Tình Cuối

Chương 1: Chương 1




TÌNH CUỐI

Tác giả: Tang Tâm Bệnh Cuồng Đích Qua Bì

Edit: Mèo Xù (banhbaotrungcut.wordpress.com)

Thể loại: Hiện đại, Tình đầu ý hợp, ABO, đổi công, HE (có sinh tử ở cuối).

Chương 1.

Đêm ấy, Văn Kha mơ một giấc mơ.

Mơ thấy một chú hươu cao cổ vươn chiếc cổ dài thật dài nhìn về đồng cỏ bao la phía xa xa không biết mệt mỏi.

Chẳng biết qua bao lâu, ở cuối đồng hoang xuất hiện bóng dáng của một thiếu niên...

Ngược chiều nắng chói chang, thiếu niên ấy một mình băng băng chạy về phía anh.

Anh cố gắng muốn nhìn rõ mặt cậu thiếu niên, nhưng mặt trời chói lóa đột nhiên chiếu thẳng xuống, chói đến nỗi anh phải nhắm chặt hai mắt.

Đồng lúa mạch vàng ruộm bên người đong đưa thành từng gợn sóng phát ra âm thanh xào xạc ồn ã...

Âm thanh càng lúc càng lớn, mãi đến khi bao phủ lấy anh tựa như biển rộng.

“Văn Kha, anh ở đâu?”

Một giọng nói trầm ấm lại xa lạ vang lên bên tai Văn Kha, khiến anh thốt nhiên giật mình tỉnh lại.

.....

.....

“Mơ thấy ác mộng hả?” Gã đàn ông nằm cạnh sờ sờ lên trán anh: “Tiểu Kha, em đổ mồ hôi lạnh này.”

“Trác Viễn.” Văn Kha vùi mặt vào ngực gã đàn ông bên cạnh, để tin tức tố Alpha trên người gã phủ lấy mình như trước đây. Anh cảm thấy yên tâm hơn chút, đoạn thì thào: “Lạ lắm, em lại mơ thấy hươu cao cổ nữa rồi...”

“Lại mơ thấy hả? Ừm, có lẽ kiếp trước em chính là một con hươu cao cổ.” Trác Viễn cười cho qua chuyện rồi vỗ vỗ lưng Văn Kha: “Ngoan nào, em ngủ thêm chút nhé, lát mình còn phải đến bệnh viện.”

“Dạ.” Văn Kha đáp lời, nhưng lập tức không nhịn được mà ngẩng đầu lên lưỡng lự nói: “Trác Viễn này, hay là... Anh suy nghĩ thêm chút nữa có được không?”

“Tiểu Kha à, trước đó chúng ta đã nói xong rồi mà.” Ngón tay Trác Viễn chạm vào tuyến thể mẫn cảm sau gáy Văn Kha. Sức gã dùng nom như đang an ủi, nhưng lại giống tạo áp lực hơn, sau đó nói: “Nghe lời nào.”

Cơ thể Văn Kha vô thức run một cái, anh ngoan ngoãn rũ rèm mi dài xuống: “Vậy em ngủ thêm chút đây, chờ lát nữa sẽ làm bữa sáng cho anh.”

Có rất ít Omega có thể chống lại ý muốn của Alpha mình, nên sau sáu năm đánh dấu lại bị yêu cầu ra đi là một chuyện trái ngược bẩm sinh và tàn nhẫn đến nhường nào.

Sáng sớm khi Trác Viễn vẫn còn say giấc nồng, Văn Kha đã bận rộn trong bếp.

Trác Viễn học đại học ở nước ngoài nên chỉ thích ăn bữa sáng kiểu Mỹ. Như thường lệ, Văn Kha đặt bánh mì lúa mạch vào lò nướng, cài thời gian, sau đó vừa pha cà phê vừa rán thịt hun khói.

Chỉ lúc Trác Viễn đi công tác, anh mới có thể nấu chút cháo mình thích ăn.

Sau sáu năm cưới nhau, anh đã quen với việc đặt Trác Viễn lên đầu trong bất cứ chuyện gì.

Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị ổn ổn rồi, Văn Kha mới vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng. Anh lười bật đèn, khiến gương mặt mình trở nên mờ ảo không nhìn rõ trong sắc trời tịch liêu.

Trước kia Trác Viễn đã từng khen đôi mắt anh, nói anh có một đôi mắt cún con dịu dàng ngoan ngoãn, nom rất tội nghiệp.

Văn Kha nghĩ, bốn chữ dịu dàng ngoan ngoãn này cũng hình dung được đa phần cá tính của mình.

Anh hít sâu một hơi, đoạn dùng ngón tay chùi sương mờ đọng trên gương. Người trong gương nom rất tiều tụy, dưới khóe mắt phải có một nốt ruồi lệ nho nhỏ màu đỏ.

Anh đã 28 tuổi, trừ làn da trắng nõn nà mềm mại bẩm sinh ra, dường như gương mặt này chẳng có ưu điểm gì lớn cả. Anh còn là kiểu Omega phân hóa rất muộn, bởi vì dậy thì muộn nên cấp bậc tuyến thể rất kém cỏi, mùi tin tức tố cũng vô cùng nhạt.

Thật ra trong những năm tháng trưởng thành, Văn Kha cũng dần hiểu rõ bản thân không phải là một Omega có sức hấp dẫn người khác. Huống chi ở tuổi này rồi mà anh vẫn không sinh con thành công cho Trác Viễn, cho nên, kết cục bị vứt bỏ hình như cũng chẳng nằm ngoài ý muốn.

Trên đường đến bệnh viện H, Văn Kha hỏi Trác Viễn về dự án app mình tự làm, nhưng gã vừa lái xe vừa hững hờ đáp: “Anh không dễ giải quyết dứt khoát chuyện khai thác được đâu, phải mang đến công ty cho phòng Dự án xem cái đã. Vả lại em không phải dân chuyên, đừng ôm hi vọng quá lớn.”

Thật ra hai tuần trước Trác Viễn cũng đã nói như vậy, nhưng Văn Kha không hỏi nữa, chỉ quay đầu nhìn cửa sổ xe đã bám một lớp sương trắng. Anh dùng ngón tay viết viết mấy chữ không có ý nghĩa lên đó, móng tay xẹt qua lớp kính phát ra âm thanh rất nhẹ.

“Đến rồi.”

Trong bãi đỗ xe bệnh viện, Trác Viễn giẫm phanh, vô ý để lộ một nụ cười có thể coi là rạng rỡ.

Văn Kha nghĩ, hẳn gã rất muốn ly hôn với mình.

....

Văn Kha làm mấy lần kiểm tra, mà anh đã rất quen thuộc với quá trình này. Nhưng ngay cả vậy, khi mũi kim nhỏ nhọn hoắt của máy kiểm tra tuyến thể đâm vào sau gáy, Văn Kha vẫn đau đến run bần bật.

Sau khi kết hôn với Trác Viễn, nhà họ Trác vô cùng sốt ruột với chuyện sinh con, năm nào cũng muốn Văn Kha đến làm kiểm tra hai ba lần. Đương nhiên mỗi lần đều cho ra kết quả không khác là mấy, anh vẫn là Omega có tuyến thể xếp vào cấp E, khả năng thụ thai quá thấp.

Ban đầu anh còn uể oải, dần dần đến chết lặng, cuối cùng đã chầm chậm quen với đả kích này.

Cấp bậc của Omega không cố định vĩnh viễn, Văn Kha cũng từng nghe chuyện rất nhiều Omega sau khi được ký hiệu, dưới sự dẫn dắt của tin tức tố Alpha, cấp bậc vẫn có thể tăng lên. Vì thế Trác Viễn cũng đã từng cố gắng, lúc vừa kết hôn mỗi lần Văn Kha đến kỳ phát tình, gã đều gắng sức ký hiệu anh triệt để.

Nhưng mấy năm sau anh vẫn là Omega cấp E, mà có lẽ Trác Viễn cũng đã mệt rồi.

Là vì anh không thể thay đổi số mệnh, không thể trở thành một thành viên của may mắn.

Sau khi có kết quả kiểm tra, Trác Viễn không chú ý lắm, chỉ nhìn thoáng qua cho có lệ rồi ra hành lang gọi điện thoại. Dù sao khác với những lần trước, lần kiểm tra này không xét năng lực thụ thai của anh mà chẳng qua chỉ là kiểm tra thông lệ do pháp luật quy định trước khi Alpha và Omega ly hôn.

Văn Kha chần chừ trong chốc lát mới đi cùng Trác Viễn đến phòng hội chẩn để bác sĩ chuyên khoa hỏi chuyện.

“Ký hiệu sáu năm rồi à?”

Bác sĩ cúi đầu nhìn báo cáo đã được in ra. Mặc dù hỏi một câu như vậy, nhưng hiển nhiên là ông không thật sự muốn nghe đáp án, chỉ vội vàng lật báo cáo về sau, bỗng nhiên hơi nhíu mày: “Hai năm qua cậu lấy nhiều thuốc ức chế trong phòng khám thế à?”

Văn Kha vô thức kéo ống tay áo che mấy lỗ kim trên cổ tay. Nhưng anh chưa kịp trả lời, Trác Viễn đã đứng lên bất an giải thích: “Công ty tôi rất bận, mà chuyện kinh doanh ở nước ngoài phải tự mình sang đấy trông coi nên có đôi khi không về kịp.”

Bác sĩ không trả lời Trác Viễn mà ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Văn Kha: “Tôi đã xem báo cáo rồi, tình hình của cậu không tốt lắm. Dù cậu ký hiệu sáu năm, nhưng hai năm gần đây vì dùng thuốc ức chế quá nhiều khiến tin tức tố trở nên suy yếu khôn cùng. Nếu lúc này cậu phẫu thuật tách bỏ ký hiệu sẽ chẳng khác gì rút sạch tin tức tố của Alpha trong sáu năm qua, e rằng sẽ có phản ứng kích thích quá mạnh.”

“Nên là, trên cơ thể cậu có hai tình trạng trái ngược. Trước khi phẫu thuật tôi phải nói rõ với cậu, trừ những việc đã phổ biến ra thì cậu cần phải chú ý đặc biệt đến hai điểm. Thứ nhất, sau khi phẫu thuật xong khoang sinh sản sẽ rất đau, kỳ phát tình đầu tiên sau khi phẫu thuật sẽ cực kỳ khó chịu. Thứ hai, cậu là Omega cấp E, lần tách bỏ ký hiệu này không những khiến ký hiệu lần tới sẽ rất đau đớn, mà còn một hậu quả nữa chính là nếu còn xảy ra chuyện gì, cơ thể cậu sẽ không chịu được thêm lần phẫu thuật bóc tách nào nữa. Cậu có hiểu ý tôi không?”

Sắc mặt Văn Kha tái nhợt, anh gật đầu nhẹ: “Tôi hiểu rồi.”

“Vậy hai người suy nghĩ cẩn thận thêm chút nữa đi, nếu vẫn quyết định muốn làm thì hãy đến quầy lễ tân xử lý thủ tục. Sáng mai tôi rảnh.”

Nói xong, bác sĩ đưa báo cáo tới.

Cuối cùng Trác Viễn vẫn đi xử lý thủ tục, thế mà ban đầu Văn Kha còn cho rằng gã sẽ bàn bạc với mình thêm một chút. Anh muốn nói gì đó, rốt lại vẫn lặng lẽ cúi đầu theo sau lưng Trác Viễn.

Quen biết hơn mười năm, kết hôn sáu năm, Trác Viễn chưa từng một lần nói nặng với anh, chưa từng xụ mặt. Nhưng chẳng hiểu sao, Văn Kha vẫn rất khó phản bác bất cứ quyết định gì của Trác Viễn.

....

Lúc xế chiều, Trác Viễn nói công ty có việc nên đi ra ngoài.

Văn Kha ngồi thật lâu trên ghế sô pha, sau đó dùng máy tính lại tìm hiểu phẫu thuật tách bỏ ký hiệu trên mạng, nhìn những Omega khác dùng từng câu từng chữ thuật lại quá trình đó đau đớn đến nhường nào.

Sau khi bị ký hiệu, Omega sẽ chỉ phát tình với Alpha của mình, bởi thế khi một đôi vợ chồng AO ly hôn, nhất định phải bóc tách ký hiệu Alpha để lại trong cơ thể Omega. Chỉ có làm vậy, cuộc đời của Omega đó mới thuộc về chính họ.

Bình thường thì bị ký hiệu càng lâu bao nhiêu, lúc phẫu thuật sẽ đau đớn bấy nhiêu.

Tuyến thể của Omega là bộ phận vô cùng yếu ớt, nên để bảo vệ giác quan của bản thân tuyến thể, việc gây tê phải cực kỳ cẩn thận. Chính vì những lý do đó, sau này phải sắp xếp yêu cầu giảm đau.

Những thứ này Văn Kha đã đọc rất nhiều lần, lần đầu tiên thấy anh còn vô cùng kinh hãi, nhưng giờ nhìn thêm lần nữa cảm giác cũng đã chết lặng.

Anh chỉ ngẩn người nhìn màn hình máy tính trong chốc lát, đoạn rút tập đề án app của mình trong tệp tài liệu. Văn Kha không nhớ mình đã thay đổi tài liệu này bao nhiêu lần, giống như mỗi chữ mỗi hình ảnh trong đó đều sống động sinh sôi trong đầu anh như thật.

Mấy tháng trước, Trác Viễn có ý nghĩ mở một app hẹn hò, Văn Kha bèn dùng hết dũng khí đưa ra đề án mình muốn làm. Trác Viễn chỉ miễn cưỡng đồng ý để anh thử một chút, nhưng vẫn không nói thêm gì.

Nhưng anh đã coi lần này mình đã đạt được cơ hội quý giá từ trong tay Alpha của mình, bèn nào là tra tư liệu bất kể ngày đêm, nào là lập biểu đồ, điều tra nghiên cứu, cuối cùng mới dốc hết tâm huyết xây dựng một đề án.

Nhưng chưa kịp chờ được ngày công ty Trác Viễn đọc đề án của mình, anh đã chờ đến lúc ly hôn trước.

Giờ nghĩ lại, thật ra có lẽ Trác Viễn đã sớm có ý nghĩ này rồi, ngay cả việc để anh thử đề án một chút cũng chỉ là qua loa lấy lệ.

Chuyện ly hôn do Trác Viễn nói với Văn Kha vào tháng trước, lý do là không còn tình cảm nữa.

Văn Kha chỉ nhớ mình đã ngơ ngác thật lâu.

Lúc ấy anh chỉ ngẩn người đứng đó nhìn Trác Viễn, nhưng dường như không thấy rõ mặt mũi gã, chỉ có thể nhìn được đôi môi lúc đóng lúc mở của gã và hàm trăng trắng bóng.

Cảm giác đau của anh rất chậm chạp. Anh không thể nào đau đến xé lòng nát gan mà rơi lệ, chỉ cảm thấy tựa như có ai đó đang dùng sống dao lặng lẽ đập vào trái tim. Vốn dĩ anh có rất nhiều lời để nói, rất nhiều vấn đề để hỏi, nhưng cuối cùng chẳng thốt lên được câu nào.

Thật ra thì, không nên vậy, đúng không?

Hôn nhân của họ đi đến bước này có phải là vì anh quá mềm yếu vô dụng, chưa từng ra sức đấu tranh cho mình.

Có lẽ anh phải làm chút gì đó, dù chỉ là thử một chút thôi cũng được, hãy làm gì đó đi.

__________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.