Sau một hồi chào hỏi ngắn ngủi, bởi vì không có nhiều thời gian nên Văn Kha chỉ có thể đưa đề án đã được in ra cho Phó Tiểu Vũ, kế đó giới thiệu ngắn gọn một chút về kết cấu của Tình cuối.
Lúc nghe anh nói, vẻ mặt của Phó Tiểu Vũ vẫn rất lãnh đạm, thi thoảng cúi đầu lật đề án cũng rất nhanh.
Thậm chí có một nháy mắt, Văn Kha có cảm giác y vốn chẳng hứng thú gì, cũng không muốn xem kỹ.
Có lẽ vì phản ứng thế này khiến Văn Kha bất giác căng thẳng hơn, nói đến đoạn sau chính anh cũng thấy giọng nói của mình quá đỗi vụng về.
"Ừm..." Sau khi nghe Văn Kha nói xong, Phó Tiểu Vũ chậm rãi khép tập đề án và trả lại. Y trầm ngâm trong chốc lát mới mở miệng nói: "Vừa rồi nghe anh nói lâu như vậy, tôi phát hiện thực ra những điều anh giảng đều là những thứ có tính khái niệm. Ví dụ như bỏ kho dữ liệu pheromone để ghép đôi, đổi thành kiểm tra chuyên nghiệp về mặt tâm lý, sở thích, kinh nghiệm để tiến hành ghép đôi. Cho nên trên bản chất anh muốn nói, giá trị quan mà app của anh muốn truyền đạt hoàn toàn khác biệt với những app cạnh tranh trên thị trường. Nhưng nói thật, tôi vốn không có hứng thú với những điều này..."
"Suy nghĩ của anh quá ngây thơ, cũng quá lý tưởng hóa. Đây không phải là một bài tập trên lớp của học sinh, tôi không quan tâm đến giá trị quan sản phẩm của anh."
Nghe thấy đánh giá thẳng thắn lạnh lùng cỡ này, Văn Kha cầm tập hồ sơ, chỉ cảm thấy sau lưng toát mồ hôi hột.
Từ sau khi học cấp ba, anh chưa từng trải qua tình huống thế này, cũng thiếu kinh nghiệm đối đáp với nhà đầu tư, nhất thời không biết nên nói gì.
Phó Tiểu Vũ cúi đầu uống một ngụm cà phê, y duỗi một ngón tay ra rồi gằn từng chữ một: "Thứ tôi quan tâm rất đơn giản, thứ nhất, tiền tôi bỏ ra có thể thu hồi lại hay không? Đây là một điều cực kỳ căn bản. Thứ hai, nếu có thể, vậy tỉ lệ thu hồi vốn là bao nhiêu? Thứ ba, là có thể thu hồi ngay lập tức hay cần trải qua một khoảng thời gian khá dài mới sinh ra hiệu quả và lợi ích? Chu kỳ bao lâu? Ba vấn đề này, anh có thể trả lời không?"
"Tôi..."
Cổ họng Văn Kha khô khốc.
"Tôi biết anh không thể." Phó Tiểu Vũ nhún vai nói thẳng: "Bởi vì rõ ràng hệ thống ghép đôi của anh thiết kế rất tỉ mỉ, nhưng trong phần đề án này thậm chí anh còn không nói cho tôi biết sách lược thu phí cụ thể của mình là gì. Những app hẹn hò khác đều có chính sách riêng cho thành viên, khi trả tiền, các thành viên có thể mở khóa độ ghép đôi chính xác hơn, còn có những mục khác phải trả tiền để mua nội bộ, vậy anh thì sao? Anh thu lợi nhuận thế nào?"
"Tôi đã từng nghĩ đến..." Văn Kha mở miệng muốn giải thích: "Một khi người dùng app đạt đến một số lượng nhất định, bản thân nó sẽ hình thành một vùng lưu lượng, nên có thể dựa vào quảng cáo..."
"Anh có biết muốn tạo nên lưu lượng lớn như vậy cần bao nhiêu người dùng không?" Phó Tiểu Vũ nở nụ cười, y bình tĩnh nhìn Văn Kha, chỉ là trong đôi mắt mèo xẹt qua một chút khinh thường mơ hồ: "Tiền kỳ cần đầu tư bao nhiêu tiền để mua lưu lượng? Trung kỳ cần bao nhiêu truyền thông marketing để tạo chủ đề và phổ biến? Anh xác định mình có cách thu hồi được những khoản chi này chứ? Ai ai cũng nói lưu lượng là trò chơi của tư bản, nhưng anh phải hiểu rõ điều này, khi tôi nghe suy nghĩ của anh, tôi chỉ cảm thấy trước khi trở thành vùng lưu lượng thì chính nó đã trở thành mớ rau hẹ bị cắt* bởi vì mua lưu lượng quá nhiều..."
*Cắt rau hẹ là một thuật ngữ có nguồn gốc từ thị trường chứng khoán Trung Quốc, ám chỉ những nhà đầu tư bán lẻ đầu tư vào thị trường, những người này sẽ tiếp tục mua khi thị trường chứng khoán tăng, để rồi khi đạt đỉnh những nhà đầu tư lớn sẽ bán với số lượng lớn khiến thị trường chứng khoán sụt giảm mạnh, để rồi những nhà đầu tư lớn kiếm được tiền từ những người mất tiền. Ở đây mang ý nghĩa về việc đầu tư vốn cho những việc không khả thi dẫn đến vô ích.
Lúc này Hàn Giang Khuyết ngồi bên cạnh trầm giọng ho một tiếng.
Phó Tiểu Vũ nhìn Hàn Giang Khuyết một cái, lập tức lùi người dựa vào ghế da đan mười ngón tay, thản nhiên nói: "Tôi vẫn giữ nguyên câu nói kia, nếu như đây là bài tập trong một lớp học, tôi có thể cho anh A+, thậm chí có lẽ còn cảm thấy suy nghĩ của anh rất mới lạ, nghiên cứu về cái nhìn tình yêu của mọi người rất có tinh thần trách nhiệm xã hội. Nhưng nếu nói đây là một thiết kế thương mại thì thực sự quá ngây thơ, ngây thơ đến mức không phù hợp. Không có bất cứ nhà đầu tư nào sẽ ném tiền vào đề án dạng này."
Mỗi câu mỗi chữ của Phó Tiểu Vũ như một thanh kiếm sắc đâm thẳng vào lòng Văn Kha. Lại lần nữa anh nhận ra sự chênh lệch của mình và Phó Tiểu Vũ. Thực sự anh rất ngây thơ, mỗi câu nói của Phó Tiểu Vũ chẳng hề sai.
"Là thế này," Hứa Gia Nhạc ngồi một bên mở miệng: "Nếu như nói một cách cẩn thận, tôi cảm thấy hiện giờ vị trí Văn Kha giống như một giám đốc sản phẩm*. Hiện giờ cậu ấy đang đưa cho cậu một phần kế hoạch sản phẩm, nhưng tôi cảm thấy sau khi app này tiến vào thị trường, cần bắt đầu dùng những người chuyên nghiệp để phân tích hình thức lợi nhuận, kế hoạch mua bán. Đại đa số các app trên thị trường cũng là thế đúng không, các nhà phát triển sẽ tìm kiếm nhà phân phối chất lượng để tiến hành mở rộng thị trường và marketing. Cho nên tôi nghĩ hôm nay chúng ta cứ tập trung vào sản phẩm nhiều hơn, cậu cảm thấy sao?"
Vẻ mặt của Hứa Gia Nhạc bình tĩnh, tốc độ nói cũng chậm. Hiếm lắm mới thấy hắn không tỏ dáng vẻ lười nhác, sau gọng kính viền vàng là đôi mắt hẹp dài chăm chú nhìn Phó Tiểu Vũ.
"Được, thế chúng ta nói chuyện sản phẩm đi."
Phó Tiểu Vũ không trốn tránh, y thẳng thắn nhìn Hứa Gia Nhạc, lập tức khẽ mỉm cười: "Tiến sĩ Hứa này, vừa rồi tôi nghe Văn Kha nói anh tốt nghiệp ngành Nhân loại học ở đại học M, cũng là cố vấn khoa học chuyên nghiệp về phương diện giới tính trong việc phát triển app này đúng không?"
"Đúng."
"Vậy tôi tin rằng điền mô đun kiểm tra tâm lý và kinh nghiệm sở thích mà Văn Kha nói đến đều xuất phát từ đề nghị của anh, đúng không?"
"Đúng."
"Vừa rồi tôi thấy trong đề án có viết, kiểm tra tâm lý của Tình cuối có ba bốn mô đun, mỗi một cái đều có 108 câu hỏi, phiên bản ban đầu của những câu hỏi này đều xuất phát từ giáo sư ngành Nhân loại học của đại học M, đúng không?"
Văn Kha khẽ gật đầu, lúc này anh mới nhận ra ban nãy không phải là Phó Tiểu Vũ không xem kỹ đề án, chẳng qua là tốc độ đọc và trí nhớ của y quá tốt nên mới có vẻ rất hững hờ.
Nói thì lạ, nhưng dù Phó Tiểu Vũ có thái độ ngạo mạn, lại công kích sản phẩm của anh chẳng hề nể tình, nhưng trong lòng anh lại ngập tràn khâm phục.
Có điều Phó Tiểu Vũ lập tức chẳng hề khách sáo nói tiếp: "Anh không cảm thấy điều này thực sự quá rườm rà ư? Rất nhiều trắc nghiệm tính cách chỉ cần vài chục câu hỏi cũng có thể có được một đáp án khá chuẩn phải không?"
Hứa Gia Nhạc lạnh lùng trả lời: "Cậu Phó này, nếu cậu từng có kinh nghiệm học thuật thì sẽ biết cách nói này cực kỳ không chuyên nghiệp. Khá chuẩn là chuẩn bao nhiêu? Cậu dùng nhân tố nào để đánh giá độ chính xác? Cậu đã từng điều tra và nghiên cứu ư? Định lượng và tính rõ số lượng chưa?"
Văn Kha lén hít một hơi – Hứa Gia Nhạc giận rồi.
Làm bạn bè nhiều năm, đương nhiên anh biết Hứa Gia Nhạc nhìn như lười biếng và bất cần cũng nóng nảy.
Có lẽ xuất thân từ một gia đình ưu tú và có trí tuệ ưu tú đã khiến Hứa Gia Nhạc rất am hiểu mọi thứ. Đối với đại đa số việc nhỏ, hắn chẳng thèm ngó tới, nhưng một khi có người khiêu chiến tôn nghiêm và nguyên tắc của mình, hắn tuyệt đối không im lặng tiếp nhận.
Hứa Gia Nhạc đẩy kính mắt rồi chăm chú nhìn Phó Tiểu Vũ và tiếp tục nói: "Đối với độ chính xác, khoa học có một bộ tiêu chuẩn rất nghiêm ngặt. Một người muốn hiểu mình cần tìm kiếm kiểu bạn đời thế nào không chỉ có nghĩa rằng người đó cần trả lời những câu hỏi Yes or No đơn giản, mà trong quá trình điền trắc nghiệm, chúng tôi muốn rút ra trải nghiệm tình cảm trong quá khứ của người ấy, sau đấy sẽ phân tích cảm nhận, từ đó phán đoán phẩm chất tình cảm của người ta. Vậy cậu cảm thấy hệ thống này có cần 400 câu hỏi không hả cậu Phó?"
"..." Phó Tiểu Vũ im lặng một chút, lần đầu tiên hơi nhượng bộ trong ngày hôm nay: "Xin lỗi, vừa rồi đúng là tôi không đủ cẩn thận. Nhưng tôi vẫn giữ câu nói kia, liệu các anh có từng nghĩ, có từng điều tra xem trên thị trường có bao nhiêu người dùng có thể chấp nhận kiểm tra phức tạp đến thế?"
Phó Tiểu Vũ ngồi thẳng người dậy, y thậm chí không chờ Hứa Gia Nhạc và Văn Kha trả lời mà bình thản nói: "Tất cả các app trên thị trường đều đơn giản hóa trình tự đăng ký sử dụng, cái này gọi là hạ thấp ngưỡng cửa, vào cửa càng đơn giản thì càng có thể chạm đến nhóm người sử dụng rộng nhất. Cho nên tôi có khẳng định với các anh, một khi các anh bắt đầu dùng kiểm tra phức tạp đến thế là đang tự cắt đứt một nửa người dùng, đây là một thiết kế tự sát từ đầu đến cuối."
"Cậu Phó à, bản thân tính chuyên nghiệp đã mang ý nghĩa rườm rà và phức tạp rồi." Hứa Gia Nhạc cũng cười. Tướng mạo của hắn anh tuấn, môi mỏng rõ nét, lúc cười không nhiệt tình nom rất lạnh lùng: "Tôi muốn người dùng cũng hiểu rõ điểm này."
Văn Kha cảm thấy Phó Tiểu Vũ và Hứa Gia Nhạc đang đối chọi gay gắt, vội vàng chen vào ôn hòa giải thích: "Đúng thế, nếu như người sử dụng thực sự muốn kết quả chân thực, muốn tìm kiếm tình yêu chân chính của mình, tôi tin rằng họ sẽ đồng ý bỏ sức để điền trắc nghiệm."
"Tiến sĩ Hứa, và cả anh Văn nữa, các anh đều là những người lãng mạn, cho nên mới tạo ra app lãng mạn và ngây thơ như vậy."
Phó Tiểu Vũ cười: "Tiếc rằng tôi lại rất thực tế."
Hiển nhiên y không có suy nghĩ khác, nói xong nhìn đồng hồ đeo tay một cái. Ánh mắt y cũng từ hùng hổ dọa người ban nãy dịu dần đi, nhưng vẫn nắm chủ đạo toàn bộ tiết tấu cuộc gặp mặt: "Các anh đều là bạn cũ của Hàn Giang Khuyết đúng không, đêm nay cùng xem thi đấu nhé, thời gian cũng không còn nhiều nữa."
"Ừm, trước tiên cùng ăn bữa cơm đã, sau đó vừa lúc thi đấu luôn."
Lúc này Hàn Giang Khuyết mới lên tiếng, vẻ mặt hắn nhìn Phó Tiểu Vũ đã có chút không vui mơ hồ.
"Đi thôi." Phó Tiểu Vũ gật đầu đứng lên, y không quên cẩn thận vuốt phẳng nếp nhăn trên áo sơ mi, sau đó mới giơ tay ra bắt tay từng người: "Hôm nay rất hân hạnh được gặp các anh, chuyện app chúng ta đều về suy nghĩ lại một chút, vẫn sẽ giữ liên lạc, các anh cũng có thể xem có gì cần điều chỉnh đề án lại không."
....
....
Trước khi đi, Văn Kha vội vàng đi vệ sinh, sau khi ra vừa hay nhìn thấy Hứa Gia Nhạc đứng hút thuốc lá trong khu hút thuốc ngoài sân thượng, nên cũng đẩy cửa ra ngoài.
"Hứa Gia Nhạc, có phải ông không vui không?" Văn Kha khẽ nói: "Ngại quá, hôm nay đã gọi ông tới... Không ngờ tôi lại chuẩn bị chưa được đầy đủ đến thế."
"Không trách ông, là cảm xúc của tôi cũng không được tốt." Hứa Gia Nhạc nhìn hoàng hôn, hắn không mất vui như hồi nãy, chỉ là trên mặt có nét cô đơn, một lát sau lại bình tĩnh nói: "Chỉ là tôi vẫn luôn không thích Omega quá mạnh mẽ."
"Tôi hiểu." Văn Kha gật gật đầu. Thực ra anh không thể nói là mình hiểu quá nhiều chuyện nhà Hứa Gia Nhạc, nhưng cũng có nghe về ông bố Omega mạnh mẽ bá đạo của hắn. Không biết có phải bị hoàn cảnh trưởng thành như thế ảnh hưởng hay không mà qua nhiều năm như vậy, kiểu Omega Hứa Gia Nhạc thích dường như cũng có tính cách giống nhau –
Xinh đẹp, mềm mại, ngoan ngoãn, vừa ngọt ngào vừa điệu đà, Cận Sở cũng là một trong số đó.
Đối với một vị tiến sĩ nghiên cứu quan hệ giới tính AO, quan điểm chọn bạn đời của Hứa Gia Nhạc rất giống một thẳng A ung thư*.
*Lấy từ cụm thẳng nam ung thư, một từ để chỉ những kẻ lúc nào cũng không vừa mắt và bất mãn với người khác, có chủ nghĩa đàn ông là số một. Đám thẳng nam ung thư lúc nào cũng tự cho mình là đúng, khá coi thường phụ nữ.
Hai người đứng sóng vai trong chốc lát, Văn Kha thở dài thườn thượt một hơi, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà... Thực sự khá là ao ước cậu ta."
"Ai?" Hứa Gia Nhạc hỏi: "Phó Tiểu Vũ hả?"
"Ừ."
Văn Kha gật đầu: "Thông minh giỏi giang đến thế, mà hẳn gia thế cũng tốt lắm. Thực ra nói cho cùng... Là cậu ta đang chọn tôi, nên bắt bẻ một chút cũng đúng thôi."
"Gia thế?" Hứa Gia Nhạc nhíu mày: "Chưa chắc. Tôi hiểu rõ những người có gia thế tốt là dạng gì. Họ sẽ không phải liều mạng như vậy, cũng không gắng sức nhiều đến thế."
Hứa Gia Nhạc bóp tắt điếu thuốc lá, sau đó ném vào thùng rác: "Phó Tiểu Vũ, tôi đoán cậu ta có lẽ giữ chức vụ giám đốc quản lý gì đó – Chỉ là một người làm thuê có tiền thôi."
Văn Kha quay lại nhìn Hứa Gia Nhạc.
Dưới bầu trời dần nhuốm màu xanh đậm, vẻ mặt của Alpha anh tuấn này nom rất lạnh nhạt, và dường như còn lộ ra chút khinh thường mơ hồ.
Kỳ thực, thi thoảng Hứa Gia Nhạc lại lộ ra vẻ mặt này – vẻ mặt một đứa con cưng của trời.
Cho dù trước mặt anh Hứa Gia Nhạc vẫn luôn luôn cố gắng kìm chế, nhưng thỉnh thoảng vẫn có chút cảm giác ngăn cách giai cấp cách trở họ.
Có điều làm bạn thì điều này cũng tốt, dù có khác biệt cũng vẫn có thể cố tìm cái chung và gác lại điểm bất đồng.
Nhưng nếu là người yêu...
Văn Kha thực sự luôn rất khó tưởng tượng một Cận Sở xuất thân tầm thường kết hôn và sinh sống với Hứa Gia Nhạc như thế nào, cảm giác ngăn cách kia thật sự sẽ biến mất ư.
Anh lại khẽ thở dài, nhưng lần này không biết là vì điều gì.
Không phải vì không vui, chỉ là có lẽ có chút may mắn nho nhỏ, may mắn vì từ đầu đến cuối anh và Hàn Giang Khuyết không có ngăn cách.
Ở một mức độ nào đó, hai người đều là những kẻ bị thế giới này vứt bỏ, nên mới thương yêu liếm láp thân mật cho nhau như hai con thú nhỏ.
______________________
Người post: Yến Nhi