Lâu Thành nhìn thấy tóc cậu dài hơn, dường như trong khoảng thời gian này cậu không cắt, tóc của cậu không giống như nam sinh bình thường, rất mềm. Trong màu nâu đậm có pha một vài sợi tóc màu vàng, lông mi dày dài cong cong, thoạt nhìn không hề có tính công kích.
Anh không nhịn được vương tay khẽ đặt lên mái tóc Đinh Tuyết Nhuận, nghĩ thầm hồi nhỏ chắc cậu không được bổ sung dinh dưỡng kịp thời, nếu không tóc cũng sẽ không vàng.
Lâu Thành có chút đau lòng, luồn tay vào mái tóc cậu, động tác tựa như muốn ôm Đinh Tuyết Nhuận vào lòng.
Lúc này, Đinh Tuyết Nhuận đang ngủ say bỗng nhiên giật mình, xoay người như ngủ mơ, hai người vốn đều nghiêng người, Đinh Tuyết Nhuận đột nhiên cử động như vậy, áp lên người Lâu Thành.
Cậu hoàn toàn đè lên người Lâu Thành, đầu dựa vào cổ Lâu Thành, mặt dán vào da anh, thở vào cằm anh — tư thế ôm ấp vô cùng thân mật.
Lâu Thành cứng đờ, hoàn toàn ngây ngẩn. Anh ngưỡng cổ, ánh mắt nhìn thẳng trần nhà, bàn tay còn duy trì động tác ôm eo Đinh Tuyết Nhuận, tay kia thì để sau gáy cậu.
Anh còn định ngủ thêm một lúc nữa, nhưng lúc này cũng không sao ngủ nổi, buông tay cũng không được, tiếp tục ôm cũng không được.
Nếu như anh đột nhiên buông ra, nếu như làm cho Đinh Tuyết Nhuận tỉnh giấc, như vậy có phải là không thể giải thích rõ được?
Lâu Thành duy trì tư thế kia rất lâu, anh ngửi được mùi hương sạch sẽ trên người Đinh Tuyết Nhuận, trước giờ anh không dùng đồ có sẵn ở khách sạn, hôm qua dùng nước rửa tay, sữa tắm có mùi táo, trên người Đinh Tuyết Nhuận giờ phút này vẫn còn lưu lại mùi hương táo trong lành kia. Lâu Thành hít sâu một hơn, thân thể dần dần mềm nhũn ra.
Anh vuốt đầu Đinh Tuyết Nhuận, nghĩ thầm cậu gầy quá, lại nhẹ, giống như đang ôm một con búp bê lớn, rất thoải mái.
Anh cúi đầu thăm dò, khẽ nghiêng đầu, môi liền chạm vào vành tai Đinh Tuyết Nhuận.
Chẳng qua chỉ chạm một cái mà thôi, Lâu Thành lại cảm thấy môi hơi tê dại, có một loại cảm giác ngứa ngáy dồn lên đầu, loại cảm giác này trước giờ anh chưa từng gặp, anh che giấu hưng phấn, không dám lộ ra, sợ Đinh Tuyết Nhuận tỉnh lại phát hiện, nhưng anh không dừng lại được.
Anh biết bản thân mình như đang hôn vành tai Đinh Tuyết Nhuận, cũng biết thế này rất kỳ quái, hơn nữa lại không có ý muốn dừng lại. Thậm chí còn trộm vuốt ve má cậu, có cảm giác run sợ khi làm chuyện xấu.
Lâu Thành không chịu đựng được cám dỗ, Đinh Tuyết Nhuận cũng không phải là người có thể chịu đựng được như thế, tai cậu vô cùng mẫn cảm, vô cùng ngứa ngáy. Cộng thêm tim đập rất nhanh, cảm giác sắp không thể giả vờ nổi nữa, thế là cậu cử động, giả vờ vừa mới tỉnh lại, phát ra âm thanh như vừa mới ngủ dậy.
Dường như giờ cậu mới phát hiện ra tư thế này của hai người, cậu ghé vào người lâu thành, giọng nói mơ màng lại mang theo kinh ngạc gọi một tiếng: “............Lâu Thành?”
Lâu Thành giật mình một cái, lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ, miệng nhai nhai, nói mơ: “Tai heo......ơ, ngon........”
Đinh Tuyết Nhuận bó tay, trên mặt không biểu hiện gì, chống hai tay đứng lên từ trên người anh.
Nghe thấy tiếng cậu vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, Lâu Thành mới lén lút mở một con mắt liếc nhìn cậu.
Đinh Tuyết Nhuận không đóng cửa nhà vệ sinh, cậu đang đánh răng, Lâu Thành nhìn thấy cậu đánh răng xong, cúi đầu đối diện bồn cầu.
Lâu Thành lập tức ngồi dậy, không quan tâm tìm dép lê, liền nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.
Dáng vẻ anh vừa mới rời giường không thèm quan tâm tới ai, vừa dùng lực bóp lọ kem đánh răng đáng thương của khách sạn, vừa liếc nhìn về phía Đinh Tuyết Nhuận đang xả nước.
“Cậu nhìn cái gì?” Đinh Tuyết Nhuận nhìn thấy anh ló đầu ra nhìn.
“...........không nhìn gì cả.” Ánh mắt Lâu Thành trốn tránh, anh nhìn thấy rồi, nhìn thấy “dáng vẻ” của Đinh Tuyết Nhuận, hình như không cong mấy — không cong bằng anh.
Đinh Tuyết Nhuận cười nói: “Này, tôi vừa mới nằm mơ có người gặm tai tôi.” Cậu vừa nói vừa vuốt tai mình, “Vô cùng ngứa, nên tôi tỉnh.”
Lâu Thành sặc, thiếu chút nữa nuốt kem đánh răng.
Anh cúi xuống bồn rửa tay liều mạng ho, Đinh Tuyết Nhuận đưa tay vuốt lưng anh: “Cẩn thận chút, không sao chứ?”
Lâu Thành có tật giật mình, xua xua tay.
Ngày 1/5 bọn họ chỉ được nghỉ một ngày, ngày mồng hai ban ngày được nghỉ, buổi tối phải lên trường tự học.
Gần đây Lâu Thành sắp phải tham gia đua, phải luyện tập cuộc đua xe 250cc, Đinh Tuyết Nhuận trở về ký túc thu dọn một chút rồi lên lớp.
Cậu trở thành người nổi tiếng, rất nhiều học sinh đều tới chúc mừng cậu được huy chương vàng: “Làm rạng danh đất nước!”
Lên lớp tự học tối một lúc, thầy Đậu gọi một mình Đinh Tuyết Nhuận ra, bảo cậu cho xem bài diễn thuyết ngày mai đọc trước một lần: “Viết rất hay.”
Ông khen ngợi: “Bây giờ em là tấm gương của toàn trường, không, phải nói là của toàn thể học sinh cấp ba! Em xem, ngay cả Lâu Thành không chăm chỉ học tập, cũng bị em vận động bắt đầu cố gắng rồi.”
Đinh Tuyết Nhuận khiêm tốn, nghiêm túc nói: “Lâu Thành rất thông minh, cậu ấy có thể học tốt.”
Thầy Đậu không cho ý kiến, đối với chỉ số thông minh của Lâu Thành, ông vẫn giữ nguyên nghi ngờ, nhưng mà chỉ cần chăm chỉ, khẳng định sẽ học tốt hơn trước. Ông đổi sang chủ đề khác: “Đúng rồi, có phải lại có thêm vài trường học liên hệ em không? Em nghĩ thế nào rồi?”
Hai người nói vấn đề chọn trường đại học nói cả một tiết bên ngoài hành lang
Đinh Tuyết Nhuận trở lại phòng học, lấy di động trong ngăn bàn nhìn thoáng qua, quả nhiên có tin nhắn của Lâu Thành.
Lâu Thành hỏi cậu: “Sắp tan học chưa, cậu có đi ăn bữa khuya không?” Nếu như lúc trước, anh ngại làm phiền Đinh Tuyết Nhuận học tập, nhưng hiện tại Đinh Tuyết Nhuận đã ở trong trạng thái có thể tùy tiện chọn trường đại học nổi tiếng, cũng không sao nữa.
Hơn nữa Lâu Thành cũng muốn gặp cậu.
“Được.” Cậu trả lời.
Lâu Thành: “Vậy tôi đứng ngoài cổng trường đợi cậu.”
Chỉ một lát sau chuông tan học vang lên, học sinh ngoại trú bắt đầu thu dọn đồ đạc, đồng thời, cán sự môn ngữ văn cũng đi tới cạnh Đinh Tuyết Nhuận. Cô ngồi xuống chỗ trống ở phía trên Đinh Tuyết Nhuận nói: “Học bá, năm nay cậu đi học đại học luôn hay để năm sau.”
“Năm sau.” Cậu đã tính toán trước rồi.
“Vậy cậu muốn học trường nào?”
“Còn chưa suy nghĩ kỹ.” Hai trường Thanh Bắc khoa luật đều rất được, lựa chọn rất khó. Đinh Triệu Văn đề cử cậu học Thanh Hoa, thầy Đậu nói khoa luật của Nhân Đại tốt hơn.
“Khẳng định đi Bắc Kinh đúng không?”
Đinh Tuyết Nhuận đáp: “Ừ.”
Mắt Hoàng Đan Lộ khẽ đảo, nhỏ giọng nói: “Học bá, cậu cậu có quen Phan Tĩnh San không?”
“Không quen.”
“Cậu thật sự không quen sao? Cô ấy rất nổi tiếng, là hoa khôi của lớp năm cạnh lớp chúng ta.”
Đinh Tuyết Nhuận lắc đầu.
Vẻ mặt Hoàng Đan Lộ hiểu rõ: “Cậu bình thường khẳng định tốn nhiều thời gian cho việc học, không thích nghe mấy chuyện bát quái cũng bình thường, chẳng qua cậu khẳng định gặp qua bạn ấy rồi, bạn ấy rất xinh.”
Đinh Tuyết Nhuận cười cười, chỉ nghe thấy cô do dự, lại nói: “Vậy, Phan Tĩnh San hỏi cậu, cậu đã xem đồ mà bạn ấy đưa cho chưa..........”
“Đồ gì?”
“Chính là..........” Hoàng Đan Lộ không biết nói thế nào, cô quanh co nói, “Thư, một bức thư.”
Đinh Tuyết Nhuận theo bản năng nhìn ngăn bàn.
Hoàng Đan Lộ thấy cậu đang tìm, nhanh miệng nói: “Bạn ấy nói bạn ấy đưa cho bạn cung bàn của cậu.”
“À?” Đinh Tuyết Nhuận dừng lại một chút, tiếp theo đột nhiên cười, “Tớ biết rồi?”
“Cậu về nhà đọc, có được hay không thì xác định một câu.” Cô nhìn Đinh Tuyết Nhuận, phát hiện ra thiên tài toán học này bộ dáng quả thực làm cho người ta thích, môi hồng răng trắng, giống như mỹ thiếu niên trong manhua bước ra. Cô lại nói: “Cậu đã nhìn thấy bạn ấy chưa, chính là người đó, cô ấy đang nhìn cậu ở cửa sau đấy.”
Đinh Tuyết Nhuận quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy một nữ sinh trốn sau cửa, mặc đồng phục chỉnh tề, đeo cặp sách sau lưng, rất nhỏ xinh.
Đinh Tuyết Nhuận đứng dậy.
Cậu đi về phía cửa sau, nữ sinh kia không biết trốn đi đâu, đỏ mặt đứng ngoài cửa, nhìn cậu đi ra.
Khi Đinh Tuyết Nhuận đi tới bên cạnh cô, dừng một chút: “Cậu phải về hả?”
Phan Tĩnh San nhận ra rằng cậu đang nói chuyện với mình, ấp úng nói: “Ừ.......”
“Vậy đi cùng nhau.”
Hoàng Đan Lộ bị tác phong mạnh mẽ này của cậu dọa sợ, vỗ đùi: “Trời ạ, học bá chính là học bá!”
Nhưng tình hình không giống như trong tưởng tượng của cô. Thái độ của Đinh Tuyết Nhuận rất ôn hòa, nói bản thân đang học cấp ba, tạm thời không có ý nghĩ kia, mọi người có thể làm bạn bè.
Phan Tĩnh San rất thất vọng, Đinh Tuyết Nhuận nói: “Cậu chăm chỉ học tập, những chuyện khác, khi cậu lên đại học rồi sẽ gặp được người tốt hơn.”
Hai người đi tới cổng trưởng, lúc này kỳ thực Đinh Tuyết Nhuận đã nhìn thấy Lâu Thành rồi.
Nhưng cậu giả vờ như không nhìn thấy, hỏi Phan Tĩnh San: “Cậu có ăn cơm lam không, tôi mời cậu.”
Cơm lam là món ăn vặt lưu động bên ngoài trường học.
Lâu Thành nhìn thấy Đinh Tuyết Nhuận đi cùng một nữ sinh ra ngoài, anh còn tưởng rằng là nữ sinh nào trong lớp, không nghĩ nhiều, kết quả chăm chú nhìn, lại phát hiện ra là người viết thư tình cho Đinh Tuyết Nhuận!
Con bà nó! Đinh Tuyết Nhuận nhanh như vậy đã đi cùng với người ta rồi! Phong thư tình kia anh vẫn còn đang giấu mà!
Sau khi nhìn thấy Đinh Tuyết Nhuận mời hoa khôi ăn cơm lam, trong lòng Lâu Thành giận tới đỉnh đầu, một cảm xúc vừa chua xót vừa phẫn nộ gặm nhấm lý trí của anh, đã nói là sẽ đi ăn khuya cùng ông, cậu mời người khác ăn cơm lam là làm sao.......
Anh vô cùng tức giận bước nhanh về phía Đinh Tuyết Nhuận, đúng lúc cậu và hoa khôi nói câu tạm biệt, Lâu Thành túm lấy vai cậu, hét: “Đinh Tuyết Nhuận!”
“Lâu Thành, cậu nhỏ giọng thôi............” Đinh Tuyết Nhuận bỗng nhiên nhìn mắt anh, sửng sốt, “Sao cậu lại khóc?”
“Ông không khóc!” Lâu Thành cũng sợ mất mặt, túm lấy cậu kéo về phía khu chung cư nhà mình, sắc mặt âm trầm, “Nữ sinh kia là sao? Cậu mời cô ấy ăn cơm lam? Có phải cậu thích cô ấy rồi không?”
“Không phải, chỉ là bạn học thôi.” Tuy rằng có ý nghĩ muốn kích thích Lâu Thành, nhưng Đinh Tuyết Nhuận không nghĩ rằng anh lại kích động thành thế này.
“Cậu không thích cô ấy, thì mời cô ấy đi ăn cơm lam làm gì?!” Lâu Thành cảm giác bản thân mình tức giận không thở nổi, kéo cậu vào trong khu chung cư, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm cậu, chất vấn, “Có phải cậu với người ta thành đôi rồi?”
Trong khu chung cư không có mấy người, phía bên phải cổng là rừng trúc, bọn họ đứng bên cạnh rừng trúc, đèn đường cách đó hai mét, rất tối, hình bóng loang lổ của hai người trộn lẫn với bóng cây.
“Chạm mặt mới mời, tôi không nhớ rõ cô ấy tên là gì, sao có thể thành đôi?” Đinh Tuyết Nhuận giải thích, đưa túi nhựa đựng thức ăn cho anh, khẽ nói, “Đừng giận, này, mua cho cậu đấy.”
Lâu Thành nhìn cậu quả thật mua hai phần, trong đó có một phần cho mình, sắc mặt mới khá hơn một chút, nhưng mà vẫn giận. Ỷ vào ưu thế thân cao, Lâu Thành hơi cúi đầu nhìn cậu, trầm giọng nói: “Đừng tưởng rằng mua cho tôi đồ ăn là có thể dỗ dành được tôi! Chúng ta vẫn chưa làm lành đâu!”
Đinh Tuyết Nhuận ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt thiêu đốt lửa giận rất gần: “Vậy làm sao mới làm lành? Có phải muốn tôi mua tai heo cho cậu ăn?”
Tác giả có lời muốn nói:
Thành Thành: Bảo bảo giận rồi! Chưa dỗ được bảo bảo hết giận đâu!
Nhuận Nhuận: Có phải muốn em hôn anh mới chịu làm lành?