Tình Cuối

Chương 90: Chương 90




Bên Vương Tĩnh Lâm gửi đến một tin tốt, nói mình đã làm xong thủ tục nghỉ việc với bên Viễn Đằng, ngày đầu tiên của năm mới có thể bắt đầu làm việc.

Văn Kha rất vui, nhưng vẫn không quên hỏi thêm một câu rằng bên Trác Viễn có thái độ gì kỳ lạ không.

Trong điện thoại Vương Trác Lâm nói, y cảm thấy hiện giờ công ty đã khá loạn, nhân viên cấp cao nghỉ rất nhiều nên y nghỉ việc cũng không quá đột xuất. Mặc dù Trác Viễn có nói chuyện với y, nhưng cuối cùng cũng không quá cưỡng ép muốn giữ lại. Dường như suy nghĩ của gã không đặt trên chuyện này lắm, do đó hết thảy cũng coi như thuận lợi.

Nghe xong Văn Kha nhẹ nhàng thở ra, anh đã mơ hồ cảm thấy tình huống bên Trác Viễn quả thực vô cùng gay go, đến mức ngay cả Viễn Đằng cũng hỗn loạn ra nông nỗi này. Nhưng rốt cuộc chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến anh, cộng thêm sắp sang năm mới, LITE không ngừng truyền đến tin tức tốt. Văn Kha không quá để tâm mà vui vẻ hẹn gặp Vương Tĩnh Lâm ở tòa nhà Twin Stars vào ba hôm sau ngày đầu năm.

Văn Kha đã sớm hỏi hôm đầu năm Hứa Gia Nhạc và Phó Tiểu Vũ có sắp xếp gì không, bất ngờ là cả hai đều không có ý định về nhà, chỉ một mình ở lại thành phố B. Anh nghĩ một lúc rồi dứt khoát hẹn Hứa Gia Nhạc và Phó Tiểu Vũ cùng đến Thế Gia ăn lẩu đón năm mới. Hai người kia hai hôm trước có chút mâu thuẫn nhỏ vì chuyện công việc, anh nghĩ nhân cơ hội này có thể xoa dịu một chút.

Sắp xếp đó khá vội vàng, nên sáng hôm 31 Văn Kha kéo Hàn Giang Khuyết ra khỏi chăn cùng đi mua đồ ăn với mình.

Hàn Giang Khuyết không mấy vui vẻ vì không thể tận hưởng thế giới riêng với Văn Kha cùng đón năm mới, cộng thêm tật cáu kỉnh khi rời giường, thế là vẻ mặt có phần bực bội.

Nhưng sau khi đánh răng rửa mặt xong, hắn bị Văn Kha đè xuống sô pha ôm chặt lấy.

Văn Kha choàng tay qua cổ Hàn Giang Khuyết, rải từng nụ hôn liên tiếp từ phần xương mày duyên dáng đến đôi môi mỏng của hắn. Ánh mặt trời ngày đông ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu lên người đôi bên, Văn Kha thấp giọng nói: "Anh yêu em."

Hàn Giang Khuyết giật nảy mình vì lời tâm tình đột ngột, hàng mi của hắn khẽ run run.

"Anh làm gì thế hả Tiểu Kha..."

Hắn có chun chút thẹn thùng, sắc mặt vừa nhăn nhó vừa cáu kỉnh ban nãy lập tức trở thành ngượng ngùng mất tự nhiên, nhưng vẫn không kìm được mà nhỏ giọng đáp lại: "Em cũng yêu anh."

"Bảo bối có mệt không."

Văn Kha dùng tay xoa xoa mặt Hàn Giang Khuyết, cố ý nắn bóp khuôn mặt đẹp trai ấy đến dúm dó, sau đó lại cười tít mắt hôn tiếp.

"Còn chưa ra ngoài mà, mệt gì chứ." Hàn Giang Khuyết vô thức đáp.

"Anh nói đêm qua ấy." Văn Kha nhẹ giọng, âm cuối khẽ trêu chọc: "Bị anh cưỡi lên suốt có mệt không?... Có phải anh nặng lắm không?"

Hàn Giang Khuyết bị trêu không nói nên lời, chính hắn cũng hơi căm tức, thời điểm xấu hổ của hai người họ khác nhau. Văn Kha xấu hổ khi vừa làm xong, còn hắn lại thẹn thùng khi làm xong rồi, điều này dẫn đến một khi ban ngày Văn Kha dùng chuyện giường chiếu ghẹo hắn, hắn sẽ nghẹn lời.

Qua một hồi lâu Hàn Giang Khuyết mới quật cường đánh trả một câu: "Nặng, nặng chết đi được."

Nhưng vừa nói được một nửa hắn lại nghĩ mình là một Alpha, bèn lập tức tìm lại tôn nghiêm bổ sung thêm: "Nhưng mà em không có mệt."

Rốt cuộc Văn Kha không kìm được bật cười thành tiếng.

Anh cúi đầu chạm vào trán Hàn Giang Khuyết rồi nhẹ nhàng cọ xát, giống như một chú hươu con dùng cặp sừng trên đầu cọ cọ nũng nịu lấy người mình yêu nhất.

Mặc dù khi mang thai không có kỳ phát tình, nhưng lại có một nỗi khát vọng quá đỗi mãnh liệt với chuyện thân mật.

Mấy hôm nay hai người không hề có thời gian rảnh vào ban đêm, đêm nào cũng lăn qua lộn lại trong chăn. Muốn nói hoàn toàn không mệt là không thể nào, vì Omega bụng đã to không thể di chuyển được, nên việc tốn sức lực đều do Alpha đảm nhận.

Dù đang trêu chọc Hàn Giang Khuyết, nhưng Văn Kha cũng hiểu rõ điều này, thế nên việc ôm lấy Alpha của mình mà dịu dàng vuốt ve đều là đang dỗ dành người ấy.

Việc đó mang đến cho người ta nỗi hạnh phúc khó nói thành lời, cảm giác thỏa mãn xù bông mềm mềm ấy sẽ khiến đầu ngón tay cũng tê dại vì hạnh phúc, nên có sến súa thêm chăng nữa cũng chẳng sao, cõi lòng cũng sẽ không thể kìm được mà nói ra.

"Hàn Giang Khuyết, bảo bối của anh."

Văn Kha thấp giọng rủ rỉ: "Sao em lại đáng yêu thế này, đôi mắt cũng đẹp, lông mày cũng đẹp, cười lên lại còn đẹp hơn. Anh sắp ba mươi tuổi rồi, nhưng lúc nhìn thấy em tim vẫn sẽ đập thật nhanh như hồi cấp ba. Nếu bé cưng của chúng ta giống em, nhất định khi lớn lên sẽ đẹp mê hồn. Sói con của anh ơi, anh chỉ muốn ôm lấy em, mỗi phút mỗi giây đều muốn hôn em, còn muốn ngủ với em mỗi ngày, em có biết không?"

Hàn Giang Khuyết ngơ ra vì lời tỏ tình thẳng thắn liên tiếp này. Hắn chớp chớp mắt, lần này rốt cuộc cũng không kìm được nữa, bèn thẹn thùng nhếch môi mỉm cười, đôi mắt cũng cong cong đầy ngốc nghếch.

"Tiểu Kha..." Hắn thấp giọng nói bằng chất giọng khàn khàn: "Em có mua quà cho anh."

"Ban đầu em muốn tặng anh vào đêm cuối năm, nhưng nghĩ đến lúc đó Hứa Gia Nhạc và Phó Tiểu Vũ cũng ở đây..." Nói đến đó hắn thấp giọng hừ một tiếng, mặc dù vẫn còn khá để bụng, nhưng hắn không còn tức giận nữa, lập tức nói tiếp: "Không muốn tặng anh trước mặt hai người đó, nên giờ đưa cho anh luôn."

"Thật hả?" Văn Kha giật mình mở to mắt, không kìm được vội vàng hỏi: "Quà gì thế?"

Hàn Giang Khuyết vẫn luôn khá thẳng A, nên anh rất bất ngờ về việc mình cũng nhận được quà vào năm mới.

Trước kia khi còn học cấp ba, anh đã là người có phần cảm giác nghi thức, luôn nhớ rõ ngày kỷ niệm. Bất kể Giáng Sinh, năm mới, hay cả sinh nhật của Hàn Giang Khuyết, nhất định anh sẽ mua một món quà nho nhỏ cho hắn, lại nghiêm túc viết một tấm thiệp chúc mừng.

Khi đó dù sao Văn Kha cũng đang yêu đơn phương thầm kín, mà trí nhớ của Hàn Giang Khuyết kém không nhớ rõ những ngày lễ đó, những món quà nhỏ chờ rất lâu cũng ít khi nhận được, nên thi thoảng Văn Kha cũng cảm thấy hơi xót xa.

"Anh chờ em chút."

Hàn Giang Khuyết đứng dậy khỏi sô pha về phòng ngủ, Văn Kha ngồi chờ bên ngoài. Một lát sau chàng Alpha cầm hai chiếc hộp nhỏ đã được gói lại đi tới...

Văn Kha nhìn thấy, nhịp tim không khỏi tăng lên. Có một giây dưới tác dụng của tâm lý anh còn nghĩ rằng Hàn Giang Khuyết sẽ tặng nhẫn cho mình.

Nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị bỏ đi.

Vì sau khi Hàn Giang Khuyết đến gần, chỉ thấy phía trên hai chiếc hộp này là chữ Rolex nổi bật.

Là đồng hồ.

Tim Văn Kha khẽ chìm xuống, nhưng lập tức anh cảm thấy khó hiểu vì suy nghĩ thất vọng bí ẩn của mình, bèn lập tức thay đổi tâm tư.

"Ro, Rolex hả..."

Văn Kha hơi lắp bắp: "Đắt lắm đúng không?"

"Ừm."

Hàn Giang Khuyết và Văn Kha mỗi người mở một hộp ra, chỉ thấy bên trong là hai chiếc đồng hồ nam cùng kiểu. Một chiếc là đồng hồ có dây da màu đen và mặt màu vàng nâu, một chiếc là dây màu xanh đậm mặt bạc, được chế tác rất tinh xảo, nom vô cùng đắt tiền.

"Dòng Cellini* rất cổ điển, không đắt lắm. Văn Kha, sau này em sẽ mua cho anh cái tốt hơn." Hàn Giang Khuyết thấp giọng nói: "Rolex khá lạc hậu, nhưng em thích quảng cáo của nó – Timeless. Văn Kha, em muốn chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau."

Hắn cầm chiếc đồng hồ màu xanh đậm nghiêm túc đeo lên cổ tay Văn Kha, chỉ thấy bên dưới mặt đồng hồ có khắc một dòng chữ nhỏ:

Timeless – Han loves Wen.

Kế đó Hàn Giang Khuyết lại cầm chiếc màu đen kia lên đeo cho mình.

Ban đầu Văn Kha cứ nghĩ dòng chữ bên dưới mặt sẽ đổi tên hai người, nhưng không, chữ vẫn giống thế.

Han loves Wen.

Tình yêu vĩnh hằng.

Hàn Giang Khuyết mãi mãi yêu anh.

Văn Kha cúi đầu dùng ngón tay vuốt ve dây đồng hồ, đôi mắt cay cay ươn ướt.

Cho dù thế nào, đây cũng là lần đầu tiên anh nghiêm túc nhận được quà tặng của Hàn Giang Khuyết trưởng thành.

Đây là giây phút đáng giá trân trọng lưu giữ cả đời.

*Pinyin của Văn Kha là Wenke, Hàn Giang Khuyết là Hanjiangque.

__________________

Người post: Yến Nhi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.