư xử chín chắn và khéo léo.
Hàn Giang Khuyết là mối tình đầu chấm dứt một cách bất ngờ của anh.
Mười tám tuổi, khi anh thử thăm dò nắm lấy tay hắn, trong giây phút ấy thời gian cũng ngừng trôi vì cảm xúc vui sướng của anh.
Anh vẫn chưa biết được dáng vẻ thật sự của thế giới rộng lớn, vậy mà lại đơn phương tin tưởng đó chính là tình yêu long trời lở đất.
Vừa ngốc nghếch, vừa dũng cảm.
Nhưng một đời người còn được mấy khoảnh khắc như thế đâu.
Bây giờ, rốt cuộc anh cũng đợi được câu "Thích" đến chậm mười năm này, xét theo lẽ thường nó tựa như ân huệ trong bước đường cùng, hẳn anh phải mừng rỡ khôn xiết mới đúng.
Nhưng hết lần này đến lần khác anh không làm được.
Trong lòng anh chỉ có chút mừng rỡ, còn lại là nhường bao xót xa và cay đắng.
Văn Kha của mười năm trước là Văn Kha đứng trên đỉnh cao nhất của cuộc đời, là Văn Kha có khả năng vô cùng vô tận. Khi đó anh trẻ trung, xuất sắc, chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, chỉ có mình Hàn Giang Khuyết.
Mà giờ anh đã hai mươi tám rồi. Cái tuổi lẽ ra phải là lúc xây dựng sự nghiệp lại trở thành thời kỳ u ám thê lương nhất của anh.
Anh không có hy vọng, không có gia đình, trừ những vết tích lộn xộn trên cổ chứng minh anh đã là một Omega bị sử dụng, có thể nói anh không có gì cả.
Văn Kha hoàn mỹ của năm đó còn không thể rung động được Hàn Giang Khuyết, thế mà cuối cùng Văn Kha của bây giờ lại nhận được một câu "Em thích anh".
Vì sao?
Vì thương hại, nhỉ?
Văn Kha gắng gượng nắm lấy lan can bên cạnh để đứng thẳng dậy.
Anh biết Hàn Giang Khuyết tốt bụng đến nhường nào.
Kỳ thực sau khi lớn lên anh càng ngày càng hiểu rõ lần ầm ĩ liên quan đến báo cáo kiểm tra sức khỏe vào năm đó chẳng qua chỉ là một hiểu lầm. Hàn Giang Khuyết sẽ không cố ý tổn thương anh, dù hắn thật sự không thích anh đi chăng nữa thì nhất định cũng không bao giờ đưa cho người khác xem báo cáo sức khỏe của anh.
Giờ ngẫm lại, sở dĩ yêu thích hồi non trẻ quý giá là thế, cũng bởi vì sau bao năm phí hoài thời gian, khi lần nữa nhớ đến cậu thiếu niên khiến mình nếm trải cảm giác mối tình đầu, anh vẫn có thể thực sự tin tưởng rằng đó là một người rất tốt, vô cùng tốt.
Bởi vì tốt, nên giờ mới có thể đồng cảm với anh, có thể xót thương anh, có thể xúc động nói ra từ "Thích", bởi vì người ấy không muốn anh phải đau khổ.
Nhưng anh không thể hưởng thụ cái tốt của Hàn Giang Khuyết như chuyện đương nhiên được.
Trong vòng mười năm, cuộc đời của anh trở nên âm u và ngưng đọng.
Mà Hàn Giang Khuyết lại tiến bước, trở thành Alpha cấp S, đi du học, là dáng vẻ xuất sắc vạn người mới có một.
Như những người khác trong xã hội này, Văn Kha bắt đầu so sánh từng hạng mục một, dù quá trình có đau thấu tim gan cỡ nào thì cũng cần phải tỉnh táo.
Anh đã không còn xứng với Hàn Giang Khuyết nữa.
Điều kiện khách quan không xứng, ngay cả những tâm tư tình cảm thông thường cũng chẳng tương đương.
Bỏ lỡ là bỏ lỡ, thời gian mười năm không chỉ thay đổi thân phận và dung mạo, mà còn là niềm tin – thứ thật sự có thể phá hủy hoàn toàn một con người.
Văn Kha đã không còn tin mình có thể có được tình yêu trong sáng chân chất không pha mảy may vẩn đục nào rồi.
"Ting" một tiếng, cửa thang máy mở. Văn Kha yếu ớt khôn cùng, anh bước ra với cơ thể đẫm mướt mồ hôi.
Anh nghĩ mình đã lựa chọn chính xác – đã để Hàn Giang Khuyết ra đi.
....
Lúc chờ xe đến ở bãi đỗ xe, Văn Kha bỗng nhìn thấy Hàn Giang Khuyết vội vàng bước ra từ đại sảnh, thế là cuống quýt núp vào bên tường.
Có lẽ Hàn Giang Khuyết cũng không ngờ Văn Kha còn ở đây, nên hắn không chú ý đến hoàn cảnh xung quanh. Hắn vừa đi vừa gọi điện thoại, khi bước qua bên cạnh Văn Kha, anh loáng thoáng nghe thấy được hắn đang thấp giọng hỏi: "Tra được chưa?"
Hình như người bên kia đang nói gì đó, Hàn Giang Khuyết cũng chỉ "Ừm", "Ừm" mấy tiếng, sau đó bình tĩnh cúp máy.
Văn Kha kinh ngạc nhìn nửa bên mặt Hàn Giang Khuyết.
Kỳ thật ngắm nhìn hắn từ khoảng cách xa xa thế này mới có thể phát hiện thực ra hắn cũng thay đổi quá nhiều.
Dưới lớp áo cơ mi màu xám bạc căng chặt là cơ thể dẻo dai khỏe khoắn, đường cong cằm rõ nét đẹp đẽ, đôi mắt đen láy kia lạnh lùng sâu thẳm, hình như đang suy tư.
Hắn đã không còn là cậu thiếu niên phản nghịch lúc nào cũng cảnh giác chuẩn bị đánh nhau mọi lúc mọi nơi của năm đó nữa.
Người đàn ông Alpha cấp S trưởng thành có khí thế mạnh mẽ đến mức dù chỉ lơ đãng đứng đó cũng khiến người khác phải chăm chú nhìn.
Thậm chí Văn Kha còn rất khó tin được Alpha cao lớn trước mặt này lại là người đàn ông lặng lẽ vùi mặt vào ngực anh lúc ban sáng.
Trước mặt anh, Hàn Giang Khuyết rất khác biệt.
...
Đêm đó, Trác Viễn và Tưởng Nam Phi cùng chơi bóng rổ trên sân bóng ở phố Thiên Môn.
Trước đó hai người đã hẹn bảy tám người bạn, nhưng chơi được hai ba tiếng thì mọi người cũng đi cả. Lúc này là canh ba nửa đêm, phố Thiên Môn cũng vắng vẻ hẳn, dưới đèn đường chỉ còn hai người họ.
Tưởng Nam Phi thích chơi bóng rổ, nhưng cơ thể Omega chẳng cách nào so sánh được với Alpha trong những môn thể thao đối kháng thể lực cao.
Nhưng lúc này chơi bóng chắc chắn không phải vì hơn thua.
Trước đó Trác Viễn không thích chơi bóng rổ, tố chất thân thể gã không được tính là tốt trong nhóm Alpha, hồi cấp ba gã phải ngồi ghế dự bị ba năm trong mỗi trận bóng rổ.
Nhưng sau khi quen Tưởng Nam Phi, gã lại rất cưng chiều cậu Omega trẻ trung này, nên thi thoảng lại hẹn mấy người bạn cùng luyện tập với Tưởng Nam Phi một chút.
Có lẽ là sau khi gã trưởng thành nhà họ Trác cũng đã khôi phục gia thế, mỗi người đều biết Tưởng Nam Phi là nhân tình của gã, trên sân bóng cũng nể mặt mấy phần. Lâu ngày, Trác Viễn dần dần tìm lại được cảm giác oai phong một cõi, cho nên sân bóng rổ lại trở thành nơi chốn hẹn hò cố định của gã và Tưởng Nam Phi.
Trác Viễn dẫn bóng chạy đến phía sau, làm một cú ba điểm đầy phong độ.
"Anh Trác đẹp trai quá hà!" Tưởng Nam Phi nhào đến ôm eo gã.
Sau khi vận động kịch liệt, trên cơ thể Omega tỏa ra mùi bơ thơm ngào ngạt, rất quyến rũ.
Đúng lúc Trác Viễn muốn quay đầu hôn Tưởng Nam Phi, bỗng vang lên một tiếng xe gầm rú vang dội tưởng muốn xuyên thủng bầu trời đêm. Một chiếc xe thể thao đen nhánh đột ngột dừng lại bên cạnh sân bóng rổ.
Trác Viễn ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy cửa xe mở ra, một người đàn ông cao to bước ra ngoài.
Gã lập tức nheo mắt lại...
Là Hàn Giang Khuyết.
Gã lập tức ngửi được mùi căng thẳng, nhưng vẫn phải giả vờ thoải mái tươi cười trước mặt Omega của mình: "Ấy, trùng hợp thế?"
"Trùng hợp thật."
Hàn Giang Khuyết điềm nhiên bước tới dưới cột bóng rổ, một tay cầm quả bóng, tay kia thì nới lỏng cổ áo sơ mi, lạnh lùng nói với Trác Viễn: "Trác Viễn, chơi một trận chứ?"
____________________
Người post: Yến Nhi