Sau quyết định của Hạ Hành Tri, chuyện kế tiếp là thảo luận phân phối lợi ích cụ thể và đầu tư vốn của cả hai bên. Đương nhiên vấn đề này phải cần một khoảng thời gian để bàn bạc, thậm chí Văn Kha cũng cần thời gian để đăng ký công ty, nên anh và Lam Vũ tạm định một tháng tới sẽ quyết định ký kết hợp đồng chi tiết.
Nhưng dù những việc nhỏ không đáng kể thế nào, hết thảy đại cục đã kết thúc.
Lúc ra khỏi tòa nhà Lam Vũ, ánh nắng chiều phản chiếu trên nền nhà cẩm thạch, lóe lên từng quầng sáng lóa mắt.
Chiếc Bentley màu trắng đã đỗ trước cổng, nhưng trước khi lên xe Văn Kha chợt đứng lại đỡ lấy cửa xe.
Anh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ánh mặt trời chói chang.
Có lẽ không có bất cứ ngôn từ nào có thể hình dung được tâm trạng lúc này của anh.
Lúc này, nếu là một thanh niên trẻ trung 21 tuổi vừa tốt nghiệp gây dựng sự nghiệp thành công, thì nỗi vui sướng bây giờ hiển nhiên sẽ rạng ngời lớn lao, sẽ thuần túy và đơn giản.
Nhưng tâm trạng của anh lại ngũ vị tạp trần.
Anh sinh ra giữa một gia đình đơn thân, nhưng trong quá trình trưởng thành nương tựa bên mẹ, từ đầu đến cuối anh vẫn được tắm mình trong tình yêu thương dịu dàng sâu thẳm, không cảm thấy mình khiếm khuyết gì.
Điều khác biệt duy nhất có lẽ là từ bẩm sinh, bản năng của anh đã càng nỗ lực tự mình cố gắng vươn lên hơn so với những đứa trẻ khác.
Từ tiểu học đến cấp ba, anh đều luôn phấn đấu. Thành tích trong ba năm cấp ba của anh thậm chí chưa từng rơi khỏi top 5.
Tính cách Văn Kha khiêm tốn hướng nội, nên những năm tháng ấy anh rất ít khi thể hiện dáng vẻ tài năng rỡ ràng, nhưng đương nhiên trong lòng anh đã từng hăm hở bừng bừng ý chí.
Tâm tư tuổi trẻ rất đơn giản, anh tin vào giá trị thực hiện giản dị, tin rằng ông trời sẽ đền bù cho người cần cù.
Nhưng từ trước đến giờ hiện thực không phải là công thức toán học bất biến.
Người có xuất sắc đến đâu đi chăng nữa, lúc tuổi vừa tròn mười tám cũng sẽ chẳng hiểu thấu cuộc đời phức tạp.
Giới tính, hôn nhân, còn cả tai họa ập đến bất ngờ, cả đời này sẽ chịu rất rất nhiều long đong lận đận, để cuối cùng trọn đời chẳng thể thứ tha.
Giờ đã là mười năm ròng rã trôi qua.
Ấy là mười năm mất mát.
Nếu nói mười năm ấy là thất bại thảm hại từ đầu đến cuối, chi bằng nói nó tựa như một nỗi ngỡ ngàng. Anh không biết mình nên theo đuổi cái gì, cũng chẳng biết mình là ai. Anh tựa như một bóng ma thất hồn lạc phách lang thang vất vưởng giữa hôn nhân và chính bản thân mình.
Nhưng may mắn là, tất cả đã qua.
Cuối cùng anh đã tìm được bản thân mình.
Anh là Văn Kha, không phải là một Omega cấp E, cũng chẳng phụ thuộc vào bất cứ kẻ nào.
Anh chỉ là Văn Kha.
Cuối cùng thời gian cũng không phụ, hết thảy vẫn chưa muộn màng...
"Văn Kha, sao thế anh...?"
Có lẽ vì Văn Kha đứng hơi lâu, Hàn Giang Khuyết bèn mở miệng hỏi.
Văn Kha ngẩng đầu lên, trong mắt anh có ý cười, nhưng từ trong sâu thẳm lại chứa một vệt nước lấp lánh mơ hồ.
"Nhất định hôm nay chúng ta phải ăn mừng!" Lần đầu tiên Omega biểu lộ hào khí của người làm ông chủ, mà vệt nước kia cũng nhanh chóng bị thu lại. Văn Kha cười nói: "Đi, uống thật sảng khoái, để tôi mời."
....
Đêm hôm đó, bốn người trong đội Tình cuối thực sự hoàn toàn thả lỏng.
Trải qua một tháng làm việc khổ cực, cuối cùng thành phẩm tất cả mọi người cùng cố gắng có thể nhận được khẳng định vững chắc và nhanh chóng của Lam Vũ, điều này quả là một chuyện quá ư vui vẻ.
Ngay cả Phó Tiểu Vũ cũng thay đổi dáng vẻ nghiêm túc làm việc thường ngày, để cùng quẩy chung với mấy người Văn Kha.
Đầu tiên bốn người đến một pub cao cấp khá nổi tiếng ở khu Bắc thành phố. Văn Kha đang mang thai bị Hàn Giang Khuyết quản nghiêm ngặt, nên cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ đổi sang Coca Cola không đường và nước ép dưa hấu.
Nhưng bình thường Phó Tiểu Vũ và Hứa Gia Nhạc vốn đã là kiểu người thích uống, bữa tiệc chúc mừng lần này hai người trực tiếp gọi hơn ba mươi shots rượu mạnh, bartender bày la liệt từng chiếc ly nhỏ trên bàn, nom rất hoành tráng.
Sau khi uống mấy ly, Phó Tiểu Vũ tiến vào sàn nhảy trước tiên.
Y có vóc dáng cao gầy thon thả, chiếc áo sơ mi lụa được cởi một viên để lộ cặp xương quai xanh xinh đẹp, trông vô cùng quyến rũ dưới ánh đèn lấp lánh.
Văn Kha ngắm một chút, bỗng thấy khá ước ao, thế là cũng kéo tay Hàn Giang Khuyết cùng tiến vào sàn nhảy.
Cho đến giờ anh không có thiên phú vũ đạo, trước đó còn bị Hàn Giang Khuyết nói giống như một chú hươu cao cổ lắp lò xo. Nhưng có lẽ vì thực sự rất vui, nên anh không thèm quan tâm đến ánh mắt của những người khác. Có đôi khi anh không nhảy đúng nhịp, thế mà vẫn quên mình nhảy tưng tưng tới lui trên sàn.
Hàn Giang Khuyết vừa buồn cười vừa cảm thấy căng thẳng vì biết Văn Kha đã mang thai, hắn dùng hai tay vòng qua eo Omega của mình, cuối cùng dứt khoát nâng mông Văn Kha bế anh lên cao, thấp giọng lặp đi lặp lại: "Chậm chút, chậm chút nào, cẩn thận con mình chứ anh."
Hứa Gia Nhạc là người tham dự cuối cùng.
Tuy nói tiến sĩ Hứa kết hôn nhiều năm nom thì hào hoa phong nhã, nhưng thực ra trước khi cưới, Hứa Gia Nhạc cũng là kiểu Alpha từng dạo chơi khắp nhân gian, nên rất quen thuộc với những clubbing kiểu này.
Có lẽ giữa cao thủ và newbie vốn đã có khoảng cách, thế là Hàn Giang Khuyết ôm Văn Kha chỉ biết nhảy cà tưng hoàn toàn không đúng nhịp điệu, còn Hứa Gia Nhạc và Phó Tiểu Vũ cùng dán lấy nhau dập dìu một cách hết sức tự nhiên.
Bốn người cùng chơi đến khuya, nhưng sau khi ra ngoài pub hứng gió lạnh, men rượu cũng tan không ít, thế là Hứa Gia Nhạc đề nghị đi ăn khuya.
Văn Kha xem định vị rồi nói chi bằng đến quán đồ nướng ở Thế Gia chọn đồ ăn, sau đó về nhà tụ tập tiếp.
Vậy nên cả bốn người cùng quay về căn nhà ở Thế Gia bày biện đồ ăn.
Về nhà càng thêm thả lỏng, bốn người vừa ăn đồ nướng vừa đấu địa chủ, người thua bị phạt một cốc bia.
Đương nhiên Hàn Giang Khuyết và Văn Kha thành một đội, nhưng Văn Kha không thể uống, nên một khi thua Hàn Giang Khuyết phải chịu phạt. Có điều mặc dù Hàn Giang Khuyết là Alpha hệ rượu, tửu lượng lại rất bình thường, sau khi uống hết lần này đến lần khác, mặt hắn đã đỏ rực.
"Tiểu Kha, ván này mình có thể thắng không....?"
Hàn Giang Khuyết ghé khuôn mặt bỏng rẫy của mình xuống bàn, hắn ngốc nghếch nắm tay Văn Kha, vừa nhìn quân bài vừa rưng rưng hỏi: "Sao, sao anh chỉ có một quả bom vậy?""
"Sao, sao em lại nói ra hả!" Văn Kha vừa bị gọi địa chủ yếu đến bốc khói, vừa bị tiết lộ quân bài, anh giận đến nỗi dùng tay bịt chặt miệng Hàn Giang Khuyết.
"Ha ha ha ha ha." Hứa Gia Nhạc cười cong cong đôi mắt: "Có nội ứng kìa."
Đúng lúc này, điện thoại của hắn bỗng đổ chuông. Hứa Gia Nhạc cúi đầu nhìn thoáng qua, trước tiên khẽ ngây ra một lúc, sau đó lập tức nói: "Tôi phải nghe điện thoại đã, là Cận Sở."
Nói đoạn hắn đứng dậy nhanh chân đi ra ngoài ban công.
Ban đầu còn nghĩ chỉ nghe một cú điện thoại đơn giản mà thôi, nhưng Hứa Gia Nhạc đã đi được mười phút, Văn Kha cảm thấy không đúng lắm, bèn tìm cơ hội đứng dậy ra ban công.
Gió đêm cuối thu rất lạnh, mà dường như Hứa Gia Nhạc không cảm nhận được, cứ thế đứng cạnh lan can.
Hắn cầm điếu thuốc trên tay, điện thoại để ở một bên, hiển nhiên đã cúp máy.
"Sao thế?" Văn Kha lo lắng bước tới, nhẹ giọng hỏi: "Cận Sở đã xảy ra chuyện gì hả?"
"Không phải." Hứa Gia Nhạc trả lời ngắn gọn.
"Vậy là... Bé Nam Dật thế nào rồi?"
"Thằng bé không sao." Hứa Gia Nhạc quay đầu lại rít một hơi thuốc, nhưng lập tức nhớ đến chuyện Văn Kha mang thai bèn nhanh chóng bóp tắt điếu thuốc. Hắn im lặng một lúc, cuối cùng thấp giọng nói: "Cận Sở bảo, em ấy vừa cùng huấn luyện viên trượt tuyết kia... Lên giường."
Văn Kha trợn tròn mắt.
Thực ra anh không kinh ngạc vì chuyện Cận Sở ở bên người khác, mà anh chỉ kinh ngạc vì ngay cả những chuyện thế này Cận Sở cũng nói cho Hứa Gia Nhạc.
Đây thực sự là một hành động lẽ thường khó mà hiểu nổi.
"Sao, sao cậu ta lại nói những thứ này với ông?" Giọng Văn Kha bỗng gay gắt: "Điều này quá kỳ quặc đúng không?"
"Em ấy..." Hứa Gia Nhạc hít một hơi thật sâu: "Em ấy cảm thấy mờ mịt."
"Là sao?"
"Cận Sở nói, rõ ràng là người mà em ấy thấy vô cùng thích, nhưng khi thực sự ân ái, em ấy lại không hề vui vẻ, thậm chí còn hơi đau. Sau khi làm xong, em ấy lại cảm thấy rất buồn, cũng không có cảm giác được quý trọng, thế nên muốn nói chuyện với tôi."
"Cậu ta hơi quá đáng rồi đấy." Mặc dù là một người hiền lành, nhưng khi nghe thấy chuyện này, Văn Kha vẫn tức giận cao giọng: "Hứa Gia Nhạc, cậu ta muốn phát triển quan hệ mới thì phải tự gánh lấy trách nhiệm. Cậu ta biết rõ ông vẫn đang dằn vặt, cũng đã chọn người khác rồi, thế mà giờ còn dùng những chuyện này để tra tấn ông à?"
"Không phải đâu Văn Kha, em ấy không muốn tra tấn tôi. Chỉ là..."
Hứa Gia Nhạc đau khổ nhìn về phía màn đêm vô tận. Có lẽ hắn đã hết cách giải thích, cuối cùng đành cúi đầu: "Em ấy là người thế đấy. Rất ngây thơ, nên có đôi khi cũng rất tàn nhẫn. Kết hôn nhiều năm như vậy, thực ra tôi thường cảm thấy mình không chỉ làm bố của Nam Dật, có đôi khi còn phải làm bố của Cận Sở."
Văn Kha nhìn Alpha đứng trước mặt mình, lần đầu tiên anh thấy ông bạn thân của mình cũng rất xa lạ.
Hứa Gia Nhạc lười biếng, nhưng cũng thông minh và tự tin. Nỗi mỏi mệt và cảm giác bất lực này rất ít khi xuất hiện trên người Alpha vốn như con cưng của ông trời.
Anh cảm thấy hơi buồn bã khó chịu, sau một hồi chần chừ mới nhẹ nhàng nói: "Nhưng hai người đã ly hôn rồi. Ông, ông thực sự không cần phải chịu trách nhiệm với cậu ta nữa, đúng không? Sau này cậu ta yêu đương thế nào, có hạnh phúc hay không chẳng còn liên quan đến ông nữa. Hay là ông thực sự muốn cứ chờ đợi như thế, đợi xem cậu ta có hồi tâm chuyển ý hay không?"
Hứa Gia Nhạc không trả lời.
Văn Kha khá nóng nảy, bèn lặp lại lần nữa: "Hứa Gia Nhạc! Ông tỉnh táo chút đi!"
"Văn Kha... Ông không hiểu đâu." Hứa Gia Nhạc thì thào: "Ông không hiểu đâu, bởi vì đến giờ tôi vẫn chưa nói cho ông hay..."
"Vì mang thai cho tôi mà Cận Sở đã phải chịu rất nhiều đau khổ, lúc sinh thai vị bị lệch, em ấy bị giày vò hai ngày mà vẫn không sinh được. Cuối cùng lúc sinh mổ khoang sinh sản của em ấy lại bị chảy máu quá nhiều, suýt nữa thì..."
"Văn Kha, cả đời, cả đời tôi vĩnh viễn không thể nào quên nổi tình cảnh ấy." Hứa Gia Nhạc đau khổ nhắm mắt lại. Trong gió đêm, bờ lưng của Alpha cao to run rẩy một cách yếu ớt, hắn nhỏ giọng nói: "Ông là Omega, nhất định ông không thể hiểu nổi nỗi sợ hãi của một Alpha khi nhìn thấy Omega của mình phải chịu nỗi đau vì sinh đẻ kia đâu. Không chỉ có sợ hãi và áy náy, mà còn cả... Tình cảm. Văn Kha, khi đó tôi đã thầm thề với lòng mình, tôi phải đối xử thật tốt với em ấy, tôi muốn đối xử tốt với em ấy từ đầu đến cuối. Cho tới giờ, tôi vẫn không quên được lời thề khi đó."
________________________
Người post: Yến Nhi