Anh nói dối không chọn đường cũng không biết mình nói gì, cùng với sự im lặng của đầu bên kia, Lâu Thành mới nhanh chóng phản ứng lại, không chút do dự “Tút” một tiếng, tắt điện thoại của mình.
Anh hét to một tiếng “A”, như đà điểu rúc vào trong chăn.
Đinh Tuyết Nhuận nghe thấy tiếng “tút” ở đầu bên kia, không nói gì, chỉ gửi một tin nhắn nhắc nhở anh: “Học tập vất vả, ngủ sớm đi, ngủ ngon.”
Lâu Thành nhớ tới năm ngoái, có một đàn chị theo đuổi anh, không biết lấy được số điện thoại của anh ở đâu, mỗi ngày đều gửi dự báo thời tiết cho anh, trời mưa nhắc anh mang ô, trời lạnh nhắc anh chú ý giữ ấm, ngữ khí vô cùng thân thiết nhưng Lâu Thành căn bản không biết cô là ai, chỉ cảm thấy chẳng hiểu gì, kéo người ta vào danh sách hạn chế.
Nhưng ngược lại là Tiểu Đinh, ngẫu nhiên có một lời nói quan tâm như vậy lại làm cho Lâu Thành tự nhiên cảm thấy tủi thân, cũng không phải không có ai quan tâm anh như vậy, nhưng anh thích Đinh Tuyết Nhuận.
Anh trốn trong chăn, trên mặt nóng lên từng đợt, một lúc sau chạy xuống tầng, anh mở tủ lạnh ra. Chai Coca lần trước mua vẫn chưa xuống hết, vẫn còn một nửa chai.
Trước kia Lâu Thành rất ít khi uống thứ này, không tốt cho sức khỏe, kết quả là mấy ngày nay uống hai lần. Coca hết khí rồi, biến thành nước đường, Lâu Thành nhắm mắt lại uống liền hai hớp, giống như để hạ nhiệt.
Đinh Tuyết Nhuận biết tính cách của anh thế nào, cũng không hi vọng Lâu Thành trả lời, phải đợi anh bình tĩnh lại, ít nhất phải qua hai ngày mới được.
Kết quả tối hôm đó, khi cậu sắp đi ngủ, một tin nhắn nhảy ra.
Lâu Thành nói ngủ ngon với cậu.
Tuy rằng chỉ là hai từ, nhưng Lâu Thành phải do dự nửa ngày, sửa hết lần này lần khác mới gửi đi.
Đinh Tuyết Nhuận biết anh sẵn lòng nói chuyện với mình thì khẳng định đã phải xoắn xuýt nửa ngày, cho nên cậu không chút do dự hỏi anh: “Lâu Thành, cậu có điều gì muốn nói với tôi hả?”
Lâu Thành: “............”
Anh gửi một chuỗi dấu chấm qua, nằm ở trên giường kêu rên. Lẽ nào phải nói cho Đinh Tuyết Nhuận bởi vì cậu hôn tôi cho nên tôi cũng muốn hôn cậu sao? Lý do này nghe quá thiếu sót, như vậy chứng tỏ mình cố ý làm!
Lâu Thành không biết phải trả lời thế nào, giả chết hơn mười phút, cảm giác vô cùng thẹn thùng hiếm thấy, dường như trả lời thế nào cũng không được.
Đinh Tuyết Nhuận thấy anh không trả lời, liền nói: “Tôi đi ngủ, ngày mai phải ngồi máy bay mười mấy tiếng.” Năm nay cuộc thi IMO được tổ chức ở Bremen Đức, bởi vì cậu là thành viên của đội quốc gia, hộ chiếu làm một ngày đã có.
Tiết toán ngày sáng hôm sau, là một tiết đặc biệt, còn chiếm cả giờ thể dục mà Lâu Thành ưa thích nhất. Nhưng Lâu Thành không trốn học, mà ngoan ngoãn tới phòng học kiểu bậc thang nghe giảng.
Giáo viên lên lớp là thầy Đậu chủ nhiệm lớp của bọn họ, học sinh lên lớp trừ học sinh lớp bốn vẫn còn bốn lớp nữa, tổng cộng có năm lớp khoa tự nhiên, ngồi đầy cả phòng học.
Nội dung của tiết học nhằm vào cuộc thi toán học, những nội dung giảng vô cùng cao thâm, đề cập tới vi phân và tích phân. Thầy Đậu nói: “Kỳ thực đề thi đấu quả thực không khó, có rất nhiều bạn học ngồi đây đã từng làm. Độ khó của nó không phải dùng tri thức cao thâm để giải quết mà phải dùng khả năng nhìn rõ bản chất của toán học, sự sáng tạo.”
Lâu Thành phun ra một câu: “Xạo ke.” Anh nghe chẳng hiểu gì, vậy còn không khó?
Hơn nữa anh thấy nhóm học bá đang ngồi trong phòng học bậc thang này cũng cảm thấy có chút không hiểu.
Nếu ai ai cũng đều có thể hiểu, vậy tại sao chỉ có Đinh Tuyết Nhuận vào đội tuyển quốc gia?
Khi sắp tan học, thầy Đậu để học sinh tự ý hỏi. Phần lớn học sinh tới học, hứng thú nhất vẫn là vấn đề thi đấu được tuyển thẳng. Bọn họ đang học lớp mười một, bây giờ báo danh kỳ thi học sinh giỏi toán lớp mười hai, vậy còn có cơ hội được tuyển thẳng, nhưng đồng thời cũng phải gánh vác mạo hiểm không nhỏ.
Thầy Đậu tùy ý gọi một người đứng dậy trong số các học sinh đang giơ tay.
“Thưa thầy, Đinh Tuyết Nhuận vào đội tuyển quốc gia rồi, rất nhiều đại học bao gồm cả Thanh Hoa, Bắc Đại đều gọi điện thoại cho cậu ấy, muốn cậu ấy vào trường của mình, chuyện này là thật ạ?”
“Là thật.” Thầy Đậu nói đơn giản.
Bên dưới nhao nhao cả lên: “Thật ạ, trâu bò như vậy..........”
Lại có một bạn đưng lên: “Vậy sau khi cậu ấy trúng tuyển, có thể trực tiếp đi học đại học ạ, mà không phải học thêm một năm cấp ba nữa?”
Thầy Đậu cười nói:“Lý thuyết thì có thể như thế, sau khi em ấy trúng tuyển có thể báo danh học đại học vào tháng chính năm nay. Nhưng mà cũng cho phép tiếp tục học một năm lớp mười hai, tham gia thi đại học.”
“Vậy thành tích thi đại học sẽ tính như thế nào?”
“Nếu như cậu ấy đã lấy được giấy báo trúng tuyển của đại học rồi, vậy ý nghĩa thi đại học với cậu ấy chỉ là xếp hạng thôi.”
Các học sinh phát ra âm thanh ngưỡng mộ: “Cậu ấy có thể không học lớp mười hai nữa.”
“Như vậy cũng không tốt lắm...........nhưng mà cũng tốt, nếu như cậu ấy học lớp mười hai, vậy vị trí hạng nhất của trường chúng ta không phải luôn bị cậu ta bá chiếm sao? Sợ rằng bá chiếm đến khi thi đại học!”
“Nếu như Đinh Tuyết Nhuận đi thi đại học, vậy thủ khoa năm sau chắc chắn là cậu ấy rồi!”
Lâu Thành như nằm mơ tại chỗ, đợi mọi người trong phòng học đi gần hết rồi, anh mới chậm chạp cầm sách toán lên, cả người áp suất thấp đứng lên về phòng học.
Trên hành lang, Lâu Thành chạm mặt với một nữ sinh, nữ sinh nắm chặt một bức thư tình trong tay, đang chuẩn bị đưa cho anh. Tâm tình Lâu Thành không tốt, đi ngang qua giả vờ không phát hiện, kết quả nghe thấy nữ sinh kia ngại ngùng nói: “Bạn học Lâu Thành, có thể giúp tôi đưa bức thư này cho bạn cùng bàn của cậu không?”
“??????” Lâu Thành nghĩ rằng mình nghe nhầm rồi, cũng không kịp nói không, nữ sinh kia đã nhét thư tình vào trong lòng bàn tay anh, nhỏ giọng nói: “Nhất định phải đưa cho cậu ấy, cảm ơn cậu.”
Nói xong cô quay người chạy mất.
“Này! Bạn học, cậu...............” muốn đưa thì tự mình đưa! Tôi không làm việc vớ vẩn cho người khác!
— Lâu Thành thiếu chút nữa vò nát phong thư.
Anh quay về phòng học, việc đầu tiên là bỏ thư tình vào trong ngăn bàn sạch sẽ chỉnh tề của Đinh Tuyết Nhuận, qua một lát lại thất hồn lạc phác lén lút lấy bức thư ra.
Không được, không thể đưa cho Tiểu Đinh.
Đinh Tuyết Nhuận là người phải tới Thanh Hoa, Bắc Đại, sao có thể yêu đương với nữ sinh! Ảnh hưởng lớn tới việc học tập!
Lâu Thành đặt thư tình trong tay nghiên cứu một chút, phong thư màu hồng, là kiểu mà Lâu Thành thường xuyên nhận được, đằng sau phong thư in hình một con thỏ hoạt hình trắng mềm.
Anh cảm thấy cứ thế hủy đi đồ của Đinh Tuyết Nhuận không tốt lắm, xoắn xuýt cả nửa ngày, cũng ngại hủy đi, nhưng anh vẫn cầm bức thư tình mang về nhà.
Bởi vì Đinh Tuyết Nhuận ngồi máy bay, Lâu Thành dự tính thời gia, qua rạng sáng mới gửi tin nhắn cho cậu: “Đã đến Đức chưa?”
“Vừa mới tới.” Đinh Tuyết Nhuận gửi một tấm ảnh cho anh, “Mua một cái sim điện thoại mới mới có thể lên mạng, bây giờ đang đến khách sạn.”
Hình ảnh là cảnh hoàng hôn ở Bremen, chụp qua cửa kính xe, mơ hồ có thể thấy được diện mạo trong trẻo lạnh lùng của Đinh Tuyết Nhuận phản chiếu qua kính, còn có mấy người bạn thiên tài toán học trên xe.
Lâu Thành phóng đại tấm hình lên, nhìn chằm chằm ảnh phản chiếu của Đinh Tuyết Nhuận, nhìn xem cậu có vì nỗ lực học quá mà gầy đi không.
Đinh Tuyết Nhuận không nhận được tin nhắn trả lời, lại nói: “Đã rạng sáng rồi cậu còn chưa ngủ?”
“Tôi vẫn chưa buồn ngủ..........”
Lâu Thành không biết phải nói với cậu như thế nào, phải nói hôm nay nhận được một bức thư tình đưa cho cậu sao?
Anh không mấy bằng lòng nói cho Đinh Tuyết Nhuận biết chuyện này, trong lòng anh vô cùng để ý, cảm thấy không thoải mái.
Đinh Tuyết Nhuận dựa vào kính xe: “Lại mất ngủ hả?”
“Không phải.......” có lẽ trong khoảng thời gian này anh vô cùng nỗ lực học tập, cho nên giấc ngủ tốt hơn một chút.
Lâu Thành tìm trong cặp ra phong thư tình được kẹp trong sách, vô cùng muốn hủy thi diệt tích, không để cho Đinh Tuyết Nhuận nhìn thấy. Bởi vì hôm nay Lâu Thành đã nhìn thấy cô gái đưa thư tình, trông rất ngoan ngoãn, vừa nhìn đã có dáng vẻ của học sinh ngoan, hơn nữa hình như còn là hoa khôi của lớp trọng điểm.
Nói không chừng Đinh Tuyết Nhuận sẽ rất thích.
Lâu Thành không muốn cậu tốt với người khác, nguyên nhân cụ thể anh cũng không nói ra được, tóm lại là không muốn.
Xe đưa đón chạy tới khách sạn, hai vị giáo sư dẫn đoàn xuống xe, lái xe giúp học sinh lấy hành lý.
Đinh Tuyết Nhuận chỉ mang theo một cái cặp sách, với một cái gối cổ chữ U, hơn nữa trong cặp sách hầu như đều là tài liệu.
Nhìn thấy Lâu Thành “Đang nhập” rất lâu rồi, nhưng không thấy gửi tin nhắn tới, cậu hỏi một câu: “Lâu Thành?”
“Nhuận Nhuận, cậu.......có muốn yêu không?”
Đinh Tuyết Nhuận vừa đi vào thang máy, nhìn thấy dòng tin nhắn này, tín hiệu điện thoại liền mất, tin nhắn soạn lâu rồi vẫn chưa gửi được đi.
Lâu Thành thẩm thỏm, hi vọng rất nhiều Đinh Tuyết Nhuận nói một câu không. Anh cảm thấy đợi rất lâu, rất lâu, cuối cùng mới nhìn thấy tin Đinh Tuyết Nhuận trả lời: “Với cậu hả?”