Cô Du khá căng thẳng, nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế dài muốn nhường chỗ cho Hàn Giang Khuyết.
Hàn Giang Khuyết không hề ngồi xuống, dù hắn đang đứng trước mặt Trác Viễn nhưng hình như không thấy gã. Đôi mắt đen láy của hắn từ đầu đến cuối vẫn nhìn Văn Kha.
Trác Viễn cũng chăm chú nhìn Hàn Giang Khuyết. Từ hồi học cấp ba, gã đã cực kỳ căm ghét Hàn Giang Khuyết.
Đến nỗi cho tới tận hôm nay, cảm giác ấy vẫn chưa từng thay đổi.
Giao chiến giữa Alpha thường là im hơi lặng tiếng nhưng lại tàn khốc quá đỗi, bởi vì pheromone sẽ không thể nào lừa gạt được.
Trong thời đại này, pheromone giữa Alpha và Omega đã được các chuyên gia nghiên cứu sinh học phân loại rất chính xác.
Trác Viễn và Văn Kha đều thuộc hệ thực vật, những người này có pheromone ôn hòa khiêm tốn, rất dễ hòa hợp với các pheromone hệ khác, nên độ phù hợp giữa Văn Kha với Trác Viễn mới cao đến 83%.
Nhưng đối với Alpha, pheromone hệ thực vật quá bình thường vốn không phải là chuyện đáng để kiêu ngạo.
Mà Hàn Giang Khuyết có pheromone thuộc hệ rượu điển hình.
Pheromone hệ rượu cấp thấp thường có mùi quá mạnh, mạnh đến nỗi Omega sẽ không thoải mái. Còn mùi trên người có hệ rượu cấp cao hơn sẽ không lộ ra ngoài quá nhiều, nhưng lại có cảm giác tồn tại mạnh nhất trong hơn mười hệ pheromone, bá đạo khôn kể.
Kể từ khi Hàn Giang Khuyết vừa tới gần, mùi hương pheromone tuy lạnh nhạt nhưng có tính công kích mạnh đã triệt để áp chế mùi thủy tiên nhợt nhạt trên người Trác Viễn.
Không có Alpha nào lại đi thích cảm giác này.
Nhưng Trác Viễn biết, gã đã không còn là cậu Alpha sa sút cùng cả gia đình rời nhà trốn trong một thị trấn nhỏ năm đó nữa.
Trác gia đã trở lại như xưa, mà gã cũng hoàn toàn chiến thắng Hàn Giang Khuyết.
Thế là gã chủ động giơ tay ra với Hàn Giang Khuyết: “Khéo quá nhỉ bạn học cũ.”
Đương nhiên Trác công tử có kiêu ngạo của mình, ví dụ như chiếc Patek Philippe trên cổ tay gã nom rất đáng chú ý.
Lúc này Hàn Giang Khuyết mới rời mắt khỏi Văn Kha, đầu tiên hắn bình thản bắt tay Trác Viễn, sau đó hơi chần chừ giơ tay với Văn Kha.
“Văn Kha.” Giọng của hắn rất trầm, sau đó nhìn Văn Kha thật sâu: “Đã lâu không gặp.”
“Đã, đã lâu không gặp.” Văn Kha thì thào.
Ngón tay anh run nhè nhẹ, lúc chạm phải bàn tay ấm áp của Hàn Giang Khuyết, trong lòng anh đột nhiên hiện lên bảy chữ –
Gặp lại sau bao năm xa cách.
Hóa ra anh và Hàn Giang Khuyết cũng có một ngày gặp lại sau bao năm xa cách.
Lúc này Trác Viễn đứng bên cạnh bỗng mở miệng: “Đúng là chúng ta đã lâu lắm không gặp nhau rồi nhỉ Hàn Giang Khuyết, có điều sao cậu cũng ở chỗ này?”
Nói đến đây, gã quan sát Hàn Giang Khuyết một chút rồi nheo mắt thử dò xét: “Chắc là không làm việc ở đây đâu ha?”
Hiển nhiên câu nói này có hơi không nể mặt, nhưng Hàn Giang Khuyết lại trả lời rất quả quyết: “Đúng thế.”
Sau khi nghe thấy đáp án, Trác Viễn không khỏi mỉm cười, ấy là một nụ cười nhẹ nhàng phong độ đúng tiêu chuẩn Trác Viễn: “Nói thế nghĩa là cậu làm cố vấn gì gì đó ở chỗ này à? Không ngờ cậu lại chọn nghề thế này đấy Hàn Giang Khuyết, một nghề... Thật đặc biệt. Dẫu sao nom cậu cũng đâu giống một người sẽ phục vụ người khác, lại còn là một Alpha nữa chứ, thật sự khiến người ta bất ngờ đúng không? À còn nữa, hôm nay tôi với Tiểu Kha đến là muốn tìm một cố vấn LM để giúp em ấy vượt qua kỳ suy nhược pheromone. Thế nào, cậu có cố vấn nào tương đối giỏi để giới thiệu cho bạn học cũ không? Giá cả không phải là vấn đề.”
“Anh Trác.” Rốt cuộc Văn Kha không thể nhịn được mà thấp giọng kêu một tiếng. Giọng của anh rất không vui, nhưng vẫn cố gắng không gọi thẳng tên để chừa đường lui cho Trác Viễn.
Cho dù Trác Viễn là một kẻ hơi đạo đức giả, nhưng cũng rất ít khi bộc lộ sự khinh thường rõ rệt đến thế.
Nhưng thực sự gã không giấu nổi.
Lòng tự trọng của Alpha trong tuổi dậy thì là một thứ rất buồn cười, dù có nhiều tiền, học hành giỏi giang bao nhiêu đi chăng nữa cũng chẳng quan trọng bằng sức hấp dẫn trong mắt bạn bè đồng trang lứa.
Hàn Giang Khuyết vĩnh viễn là một chiếc dằm trong tim của Trác Viễn.
Một thằng nhóc nghèo nàn sống trong gia đình đơn thân, lại còn học dốt và xấu tính. Nhưng hết lần này đến lần khác, tất cả các Omega lại lén lút thích hắn.
Trác Viễn rất căm hận bản thân mình hồi trung học. Nhà họ Trác vốn không ai bì nổi của gã phải trốn đến một thị trấn nhỏ tránh họa, khi đó gã còn cho rằng cả đời mình sẽ chỉ như thế.
Dường như thời trưởng thành của gã luôn luôn u ám, giống sắc trời mùa đông trong ba năm ở thị trấn phía Bắc kia, mãi mãi là màu xanh đen tăm tối.
Trác Viễn không rõ mình bắt đầu thích cậu trai Văn Kha dịu dàng xuất sắc từ khi nào. Khi đó gã nghĩ Văn Kha là Beta, mà tình cảm yêu thích ấy sâu đậm đến nỗi thậm chí gã còn lén lút nghĩ, cho dù phải kết hôn với một Beta, gã cũng đồng ý.
Nhưng từ đầu đến cuối Văn Kha mà gã thích vẫn cứ kề cận Hàn Giang Khuyết.
Giống như một con chó.
Gã sẽ thầm mắng Văn Kha giống một con chó, nhưng gã vẫn thích Văn Kha. Cái cảm giác chửi mắng người mình yêu thật sự rất khó tả.
Về sau, gã có được Văn Kha, Trác gia cũng trở lại, gã lại lần nữa trở thành quý công tử nhà giàu.
Gã đã chiến thắng hết mọi thứ rồi.
Nhưng gã vẫn luôn luôn căm hận ba năm cấp ba ấy. Trong ba năm vốn là khi lòng tự ái thiếu niên cao ngút trời, gã vẫn luôn tự ti trước mặt Hàn Giang Khuyết.
Gã nghĩ, tận sâu trong đáy lòng, mình vẫn luôn hận Văn Kha và Hàn Giang Khuyết –
Tự ti của gã, là do hai kẻ ấy cùng nhau tạo thành.
Rốt cuộc bây giờ gã cũng có thể giẫm Hàn Giang Khuyết dưới lòng bàn chân, sao gã có thể che giấu nổi.
Giọng của Trác Viễn gần như là phấn khích, trong những lời gã nói ra, mỗi một nhịp ngắt nghỉ, mỗi một câu hỏi lại đều đẫm mùi dương dương đắc ý.
Gã muốn coi thường Hàn Giang Khuyết đấy.
Một Alpha đi phục vụ Omega, là nghề nghiệp hèn hạ và buồn cười nhất trong con mắt người đời, đương nhiên gã có thể coi thường Hàn Giang Khuyết.
Nhưng Hàn Giang Khuyết không bị chọc giận, hoặc có thể nói, trong thế giới của hắn giống như không có cái người tên Trác Viễn.
Hắn chỉ nghiêm túc nhìn Văn Kha: “Anh ly hôn rồi ư?”
Cả người Văn Kha căng lên, tựa như có gai ở sau lưng. Hầu kết anh nhấp nhô lên xuống, anh không biết nên đối mắt với cặp mắt đen láy kia của Hàn Giang Khuyết như thế nào.
Hàn Giang Khuyết khác với Trác Viễn.
Trác Viễn luôn lưỡng lự, lúc nói chuyện ánh mắt thường nhìn lung tung, sức sống trên người tựa như có thể tiêu tan bất cứ lúc nào.
Nhưng Hàn Giang Khuyết lại rất chăm chú.
Trong thế giới của hắn chỉ có hai loại người, một là những kẻ hắn không muốn nhìn đến một chút, và người mà hắn sẽ chăm chú nhìn.
Có đôi khi Văn Kha đã nghĩ, rốt cuộc Hàn Giang Khuyết có biết mình có một đôi mắt đẹp đến nhường nào không, rất giống một chú sói con trong lòng không nghĩ suy chuyện gì khác.
Mười năm trước, anh cũng đối mặt với đôi mắt đen láy ấy, rồi lắp bắp nói: “Hàn Giang Khuyết, tôi, tôi ở bên Trác Viễn rồi.”
Hàn Giang Khuyết đeo cặp bên vai một cách hững hờ, lạnh lùng nhìn anh. Khi đó trong mắt Hàn Giang Khuyết có lẽ là khinh thường, cũng có lẽ là căm ghét nhiều hơn chút.
“Liên quan đéo gì đến tôi.”
Văn Kha nhớ rõ Hàn Giang Khuyết đã nói với mình như vậy.
Trái tim anh lập tức rơi từ trên cao xuống, nát vụn tan tành.
Nghĩ đến những ký ức trong quá khứ kia, Văn Kha bất giác xoắn chặt mấy đầu ngón tay. Anh cảm thấy rất rất có lỗi. Đối với tất cả mọi chuyện anh không tìm được người nào cần nhận được lời xin lỗi, nhưng lại cảm thấy rất có lỗi.
Anh cũng không muốn để Hàn Giang Khuyết thấy mình trong tình trạng thế này, nếu như có thể, anh rất hi vọng giờ phút này mình có thể biến mất không còn dấu vết.
“Văn Kha, anh đã ly hôn rồi ư?” Hàn Giang Khuyết lại hỏi lần nữa.
“Đúng thế, chúng tôi đã ly hôn, Tiểu Kha vừa thực hiện phẫu thuật bóc tách dấu hiệu.” Trác Viễn nghiêng người sang, lại hỏi: “Sao thế? Câu lạc bộ nổi tiếng như LM mà không có ai có thể đề cử à? Hàn Giang Khuyết, đồng nghiệp của cậu không có ai thích hợp hả?”
Lúc này cô Du vẫn đứng bên cạnh hơi hoảng sợ vì Trác Viễn, cô vừa muốn mở miệng nói gì đó đã bị Hàn Giang Khuyết phất tay chặn lại.
“Đương nhiên là có người thích hợp.”
Cuối cùng Hàn Giang Khuyết cũng rời mắt, hắn hơi ngừng một chút rồi bình tĩnh nói: “Tôi là được rồi.”
Câu nói này vừa thốt lên, tất cả mọi người đều bất giác sửng sốt.
“Không, không được.” Văn Kha lập tức mở tròn mắt, anh vốn không kịp nghĩ thêm gì đã lập tức từ chối.
Lúc này Trác Viễn cũng phản ứng lại, gã không lập tức tỏ thái độ mà kinh ngạc nhìn Hàn Giang Khuyết, sau đó nở nụ cười nghiền ngẫm: “Nhưng cô Du lễ tân đây đã nói tình trạng Văn Kha lại cần Alpha có pheromone ôn hòa bầu bạn. Hàn Giang Khuyết, pheromone hệ rượu cho đến giờ không được gọi là ôn hòa đúng không nhỉ?”
“Trác Viễn, tôi không thuộc hệ rượu bình thường.”
“Tôi là hệ rượu cấp S.”
Hàn Giang Khuyết ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn lướt qua Trác Viễn: “Bất cứ pheromone hệ nào đến cấp S cũng không còn khuyết điểm nữa, đủ sức che chở cho một Omega trong kỳ suy nhược. Văn Kha ở chỗ tôi sẽ rất thoải mái.”
Hai chữ cấp S vừa xuất hiện, Trác Viễn bỗng không còn cách nào duy trì được phong độ và cảm giác ưu việt vừa rồi. Vào thời khắc ấy, dường như gã đột ngột quay lại thời trung học đầy chán nản.
Gã lần nữa chạm vào nguồn gốc của sự tự ti kia.
Cấp S, gã vẫn luôn biết nhất định chất lượng pheromone của Hàn Giang Khuyết sẽ rất tốt, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ là cấp S.
Trong mắt gã hiện lên một tia âm u và độc ác, đoạn gằn từng chữ: “Thật à? Alpha cấp S đi bán thân hẳn có mức giá cao lắm ấy nhỉ?”
_________________________________
Đọc Trong ngục ngoài lao xong khóc sưng hết cả mắt và mất ngủ nên gõ được 3 chương rồi post hết luôn, mai vẫn 1 chương/ ngày. Mọi người đọc truyện vui vẻ.