Tình Đầu Chọn Tôi, Tôi Rất Ngọt

Chương 57: Chương 57




Lâu Thành im lặng ít nhất nửa phút, sau đó bất mãn cắn lên cằm cậu mấy cái. Anh chống cánh tay, cúi đầu nhìn Đinh Tuyết Nhuận, mở miệng đáng thương nói: “Răng sâu đau quá, Nhuận Nhuận em chữa cho anh.”

“Đợi lát nữa em giúp anh tìm kiếm phòng khám nha khoa ở Hải Nam, ngày mai dẫn anh đi.” Đinh Tuyết Nhuận cảm nhận được mình đang nằm trên cát, toàn thân đều là cát, cát rơi vào trong quần áo, cọ làm da cậu đỏ lên.

“.......Anh không đi bệnh viện, em trị cho anh.”

Đinh Tuyết Nhuận muốn đứng dậy, bất đắc dĩ đẩy Lâu Thành ra, Lâu Thành đang mặc quần bơi, cơ thể rắn chắc như thép không thể lay động.

Cậu đành nói: “Lâu Thành, em không phải là nha sĩ.”

Lâu Thành “a” một tiếng mở miệng ra, miệng toàn là cát: “Không cần nha sĩ, em liếm cho anh là được rồi.”

Đinh Tuyết Nhuận đẩy anh ra: “Về súc miệng trước đã.”

“...............” Lâu Thành kinh ngạc, “Sao em có thể ghét bỏ anh? Anh có bệnh sạch sẽ còn không chê em đâu!”

“Trong miệng anh toàn là cát, rửa sạch sẽ xong hãy nói. Súc miệng, đừng nuốt cát vào bụng.” Cậu đứng dậy phủi cát trên quần áo, vừa về tới phòng liền vào phòng tắm tắm rửa ngay. Một lát sau, Lâu Thành đẩy cửa ra, thò đầu vào thăm dò, cẩn thận hỏi: “Nhuận Nhuận, anh cũng muốn tắm, anh có thể vào cùng em không?”

“Không phải vẫn còn một phòng tắm khác sao?”

“Anh không muốn tắm ở đó, anh muốn tắm cùng em, anh muốn chà lưng cho em mà.”

Đinh Tuyết Nhuận vặn nhỏ nước, giọng nói hòa với tiếng nước tí tách: “Anh vào đi.”

Lâu Thành đi vào gian phòng, không gian nhỏ hẹp bịt kín, hơi nước bốc lên. Khuôn mặt trong trẻo đẹp đẽ của Đinh Tuyết Nhuận bị hơi nóng hun thnafh màu hồng nhạt mê người, trên đầu cậu đầy bọt dầu gội, cậu đứng trong nước, đôi mắt nhắm lại.

Lâu Thành cầm một chiếc khăn trong tay, vốn định chà lưng cho Đinh Tuyết Nhuận, kết quả đứng đó bất động, ánh mắt bốc cháy chiếu thẳng lên người cậu.

Anh nhẹ nhàng ôm lấy cậu, đặt cằm lên đỉnh đầu cậu, Đinh Tuyết Nhuận mẫn cảm dừng lại động tác gội đầu: “Lâu Thành, có phải anh...........”

“Không phải anh, là khăn tắm!!”

“Tại sao khăn tắm lại chọc được em?”

“Khăn tắm cuốn lại..........” Anh không hề xấu hổ, cúi xuống hôn lên vai cậu, “Là khăn tắm đang chọc em.”

Đinh Tuyết Nhuận không biết phải nói gì mới được, lòng Lâu Thành khẽ động, lại nói: “Bảo bối, lần này anh sẽ nhẹ hơn, được không?”

Đinh Tuyết Nhuận nói được.

Kết quả trong phòng tắm vẫn không thành công, sau đó hai người lăn lên giường, Lâu Thành chui vào trong thử rất lâu, mồ hôi đều toát ra.

Ngày tra kết quả, Đinh Triệu Văn ngồi trước máy tính của trường, dùng mạng ở trường tra điểm so với mạng bình thường nhanh hơn, cho nên bên Đinh Tuyết Nhuận còn đang tải, Đinh Triệu Văn đã tra được điểm.

Vừa nhìn thấy điểm số, Đinh Triệu Văn dường như có thể xác định, ông lập tức gọi điện thoại cho Đinh Tuyết Nhuận, báo tin vui này: “740!”

Tổng điểm là 750, thành tích 740, đã có thể vượt qua thủ khoa môn xã hội mấy kỳ trước rồi.

Mà bên Đinh Tuyết Nhuận, trình duyệt đã đứng hình, Lâu Thành không lên mạng tra, cũng không gọi điện thoại.

Đinh Tuyết Nhuận không quan tâm tới thành tích của bản thân, cậu tra điểm của Lâu Thành, làm mới mấy lần cũng không thấy gì. Một lát sau, Lâu Thành nhận được điện thoại của Nhạc Quân: “Thành Thành, con thi được 441 điểm.”

Bà kích động nói: “Tuyết Nhuận là thủ khoa khoa học xã hội toàn tỉnh.”

Lâu Thành nhảy ngay lên, đấm vào trong không khí: “Thật sao? Thủ khoa! Con biết ngay mà!”

“Năm nay độ khó đề thi bình thường, còn chưa công bố điểm sàn. Mẹ đã gọi điện cho bộ giáo dục nhờ cố vấn, có lẽ là tầm 420,430 điểm.” Cho nên điểm của Lâu Thành cũng tương đối ổn.

Nhạc Quân lại nói: “Hai đứa về điền nguyện vọng trước, điền xong hai đứa tới thủ đô xem có căn phòng nào vừa ý không, có gì cần thêm thì nói với mẹ một câu.”

Đối với chuyện điền nguyện vọng này Lục Trung rất nghiêm ngặt, cần học sinh điền ở trường, thầy cô chỉ đạo tham mưu.

Đinh Tuyết Nhuận là học sinh tuyển thẳng, cậu không cần điền nguyện vọng, cậu tới trường là vì hiệu trường thông báo cho cậu có phóng viên tới phỏng vấn thủ khoa khoa học xã hội năm nay.

Năm nay trừ thủ khoa khoa học xã hội, còn có á khoa khoa học tự nhiên, đều ở trường Lục Trung bọn họ. Lục Trung đã treo biểu ngữ từ sớm, xe cộ của phóng viên đỗ đầy một bãi, tổng cộng có tới năm, sáu cơ quan truyền thông.

Đinh Tuyết Nhuận và Tôn Hạo Lương người hạng nhất khoa học tự nhiên toàn trường, thứ ba toàn tỉnh — cùng nhau tới phỏng vấn. Phóng viên hỏi Đinh Tuyết Nhuận: “Bạn học, em thi ngữ văn được 148 điểm, bình thường em rất thích đọc sách sao? Hay là em thích viết văn? Có phải em đã làm rất nhiều đề không?”

Đinh Tuyết Nhuận: “Quả thật em đã làm rất nhiều đề, nhưng ngữ văn trước giờ vẫn là môn học liên quan đến việc tu dưỡng hằng ngày mà không liên quan tới thi cử.”

Phóng viên hỏi cậu phương pháp học, Đinh Tuyết Nhuận cũng nói thẳng: “Em đã làm rất nhiều đề, những sách luyện tập phát hành trong tỉnh hầu như em đều từng làm.”

Phóng viên lại hỏi: “Bình thường khi đi thi em đều đứng thứ nhất toàn tỉnh sao?”

Đinh Tuyết Nhuận lắc đầu: “Từ trước tới giờ em chưa từng được hạng nhất khoa học xã hội.”

Hạng nhất khoa học tự nhiên toàn trường đang được phỏng vấn và chụp hình bên cạnh không nhịn được xen mồm nói: “Cậu ấy là học sinh khoa học tự nhiên.”

Phóng viên rõ ràng là không ngờ tới sẽ phát triển thế này, do dự một chút lại hỏi: “Nếu em là học sinh ban khoa học tự nhiên, tại sao em lại đi thi khoa học xã hội? Là do lúc chọn ban chọn nhầm sao? Em thích khoa học xã hội hơn sao?”

Tôn Hạo Lương lại không nhịn được nói: “Kỳ thực cậu ấy là hạng nhất ban khoa học tự nhiên của trường Lục Trung bọn em, ba lần thi thử khoa học tự nhiên đều được hạng nhất. Không chỉ là hạng nhất toàn trường, còn là hạng nhất toàn tỉnh.”

Phóng viên: “...............”

Tôn Hạo Lương: “Kỳ thi Olympic toán học quốc tế năm ngoái, đoàn Trung Quốc nhận được huy chương vàng, cậu ấy cũng là một trong số đó.”

“Huy chương bạc của kỳ thi Olympic vật lý cũng là của cậu ấy.”

“Cậu ấy còn vào đội tập huấn quốc gia môn hóa.” Nhưng mà vì sắp thi, cộng thêm hóa học cậu không xuất sắc như môn lý với môn toán, cuối cùng cậu không vào được đội quốc gia.

Phóng viên hoàn toàn không ngờ rằng, một thủ khoa ban khoa học xã hội bình thường, mà lại ẩn dấu nhiều thân phận như thế, anh nghe cũng ngơ người, chỉ nghe thấy hạng nhất khoa học tự nhiên toàn trường lại nói: “Đúng rồi, cậu ấy còn được tuyển thẳng vào Nhân Đại.”

Đinh Tuyết Nhuận nghiêng đầu nhìn bạn học mà từ sau khi cậu chuyển trường, luôn luôn bị cậu ép xuống hạng hai.

Là một nam sinh nhìn rất bình thường, còn không cao bằng cậu.

Cậu đã từng ở trong cùng một phòng thi với Tôn Hạo Lương, tri âm đã lâu, nhưng chưa bao giờ có cơ hội tiếp xúc chính diện, Đinh Tuyết Nhuận không ngờ rằng đối phương lại hiểu biết về mình như vậy.

Thấy cậu nhìn qua, Tôn Hạo Lương sờ đầu, cúi đầu lộ ra nụ cười ngượng ngùng — giống như fan nam của cậu.

Người bình thường muốn thi học sinh giỏi sẽ không có sức lực để học tập, nhưng Đinh Tuyết Nhuận không giống thế, chỉ số thông minh của cậu cao, trí nhớ phi thường, chỉ cần là việc học, cậu thành thạo hơn nhiều so với người bình thường khác. Chỉ là thông minh thôi cũng làm cho nhiều người kính nể cậu.

Hơn nữa cậu còn có sức quyến rũ, không chỉ ở bề ngoài, mà nội tâm cậu càng dễ dàng làm người khác rung động, làm người khác khó có thể bỏ qua.

Ngày hôm nay, Đinh Tuyết Nhuận nhận được mười mấy phong thư tình ở trường, trong đó không ít đàn em lớp mười, mười một.

Lâu Thành tức giận giậm chân, ngay cả buổi liên hoan cùng với lớp buổi tối cũng không muốn cho Đinh Tuyết Nhuận đi. Ai biết được sau khi đến lại có mấy nữ sinh tỏ tình với cậu.

Mấy lớp cả trăm người tới cùng nhau ăn buffet, dường như là bao hết cả gian. Cả buổi liên hoan, Lâu Thành đều phòng bị nữ sinh lại gần Đinh Tuyết Nhuận, ngay cả khi cậu đi vệ sinh cũng phải theo sát một tấc không rời, để bảo đảm không có nữ sinh nào có thể đến gần cậu, giống như một người hầu nhỏ. Nhưng ánh mắt của anh lại vô cùng hung hãn, làm cho không ai dám lại gần anh, lại càng không dám lại gần Đinh Tuyết Nhuận.

Đinh Tuyết Nhuận không cảm thấy phức tạp.

Cho dù người khác nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ quái, dường như trong lòng đã mơ hồ đoán ra quan hệ của bọn họ, nhưng Đinh Tuyết Nhuận vẫn hờ hững như không, Lâu Thành càng đơn thuần, anh căn bản không chú ý tới hành động của mình làm hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Đợi kết thúc buổi liên hoan, đi ra từ KTV, hai người ngồi chiếc xe mà Nhạc Quân cử tới đón bọn họ, Đinh Tuyết Nhuận mới hỏi anh: “Lâu Thành, anh đang đề phòng cái gì vậy?”

Nhạc Quân là bà chủ lớn, xe của bà cũng có phong thái, ghế sau với ghế lái có vách ngăn, không cần lo lắng nói chuyện bị tài xế nghe thấy.

Lâu Thành coi như đương nhiên mà nói: “Đề phong nữ sinh khác tỏ tình với em, em xem xem hôm nay đã nhận được bao nhiêu thư tình, thực sự không nhìn ra..........”

“Nhìn ra cái gì?” Đinh Tuyết Nhuận đã uống chút rượu, cậu dựa vào ghế sau, nghiêng đầu nhìn Lâu Thành, trên người có mùi rượu nhàn nhạt.

“Không nhìn ra bình thường em mang dáng vẻ học bá thanh cao, trong mắt chỉ có học tập, tại sao một người rồi lại một người thích em, còn có Tôn gì đó........cậu ta là nam mà, tại sao lại hỏi số điện thoại của em, tên biến thái chết tiệt...........”

Đinh Tuyết Nhuận khẽ cười: “Anh ghen rồi? Không phải cũng có rất nhiều người thích anh hay sao?”

“Anh không giống vậy!” Lâu Thành vô thức phủ nhận.

“Tại sao lại không giống?”

“Anh sẽ không thích bọn họ..........” Lâu Thành nhìn cậu, trong mắt là ánh sáng mờ nhạt lướt qua, nói vô cùng chân thành tha thiết, “Trước kia anh không phải chưa từng có bạn gái, nhưng mà Nhuận Nhuận..........anh chỉ thích mình em.” Cảm giác động tâm chỉ có một lần duy nhất này, Lâu Thành sẽ không nhận lầm. Anh từng có bạn gái, đa phần vì đối phương theo đuổi anh, cộng thêm bạn bè tác hợp, hẹn hò vài ngày đã không cảm thấy có ý nghĩa gì sau đó liền chia tay.

Anh lặp lại một lần: “Cũng chỉ có mình em thôi.”

“Lâu Thành, anh lại đây.” Đinh Tuyết Nhuận ngoắc ngoắc ngón tay, Lâu Thành chủ động tới gần cậu, chiếc xe này là xe dùng trong công việc, hai chiếc ghế ngồi xa hoa tách nhau ra. Khuỷu tay chống lên tay vịn, ánh mắt trong veo nhìn Đinh Tuyết Nhuận.

Tiến đến vô cùng gần, Đinh Tuyết Nhuận mới thì thầm ghé tai: “Có phải anh không có cảm giác an toàn?”

“Anh..........” Lâu Thành không phủ nhận, lại nghe Đinh Tuyết Nhuận an ủi: “Không phải sợ.”

Cửa kính xe khẽ hạ xuống một khe hở, gió đêm phả vào mặt hai người. Ánh trăng nhàn nhạt chiều qua khuôn mặt trắng nõn của Đinh Tuyết Nhuận: “Anh không cần đề phòng em sẽ thích người khác. Bởi vì em thích anh, sẽ không quan tâm tới người khác.”

Tác giả có lời muốn nói:

Đây là chương chính văn cuối cùng.

Học sinh được tuyển thẳng ban khoa học tự nhiên thi được thủ khoa ban khoa học xã hội là sự việc có thật, trong tác phẩm có rất nhiều tình tiết học bá rất trâu bò nhưng trên thực tế không có sự kiện khoa trương như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.