Sự thật chứng minh, Kutch không cần nói gì, Mục Tu và Lưu Khoa cũng đã có đủ ấn tượng về hắn rồi.
“Lần này cám ơn anh đã đi cùng anh tôi.” Lưu Khoa buông đĩa trái cây, thái độ rất nhiệt tình thân thiết khiến người khác dễ dàng cởi bỏ tâm lý đề phòng, “Lần nào anh tôi đi công tác cũng không ăn uống cho đàng hoàng, cũng không nghỉ ngơi tốt, lần này may mà có anh, cám ơn anh.”
Mục Tu gật đầu phụ họa, “Thằng nhỏ Thiên Thiên này bận rộn lên là không chú ý cái gì khác nữa, lần này may mắn có cháu ở bên chăm sóc.”
Trình Thiên nghe vậy có chút bất đắc dĩ, lại không phản bác, gương mặt mang theo ý cười im lặng ngồi đó.
Kutch thụ sủng nhược kinh, vội đặt tách trà xuống, xua tay nói, “Không không không, là Trình chăm sóc cháu. Trình tốt lắm, bác không cần cám ơn cháu đâu, là cháu nên cám ơn anh ấy, nếu không có anh ấy, cháu sẽ không được dạo chơi vui vẻ như vậy.”
“Anh của tôi chăm sóc anh là chuyện đương nhiên, anh là khách quý mà.” Lưu Khoa sợ mọi người cám ơn tới cám ơn lui sẽ làm bầu không khí trở nên xấu hổ, bèn nói sang chuyện khác, “Nghe nói anh muốn học tiếng Trung phải không? Vừa khéo tôi đang luyện khẩu ngữ tiếng nước Y, không bằng chúng ta hỗ trợ cùng nhau học tập đi?”
Có bậc thang bước xuống, Kutch vội vàng nói theo cậu, khóe mắt liếc nhìn Trình Thiên đang thả lỏng người ngồi dựa vào ghế sô pha, trong lòng ngứa ngáy. Thì ra lúc ở nhà Trình có dáng vẻ như thế, giống như một con mèo lười biếng… Thật muốn ôm một cái.
Hạnh phúc kéo dài bất tận.
Giờ cơm chiều, Kutch nhìn thức ăn đầy bàn do Trình Thiên và Lưu Khoa cùng nhau làm, suýt chút nữa chảy nước mắt. Trình nấu cơm, tự nấu, dựa theo sở thích của hắn mà nấu… Cảm động muốn khóc luôn.
“Tôi phát hiện khẩu vị của anh và anh trai tôi gần giống nhau, đều tương đối nghiêng về khẩu vị mặn.” Lưu Khoa múc canh giúp Kutch, sau đó ngồi xuống rồi cười hỏi, “Lần này anh đến thành phố B chơi bao lâu vậy? Nếu có thể chơi vài ngày, có muốn cùng chúng tôi đi *huyện Lâm hái cam không, nếu anh xác định muốn đi, hiện tại mua thêm vé còn kịp.”
*Huyện Lâm l à m ộ t huy ệ n thu ộ c địa cấp thị Lữ Lương, tỉnh Sơn Tây, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Huyện Lâm này có diện tích 2979 km², diện tích dân số năm 2002 là 570.000 người.
Có thể ở chơi rất lâu! Chơi đến khi nào theo đuổi được Trình mới thôi!
Kìm nén gào thét xuống đáy lòng, Kutch ngốc ngốc cầm đôi đũa, tay kia lấy điện thoại ra giả vờ như bấm xem lịch, vừa bấm vừa nói, “Chắc là có thể, tôi nghỉ đến hơn nửa tháng… Thứ tư cuối tuần sau tôi đi gặp đối tác làm ăn với anh cả, phải về trước hai ngày… Thời gian vừa khớp!”
Kutch tắt di động, cố cười thật tự nhiên, “Có thể nán lại với mọi người một lúc, thật sự tốt quá.” Tốt lắm, hoàn mỹ! Câu trả lời vừa rồi rất thích hợp thể hiện hình tượng trên phương diện công việc của hắn, đàn ông trưởng thành sao có thể không có sự nghiệp của mình, tóm lại, quyết không để Trình lưu lại ấn tượng hắn không làm việc đàng hoàng!
Nụ cười trên mặt Lưu Khoa càng lớn, “Tôi sẽ mua thêm vé.”
Quả nhiên Trình Thiên chú ý đến câu nói của Kutch, “Hiện tại cậu đang làm việc dưới quyền của anh cả cậu à?” Lúc trước hắn chỉ nghe nói tiểu thiếu gia nhà Sharman được người nhà hỗ trợ, lại không biết cụ thể đối phương đang làm công việc gì.
“Ừ, đến công ty của anh cả tích lũy kinh nghiệm.” Kutch thấy Trình Thiên hỏi, lập tức tập trung cao độ, cố gắng dùng thái độ tùy ý tự nhiên trả lời, “Các anh chị của tôi đều có công việc họ thích làm, không ai giúp anh cả, sau khi nguyện vọng làm vận động viên bóng bầu dục của tôi bị chết non, nhất thời không tìm được chuyện gì đặc biệt yêu thích, thấy một mình anh cả chống đỡ công ty quá vất vả, bèn đi học ngành tài chính, quyết định sau khi tốt nghiệp đến công ty giúp anh cả… Nhưng bây giờ tôi vẫn còn kém lắm, không giúp đỡ được gì cho anh tôi, ngược lại còn thường xuyên làm phiền anh ấy phải dạy tôi.”
“Cậu đồng ý học chính là sự giúp đỡ lớn nhất đối với anh cậu rồi.” Trình Thiên không có sức chống cự đối với em trai hiểu chuyện, vẻ mặt trở nên ôn hòa, vừa ra hiệu cho Kutch dùng bữa vừa nói, “Cậu không hiểu cũng có thể hỏi tôi, tuy rằng hướng kinh doanh khác nhau, nhưng quản lý công ty chung quy chỉ là mấy thứ kia, liên hệ qua lại, xem nhiều, hỏi nhiều sẽ dần dần hiểu được.”
Kutch gật gật đầu nói, “Cám ơn Trình, tôi sẽ cố gắng học!”
Trình Thiên cười nhẹ xem như trả lời, không nói thêm về vấn đề này nữa.
Lưu Khoa liếc mắt nhìn anh trai hiếm khi đặc biệt thân thiết với người khác, lại liếc nhìn Kutch hai mắt hấp háy đến phát sáng, nhớ đến một loạt ảnh chụp chung của hai người, xoa xoa cằm, nhìn Mục Tu đang ngồi ở chủ vị nháy mắt mấy cái.
Mục Tu cầm đôi đũa chọt Lưu Khoa, ý bảo cậu ngoan ngoãn ăn cơm.
Lưu Khoa cười cười, lắc đầu ném suy đoán vừa nhảy ra ra khỏi đầu, tập trung ăn cơm.
Lưu lại nhà Trình Thiên, cuộc sống hạnh phúc đến nỗi Kutch không dám tưởng tượng.
Cùng nhau ăn điểm tâm, lúc đối phương không bận thì cùng ăn trưa, rồi lại cùng ăn tối, trước khi đi ngủ còn chúc nhau ngủ ngon. Lúc rảnh rỗi cùng ra ngoài chơi, thỉnh thoảng lại đồng thời dắt chó đi dạo, đi mua thức ăn, chơi game Lưu Khoa tự làm.
Chờ đến cuối tuần mọi người rảnh rỗi, cọ cọ ảnh chụp gia đình, lại cọ cọ một chân đi du lịch gia đình, lấy cớ không hiểu chuyện kinh doanh chạy đến lôi kéo Trình Thiên nói chuyện, cho dù vì hỏi vấn đề quá kém thông minh mà bị phê bình cũng cảm thấy không khí quá ngọt ngào.
Cuộc sống sung sướng giống như thần tiên.
Thời gian chớp mắt trôi qua, lại là một ngày thứ hai, được nuôi béo một vòng, Kutch lưu luyến không rời xách hành lý, tạm biệt Mục Tu và Lưu Khoa đã hoàn toàn quen thuộc với hắn, sau đó được Trình Thiên đưa ra sân bay.
“Trình, tôi sẽ rất nhớ anh.” Kutch tiến lên ôm lấy Trình Thiên, giọng nói rất nhỏ, nghe cực kỳ đáng thương.
Bất tri bất giác đã quen với “cách người nước ngoài biểu đạt tình cảm”, Trình Thiên lịch sự giơ một tay lên ôm hắn, vỗ vỗ vai hắn, sau đó lui ra dặn dò nói, “Sau khi về đến bên kia nhớ liên lạc với người nhà trước, chú ý an toàn.”
Kutch buông cánh tay bị Trình Thiên đẩy ra, nhếch môi, đột nhiên nói, “Trình, tôi học được một câu tiếng Trung, “*Tình xưa nếu mãi còn yêu, Cầu chi sớm sớm chiều chiều bên nhau.”, tôi cảm thấy câu này rất đúng, Trình, tôi sẽ trở lại thăm anh.”
* L ưỡng tình nhược thị cửu trường thì
Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ
Trình Thiên bị phát âm quái dị đọc câu thơ của hắn chọc cười, lắc lắc đầu nói, “Thơ không dùng như vậy, những lời này cũng không dùng để diễn tả cảnh biệt ly… Thôi, lúc nào cũng hoan nghênh cậu đến, Kutch, cậu đúng là đứa em trai ngoan.”
Đã được Lưu Khoa dẫn dắt biết rất nhiều từ internet hay dùng, Kutch yên lặng nhận thẻ người tốt này, lại tiến lên ôm Trình Thiên, sau đó hôn nhanh lên mặt Trình Thiên một cái, rồi xách hành lý xoay người bước nhanh.
Trình Thiên bị Kutch hôn sửng sốt, giơ tay xoa mặt, “Quả nhiên là một đứa nhóc…”
Kutch xoay lưng về phía Trình Thiên rời đi, vừa hít mũi vừa cố gắng giữ thẳng sống lưng, không để bóng dáng rời đi của hắn nhìn quá mức chật vật. Không sao, chia ly nhất thời vì tương phùng càng tốt đẹp, hắn sẽ nhanh chóng trở lại, rất nhanh rất nhanh.
Ngày ngày trôi qua như nước chảy, Trình Ký Trà Hành chính thức quay về thành phố B, việc kinh doanh chậm rãi đi vào quỹ đạo… Sau khi lục tục khai trương chi nhánh, Trình Thiên lại bắt đầu thường xuyên đi công tác.
Lưu Khoa đưa hộp thức ăn qua, xụ mặt nói, “Không được vội vã quay về, ăn cơm đàng hoàng, nghỉ ngơi cho tốt, giống lần trước thức suốt đêm ngồi xe trở về, em sẽ… Em sẽ mời một trợ lý sinh hoạt, đi theo anh mỗi ngày, anh sẽ không có chút riêng tư nào nữa hết.”
Đây là câu nói tàn nhẫn hung ác nhất của Lưu Khoa với người nhà, xem ra là tức giận thật.
Trình Thiên nhận hộp thức ăn, giơ tay búng lên trán Lưu Khoa, “Lần trước là ngoại lệ, thức đêm ngồi xe vì máy bay trễ giờ… Được rồi, đừng nóng giận, anh cam đoan không có lần sau.”
Lưu Khoa che trán, giọng nói vẫn hung ác, “Đây là tự anh nói đó, không có lần sau.” Nói xong cầm lấy cái túi trước hắn một bước ra cửa rồi ngồi vào xe, lưu lại cho Trình Thiên nửa gương mặt tức giận.
“Đứa nhỏ này…” Mục Tu thấy thế lắc đầu, giúp Trình Thiên xách hành lý, thở dài nói, “Nhưng cũng không trách nó tức giận như vậy, tin tức tai nạn xe cộ liên hoàn lần trước thật sự dọa nó sợ, dừng vội vã như vậy nữa, an toàn quan trọng hơn, biết chưa?”
Trình Thiên nhớ lại lần trước khi hắn về nhà thấy gương mặt Lưu Khoa trắng bệch, mềm lòng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Dưới sự tức giận và lo lắng của người nhà lên máy bay, Trình Thiên cất hành lý rồi lấy tài liệu của chi nhánh ra, chậm rãi lật xem.
“Trình?”
Giọng nói quen thuộc, tình huống này giống như đã từng xảy ra.
Trình Thiên buông tài liệu ngẩng đầu, lại thấy được một mảnh xanh lam.
“Là anh thật rồi!” Vẻ mặt Kutch đầy hưng phấn, buông hành lý quay đầu nhìn xung quanh, sau đó nói tiếp, “Anh chờ một chút, tôi đổi chỗ đến ngồi cạnh anh, chờ một lát!” Nói xong xoay người đi đến chỗ tiếp viên hàng không.
Trình Thiên thu hồi tầm mắt, không nhìn theo bóng dáng hắn nữa, liếc mắt nhìn hành lý trên chỗ ngồi bên cạnh, nhướng mày.
Thật đúng là trùng hợp.
“Trình, anh đi công tác hả? Thật khéo, tôi cũng vậy, anh cả tôi chuẩn bị khai thác thị trường Trung Quốc, bảo tôi đến khảo sát thị trường.” Kutch ngồi xuống rồi hưng phấn nói, lại móc móc trong túi, như hiến vậy quý đưa qua, “Đây là tôi làm trước khi đi, vốn là định bận việc xong sẽ đến thành phố B đưa cho anh, không ngờ lại gặp nhau trên máy bay.”
“Cám ơn.” Trình Thiên nhận gói kẹo, khóe miệng hơi nhếch lên, hỏi lại, “Sao chỉ phái một mình cậu đến khảo sát, không ai giúp cậu à?” Đi khảo sát thường là một đội ngũ, hơn nữa ngôn ngữ của Kutch không thông, cho dù ra trận đơn giản gọn gàng cũng nên mang theo phiên dịch.
“Đội ngũ đã đi trước, tôi có chút việc chậm trễ nên đến muộn hơn bọn họ một chút, hơn nữa lần khảo sát này phỏng chừng tôi cũng không giúp được gì đâu, anh cả chỉ muốn tôi đi rèn luyện thêm thôi.” Kutch xấu hổ nói, nhịn không được nghiêng người ôm Trình Thiên, cười càng thêm ngốc ngốc, “Trình, tôi rất nhớ anh, anh có nhớ tôi không?”
Tính tình vẫn trẻ con như vậy.
Trình Thiên gật đầu, hỏi lại, “Cậu đã đọc cuốn sách tôi giới thiệu lần trước chưa? Có chỗ nào không hiểu không?”
Thì ra Trình cũng nhớ hắn, vẫn luôn nhớ mong hắn.
Kutch giơ tay vân vê lỗ tai, lấy một cuốn sách trong túi ra, càng ngượng ngùng hơn nói tiếp, “Có rất nhiều chỗ không hiểu, gần đây anh cả rất bận, tôi không tiện làm phiền anh ấy, cho nên…”
“Chỗ nào không hiểu.” Trình Thiên tự nhiên nhận cuốn sách, mở ra chỗ được kẹp thẻ đánh dấu, nhìn lướt sơ qua nơi được đánh dấu, sau đó nhoài người qua, tỉ mỉ giải thích, “Tài liệu này đối với người mới quả thật không dễ hiểu, chú ý chỗ này, điều cần chú trọng nhất chính là ở đây, nếu không có...”
Giọng nói trầm thấp êm tai, lại ôn hòa khiến người khác yên tâm, hương trà tưởng niệm đã lâu, ngón tay thon dài cầm cuốn sách, lông mi rũ xuống khi đọc sách tạo thành một bóng râm… Vẻ mặt ngốc ngốc của Kutch chậm rãi bị nét dịu dàng thay thế, ánh mắt lóe lên tia vui sướng.
Nhớ người này quá, rất nhớ rất nhớ, muốn vì người này mà trở nên thành thục mạnh mẽ hơn, muốn chăm sóc người này thật tốt, muốn luôn đứng bên cạnh người này.
Cùng khách sạn nhưng khác phòng, ban ngày ai cũng bận rộn, buổi tối lại dùng bữa với nhau, sau đó dưới sự liều chết quấn lấy của Kutch cùng nhau ra ngoài đi dạo. Sau hai ngày bận rộn, giải quyết xong hết công việc, Trình Thiên chuẩn bị về thành phố B.
Đêm đó, Kutch gõ cửa phòng Trình Thiên, hưng phấn nói, “Trình, tôi xong việc rồi, nghe nói gần đây có một ngôi miếu cổ hương hỏa thịnh vượng lắm, ngày mai anh có thể dẫn tôi đến thăm không? Tôi muốn xin quẻ cho người nhà, kính nhờ thần tiên Trung Quốc các anh phù hộ cho người nhà của tôi!”
Đã thu dọn hành lý xong xuôi định bụng đi xe về suốt đêm, Trình Thiên nghe vậy giật mình, nhớ đến lời dặn của Lưu Khoa trước khi đi và lần may mắn tránh được tai nạn xe trước đó, sau khi trầm ngâm vài giây, Trình Thiên bỏ ý định về nhà trong đêm, gật gật đầu trả lời, “Được, vừa lúc tôi cũng muốn cầu bùa bình an cho Tiểu Khoa và mọi người.”
“Thế thì quyết định vậy nha!” Giọng nói Kutch càng hưng phấn, vui sướng trên mặt không che giấu nổi nữa, “Trình, anh thật tốt! Tôi còn tưởng phải đi một mình, có thể gặp được anh thật tốt quá, lần này chúng ta cũng phải chụp thật nhiều ảnh nha!”
Chụp thật nhiều ảnh… Trình Thiên nhớ đến bộ dáng vui vẻ của Lưu Khoa khi xem ảnh chụp lần trước, khóe miệng nhếch lên, có chút chờ mong chuyến đi đến miếu cổ lần này.
Đi thăm miếu cổ, xin quẻ, cầu bùa bình an, chụp ảnh, ăn các món đặc sắc, xem biểu diễn, mua quà cho người nhà… Một ngày phong phú náo nhiệt, Trình Thiên tắt tin nhắn Lưu Khoa vừa gửi đến, nhìn Kutch vọt lên trước mua đồ lưu niệm, ánh mắt hiện lên ý cười.
Về phương diện dỗ dành người nhà, cái tên nhìn ngây thơ này hình như là bậc thầy nha.
Cùng nhau về thành phố B, đồng thời về nhà số 69, một ngày tụ họp vô cùng náo nhiệt, sau đó bịn rịn rời đi. Kịch bản này hình như không khác lần trước là mấy, nhưng Kutch biết, hắn đang dần dần tiến vào trong trái tim người kia.
Nửa tháng sau, lại là ngày đi công tác, Trình Thiên nhận điểm tâm Lưu Khoa làm, xoa đầu cậu một cái, “Muốn quà gì nè?”
“Giống lần trước bình an trở về chính là món quà tốt nhất đối với em.” Lưu Khoa cười kéo tay xuống, quơ quơ điện thoại, “Lần này gần nơi công tác cũng có phong cảnh đẹp, nhớ đi tham quan, sau đó chụp hình gửi cho em xem, không được vội vã quay về.”
Trình Thiên cũng cười, “Nghe lời em, muốn đưa anh ra sân bay không?” Hắn đã dần dần nhận ra, có lẽ người chân chính không cách nào thản nhiên đón nhân sự yêu thương chăm sóc của người nhà chính là bản thân hắn, vì sợ hãi có được rồi lại mất đi, nên càng phải gìn giữ hạnh phúc thật vất vả mới có được này từng giờ từng phút.
“Đương nhiên muốn đưa.” Lưu Khoa vỗ vỗ vai Trình Thiên, to gan trêu chọc, “Anh, rốt cuộc anh trưởng thành rồi, không tồi không tồi.” Nói xong cầm gói to đi ra ngoài trước rồi ngồi lên xe, còn ngâm nga hát.
“Đi thôi.” Mục Tu xách hành lý của Trình Thiên, ôn hòa nói, “Xong đợt này là tốt rồi, nghỉ ngơi một chút, không được để bản thân mệt chết.”
Trình Thiên lấy lại hành lý trong tay Mục Tu, chủ động ôm ông, “Con sẽ làm vậy, ba, cám ơn ba.”
Mục Tu sửng sốt, giơ tay ôm lại hắn, vỗ nhè nhẹ lên lưng, nở nụ cười, “Người một nhà mà cám ơn cái gì, ở bên ngoài nhớ ăn uống cho tốt.”
Dưới lời dặn dò của người nhà lên máy bay, Trình Thiên cất hành lý rồi ngồi xuống, cầm tài liệu về vườn trà đến công tác lần này lật xem.
“Trình! Tôi còn tưởng mình hoa mắt!”
Bàn tay lật tài liệu của Trình Thiên dừng lại, ngẩng đầu lên, dưới cặp mắt kinh hỉ của đối phương, hắn nhìn chăm chú rồi nheo mắt lại, “Lại gặp rồi, thật là khéo.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Kutch đặt hành lý xuống, dùng sức gật đầu rồi ngồi xuống cạnh Trình Thiên, “Không ngờ lại gặp nhau ở đây, xem ra lần này chúng ta lại giống nhau, đi công tác và khảo sát như lần trước.”
Trình Thiên gõ gõ lên tài liệu, chậm rãi nhếch môi nở nụ cuòi, “Đúng vậy, lại gặp nhau.”
Một lần là duyên phận, hai lần là trùng hợp, vậy ba lần là… Trình Thiên nhìn hai mắt xanh lam tràn đầy vui sướng của đối phương, như có điều suy nghĩ. Lão đại nhà Sharman đột nhiên bắt đầu phái người thị sát thị trường trong nước, lúc trước còn đề cập muốn hợp tác với hắn, hơn nữa luôn trùng hợp gặp được Kutch… Chẳng lẽ nhà Sharman định tiến quân vào ngành trà rượu Trung Quốc?
“Trình, cho anh nè.”
Một bịch kẹo đưa đến trước mặt, bên tai là câu nói thân thiết đầy vui sướng, “Lần này tôi bỏ thêm chút trà mà anh thích vào trong kẹo, mới ngậm vào miệng sẽ hơi đắng, nhưng sau đó hương vị rất ngon, anh nếm thử đi!”
Ánh mắt đơn thuần, ngôn ngữ cơ thể thân mật biểu hiện sự tin cậy, trong lời nói tràn đầy quan tâm thật lòng… Người này không có ác ý khi tiếp cận hắn, cũng không có dối trá.
Âm mưu dương mưu vừa mới dâng lên trong lòng chậm rãi biến mất, Trình Thiên nhận gói kẹo, xé một viên ngậm vào miệng, nhắm mắt cảm thụ vị trà hơi đắng trong nháy mắt nơi cổ họng, sau đó mở mắt ra nhìn kỹ vẻ mặt của Kutch, nụ cười trở nên thật tình hơn rất nhiều, “Rất ngon, cám ơn.”
“Anh thích là tốt rồi.” Được khen Kutch vui vẻ ra mặt, vươn tay ôm lấy Trình Thiên, “Trình, có thể gặp được anh thật là tốt, tôi rất nhớ anh!”
“Cám ơn đã nhớ đến tôi.” Trình Thiên lịch sự ôm lại Kutch rồi lui ra. Dựa theo sở thích của hắn nấu kẹo, quá mức trùng hợp lần thứ ba gặp nhau, tiểu thiếu gia bảo bối nhà Sharman rốt cuộc định làm gì đây?
Vẫn là ở cùng một khách sạn, sau khi vội vội vàng vàng làm xong mọi việc Kutch chớp đúng thời cơ gõ cửa phòng Trình Thiên, mời hắn cùng đi ngắm cảnh xung quanh.
“Được thôi.” Trình Thiên dựa vào cửa, cười đến không hề sơ hở, “Vừa lúc tôi cũng muốn đi dạo.”
“Vậy thì tốt quá!” Vẻ mặt Kutch đầy vui sướng, sau đó ngượng ngùng cầm ra một quyển sách, giọng nói nhỏ đi, “Này, thật ra tôi có vài vấn đề không hiểu, muốn hỏi anh một chút, không biết anh có thời gian không…”
Ánh mắt Trình Thiên đảo qua tầm mắt né tránh và lỗ tai ửng đỏ của đối phương, cau mày rồi lại nhanh chóng giãn ra, nghiêng người tránh ra, “Vào đi, chỗ nào không hiểu, tôi giải thích cho cậu nghe.”
Cùng nhau dạo chơi, chụp rất nhiều ảnh chung, mua quà tặng lấy lòng người nhà, sau đó cùng trở về thành phố B, cùng về nhà số 69. Sau khi tụ họp náo nhiệt, Trình Thiên đưa Kutch ra sân bay.
Kịch bản giống hệt, Kutch vẫn luôn rất vui vẻ, ngoài trừ giây phút rời đi.
“Trình, tôi lại học một câu Trung Quốc nữa, * “Nước nam đậu đỏ đâm chồi, Đậu xinh gợi nhớ tình xanh diệu huyền”, thật chờ mong gặp anh lần sau, cám ơn anh đã tiếp đãi tôi, tôi rất vui.” Kutch tiến lên ôm Trình Thiên một cái, dù đang cười nhưng trong mắt lại tràn đầy luyến tiếc không nỡ.
* Hồng đậu sinh nam quốc
Thử vật tối tương tư
Hồng đậu có hột hình tròn, màu sắc tươi hồng, hình dạng đáng yêu, thường làm trang sức trên mái tóc phụ nữ. Người xưa lấy cây này biểu tượng cho tình yêu nên mới có tên là cây “tương tư”.
Trình Thiên nhìn kỹ Kutch, đột nhiên tiến lên ôm hắn, nhẹ giọng nói, “Kutch, thơ từ Trung Quốc có rất nhiều, có “Nước nam đậu đỏ đâm chồi”, cũng có *”Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình”, đời người là của bản thân, đừng lãng phí thời gian ở nơi không đáng, tôi nói rồi, cậu là đứa em ngoan.” Nói xong buông Kutch ra, làm như không phát hiện cơ thể hắn cứng ngắc, hướng hắn khoát tay, lần này không nhìn theo bóng dáng hắn rời đi mà xoay người bỏ đi trước một bước.
*Lạc hoa hữu ý lưu thủy vô tình
“Trình…”
Tiếng kêu không có lời đáp, bóng dáng tâm tâm niệm niệm cuối cùng vẫn dần dần đi xa. Tất cả vui sướng và không nỡ trong nháy mắt tan vỡ, hắn hình phương hướng đối phương biến mất, tầm mắt dần dần mơ hồ.
“Không.”
Thông báo của sân bay vang lên lần thứ hai, Kutch giơ tay lau mặt, xách hành lý lên, “Không phải em trai, không cần làm em trai… Chỉ là bị từ chối một lần mà thôi, tôi vừa mới bắt đầu học mấy câu tiếng Trung, không hiểu thơ từ, nghe không hiểu.”
Kutch đứng thẳng lưng, xoay người rời đi.
Không sao, Trình ưu tú như vậy, chắc chắn rất khó theo đuổi, không sao, tiếp tục cố gắng là được, cho dù cuối cùng vẫn thất bại, có thể làm Trình vui vẻ là được rồi… Không, hắn không khó chịu, một chút cũng không.
Lại là ngày đi công tác, Trình Thiên lên máy bay, theo thói quen lấy tài liệu ra, nhìn hai hàng ghế phía sau rồi lại không tự giác nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh.
Trước mắt đột nhiên tối sầm, hắn dừng một chút, chậm rãi giương mắt nhìn lên.
“Ôi chao, thế mà được ngồi chung với một anh chàng quá đẹp trai, xem ra hành trình lần này sẽ không buồn chán đâu.” Một bác gái mặt mày dễ gần đứng trước ghế ngồi, thấy hắn nhìn qua, lịch sự mà thân thiết chào hỏi, sau đó lấy một gói kẹo cưới đưa qua, “Ngồi chung chính là duyên phận, cầm đi, kẹo cưới của con gái bác đó, nhìn cháu tuổi này chắc là cũng đã kết hôn rồi phải không, chúc hai vợ chồng cháu trăm năm hạnh phúc.”
Trình Thiên nhìn gói kẹo cưới bác gái đưa qua, vươn tay nhận lấy, cũng không phản bác lời bà ấy mà lễ phép nói cám ơn.
Máy bay cất cánh, Trình Thiên vừa xem tài liệu vừa xé kẹo cưới ngậm vào miệng.
Là chocolate, không quá chính tông, hơi ngọt.
Hắn nhìn bên ngoài cửa sổ, nhớ lại lần trước đi công tác ăn viên kẹo hơi đắng kia, thả lỏng cơ thể dựa vào lưng ghế, nhắm chặt hai mắt.
Là một đứa nhỏ tốt… Cho nên càng không thể làm lỡ.
Mùa hè kết thúc, mùa thu qua một nửa, chi nhánh cuối cùng sắp khai trương.
Dưới sự quan tâm của người nhà lên máy bay, Trình Thiên cất hành lý rồi ngồi xuống, cầm tài liệu tập trung xem. Trên lối đi nhỏ không ngừng có người qua lại, ánh sáng lập lòe, có người ngồi xuống bên cạnh, hắn lật một trang tài liệu, hoàn toàn không có ý nhìn sang người ngồi bên cạnh.
Một tràng tiếng sột sột soạt soạt truyền đến, sau đó một bàn tay đưa tới trước mặt, trong tay còn cầm một gói kẹo.
Giấy gói kẹo hoa văn gấu con, màu sắc rực rỡ quen thuộc, nếu xé vỏ kẹo mở ra, chắc còn có thể nhìn thấy hình vẽ các loại phim hoạt hình bằng bột đường bên trong.
Động tác lật tài liệu ngừng lại, Trình Thiên nhìn gói kẹo vài giây, sau đó nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
Tây trang giày da, thoạt nhìn chững chạc hơn rất nhiều, Kutch lộ ra một nụ cười tươi với Trình Thiên, vẫn là một mảnh xanh lam trong sáng, không có chút bóng ma nào, “Thời gian qua vội vàng thích ứng với hoàn cảnh ở công ty con, không có thời gian cải tiến vị kẹo khác, cho nên vẫn là hương vị lần trước, anh đừng chê nha.”
“Kutch.” Trình Thiên buông tài liệu, cũng không nhận gói kẹo.
“Công ty con của anh cả ở thành phố B, là mới mua, lần này đi công tác vì bàn hợp đồng.” Kutch thấy Trình Thiên không nhận gói kẹo, ánh mắt ảm đạm, chậm rãi thu tay, lại nhanh chóng nở nụ cười, giống như chưa nhận ra chuyện gì, vui vẻ nói, “Sau này chắc là có nhiều cơ hội gặp mặt, nghe nói lần này đi công tác là đến thành phố C nổi tiếng thức ăn ngon, đêm nay cùng nhau ăn cơm được không?”
Trình Thiên lắc đầu, “Đêm nay tôi có tiệc rồi.”
Nụ cười trên mặt Kutch dừng lại một chút, lại nhanh chóng nói, “Vậy ngày mai? Hoặc ngày một? Cũng không được sao… Vậy, vậy ngày kia? A, không, không có thời gian cũng không sao, tôi đi ăn một mình cũng được mà, không sao… Không sao.”
Kutch càng nói càng nhỏ giọng, cố gắng tươi cười, siết chặt gói kẹo trong tay.
Đứa nhỏ này hiện tại rất khó chịu.
Trình Thiên vươn tay lấy gói kẹo trong tay Kutch, sau khi phản ứng bản thân vừa làm gì, hắn hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng hoàn hồn, cười cười nói, “Cám ơn kẹo của cậu, có thể gặp người bạn là cậu lúc đi công tác là may mắn của tôi, vậy đêm mai đi, đêm mai cùng nhau ăn cơm.”
Từ em trai đến bạn bè, Kutch siết chặt bàn tay, gật gật đầu, một lần nữa tươi cười nói, “Được, đêm mai.”
Ngay cả lời từ chối cũng nói uyển chuyển như vậy, Trình thật sự rất dịu dàng… Cho nên tuyệt đối không thể bỏ cuộc, chỉ cần có thể nhìn thấy người này hắn đã cảm thấy hạnh phúc rồi, không sao, không sao… Quá tiếp cận Trình có chút rối rắm là bình thường, không sao.
Kutch lấy một quyển sách trong túi ra, giống như trước đưa qua, ngại ngùng nói, “Hiện tại một mình tôi quản lý công ty, những chỗ trước kia cảm thấy đã hiểu lại nhảy ra một vài vấn đề, Trình, anh…”
Trình Thiên thở dài trong lòng, nhận cuốn sách của hắn, xoay người qua, “Chỗ nào không hiểu…”
Hương trà lượn lờ quanh mũi, là mùi hương hắn vẫn luôn mong nhớ suốt thời gian qua. Hắn nhìn gương mặt nghiêng hoàn mỹ của đối phương, nghe giọng nói trầm thấp của đối phương, nhếch môi lộ ra nụ cười nho nhỏ. Thật tốt, Trình vẫn sẵn lòng quan tâm hắn.