Tình Cuối

Chương 42: Chương 42




Đây là lần đầu tiên Văn Kha nhìn thấy sân đấu quyền anh dưới lòng đất. Lúc vừa bước vào, anh chỉ cảm thấy bị chấn động ngay lập tức.

Nguyên cả một tầng lầu là không gian khổng lồ, vách tường bốn phía chạm trổ cảnh đấu trường Colosseum*, tạo nên khí thế khát máu đáng kinh ngạc, mà sàn đấu cao chính giữa được vây kín bởi dây thừng màu đỏ.

*Đấu trường Colosseum là đấu trường lớn ở thành phố Roma, được xây dựng khoảng năm 70-80 sau công nguyên dưới thời hoàng đế Vespasian.

Lúc này toàn bộ sân thi đấu ầm ĩ tiếng người, cảnh tượng náo nhiệt này cũng khiến Văn Kha lấy làm kinh hãi.

Bấy giờ Hứa Gia Nhạc mới vội vàng bước vào từ một lối đi khác, hiển nhiên hắn rất lo lắng, sau khi đi tới bèn nói khẽ với Văn Kha: "Cận Sở có chút việc tìm tôi, tôi phải gọi điện thoại cho em ấy một lát đây. Chắc hôm nay không coi thi đấu được rồi, ông giúp tôi nói câu xin lỗi Hàn Giang Khuyết với nhé."

"Cận Sở xảy ra chuyện gì sao?" Văn Kha vội vàng hỏi.

"Cũng không hẳn là xảy ra chuyện." Hứa Gia Nhạc nhíu nhíu mày, trong mắt hắn lộ ra một chút mỏi mệt, cuối cùng chỉ khẽ nói: "Em ấy... Ừm, thích một Alpha, vừa rồi gọi điện thoại đến hỏi ý kiến tôi. Tôi hơi lo lo."

Văn Kha không khỏi ngây người. Trên lý thuyết, sau khi ly hôn Omega hỏi chồng trước chuyện này thực sự khá kỳ quặc, nhưng với cách ở chung của Hứa Gia Nhạc và Cận Sở, điều này cũng không quá khó hiểu. Văn Kha lập tức gật nhẹ, nói: "Vậy ông mau đi đi, không cần để ý đến Hàn Giang Khuyết đâu. Có chuyện gì nhớ gọi cho tôi."

"Ừ."

Hứa Gia Nhạc không nói nhiều, chỉ đơn giản gật gật đầu ra hiệu với Phó Tiểu Vũ một cái rồi quay người rời đi.

Phó Tiểu Vũ đưa Văn Kha đến một cái bàn cạnh đài thi đấu. Chỗ này hiển nhiên là khu VIP dành riêng, cách một khoảng so với chỗ ngồi sau cùng và bên cạnh. Vừa thấy họ ngồi xuống, nhân viên phục vụ nhanh chóng bước tới rót Champagne ướp lạnh cho hai người.

Lúc chờ đợi bắt đầu thi đấu không khỏi có hơi xấu hổ.

Văn Kha không biết mình nên ở chung với Phó Tiểu Vũ thế nào, nhiều năm qua anh gần như không giao tiếp xã hội, huống chi là đối mặt với một Omega xuất sắc như vậy.

Có điều anh lại là một người rất sợ lúng túng. Mặc dù vẫn có chút lưu tâm kín đáo khi nghĩ đến quan hệ của Phó Tiểu Vũ và Hàn Giang Khuyết, nhưng Văn Kha lại không muốn để bạn của Hàn Giang Khuyết cảm thấy bị lơ là, nên vẫn mở miệng bắt chuyện trước: "Phó Tiểu Vũ này, vừa rồi ở phòng tập cậu nói đến việc phải ăn bữa ăn dinh dưỡng là sao? Tôi thực sự không hiểu nhiều về môn quyền anh này, cậu có thể nói một chút cho tôi được không?"

Mặc dù Văn Kha khiêm tốn và sống nội tâm, nhưng anh không ngốc, thậm chí sự nhạy cảm bẩm sinh khiến anh biết rõ nên giao tiếp với người khác thế nào, nếu không sẽ không duy trì quan hệ bạn tốt nhiều năm với Hứa Gia Nhạc như vậy. Đối mặt với một Phó Tiểu Vũ kiêu ngạo, anh biết mình phải bỏ cái tôi và có cách cư xử thế nào mới đúng mực. Người ta là bạn thân nhiều năm của Hàn Giang Khuyết, thậm chí có thể là ông chủ của Hàn Giang Khuyết, theo quan hệ xã giao, anh nghĩ hẳn bản thân nên cố gắng làm cho đối phương đón nhận mình.

Phó Tiểu Vũ cầm ly rượu quay đầu lại. Hình như y khá bất ngờ vì Văn Kha lại chủ động nói chuyện với mình, nên hơi ngừng lại một chút rồi mới mở miệng trả lời: "Hàn Giang Khuyết có bác sĩ dinh dưỡng phụ trách kiểm định thức ăn trước khi thi đấu. Bình thường cậu ấy chỉ ăn ức gà luộc, thêm một số rau quả và quả hạch, tuyệt đối không thể ăn dầu mỡ và đồ chua cay, thậm chí ngay cả số lượng cũng phải kiểm soát nghiêm ngặt."

"Vậy bình thường, bình thường em ấy cũng ăn uống lành mạnh thế hả?" Văn Kha không nhịn được nhỏ giọng hỏi.

"Cậu ấy thích vận động đọ sức quyết liệt." Phó Tiểu Vũ đáp: "Đương nhiên phải luôn cố gắng bảo đảm sức khỏe. Nên dù có thích ăn lẩu đến thế nào, mỗi tháng cậu ấy nhiều lắm chỉ đi ăn một lần thôi."

Trong đầu Văn Kha lập tức nghĩ đến những món mà Hàn Giang Khuyết ăn với mình mấy hôm nay – Mì, lẩu, thịt viên chiên, sườn lợn rán, cơm cà ri, lập tức cảm thấy lo buồn quá đỗi.

Mười năm xa cách khiến anh hiểu rất ít về Hàn Giang Khuyết hiện tại. Mặc dù lo lắng cho người yêu, nhưng anh cũng không nhịn được hơi giận, bởi vì khi ở bên anh hắn chỉ lo ăn với ăn, thậm chí còn ăn rất vui vẻ, chẳng chịu nói gì với anh cả.

"Tôi... Tôi thấy bữa tối cậu cũng chỉ ăn rau, thậm chí cả sốt salad cũng không ăn."

Văn Kha nhẹ nói. Thực ra ban đầu câu nói này không có gì không ổn, nhưng sau khi hỏi Văn Kha mới mơ hồ nhận ra chuyện mình thực sự để ý –

Anh để ý, là tại sao Phó Tiểu Vũ lại duy trì lối sống giống như Hàn Giang Khuyết.

Thích môn thể thao như nhau, có thói quen ăn uống giống hệt.

Phó Tiểu Vũ nhìn Văn Kha, trong đôi mắt mèo tròn tròn của y có thứ gì đó phức tạp khẽ cuộn lên, sâu thẳm trong đáy mắt hình như là một loại đau xót và không cam lòng. Nhưng thực sự quá khó để lý giải cảm xúc như vậy, ngay cả Văn Kha cũng cho rằng mình đã nhìn lầm.

Qua thật lâu, rốt cuộc Phó Tiểu Vũ cũng khôi phục vẻ mặt bình thản trước đó, đáp: "Buổi tối tôi luôn ăn rất ít."

Đúng lúc này, toàn bộ đèn trong sân đấu quyền anh dưới đất đột nhiên tắt ngúm, sau đó một chùm sáng bóng đèn từ xa chiếu thẳng vào sàn thi đấu cao cao chính giữa.

Một MC kiêm trọng tài đội mũ dạ leo lên sàn đấu, lớn tiếng nói: "Hoan nghênh các vị đến với trận chung kết lần thứ mười tám của cúp VIC quyền anh hạng nặng. Đúng thế, đêm nay nhất định sẽ là một đêm không ngủ – Bởi vì ngay đêm nay, ngay ở sàn đấu dưới chân tôi đây, ngay tức khắc sẽ tạo nên Vua quyền anh cúp VIC năm nay! Người thắng không chỉ nhận được Đai lưng vàng của Vua quyền anh VIC, mà còn lập tức nhận được khoản tiền mặt là một triệu tệ!"

Văn Kha lập tức trợn tròn mắt. Lúc này anh mới hiểu vì sao trước đó Phó Tiểu Vũ lại căng thẳng đến thế với tất cả những chi tiết nhỏ, cũng hiểu rõ tại sao ở đây lại đông người đến vậy.

Là trận chung kết đấy, đêm nay Hàn Giang Khuyết đang tranh danh hiệu Vua quyền anh!

Đúng lúc này chỉ nghe một tiếng ầm vang lên. Trong làn sương mù mờ mịt, một võ sĩ cao lớn bước từ con đường dành riêng đi tới sàn đấu.

Giọng của MC cũng lập tức cao hơn: "Người đang tiến lên sàn đấu lúc này chính là võ sĩ bên xanh, chúng ta cùng chào đón – Vua gấu Nga Ivanov, võ sĩ nổi tiếng, người đã hai lần giành được Đai lưng vàng!"

Trong tiếng hoan hô vang dội liên tiếp vang lên dưới khán đài, bóng người kia chầm chậm đi về phía trước, sau đó đứng dưới ánh đèn và hất vạt áo choàng màu xanh lam.

Trong nháy mắt đó, Văn Kha mới hiểu tại sao gã được gọi là Vua gấu.

Võ sĩ Ivanov này quả thực như một tòa tháp bằng sắt, chiều cao hai mét kia thực sự rất đáng sợ. Gã là một người da trắng cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn đo đỏ, thể hiện sức mạnh kinh khủng.

Văn Kha cảm thấy mình căng thẳng đến mức nhịp tim tăng mạnh, Hàn Giang Khuyết thực sự có thể đánh bại một quái vật như thế này ư.

"Võ sĩ đang tiến lên sàn đấu lúc này thuộc bên đỏ – Là chú ngựa ô của năm nay, chưa từng một lần bại trận kể từ thi đấu vòng loại VIC – Võ sĩ JQ!"

Cùng với tiếng hoan hô và reo hò còn chói tai hơn cả hồi nãy, Hàn Giang Khuyết hất vạt áo choàng đỏ rực từng bước tiến ra từ con đường dành riêng.

Hắn để trần thân trên, mặc chiếc quần đùi thi đấu màu đỏ như ngọn lửa, trên cổ là dây đeo màu đen, thứ này để bảo đảm Alpha sẽ không phóng pheromone áp chế đối thủ trong khi thi đấu, chỉ có bên có pheromone cấp cao hơn mới cần đeo.

Khi đứng cạnh Ivanov, dù có chiều cao 1m92 đi chăng nữa thì hắn vẫn rơi xuống thế yếu. Có điều dưới ánh đèn chiếu rọi, làn da bóng loáng săn chắc của Hàn Giang Khuyết tựa như vải gấm, lớp cơ bắp có vẻ đẹp sắc bén và nhanh nhẹn đặc trưng của người phương Đông.

Hàn Giang Khuyết tựa như một con thú hoang dã, mỗi một đường cong trên cơ thể đều lộ ra vẻ đẹp khỏe mạnh.

Rất ít người có thể trải nghiệm cảm giác nhìn người mình yêu đứng trên sàn đấu cao cao khuấy động lòng người đến thế.

Trong tiếng thét "JQ" liên tục vang lên, Văn Kha ngẩng đầu nhìn Hàn Giang Khuyết, anh cảm thấy trong khoảnh khắc ấy hơi thở của mình dường như đã ngừng lại.

MC cũng hiểu môn thể thao này không nên nói nhiều, một bên tay y cầm tay Ivanov, bên kia nắm tay Hàn Giang Khuyết để hai người cùng giơ bàn tay đeo găng quyền anh lên, sau đó bắt đầu cao giọng đếm ngược.

Theo tiếng đếm ngược đến một và với tiếng chuông chói tai vang lên, MC nhanh chóng lùi ra ngoài sàn.

Lựa chọn của y hiển nhiên rất sáng suốt, bởi vì Hàn Giang Khuyết và Ivanov chỉ đối diện với nhau trong một hai giây, kế đó Hàn Giang Khuyết đã triển khai tấn công như một tia chớp!

Chỉ nghe "Bốp" một tiếng, chiếc găng màu đỏ đấm mạnh vào phần thân dưới đang được Ivanov dùng tay che lại, có điều cú đấm này hiển nhiên không quá hiệu quả.

Vua gấu đeo máng bảo vệ hàm răng*, nom lại càng thêm dữ tợn. Hiển nhiên gã cảm thấy phẫn nộ vì đòn khiêu khích của Hàn Giang Khuyết, sau khi đỡ đòn lập tức trở tay đánh trả bằng một cú đấm mạnh về phía đầu Hàn Giang Khuyết.

*Máng bảo vệ hàm là một vật được làm bằng nhựa dẻo ôm khít hàm răng người dùng, thường được đeo bởi các vận động viên những môn võ thuật như đấm bốc, quyền anh, Muay Thái... Nó có tác dụng làm giảm tác động của ngoại lực (như các cú đấm) lên răng miệng.

Cú đấm này mang theo tiếng gió rin rít, giống như có sức mạnh của vạn quân. Văn Kha căng thẳng đến độ gần như không thể thở nổi, mãi đến khi nhìn thấy Hàn Giang Khuyết cúi người nhanh nhẹn tránh thoát đòn này mới tạm yên tâm.

Lần giao đấu này hiển nhiên chỉ để thăm dò, cả hai bên đều không ai chiếm được lợi.

Ivanov đứng song song với Hàn Giang Khuyết, ưu thế chiều cao khiến gã nhìn qua như một con gấu khổng lồ, hoàn toàn áp chế Hàn Giang Khuyết nhỏ bé hơn mình.

Sau mấy giây giằng co, Hàn Giang Khuyết lại là bên đầu tiên tấn công.

Chỉ nghe một loạt "Bốp bốp bốp" vang lên liên tiếp, Hàn Giang Khuyết ra đòn bằng cả hai tay, từng cú đấm nhanh nhẹn và mãnh liệt rơi xuống trước ngực Vua gấu như bão táp.

Dưới sự tấn công như vậy, Ivanov không thể không lùi về sau từng bước một.

"Ý chí chiến đấu của JQ đang hết sức sục sôi! Là người mới trên sàn đấu quyền anh, đối mặt với Vua gấu từng hai lần đeo Đai lưng vàng, cách chiến đấu của anh quá điên cuồng!" MC lớn tiếng bình luận: "Ồ! Vua gấu đang lùi lại! Anh ấy sắp lùi đến cuối cùng, và anh ấy đang xuất chiêu ôm riết!"

Văn Kha không hiểu quyền anh, nhưng từ lời bình của MC, anh đã lập tức hiểu được cái gì gọi là ôm riết.

Chỉ thấy Ivanov bị đánh đến mức không thể không dùng hai tay khóa chặt tay Hàn Giang Khuyết ở khoảng cách gần, để hai bên đều không thể ra quyền.

Dưới sân đấu, tiếng thét chói tai càng lúc càng vang dội, hiển nhiên nửa phút tấn công liên tiếp này khiến tất cả mọi người đều phấn khích.

Văn Kha nhìn xung quanh, trong khoảnh khắc đó cảm xúc của anh cũng hưng phấn vô cùng, nhưng lúc há miệng muốn nói lại phải lúng túng dừng lại. Anh chưa từng làm như vậy, cũng không biết phóng túng trên sân đấu thế nào. Nhưng anh thực sự thực sự rất muốn làm như những người khác, lớn tiếng hô lên – JQ!

Có điều Phó Tiểu Vũ lại không lạc quan như vậy, y nhíu chặt mày, lại cúi đầu uống một hớp rượu lớn.

Ngay một giây sau, hai người đang ôm riết tách ra một khe hở, Vua gấu đột nhiên tung ra một cú đấm thẳng từ khe hẹp, cú đấm này nặng nề giáng xuống bên phải đầu Hàn Giang Khuyết!

Một đấm này vô cùng nhanh nhẹn, và vì tốc độ khủng bố nên sức lực quá mức mạnh mẽ.

Chỉ nghe "Rầm" một tiếng, Hàn Giang Khuyết bị đánh đến mức gần như ngã ngửa bay ra ngoài, cơ thể đổ dựa vào trên dây thừng màu đỏ cạnh sàn đấu.

"Á!" Người Văn Kha như được lắp lò xo giật bắn khỏi ghế ngồi.

"Fuck." Phó Tiểu Vũ vô thức chửi tục bằng tiếng Anh, thần kinh cũng căng thẳng.

"Quá liều lĩnh, quá liều lĩnh rồi." Y lẩm bẩm.

MC cũng bình luận giống Phó Tiểu Vũ: "Kinh nghiệm của JQ vẫn chưa đủ! Đối thủ của anh là Vua gấu, Vua quyền anh từng hai lần đeo Đai lưng vàng đấy! JQ quá bất cẩn trong chiến đấu khiến Vua gấu kinh nghiệm đầy mình bắt được sơ hở! Hiệp này chỉ e rằng JQ không ổn rồi!"

Phó Tiểu Vũ nhìn thấy Văn Kha đang muốn đi về phía sàn đấu, vội vàng gọi anh lại: "Giờ không thể tới đâu."

Mặt Văn Kha đã trắng bệch. Anh vốn không để ý đến thắng thua gì hết. Từ phía anh nhìn sang, má Hàn Giang Khuyết đã đỏ rực một mảng vì cú đấm, mặc dù có đeo máng bảo vệ răng nhưng cũng có thể thấy phần lợi của hắn đã thấm máu.

Sói con của anh bị thương rồi, Văn Kha cảm thấy tim mình sắp vỡ.

Phó Tiểu Vũ nhìn Văn Kha, chỉ thấy người đàn ông trước mặt lo lắng đến độ môi run rẩy, anh run giọng hỏi: "Có, có phải em ấy bị thương rồi không? Có thể ngừng đánh được không?"

Nhất thời Phó Tiểu Vũ không biết trả lời vấn đề hoang đường và buồn cười này thế nào. Mấy năm qua y đã xem nhiều trận đấu của Hàn Giang Khuyết, nhưng dường như chưa từng giống Omega này, thấy Hàn Giang Khuyết mới chịu một đòn đã muốn khóc.

Hàn Giang Khuyết là Alpha mà, là Alpha cấp S mạnh mẽ đến vậy.

Sao có thể ngã gục chỉ vì một cú đấm này được.

Phó Tiểu Vũ bỗng có suy nghĩ kỳ lạ như vậy, y không biết làm thế nào, cuối cùng đành phải đứng dậy vỗ vỗ lưng Văn Kha, khẽ nói: "Không sao đâu, anh đừng sợ. Quyền anh chính là thế đấy...."

__________________

Người post: Yến Nhi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.