Tình Đầu Cấm Kỵ

Chương 17: Chương 17




Diệp Hiểu Hàm không biết mình đã làm gì tội lỗi, đang đi trên đường cũng bị người bắt đi, hơn nữa từ đầu đến cuối đều muốn cô cẩn thận một chút, đừng lộn xộn, thử hỏi người nào bị cướp, sẽ không lớn tiếng gọi, sẽ không lộn xộn?

Hơn nữa lúc ấy cô còn ở cùng Đinh Gia Kỳ, xem ra cô nhất định đã bị dọa phát sợ rồi!

“Rốt cuộc mấy người từ đâu đến, có biết bắt cóc tôi sẽ có hậu quả gì không?” Lá gan Diệp Hiểu Hàm rất lớn, đối mặt với những người đàn ông cao to như thế này mà vẫn có thể mắng to, nhưng những người này vẫn thờ ơ.

“Cô Diệp, chúng tôi chỉ muốn mời cô đến đây một chuyến mà thôi, không có bắt cóc, hơn nữa chúng tôi cũng đã thông báo với người nhà cô, chỉ mượn cô một chút.” Một người đàn ông nhìn có vẻ không hung ác lắm nói với cô.

Bọn họ chỉ nghe theo mệnh lệnh mà thôi, cô có thể hợp tác một chút không, đừng lộn xộn như vậy? Nếu xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không thể gánh nổi!

Thông báo với người nhà mà vẫn không tính là bắt cóc ư, những người này xem cô là đồ ngốc sao? Hay là bọn họ quá ngây thơ, không cho đây là bắt cóc?

Diệp Hiểu Hàm phồng má nhìn chằm chằm mấy người này, sao cô có thể xui xẻo như vậy, tại sao lại bị bắt cóc chứ? Không phải ba và anh hai có rất nhiều tiền sao, tại sao vậy chứ?

“Đến rồi, cô Diệp, mới xuống xe.”

Diệp Hiểu Hàm chỉ có thể ngoan ngoãn bước xuống xe, rốt cuộc đây là đâu? Thật là hùng vĩ! Hơn nữa nơi nào cũng có núi non trùng điệp.

Kiến trúc này hình như là xây ở trên đỉnh núi, ở nơi này, muốn chạy trốn cũng khó.

Hai người đàn ông kéo tay cô, đưa cô vào.

“Mấy người có phải làm vậy không, dù sao tôi cũng trốn không thoát! Chẳng lẽ mấy người không biết tôi là phụ nữ có thai sao? Việc này làm tổn hại nghiêm trọng đến nhân quyền của tôi.” Diệp Hiểu Hàm khó chịu nhìn bọn họ, rốt cuộc những người đàn ông này muốn mang cô đi đâu?

Thật ra thì bọn họ cũng không muốn như vậy, nhưng vì không muốn để cô chạy loạn mà thôi, chỉ sợ nếu cô chạy loạn sẽ làm chính mình bị thương.

“Rốt cuộc mấy người là ai? Không giải thích gì đã bắt người ta tới, còn không nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra, đại ca của mấy người đâu? Gọi anh ta ra nói chuyện với tôi.” Diệp Hiểu Hàm hét lớn.

Dù Diệp Hiểu Hàm hét lớn cũng không có chút tác dụng, ngược lại những người đàn ông này đưa cô đến một căn phòng được thiết kế tỉ mỉ, bị bắt cóc còn được đối xử như vậy sao? Cô còn tưởng mình có bị ném vào một căn phòng nhỏ màu đen.

“Cô đợi ở đây, lát nữa sẽ rõ chuyện gì xảy ra.” Bọn họ nói xong thì đóng cửa lại.

Diệp Hiểu Hàm không hiểu bọn họ có ý gì, nếu đã đến, bọn họ thật muốn tiền chuộc, ba cô sẽ giải quyết.

Cô tò mò nhìn thiết kế của căn phòng, cô đột nhiên có một loại cảm giác quen thuộc, như có một loại hương cô quen, bây giờ cô đang đừng trong phòng khách, cãi gì cũng nghiêng về màu đen trắng, gian phòng này chắc là có người ở, nếu là phòng khách, sao có thể dùng màu đen trắng chứ?

Cô cố gắng mở một cánh cửa, phát hiện đó là phòng sách, rất rộng rãi, giống như phòng khách nhà cô vậy, trên bàn, tài liệu được sắp xếp rất cẩn thận, cảm giác rất giống Triệu Trạch Duệ, phòng sách của anh cũng rất gọn gàng.

Đột nhiên cô chép miệng, tại sao lại nhớ đến anh chứ, vì chính mình bị bắt cóc sao? Thật là, đừng nhớ, tuyệt đối không được nhớ, cô rời khỏi phòng khách, đi đến trước cửa một phòng khác.

Cô đẩy cửa ra, lập tức nhìn thấy một người đàn ông đang nằm trên giường, hơn nữa người đó còn bị thương, cô vừa liếc mắt đã lập tức nhận ra, người đó là Triệu Trạch Duệ.

Diệp Hiểu Hàm khiếp sợ nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, hai chân anh bị bó thạch cao, đầu cũng quấn băng, tay và ngực không có việc gì, nhưng hình ảnh như vậy rất dễ khiến cô rung động.

Tại sao? Tại sao anh lại nằm trên giường, hơn nữa còn bị thương?

Cô chậm rãi di chuyển, nước mắt cũng theo bước chân cô chậm rãi chảy xuống, sao anh lại bị thương nặng như vậy? Tại sao anh lại không biết tự bảo vệ mình?

Cô đứng trước giường mới hiểu được, thì ra họ bắt cô là vì muốn cô được nhìn thấy Triệu Trạch Duệ, tại sao bọn họ lại không nói thẳng chứ? Nếu như hiểu vết thương của anh nặng như vậy, cô nhất định sẽ xuất hiện.

Cô đưa tay muốn chạm vào khuôn mặt anh, nhưng còn chưa kịp chạm vào đã bị Triệu Trạch Duệ bắt được.

“Ai vậy?” Anh chậm rãi mở mắt, thấy là Diệp Hiểu Hàm, anh có chút kinh ngạc. “Sao em lại biết chỗ này?”

Diệp Hiểu Hàm nghe được giọng nói lạnh nhạt của anh, trái tim cũng thấy khổ sở, tại sao anh luôn muốn cách cô ngàn dặm?

“Anh cho rằng em muốn đến đây sao? Là mấy người bắt em đến.” Cô hất tay ra, xoay người lặng lẽ lau khô nước mắt, cô không muốn thể hiện mình còn tình cảm trước mặt anh, vì sẽ không được đáp lại.

Khi anh nói ra những lời tuyệt tình như vậy thì cô cũng nên biết anh là người thế nào, nhưng khi thấy thân thể anh toàn là vết thương, cô mới phát hiện lập trường của mình không chịu nổi một kích.

Sao cô lại xuất hiện? Triệu Trạch Duệ cho là sau khi anh nói những lời tuyệt tình như vậy với cô, cô sẽ không muốn gặp lại anh, nhưng cô lại có thể xuất hiện ở chỗ này, sau đó anh biết được, là bọn người Âu Dương Cảnh Húc đưa cô đến đây, nhưng bắt cô tới đây cũng không có tác dụng gì, thật ra thì anh cũng không muốn gặp cô, nhất là trong tình trạng này.

Cô ngồi trên chiếc ghế salon không xa giường lắm, vì không muốn cho anh biết mình mang thai, nên cô cố ý ôm gối.

“Sao anh lại bị thương?” Cô lo lắng hỏi nhưng lại cố gắng che dấu.

Triệu Trạch Duệ không phát hiện bụng cô, vì hôm nay quần áo cô mặc rộng thùng thình, hoàn toàn không thấy được.

Nhưng ngược lại, anh hiểu được giọng điệu của cô, cô muốn biết đúng không, lúc anh mớ mắt đã nhìn thấy nước mắt của cô.

“Là lúc làm nhiệm vụ.” Anh cũng không muốn nhiều lời.

“Tại sao lại để bị thương, không phải anh nên chú ý sao? Tại sao lần này lại để mình bị thương nặng như vậy? Chân anh còn bị bó thạch cao, vậy…”

Cô muốn hỏi sau này vẫn có thể đi bộ như bình thường được không, nhưng lại không thể thốt nên lời, sợ lời của mình sẽ làm tổn thương anh, hơn nữa, cô cảm thấy chính mình hỏi vậy có quá nhiều hay không, cô và anh đã hoàn toàn không còn quan hệ gì nữa.

Triệu Trạch Duệ nhìn Diệp Hiểu Hàm, một thời gian không gặp, cô còn có thể lo lắng cho anh, cô vẫn thích anh sao?

Lúc tưởng đổ, trong lòng anh luôn nghĩ đến cô, nhưng khi biết mình không có chuyện gì, anh lại không muốn gặp, sợ nhìn thấy cô, có phải anh quá mẫu thuẫn rồi không?

“Anh không sao, bác sĩ ở ‘Hoàng’ là bác sĩ giỏi nhất thế giới, chưa đến hai tháng là anh có thể đi bộ được như bình thường rồi.” Điều anh nói là sự thật, anh chưa bao giờ lo lắng cho vết thương của mình, chỉ cần anh vẫn còn sống, là anh có thể bình phục, anh cũng không trả lời cô sao anh lại bị thương.

Thật sự có thể không? Cô rất lo lắng khi nhìn bộ dạng này của anh, rõ ràng nói là muốn buông tay, nhưng trong lòng vẫn nhói đau.

“Bị thương lúc nào?”

“Năm ngày trước!” Nếu như trí nhớ của anh không sao, hơn nữa sau mấy ngày tu dưỡng, thân thể anh cũng đã tốt hơn nhiều, nói chuyện cũng không còn mệt mỏi nữa, là do thuốc đặc chế của ‘Hoàng’, tốt hơn bên ngoài nhiều.

Năm ngày trước? Ngày đó ở tiệm bánh ngọt, cô thấy không thoải mái, chẳng lẽ là vì anh, cô mới không thoải mái? Cô có nghe qua khi người thân nhất có chuyện, mình sẽ có cảm giác khổng thoải mái, chẳng lẽ là như vậy sao, vì anh?

“Anh thật sự không có chuyện gì sao? Hay anh chỉ đang dỗ dành em mà thôi?” Diệp Hiểu Hàm không chắc chắn, cô có chút sợ, đứng dậy đến gần anh.

Triệu Trạch Duệ nhìn ánh mắt lo lắng của cô, dù rất đau lòng, nhưng hai người đã chia tay, anh cũng không nên lưu luyến mới phải, có lẽ cô vẫn thích anh, có lẽ không yêu, nhưng anh vẫn thật sự không thể yêu cô.

“Anh thật sự không sao, nhưng vết thương này hoàn toàn không là gì với anh, chỉ cần chăm sóc tốt, anh sẽ khỏe.” Triệu Trạch Duệ không muốn khiến cô khổ sở, nhưng lại không dám nói điều gì khiến cô hiểu lầm.

Giữa bọn họ thật sự không còn điều gì để nói sao? Điệp Hiểu Hàm cố ngăn nước mắt nơi hốc mắt.

“Anh đã không sao, vậy cho người đưa em về đi.”

Triệu Trạch Duệ nhìn cô một hồi lâu, cô cũng đã nói rõ ràng là không gặp lại, nhưng lần này gặp, sau này thì sao? Nếu như đây là lần cuối cùng, anh còn muốn nhìn cô lâu hơn một chút, nhưng hình như cô rất muốn rời đi, mà anh hoàn toàn không có lý do gì để cô ở lại.

Thật ra Diệp Hiểu Hàm vô cùng hi vọng, hi vọng anh có thể mở miệng muốn cô ở lại, nhưng có khả năng sao? Anh hoàn toàn không yêu cô, có lẽ hiện tại anh còn hận không thể để cô rời đi?

“Lấy điện thoại cho anh!” Triệu Trạch Duệ mở miệng.

Điện thoại? Diệp Hiểu Hàm lấy điện thoại trên tủ đầu giường cho anh.

Anh bấm một dãy số, nói vào điện thoại. “Lập tức cho người đưa cô ấy về!”

Diệp Hiểu Hàm cau mày, quả nhiên anh không thích cô ở lại đây chút nào.

Tại sao lại muốn đối xử với cô như vậy? Rõ ràng cô có thể ở lại, chẳng lẽ anh không nhận ra? Dù cô cố gắng che giấu bụng mình, nhưng cũng không thể che được mới đúng, tại sao anh lại không nhận ra?

“Dù là Húc ra lệnh, tôi cũng muốn mấy người đưa cô ấy đi.” Triệu Trạch Duệ cho rằng cô vô cùng muốn rời đi, mới nghiêm nghị với Trang Bác Hào như vậy, để anh cho người đưa cô ra ngoài.

Diệp Hiểu Hàm cũng như cố ý, nếu anh đã cố gắng muốn cô đi, cô sẽ không đi.

“Em không đi!” Diệp Hiểu Hàm nhìn anh chằm chằm, nói.

Triệu Trạch Duệ sững sờ. “Em nói gì?”

“Em nói em không đi, em cảm thấy ở đây ăn được ngủ được, tốt hơn ở nhà nhiều, em muốn ở đây một thời gian.” Diệp Hiểu Hàm không chịu đi, ngang ngược ngồi lên ghế sopha.

Triệu Trạch Duệ sửng sốt một chút. “Vừa rồi không phải em nói muốn đi sao? Hơn nữa em ở đây cũng không tiện.”

Dù ở đây cũng có phụ nữ, nhưng họ không thể chăm sóc được cô, hơn nữa bây giờ anh bị thương, hoàn toàn không có cách nào chăm sóc cô.

“Có gì không tốt? Em cảm thấy vô cùng tốt.” Diệp Hiểu Hàm đột nhiên nhớ ra, đi lại cầm điện thoại của anh, đối phương còn chưa cúp.

“Này, tôi mặc kệ anh hay là ai, anh đi nói với ba tôi, nói tôi muốn ở đây làm khách vài ngày để ông ấy khỏi phải lo lắng, còn có, tôi không nên ở chung phòng với Triệu Trạch Duệ, lập tức chuẩn bị cho tôi một gian phòng, tôi muốn ở lại đây, nếu như chủ nhân mấy người không cho phép, nói anh ta đến đây nói chuyện với tôi.” Nói xong cô lập tức cúp điện thoại.

“Hàm Hàm…” Cô thật sự muốn ở lại sao? Tại sao lại ở lại? Cô có biết nếu cô còn tiếp tục ở bên cạnh anh, anh sợ anh sẽ không thể khống chế trái tim mình hay không?

Anh đã dứt bỏ một lần rồi, anh không thể làm lại điều đó lần nữa.

“Cái gì? Em đã nói với anh, bây giờ em rất thô lỗ, cho nên anh đừng nói chuyện với em, em không chắc chắn, một ngày nào đó em nhìn anh không thuận mắt, sẽ đánh anh!” Diệp Hiểu Hàm tức giận nói.

Cô có thể nói như vậy, hoàn toàn là vì người đàn ông này không chịu hiểu lòng cô dù chỉ một lần.

“Hàm Hàm, về nhà đi, em không hợp ở chỗ thế này.” Triệu Trạch Duệ quay đầu không nhìn cô, hi vọng cô sẽ hối hận vì quyết định vừa rồi.

“Em không muốn! Em cũng không ở lại đây vì anh, em muốn ở lại, là vì trước đây anh không chịu dẫn em đến, lần này em vào rôi, sao có thể không chơi đùa một chút, dù sao hiện tại thứ em có chính là thời gian.” Cô nói trái lương tâm.

Thật ra thì cô vẫn còn lo lắng cho vết thương của anh, vừa rồi cô nói muốn đi, chỉ là muốn anh nói một câu mà thôi, nhưng anh lại không như cô mong muốn.

Bây giờ Triệu Trạch Duệ là bệnh nhân nằm trên giường bệnh, hoàn toàn không có cách nào ngăn cản cô, hơn nữa anh cũng biết người trong tổ chức muốn cô ở lại, anh không hiểu tại sao, dù sao anh cũng chỉ không hi vọng cô sẽ ở lại lâu.

Lúc này, Âu Dương Cảnh Húc đi vào. “Có Diệp!”

Diệp Hiểu Hàm nhìn về phía người dang đi đến, cô không nhận ra, nhưng thấy theo sau anh là Trang Bác Hào, cô cũng phần nào biết được thân phận của anh.

“Húc, rốt cuộc mấy người đang làm gì vậy?” Anh không hiểu sao Âu Dương Cảnh Húc lại muốn làm vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.