*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Only_U
Sau khi tiễn nhân viên dọn nhà đi, Lưu Khoa đứng trước cửa nhà, hạnh phúc cảm thán nói: “Cái cũ không đi cái mới không tới, lời cổ nhân nói quả không sai.”
Tingg~~ Tingg~~, chỗ ngoặt đột nhiên vang lên tiếng thang máy, sau đó tiếng bước chân quy luật truyền tới, xen kẽ đó còn có tiếng chìa khóa va chạm nhau kêu leng keng.
Tòa nhà này xây xựng theo kiểu kiến trúc mỗi tầng có ba căn hộ, căn Lưu Khoa thuê là căn đầu tiên bên trái ngay khi bước ra khỏi thang máy, căn giữa nghe nói không ai ở, cho nên hiện tại người cầm chìa khóa xuất hiện chắc chắn là người ở căn đối diện với căn hộ của cậu. Người xưa có câu bà con xa không bằng láng giềng gần, muốn sinh hoạt hòa thuận vui vẻ thì phải tạo mối quan hệ tốt đẹp với hàng xóm, cậu cười tươi xoay người lại nhìn về phía tiếng bước chân, “Xin hỏi ngài ở căn 2602 phải không? Tôi là người mới chuyển tới…Sao anh lại ở đây?!”
Đổng Dịch đang nỗ lực giữ dáng đi thật bình thường, đi ngang qua nghe vậy chẳng hiểu vì sao thân hình chợt căng cứng, nghiêng đầu nhìn sang cậu, nhíu mày, hung dữ lên án: “Em theo dõi anh?”
Nghiên cứu cho thấy nếu làm như vậy có thể giảm đến mức tối đa khả năng sẽ bị đối phương cho vào diện tình nghi, giảm tâm lý đề phòng của đối phương, tránh đối phương sinh ra các loại suy đoán không hài hòa như ‘Trở thành hàng xóm có thể là một âm mưu’, khiến đối phương phán đoán “chính xác” rằng chuyện hai người là hàng xóm chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi. Nhìn Lưu Khoa lúc này, sắc mặt của cậu thay đổi từ vừa sợ vừa giận đến mắng ông trời khốn kiếp, xem ra kế hoạch của hắn rất hoàn mỹ…Chỉ là lần đầu đóng kịch nên vẫn chưa quen, vẻ mặt có hơi nghiêm túc một chút.
Trong phòng 2602, Liễu Kim quan sát bên ngoài qua lỗ mắt mèo, không đành lòng nhìn thẳng che mặt lại, ông chủ đây là đang “Chậm rãi tiếp cận, làm đối phương mềm lòng” sao? Đây là đang khiêu khích muốn cậu ấy cho ăn đòn thì có.
“Ha!” Lưu Khoa vốn đang có ba phần tức giận bảy phần kinh sợ, nghe hắn nói như vậy, lập tức biến thành chín phần tức giận, thêm một phần sát khí, dùng sức chọt chọt lên biển số 2601, lớn tiếng nói, “Tôi không có hứng thú theo dõi anh, cám ơn! Từ hôm nay tôi ở căn hộ này! Hiểu không?”
Lông mày Đổng Dịch giật giật, thấy cậu tức giận như vậy, muốn làm vẻ mặt dịu xuống, nhưng càng cố gắng thả lỏng thì nét mặt hắn lại càng cứng ngắc, thấy Lưu Khoa giận đến nỗi tóc cũng dựng ngược lên, hắn bước lên vài bước nhìn vào căn hộ phía sau cậu, hạ thấp giọng nói: “Thì ra người mới dọn đến là em, thật vui lại gặp em.”
____Thật vui gặp lại em, có duyên lại gặp.
Lưu Khoa nhớ lại những câu này, rốt cuộc vẻ mặt hoàn toàn trầm xuống, “Đổng Dịch, Lưu Khoa tôi khinh thường việc mặt dày mày dạn dây dưa sau khi chia tay, tôi cũng không ngờ sẽ thành hàng xóm với anh, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ tận lực không xuất hiện trước mặt anh, anh không cần cố tình lặp lại những lời này.”
“Không phải.”
Đổng Dịch thấy càng nói càng chọc giận đối phương, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì để cậu nguôi giận, do dự một chút, hắn đưa tay nhẹ nhàng xoa lên mái tóc vì dọn nhà mà lộn xộn của cậu, quơ quơ cái chìa khóa trong tay, “Anh ở phòng 2602, có việc gì thì tìm anh.” Nói xong lại sợ Lưu Khoa nổi giận nên lập tức xoay người bước nhanh vào nhà, cũng không dám quay đầu nhìn lại.
“Đồ khốn!”
Đối với việc phải nhìn bóng lưng người này bỏ đi, Lưu Khoa quả thật căm thù đến tận xương tủy, cậu vươn tay vuốt tóc mái bị Đổng Dịch vò rối ra sau, vẻ mặt u ám, nghiến răng lấy điện thoại ra gọi cho người môi giới.
Liễu Kim đã vào phòng khách ngồi, liếc nhìn điện thoại, đẩy kính, thấp giọng ho hai tiếng mới bắt máy, rụt rè nói: “A lô.”
“Tôi muốn đổi nhà.” Giọng nói nóng nảy của Lưu Khoa từ ống nghe truyền đến, Liễu Kim nghe vậy vội ngẩng đầu nhìn ông chủ sau khi vào nhà vẫn luôn nhìn chằm chằm vách tường say sưa phóng khí lạnh, hắn cố ý nói lớn tiếng: “Lưu tiên sinh, anh muốn đổi căn hộ khác sao?”
Đổng Dịch quay phắt đầu nhìn qua, ánh mắt như sói. Liễu Kim mười phần tinh ý mở loa ngoài.
“Lưu tiên sinh, chúng ta mới ký hợp đồng hôm qua, mà hôm nay ngài muốn đổi nhà, tôi cần được biết lý do.”
Lưu Khoa nghẹn lời. Lý do là né tránh mối tình đầu có được tính không? Có cảm giác nói ra sẽ bị ăn đòn.
“Là điều kiện không tốt?”
“….” Khu nhà xa hoa, xung quanh đầy đủ hàng quán, giao thông thuận tiện, mà giá cho thuê thì, lại quá rẻ so với căn hộ này.
“Giá thuê nhà không thích hợp?”
“…” Không, rất thích hợp, thích hợp đến ông trời cũng cảm động nữa mà.
“Hay là tôi phục vụ làm ngài không ngài lòng?”
“…Không.” Đại não đang nóng máu của Lưu Khoa chậm rãi tỉnh táo lại, nhìn qua cửa nhà 2602, thở dài một hơi, sau đó nói: “Anh phục vụ tốt lắm, hôm qua anh vất vả rồi. Tôi muốn đổi nhà khác vì một vài lý do cá nhân, thật xin lỗi, tôi…”
Liễu Kim hơi nghiêng đầu tránh ánh mắt ngày càng lạnh của ông chủ, quyết đoán cắt ngang lời cậu, tiến vào trạng thái đàm phán giải quyết công việc: “Lưu tiên sinh, nếu ngài kiên quyết muốn đổi, đương nhiên tôi không thể ngăn cản, nhưng hôm qua ngài ký hợp đồng thời hạn là ba năm, chưa ở ba năm mà trả nhà, yêu cầu ngài trả mười vạn tiền bồi thường hợp đồng.”
“Mười vạn?” Giọng nói hơi lớn của Lưu Khoa lại truyền đến, ánh mắt lạnh băng của Đổng Dịch cứng lại trong phút chốc.
“Đúng vậy.” Liễu Kim lại đẩy mắt kính lên, trong ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt, “Trong hợp đồng có ghi rõ điểm này, hôm qua lúc ngài ký hợp đồng cũng không có ý kiến gì.”
Lưu Khoa hoàn toàn trợn tròn mắt: “Trên hợp đồng có ghi chú rõ? Chỗ nào?”
“Hàng thứ nhất trên hợp đồng.” Liễu Kim lịch sự trả lời, sau đó thân thiết nhắc nhở, “Ngài có thể lấy hợp đồng xem kỹ lại, sau đó xác định lại xem có muốn đổi nhà khác hay không.”
Điện thoại bị cúp, chắc Lưu Khoa chạy đi tìm hợp đồng xem rồi.
“Liễu Kim.” Đổng Dịch híp mắt nhìn hắn, gõ gõ đầu gối. “Cậu lừa Tiểu Khoa vào tròng?”
Liễu Kim hoàn toàn không sợ khí lạnh của hắn, bình tĩnh hỏi lại: “Ông chủ, anh muốn có người yêu hay muốn tính sổ với tôi? Hơn nữa hợp đồng kia cũng không có hiệu lực, tiền bồi thường mười vạn cũng không có giá trị pháp luật, là tôi lừa cậu ấy.”
Lông mày Đổng Dịch giãn ra một chút.
Liễu Kim nói tiếp: “Nếu không gài bẫy thì với tính cách của Lưu tiên sinh, cậu ấy nhất định sẽ nhanh chóng chuyển đi, anh muốn kết quả như thế sao?”
Đổng Dịch cúi đầu nhìn bàn tay vừa xoa tóc Lưu Khoa xong, trầm ngâm một lúc mới nhìn về phía hắn, đối với việc làm của Liễu Kim cho câu trả lời, “Làm tốt lắm, trở về tăng lương cho cậu.”
Liễu Kim đẩy kính mắt: “Cám ơn ông chủ.”
“Nhưng cậu đi giải thích một chút với Tiểu Khoa đi, hiện giờ cậu ấy nhất định rất cáu kỉnh.”
Đổng Dịch nhớ lại hai má gầy gầy của Lưu Khoa, hơi thở trên người lại lạnh xuống lần nữa, “Hiện tại cậu ấy cần có tâm trạng tốt, giấc ngủ ngon.”
“Tôi hiểu rồi.” Liễu Kim gật đầu hiểu rõ, đứng dậy cởi áo vét, vò nhàu áo trong, lại cào loạn mái tóc đã được chải cẩn thận, giơ tay nhìn đồng hồ, “Bây giờ là mười giờ rưỡi, nửa tiếng nữa tôi sẽ đến giải thích với Lưu tiên sinh.”
Đổng Dịch vừa lòng gật đầu, cúi đầu nhìn bàn tay im lặng không nói.
“Hàng đầu tiên trên hợp đồng…” Lưu Khoa tìm đã lâu, rốt cuộc tìm được ở trang thứ nhất một hàng chữ nhỏ ẩn trong logo tên công ty của người môi giới, vô lực đỡ trán, “Nên hiểu sớm hơn, làm sao trên trời lại vô duyên vô cớ rơi xuống bánh nhân thịt…”
Nóng nảy, uể oải một hồi, cậu lấy điện thoại ra bắt đầu tìm hiểu về vấn đề lừa đảo hợp đồng. Cậu càng tìm càng buồn bực, chuẩn bị tìm luật sư cố vấn nói chuyện, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Một giờ sau, Lưu Khoa tiễn người môi giới vội vã đến giải thích ra cửa, liếc nhìn cửa nhà 2602 đang đóng chặt, trong mắt hiện lên một tia khổ sở khi phải thỏa hiệp, vô lực đóng cửa lại.
Người môi giới giải thích thật thành khẩn, đưa phương án bồi thường hợp lý, cũng đồng ý ký hợp đồng lại, nhưng nói đi nói lại, vẫn không thể đổi căn hộ khác…Đều do chủ nhà, nói đi nước ngoài thì đi đi, sao còn để người môi giới lừa gạt khách thuê nhà, quá xấu rồi, cho dù sợ khách thuê bỏ đi nửa chừng cũng không thể làm vậy nha.
Cũng không phải không nghĩ cứng rắn hơn, nhưng mà…Lưu Khoa liếc nhìn hành lý vẫn như cũ trong phòng khách, cụp mắt xuống.
Mệt mỏi quá, cậu không muốn lại giằng co thêm nữa.
2602, Đổng Dịch đứng trước lỗ mắt mèo quay đi, trong đầu lặp đi lặp lại vẻ mặt của Lưu Khoa trước khi đóng cửa, chậm rãi nắm chặt tay.
Có phải hắn …làm sai rồi không?
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, kéo hắn tỉnh lại từ cảm xúc u ám, Đổng Dịch lấy điện thoại ra nhìn, thấy là Liễu Kim gọi đến, mặt không thay đổi nhận điện, không đợi đối phương nói chuyện liền nói thẳng. “Hiện tại vừa vặn là giờ cơm trưa, sao cậu không mời Tiểu Khoa một bữa hả?”
Biết lúc này tâm trạng của ông chủ rất kém, Liễu Kim dừng một chút mới trả lời, “Ông chủ, hiện tại Lưu tiên sinh rất đồng tình với “Người môi giới” là tôi đây, mà ấn tượng tốt đang tăng cao, anh muốn tôi mời Lưu tiên sinh dùng bữa trưa? Chỉ có tôi và Lưu tiên sinh?”
Đổng Dịch bị nghẹn, rất nhanh nói tiếp: “Cậu cũng nghỉ phép luôn đi.”, nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Liễu Kim liếc nhìn màn hình điện thoại hiện lên cuộc gọi chấm dứt, bắt đầu tự kiểm điểm bản thân. Hình như hắn làm sai công việc ông chủ giao thì phải?
Tám giờ sáng, Lưu Khoa xuống lầu mua bữa sáng, vô tình gặp Đổng Dịch vừa mới chạy bộ sáng sớm trở về, nhịn không được lườm một cái.
Mười hai giờ trưa, Lưu Khoa mở cửa nhận đồ ăn giao đến, thấy Đổng Dịch cầm túi mua sắm trong siêu thị bước ra khỏi thang máy, trong nháy mắt mất luôn khẩu vị.
Sáu giờ tối, lần thứ hai Lưu Khoa mở cửa nhận đồ ăn, không gặp Đổng Dịch, nhịn không được mỉm cười thân thiện với anh trai giao hàng. Đổng Dịch đứng trước lỗ mắt mèo lui ra, im lặng buồn bực một hồi, cầm ipad mở ra, “Rốt cuộc khi nào Tiểu Khoa mới phát sóng trực tiếp? Đã một ngày rồi.”
Tám giờ tối, Lưu Khoa ăn cơm chiều xong, xác nhận đã dọn dẹp đồ đạc cần thiết đâu vào đấy rồi mới lấy máy vi tính ra, chuẩn bị các giai đoạn trước, sau đó mở phát sóng trực tiếp.
“Chúc mọi người buổi tối tốt lành, hai ngày không gặp rồi, mọi người có nhớ tôi không?”
Đổng Dịch nhanh chóng gõ bình luận, vẻ mặt nghiêm túc lạch cạch lạch cạch đánh chữ, rồi gửi đi.
Chu Dịch yêu em: Nhớ, hai ngày nay chủ bá vội làm gì vậy?
Trong lòng hắn tràn đầy chờ mong mở loa lớn hơn, hy vọng nghe Lưu Khoa trả lời câu hỏi của mình, nhưng hiện thực vô cùng tàn khốc, bình luận của hắn bị chìm trong một đống bình luận “Chủ bá tôi nhớ anh!”, “Chủ bá tôi yêu anh!”, hoàn toàn không được chú ý tới.
“Game hôm nay tôi chơi do chính tôi làm, là một trò chơi có nội dung phổ biến, hình ảnh bối cảnh và nhân vật đều do tôi tự làm, nên đồ họa sẽ hơi thô, hy vọng mọi người không cười chê.”
Lại một đống lớn bình luận “Không chê đâu không chê đâu! Rất thích trò chơi anh tự làm” nhanh chóng chạy ngang, sau đó có mấy cái ID quản trị kênh có đánh dấu màu hồng phía trước lục tục chạy ra hỏi các vấn đề về sản xuất trò chơi, giành được sự chú ý của Lưu Khoa và được cậu trả lời rõ ràng tỉ mỉ.
Đổng Dịch nhìn chằm chằm màn hình trực tiếp, trầm mặc một lúc, tiếp tục đánh chữ.
Chu Dịch yêu em: Xin hỏi làm sao để trở thành quản trị kênh?
Lưu Khoa đang chăm chú thay đổi thiết lập trò chơi, không chú ý đến vấn đề của hắn, nhưng có người khác chú ý đến, rất nhiệt tình trả lời.
Bong bóng nhỏ: Tặng quà là có thể được, đạt mức độ nhất định là có thể làm quản trị kênh.
Thì ra là thế.
Đổng Dịch liếc mắt nhìn số tiền trong tài khoản của mình, ánh mắt xẹt qua mấy hình ảnh khác nhau tượng trưng cho các loại quà tặng nằm phía dưới trang, không chút do dự chọn cái cao nhất, nhập số lượng 100, gửi đi.
[Cám ơn “Chu Dịch yêu em” đã tặng cho chủ bá “Chu Dịch là kẻ lừa đảo” 100 quả tên lửa, mọi người nhanh đi cọ tiền lì xì đi ~# ngón cái ## ngón cái ## hoa tươi #]
Câu cám ơn được hệ thống tự động phát ra, ngay sau đó là thông báo trên đầu trang, ID “Chu Dịch yêu em” rất nhanh hiện ra trên màn hình, sau đó nữa là các hình vẽ thỏi vàng và hoa tươi từ trên rơi xuống, pháo hoa nổ vang, che hết toàn bộ màn hình.
Giọng nói Lưu Khoa ngừng lại, bình luận đang chạy ra cũng ngừng, giống như toàn bộ thế giới đều im lặng.
Đổng Dịch hết sức hài lòng đối với những bình luận rơi xuống này, nhanh chóng đánh chữ gửi đi.
Chu Dịch yêu em: Bây giờ có thể cho tôi làm quản trị kênh chưa? Chào buổi tối chủ bá, nhớ ngủ sớm.
“Hả?”, giọng nói Lưu Khoa lần thứ hai vang lên, đột nhiên có hơi nói lắp, “Tôi cho cậu làm quản trị kênh chính ngay đây…Mà, cái đó, cám ơn quà tặng và sự quan tâm của cậu, nhưng mọi người kiếm tiền không dễ, cậu, cậu không cần làm như vậy.”
Chu Dịch yêu em: Ngủ sớm đi.
“Hả? Ồ, tôi biết rồi.”
Các hiệu ứng chúc mừng trên cao từ từ biến mất, rốt cuộc khán giả cũng sống lại, bắt đầu điên cuồng gõ “666666666” và “Thổ hào cầu bao dưỡng.”, không khí náo nhiệt như lễ mừng năm mới, cũng có khán giả cũ cảm động khóc lên.
Quản trị kênh Mềm Mại: # khóc lớn ## khóc lớn # Rốt cuộc Chu Chu cũng có thổ hào ủng hộ, con trai vất vả nuôi lớn rốt cuộc có heo đồng ý bao bọc rồi, thật không dễ dàng, thổ hào, Chu Chu nhà chúng ta rất dịu dàng rất đáng yêu, cám ơn cậu đã thích!
Quản trị kênh Chu Dịch yêu em: Tôi không thích cậu ấy.
Quản trị kênh Chu Dịch yêu em: Tôi yêu cậu ấy.
Bình luận nháy mắt từ “6666666” biến thành “yooooooooo”, vì thế Lưu Khoa càng nói lắp.
Đổng Dịch nghe Lưu Khoa có chút ngây ngốc nói cảm ơn, tâm trạng hậm hực cả ngày rốt cuộc rẽ mây nhìn thấy ánh mặt trời, nhịn không được lần thứ hai tặng quà.
[ Cám tạ “Chu Dịch yêu em” tặng cho chủ bá “Chu dịch là kẻ lừa đảo” 100 quả tên lửa, mọi người nhanh đi cọ tiền lì xì đi ~# ngón cái ## ngón cái ## hoa tươi #]
Hiệu ứng đặt biệt lại rơi xuống, màn hình trực tiếp lần thứ hai bùng nổ, bình luận “66666666666” và “yooooooooo” chạy hết màn hình che toàn bộ hình ảnh trực tiếp, chắc Lưu Khoa đã hoàn toàn mộng, lời cảm ơn cũng chưa nói ra.
Bong bóng nhỏ: Quỳ trước thổ hào, hai mươi vạn, tiền lương hai năm trời của tôi orz.
Phòng 2601, Lưu Khoa ngây ngốc ngồi trước máy tính, không biết nên phản ứng thế nào. Làm chủ bá đã nhiều năm, tiếng tăm của cậu không quá cao cũng không quá thấp, không phải chưa từng nhận tên lửa, nhưng một lần được một trăm cái là lần đầu tiên, không đúng, là hai trăm cái, trước đây cậu nhận được nhiều nhất là hai mươi cái một lần, đó là sinh nhật cậu, Hoàn Thụy ồn ào muốn tặng…
Quản trị kênh Chu Dịch yêu em: Hình ảnh trò chơi đẹp lắm, cố lên.
Lưu Khoa hoàn hồn, nhìn chằm chằm ID kia vài giây, cố gắng ổn định tình hình lần thứ hai nói cám ơn đối phương, sau đó chậm rãi kéo đề tài trở về trò chơi, tiếp tục làm khảo sát hôm nay. Khán giả trên màn hình cũng dần yên tĩnh lại, mặc dù không hô “Cầu thổ hào bao dưỡng “, nhưng không ai lơ là câu nào của ID “Chu Dịch yêu em”. Không thể không nói, ở nhiều nơi tiền tài là nước cờ đầu tốt nhất.
Chu Dịch yêu em: Chủ bá thật thích làm game?
“Ừ, chơi nhiều rồi liền muốn tự mình làm thử xem, tiếc là năng lực có hạn, chỉ có thể làm mấy trò chơi đơn giản. Được rồi, hiện giờ đã qua nửa trò chơi, mọi người có thể đoán kết cuộc, tôi có giấu một kinh hỉ nhỏ trong đó…”
Chu Dịch yêu em: Có nghĩ đến tiếp tục học chuyên sâu hơn về nghề này không?
Âm thanh giải thích trò chơi của Lưu Khoa ngừng lại, dừng một chút sau đó mới trả lời: “Có.” Sau đó rất nhanh kéo đề tài trở về, cũng không giải thích kĩ càng cẩn thận các vấn đề như trước.
Vì đã đặt toàn bộ tâm tư lên người cậu, Đổng Dịch nhanh chóng nhận ra giọng cậu hơi biến hóa và cảm xúc trầm xuống, tay đang đánh chữ dừng lại, cẩn thận nhìn lại vấn đề mình vừa nhắc tới, nhíu mày. Tại sao nhắc đến vấn đề này Tiểu Khoa lại không vui? Đề tài này có gì sao?
Ting, Mềm Mại muốn nói chuyện riêng với bạn. Đổng Dịch híp mắt, nhấn đồng ý.
Khung trò chuyện riêng nhảy ra, hiện thị dòng chữ báo đối phương đang gõ chữ.
Mềm Mại: Chào Chu Dịch, cám ơn cậu đã thích Chu Chu, có điều…Cậu có thể đừng nhắc đến vấn đề học chuyên sâu trước mặt Chu Chu không?
Chu Dịch yêu em: Tại sao?
Mềm Mại: Tôi vốn không nên nói những lời này, nhưng mà…Kỳ thật khán giả cũ cũng biết, Chu Chu chưa học xong trung học đã bỏ học, sau đó lại ngồi tù hai năm, sau khi ra tù vẫn không tìm được việc làm, cuộc sống rất cực khổ, cho đến lúc làm chủ bá mới khá lên. Cậu ấy có tự thi vào khoa chính quy, cũng muốn đi học lại, nhưng vì bị tù hai năm trước kia, không trường đại học nào muốn nhận cậu ấy, cho nên…Tốt nhất đừng nhắc đến chuyện này trước mặt cậu ấy.
Vẻ mặt Đổng Dịch thay đổi, ngồi thẳng lên đánh chữ.
Chu Dịch yêu em: Ngồi tù hai năm là sao?
Mềm Mại: Chúng tôi là khán giả cũ cũng chỉ biết đại khái, hình như vì làm người khác bị thương…Chu Chu không muốn nói nhiều. Tặng nhiều quà như vậy chắc cậu cũng thật lòng thích Chu Chu, cám ơn cậu rất nhiều, hy vọng cậu sẽ tiếp tục ủng hộ Chu Chu.
Đổng Dịch dựa vào lưng ghế sô pha, ánh mắt đảo qua chữ “ngồi tù hai năm”, im lặng thật lâu mới đánh chữ.
Chu Dịch yêu em: Sau này đừng tùy tiện nói chuyện với người tặng quà cho chủ bá, cũng đừng tiết lộ chuyện riêng tư của chủ bá cho người khác biết, làm vậy không tốt cho cậu ấy. Cám ơn cô đã nhắc nhở, sau này tôi sẽ chú ý hơn.
Đối phương thật lâu không trả lời, trên khung hiển thị “đang đánh chữ” vài lần lại biến mất. Mười mấy phút sau Mềm Mại mới trả lời.
Mềm Mại: Là tôi suy nghĩ không chu đáo, cám ơn cậu nhắc nhở.
Trên màn hình trực tiếp, Lưu Khoa chăm chú điều khiển nhân vật, Đổng Dịch nhìn nhân vật thô ráp trong game, chậm rãi dung hòa thành Lưu Khoa, vuốt ve nói: “Tiểu Khoa, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì…”
“Hôm nay phát sóng đến đây thôi, mọi người ngủ sớm nha, chúc ngủ ngon.”
Bong bóng nhỏ: Ha ha ha, giờ mới mười giờ, có phải Chu Chu muốn đi ăn khuya không? Cẩn thận biến thành heo mập nha # che miệng cười #
Đổng Dịch nhanh chóng xóa câu “Ngủ ngon” còn chưa kịp gửi đi.
“Ồ, bị mọi người phát hiện rồi.” Giọng nói mang theo ý cười của Lưu Khoa lần thứ hai vang lên, hơi hóm hỉnh cười khẽ: “Đúng vậy đúng vậy, chủ bá đã biến thành tên mập hai trăm cân rồi, có phải mọi người sẽ ghét bỏ tôi không? Được rồi, phát sóng đến đây là hết, hẹn gặp lại mọi người.”
*1 cân bên Trung Quốc là nửa kg bên mình.
Màn hình thành màu đen, Đổng Dịch lại xóa câu “Dù cậu nặng hai trăm cân tôi vẫn yêu.” chưa kịp gửi, nhanh chóng bỏ ipad xuống, cầm áo khoác và ví tiền lên, chạy tới trước cửa nhìn ra ngoài qua lỗ mắt mèo.
Mười phút sau, cửa đối diện mở ra, Lưu Khoa mặc cái áo bông to đi ra, mặt bị khẩu trang che kín không thấy rõ biểu tình.
Đổng Dịch khoác vội áo khoác, vặn nắm cửa mở ra.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, đột nhiên một bàn tay cùng với câu “Chờ một chút.” chen vào, ngay sau đó là một bóng dáng cao lớn quen thuộc.
Một ngày gặp ba lần, hơn nữa hôm nay phát sóng còn bị một người bí ẩn ném bom hai mươi vạn quà tặng, lúc này Lưu Khoa nhìn thấy Đổng Dịch, trong lòng lại vô cùng bình tĩnh, ngẩng đầu thản nhiên liếc hắn một cái rồi cúi đầu mở di động.
Đổng Dịch bước vào, liếc nhìn hình ảnh phản chiếu của cậu trên cửa, cũng lấy điện thoại ra.
Thang máy xuống lầu một, hai người một trước một sau bước ra, cùng đi về phía ngã tư náo nhiệt.
Đồ cay nóng, không ăn; thịt nướng, khó tiêu hóa; thịt xâu, một người ăn không có ý nghĩa; mì phở... Không phải thích ăn nhất; hay là ăn canh? Thôi, uống nước canh nhiều quá buổi tối dễ dàng đi tiểu đêm. Đã đi qua hơn nửa ngã tư đường, Lưu Khoa nhìn về phía quán cháo cuối cùng, khóe miệng nhếch lên. Trước khi ngủ ăn cháo cũng không tồi, tốt dạ dày dễ tiêu hóa.
Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi sát qua bên người, sau đó một dáng người cao lớn quen thuộc lướt qua cậu đi về phía quán cháo.
Lưu Khoa cúi đầu nhìn chiếc giày bị đạp một cái, tay nắm thành quyền. Nhất định tên khốn này cố ý! Nhất định!
Bước mạnh vào quán cháo, cậu cởi khẩu trang ra, chọn bàn cách Đổng Dịch xa nhất ngồi xuống, ánh mắt nhìn hắn như muốn lăng trì. Đổng Dịch bất vi sở động, dường như không biết tầm mắt của cậu, lấy điện thoại ra, gương mặt nghiêng đẹp trai dưới sự trợ giúp của ánh đèn càng thêm hoàn mỹ.
Khác với tây trang giày da thường thấy, lúc này Đổng Dịch mặc bộ đồ ở nhà rộng thùng thình, bên ngoài khoác áo lông đen, tóc mái rũ xuống, thoạt nhìn vừa ấm áp vừa tùy ý. Có lẽ mùi thơm thức ăn quấy nhiễu suy nghĩ của Lưu Khoa, cậu quỷ dị cảm thấy Đổng Dịch có một ít bóng dáng của mười năm trước. Vẻ ngoài tuy khác với thiếu niên cao gầy trước kia, hiện tại Đổng Dịch vai rộng chân dài, thân hình cao to rắn chắc, bất cứ lúc nào cũng phát ra hormone nam tính thành thục, đứng trong đám người vô cùng nổi bật, nhưng phần sườn mặt khi hắn hơi nhíu mày chăm chú nhìn vào cái gì, so với vẻ nhíu mày nhìn phiếu điểm của cậu năm đó quả thật giống nhau như đúc.
Chủ quán mang cháo ra chặn ngang ánh mắt hoảng hốt của cậu, Lưu Khoa hoàn hồn, giơ tay dụi dụi mắt, tự giễu thì thào, “Chắc bị mù rồi, vậy mà cảm thấy Đổng Dịch đẹp trai…”
Đổng Dịch: Liễu Kim, tìm một văn phòng thám tử đáng tin cậy, tôi muốn biết những chuyện cũ của Tiểu Khoa.
Liễu Kim: Ông chủ, tự mình điều tra chuyện riêng tư của người khác là sai.
Đổng Dịch: Trừ tiền thưởng của cậu.
Liễu Kim: Tôi lập tức tìm người điều ra, hiểu rõ người yêu là điểm mấu chốt để cải thiện mối quan hệ yêu đương.
Đổng Dịch chọt chọt vào khung tin nhắn, lại điều chỉnh tư thế ngồi, vẻ mặt như có thâm thù đại hận đánh chữ: Góc nào nhìn tôi đẹp trai nhất? Tư thế ngồi ra sao? Hiện tại Tiểu Khoa đang nhìn tôi, tóc rủ xuống trông sẽ trẻ hơn phải không?
Liễu Kim: Theo nghiên cứu khoa học, người đẹp nhìn góc nào cũng đẹp, người xấu nhìn góc nào cũng xấu, ông chủ yên tâm, anh thuộc loại thứ nhất.
Câu nịnh nọt này thật hay, Đổng Dịch hết sức hài lòng tắt trang tin nhắn, thông qua chiếc thìa kim loại nhìn thoáng Lưu Khoa, mở weibo, nhập mấy ký tự liên quan vào, bấm tìm kiếm. Hình ảnh thay đổi, xuất hiện mấy hàng thông tin, hắn bấm vào tài khoản weibo của Lưu Khoa, tắt mấy trang kia đi, sau đó tạo một tài khoản weibo khác, nhấn theo dõi.
Mùi thơm của thức ăn an ủi phần nào tâm trạng của Lưu Khoa, vừa mới bị hai mươi vạn quà tặng dọa chết khiếp, cậu nhịn không được lại nhìn về phía Đổng Dịch, thấy đối phương vẫn như cũ cắm đầu vào điện thoại không ngẩng lên, trong lòng không hiểu vì sao lại thấy hơi buồn phiền, cũng lấy điện thoại mở ra.
Weibo và cả QQ của cậu đều như sắp nổ tung rồi, tất cả đều đang hỏi cậu chuyện quà tặng hai mươi vạn hôm nay, ngoại trừ một người – quản lý trực tiếp kênh phát sóng của cậu, đồng chí Thúy Hoa.
Thúy Hoa: Chu Chu, cậu nhìn thấy tin nhắn thì trả lời tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Lưu Khoa nhìn những tin nhắn này mấy lần,sau đó đóng lại. Cậu có thể đoán được đại khái quản lý muốn nói gì, không có gì khác ngoài việc dò hỏi thân phận vị thổ hào đột ngột xuất hiện kia, sau đó dạy bảo cho cậu một chút tâm lý và kinh nghiệm giữ người, lại gắn cho cậu vài thông tin tuyên truyền quảng cáo trên trang đầu của kênh phát sóng trực tiếp.
Tiền đúng là thứ tốt, có thể đem đến cho người ta những thứ mà trước kia có mơ cung không dám. Cậu biết, chỉ cần luôn có vị thổ hào kia ủng hộ, và tiếp tục sảng khoái chi tiền thì kênh phát sóng trực tiếp của mình sẽ được tuyên truyền, được đề cử, được bao trang, sau đó làm một vài kế hoạch nho nhỏ, độ nổi tiếng sẽ tăng lên.
Không biết nên vui hay nên buồn, cậu cũng không thích loại ồn ào náo nhiệt kiểu phù dung sớm nở tối tàn như vậy, nhưng cậu rất biết ơn khi được khán giả yêu thích và ủng hộ…Cũng rất muốn kiếm tiền. Đặc biệt sau khi gặp lại Đổng Dịch, loại khao khát muốn kiếm tiền này ngày càng mạnh. Đúng vậy, cậu chính là một kẻ dung tục mê tiền.
Người có học và kẻ mê tiền, đây chính là chênh lệch của cậu và Đổng Dịch.
Cho dù đối phương có ngồi trong quán cháo đơn sơ thì vẫn sang trọng và tao nhã như thế, cậu thì ngược lại, lôi thôi lếch thếch. Đã từng là hai thiếu niên trẻ trung tràn đầy sức sống, bị thời gian đẩy về hai hướng hoàn toàn khác nhau, hiện giờ gặp lại càng khó coi đến nỗi nhịn không được thương xót mà tự cười.
Không nên như vậy.
Cháo vẫn còn tỏa hơi nóng, Lưu Khoa lại đột nhiên mất hết khẩu vị. Từ khi gặp lại Đổng Dịch, suy nghĩ của cậu càng ngày càng trở nên tiêu cực… Không thể như vậy nữa. Cậu lại ngẩng đầu bình tĩnh nhìn về phía Đổng Dịch, vẫy tay gọi chủ quán tới trả tiền, xoay người rời đi.
Đổng Dịch đang chuyên tâm lướt weibo, hoàn toàn không chú ý tới cậu đột nhiên rời đi, trong quán ngoài quán, hai người một người vẫn ngồi chỗ cũ, một người hòa vào bóng đêm, chậm rãi kéo dài khoảng cách.
Ngày hôm sau, Đổng Dịch không thấy Lưu Khoa ra ngoài, cũng không thấy cậu phát sóng trực tiếp. Qua lỗ mắt mèo, hắn nhìn anh trai giao hàng rời đi, đen mặt. Lại qua một ngày, Cổ Tấn nhắn tin tới, nói truyện ngắn lần trước có vấn đề, yêu cầu hắn sửa lại. Công việc quan trọng hơn, hắn chỉ có thể tạm thời buông tha kế hoạch đeo bám, sắp xếp xong tài liệu cần thiết rồi tới văn phòng ở B thị.
Phòng 2601, Lưu Khoa xác định Đổng Dịch đã rời đi, cầm áo khoác và ba lô, lặng lẽ ra cửa.
Tóc dài được cắt gọn gàng lộ ra gương mặt, thay quần áo vừa cũ vừa xấu thành bộ đồ theo mùa thoải mái. Mua giày chạy bộ, làm thẻ tập thể hình, sau khi cà thẻ ngân hàng xong, Lưu Khoa hoàn toàn thay đổi hình tượng, tâm trạng thoải mái như bỏ cũ đón mới, mang theo nguyên liệu nấu ăn về nhà.
Cửa nhà 2602 đóng chặt, không biết Đổng Dịch về nhà chưa. Cậu thu hồi tầm mắt mở cửa vào nhà, để sườn lợn lên thớt, Lưu Khoa hơi do dự, sau đó bỏ ý nghĩ chia phần sườn lợn thành hai bữa.
Coi như…là hàng xóm hòa thuận thân thiết đi.
Cậu đổ nước vào cái nồi mới tinh, mở gas lên, nghĩ nghĩ, quay vào phòng cầm điện thoại ra tìm một chỗ trong bếp đặt lên, sau khi xác định mình không bị lộ mặt mới mở chương trình phát sóng trực tiếp ra.
Bởi vì có hiệu ứng của thổ hào hôm trước nên lượng khán giả đến xem hôm nay tập trung rất nhanh, chỉ chốc lát đã hơn một nghìn người. Phát hiện màn hình không phải là các loại trò chơi quen thuộc, mà là một phòng bếp sạch sẽ, khán giả lập tức bùng nổ.
Bong bóng nhỏ: A a a a a, Chu Chu vậy mà trực tiếp lộ mặt! Anh muốn lộ diện sao! Có muốn không! Cầu lộ diện!!!
Quản trị kênh Mềm Mại: Trời ơi tôi nhìn thấy cái gì đây? Tay của Chu Chu?! Thật gầy ~ Thật đẹp~!
Tôi đại khái bị mù: Nói nặng hai trăm cân đâu! Không! Tôi không tin! Không thể nào là Chu Chu! Trước khi chủ bá nói chuyện tôi nhất định không tin đây là Chu Chu!
Thiên lương vương phá: Đứng phía sau anh trai gầy gò đang giấu mặt này chắc chắn là một người mập mạp # mỉm cười #
Tôi yêu trồng hoa: Chỉ có mình tôi chú ý đến sườn heo trên thớt sao… Chu Chu có vẻ có tiền nha, đồ dùng trong phòng bếp này không rẻ nha.
Màn hình di động quá nhỏ, muốn xem bình luận phải đến gần nhìn, nhưng như vậy lại dễ bị lộ mặt. Cho nên Lưu Khoa nhịn đau bỏ ý muốn giao lưu với khán giả, sau khi xác định phát sóng không bị ngừng, cậu phất tay với camera xem như chào hỏi, nhẹ nhàng nói: “Chào buổi tối, vì luôn phát sóng trực tiếp ở trò chơi nên chắc mọi người nhìn mãi cũng chán rồi, hôm nay chúng ta thay đổi một chút, thấy nguyên liệu nấu ăn không? Đúng vậy, hôm nay tôi sẽ phát sóng nấu ăn, lát nữa mọi người đừng bị tài nghệ của tôi dọa sợ nha.”
Yên lặng trong nháy mắt, bình luận điên cuồng nhảy ra.
Bong bóng nhỏ: Là Chu Chu thật nha, cầu lộ mặt~
Tôi đại khái bị mù: Tâm trạng như ID, trước đây tôi nhất định là bị mù, vậy mà cho rằng Chu Chu là một người mập mạp, vẫy tay tạm biệt ~~~.
Thiên lương vương phá: Thắt lưng Chu Chu thật gầy, mập mạp chân chính ôm mặt khóc trong WC.
Quản trị kênh Mềm Mại: Không chán không chán, không chán chút nào, Chu Chu phát sóng sinh hoạt bình thường cũng hay, đều thích # thẹn thùng #
Tôi yêu trồng hoa: Chủ bá muốn làm canh sườn heo sao? Hay là sườn chua ngọt? Hay là sườn muối?
…
Số lượng khán giả điên cuồng tăng, nhanh chóng vượt quá số lượng bình thường. Lưu Khoa hoàn toàn không chú ý đến điểm ấy, sau khi chào hỏi xong thì cũng không nhìn di động nữa, giọng nói bình thường như khi giải thích các trò chơi, thong thả giới thiệu các nguyên liệu nấu ăn, “Khoai tây, tiêu xanh…Hôm nay siêu thị có khuyến mãi nên tôi mua hơi nhiều nguyên liệu. À, hôm nay sẽ làm sườn chua ngọt, địa tam tiên và thịt thái sợi cá hương, ba món này đều là món thường thấy trong bữa ăn gia đình, ăn với cơm rất ngon.. Tôi còn mua cả cà chua, nếu đủ thời gian thì sẽ nấu thêm canh trứng gà.”
Địa tam tiên (地三鲜): là một món ăn truyền thống phía đông bắc trung quốc, nguyên liệu gồm 3 loại: cà tím, khoai tây và ớt chuông xanh.
Thịt thái sợi cá hương(鱼香肉丝): là một trong những món cay Tứ Xuyên, cá hương là một trong những loại gia vị điển hình của món cay Tứ Xuyên truyền thống, món ăn nấu ra sẽ có mùi vị của cá, nhưng thật ra mùi vị này không phải vì cá mà có, mà được điều chế từ ớt đỏ, hành, gừng, tỏi, đường, muối và nước tương.
Sườn chua ngọt
Canh trứng gà cà chua
Quản trị kênh Mềm Mại: Chu Chu thật đảm đang, cảm động muốn khóc.
Bong bóng nhỏ: Thực đơn thật ngon, tôi thích hết!
Thiên lương vương phá: Muốn ăn quá, nhưng đang giảm béo, vì sao Chu Chu lại dụ dỗ tôi # khóc lớn #
…
Tôi đại khái bị mù: Có vấn đề muốn hỏi, trong món thịt thái sợi cá hương kia có cá không thế mọi người?
Tôi yêu trồng hoa: Cậu cứ gọi món thịt thái sợi cá hương kia ăn đi, ăn được một miếng cá coi như tôi thua.
…
Ào ào ào, đảng báo thù vui vẻ gõ bình luận trả lời.
Đã lâu không nấu cơm nên Lưu Khoa hơi lạ tay, cậu vừa xử lý nguyên liệu vừa đoán xem mọi người sẽ nói cái gì, tâm trạng rất tốt trò chuyện trận này “Hạt” thiên.
Lưu Khoa: “Tôi thích những món ăn thanh đạm, còn mọi người thì sao?”
Bình luận: yoooooooo, nhìn thấy tay Chu Chu không! Đường cong đẹp quá, muốn liếm # nước miếng #
Lưu Khoa: “Có phải món địa tam tiên ở mọi nơi đều sẽ dùng ba loại nguyên liệu là cà tím, ớt xanh và khoai tây hay không? Có nơi nào dùng nguyên liệu khác không? Bình luận: Cách Chu Chu thái rau thật dễ thương thật ngốc nghếch, thái một dao lại dừng một chút, nhưng thái rất đều rất đẹp!
Lưu Khoa: “Mọi người nấu canh trứng gà dùng cà chua bình thường hay cà chua bi? Có lần tôi ra ngoài chơi thấy người khác dùng cà chua bi nấu canh, như vậy ngon không? Chẳng qua dùng cái nào tiện là được.”
Bình luận: Lúc nãy Chu Chu lấy chiếc đũa hơi để lộ cằm ra một chút, mặt Chu Chu chắc chắn không lớn, giám định hoàn tất.
Mùi thức ăn dần dần bay ra, Lưu Khoa rất vui vẻ, khán giả cũng vui vẻ, nhưng Đổng Dịch thật không vui, bởi vì bản thảo mà tạp chí yêu cầu chỉnh sửa chính là cố tình gây sự.
“Đây là bản thảo cuối cùng, kết cục không thể sửa đổi, nếu ông vẫn kiên trì như vậy, tôi chỉ có thể lựa chọn hủy bỏ hợp tác lần này.” Đổng Dịch nói xong, đen mặt cúp điện thoại, nhìn về phía Cổ Tấn đang rũ vai đứng ở trước bàn, gõ lên bàn, “Giải thích.” Những tạp chí hắn thường hợp tác rõ ràng không có tạp chí này, hiện tại xảy ra tình huống như vậy, nhất định là có người tự chủ trương nhận.
Cổ Tấn nghẹn lời, im lặng một lúc mới nhỏ giọng nói, “Tạp chí < Chuyện xưa và nay> năm nay muốn phát hành số đặc biệt cuối năm, cho nên có một phần bản thảo phải tạm thời sắp xếp lại, tạp chí này vẫn luôn tìm tôi, tôi thấy thực lực của bọn họ cũng không tệ, tổng biên tập cũng có địa vị, nên mới đáp ứng bọn họ…”
Đổng Dịch muốn mở đầu hắn ra nhìn xem bên trong rốt cuộc có cái gì, nhíu mày nói: “Quả thật tạp chí này có thực lực, nhưng cũng có tật xấu, thích nhúng tay vào tác phẩm của tác giả, ép buộc tác giả sửa bài viết theo ý của bọn họ, có tật xấu này là do tổng biên tập dẫn đầu. Người có địa vị rất nhiều, nhưng người sau khi có địa vị thì ý thức bản thân trở nên quá kém cũng càng nhiều. Cổ Tấn, cậu làm việc cho tôi đã nhiều năm, không hỏi rõ ràng tình huống đã nhận hợp tác, loại sai lầm sơ đẳng này tôi nghĩ cậu sẽ không phạm phải, cậu như vậy sao tôi có thể yên tâm nghỉ ngơi?”
“Thật xin lỗi.” Cổ Tấn cũng hiểu sai lầm lần này của hắn, thành thật nhận lỗi, “Sau này tôi sẽ chú ý hơn, sẽ không tái phạm nữa.”
Đổng Dịch thấy hắn như vậy giọng điệu cũng dịu lại, khoát khoát tay: “Cũng không thể hoàn toàn trách cậu được, lần này tôi nghỉ phép quá đột ngột, các cậu khó tránh khỏi rối loạn. Ra ngoài đi, mấy ngày nay tôi giúp mọi người, đừng quá căng thẳng.”
Trong lòng Cổ Tấn vui vẻ, giương mắt lấp lánh nhìn hắn, cảm động nói: “Ông chủ, anh thật tốt!”
Cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên, Liễu Kim cầm di động đẩy cửa bước vào, nhìn Đổng Dịch nói: “Nửa giờ trước Lưu tiên sinh phát sóng trực tiếp bằng người thật, đang lên sóng nấu cơm.”
Phát trực tiếp người thật?!
Đổng Dịch lập tức ngồi thẳng dậy, lấy ipad từ ngăn kéo ra mở chương trình phát sóng, thấy Lưu Khoa không có lộ mặt mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó ngẩng đầu lạnh như băng trừng Cổ Tấn. Cũng tại trợ lý ngu ngốc này, hại hắn bỏ lỡ buổi phát sóng của Tiểu Khoa, còn là phát sóng đặc biệt cảnh nấu cơm nữa chứ, phải biết rằng cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng được thấy dáng vẻ Tiểu Khoa nấu cơm đâu.
Cổ Tấn bị hắn nhìn da đầu căng thẳng.
“Ông chủ.” Liễu Kim kịp thời lên tiếng, cứu Cổ Tấn đang lúc dầu sôi lửa bỏng, “Lần này Lưu tiên sinh phát trực tiếp nấu cơm được hưởng ứng rất tốt, có người vừa mới tặng Lưu tiên sinh hai mươi quả tên lửa.”
Quả nhiên Đổng Dịch bị dời lực chú ý đi, lung tung xua tay ý bảo bọn họ ra ngoài, bắt đầu lục lọi chọn quà tặng. Cổ Tấn cảm kích nhìn Liễu Kim cười cười, sau đó bị Liễu Kim nhét cho mấy phần tài liệu, muốn khóc quá.
Phòng làm việc yên tĩnh trở lại, Đổng Dịch nhìn cánh tay của Lưu Khoa trên màn hình trực tiếp, nghiến răng, “Mở camera làm chi? Sao phải mở camera…”
[Cám ơn “Ngàn điều may mắn” tặng cho chủ bá “Chu dịch là kẻ lừa đảo” mười quả tên lửa, mọi người nhanh đi cọ tiền lì xì đi ~# ngón cái ## ngón cái ## hoa tươi #]
Bong bóng nhỏ: A a a, Điều tổng lại bắt đầu tung tiền, mọi người mau đến cướp!
Quản trị kênh Mềm Mại: Điều tổng, rốt cuộc anh đã ra khỏi núi sâu rồi sao? Cám ơn anh vì đã tặng quà cho Chu Chu, sau khi quay về nhớ dẫn Chu Chu của chúng tôi ra ngoài đi dạo phơi nắng nha # tình yêu #
Quản trị kênh Ngàn điều may mắn: Ha ha ha ha, yên tâm yên tâm, tôi nhất định sẽ dẫn Chu Chu của mọi người đi ra ngoài vui chơi thỏa thích, ăn uống no say, thành người nặng hai trăm cân luôn.
Tôi đại khái bị mù: Cũng tại người này! Nói dối mọi người, làm mọi người tưởng Chu Chu là một người béo mập! Mau giữ hắn lại đánh chết!
Thiên lương vương phá: Đánh chết +1
…
Bình luận vô cùng hài hòa náo nhiệt, còn mặt Đổng Dịch lại càng ngày càng đen.
Ngàn điều may mắn này là ai? Tại sao lại ra vẻ quen thuộc với Tiểu Khoa như thế? Khán giả hành xử như vậy là sao? Tại sao lại dùng giọng điệu “Tôi gả con gái cho cậu, cậu nhất định phải đối xử tốt với nó” muốn tên Điều gì gì đó dẫn Tiểu Khoa đi ăn? Tiểu Khoa muốn ăn ngon không phải nên tìm người bạn trai là hắn đây sao? Liên quan gì đến tên Điều gì gì đó đâu chứ!!!
Quản trị kênh Ngàn điều may mắn: Rốt cuộc Tiểu Khoa cũng đồng ý phát trực tiếp người thật nha, quần áo giống như mới mua, xem ra vì muốn mọi người vui vẻ mà cậu ấy đã chuẩn bị rất nhiều. Thừa dịp cậu ấy không nhìn thấy bình luận, tôi nói cho mọi người một bí mật nhỏ, tướng mạo của Tiểu Khoa…Đúng là làm người ta muốn phạm tội đó!
Bong bóng nhỏ: Cho nên tên thật của Chu Chu là…Tiểu Khoa?
Quản trị kênh Ngàn điều may mắn: Ôi chao, lỡ miệng, mọi người có thể giả bộ không thấy không?
…
Thiên lương vương phá: !!!
Bình luận lần thứ hai bùng nổ, Đổng Dịch đứng phắt dậy, dùng sức đập bàn, “Tao muốn giết mày!”
_____________________________________
Thiên lương vương phá (天凉王破):
Thiên lương vương phá: là một từ lưu hành trên internet, rút gọn từ câu “Trời lạnh rồi, để tập đoàn nhà họ Vương phá sản đi”. Từ này nằm trong cuốn đam mỹ “Ta đích liệt hỏa bảo tiêu”, “Trạch thiên ký”.
Trong “Ta đích liệt hỏa bảo tiêu” mang nghĩa là quá trang B.
Trang B/ Trang 13:
+ Chỉ người hay thích khoe khoang, có hành vi quá ra vẻ tự mãn, thậm chí có tính chất lừa dối, thường biểu hiện khí chất khuyết thiếu của bản thân trước mặt người khác.
+ Chỉ những người thường giả điên, giả khờ trước mặt người khác để che giấu tài năng, nhưng trên thực tế những hành vi đó lại đầy tính ám chỉ, ví dụ có người lên tiếng nhờ người khác giúp đỡ, nhưng người ta chưa kịp giúp thì tự hắn đã giải quyết trước mặt họ rồi, chỉ là muốn biểu lộ tài năng của bản thân hắn nên mới làm vậy thôi.
Trong “Trạch thiên ký”: chỉ một loại người.