Vì cảm nhận được nỗi sợ hãi trong giọng nói của Hàn Giang Khuyết, Văn Kha bèn ôm cổ hắn rồi dẫn chàng Alpha cao to về lại giường. Cứ thế, hai người cùng ôm nhau cùng đắp chung một chiếc chăn nhìn nhau tha thiết.
Văn Kha dùng ngón tay vuốt ve đường nét khuôn mặt Hàn Giang Khuyết, một lát sau, anh bỗng khẽ nói: "Hàn Giang Khuyết, trong lòng anh cũng loạn lắm..."
Mặc dù cũng muốn an ủi người mình thương, nhưng giây phút mở miệng, anh vẫn quyết định thành thật nói suy nghĩ của mình, bèn thì thào tiếp: "Những năm trước, vì không mang thai được nên nhà họ Trác rất không bằng lòng với anh, cũng, cũng rất căm ghét và bài xích, mà Trác Viễn cũng thế. Nên có một khoảng thời gian anh thực sự rất đau khổ. Sau này khi ở bên em... Mặc dù mới chỉ qua một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng anh cũng vẫn rất lo lắng về điều này, anh..."
"Văn Kha, em không quan tâm đến việc có con hay không."
Hàn Giang Khuyết nhìn Văn Kha bằng đôi mắt đen nhánh xinh đẹp, hắn nói thẳng: "Em không thích con nít, chẳng thích tí nào cả."
"Thật ư?" Văn Kha hơi ngẩn ra. Mặc dù hỏi như vậy, nhưng chẳng hiểu sao khi nghe Hàn Giang Khuyết nói, dường như anh lại không thấy quá kinh ngạc.
"Ừm." Hàn Giang Khuyết đáp bằng giọng trầm thấp: "Ban đầu em đã không thích Omega."
Hắn dừng lại một chút, nghiêm túc nói: "Em chỉ thích anh thôi Văn Kha à. Em chỉ muốn có hai người chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau."
Đúng thế.
Văn Kha bỗng hiểu rõ tại sao mình lại không kinh ngạc. Bởi vì mười năm trước khi phát hiện anh là Omega, Hàn Giang Khuyết cũng đã biểu hiện ra mình rất để ý đến việc anh có thể mang thai.
Dường như cho đến bây giờ Alpha này vẫn không muốn có con, thậm chí còn rất kháng cự toàn bộ hệ thống đại diện cho sự sinh sản của nhân loại giữa AO. Có lẽ việc không thích Omega của hắn vốn bắt nguồn từ nỗi căm ghét hệ thống sinh sản này.
"Hàn Tiểu Khuyết." Văn Kha ôm chặt Hàn Giang Khuyết hơn một chút: "Nhưng mà... Em có từng hỏi suy nghĩ của người nhà em chưa? Nếu chúng ta muốn ở bên nhau, có rất nhiều chuyện không chỉ là chuyện giữa hai người chúng ta nữa, mà là của hai bên gia đình. Anh, anh đã không còn người thân nào nữa rồi, nhưng mà em thì khác..."
"Đây chính là chuyện giữa hai người chúng ta." Hàn Giang Khuyết nói một cách chém đinh chặt sắt, hình như hắn không muốn nói nhiều về gia đình mình mà chỉ nói rất ngắn gọn: "Anh không cần lo lắng về người nhà em, em có thể xử lý hết."
"Vậy..."
Văn Kha cảm thấy tâm trạng mình có chút mất mát nào đó không nói nên lời, bèn nhỏ giọng hỏi: "Vậy em... Em không muốn anh sinh ư?"
"Không phải."
Hàn Giang Khuyết nôn nóng lắc đầu, hắn phát hiện chính mình cũng rất khó sắp xếp suy nghĩ của mình cho rõ ràng, cuối cùng đành uể oải cúi đầu nói: "Em không biết."
Không muốn có con, là vì lo cho sức khỏe của Văn Kha. Và cũng bởi vì không muốn có người thứ ba chia sớt yêu thương cưng chiều và chú ý của Văn Kha, cho dù sinh mệnh bé bỏng kia là máu thịt của hắn, hắn cũng cảm thấy đố kỵ.
Nếu như có thể, hắn muốn yêu đương như vậy cả đời với Văn Kha, không muốn gia đình, cũng chẳng cần con cái. Hắn chưa hề nhận được ấm áp từ trong cái gọi là "Nhà", cũng không tin mình có thể trở thành một người cha Alpha chín chắn.
Nhưng mà, suy nghĩ này thực sự quá đỗi ngây thơ mà ích kỷ, nên dù đối mặt với người yêu thân mật nhất cũng khó mà mở miệng được.
Hàn Giang Khuyết vùi mặt vào hõm vai Văn Kha thật sâu, đoạn liếm liếm cần cổ thon gầy của Văn Kha, thấp giọng nói: "Tiểu Kha, anh muốn sinh hả?"
"Anh..."
Văn Kha cũng chần chừ. Anh bỗng nhiên hơi hiểu được cảm xúc luống cuống khi Hàn Giang Khuyết nói "Em không biết".
Bởi vì thật sự không biết chứ không phải không muốn sinh, đương nhiên không phải.
"Chẳng qua là anh cảm thấy chuyện này quá đột ngột, anh chưa chuẩn bị được cái gì cả. Vả lại, anh thật sự rất muốn làm tốt Tình cuối... Anh đã tốn rất nhiều tâm tư trên đó, mặc dù như Phó Tiểu Vũ đã nói app này còn thiếu sót rất nhiều, nhưng anh vẫn nguyện ý đánh đổi. Chỉ cần có thể phát hành nó, chỉ cần có thể thôi, anh sẽ cố hết sức để thử."
Nói đến đây anh không kìm được mà khẽ thở dài: "Nếu như, nếu như có thể mang thai muộn một chút thì tốt rồi."
Dường như cuộc đời luôn có rất nhiều nỗi bất đắc dĩ kỳ quái thế này. Vốn là quà tặng mà ông trời ban cho, nhưng hết lần này đến lần khác nó cứ tới không khéo vậy đấy.
Rõ ràng đã lên kế hoạch những chuyện cần làm xong xuôi hết rồi, nhưng lần nào cũng có những tình huống đột ngột xảy ra như vậy.
Hình như con người thực sự không thể nào đi theo quỹ đạo đã định lúc trước.
Nghĩ đến đây, cũng không biết nên cảm thấy sầu lo hay vui sướng.
Một lát sau, Văn Kha bỗng bực bội cắn tai Hàn Giang Khuyết một cái, nhỏ giọng nói: "Hàn Tiểu Khuyết, nếu... Một tháng sau phát hiện thật sự mang thai, vậy, vậy anh phải sinh à?"
Hàn Giang Khuyết im lặng một hồi, cuối cùng vẫn nói: "Nghe anh cả."
Văn Kha không thỏa mãn với câu trả lời này, anh cúi đầu xuống cắn mạnh hơn xíu, nhưng giọng điệu vẫn rất mềm mại: "Vậy nếu anh sinh, em sẽ thích bé con chứ?"
"...." Hàn Giang Khuyết che tai lại, vẫn tiếp tục im lặng.
Có lẽ trải qua một phen suy nghĩ rất lung, cuối cùng hắn vẫn thành thực đáp lời dù không quá tình nguyện: "Có lẽ là có."
Hắn dừng một chút, lại bổ sung điều kiện: "Tốt nhất là giống anh."
"Thật hả?"
Văn Kha nở nụ cười, trong mắt anh ánh lên một tia ngọt ngào, đoạn kề sát trán mình lên trán Hàn Giang Khuyết, làm nũng: "Thế phải sinh một bé hươu cao cổ nhỏ hả?"
"Ừm." Hàn Giang Khuyết ôm eo Omega. Bởi vì miêu tả đó mà trong lòng hắn bỗng mềm nhũn, và không nhịn được bắt đầu lặng lẽ tưởng tượng một chút...
Nếu là một tiểu Văn Kha, như vậy lúc nhỏ bé con nhất định sẽ là một cục bông mềm mềm tròn trịa, sẽ rất đáng yêu.
"Nhưng nếu giống anh thì không đẹp đâu. Giống em mới tốt đấy Hàn Tiểu Khuyết – Nếu giống em, nhất định bé con sẽ là đứa trẻ xinh đẹp nhất trên thế giới. Ít nhất thì chắc chắn phải được di truyền đôi mắt này của em mới được."
Văn Kha lẩm bẩm. Nói đến đây, anh không nhịn được lại giơ tay sờ mặt mày Hàn Giang Khuyết.
Tròng mắt đen láy thẳm sâu, đôi mắt phượng hẹp dài sắc sảo, lúc nhìn người khác thì chăm chú và trong sạch tựa như ánh mắt của động vật hoang dã.
Đây là đôi mắt xinh đẹp khiến anh nhớ thương từ hồi trung học.
"Không được." Nhưng lúc này Hàn Giang Khuyết lại để bụng, hắn nói một cách không mấy vui vẻ.
"Gì cơ?" Văn Kha sửng sốt.
"Em nói, em không muốn di truyền cái này cho nó." Hàn Giang Khuyết nheo mắt nói chẳng hề khách sáo: "Sao nó lại phải có đôi mắt giống em chứ."
"...."
Dường như chàng Alpha cao to này hoàn toàn không có ý thức của người làm cha, thậm chí chẳng muốn cống hiến gen của mình, còn khá bất mãn với bé con tương lai có thể sẽ di truyền đôi mắt giống mình.
Văn Kha vừa tức vừa buồn cười, anh cố ý nghiêm mặt nhéo mũi Hàn Giang Khuyết một cái, nói: "Hàn Giang Khuyết, sao em hẹp hòi thế hả, ngay cả gen cũng chẳng nỡ cho cục cưng của chúng mình? Chẳng lẽ chỉ cho phép mình em xinh đẹp nhất?"
"Đương nhiên." Hàn Giang Khuyết thẳng thắn gật đầu, hắn rất tự nhiên dùng tay nâng mông Văn Kha rồi ôm ghì anh vào lòng, sau đó nghiêm túc nói: "Văn Kha, anh chỉ có thể thích em nhất thôi."
Cuối cùng Văn Kha vẫn không nhịn cười nổi, anh tiến tới hôn lên hàng mi của Hàn Giang Khuyết, sau đó là đôi môi mỏng, lập tức hai người cùng hôn nhau đầy thân mật.
Lúc còn chưa xác định được mang thai hay chưa, hắn đã bắt đầu ghen tị với con của mình rồi đó.
Hẳn Hàn Giang Khuyết sẽ là một ông bố Alpha khiến người ta rất bận tâm lo lắng.
Văn Kha vừa hôn vừa vụng trộm nghĩ.
....
Mấy ngày kế tiếp, Văn Kha vẫn quyết định để chuyện chưa xác định được qua một bên, sau đó dùng hết sức vào việc cải thiện đề án Tình cuối.
Mặc dù những ý kiến Phó Tiểu Vũ đưa ra đều rất gay gắt, nhưng chính xác là Văn Kha cũng rút ra được rất nhiều bài học kinh nghiệm từ đó.
Thực ra anh hiểu rất rõ nhược điểm của mình là ở chỗ không học đại học một cách bài bản, mặc dù những năm qua anh vẫn đang cố gắng muốn đuổi kịp bước chân của thế giới bên ngoài. Nhưng những trải nghiệm của anh đã định trước trong hệ thống kiến thức mà anh có sẽ tồn tại rất nhiều nhược điểm và kẽ hở...
Ví dụ như hiểu biết rất ít ỏi về thương mại, hoặc ví dụ như ý tưởng thiết kế quá ngây thơ.
Cho nên những ngày gần đây, anh lại lần nữa bắt đầu điều chỉnh dự án của mình trên quy mô lớn. Anh muốn căn cứ vào ý kiến của Phó Tiểu Vũ để xem làm thế nào để xây dựng một hệ thống thực hiện.
Đương nhiên đây là một chuyện rất tốn sức lực, nhưng dần dần Văn Kha cũng có manh mối. Sau khi có một phần ý tưởng, anh gọi điện thoại cho Phó Tiểu Vũ.
Lần gọi điện này anh không thông qua Hàn Giang Khuyết, mà trực tiếp liên hệ với Phó Tiểu Vũ. Mặc dù giao tiếp thương mại là một chuyện rất lạ lẫm với anh, cũng rất thấp thỏm, nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa thì anh cũng cảm thấy làm vậy sẽ tốt hơn.
Anh không muốn làm một người được Hàn Giang Khuyết trung gian giới thiệu, mà thật sự muốn dùng thân phận người tìm kiếm đầu tư để tiếp xúc với Phó Tiểu Vũ.
Mà dường như Phó Tiểu Vũ không ngờ Văn Kha lại nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc để lần nữa cải tiến đề án nhanh đến vậy. Sau khi nghe qua suy nghĩ ban đầu của Văn Kha, y im lặng một lúc rồi mới đáp ứng sẽ gặp Văn Kha vào tuần sau.
Đương nhiên Văn Kha rất phấn khởi vì nhận được cơ hội thứ hai, mấy hôm nay anh bận rộn vì app, nên không có nhiều thời gian để thân mật với Hàn Giang Khuyết. Mà hình như hắn cũng bắt đầu có việc bận, mấy hôm liền ở bên ngoài. Văn Kha hỏi ra mới biết được hắn đang xử lý chút vấn đề liên quan đến tiền bạc ở ngoài.
Chiều chủ nhật, Văn Kha đang ngồi trên tấm thảm lông trong phòng khách để gọi điện thoại cho một người bạn quen trước đó khi thực hiện kế hoạch Future, muốn nói chuyện về vấn đề thực hiện Tình cuối.
Khi vào cửa, Hàn Giang Khuyết đã thấy Omega của mình mặc chiếc áo lông mỏng màu trắng nằm trên chiếc thảm lông vàng nhạt. Anh vểnh hai chân lên, lộ ra đoạn mắt cá chân thanh mảnh, và đang phấn khởi nói về suy nghĩ của mình.
Ánh nắng chiều rọi vào một bên khuôn mặt dịu dàng của Văn Kha, khiến cảnh tượng đẹp đến mức có phần không chân thực.
Hàn Giang Khuyết không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đi tới từ phía sau, kế đó đặt đầu lên nằm ngửa trên tấm lưng thon thả của Văn Kha. Mông của Văn Kha tròn và vểnh cao, nhưng eo lại rất thon, vị trí giáp giữa mông và eo vừa vặn có thể để hắn gác đầu một cách thoải mái.
Văn Kha giật nảy mình, anh quay đầu lại nhẹ nhàng đẩy Hàn Giang Khuyết hai lần, nhưng vì đang gọi điện thoại nên sau khi đẩy hai lần không ra cũng đành coi như thôi.
Hàn Giang Khuyết nằm một lát, bỗng nhiên nghiêng đầu dùng tay kéo chiếc quần ngủ lỏng lẻo của Văn Kha xuống...
Giống như đang nằm trong thung lũng, đối mắt với gò núi trắng trắng tròn tròn.
Hắn không nhịn được nhẹ nhàng gặm cắn mông Omega.
Văn Kha lập tức hoảng sợ nảy mình lên, tiếng nói chuyện cũng không khỏi lắp ba lắp bắp. Anh đành dùng một tay cầm điện thoại, tay kia thì che mông mình một cách tội nghiệp.
Hai người dằn vặt anh tới em đi trong chốc lát, dường như Hàn Giang Khuyết cũng thấy mệt mỏi, bèn cứ thế bình thản nằm trên lưng Văn Kha, tựa mặt lên cặp mông ấm áp mềm mại của anh rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Chờ đến khi Văn Kha cúp máy quay người lại mới phát hiện chàng Alpha gây chuyện nãy giờ đã ngủ trên người mình, muốn tính sổ đã không còn kịp.
Thế là anh nâng đầu Hàn Giang Khuyết lên, lặng lẽ thoát thân.
Có điều vừa đứng lên và ngắm nhìn dáng vẻ say ngủ bình an của Hàn Giang Khuyết, Văn Kha lại cảm thấy lòng mình mềm nhũn. Anh vào phòng ngủ ôm chiếc chăn dày dặn mềm mại ra, rón rén nằm xuống cạnh Hàn Giang Khuyết rồi đắp chăn lại. Anh cởi hết tất của mình và Hàn Giang Khuyết ra, sau đó giẫm chân trần lên mu bàn chân hắn, dịu dàng ôm người thương vào ngực mình.
Cứ thế, dưới ánh nắng chiều ấm áp, hai người nằm trên chiếc thảm lông trong phòng khách cùng chìm sâu vào giấc ngủ dịu dàng.
__________________
Người post: Yến Nhi