Giang Dịch Hàn và giáo thảo khóa trước không giống nhau.
Diêu Bách Nham giáo thảo khóa trước cũng đã theo đuổi Nguyễn Khê rất lâu nhưng cô không bao giờ để ý đến anh ta, và thái độ của cô đối với anh ta cũng không tốt bằng các bạn học bình thường. Không có lý do nào khác, lý do chính là cô nghĩ người này giống như cái máy điều hòa không khí, đối xử với ai cũng ấm áp như nhau.
Gia cảnh của Diêu Bách Nham cũng khá giả. Cả ba mẹ anh ta đều khởi nghiệp bằng việc kinh doanh trái cây và công việc kinh doanh cũng rất tốt. Trước khi anh ta lên cấp ba thì một số siêu thị hoa quả ở thành phố này đã đều do gia đình anh ta mở. Tất nhiên, nhà họ Diêu không phải là nhà giàu nhưng ít ra cũng không phải lo lắng vấn đề ăn mặc, hơn nữa với thị trường trái cây ngày càng mở rộng như hiện nay, với tầm ảnh hưởng của nhà họ Diêu trong thị trường trái cây trong thành phố thì tương lai nhà họ Diêu sẽ càng phát triển hơn. Loại hình kinh doanh này tuy nhỏ nhưng rất có lãi.
Khi Nguyễn Khê chưa tìm thấy mục tiêu của mình cô cũng đã thử tìm hiểu Diêu Bách Nham, nhưng anh ta đã bị cô đưa vào danh sách “người không thể chọn” mà không cần nghiêm túc xem xét.
Chỉ có một mặt là giàu có thôi thì không đạt được mục tiêu của cô, cần phải có một mặt khác là tính cách.
Trong lòng Nguyễn Khê thì máy điều hòa không khí và con trai cưng của mẹ giống nhau. Cô thường tránh xa hai loại đàn ông này.
Về giá trị nhan sắc và khí chất thì Giang Dịch Hàn đánh bại Diêu Bách Nhan, nhưng mức độ nổi tiếng của anh trong lòng các cô gái thì không bằng một nửa Diêu Bách Nhiên.
Không phải anh không đẹp trai, dù sao khi anh mới chuyển đến trường đã có rất nhiều cô gái trộm đến nhìn anh. Nhưng nếu Giang Dịch Hàn lạnh lùng và thờ ơ hơn và không quan tâm đến những ánh mắt này thì độ nổi tiếng của anh sẽ cao hơn Diêu Bách Nham rất nhiều, nhưng anh lại không như vậy, tính tình của anh rất cục cằn.
Vì như vậy nên anh xuất hiện ở đâu thì nơi đó sẽ rất yên tĩnh.
Trong từ điển của Giang Dịch Hàn dường như không có từ “thương hoa tiếc ngọc”, nếu có ai đến trâu chọc anh thì bất kể người đó là trai hay gái, anh sẽ đáp trả đến mức người đó không nói được một câu nào nữa.
Nhưng càng bị áp chế thì càng mạnh mẽ hơn, tất nhiên loại người này chỉ là thiểu số.
Tưởng Phỉ Phỉ là một trong số đó.
Gần đây Giang Dịch Hàn học hành rất chăm chỉ, ai có mắt cũng có thể nhìn thấy, các giáo viên thấy anh như vậy thì luôn ngồi bên cạnh anh mỗi khi đến tiết tự học và nói với anh nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi.
Trên thực tế, trong mười năm qua ở Bắc Kinh Giang Dịch Hàn không phải phú nhị đại dốt nát cái gì cũng không biết. Từ nhỏ anh đã được học ở những trường tốt nhất, lại được học song ngữ, chưa kể gia đình sẽ mời gia sư dạy kèm anh, ngoài ra Giang Dịch Hàn cũng rất thông minh, dù chỉ dành một phần hai sự chú ý vào việc học cũng có kết quả này rất tốt.
Nhưng kể từ khi nhà anh xảy ra chuyện anh hoàn toàn không còn tâm trí học hành, những người lớn tuổi trong gia đình cũng không còn thời gian để quản lí anh nữa, trong một năm đó anh hoàn toàn suy sụp, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, những thứ này là việc anh luôn làm, trở thành những việc không thể thiếu của anh trong những năm đó.
Dù có là thiên tài thì sau một năm lãng phí cũng khó trở lại trình độ như xưa.
“Giang Dịch Hàn, mình có thể cho cậu mượn máy tính của mình.” Tưởng Phỉ Phỉ đứng trước chỗ ngồi của Giang Dịch Hàn, dũng cảm nhìn anh: “Nếu cậu không hiểu gì cậu có thể hỏi mình.”
Hoắc Văn Đạt và những người khác đều la ó, thậm chí có người còn dũng cảm hỏi Tưởng Phi Phi: “Sao thế, cậu muốn làm chị dâu của chúng tôi à? Không nói nhiều, kỳ thi tháng này phải gửi đáp án cho chúng tôi, muốn làm chị dâu thì phải chăm sóc cho đàn em.”
Giang Dịch Hàn cầm lấy nước khoáng đập về phía Hoắc Văn Đạt lạnh lùng nói: “Cậu muốn chết à.”
Tim của Tưởng Phỉ Phỉ đập nhanh hơn.
Không biết là vì xưng hô “chị dâu” hay là vì hành động của Giang Dịch Hàn.
Giang Dịch Hàn nhìn Tưởng Phỉ Phỉ.
Cô ta vô cùng căng thẳng.
Gương mặt này quá đẹp, người khác nói anh tính tình hung dữ không dễ trêu chọc nhưng cô ta nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh thì thấy hai chân mình mềm nhũn
“Tránh ra.” Giang Dịch Hàn mất kiên nhẫn: “Cậu đang chắn tầm nhìn của tôi.”
......
......
Tưởng Phỉ Phỉ xấu hổ vô cùng.
Cô ta chưa bao giờ bị đối xử lạnh lùng như vậy.
Khi còn học cấp 2, cô ta luôn là hoa khôi của trường, sau khi lên cấp 3 vì có Nguyễn Khê nên cô ta chỉ có thể đứng thứ hai, nhưng cô ta vẫn luôn rất nổi tiếng trong trường và điểm số của cô ta cũng rất tốt, mặc dù không có nhiều người theo đuổi như Nguyễn Khê nhưng cũng không quá ít, cũng miễn cưỡng được được coi là một nhân vật quan trọng trong diễn đàn của trường.
Ngay cả giáo thảo khóa trước là Diêu Bách Nham cũng tặng sôcôla cho cô ta vào dịp Giáng sinh và Ngày lễ tình nhân.
Cô ta không thích Diêu Bách Nham không vì lý do gì khác chỉ vì anh ta luôn lén lút mỗi khi tặng hoa hồng và sô cô la cho cô ta, khiến cho cô ta chẳng khác gì tiểu tam cả. Đương nhiên cô ta cũng biết anh ta đang theo đuổi Nguyễn Khê, còn là theo đuổi công khai, nhưng khi theo đuổi cô ta thì bí mật? Ai có thể chịu được điều này chứ, nhổ vào!
Tưởng Phi Phi thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, cô ta vuốt vuốt tóc: “Vậy có gì không hiểu cậu cứ hỏi mình, mình về chỗ ngồi trước nhé.”
Nói xong cô ta quay người, thần thái xinh đẹp trở lại chỗ ngồi.
Ngồi cùng bàn lập tức bày ra dáng vẻ bênh vực kẻ yếu, đương nhiên cũng xen lẫn cả cảm giác hả hê: “Quả nhiên cậu ta và em họ cậu ta giống nhau, không biết tốt xấu, Phỉ Phỉ cậu quá tốt bụng rồi, vậy mà vẫn còn muốn nói chuyện với cậu ta.”
Tưởng Phỉ Phỉ lườm cô ta một cái: “Dù sao thì cậu ấy cũng chịu nói chuyện với tôi, không phải à?”
Bạn cùng bàn: “...”
Được thôi, lời này cũng có lý.
***
Gần đây Vương Mỹ Chi đã có bạn trai, bà ấy đi sớm về muộn thậm chí có khi đến tối mịt mới về. Vào ngày trước kỳ thi hàng tháng, các con dây điện trong tiểu khu đang được sửa chữa, bị mất điện từ mười hai giờ trưa đến bảy giờ tối, đến chín giờ điện vẫn bị mất. Bà cô tầng năm sớm đã đào cả tổ tông nhà mấy ông lãnh đạo lên rồi.
Nguyễn Khê lục tung khắp nhà nhưng không tìm thấy nến, thậm chí cả pin trong đèn pin cũng đã hết. Ba Nguyễn bị cảm nên đã ngủ sớm rồi, mẹ Nguyễn lo ông sẽ bị sốt nên canh ở bên cạnh và bảo Nguyễn Khê ra ngoài mua pin, không biết bao giờ mới có điện nữa.
Không ai nghĩ rằng đến tận bây giờ vẫn chưa có điện. Nguyễn Khê lấy điện thoại từ trong túi xách ra, bây giờ nó cũng chỉ còn một phần trăm pin, không biết sẽ dùng được bao lâu nữa. Cô bật đèn trong điện thoại lên và chiếu vào cầu thang.
Tiểu khu này hơi cũ, cầu thang cũng đã xuống dốc, pin điện thoại cũng rất nhanh sẽ hết, trước khi cô xuống tầng ba nó đã sập nguồn.
Cũng may cô leo cầu thang đã hơn mười năm, chỉ cần cẩn thận một chút thì cũng không khó đi xuống lầu trong bóng tối.
Ngay lúc Nguyễn Khê biết mình đã xuống tầng hai và chuẩn bị đi xuống tầng dưới thì không biết tên chết tiệt nào đã để quên thứ gì đó trên bậc thang, trơn trượt khiến Nguyễn Khê nghiêng người về phía trước, cô kêu lên một tiếng và nhắm mắt lại. Cô đã làm tốt công tác tư tưởng là sẽ bị ngã cầu thang, cô khóc không ra nước mắt, nếu cô cũng bị gãy xương chắc chắn phải nghỉ ngơi 100 ngày! Một trăm ngày có ý nghĩa gì đối với một học sinh trung học phổ thông chứ!
Nhưng mà...
Cô nhắm mắt lại và cảm thấy một mùi hương mát lạnh quanh mình.
Cô, cô không ngã sao?
Giang Dịch Hàn ôm chặt lấy vòng eo thon gọn của Nguyễn Khê, kể cả bây giờ Nguyễn Khê rất gầy nhưng anh vẫn không thể không lùi lại một bước dưới tác động lớn như vậy, anh kêu lên một tiếng đau đớn.
Có ánh trăng mờ hắt vào lối vào của cầu thang.
Chàng trai cao một mét tám lăm đang ôm một cô gái, cái cằm của anh vừa vặn đặt trên đỉnh đầu của cô.
Sau khi lấy lại bình tĩnh Nguyễn Khê vội vàng đẩy Giang Dịch Hàn và nói với một giọng điệu rất bình tĩnh: “Cảm ơn”
Giang Dịch Hàn lắc lắc cánh tay: “Em họ, em nặng quá, đến lúc phải giảm cân rồi.”
Nguyễn Khê nhẫn nhịn: “...”
Dù sao đi nữa thì cô cũng phải cảm ơn Giang Dịch Hàn, cô nhân tiện nói: “Chuyện hôm nay phải cảm ơn cậu. Nếu không có cậu tôi sẽ ngã xuống.”
Giang Dịch Hàn thuận miệng nói: “Cậu cảm ơn tôi kiểu gì?”
Nguyễn Khê thầm nghĩ, người này thật sự là không khách sáo chút nào: “Cậu muốn tôi cảm ơn cậu như thế nào?”
Lúc đầu Giang Dịch Hàn còn muốn trêu chọc cô, muốn nói cô lấy thân báo đáp, nhưng anh còn chưa nói gì liền nghe thấy cô nói: “Đùa giỡn tôi thì đừng mong được sống yên.”
Mẹ nó chứ!
“Mời tôi một bữa cơm đi.” Giang Dịch Hàn nói.
Nguyễn Khê sảng khoái đồng ý: “Được.”
“Sau khi kỳ thi tháng kết thúc.” Giang Dịch Hàn sắp xếp ổn thỏa.
Nguyễn Khê không muốn mang ơn người khác: “Được, sau kỳ thi cậu đợi tôi ở cổng trường.”
“Cậu đi đâu thế?” Giang Dịch Hàn thấy cô chuẩn bị đi xuống lầu thì hỏi: “Bên ngoài trời tối như mực sao cậu không ở nhà?”
“Mua pin và nến.”
Giang Dịch Hàn ồ một tiếng, một tay đút vào túi quần, suy nghĩ vài giây: “Tôi đi mua cùng với cậu”
Nguyễn Khê ngạc nhiên.
“Nếu cậu lại bị ngã một lần nữa thì khi nào tôi mới có thể ăn cơm cậu mời” Giang Dịch Hàn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mà tôi cũng thấy cả tòa nhà này chỉ có tôi mới có thể đỡ cậu. Ngoài ra không có ai có sức lực như tôi.”
“Vậy được, cảm ơn cậu.”
Cả hai ra khỏi tòa nhà tình cờ gặp bà cô ở tầng năm đang cùng cháu gái đi mua nến, bà ta còn đang dùng lời lẽ khó nghe chửi bới, ngay cả người đã quen nghe những lời nói thô tục như Giang Dịch Hàn cũng phải nhíu mày. Nguyễn Khê rất thông cảm cho cháu gái của bà ta, mưa dầm thấm đất, rõ ràng cháu gái của bà ta ăn nói nhỏ nhẹ, nói lớn một chút là đỏ mặt, vậy mà cũng chịu được thì thật là kỳ tích.
Bà cô ở lầu năm chinh chiến khắp tiểu khu không có đối thủ, bây giờ bà ta chỉ sợ mỗi Giang Dịch Hàn, bà ta cảm thấy thằng nhóc này tràn đầy khí lực như muốn liều mạng với người khác, Sau khi quan sát Giang Dịch Hàn và Nguyễn Khê xong bà ta cố tình nói với cháu gái bằng giọng lớn hơn: “Đừng có học những người còn chưa mọc đủ lông đủ cánh không biết xấu hổ đi yêu sớm, có khi còn chưa thi đại học xong bụng đã lớn rồi.”
Nguyễn Khê: “...”
Thấy biểu tình mệt mỏi của Nguyễn Khê Giang Dịch Hàn dừng lại, trầm giọng hỏi bà cô tầng năm: “Bà thử nói thêm câu nữa xem.”
Bà cô tầng năm sợ ngay lập tức: “Tao đâu có nói mày, mày chột dạ cái gì?”
Giang Dịch Hàn nhếch miệng cười một tiếng: “Không có gì, bà vừa nói cái gì có khi lại bị giống như thế đấy.”
Khi anh nói câu này, bà cô có vẻ khó hiểu nhưng đứa cháu gái bên cạnh thì run rẩy.
Sau khi Giang Dịch Hàn đưa Nguyễn Khê ra khỏi tiểu khu Nguyễn Khê mới hỏi: “Ý của câu nói vữa nãy là gì?”
Phải biết rằng Giang Dịch Hàn không hề ngây thơ và sức chiến đấu của anh cũng rất mạnh, anh chắc chắn không chỉ mạnh miệng khi cãi nhau với bà cô.
Giang Dịch Hàn nghiêng đầu nhìn cô: “Em họ, nếu em đến gần hơn một chút anh họ sẽ nói cho em biết câu vừa rồi có nghĩa là gì.”
Nguyễn Khê lườm anh một cái: “Thích nói thì nói không nói thì thôi.”
Cô nói xong thì đi về phía quầy bán quà vặt, Giang Dịch Hàn sững sờ một lúc rồi nhướng mày cười: “Thật là lạnh lùng mà.”