Cả buổi liên hoan, Lâu Thành đều trong trạng thái không tập trung. Heo Con nhìn anh vẻ mặt mờ mịt cắn ống hút, liền nhắc nhở anh một câu: “Anh Thành, uống ít Coca thôi, hại tinh.”
“Anh thích uống! Chú quản được sao?” Lâu Thành bất mãn đạp cậu ta một cái, ông đây có tiền sợ cái gì hại tinh.
Anh thực sực không thích uống đồ uống có ga, cũng không phải vì hại tinh mà bởi vì thứ này không tốt với thân thể. Lâu Thành uống hai ba ngụm, chuyển sang cắn ống hút, cắn dẹt cả ống hút, anh thường liếc trộm Đinh Tuyết Nhuận, không biết đang nghĩ gì.
Đinh Tuyết Nhuận bắt gặp anh nhìn lén, nhưng cậu không nói gì, cúi đầu an tĩnh ăn cơm, cậu không uống được hai ngụm rượu đã dừng lại, không chạm vào cốc nữa.
Xe moto của Lâu Thành dựng ở bên ngoài, người ở đội xe có xe thì lái về nhà, còn lại đều là mấy người đã uống rượu, liền gọi một chiếc taxi đi về.
Lý Đông ở gần trường, cậu hỏi Đinh Tuyết Nhuận: “Cậu về trường phải không? Nếu về thì cùng nhau đi một taxi là được rồi, thuận đường.”
“Ừ, tôi về trường.”
Lý Đông đứng ở ven đường gọi một chiếc xe.
“Cậu ấy không đi cùng chú,“ Lâu Thành đẩy xe ra, bá đạo nói một câu, “Cậu đi với tôi.”
Lý Đông kinh ngạc nhìn xe moto của anh, chẳng hiểu sao cả: “Lâu Thành, hôm nay anh không tính đi xe về sao?”
“Đi chứ, anh đưa cậu ấy về.” Lâu Thành thuận tay đưa mũ bảo hiểm với cúp nhận được ngày hôm nay nhét vào lòng Đinh Tuyết Nhuận, trong ánh mắt không hiểu gì của những người khác anh hùng hồn nói, “Nhìn cái gì mà nhìn, xe ông đây chỉ còn một chỗ thôi, đừng nhìn nữa, không chở mấy người đâu.”
Cho đến khi Đinh Tuyết Nhuận ngồi trên xe, đồng đội và đàn em của anh đều nhìn nhau vẻ mặt khiếp sợ.
Bởi vì ai cũng biết, xe moto của Lâu Thành trước giờ thực sự chưa chở ai, không có ngoại lệ.
“Vì ôm chân học bá mà bây giờ anh Thành phá luật vậy sao?”
Đinh Tuyết Nhuận vờ như không biết quy định này, vô cùng tự nhiên nói tạm biệt người khác. Cậu ngồi sau xe moto, một tay ôm lấy cúp, tay kia ôm lấy eo Lâu Thành. Lâu Thành sợ bản thân mình chạy nhanh làm Đinh Tuyết Nhuận bị ngã, nên khống chế tốc độ xe.
Sau khi về tới nhà, Lâu Thành cầm lấy một quyển sách ngữ văn cùng với một quyển “Những bài văn thi đại học đạt điểm tối đa” đi xuống: “Nhuận Nhuận, cậu dạy tôi viết văn đi.”
“Được, ngồi xuống đây.” Đinh Tuyết Nhuận rút ra hai cái đệm dưới bàn trà, trên bàn trà có đèn bàn, ánh đèn vàng chiếu lên một đống tài liệu trắng tinh.
Lâu Thành ôm sách ngồi xuống bên cạnh, kỳ thật không có tâm tình nghe giảng, chỉ muốn ngồi bên cạnh cậu.
Đinh Tuyết Nhuận tìm mấy đề văn tương đối kinh điển, tay viết lên giấy A4, cậu hỏi Lâu Thành trước: “Đề này cậu sẽ viết thế nào?”
Đề văn thứ nhất là đề tham khảo, “Nếu như bố đang gọi điện thoại trên đường cao cấp, không nghe con nhắc nhở, cuối cùng đứa con báo cảnh sát. Cảnh sát phê bình giáo dục vị phụ huynh này.”
Đây là một đề văn vô cùng kinh điển, Đinh Tuyết Nhuận nói: “Cậu có thể triển khai quan điểm, viết một bức thư, có thể viết cho cảnh sát, con gái, hoặc người bố.”
“Không phải là tự chôn bố mình sao? Đây là đề quái gì vậy!” Lâu Thành chọc đề văn nói.
Đề văn này đích xác đã dẫn tới tranh luận, Đinh Tuyết Nhuận nói với anh: “Trước tiên không quan tâm đề này có phải là hãm hại cha hay không, nếu như viết đề làm văn này, góc độ dễ viết nhất là gì, cậu có biết không?”
“Cái này tôi khẳng định biết, khen đứa con làm đúng có phải không, sau đó phê phán người bố có vấn đề, bị cảnh sát giáo dục là phải, đúng không?”
Đinh Tuyết Nhuận gật đầu, ít nhất những bài văn được điểm tối đa đều xuất phát từ quan điểm này, cũng không thiếu những quan điểm độc đáo mới mẻ khác, nhưng những cách viết mới mẻ độc đáo này không phù hợp với học sinh như Lâu Thành. Cậu nói: “Tìm đúng quan điểm rồi, ít nhất điểm số sẽ không quá thấp.....”
Cậu lại phân tích mấy đề văn nữa, Lâu Thành cảm thấy cậu giảng rất hay, bởi vì hoàn toàn có thể nghe vào, rất nghiêm túc, không giống như trên lớp, vừa tới lớp cảm giác như sắp bị thôi miên.
Khi Đinh Tuyết Nhuận giảng ngữ văn có dẫn chứng rõ dàng, có rất nhiều câu thơ mà Lâu Thành không hiểu được, nhưng nghe vẫn cảm thấy rất hay.
Đinh Tuyết Nhuận bất đắc dĩ: “Không có kiến thức cũng không sao. Khi nào có thời gian rảnh, cậu học thuộc mấy câu danh ngôn, cho vào văn sẽ được thêm điểm.”
Mặt Lâu Thành đỏ rồi lại đỏ: “Cũng không phản không có kiến thức, tôi cũng biết đọc thơ đấy............”
“Cậu đọc cho tôi nghe?”
“Sàng tiền minh nguyệt quang............” Bản thân Lâu Thành cũng cảm thấy ngượng ngùng, không đọc được tiếp.
Đinh Tuyết Nhuận vuốt vuốt đầu anh: “Ừ, đọc đúng hết, nhưng mà câu thơ hiếm gặp càng được thêm điểm, giáo viên ngữ văn đều thích như vậy.”
Lâu Thành vội vàng nói: “Vậy tôi cũng biết một câu.”
“Ừ?” Đinh Tuyết Nhuận nhìn anh chăm chú lắng nghe.
“........Xuân phi tuyết phấn như hào nhuận, hiểu thấu quỳnh cao băng xỉ hàn (1).” Lâu Thành phát âm rõ ràng, nhưng không dám nhìn Đinh Tuyết Nhuận.
Quả nhiên, anh vừa đọc xong, Đinh Tuyết Nhuận trầm mặc, tiếp theo nói: “Lâu Thành, tại sao cậu lại biết đọc câu này?”
Bài thơ này không phải danh ngôn gì, Đinh Triệu Văn là một giáo viên ngữ văn, thơ cổ thế nào cũng từng gặp qua. Đinh Tuyết Nhuận sinh ra vào mùa xuân, trước đêm mẹ cậu sinh cậu bà nằm mơ thấy Tuyết, cậu vừa sinh ra ông đã lấy cái tên này đặt cho cậu.
“Cậu đã từng nói qua câu thơ này.”
“Cậu vẫn còn nhớ sao?” Bản thân Đinh Tuyết Nhuận cũng không nhớ rõ.
Lâu Thành chột dạ ừ một tiếng.
Kỳ thực anh cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ lúc đó Đinh Tuyết Nhuận đọc một câu thơ, cũng không biết là bài thơ nào, không thường gặp, dù sao là một câu trong đó vừa có xuân vừa có tuyết. Lâu Thành lên mạng tìm câu thơ cho hai từ này, tìm hoa cả mắt mới thấy câu này.
Đinh Tuyết Nhuận ngạc nhiên cười lên, viết trên giấy: “Ngọc tại sơn năng thảo mộc nhuận, uyên sinh châu năng nhai bất khô (2).”
Lâu Thành không hiểu, anh chỉ nhìn thấy bên trong có chữ “Nhuận“. Đinh Tuyết Nhuận giở sách ngữ văn ra: “Là một câu trong “Khuyên học” của Tuyên Tử, tên của cậu, Thành, chính là nghĩa của từ này.” Cậu khoanh riêng từ ngọc lại, lại giải thích câu này có ý nghĩa gì.
Lâu Thành âm thầm đọc mấy lần, ghi nhớ lại. Một câu thơ vừa có tên của anh vừa có tên của Đinh Tuyết Nhuận, Đinh Tuyết Nhuận giống như hạ bút thành văn, xuất khẩu thành thơ. Lâu Thành càng cảm thấy người có văn hóa thật sự khác biệt.
Bỏ qua đề tài này, Đinh Tuyết Nhuận lại thay đổi đề bài khác. Nói hơn một tiếng, cuối cùng cũng đã giảng tới đề văn cuối cùng mà Đinh Tuyết Nhuận chuẩn bị rồi: “Đề văn hoa lê đầy sân này, cậu chuẩn bị viết thế nào?”
Đề bài này là thử thách năng lực sáng tác nhất cho loại học sinh không biết thơ, không có học vấn như Lâu Thành.
“Hoa lê đầy sân, hoa lê đầy sân............” Lâu Thành cắn đầu bút, “Hoa lê ăn ngon không? Tôi mang hoa lê về làm bánh nhé?”
“Cậu đói rồi?”
“Không có, tôi không đói.” Anh ngại ngùng, “Nhưng mà hoa này không thể làm bánh sao?”
“Có thể làm món ăn, nấu rượu. Đừng nói cái này nữa, tôi giảng đề cho cậu, đề này nhìn có vẻ khó, nhưng kỳ thực nội dung rất phổ biến, có thể viết nhiều hướng, xuất phát từ góc độ tình thân, tình bạn bè hoặc là thầy trò.... Nếu như thật sự thi đề này, ngược lại không khó. Trước khi thi, tôi sẽ giám sát cậu viết nhiều góc độ mở đầu, chuyển ý với kết thúc, cậu viết tôi sửa cho cậu, cậu cứ học hết không sót chữ nào là được rồi.”
Cậu quay lại nói về hoa lê, “Lâu Thành, cậu định viết thế nào?”
Lâu Thành ôm đầu gối ngồi dưới đất, nhìn cậu: “Bạn cùng bàn của tui làm cho tui một cái bánh hoa lê thật lớn.............”
Đinh Tuyết Nhuận rất bó tay, nói: “Cái đó không ngon, cậu muốn ăn bánh? Trong nhà có bột mì không? Tôi làm mì vắt.”
“Không, không, đừng làm,“ Lâu Thành vội vàng ngăn cản cậu, “Tôi muốn hỏi.....Nhuận Nhuận, hoa quế ngâm đường mà cậu đã hứa làm cho tôi đâu?”
“Mùa hoa quế vẫn chưa tới.” Trong khu chung cư có hoa quế, năm ngoái Đinh Tuyết Nhuận ngồi ở đây đã từng thấy, nhưng mà không phải quế tứ quý.
Lâu Thành “Ồ” một tiếng, có dụng ý khác nói: “Vậy mùa hoa quế là lúc nào?”
“Tháng chín, tháng mười.”
Lâu Thành cẩn thận hỏi: “Vậy khi đó.....cậu đã đi học đại học rồi hả?”
“Không đi, năm nay không đi.” Cậu chọn khoa học của Nhân Đại, thư trúng tuyển đang trên đường tới, toàn bộ trường học đều biết chuyện này, rất nhiều thầy cô đều lấy chuyện này ra để đốc thúc học sinh trong lớp.
Cậu ngồi xếp bằng tê cả chân, chống tay xuống muốn đổi sang tư thế khác, miệng nói, “Nếu như tôi đi rồi, cậu phải làm thế nào?”
Lâu Thành có cảm giác tim đập thình thịch, đúng lúc Đinh Tuyết Nhuận đổi tư thế được một nửa, đưa chân ra chỗ anh dừng lại, cau mày nói: “Chân tê rồi........”
Cậu không đeo tất, hai chân tiếp xúc với Lâu Thành, tháng năm anh chỉ mặc một cái quần đùi, nhất thời Lâu Thành cũng cảm thấy chân mình tê rần, dường như không thể động đậy, hầu kết lăn lên xuống: “Nhuận Nhuận.............”
“Hả?”
“Tôi.................” Giọng Lâu Thành khàn khàn, ánh mắt nhìn chăm chú lên khuôn mặt cậu, giống như bị ma ám, chống một cánh tay lên sô pha, dần dần lại gần.
Đinh Tuyết Nhuận chớp mắt, không trốn, càng không nói gì.
Tim Lâu Thành đập như trống, một mặt khắc chế xúc động, đưa mặt qua, ánh mắt do dự không quyết nhìn đôi môi cậu, cuối cùng khẽ chạm một chút lên má cậu. Lâu Thành vô cùng kích động trong lòng, sợ Đinh Tuyết Nhuận đẩy anh ra, sợ cậu không vui.
Hai người chen ở giữa bàn trà và sô pha, hai chân đều tê rần, không đứng dậy nổi.
Nửa người Lâu Thành đều tê dại, môi anh chạm vào má Đinh Tuyết Nhuận, chậm chạp đặt đầu cậu lên mép sô pha, một tay nắm lấy vai cậu. Cứ vậy qua rất nhiều giây sau, đầu lưỡi Lâu Thành như bị thắt lại: “Nhuận Nhuận, cậu...........có ghét thế này không?”
Đinh Tuyết Nhuận ngẩng đầu, đèn chùm ở phòng khách lung lay làm tầm nhìn của cậu trở nên mơ hồ, cậu tìm thấy đôi mắt sâu đen ngây thơ của Lâu Thành, nâng cánh tay của Lâu Thành đang đặt trên vai cậu lên, nhỏ giọng nói: “Không ghét.”
Mắt Lâu Thành đột nhiên sáng lên, do dự không quá nửa giây, anh lại cúi đầu xuống lần nữa, hôn hai cái lên má Đinh Tuyết Nhuận. Cuối cùng Lâu Thành đối diện với cậu vài giây, quyết tâm, một tay anh tháo kính cậu ra, chống tay dưới sàn nhà, cúi đầu hôn lên môi cậu.
Có lẽ là không hiểu cách thức, Lâu Thành không nhúc nhích, môi chạm môi, đáy lòng tràn đầy dịu dàng, nóng bỏng như sắp tràn ra.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phần chú thích hai câu thơ mình đã viết ra một file txt. Nhưng mà không ở máy này, mình sẽ bổ sung sau.
Sắp tỏ tình r *tung bông*