Tình Đầu Có Độc

Chương 22: Chương 22: Phát sóng trực tiếp




Điện thoại đột nhiên reo vang, Đổng Dịch dời tầm mắt khỏi màn hình trực tiếp, cầm điện thoại liếc một cái, thấy là cuộc gọi của Liễu Kim, liền trực tiếp hỏi, “Chuyện gì?”

“Hạ Thanh cũng phát trực tiếp, hắn đang hắc bà chủ.”

Đổng Dịch nhíu mày, sờ sờ gương mặt Lưu Khoa trên ipad, lạnh giọng nói, “Tôi muốn phải có bằng chứng chính xác hắn đã phẫu thuật thẩm mỹ vào ngày mai, làm theo kế hoạch, tìm người vào kênh trực tiếp của hắn hướng dư luận đổi chiều gió.”

“Tôi hiểu rồi.”

Điện thoại vừa mới cúp, Hoàn Thụy liền gọi đến, cũng nói Thanh Thủy Lưu Niên đang phát trực tiếp, Đổng Dịch đơn giản trả lời vài câu rồi cúp máy, nhìn vào ipad lần nữa.

Nghe thấy có hai tiếng để hỏi các vấn đề, khán giả vô cùng kích động,

Bong bóng nhỏ: Em trước em trước, Chu Chu, Thanh Thủy Lưu Niên thật sự là bạn học Hạ Thanh của anh sao?

Lưu Khoa gật đầu, “Đúng vậy, chúng tôi học chung lớp 11, hắn là lớp trưởng. Học kỳ 2 của lớp 11, vì hoàn cảnh gia đình nên tôi thường xuyên trốn học đi làm thêm, Hạ Thanh là làm trưởng nên thường khuyên nhủ tôi, lúc ấy tôi đã rất cảm kích hắn.”

Chó ghê tởm: Chủ bá, vì sao anh phải ngồi tù? Nghe nói là cố ý giết người phải không, sao lại được thả ra sớm vậy, có phải nhờ các mối quan hệ trong nhà không? Hay là anh làm giao dịch bán mông dơ bẩn? Nghe nói giết người sẽ bị nghiện, lần thứ hai vào tù có phải do bị nghiện giết người không?

Quản trị kênh Mềm Mại: Chu Chu tốt tính không có nghĩa là tôi cũng vậy, fan Thanh Thanh còn cố ý công kích đừng trách tôi mắng chửi ban nick!

Bong bóng nhỏ: Mẹ nó, còn có tình người hay không! Giao dịch M mày! Nghiện M mày!



Bình luận nhanh chóng nhảy ra.

Chuyện gì tới cũng tới, lúc quyết định phát trực tiếp, Lưu Khoa đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với những bình luận ác ý này. Cậu đứng dậy đi đến giá sách, rút một túi hồ sơ cất sâu trong ngăn trên cùng ra, sau đó quay lại ngồi trước máy tính, đặt túi hồ sơ trước camera, rồi chậm rãi mở ra, “Tôi biết chuyện mọi người hiếu kỳ nhất chính là việc tôi ngồi tù, cho dù tôi có nói gì cũng sẽ mang một chút ý kiến chủ quan, vì vậy chúng ta dựa vào bằng chứng đi. Đây là các loại hồ sơ lưu lại về chuyện tôi ngồi tù năm đó, vì không thể tiết lộ thông tin của người bị hại, nên có một vài trang không thể cho mọi người xem, nhưng phần kết luận của cảnh sát vẫn có thể xem được.”

Lời vừa nói ra, bình luận đang cãi nhau nháy mắt yên tĩnh lại. Trong kênh trực tiếp, dù là khán giả ủng hộ hay không ủng hộ, hay chỉ là quần chúng vây xem náo nhiệt, tất cả đều bị vẻ bình tĩnh thong thả của cậu làm chấn động – Triển lãm hồ sơ phạm tội cho mọi người xem qua kênh trực tiếp, việc này cần phải có dũng khí rất lớn.

Quản trị kênh Mềm Mại: Chu Chu, anh không cần phải làm vậy đâu, không cần phải tự làm tổn thương bản thân, không cần đâu… Chúng ta đóng cửa tự chơi với nhau, vẫn luôn khiêm tốn, chưa từng làm tổn thương ai, tại sao lại bị dồn ép như vậy? Mấy anh hùng bàn phím, mấy người vừa lòng chưa? Vạch trần vết sẹo của người khác rất vui phải không? Chẳng lẽ một người từng có quá khứ sai lầm không xứng đáng có được một cuộc sống yên ổn và tương lai tốt đẹp sao?

Không ai trả lời, những khán giả cũ của Lưu Khoa đang đau lòng, khổ sở, những chuyện xảy ra hai ngày nay toàn là tai bay vạ gió, Chu Chu rõ ràng vô tội, lại bị dư luận ép thành như vậy. Những người đến xem náo nhiệt, đảng vây xem, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, quả thật, một người có quá khứ thế nào, hiện tại thế nào, tương lai ra sao, cũng là chuyện riêng của người đó, không cần những người xa lạ như bọn họ đến bình luận, càng không cần phải giải thích với bọn họ bất cứ chuyện gì.

Vì không để bản thân sẽ lâm trận lùi bước, lúc mở tập hồ sơ ra Lưu Khoa không đọc bình luận. Một mùi giấy ẩm mốc xưa cũ từ từ bay ra, cậu cúi đầu hít sâu một hơi ổn định tinh thần, thò tay vào tập hồ sơ. Tờ đầu tiên được rút ra là giấy chứng minh, trên đó có một tấm ảnh, thiếu niên trong ảnh có chút ngây ngô, vẻ mặt lại tĩnh lặng đứng trước bảng biểu thị, ánh mắt trống rỗng vô hồn, cả người toát lên vẻ tuyệt vọng.

Trong phòng sát vách, Đổng Dịch nắm chặt tay, hàm răng cắn chặt.

Tiểu Khoa…

“Lần đầu tiên tôi ngồi tù là do cố ý gây thương tích, lúc đó còn mấy tháng nữa tôi mới mười tám tuổi, vả lại người bị hại cũng không bị thương nặng, nên tôi chỉ bị xử hai năm tù. Còn về nguyên nhân… Tôi là đồng tính luyến ái, đối phương đi nói chuyện này cho ông nội tôi biết, gián tiếp dẫn đến tai nạn giao thông làm ông qua đời… Sau đó tôi cầm dao đi tìm người này. Bây giờ nghĩ lại, lúc đó tôi quả thật quá cực đoan. Chuyện này là lỗi của tôi, tôi không phân biệt rõ ràng đúng sai, hy vọng mọi người đừng như tôi, dù có bất cứ lý do gì, tại giây phút cầm con dao đó, tôi đã đứng trên con đường sai trái rồi. Thật xin lỗi, là một nửa người của công chúng, tôi không thể cho mọi người một hình tượng tốt đẹp.”

Chó ghê tởm: Thì ra là một tên đồng tính luyến ái, đồ bán mông ghê tởm!

Quản trị kênh Mềm Mại: Fan Thanh Thủy cút đi! Cút xéo ngay! Chu Chu không cần phải xin lỗi, anh rất tốt, không cần phải xin lỗi.

Thiên Lương Vương Phá: Hu hu hu, Chu Chu đừng khóc, có chúng em yêu anh.

“Tôi không có khóc mà.” Lưu Khoa nghiêng đầu khỏi tập hồ sơ, nhìn camera híp mắt cười, “Có phải Mềm Mại đang khóc không, không có việc gì, đã qua nhiều năm, tôi không còn thất thố khi nói về chuyện cũ nữa.”

Trong một căn phòng tràn đầy hơi thở của thiếu nữ, một cô gái tóc dài bỏ tay khỏi bàn phím, ôm một cái gối qua vùi mặt vào kìm nén tiếng khóc. Chu Chu tốt như vậy, tại sao những người này lại muốn làm tổn thương anh ấy, tại sao…

Trong kênh trực tiếp của Thanh Thủy Lưu Niên, sau khi thu hoạch một lượng lớn bình luận an ủi, Hạ Thanh vén vén tóc, cúi đầu làm một động tác dụi mắt, nói tiếp, “Thật ra tôi cũng rất thông cảm cho Trình Khoa, hắn cũng không dễ gì, có tiền án rất khó tìm việc làm, công việc chủ bá rất thích hợp với hắn… Nghe nói mấy năm qua hắn rất nghèo, từng bị người khác bao nuôi, nếu nói xấu tôi có thể làm trong lòng hắn thoải mái, tôi tình nguyện thừa nhận những lời bịa đặt ác ý này.”

Cả đời yêu Thanh: Bao nuôi? Trời đất, hắn thật là ghê tởm. Thanh Thủy Lưu Niên, anh thật lương thiện, thông cảm cho loại người ác độc cố ý hãm hại người khác là không cần thiết.

Hạ Thanh đọc bình luận, giả vờ miễn cưỡng cười cười, “Cám ơn Tiểu yêu đã an ủi, nhưng chuyện bao nuôi tôi cũng chỉ nghe nói thôi… Hắn bị ngồi tù đến hai lần, một người bạn của tôi kể lần thứ hai hắn vào tù vì cãi nhau với kim chủ, đánh kim chủ bị trọng thương nên mới bị ngồi tù. Còn việc hắn hãm hại tôi… Không có lý do gì lớn, chắc đại khái là do ghen tỵ, năm đó thành tích học tập của hắn xuống thấp, tôi đoạt hạng nhất của hắn, nên hắn vẫn ghi hận trong lòng… Nhà hắn cũng rất khó khăn, còn tôi thời trung học thì tiêu tiền như nước, chắc là vô tình xúc phạm đến lòng tự trọng của hắn…”

Đổng Dịch đang mở hai kênh trực tiếp, bị Hạ Thanh làm ghê tởm chịu không nổi tắt âm thanh của hắn.

Lưu Khoa buông tờ giấy xuống, lấy ra tờ thứ hai, “Lần thứ hai tôi vào tù cũng vì cố ý gây thương tích, lúc đó tôi đang làm việc trong một quán bar, bị một người khách quấy rối tình dục, sau đó tôi đánh người này bị thương nặng. Tuy là phòng vệ, nhưng hậu quả quá lớn, lại có tiền án, nên tôi lại vào tù lần nữa. Đây chính là hồ sơ lần thứ hai vào tù, thật xin lỗi, không làm tấm gương tốt cho mọi người được.”

Các loại hồ sơ được mở ra đặt trước camera, nhất thời khán giả không biết nên nói gì cho đúng, đối với một người dũng cảm, thành thật nhận sai lầm, bọn họ khó có thể nói ra lời cay độc. Đảng vây xem yên tĩnh, khu bình luận chỉ còn fan trung thành an ủi và tên chó ghê tởm chửi bới.

Tôi đại khái bị mù: Hãy để quá khứ ngủ yên, tôi chỉ biết bây giờ Chu Chu rất tốt, là một chủ bá giỏi, cũng là một người tốt bụng.

Thiên Lương Vương Phá: Đúng vậy đúng vậy, Chu Chu anh tốt bụng lắm!

Ghê tởm chính là ghê tởm: Ha hả, ai biết mấy hồ sơ này có phải là đồ thật không, hiện tại trình độ làm giả rất cao nha.

Bong bóng nhỏ: Lầu trên tao X mày!

Quản trị kênh Mềm Mại: Tiếp tục ban nick, không cần cám ơn, có bản lĩnh mày trở thành quản trị kênh rồi lại vào đây.

Lưu Khoa đọc bình luận, dừng một chút, đưa con dấu trên hồ sơ đến gần camera, “Tôi có thể hiểu được khi mọi người nghi ngờ, nhưng ác ý công kích thật khó chấp nhận. Đây là con dấu của cảnh sát, tòa án và nhà giam, mọi người có thể cắt hình con dấu này ra đi so sánh, khán giả nào làm trong cơ quan nhà nước có thể xem hồ sơ cũ, tôi không nói dối, không thẹn với lương tâm.”

Tiếng pháo: Tôi làm trong cơ quan nhà nước đây… Mấy hồ sơ này là thật đó.

Ghê tởm: Fan Chu Dịch đừng có giả làm người qua đường đi tẩy trắng, thật ghê tởm!

Tiếng pháo: Tính tao nóng lắm nha, mày còn nói lung tung coi chừng tao từ internet tìm được mày đó!

Chu Dịch yêu em: Mấy hồ sơ này đều là thật, nếu cần, tôi có thể tìm mấy nhân viên xử lý vụ án năm đó ra làm chứng.

Bong bóng nhỏ: Má ơi, đại gia Chu Dịch xuất hiện rồi, khí thế vẫn ngầu như cũ.

Lưu Khoa đang chuẩn bị trấn an khán giả, nhìn thấy bình luận liền sửng sốt, trong lòng có chút nghi ngờ. Trước đây cậu không để ý, nhưng bây giờ… Vị đại gia này tặng quà rất hào phóng, luôn ủng hộ cậu vô điều kiện, mà lại xuất hiện ngay đúng lúc cậu và Đổng Dịch vừa gặp lại nhau, lại liên tưởng đến chuyện thuê nhà… Chắc người này không phải là… Lúc trước cậu tức giận đến khó thở, hình như có đưa cho Đổng Dịch danh thiếp của cậu, trên đó có tên ID internet và tên kênh phát sóng trực tiếp…

Trong kênh của Thanh Thủy Lưu Niên, Hạ Thanh và đám fan vẫn tiếp tục phê phán Lưu Khoa.

“Thời trung học, mấy nhận xét về Trình Khoa cũng không tốt, đúng rồi, hắn còn là một tên đồng tính luyến ái, quấy rầy một nam sinh, làm người ta phải bỏ ra nước ngoài.” Nói xong cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ giải thích tiếp, “Còn việc tôi phẫu thuật thẩm mỹ… Đúng vậy, quả thật tôi đã sửa mặt, nhưng chỉ là chỉnh răng thôi, ngoài ra, tôi cũng không có ý chỉnh giống dáng vẻ của Trình Khoa, đã mười năm, tôi cũng không nhớ rõ hắn có dáng vẻ gì. Trước đó tôi có nói bản thân thật kinh ngạc khi biết trên đời này có người giống tôi như đúc, tôi không mất trí nhớ, cũng không nói dối, lúc đó tôi ngạc nhiên thật sự, trong trí nhớ của tôi, Trình Khoa vừa đen vừa mập, trên mặt đầy mụn, tôi thật sự không thể nào tưởng tượng ra Chu Dịch và Trình Khoa là một người. Mà những người đẹp đều hơi giống nhau, việc này cũng không quá kỳ lạ.”

Cả đời yêu Thanh: Tên Trình Khoa này thật sự rất ghê tởm, Thanh Thanh đừng sợ, chúng em sẽ không để tên ghê tởm đó làm hại anh đâu.

Một ly chè xanh: Chỉ là một tên hề mà thôi, ngày mai em nhờ ba em tống hắn vào tù, cho hắn nếm mùi vị cơm tù.



Bát quái con chó nhỏ: Ồ, thật đúng lúc, Chủ bá Chu Dịch cũng đang phát trực tiếp, chỉ sớm hơn mấy người một chút thôi, tôi mở hai kênh song song xem từ đầu đến giờ, bị bên này làm ghê tởm đến muốn ói, Thanh Thủy Lưu Niên, gương mặt của anh chính là bằng chứng lớn nhất, đừng cố tẩy trắng nữa, tẩy không sạch được đâu.

Phân tro: Tôi cũng xem song song hai kênh, tôi muốn nói kênh này thật sự làm người ta nóng mắt, Chủ bá Chu Dịch dù có quá khứ sai lầm, nhưng ít nhất hắn biết sai, biết sửa đổi, hiện tại cuộc sống cũng yên ổn thoải mái, ngược lại là anh, dùng gương mặt của người khác còn đi nói xấu người ta, anh có dám nhìn thẳng vào nội tâm u ám của anh không?

Trái cây ướp lạnh tôi yêu em: Song song + 1, giải thích như vậy tôi nghe xong cũng thấy nực cười, Hạ Thanh đừng cố tẩy trắng, gương mặt kia có tẩy thế nào cũng không sạch đâu. Chủ bá Chu Dịch đã thẳng thắn trình bày từng chuyện từng chuyện thật sự đã từng xảy ra trong quá khứ, anh thì ngược lại, ngấm ngầm hại người lại không có bằng chứng rõ ràng, cái gì cũng chỉ là nghe nói, còn nói Trình Khoa ghen tỵ anh, là anh ghen tỵ Trình Khoa thì có.

Meo meo meo: Thanh Thủy, tôi vốn ủng hộ anh, nhưng xin lỗi, bây giờ tôi cảm thấy anh thật ghê tởm. Từ việc mua fan đẩy mạnh ảnh cho chó ăn, đến mấy lời bịa đặt dối trá lúc này, anh làm tôi quá thất vọng. Tác phẩm của anh rất tốt, nhưng tôi không cách nào tiếp thu nhân cách của anh, tạm biệt không cần gặp lại.

Hạt cát luồn qua kẽ tay: Đúng rồi đúng rồi, Chu Chu bị bao nuôi mà, bị những khán giả là chúng tôi bao nuôi. Đừng có há mồm là đâm chọc đánh rắm nữa, tôi thấy anh mới là người bị bao nuôi mới đúng, cả ngày nằm nhà phơi nắng, siêu xe, căn hộ cao cấp, Chu Chu nhà tôi rất mộc mạc, rốt cuộc giống bị bao nuôi chỗ nào.



Cả đời yêu Thanh: Rác rưởi ở đâu nhảy ra! Mua ban nick, mau T ra ngoài!

Dư luận xoay chuyển quá nhanh, Hạ Thanh còn chưa kịp còn đắc ý, nhìn mấy bình luận như vậy, hắn không theo kịp tiết tấu vẻ mặt cứng đờ, vội mở kênh trực tiếp của Lưu Khoa ra.

Bong bóng nhỏ: Chu Chu, mối tình đầu của anh là thời trung học phải không? Đối phương là người như thế nào?

“Đúng là thời trung học tôi từng yêu một người, nhưng không lâu sau đối phương đã ra nước ngoài. Chuyện của tôi không liên quan gì đến hắn, cho nên vấn đề này tôi sẽ không trả lời.” Lưu Khoa cười cười đáp, tâm trạng hoàn toàn thả lỏng. Sau khi nói ra hết quá khứ của bản thân, đột nhiên cậu cảm thấy như rút bỏ được gánh nặng, giống như toàn bộ những bóng ma che mờ trước mắt đều biến mất hết, phía trước là con đường bằng phẳng dưới ánh mắt trời.

Xuyên hoa phất liễu: Tôi muốn hỏi chủ bá Chu Dịch, anh nghĩ gì về diện mạo hiện tại của Hạ Thanh?

Nhìn thấy bình luận này, Hạ Thanh nắm chặt con chuột, vẻ mặt trở nên vặn vẹo.

Nụ cười trên mặt Lưu Khoa nhạt đi, trả lời, “Hắn từng là lớp trưởng mà tôi vô cùng kính yêu, là một tia nắng ấm áp trong thời trung học u ám của tôi, mà hiện tại… Hạ Thanh, thỉnh dừng mọi công kích ác ý nhằm vào tôi, tôi tự nhận thấy bản thân không hề làm chuyện gì có lỗi với cậu, mười năm, cậu còn nhớ cậu từng có dáng vẻ gì không?”

Hạ Thanh tức giận đập con chuột.

Nói hưu nói vượn! Tất cả đều là nói hưu nói vượn!

Cả đời yêu Thanh: Thanh, Thanh Thủy, anh sao vậy…

Bát quái con chó nhỏ: Vẻ mặt thật đáng sợ, chắc là chạy qua xem chủ bá Chu Dịch phát sóng rồi, nè nè, đừng kích động quá, anh còn đang phát trực tiếp đó, đã vất vả xây dựng hình tượng cao phú soái như vậy, cẩn thận làm hỏng nha~

Cổ đức nại: Thì ra đây mới là dáng vẻ thật sự của Thanh Thủy… Quả nhiên là phẫu thuật thẩm mỹ, vẻ mặt lúc tức giận rất không tự nhiên, cái mũi muốn lệch qua một bên luôn.

Một ly chè xanh: Ban nick! Mau ban nick!

Trên tấm gương chiếu rõ vẻ mặt của hắn lúc này, đồng tử Hạ Thanh co rụt lại, câu nói cuối cùng của Lưu Khoa quanh quẩn trong đầu hắn, đột nhiên hắn bước lên cầm cái gương đập mạnh xuống đất, tay nắm dây điện kéo mạnh, hung hăng tắt kênh phát sóng trực tiếp.

Bên kia, trong kênh trực tiếp của Lưu Khoa, không khí ngày càng ấm áp hòa thuận.

Thiếu niên chuyển gạch: Tôi thích đàn ông ngay thẳng như chủ bá! Không sợ, hiện giờ cũng có nhiều người có bạn trai! Tính cách chủ bá này thật tốt, đủ thực lực hút fan!

Một độc thân cẩu cô quạnh: Ha ha ha, tôi mới phát hiện Thanh Thủy Lưu Niên cũng phát trực tiếp, chết cười, hắn phát hiện Chu Chu cũng phát trực tiếp, tức giận đập chuột kéo dây điện luôn 2333.

Hôm nay không ăn thịt: Tôi đang chơi cái game mà công ty Liệt Hỏa đã mua bản quyền của chủ bá nè, thật lợi hại!

Trái tim sỏi đá: Tôi đến xem náo nhiệt, hiện tại tôi cảm thấy mình thật may mắn. Quả thật, cuộc sống là của riêng bản thân mỗi người, chúng ta không có lập trường, cũng không có quyền lấy quá khứ của người khác làm tổn thương đến cuộc sống hiện tại của họ, cám ơn anh, cũng xin lỗi anh.

Một hai ba cái đầu gỗ: Chủ bá, anh là người thẳng thắn nhất mà tôi đã từng gặp! Tuy anh làm sai, nhưng anh đã bị trừng phạt, vả lại sau đó anh cũng không làm tổn thương ai nữa, còn kiên trì làm công ích, tôi ủng hộ anh!

Chó lau nhà: Biết sai mà sửa mới là người tốt, chủ bá moa moa moa.

Tôi đại khái bị mù: Tôi còn tưởng hôm nay sẽ có một trận xé mặt lớn, không ngờ không khí lại ấm áp như vậy, cám ơn mọi người, chắc là do nước mắt của tôi hơi nhiều, muốn khóc quá.

Bong bóng nhỏ: 2333, khóc đi khóc đi, mọi người sẽ không cười cô đâu.

Lưu Khoa nhìn bình luận rào rào nhảy ra, cảm thấy hoàn toàn thoải mái, sung sướng nở nụ cười. Cậu cười nhẹ, hốc mắt lại vụng trộm ửng đỏ. Cậu thật sự không nghĩ đến, sau khi thẳng thắn hết mọi chuyện, so với những lời ác ý, cậu thu hoạch được những lời thiện ý nhiều hơn gấp mấy lần.

“Cám ơn mọi người.” Lưu Khoa hơi xấu hổ, cúi đầu dụi dụi mắt, nói lời cám ơn lần nữa, “Cám ơn mọi người đã bao dung và cổ vũ tôi, mọi người còn muốn hỏi chuyện gì nữa, còn nửa tiếng mới hết thời gian phát sóng, mọi người nắm chặt thời gian nhanh lên nha.”

Quản trị kênh Mềm Mại: Chu Chu, em yêu anh!

Bong bóng nhỏ: Chu Chu, em yêu anh!

Tôi đại khái bị mù: Chu Chu, em yêu anh!

Chu Dịch yêu em: Anh yêu em.

Lưu Khoa xoa trán cười ra tiếng, ánh mắt lấp lánh như các vì sao, “Tôi cũng yêu mọi người, cám ơn.”

Trong phòng sát vách, Đổng Dịch vuốt ve vẻ mặt tươi cười của Lưu Khoa, ánh mặt dịu dàng, bấm vào khung quà tặng.

[Cảm ơn “Chu dịch yêu em” tặng cho chủ bá “Chu Dịch là kẻ lừa đảo” 520 quả tên lửa, mọi người nhanh đi cọ tiền lì xì đi ~# ngón cái ## ngón cái ## hoa tươi #]

*520 nghĩa là anh yêu em.

Bong bóng nhỏ: Oa oa oa, đại gia Chu Dịch lại nữa rồi, tuy em nghèo nhưng cũng muốn tặng quà!

[Cảm ơn “Bong bóng nhỏ” tặng cho chủ bá “Chu Dịch là kẻ lừa đảo” 1 quả tên lửa, mọi người nhanh đi cọ tiền lì xì đi ~# ngón cái ## ngón cái ## hoa tươi #]

Quản trị kênh Mềm Mại: Tôi nữa!

[Cảm ơn “Mềm Mại” tặng cho chủ bá “Chu Dịch là kẻ lừa đảo” 10 quả tên lửa, mọi người nhanh đi cọ tiền lì xì đi ~# ngón cái ## ngón cái ## hoa tươi #]

Sau hàng loạt bình luận thổ lộ, khu bình luận nghênh đón một làn sóng tặng quà ào ạt.

Hoàn Thụy cất điện thoại vào túi, hài lòng ngậm một điếu thuốc vào miệng.

Cùng lúc đó, trên weibo.

Thanh Thủy Lưu Niên: Đúng vậy đúng vậy, tao ghen tỵ với chủ bá Chu Dịch, ghen tỵ thành tích học tập của hắn giỏi hơn tao, ghen tỵ hắn đẹp trai hơn tao, còn ghen tỵ hắn có mối tình đầu siêu đẹp trai yêu thương hắn ~ [ một loạt hình chụp các bảng xếp hạng thành tích]

Thanh Thủy Lưu Niên: Để thuận tiện việc theo dõi chụp trộm, tao còn nén đau từ chối vào lớp hạng nhất, nhất định phải học cùng lớp hạng bét với chủ bá Chu Dịch ~ [ đơn xin chuyển lớp]

Thanh Thủy Lưu Niên: Tao còn tạo một tài khoản phụ, ghi chép các kế hoạch hãm hại chèn ép hắn từ thời trung học ~ ai mà không có quá khứ ~ đúng vậy đúng vậy, tao ghen tỵ ghen tỵ ghen tỵ [ hình chụp các đoạn blog weibo]

Weibo phát ba cái liên tục, rõ ràng đây là kiệt tác của vị đại thần hack tài khoản, cư dân mạng sợ ngây người, rồi nhanh chóng bái phục.

Bát quái con chó nhỏ: Đại thần, anh có thu học trò không? Cầu biết mặt cầu ôm đùi! Thanh Thủy Lưu Niên bị lột không còn một miếng da… Làm rất tốt!

Chim gõ kiến: Lần này mọi chuyện chắc chắn sẽ không thể xoay ngược lại, đâm rất chuẩn, trước đây Thanh Thủy Lưu Niên đào hố hãm hại người khác, bây giờ bị lật thuyền trong mương, nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao hắn muốn phẫu thuật thẩm mỹ giống dáng vẻ của chủ bá Chu Dịch, không phải hắn hận đối phương muốn chết sao?

Mặt trời nhỏ: Có cảm giác còn có chuyện khác đằng sau việc này, đại thần, anh có tiếp tục đào sâu hơn nữa không?



Cả đời yêu Thanh: Đều là kẻ lừa đảo! Đều là kẻ lừa đảo! A a a!

Trong một biệt thự ở nước M, một người đàn ông cao gầy đẹp trai đến quỷ dị giơ tay sờ vào vị trí trái tim, rồi vươn tay chạm vào ảnh chụp một kênh phát trực tiếp được người khác gửi đến trên máy tính, đôi môi mỏng khẽ mở ra, “Tìm được em rồi, Trình Khoa.”

Đã hết hai tiếng, Lưu Khoa đúng giờ tắt trực tiếp, sau đó cầm điện thoại, bước đến gõ cửa thông qua căn hộ 2603.

Cánh cửa nhanh chóng mở ra, Đổng Dịch làm như không có việc gì đứng sau cửa, giơ tay cởi nút áo, “Ngủ không được sao? Quyết định để anh giúp em?”

Lưu Khoa thản nhiên liếc hắn một cái, nghiêng người lướt qua hắn bước đến sô pha cầm ipad lên, nhập ngày sinh của mình vào mật mã, tìm được biểu tượng của Hoàn Kỳ, cúi đầu nhìn cái tên trong khung tự động đăng nhập.

Đổng Dịch ngăn không kịp, cứng cả người.

“Thì ra là anh.” Lưu Khoa xoay người nhìn hắn, ngoài cười nhưng trong không cười, “Cảm giác đưa tiền cho tôi rất sảng khoái sao?”

Rất sảng khoái… Vẻ mặt Đổng Dịch bắt đầu cứng ngắt.

“Cảm giác đưa tiền cho Hoàn Thụy rất sảng khoái sao?”

Không có chút nào… Đổng Dịch tiến lên hai bước, càng căng thẳng càng nói không ra lời, chỉ có thể cứng ngắt nhìn cậu.

“Đưa cho tôi thẻ ngân hàng.” Lưu Khoa giơ tay ra.

Đổng Dịch không chút do dự cầm ví tiền đặt lên tay cậu.

Lưu Khoa mở ví, chỉ mấy cái thẻ ngân hàng được xếp gọn trong đó, “Tài khoản chính là thẻ nào?”

Đổng Dịch chỉ vào cái thẻ màu đen.

Lưu Khoa rút ra, hỏi tiếp, “Thẻ nào có ít tiền nhất?”

Đổng Dịch lại chỉ cái màu xanh.

Lưu Khoa để thẻ này lại, rút hết mấy thẻ khác ra, ném ví trả cho hắn, cười lạnh nói, “Chu Dịch yêu em? Thật xin lỗi, so với con người anh, tôi càng yêu tiền của anh hơn, cho nên tôi tịch thu hết mấy cái thẻ này, một mình anh ở đây từ từ yêu đi!” Nói xong cầm mấy cái thẻ nổi giận đùng đùng trở về nhà 2601.

Rầm!

Cánh cửa bị sập mạnh một cách tàn bạo.

Đổng Dịch liếc nhìn cái thẻ duy nhất còn xót lại trong ví, rũ mắt im lặng một lúc, rồi đột nhiên nở nụ cười, “Đây chính là cảm giác bị người yêu quản lý tiền lương sao… Cũng không tệ lắm.”

Điện thoại rung rung, Lưu Khoa đang đau lòng phải chia tiền cho kênh phát sóng trực tiếp, còn bị trừ thuế thu nhập cá nhân, cậu bực bội mở nhóm chat, sau đó lập tức bùng nổ.

Đổng Dịch: Đã nộp hết thẻ lương cho bà Đổng, từ hôm nay trở đi, từ chối các loại xã giao. PS: Hôm nay bà Đổng là một con heo xù lông.

Hoàn Kỳ Chu Dịch: Đồ khốn Đổng Dịch! Tuyệt giao! Chiến tranh lạnh! Sau này đừng nói chuyện với tôi nữa!

Đổng Dịch: @Hoàn Kỳ Chu Dịch Không sai, đây chính là bà Đổng của tôi.

Vèo vèo, nguyên một đống “lời chào” của nhóm bạn tốt nhảy ra, tất cả ID đầu bắt đầu bằng cụm văn phòng Hòa Tam Thập, toàn bộ màn hình điện thoại đều là câu “Chào bà chủ.”

XXXX! Lưu khoa nhịn không được bùng nổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.