Thức ăn ở nhà hàng Cung Đình rất ngon, đi dạo cùng chú Tiền thật thoải mái, sau khi ăn xong tâm trạng Lưu Khoa rất tốt, cậu lấy điện thoại ra xem bản đồ, “Chú muốn đi đâu tiếp theo, hay chú muốn đi dạo công viên? Cháu nhớ gần đây có một chỗ hay tổ chức các lễ hội, hôm nay là cuối tuần, chắc cũng…”
“Tiểu Khoa.” Chú Tiền vỗ vỗ vai hắn, chỉ vào thang máy nói, “Trên lầu khu thương mại này có một phòng triển lãm tranh, chúng ta đi xem đi.”
“Phòng triển lãm tranh?” Lưu Khoa chớp mắt mấy cái, nghe lời gật đầu, “Được ạ, vậy chú chờ cháu một chút, cháu đi toilet.”
Chú Tiền gật đầu, chờ cậu đi rồi mới lấy điện thoại ra gọi cho Đổng Dịch, “Tấm hình cháu mới gửi đến là sao? Có người giả mạo ảnh của Tiểu Khoa? Đã điều ra rõ ‘Thanh Thủy Lưu Niên’ là ai chưa?”
“Là một chủ bá kênh giải trí, chuyên hát các ca khúc cổ xưa, rất nổi tiếng.” Đổng Dịch bấm xem các trang tin tức vừa tìm được, vẻ mặt lạnh buốt, “Chú dẫn Tiểu Khoa đi dạo nhiều một chút, tạm thời giữ cậu ấy lại, đừng để cậu ấy thấy được mấy tấm hình trên mạng.”
“Sao cháu lại làm việc ngu xuẩn vậy!” Chú Tiền tức giận mắng, “Đây là chuyện của Tiểu Khoa, cháu có thể giúp nó, nhưng không được gạt nó, hơn nữa có muốn giấu cũng không được. Cháu sợ bây giờ Tiểu Khoa kháng cự cháu còn không đủ, muốn đẩy thằng bé ra xa hơn nữa sao?”
Đổng Dịch trầm mặc.
“Cái tính nết này của cháu phải sửa đi, cứ như vậy sớm muộn gì Tiểu Khoa cũng bị cháu chọc tức chết. Nói tóm lại, lát nữa thằng bé trở lại, cháu lập tức gọi điện thoại nói rõ tình huống hiện tại cho nó biết, rồi lái xe đến đón chúng ta, chú cúp trước đây.”
Tút tút tút, quả nhiên điện thoại bị cúp ngay lập tức. Đổng Dịch dừng tay đang lướt chuột, sờ thẻ đánh dấu trang sách bên cạnh, rồi đứng dậy đi hai vòng trong thư phòng, hít sâu một hơi ổn định cảm xúc, lấy điện thoại ra gọi cho Lưu Khoa.
Lúc đầu Lưu Khoa nhìn thấy điện thoại Đổng Dịch gọi tới, cậu không thèm nghe, nhưng bất đắc dĩ đối phương quá cố chấp, ánh mắt những người trong toilet nhìn cậu cũng quá nóng bỏng, cậu chỉ có thể mang theo cảm xúc phức tạp rời khỏi hàng, đi ra toilet nhận điện thoại. Hai phút sau, cậu quên luôn mình đang mắc tiểu, cúp điện thoại vội vã chạy về chỗ chú Tiền đang đứng.
Khoảng chừng bốn mươi phút sau, Đổng Dịch lái xe tới đón.
Vẫn là khu mua sắm kia, vẫn là chiếc xe thể thao đó, càng khéo chính là vị trí đỗ xe cũng y như cũ.
Chú Tiền mở cửa băng ghế sau, nghi ngờ nhìn hai người đang đứng trước đầu xe, “Hai đứa còn đứng đó làm gì, lên xe mau.”
Mặt Đổng Dịch lạnh lùng, hắn bước đến trước mặt Lưu Khoa, giải thích nói, “Đúng lúc chỉ còn mỗi chỗ đậu xe này… Ngày mai anh đổi xe khác, không đi xe này nữa.”
Lưu Khoa hoàn hồn từ ký ức bị gió lạnh thổi ngày ấy, thản nhiên liếc hắn một cái, mặt không thay đổi nói, “Đúng là người có tiền có khác, nói đổi xe là đổi liền.” Nói xong đi vòng qua, mở cửa ghế sau ngồi vào. Ngắn ngủi vài ngày mà tâm trạng cậu lên xuống quá nhiều lần, hiện giờ đối mặt với Đổng Dịch, cậu không biết nên làm thế nào mới tốt, cho nên mặt mày bình tĩnh không cảm xúc là tốt nhất, khoan hãy nói, cảm giác oán giận này cũng rất sảng khoái.
Đổng Dịch nghiêng đầu nhìn cậu, vẻ mặt càng lạnh hơn.
Chú Tiền đã hiểu được đại khái hai người này đang diễn cái gì, nhíu nhíu mày, “Ngu ngốc hết thuốc chữa.” Nói xong trực tiếp đóng cửa xe lại, lưu lại cho Đổng Dịch nửa gương mặt và cửa kính xe đang dần dần nâng lên.
Một trận gió lạnh thổi qua, Đổng Dịch ấm ức kéo cổ áo.
Hiện nay Hoa quốc có ba đài phát sóng trực tiếp nổi tiếng nhất, lần lượt là Hoàn Kỳ, Bạch Hùng, Nhĩ Hồ. Lưu Khoa ký hợp đồng với công ty Hoàn Kỳ do Hoàn Thụy sáng lập, độ nổi tiếng cũng thường thường cỡ một vạn người theo dõi, làm chủ bá kiểm tra các loại game, tính tình khiêm tốn. Công ty của Thanh Thủy Lưu Niên là Nhĩ Hồ, làm chủ bá ca hát, thỉnh thoảng chơi một ít game online nổi tiếng, có đến hơn mười vạn người theo dõi, thời điểm cao nhất từng có hơn trăm vạn người, tính cách tương đối khoe khoang, thường xuyên giao lưu với các chủ bá khác, weibo vô cùng sinh động, có rất nhiều fan trung thành hường phấn.
Tiếng nhạc nhỏ dần, Lưu Khoa tắt bản ghi âm Thanh Thủy Lưu Niên phát trực tiếp được fan thu lại, xoa xoa lỗ tai, “Giọng hát rất dễ nghe, ca khúc cũng rất hay, rất dễ lay động cảm xúc người nghe, thời gian phát sóng trực tiếp dài, ổn định, từ những phương diện này, hắn là một chủ bá giỏi.”
Chú Tiền đẩy kính lão, bổ sung thêm, “Kinh doanh trên weibo cũng rất tốt, phong cách đăng weibo cũng rất thích hợp với thị hiếu đại chúng hiện giờ, cũng khá hào phóng, thường xuyên tặng quà cho người hâm mộ, không thường đăng quảng cáo linh tinh, thường ba tháng đăng một lần, chất lượng quảng cáo rất cao, xem ra là đã lựa chọn cẩn thận, nhìn từ phương diện này, hắn đủ tiêu chuẩn làm người nổi tiếng trên mạng.”
Liễu Kim ngừng gõ bàn phím, tiếp tục bổ sung, “Trên mạng không điều tra được quá khứ của hắn, tất cả tư liệu tra được đều là công ty của hắn tự đưa ra. Lộ ra vài tấm ảnh thời niên thiếu và vài tấm chụp nghiêng chỉ thấy nửa khuôn mặt, ánh sáng lại không tốt, không thấy rõ thiếu niên trong ảnh, nhưng có thể thấy đại khái đây là một thiếu niên mặt mày thanh tú, hình dáng mặt nghiêng cũng hoàn mỹ, dù là nửa mặt cũng có thể thấy được hình dáng môi rất đẹp, rất dễ làm người ta phạm tội. Nhìn từ phương diện này, hắn quản lý hình ảnh bản thân, công ty và cả người hâm mộ rất tốt, phương pháp nửa kín nửa hở này hắn làm thật khá.”
“Trên mạng đồn rằng hắn là học bá, lúc phát trực tiếp còn nói tiếng Anh, tiếng Nhật, tiếng Hàn, giao tiếp không thành vấn đề, có anti fan nghi ngờ hắn giả bộ, từng cố ý thăm dò, kết quả bị Thanh Thủy Lưu Niên trực tiếp làm bẽ mặt.” Cổ Tấn mở *tieba của Thanh Thủy Lưu Niên, cảm thán nói, “Học lực hoàn mỹ, tính tình lại tốt, nếu có được gương mặt như bà chủ… chậc chậc, nam thần nha.” Lưu Khoa đang lo lắng bấm xem mấy trang web dừng lại, âm trầm nhìn Cổ Tấn, “Cậu gọi ai là bà chủ?”
*tieba: một box thảo luận về một đề tài nào đó, giống như trong vnsharing.
Chú Tiền nói lảng sang chuyện khác, “Tiểu Liễu, cháu gửi mấy tấm hình mà Thanh Thủy Lưu Niên đã đăng cho chú.”
Liễu Kim gật đầu.
Cổ Tấn hơi sợ lui lại, “Mấy fan trong tieba còn nói điều kiện trong nhà Thanh Thủy Lưu Niên rất tốt, là một *phú nhị đại, xe cũng có đến vài chiếc… Ông chủ cứu mạng.” Bà chủ đã bắt đầu rút dao.
*Phú nhị đại: nhà giàu đời thứ hai
Đổng Dịch căn bản không nghe thấy tiếng kêu cứu của hắn, tất cả lực chú ý của hắn đều tập trung lên đôi môi của Lưu Khoa, mắt mở to nhìn trừng trừng. Thì ra môi của Tiểu Khoa là loại dụ người ta hôn như vậy… Rất đẹp, thật muốn hôn lên.
Lưu Khoa rút con dao trên đĩa đựng trái cây, cười lạnh cầm một trái đu đủ, mạnh bạo cắt làm đôi, nhìn Đổng Dịch ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Ăn đu đủ không, cho ngực lớn.”
Mắt Đổng Dịch tối sầm.
Đôi mắt Tiểu Khoa cũng rất đẹp, mũi cao vừa phải, đường cong xương quai xanh hấp dẫn, vai không rộng cũng không hẹp, dáng người mặc gì cũng đẹp… Thật muốn sờ muốn ôm muốn hôn.
Chú Tiền tháo kính lão xuống, Liễu Kim tắt máy tính, Cổ Tấn ôm cái gối che phía trước, tránh Đổng Dịch càng xa càng tốt.
Lưu Khoa lại cắt một trái chuối tiêu ra làm đôi, động tác mạnh bạo, trong mắt đầy sát khí, “Anh bảo hắn gọi tôi là bà chủ phải không?”
Lông mày Đổng Dịch giật giật, rốt cuộc thu hồi tầm mắt, rồi lại rất nhanh nhìn qua, quét tới chỗ khó nói nào đó. Hắn nhớ rõ chỗ đó của Tiểu Khoa có màu rất nhạt, lông cũng ít, lúc hưng phấn lên rất đáng yêu… Thật muốn nhìn muốn sờ muốn làm như vầy như vầy.
Lưu Khoa kẹp chặt chân, hít sâu, nắm chặt dao gọt trái cây.
Bầu không khí hơi tế nhị, Liễu Kim cúi đầu, muốn chọc mù hai mắt cho rồi. Cổ Tấn tuyệt vọng cầm gối ôm che mặt, bắt đầu nghĩ có nên đổi ông chủ khác không.
“Cái này.” Giọng nói chú Tiền vang lên phá vỡ sự im lặng quỷ dị, mọi người nhìn qua, ánh mắt dừng lại trên ipad chú Tiền đang giơ lên.
Ông phóng to ảnh chụp, chỉ chỉ vào vị trí nào đó trên tấm hình, “Bóng nửa người trong ảnh này là Tiểu Dịch, chú chắc chắn là nó.”
Đó là một bức đã cũ, bối cảnh là một ngọn núi nhỏ, chính xác là một quảng trường nhỏ dưới chân núi, trên quảng trường có vài người đang khiêu vũ, xung quanh có rất nhiều người bán hàng rong đủ loại đồ vật, thêm một vài người đang mặc đồng phục học sinh rộng rãi, thoạt nhìn rất náo nhiệt.
Lưu Khoa ngây ngẩn cả người, “Người đang bày sạp bán hàng góc bên phải là cháu.”
Liễu Kim giương mắt nhìn ảnh chụp, giải thích rất chuyên nghiệp, “Đám fan hâm mộ nói người đó là Thanh Thủy Lưu Niên thời học trung học, nhưng không phải đang bán hàng, là đang phát đồ chơi cho trẻ con. Nghe nói đồ chơi đó là Thanh Thủy Lưu Niên mua của một ông lão nghèo khổ với giá gấp đôi, vì không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của ông lão, đồng thời mang lại niềm vui cho bọn trẻ.”
“Nhóm fan cũng biết rõ quá…” Cổ Tấn không nhịn được muốn chửi thề, buông gối ôm ra thầm nói, “Vậy là cái tên Thanh Thủy Lưu Niên này đã trộm ảnh chụp của bà chủ từ rất lâu rồi sao?”
Đổng Dịch rốt cuộc kéo suy nghĩ trở về từ trong các tưởng tượng không hài hòa, nhíu mày nhìn ipad trong tay chú Tiền nói, “Có mấy tấm hình vậy chú? Mở hết cho cháu xem đi.”
Chú Tiền cũng nhận thấy sự việc rất kỳ quái, vội phóng to từng tấm hình.
“Người đang phát tờ rơi này là tôi, lúc này là sau khi lớp 11 được nghỉ đông không lâu.”
“Nhóm fan nói là Thanh Thủy Lưu Niên đang phát tờ rơi giúp bạn tìm chó đi lạc.”
“Người đang sửa máy vi tính cũng là tôi, lúc đó tôi làm thêm trong một quán internet, cũng học một chút về sửa chữa máy tính.”
“Nhóm fan nói Thanh Thủy Lưu Niên đang thử tự mình ráp máy tính, còn khen hắn là thiếu niên thiên tài việc gì cũng biết.”
“Đây là… lúc tôi quyên tiền cho một viện dưỡng lão, sau khi bán được bản quyền trò chơi đầu tiên tôi làm ra, lúc đó có một công ty khác cũng đang có hoạt động công ích ở đó, có phóng viên đưa tin, đây là ảnh chụp cho tin tức đó.”
“Fan nói hình này là lúc Thanh Thủy Lưu Niên đang làm việc thiện tình cờ bị phóng viên chụp được.”
Hình toàn thân chỉ có mấy tấm như vậy, còn lại đều là ảnh nửa mặt Thanh Thủy Lưu Niên tự đăng lên, mấy tấm đó cũng không ngoại lệ, tất cả đều là hình Lưu Khoa. Không có tấm nào rõ mặt, không tấm nào rõ cả người, nhưng có thể làm cho người ta suy đoán được thiếu niên này có diện mạo rất xuất chúng.
“Tôi không thích chụp ảnh, cũng chưa từng đăng tấm ảnh nào, có vài tấm lộ nửa mặt nhưng chỉ có bạn bè như Hoàn Thụy biết. Chỗ này, chỗ này nữa, tất cả bối cảnh đều là những chỗ tôi thường đi ăn khuya với Hoàn Thụy.” Lưu Khoa cảm thấy sau lưng hơi lạnh. Những tấm hình này bị chụp lúc nào, bị ai chụp, cậu hoàn toàn không biết gì cả, cảm giác như có người luôn ở sau lưng nhìn mình chằm chằm, rồi chụp trộm vài tấm hình, lại trộm truyền bá ra ngoài. Càng đáng sợ hơn là, người này có thể là người quen của cậu.
Cả căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Chú Tiền lạnh mặt nói, “Thì ra là một tên tội phạm chuyên nghiệp.”
Đổng Dịch cũng lạnh mặt, nhìn về phía Lưu Khoa, “Hoàn Thụy có rất nhiều ảnh của em phải không?”
Lưu Khoa có chút hoảng hốt lấy điện thoại ra gọi cho Hoàn Thụy, chờ bên kia bắt máy lập tức nói, “Anh Thụy, anh đang ở đâu vậy? Tôi có việc muốn hỏi anh.”
“Anh đang ở dưới lầu nhà cậu nè.” Hoàn Thụy cầm tàn thuốc ném vào thùng rác trong hành lang, cười nói, “Anh còn mua vịt quay và bia, thế nào, đêm nay không say không về nhé? Chuẩn bị chăn gối đi, đêm nay anh ngủ ở nhà cậu.”
“… Anh Thụy, tôi quên nói cho anh biết là tôi chuyển nhà rồi.”
“Hả?”
Lưu Khoa nhìn Đổng Dịch đang tới gần, che kín ống nghe trên đi động. Liễu Kim và Cổ Tấn cũng nhìn sang, sau đó cùng ăn ý quay đầu giả bộ không biết gì.
Chú Tiền buông ipad xuống hừ lạnh, “Ngu ngốc.”
_______________________________
Lạy anh Đổng, người ta đang bàn chính sự mà anh cứ nghĩ gì đâu, cũng tội ảnh bị đói 10 năm rồi.