Tình Đầu Có Độc

Chương 32: Chương 32: Hồi âm




Edit: Only_U

Đổng Dịch tỉnh rượu, hoàn toàn tỉnh.

Một người trên giường một người dưới giường, mắt to trừng mắt nhỏ, không khí đột nhiên yên tĩnh.

Lưu Khoa mở mắt trừng trừng nhìn vẻ mặt Đổng Dịch từ mờ mịt biến thành vặn vẹo, lông mày từ từ nhíu chặt, ánh mắt dần dần trở nên thâm thúy âm trầm, hắn nghiêng người ngồi thẳng lên, cúi đầu… Bây giờ Lưu Khoa vô cùng chắc chắn vừa rồi Đổng Dịch say thật, không phải giả vờ.

Tiêu rồi.

Cậu cúi đầu, cẩn thận nhìn vào vị trí dưới rốn ba tấc của đối phương. Còn mặc quần, dép lê trong nhà rất sạch sẽ không để lại dấu, cho nên vừa rồi cậu đá không trúng…

“Em mà còn nhìn nữa anh không đảm bảo sẽ không làm gì đâu.” Giọng nói trầm thấp khàn khàn, còn mang theo chút men say vang lên.

Cậu giật mình thu hồi tầm mắt, cố gắng bình tĩnh ngồi dậy, sửa lại quần áo bị lộn xộn, nói nhanh, “Anh tỉnh rồi thì nhanh rửa mặt rồi đi ngủ đi, cũng không còn sớm, em về trước, ngủ ngon.” Nói xong đứng dậy chuẩn bị bước ra cửa.

“Tiểu Khoa.” Đổng Dịch cũng không đứng dậy, chỉ dùng cánh tay chống cơ thể dịch đến tấm thảm cạnh giường, duỗi đôi chân dài ra, chặn đường đi của cậu, “Ngồi xuống, còn chưa sửa bài tập hôm nay, việc hôm nay phải làm cho xong trong ngày hôm nay.”

Lưu Khoa không dám tin quay đầu nhìn hắn, “Đã say như vậy mà anh còn muốn kiểm tra bài tập?”

Đổng Dịch – sau khi say rượu tỉnh lại hồn học bá – giơ tay xoa trán, nhíu mày nhìn cậu, “Em đang hoài nghi quyết tâm dạy bù của anh, hay em cảm thấy anh là loại người không chịu trách nhiệm?”

“…” Đúng rồi, chính là cái điệu bộ này, cáu kỉnh giống hệt như lúc dạy cậu học bù năm đó.

“Đến đây.” Đổng Dịch vỗ vỗ lên thảm, vẻ mặt nghiêm túc, “Sách giáo khoa, giấy bút đâu? Muốn học thì phải có thái độ học tập nghiêm túc.”

Mắt Lưu Khoa trợn trắng, đứng thẳng khoanh tay nghiêm mặt nói, “Trước khi anh mặt quần áo vào, những lời anh nói đều không đáng tin và không hề có thái độ học tập, ngủ ngon nha ma men!” Nói xong cậu nhanh chóng bước qua đôi chân dài đang chắn đường, đi tới cạnh cửa quay người, lùi về sau một bước, cầm tay nắm cửa dùng sức sập mạnh.

Rầm!

Cánh cửa đóng mạnh tạo thành một cơn gió lạnh đập thẳng vào mặt, cơ thể Đổng Dịch cứng lại, nổi da gà. Hắn nhíu mày nhìn cánh cửa một lúc rồi rũ mắt xuống, chống tay lên giường đứng dậy, sờ sờ vị trí bị đá trên đùi, trong mắt ánh lên tia sáng không hài hòa, “Sớm muộn gì cũng làm em.”

Năm cũ qua đi, mùa xuân tươi đẹp đã đến.

“Lái xe đi thôi.” Đổng Dịch tính toán một chút lộ trình từ thành phố B đến tỉnh A, nói tiếp, “Mấy ngày này không dễ mua được vé xe và vé máy bay, từ đây lái xe đi tỉnh A chỉ một ngày, không lâu lắm.”

Trình Thiên cầm điện thoại ra, “Tôi tìm người đặt vé máy bay.”

Lưu Khoa cũng cầm điện thoại ra, “David nói có thể giúp em mua vé trên website, cho dù trang web cứ hễ đến tết là bị tê liệt cũng mua được.”

Đổng Dịch có ý cùng người trong lòng trải qua một chuyến du lịch tự túc lãng mạn, bàn tính của bạn học Đổng tiểu Dịch chưa gì đã thất bại, hắn dừng một chút, cũng cầm di động ra, “Không cần, anh gọi Liễu Kim đặt vé máy bay, hắn có cách.”

Động tác bấm điện thoại của Trình Thiên và Lưu Khoa ngừng lại, cùng nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng thản nhiên, còn có chút hàm ý sâu xa. Vẻ ngoài bọn họ có vài phần tương tự nhau, hiện giờ lại sống chung một thời gian, nét mặt thần thái ngày càng giống nhau, lúc này hai người cùng lúc nhìn qua thật làm cho người ta sợ hãi.

Vừa lúc Cục Ngốc ngậm một cây gậy mài lớn chạy tới, Đổng Dịch quyết đoán ôm lấy nó lên, cố ý làm mình trông cũng bảnh một chút, “Anh đề nghị lái xe đi là do lo lắng cho Cục Ngốc, chúng ta đều đi hết còn nó phải làm thế nào? Lái xe đi thì có thể mang nó theo.”

Lưu Khoa lập tức tin lời hắn, “Không sao, có thể giao Cục Ngốc cho chú Tiền chăm sóc vài ngày.”

Trình Thiên lại không dễ dàng bị lừa như vậy, lạnh lùng nói, “Can đảm lắm, đi đường còn tập tễnh mà muốn lái xe đến tỉnh A, còn là một ngày một đêm. À mà… chân của cậu bị sao vậy?”

Đổng Dịch theo phản xạ bắt chéo hai chân, cúi đầu vuốt ve Cục Ngốc. Lưu Khoa chột dạ dời tầm mắt, đứng dậy nói, “Canh của em sắp xong rồi, mọi người cứ trò chuyện, em vào bếp canh lửa.”

Trình Thiên nhìn cậu chạy trốn vào phòng bếp, nhoài người cầm ấm trà nhỏ lên châm trà, thản nhiên cảnh cáo, “Trước khi kết hôn không được vượt giới hạn.”

Mười năm trước đã vượt qua… Đổng Dịch nghiêm túc gật đầu, “Tôi biết rồi.”

Trình Thiên giương mắt quan sát ánh mắt của Đổng Dịch, rót một tách trà đưa qua, “Nhớ kỹ câu nói của cậu hôm nay.”

Đây là lần đầu tiên anh vợ rót trà cho hắn, Đổng Dịch vui vẻ nhận tách trà, cam đoan nói, “Sẽ không vượt qua, anh trai yên tâm.”

Đây cũng là lần đầu tiên Đổng Dịch gọi Trình Thiên là anh trai, Trình Thiên nhướng mày, lại cầm ấm trà rót cho bản thân một tách rồi bưng lên dựa người vào lưng ghế nói tiếp, “Ngoan, trở về lì xì cho cậu, nhớ rõ sau này ngoan ngoãn nghe lời Tiểu Khoa, tam tòng tứ đức, hiểu không?”

Đổng Dịch: “….”.

Hiệu suất làm việc của Liễu Kim cao đến nỗi cảm động trời xanh, buổi sáng Đổng Dịch vừa nói với hắn chuyện vé máy bay, giữa trưa hắn đã đặt xong vé báo tin đến, sáng hôm sau, vé máy bay được chuyển phát nhanh đến nhà số 69.

“Liễu Kim giỏi vậy mà chỉ là một giám đốc tài vụ, thật không thể tin được.” Lưu Khoa sờ sờ vé máy bay cảm thán nói, “Hắn làm việc cho anh đúng là nhân tài không được trọng dụng, có năng lực còn làm việc tận tụy, bây giờ đang là thời gian nghỉ phép mà.”

“Sẽ đưa thêm tiền tăng ca và tiền thưởng cho hắn.” Đổng Dịch cất hành lý vào cốp xe, bước đến trước mặt Lưu Khoa kề sát vào, “Anh cho hắn môi trường làm việc, hắn phát huy năng lực, theo nhu cầu mỗi bên thôi.”

Giọng nói chua lè này, Lưu Khoa đẩy mặt hắn ra, trợn mắt nói, “Đàng hoàng một chút.”

Đổng Dịch nhếch môi, cúi đầu hôn lòng bàn tay của cậu rồi vươn tay ôm cậu vào lòng.

Cốc cốc.

Trình Thiên gõ lên cánh cửa hai tiếng, ném khăn quàng cổ trong tay cho Lưu Khoa, lạnh lùng liếc nhìn Đổng Dịch, “Ở bên ngoài chú ý lời nói và hành động một chút, sắp xếp đồ đạc xong thì lên xe xuất phát, đừng để trễ máy bay.”

Khóe miệng nhếch lên của Đổng Dịch hạ xuống, giúp Lưu Khoa choàng khăn quàng cổ xong, mở cửa xe ngồi vào ghế tay lái.

Máy bay cất cánh đúng giờ, tối qua Đổng Dịch và Trình Thiên phụ trách sắp xếp hành lý, rất nhanh đã ngủ. Lưu Khoa kéo chăn cho bọn họ, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.

Một năm rồi lại một năm, cậu vẫn luôn một mình về quê, đột nhiên có người thân và người yêu làm bạn, niềm hạnh phúc đột ngột này làm cậu thỉnh thoảng xuất thần mỗi khi rảnh rỗi, nghi ngờ tất cả có phải là một giấc mộng hay không. Cũng may cậu thất thần nhiều lần, lần nào tỉnh lại cũng thấy hai người đang bên cạnh.

Thật quá may mắn.

Cậu đặt bàn tay lên cửa kính, không tiếng động hỏi, “Ông nội, ông đang phù hộ cho cháu phải không?”

Ông nội, cháu trở về thăm ông đây, năm đó chưa kịp giới thiệu cho ông biết người yêu và anh trai cháu vừa mới nhận được.

Đến tỉnh A, Đổng Dịch đi gọi chiếc taxi mà Liễu Kim đã giúp họ thuê trước đó tới, ngồi xe về khách sạn đặt trước nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau lái xe đến thôn của Lưu Khoa.

Mười năm, đủ thời gian để một thiếu niên trở thành một thanh niên, cũng đủ thời gian để một thôn quê thay đổi hoàn toàn. Đường đá thành đường xi măng, một làn xe thành hai làn xe. Đồng ruộng biến mất, thay vào đó là nhà máy. Nhưng cũng may cho dù thôn quê thay đổi thế nào đi nữa, những âm thanh ồn ào ầm ĩ ngoài kia đều bị ngăn cách bên ngoài nơi ông Lưu yên giấc ngàn thu.

Mộ của ông Lưu nằm trên một ngọn núi nhỏ ngoài thôn, Lưu Khoa đứng ở chân núi, ngửa đầu im lặng nhìn một lúc, rồi nâng bước đi lên. Đổng Dịch nhìn ngọn núi, hoảng hốt trong chớp mắt, nhịn không được nắm chặt tay Lưu Khoa, muốn xác nhận người nọ còn sống.

“Làm sao vậy?” Lưu Khoa quay đầu lại nghi hoặc nhìn hắn.

“Đi chậm một chút.” Đổng Dịch hoàn hồn, đến bên cạnh cậu bước sóng vai, cũng không buông tay cậu ra, “Cẩn thận trơn đó.”

“Dưới đất toàn là đá và lá khô, trơn chỗ nào chứ.” Lưu Khoa trả lời, nhìn thẳng vào hai mắt hắn bỗng ngẩn người, nắm lại tay hắn nhỏ giọng nói, “Em còn sống, luôn luôn sống.”

Đổng Dịch gật đầu, “Ừ.”

Trình Thiên bước chậm lại đi phía sau hai người, quay đầu nhìn về hướng đống rác năm xưa, rồi bình tĩnh quay lại nhìn bóng dáng hai người đang sóng vai phía trước, bình thản cất bước đuổi theo.

Ngọn núi này rất vắng vẻ hẻo lánh, xung quanh không có đồng ruộng cũng không có nhà cửa, bình thường rất ít người đi ngang qua.

“Ngọn núi này là ông nội khi còn trẻ thuê trọn để chuẩn bị mở trại chăn nuôi, rồi không biết tại sao kế hoạch không thành, vẫn luôn để hoang. Ông nội nói chờ em trưởng thành sẽ xây nhà mới ở đây, nói nơi đây tuy không thích hợp trồng trọt, nhưng chắc chắn thích hợp nuôi gà nuôi vịt gì đó, đợi em có kinh nghiệm rồi sẽ mở trại chăn nuôi làm giàu.” Lưu Khoa chỉ chỉ đại khái một mảnh đất, cúi người bắt đầu nhổ cỏ khô bên đường, “Sau khi ông nội mất, trưởng thôn từng đề nghị chôn ông nội trong phần mộ tổ tiên ở trong thôn, em đã từ chối, nghĩ là ông nội thích ngọn núi này, bèn chôn ông ở đây, còn đốt rất nhiều gà giấy vịt giấy, hy vọng ông sẽ mở trại chăn nuôi ở dưới… Nhưng bây giờ em hối hận rồi, một mình ông nội ở đây, một người cùng chơi mạt chược cùng uống trà cũng không có, rất cô đơn.”

Đổng Dịch giúp cậu nhổ cỏ, im lặng lắng nghe.

Con đường đi đến ngôi mộ nhanh chóng thoáng đãng, bia mộ bằng xi măng và ngôi mộ được xây gạch xung quanh hiện ra trong tầm mắt, Lưu Khoa vứt cỏ khô xuống sửa sang lại quần áo, bước lên hai bước, nghĩ đến điều gì đó lại vội vàng dừng lại, quay đầu nhìn Đổng Dịch và Trình Thiên nói, “Đi thôi, cùng nhau đi thăm ông nội.”

Đổng Dịch bước lên nắm chặt tay cậu, Trình Thiên cũng bước lên vỗ vỗ nhè nhẹ lên bờ vai cậu.

Xung quanh ngôi mộ cũng có cỏ dại, Lưu Khoa đến gần liền bắt đầu cúi đầu dọn dẹp, Đổng Dịch và Trình Thiên thấy thế vội buông đồ đạc cầm theo khi đi tảo mộ xuống, cũng đồng thời bắt đầu tỉ mỉ dọn dẹp xung quanh. Rất nhanh, cỏ dại đã được nhổ sạch sẽ, chữ “Lưu Hoành Trình Khoa chi mộ” trên bia mộ bị cỏ dại che đi lộ ra.

Đổng Dịch và Trình Thiên dừng tay, nhìn chằm chằm hai chữ Trình Khoa xuất thần.

Trên bia mộ ngoại trừ vài chữ này còn khắc ngày sinh của ông Lưu và Trình Khoa, không có chữ con cháu xxx lập mộ, thê lương giống như người được chôn cất nơi đây là một người cô độc không có con cháu người thân. Tên của ông Lưu trên bia mộ lớn hơn một chút, hai chữ Trình Khoa thì nhỏ hơn, lại giống nhau làm người khác nhìn đến nhịn không được tim đập nhanh.

Đổng Dịch kéo Lưu Khoa ôm vào lòng thật chặt, dán mặt xuống cảm nhận độ ấm trên người cậu, “Tiểu Khoa.”

Trình Thiên thu lại cánh tay vươn ra, cúi người sửa soạn đồ đạc dùng tảo mộ.

“Không có việc gì.” Lưu Khoa trấn an vuốt ve sống lưng Đổng Dịch, giọng nói dịu dàng, “Không có việc gì, em ở đây.”

Đổng Dịch rất nhanh hồi phục cảm xúc, buông cậu ra nhìn kỹ một lúc, nhíu mày gõ lên trán cậu, “Sau này không được hồ đồ như vậy nữa.”

Lưu Khoa che trán cười cười gật gật đầu, xoay người nhìn Trình Thiên, vươn tay ra, “Anh, muốn nắm kiểm tra không?”

“Càn quấy.” Trình Thiên đẩy cổ tay Lưu Khoa ra, ngón tay xẹt qua làn da cậu, dừng một chút rồi nhanh chóng thu tay lại, cầm đồ đạc ra rồi đứng thẳng lên sửa sang quần áo, hướng bia mộ trịnh trọng quỳ lạy, “Ông Lưu, cám ơn ân cứu mạng và công ơn nuôi dưỡng của ông đối với Thành Thành, Trình Thiên cháu không biết lấy gì để báo đáp, chỉ mong kiếp sau có thể gặp lại để trả ơn ông phần nào.”

Lưu Khoa cúi đầu đè nén cảm xúc trong lòng, chờ Trình Thiên đứng lên mới bước qua ôm chầm hắn một lúc, rồi cúi người quỳ xuống, cầm lấy dụng cụ bắt đầu tô đậm hàng chữ trên bia mộ, hướng mộ bia cười cười nói, “Ông nội, cháu đến thăm ông, còn có anh trai và Đổng Dịch.”

Đổng Dịch cũng sửa soạn lại, trịnh trọng bái lạy bia mộ, rồi quỳ xuống như Lưu Khoa, cầm giấy tiền vàng mã bắt đầu đốt, tự giới thiệu nói, “Ông nội, cháu là Đổng Dịch, mười năm trước ở đây cháu không tự giới thiệu cho đàng hoàng, thật có lỗi. Sau này cháu sẽ chăm sóc Tiểu Khoa thật tốt.”

Độ ấm của cái ôm vẫn còn, Trình Thiên hơi giật mình sững sờ nhìn Lưu Khoa đang quỳ trước mộ bia, liếc nhìn mộ bia rồi cũng quỳ xuống.

Tô chữ trên bia mộ xong Lưu Khoa cũng cầm giấy vàng bắt đầu đốt, vừa đốt vừa nói liên miên những chuyện xảy ra một năm nay, từ chuyện bán bản quyền game đến việc chuyển nhà ở, từ chuyện gặp lại Đổng Dịch đến việc nhận lại Trình Thiên, một chuyện nhỏ cũng không bỏ sót.

Mặt trời đã lên đến giữa, giấy vàng mang theo cũng đã đốt hết, Lưu Khoa sờ sờ hàng chữ trên bia mộ, chống tay Đổng Dịch đứng lên, ánh mắt tiếc nuối, “Đáng tiếc năm đó lúc làm tang sự, tinh thần của em hoảng hốt, thế là quên nhắc người làm bia khắc một tấm ảnh của ông nội lên bia.”

Đổng Dịch ôm bờ vai cậu, yên lặng trấn an.

“Đi thôi.” Lưu Khoa hướng hắn cười cười, lại nhìn về phía mộ bia nói, “Ông nội, sau này cháu sẽ thường xuyên đến thăm ông.”

Một cơn gió nhẹ thổi qua, tro tàn của giấy vàng bay đến trước mặt cậu, từ từ rơi xuống, như là câu trả lời của linh hồn người đã mất.

Tảo mộ xong thời gian vẫn còn sớm, ba người đứng ở lối vào thôn trầm mặc, thật lâu sau, rốt cuộc Lưu Khoa có quyết định, “Vào xem đi, đã nhiều năm như vậy, cũng không biết trưởng thôn năm đó đã giúp đỡ em có ở nhà hay không, lễ tang của ông nội có thể thuận lợi đều nhờ ông ấy giúp đỡ, em còn chưa cám ơn ông ấy cho tử tế.”

Đổng Dịch gật đầu, lái xe đang đậu ven đường đến.

Thôn quê đã thay đổi hoàn toàn, con đường bùn đất vào thôn đã thành con đường xi măng rộng lớn, ven đường còn có những luống hoa. Tất cả nhà trệt đã không còn, thay vào đó là những ngôi nhà lầu nho nhỏ, đa số đều có ô tô đậu trước cửa, có thể thấy được chất lượng cuộc sống của thôn dân rất tốt.

Lưu Khoa nhìn say sưa, chỉ có thể từ hàng cây già bên đường không bị chặt đi và bố cục nhà cửa mơ hồ nhìn ra vài dấu vết quen thuộc, thì thào cảm thán, “Thật là thay đổi lớn quá…”

Trình Thiên ngồi ghế sau với Lưu Khoa, rốt cuộc có thể trước một bước an ủi em trai nhà mình, vỗ vỗ bờ vai của cậu dịu dàng nói, “Có thay đổi là chuyện tốt, vẫn luôn như trước mới là đáng sợ.”

Lưu Khoa thu hồi tầm mắt hướng Trình Thiên cười cười, gật đầu nói, “Đúng vậy, tất cả mọi người đều sống rất tốt, chuyện này thật tốt.”

Dựa theo ký ức của Lưu Khoa, mọi người đi đến một ngôi nhà cũ cuối thôn, Lưu Khoa xuống xe, nhìn mấy ngôi nhà lầu xinh đẹp xung quanh, căn nhà trệt này có vẻ đặc biệt khác lạ, cậu đẩy cổng rào ra bước vào nhà.

Trong sân mọc đầy cỏ, trên cánh cửa gỗ vẫn còn lưu lại dấu vết của giấy trắng năm đó làm lễ tang dán lên. Trên cửa có một cái khóa to đã rỉ sắt, Lưu Khoa cầm một cái chìa khóa bị lau nhiều lần đến nỗi tỏa sáng từ trong túi áo ra, khó khăn cắm vào ổ khóa xoay hai cái.

Ổ khóa kèn kẹt vang lên hai tiếng, vậy mà không bị hỏng mở ra.

Trên tay dính đầy rỉ sắt, cậu không tự chủ cọ cọ, cầm ổ khóa ra rồi đẩy cánh cửa gỗ.

Tro bụi phả vào mặt, mạng nhện trên khung cửa bị đứt ra rơi xuống, cậu nhìn về phía nhà chính treo tấm ảnh Mao chủ tịch cùng câu đối bên cạnh, cúi đầu chớp mắt mấy cái đè nén nước mắt muốn chảy ra.

Vì đã lâu không ai sử dụng, cái bàn trong phòng đã mục nát, đồ vật rải rác trên bàn rơi xuống đất. Trong một góc nhà chính vẫn còn cái ghế dựa đỡ ván giường, đó là chỗ đặt thi thể của ông Lưu năm đó. Năm đó cậu một lòng một dạ muốn báo thù cho ông nội, chưa kịp thu dọn đồ đạc này nọ đã rời đi.

Lưu Khoa ngồi xổm xuống sờ ván giường, nhặt một lá bùa bình an rơi dưới đất lên, rốt cuộc không đè nén được chua xót trong mũi.

“Đây là lá bùa ông nội cầu cho em trước khi đi học trung học, dặn em nhất định phải luôn mang trên người, nhưng em lại không nghe lời.” Cậu cầm chặt lá bùa đã muốn hỏng đầy bụi trong tay, đôi mắt phiếm hồng, “Em rất bất hiếu.”

Đổng Dịch bước lên nắm vai cậu, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cậu.

Lưu Khoa lắc đầu đứng lên, cất lá bùa bình an vào túi áo, đi đến căn phòng ông Lưu từng ở.

Căn phòng trang trí rất cổ xưa, cũng đầy tro bụi, chăn đệm trên giường đã bị trưởng thôn đem đi thiêu hủy sau khi tang lễ xong xuôi. Mở tủ quần áo ra, bên trong treo chỉnh tề quần áo bốn mùa và một hộp bánh bích quy hình vuông.

Lưu Khoa cầm cái hộp xuống mở ra, sờ sờ một xấp thư to được xếp cẩn thận bên trong, nhỏ giọng nói, “Năm đó em ở trọ trong trường, vì tiết kiệm tiền đi đường chỉ khi nào có kỳ nghỉ lớn mới về thăm ông, có đôi khi tìm được chỗ làm thêm, ngay cả kỳ nghỉ cũng không thể về. Em sợ ông nội nhớ em, viết thư cho ông mỗi ngày, ghi lại những việc đã làm mỗi ngày, ghi rõ ngày tháng bên trên, chờ ngày nghỉ mang về cho ông, như vậy mỗi ngày ông nội đọc một lá thư, giống như là mỗi ngày em đều ở bên ông nội vậy.”

Đổng Dịch nhớ lại dáng vẻ nghiêm túc khi cậu cúi đầu viết thư cho ông nội năm đó, nhịn không được bước lên ôm vai cậu.

“Em nên quay về xem từ sớm.” Cậu cẩn thận sắp xếp xấp thư một lần nữa, tưởng tượng dáng vẻ ông nội đọc thư, giọng nói dần dần nghẹn ngào, “Năm đó em gạt ông, nói tiền làm thêm kiếm được nói là học bổng trường phát… Bây giờ nghĩ lại, có khả năng ông nội đã sớm biết em gạt ông, khó trách thời gian đó khi em về nhà ông luôn nhìn em thở dài… Hồi âm?”

Đổng Dịch phát hiện giọng nói cậu không đúng, vội cúi đầu nhìn lại, “Làm sao vậy?”

“Hồi âm…” Bàn tay Lưu Khoa run rẩy từ trong xấp thư lấy ra một phong thư có dán tem, nói năng cũng lộn xộn, “Vì tiết kiệm tiền điện thoại, thỉnh thoảng ông nội sẽ viết thư cho em, mỗi lần đều dán loại tem này, em, em chưa bao giờ dán, hơn nữa em đều nhận được tất cả thư ông viết cho em, không có phong thư này, không có, đây là ông nội viết lúc nào, em…”

“Chắc là ông viết còn chưa kịp gửi đi.” Đổng Dịch cúi người ôm cậu, sờ đầu cậu an ủi, “Đây là quà tặng ông nội đưa cho em, bình tĩnh một chút, Tiểu Khoa, bình tĩnh một chút.”

Lưu Khoa chôn mặt trong lồng ngực Đổng Dịch thở sâu, ổn định cảm xúc rồi đẩy hắn ra, nhìn lá thư trong tay, “… Quả nhiên em nên sớm trở về.”

Xem xét một lượt các phòng xong, mọi người trở về xe, Lưu Khoa rửa tay lau khô bụi đất dính vào rồi cầm lá thư từ từ mở ra. Đổng Dịch và Trình Thiên liếc nhìn nhau, ăn ý xuống xe, lưu không gian lại cho cậu.

“Tiểu Khoa:

Đọc thư tốt lành.

Đã nửa tháng cháu chưa trở về, thư đã đọc hết rồi, ở trường cháu có khỏe không? Có ăn cơm thật ngon không? Không cần học tập quá sức, thân thể quan trọng hơn, không thi được vào trường đại học tốt cũng không quan trọng.



Mảnh đất trong thôn kia ông đã chuyển sang tên của cháu, căn nhà cũ này cũng cho cháu, có khả năng thời gian của ông không còn nhiều… Ông nghe được một ít tin đồn, nói đứa con bất hiếu của ông sống bên ngoài không tốt có khả năng sẽ trở về, nếu nó đến trường tìm cháu náo loạn, cháu đừng sợ, trở về tìm ông, ông bảo vệ cháu.



Mấy ngày nay ông thường nằm mơ, mơ thấy cháu khóc hô muốn mẹ, thật xin lỗi Tiểu Khoa, là ông vô dụng, không thể cho cháu một cuộc sống giàu có, cũng không thể cho cháu một gia đình đầy đủ, thật xin lỗi, ông già nhanh quá…”

Sống bên ngoài cháu không cần quá tiết kiệm, có tiền học bổng thì xài cho bản thân, đừng gửi cho ông, ông nhìn thấy mấy đứa nhỏ trung học trong thôn đều ăn mặc rất đẹp, cháu cũng mua cho mình mấy bộ quần áo đi

Gần đây trí nhớ của ông không tốt, lần trước cháu về ông quên nói cho cháu biết, có một viên gạch dưới giường ông có thể mở được, bên trong cất một cái hộp sắt, trong hộp là quần áo đồ đạc cháu mặc khi ông nhặt được cháu, nếu sau này có người nhà tìm đến cháu, có thể cầm những thứ này kiểm tra.



Trước kia ông yêu cầu cháu nhất định phải có tiền đồ, đều là hù dọa cháu, nếu cháu mệt mỏi quá thì cứ trở về.

Ông nội tốt lắm, đừng nhớ ông.”

Nước mắt và nước mũi đồng thời chảy ra, Lưu Khoa chật vật cầm khăn tay lau lung tung lên mặt, không tiếng động khóc thút thít vài tiếng, giơ cánh tay che mặt, “Thật xin lỗi, ông nội, cháu xin lỗi…”

Thật xin lỗi, năm đó chỉ lo quấn quýt với Đổng Dịch, không về nhà nhiều hơn; thật xin lỗi, không nhanh chóng trưởng thành, chưa kịp báo đáp gì cho ông; thật xin lỗi, không xứng với tình yêu to lớn của ông, lớn lên thành cái dạng này, thật xin lỗi.

Đổng Dịch bước lên muốn mở cửa xe, lại bị Trình Thiên ngăn cản.

“Để nó trút ra hết đi.” Trình Thiên cưỡng chế bản thân không nhìn dáng vẻ cậu không tiếng động khóc trong xe, tầm mắt nhìn vẻ đổ nát trong sân nhà, “Giấu ở trong lòng càng khó chịu thêm, trút ra được sẽ tốt hơn rất nhiều.”

Bàn tay Đổng Dịch nắm chặt rồi lại thả lỏng, thả lỏng lại nắm chặt, gương mặt căng thẳng quay sang hướng khác.

“Trình Khoa? Có phải Tiểu Khoa trở lại không?”

Một giọng nói già nua đột nhiên từ đầu đường truyền tới, hai người nghe tiếng quay đầu nhìn lại.

Một ông lão mập lùn tóc hoa râm chống gậy bước nhanh đi tới, ánh mắt đảo qua người Đổng Dịch và Trình Thiên vài lần, cuối cùng dừng ở Trình Thiên, bước qua cầm tay hắn kích động nói, “Mười năm, cháu đã trở về rồi! Còn không trở về ông sẽ không giữ được mảnh đất và căn nhà của ông cháu, nhanh nhanh, đi theo ông ký giấy tờ, vài năm nữa ông cũng chôn xuống đất, không muốn phụ lòng lời giao phó của ông bạn già.”

Ông lão nói tiếng địa phương, lại nói nhanh, Đổng Dịch và Trình Thiên chỉ nghe được đại khái.

Trình Thiên nhíu mày, “Đất và căn nhà? Giữ không được?”

“Đúng vậy, là căn nhà này và mảnh đất chỗ mộ phần kia, hiện tại rất có giá, nhanh, theo ông đi ký tên, khỏi phải bị cái tên bất hiếu táng tận lương tâm của ông nội cháu cướp đi, diễn cái cứt chó gì, đã mười năm, còn mỗi ngày đến náo loạn!” Ông lão càng nói càng kích động, cầm chặt tay Trình Thiên, mặt cũng đỏ lên, “Năm đó tên súc sinh kia làm ông cháu bị thương, còn cướp tiền của ông ấy rồi bỏ chạy, làm cuộc sống qua ngày của ông cháu thật khổ, thân thể cũng yếu đi, đúng là thằng con trời đánh mà! Nên thấy một lần đánh một lần!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.