*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh sát đến rất nhanh, cũng không biết Kutch câu thông với bọn họ thế nào, những người này không hỏi một câu, hiệu suất tăng mạnh trực tiếp liên hệ với lãnh đạo của công viên giải trí, lấy lý do diễn tập phòng cháy như thường lệ, sơ tán toàn bộ du khách.
“Bọn họ nói không phát hiện bóng dáng Hứa Kiến Quốc trên vòng quay.” Kutch nhíu mày đến gần, dáng vẻ nghiêm túc thoạt nhìn có chút chững chạc đáng tin, “Có thể ông ta đã lẫn vào khách du lịch chạy trốn?”
“Sẽ không.” Trình Thiên thu hồi ánh mắt đang nhìn lên vòng quay, sau khi im lặng suy nghĩ, đột nhiên kéo *dây cảnh giới đi nhanh vào trong, quả quyết nói, “Chắc chắn ông ta còn ở bên trong.”
*Dây cảnh giới
Kutch thấy thế vội chào sĩ quan cảnh sát sắp đến gần, rồi cất bước đi theo.
Đây là một công viên giải trí mới vừa thành lập không lâu, diện tích trung bình, không có hạng mục gì kích thích, du khách chủ yếu là cư dân xung quanh. Xem tờ quảng cáo ở cửa, mỗi tuần công viên giải trí này sẽ biểu diễn theo chủ đề một lần, mỗi tháng sẽ tổ chức các hoạt động gia đình một lần, ngày lễ lớn sẽ tổ chức biểu diễn công ích, một phần lợi nhuận sẽ được quyên ra ngoài làm công ích. Tóm lại, nơi này nghiêng về thoải mái nghỉ ngơi (hơn là giải trí cảm giác mạnh), công viên ấm áp chủ yếu phục vụ các nhóm gia đình và trẻ em.
Dường như Trình Thiên rất quen thuộc nơi này, lúc Kutch còn đang lật bản đồ xem đường nào đi đến chỗ vòng quay, hắn đã nhìn đúng phương hướng đi nhanh đến.
Kutch ngẩn người, cất bản đồ đi theo sau hỏi, “Anh đã đến nơi này rồi sao?”
“Nơi này là tôi quyền tiền xây dựng.” Trình Thiên trả lời, giơ tay nhìn đồng hồ, lại liếc nhìn vòng quay một cái, giống như nghĩ đến điều gì, bước đi chậm lại, cuối cùng dứt khoát dừng bước, tìm một cái ghế ven đường ngồi xuống, chỉ chỉ ghế dài đối diện nói, “Ngồi đi.”
“Ngồi?” Kutch tỏ vẻ không theo kịp suy nghĩ của Trình Thiên.
“Ngồi xuống, sau đó chờ. Nhiều nhất qua nửa giờ, Hứa Kiến Quốc chắc chắn sẽ xuất hiện, không cần mất công đi tìm.” Trình Thiên hiếm khi kiên nhẫn giải thích, ra hiệu về phía cái ghế đối diện lần nữa, nói thêm, “Hay là cậu càng thích đứng hơn?”
Kutch vội vàng lắc đầu tỏ vẻ hắn cũng không thích tự ngược, liếc nhìn ghế dài đối diện, sau đó quyết đoán giả mù ngồi xuống cạnh Trình Thiên, trong lòng vì gần gũi nho nhỏ này mà vui sướng không thôi, nét mặt lại nghiêm trang chững chạc nói, “Sao anh chắc chắn như vậy?”
Chỗ này là khu vực trò chơi thiếu nhi, ghế dài này được làm dựa theo kích cỡ mấy đứa trẻ nhỏ bé, hai người đàn ông trưởng thành ngồi lên khó tránh khỏi chen chúc, Trình Thiên không thích người lạ dựa vào quá gần, vừa mới định đuổi người, lại ngửi được một mùi sữa nhàn nhạt, kỳ quái quay đầu nhìn Kutch.
Khoảng cách gần có lợi thế nhìn rõ hơn, một người đàn ông trưởng thành sao có được làn da đẹp như vậy… Kutch ngừng thở, không được tự nhiên dịch qua bên kia, ánh mắt đảo đảo, “Anh nhìn tôi làm gì? Tôi hỏi vấn đề kỳ quái gì sao?”
Trình Thiên nhíu mày, dựa sát vào người Kutch ngửi ngửi, thật sự có mùi thơm của sữa, nhất thời vẻ mặt trở nên cổ quái, cũng quên luôn đuổi người đi, trả lời hắn, “Hơn hai mươi năm trước nơi này là một bệnh viện, mẹ tôi mất ở đây, lúc tám giờ tối.”
Kutch sửng sốt, liếc nhìn đồng hồ, bảy giờ rưỡi, vui sướng biến thành luống cuống, miệng giật giật, muốn an ủi lại không biết nên nói gì.
Khu thiếu nhi này vừa vặn có thể nhìn được một nửa vòng quay, Trình Thiên ngồi thẳng cơ thể, hai tay nắm lại đặt trên đùi, lần thứ hai nhìn về phía vòng quay nói, “Ngày đó cũng giống như hôm nay, mặt trời lặn rất trễ, rõ ràng đã hơn bảy giờ mà trời vẫn sáng như cũ. Ngày đó tôi được phép đến thăm mẹ, mẹ tôi rất vui, đọc một đoạn chuyện cổ tích cho tôi nghe, sau đó không chút do dự bò lên cửa sổ, từ lầu bảy nhảy xuống.”
“Trình…” Hai mắt màu xanh lam của Kutch dần dần lây nhiễm cảm xúc khổ sở, muốn ôm Trình Thiên lại không dám, cúi đầu mò mẫm trên người nửa ngày, rốt cuộc lấy ra một viên kẹo sữa, cẩn thẩn đặt vào tay Trình Thiên rồi nói, “Đều đã qua, mẹ anh chắc chắn không hy vọng anh vẫn luôn không vui như vậy.”
Trình Thiên cúi đầu, nhìn viên kẹo sữa được gói rất kỳ quái trong tay, cầm lên nghiêng đầu nhìn Kutch nói, “Tôi biết, cám ơn cậu. Tôi nói chuyện này ra chỉ là muốn giải thích rõ, lấy tích cách của Hứa Kiến Quốc, ông ta nhất định trốn ở nơi nào đó trong công viên giải trí, không lâu sau, ông ta sẽ xuất hiện trong phạm vi vòng quay này, vì trong công viên này chỉ có nơi đó là cao nhất, nói cảnh sát vào đó ngồi canh đi.”
Kutch thấy trong mắt Trình Thiên quả thật không có nhiều cảm xúc đau khổ, hơi yên tâm một chút, lấy điện thoại ra gọi cho viên cảnh sát đang dẫn đội ngũ tìm kiếm trong công viên giải trí.
Lúc hắn gọi điện thoại, Trình Thiên mở viên kẹo ra, thấy bên trong giấy gói kẹo dùng bột đường rắc thành một cái bong bóng màu hồng, khóe miệng nhếch lên, ngậm viên kẹo vào miệng, sau đó trải thẳng giấy gói kẹo ra rồi gấp lại, cầm trong lòng bàn tay.
“Bọn họ đã dẫn người qua đó, cũng giám sát toàn bộ công viên trải trí.” Kutch cúp điện thoại nghiêng đầu nhìn Trình Thiên.
Trình Thiên dựa vào lưng ghế, chớp mắt nhìn vòng quay dần dần sáng đèn, khi u sầu trong lòng đột nhiên biến mất, hắn có một loại cảm giác thản nhiên không vướng bụi trần, “Quá ngọt.”
“Cái gì?” Kutch nghi hoặc, Trình Thiên nói tiếng Trung, hắn nghe không hiểu.
Trình Thiên đặt giấy gói kẹo vào tay Kutch, đổi sang tiếng Anh nói, “Kẹo quá ngọt.”
“Quá ngọt?” Kutch theo phản xạ nắm chặt giấy gói kẹo trong tay, chỉ cảm thấy trên giấy gói kẹo mang theo nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt, từ lòng bàn tay hắn truyền đến trong tim, nhịn không được lộ ra nụ cười có chút ngốc nghếch, “Lần đầu tiên tôi làm, có lẽ không đúng tỉ lệ… Quá ngọt sao? Lần sau tôi làm không ngọt lắm cho anh ăn.”
Trình Thiên não bổ một chút dáng vẻ Kutch làm kẹo ở nhà, nhìn hai mắt màu xanh lam, lại nhìn dáng người vai rộng chân dài của hắn, đột nhiên cảm thấy có chút tò mò hỏi, “Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”
Kutch cẩn thận cất giấy gói kẹo vào túi áo, tự hào trả lời, “Tôi sắp hai mươi lăm! Có thể chăm sóc người nhà và… ừm, người yêu…” Giọng nói càng về sau càng nhỏ, vài chữ sau cùng cơ hồ lặn trong cổ họng, cũng không phát ra âm thành rõ ràng.
Trình Thiên chỉ nghe được câu đầu tiên, gật gật đầu tỏ vẻ đã biết. Hai mươi lăm, so với Tiểu Khoa còn nhỏ hơn… Ngốc vậy cũng có thể thông cảm được.
Kutch lại cho là Trình Thiên đã nghe hết lời mình nói, ánh mắt phát sáng hỏi tiếp, “Vậy còn Trình, anh bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ba mươi hai.” Trình Thiên trả lời, dường như thấy được một bóng đen lờ mờ xuất hiện trong một khoang hành khách giữa vòng quay, nhìn kỹ lại không thấy, lông mày chậm rãi nhíu lại, không tự giác ngồi thẳng người.
“Ba, ba mươi hai?” Kutch có chút ngốc, dáng vẻ người Châu Á vốn trẻ hơn tuổi thật, hơn nữa trạng thái làn da Trình Thiên rất tốt, cho nên hắn luôn cho là Trình Thiên nhỏ hơn hắn… Thì ra là lớn hơn hắn, vậy, vậy Trình có ngại hắn quá nhỏ không?
Nghĩ tới đây hắn chỉ cảm thấy như trời sắp sập đến nơi, vội nói tiếp, “Này, thật ra tôi sắp hai mươi sáu! Không đúng, tôi hai mươi bảy, ở nước các anh hình như tính theo tuổi mụ, vậy tôi hai mươi bảy, sang năm là hai mươi tám!”
Trình Thiên đứng dậy bước đi.
… Thế mà chán ghét đến nỗi dứt khoát bỏ đi, trời long đất lở cũng không hơn gì chuyện này! Kutch luống cuống, bước nhanh đuổi theo nói, “Thật ra có thể tôi đã hai mươi tám, không không không, cũng có thể là hai mươi chín, lúc mẹ tôi nhận nuôi tôi không biết chính xác tôi bao nhiêu tuổi, nên lấy số liệu trên xương cốt để kiểm tra tuổi tác cho tôi… Vậy nên có khả năng xương cốt có kết quả trẻ, nhưng không chừng tôi đã ba mươi rồi!”
Quả nhiên có một bóng đen, không phải là ảo giác.
Trình Thiên từ đi bộ biến thành chạy chậm, quay đầu nói với Kutch, “Gọi điện thoại cho cảnh sát, Hứa Kiến Quốc trốn ở trên vòng quay! Vị trí phía trên bên phải, quay hắn xuống dưới! Ông ta đã né được lúc cảnh sát lục soát vòng quay trước đó!”
“A?” Kutch choáng váng ngây ra, sau đó lập tức lấy đi động, không tự giác bật cười, “Tôi gọi ngay đây, gọi ngay đây.” Trong một giây từ địa ngục lên thiên đường, thì là Trình không ghét tuổi tác của hắn mà bỏ đi, quả nhiên Trình thật tốt.
Trình Thiên cau mày, càng cảm thấy người này đúng là một tên ngốc, tăng tốc bước nhanh về phía vòng quay.
Trời dần tối, Hứa Kiến Quốc chật vật tháo dây an toàn trên ghế ra, tư thế vặn vẹo đi ra, đứng thẳng dậy thăm dò nhìn xuống công viên dần sáng đèn bên dưới, nhếch miệng nở nụ cười quỷ dị, “Nghiên Nhã, anh sẽ nhanh chóng đến tìm em, rất nhanh.”
Cảnh vật ngoài cửa sổ đột nhiên bắt đầu chuyển động, hắn sửng sốt, nhanh chóng nhận ra chuyện gì đó, lần thứ hai thử thăm dò nhìn xuống, thấy vòng quay luôn đứng yên vậy mà bắt đầu chuyển động, hắn gầm nhẹ một tiếng sau đó suy sụp kéo tóc, dùng sức lắc đầu, “Không! Bọn họ sẽ không phát hiện được tao, sẽ không, không thể bị phát hiện!”
Vì sợ du khách gặp chuyện không may trên vòng quay, cửa của mấy khoang hành khách trong công viên giải trí chỉ có thể mở từ bên ngoài, nói cách khác, cửa khoang hành khách chỉ có thể chờ xuống gần mặt đất rồi được nhân viên công tác mở ra, lúc còn trên không trung, cửa khoang hành khách khóa chết, căn bản không thể mở từ bên trong.
Hứa Kiến Quốc kích động xong nhanh chóng tỉnh táo lại, ánh mắt u ám nhìn xuống phía dưới một lúc, cười lạnh lấy súng ra bắn một phát vào khóa cửa, sau đó đẩy cửa ra, vươn tay nắm lan can sắt cố định bên ngoài khoang hành khách, cố sức bò lên phía trên khoang, bò lên khung sắt trên vòng quay.
Mấy cảnh sát không ngờ thật sự có người trên đó, còn gan lớn trèo lên trong lúc vòng quay đang chuyển động, sau khi kinh hô bọn họ nhanh chóng trở nên rối loạn.
“A trời ơi, vậy mà thật sự có người.”
“Hắn đang làm gì đó? Mau dừng lại! Dừng vòng quay lại! Hắn như vậy sẽ bị té xuống!”
“Nhanh nhanh, đệm khí! *Thang nâng! Điều động thiết bị lại đây! Gọi xe cứu thương đến!”
*Thang nâng
Trình Thiên nhanh chân chạy đến, dưới ánh mặt trời dần khuất, hắn ngửa đầu nhìn bóng dáng đang vụng về leo lên vòng quay, trong lòng thế mà bình tĩnh một mảnh.
Vòng quay dừng lại, dưới ánh mắt kinh hồn bạt vía của cảnh sát, Hứa Kiến Quốc khó khăn ổn định cơ thể, tìm một cái giá ngang ngồi xuống, sau đó cầm súng nhắm xuống đất, khàn giọng quát, “Tao muốn gặp Mục Tu và Lưu Khoa! Gọi bọn chúng đến đây!”
Giọng nói không rõ, hắn nói tiếng Trung, ngoại trừ Trình Thiên, ở đây không ai có thể nghe hiểu.
Vẻ mặt Trình Thiên trở nên lạnh lẽo, quả thế, Hứa Kiến Quốc không muốn chỉ có mình hắn chết ở chỗ này, còn tính kéo theo vài cái nệm lưng. Nếu không phải phát hiện không đúng báo cảnh sát, dùng tốc độ nhanh nhất sơ tán du khách, lúc này trong tay Hứa Kiến Quốc chỉ sợ sẽ có vài con tin.
Kutch tiến lên một bước che trước Trình Thiên, cau mày lấy điện thoại di động ra bắt đầu lướt tìm danh sách liên lạc, nỗ lực tìm một người có thể tìm phiên dịch tiếng Hoa cho hắn trong thời gian ngắn nhất.
Trình Thiên thoáng nhìn độ cao của vòng quay, giơ tay cởi hai nút áo sơ mi, lại cởi nút tay áo, nghiêng người bước ra từ phía sau Kutch, chạy lấy đà hai bước nhảy lên cái giá trên vòng quay, linh hoạt leo lên trên.
“Trình, anh làm gì đó!” Kutch sợ tới mức suýt ném di động, vội chạy đến định kéo chân Trình Thiên, “Mau xuống, không có đồ bảo hộ làm vậy quá nguy hiểm, mau xuống!”
Mấy cảnh sát cũng sợ ngây người, tình huống vốn đã loạn càng thêm loạn, có người gọi điện thoại báo cho cấp trên, có kẻ tìm người điều động thiết bị, có người tiến lên cố khuyên nhủ, hoặc là chạy đi tìm nhân viên công tác trong công viên tìm cách khống chế vòng quay… Ầm ĩ như một cái chợ.
“Đừng lo lắng.” Trình Thiên cúi đầu trấn an Kutch một câu, nhớ tới đối phương chạy theo hắn lâu như vậy, giọng nói dịu đi, “Cám ơn viên kẹo của cậu.”
Giọng điệu này thật giống như là di ngôn của người sắp chết dành cho kẻ mà hắn chán ghét vậy, trong đầu Kutch không ngừng lóe lên dáng vẻ lãnh đạm của đối phương khi kể về chuyện mẹ hắn nhảy lầu, trái tim nhảy mạnh lên, thấy Trình Thiên lại tiếp tục leo lên trên, mặt mày trầm xuống, dứt khoác kéo cà vạt ném qua một bên, nắm lấy giá sắt gần nhất, cũng leo lên trên.
“Ôi thượng đế của tôi, thiếu gia Sharman! Thiếu gia Sharman, anh mau xuống đi!”
Mấy cảnh sát quả thật muốn phát điên, bọn họ không biết người tóc đen kia, nhưng bọn họ biết con trai út nhà Sharman này a! Nếu người này có chuyện gì lúc bọn họ ở đây, mấy tên điên nhà Sharman nhất định sẽ không để bọn họ có một ngày lành nào nữa!
“Còn thất thần làm gì! Giữ vững thiết bị điều khiển! Mau gọi điện thoại cho nhà Sharman! Điều máy bay trực thăng đến đây!” Cảnh sát trưởng kích động hét to.
Vị trí của Hứa Kiến Quốc quá cao, lại không đeo mắt kính, thấy có người leo lên hắn còn tưởng là đối phương đến bắt hắn, điên cuồng gào thét bắn hai phát súng vào khoảng không muốn bức lui đối phương, đợi người đến gần rồi, sau khi hắn thấy rõ mặt Trình Thiên, tâm tình của hắn nháy mắt hỏng mất, bàn tay cầm súng bắt đầu phát run.
“Không, không, mày đi xuống! Mày đừng tới đây!” Hứa Kiến Quốc lắc đầu, trán chảy mồ hôi lạnh. Suýt chút nữa, vừa rồi hắn suýt giết chết con trai hắn, con trai duy nhất của hắn…
Trình Thiên bình tĩnh leo lên bằng độ cao của Hứa Kiến Quốc, tìm một cái xà ngang cách Hứa Kiến Quốc vài mét ngồi xuống, giơ tay vuốt mái tóc bị gió thổi tán loạn ra sau, mặt không thay đổi nói, “Tôi đến đây, ông có di ngôn gì, nói đi.”
“Tao không bảo mày đến! Mục Tu và Lưu Khoa đâu?” Hứa Kiến Quốc cầm chắc khẩu súng, sau khi hỏng mất đầu óc lại nóng lên, thế mà giơ súng nhắm ngay đầu Trình Thiên, uy hiếp nói, “Đi xuống, đổi bọn chúng đến đây.”
“Không được.” Trình Thiên lắc đầu, “Hôm nay chỉ có ba kết cuộc, ông chết, tôi và ông đều chết, tôi và ông đều sống, ông chọn một cái đi.”
Vẻ mặt Hứa Kiến Quốc vặn vẹo, quát lớn, “Mày không thể chết được! Gọi Mục Tu và Lưu Khoa đến đây! Sắp tám giờ, bảo bọn chúng chạy đến đây!”
“Sau khi đến đây rồi thì sao?” Trình Thiên đột nhiên nở nụ cười, vừa cười vừa lắc đầu, “Sau đó ông nổ một phát súng, hiện tại sau hơn hai mươi năm, giúp cho hai người đàn ông mà mẹ yêu sâu sắc chết ở nơi mà ông đã bức tử bà, giúp người một nhà bọn họ đoàn viên ở âm phủ, Hứa Kiến Quốc, ông thật đúng là tốt bụng.”
Hứa Kiến Quốc sửng sốt, lắc đầu nói, “Không, bọn chúng chẳng qua là phải nhận trừng phạt, tao và Nghiên Nhã mới là đoàn viên, Nghiên Nhã yêu tao.”
“Ông nói mẹ yêu ông, vậy còn ông?” Khóe mắt Trình Thiên quét nhìn bóng dáng Kutch đang leo lên, cau chặt mày, lại nhanh chóng che dấu, chỉ nhìn Hứa Kiến Quốc tiếp tục nói, “Vậy ông yêu mẹ sao? Nếu ông yêu mẹ, vậy người vợ đầu Uông Tú của ông thì sao? Ông lại không yêu bà ấy.”
“Đương nhiên tao yêu hai người ấy, hai người là vợ của tao, là một phần sinh mệnh của tao!” Đại khái là mấy ngày nay Hứa Kiến Quốc không nghỉ ngơi tốt, thoạt nhìn cả người tiều tụy và khủng bố, không chút nào nhìn ra dáng vẻ đẹp trai nho nhã thời trẻ, “Các cô ấy đều là của tao! ”
Trình Thiên trào phúng cười, “Nhưng mẹ không yêu ông, mẹ yêu chú Mục và Tiểu Khoa. Uông Tú cũng không yêu ông, bà ta yêu người nhà của bà ta và tiền trộm được từ nhà họ Trình. Hứa Kiến Quốc, ông thật đáng thương, cha mẹ anh em của ông vì ông mà nhận hết cực khổ, xa xứ bị ông dùng tiền tài khóa lại ở nơi đất khách quê người, cho đến chết cũng chưa được nhìn lại cố hương. Vợ của ông ở bên ông không phải vì tình yêu, chỉ vì tiền bạc và che chở cho người nhà. Mà mẹ của tôi, đối tượng bị ông lừa gạt, càng hận ông đến tận xương. Con của ông, một đứa ước gì trong cơ thể không chảy dòng máu của ông, một đứa trở thành đao phủ giúp ông bức tử mẹ, ngay cả cơ hội được sinh ra cũng không có. Ông nhìn lại ông xem, sống cả đời mà không lưu lại được gì, thực sự là đáng thương đáng trách.”
“Mày câm miệng!” Hứa Kiến Quốc tháo chốt an toàn.
“Ông dám nổ súng sao?” Trình Thiên chỉ chỉ lên trán hắn, lại chỉ vào vị trí trái tim, nói tiếp, “Tôi chết cũng tốt, người nhà họ Hứa đều đáng chết, trong cơ thể tôi có dòng máu của ông, lẽ ra nên chết từ sớm. Như vậy cũng tốt, chúng ta chết hết rồi, chú Mục và Tiểu Khoa có thể không hề vướng bận mang tro cốt của mẹ trở về cố hương, sau khi chết người một nhà bọn họ an táng cùng một chỗ, kiếp sau đầu thai luân hồi lại làm người một nhà, mà tôi và ông, ông xuống địa ngục tôi cũng xuống địa ngục, ông đầu thai tôi cũng đầu thai, cho dù là sống hay chết tôi cũng lôi kéo ông, để ông không có cơ hội lại đi quấy rầy mẹ và người mà mẹ yêu.”
Hứa Kiến Quốc nghe hắn miêu tả cảnh tượng như vậy, kích thích đến cắn chặt hàm răng, trong mắt như nứt ra, “Đừng ép tao! Tiểu Thiên, mày là con tao, đừng ép tao!”
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Trình Thiên lấy điện thoại trong túi ra nhìn, thấy là Lưu Khoa gọi đến, dịu dàng cười cười, nói với Hứa Kiến Quốc, “Nhìn đi, đây là đứa nhỏ mẹ yêu nhất, vừa dịu dàng vừa đáng yêu, lúc nào cũng quan tâm đến người anh chảy dòng máu của ông là tôi đây.” Nói xong ấn nghe điện thoại, mở handsfree.
“Anh, bên kia anh có thuận lợi không? Có tìm được Hứa Kiến Quốc không? Đại khái khi nào thì anh về?”
Hứa Kiến Quốc nhìn di động, ánh mắt đầy hận thù.
“Rất thuận lợi.” Trình Thiên trả lời, tầm mắt lạnh lùng khóa chặt trên người Hứa Kiến Quốc, giọng nói vô cùng ôn hòa, không khác gì lúc bình thường, “Tìm được Hứa Kiến Quốc rồi, cảnh sát đang chuẩn bị bắt ông ta, anh ăn xong sẽ về, mọi người ăn tối chưa? Nói chú Mục đừng lo lắng, phía anh bên này không có việc gì.”
Giọng nói Lưu Khoa rõ ràng thả lỏng hơn, trả lời nói, “Ba ở bên cạnh, ăn tối rồi, chờ một chút, ba có chuyện nói với anh, em chuyển máy cho ba đây.”
Bên kia yên tĩnh vài giây, sau đó giọng nói của Mục Tu truyền đến từ ống nghe, ôn hòa trầm thấp, “Thiên Thiên, ở bên ngoài chú ý an toàn, về sớm một chút, mẹ con còn chờ con về thắp hương, đừng để bản thân quá mệt mỏi.”
“Con biết.” Trình Thiên nghe được ý trong câu nói của ông, biết đối phương nhất định đã nhận ra gì đó, giọng nói và vẻ mặt không tự giác trở nên ôn hòa, “Chú Mục, còn nhớ lúc em trai mới sinh, con sửa miệng gọi chú là gì không?”
Bên kia yên tĩnh trong nháy mắt, sau đó giọng nói mang ý cười của Mục Tu truyền đến, “Nhớ chứ, ba vẫn luôn chờ ngày con lần thứ hai gọi ba là ba, con luôn là con của ba, là con trai lớn mà ba và Tiểu Nhã tự hào nhất.”
“Không…!” Vẻ mặt Hứa Kiến Quốc trở nên điên cuồng, tay cầm súng vung loạn xạ, “Tiểu Thiên là con tao! Mày là rác rưởi chẳng là cái thá gì! Mày đáng chết!”
Trình Thiên nhìn Hứa Kiến Quốc, chỉ chỉ lên trán, nói vào điện thoại, “Ba, chờ con về sẽ thắp hương cho mẹ.”
“Được.” Mục Tu ôn hòa trả lời, giống như hoàn toàn không nghe thấy Hứa Kiến Quốc gào thét.
Bằng, bằng, hai tiếng súng chỉ thiên, Hứa Kiến Quốc căm thù viền mắt đỏ lên, quát lớn, “Tao không cho mày gọi nó là ba! Tao không cho phép!”
Trình Thiên cúp điện thoại, nhìn nòng súng hướng vào bản thân và ngón tay Hứa Kiến Quốc đặt trên cò súng nhưng lại không xuống tay bóp cò được, hoàn toàn thu hồi vẻ mặt ôn hòa khi nói điện thoại lúc nãy, hỏi lại, “Hứa Kiến Quốc, ông có nhớ đã bao lâu tôi không gọi ông là ba không?”
Năm năm, mười năm, có lẽ lâu hơn… Ký ức từ sâu trong đại não chảy ra như nước, vẻ mặt kích động điên cuồng của Hứa Kiến Quốc hơi hoãn lại, ánh mắt hoảng hốt trong chớp mắt, Trình Thiên nhìn đúng cơ hội, dùng sức ném điện thoại vào bàn tay đang cầm súng của Hứa Kiến Quốc.
Một tiếng trầm đục khi kim loại đập vào xương cốt vang lên, theo tiếng động khẩu súng tuột khỏi tay Hứa Kiến Quốc, cùng với điện thoại rơi thẳng xuống đất.
Hứa Kiến Quốc rên một tiếng đau đớn che bàn tay, cơ thể đứng không vững suýt chút nữa ngã xuống, sợ đến mức vội vàng ôm lấy giá sắt bên cạnh.
Kutch vẫn luôn nấp phía sau, không biết hắn đã cởi quần áo lúc nào, cột cơ thể vào song sắt phía trên lan can, sau đó thừa dịp Hứa Kiến Quốc không chú ý nhào qua, vững vàng đè Hứa Kiến Quốc đã gầy đến không không hề có sức lực kháng cự lên lan can, cởi áo ba lỗ ra xé thành sợi dài rồi trói hai tay và thân hình của Hứa Kiến Quốc vào lan can.
“Không! Buông ra!”
“Khốn nạn câm miệng!” Kutch cố ý trói cho gương mặt của Hứa Kiến Quốc nhìn xuống bên dưới, thắt nút chết, sau đó ấn đầu của Hứa Kiến Quốc xuống dạy dỗ, “Không phải ông muốn chết sao? Nhìn độ cao này đi, ngã xuống chắc chắn thành thịt vụn, nhìn cho kỹ độ cao này đi!”
Làm xong này nọ Kutch lập tức đứng dậy lui ra sau một chút, nghĩ mà sợ ôm lấy lan can bên cạnh, quay đầu nhìn Trình Thiên, giọng nói ẩn ẩn phát run, “Trình, ở đây rất cao, mau lấy quần áo cột cả người anh vào lan can ổn định cơ thể, máy bay trực thăng sẽ đến ngay, đừng sợ.”
Toàn bộ quần áo trên người Kutch đã cởi ra làm dây cột cơ thể hắn, lúc này trên người Kutch trơn bóng chỉ còn một cái quần lót, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương. Trình Thiên đảo mắt liếc nhìn quần lót trắng in hình gấu con của Kutch, yên lặng thu hồi tầm mắt, miễn cưỡng cho hắn chút mặt mũi ôm lấy lan can phía sau.
“Không phải, phải dùng quần áo cột chặt cơ thể, nhỡ đâu trượt chân ngã xuống, nhớ cách cột nút chết quân đội không, anh biết cột không? Tôi có thể dạy anh.” Kutch làm sao cũng thấy Trình Thiên không an toàn, cẩn thận liếc nhìn xuống đất, vươn tay muốn cởi quần áo đã cột vào giá sắt.
“Cậu đừng cử động.” Trình Thiên vội ngăn cản, nói tiếp, “Cởi quần áo dễ bị mất thăng bằng, ôm như vậy cũng được, không phải cậu nói máy bay trực thăng sẽ nhanh chóng đến đây sao?”
Kutch không khỏi não bổ hình ảnh theo lời của Trình Thiên, vì cởi quần áo mà mất thăng bằng ngã xuống, trái tim suýt chút nữa bóp chặt, vội nói, “Vậy anh ôm chặt chút, máy bay sẽ nhanh chóng đến! Rất nhanh sẽ đến!”
Trình Thiên nhìn cái trán đổ mồ hôi của Kutch, đột nhiên cảm thấy người này tuy có chút ngốc, nhưng ngược lại rất tốt bụng, liền cố ý ôm chặt, chân thành nói, “Cám ơn chuyện hôm nay, Kutch.”
Đây là lần đầu tiên Trình Thiên gọi tên hắn, Kutch nhịn không được vươn tay vân vê lỗ tai, sau khi nhận ra vội thu tay ôm lấy lan can, lắc đầu nói, “Anh là bạn của nhà Sharman, giúp, giúp đỡ là việc nên làm, nên làm.”
Hứa Kiến Quốc hoàn hồn từ trong hoảng sợ, lại bắt đầu kêu gào, “Buông! Mấy người buông ra! Tiểu Thiên, tao là ba mày, tao mới là ba mày!” Xúc động muốn chết nhanh chóng nguội lạnh, hắn sợ hãi, đột nhiên không muốn chết nữa, Mục Tu và thằng con hoang đều sống tốt, còn quá đáng cướp con trai của hắn, dựa vào cái gì hắn phải chết! Không! Hắn không thể chết được! Hắn muốn sống cướp toàn bộ những thứ đã mất trở về.
“Đừng gọi bậy nữa, rác rưởi!” Kutch quả thực rất chán ghét người này, tuy rằng nghe không hiểu ông ta kêu cái gì, nhưng chắc chắn không phải lời gì hay!
Đối với mấy câu kêu gào của Hứa Kiến Quốc, Trình Thiên vô cùng bình thản, nhìn dáng vẻ chật vật của hắn bị trói trên cái giá, trong lòng càng trở nên bình tĩnh, một tia căm thù cuối cùng đối với Hứa Kiến Quốc cũng dần dần tiêu tán trong gió đêm.
“Hứa Kiến Quốc, ông không xứng làm cha.”