Sau khi Nguyễn Khê đi ra thì thấy Giang Dịch Hàn đang ngơ ngác đứng ở cửa, cô bước tới nói nhỏ: “Đi thôi, bây giờ đã không còn sớm rồi.”
Giang Dịch Hàn ồ một tiếng, vừa đẩy xe đạp vừa đi cùng cô đi trên con đường phố ăn vặt, một lúc sau, anh đột nhiên hỏi: “Thực ra cậu không thích cậu ta—” dường như nhớ tới việc vừa rồi bị cô dẫn dắt anh lập tức giành lời nói trước: “Trước tiên đừng nói gì cả, để cho tôi nói! Để cho tôi nói!”
Nguyễn Khê thầm nghĩ, tính tình tên nhóc này thật nóng nảy.
Thế là cô không nói thêm gì nữa, cho anh cơ hội để nói đủ.
“Lúc trước cậu đã nói với tôi mấy tiêu chí để chấm điểm. Tôi đã kiểm tra qua, thành tích của Chu Trừng không tốt lắm, ít nhất thì cậu ta không thể vào cùng một trường đại học với cậu. Không phải cậu đã nói không cùng một trường đại học là yêu xa, cậu từng nói sẽ không yêu xa vậy rốt cuộc là lí do gì?” Ngữ khí của Giang Dịch Hàn nhanh một chút: “Đối với cậu mà nói, tiền mới là thứ quan trọng nhất, phải không. Nhà cậu ta có tiền nên cậu mới xem trọng cậu ta.”
Nguyễn Khê thở dài: “Tôi thích cậu ấy là sự thật, rốt cuộc lý do vì sao tôi thích cậu ấy hình như cũng không quan trọng?”
“Cậu thích tiền của cậu ta.”
“Vậy thì tôi hỏi cậu, có người thích một người vì ngoại hình, có người thích vì chiều cao, cũng có người thích vì... tay người kia đẹp, vậy trong thế giới này không cho phép tôi vì tiền của người đó mà thích người đó sao? Vậy những người kia vì những lí do đó mà thích một người thì được xem là đúng đắn à?” Nguyễn Khê tiếp tục nói như bắn pháo: “Huống chi tôi thích Chu Trừng cũng không phải vì nhà cậu ấy có tiền.”
“Để tôi liệt kê cho cậu nghe về ưu điểm của cậu ấy”, Nguyễn Khê lườm Giang Dịch Hàn vẫn còn đang còn ngơ ngác một cái: “Đầu tiên, cậu ấy có thể không đẹp trai nhưng chắc chắn không xấu, tôi không cần bạn trai mình phải thật đẹp trai, Chu Trừng đúng tiêu chuẩn của tôi, thứ hai là vóc dáng của cậu ấy rất tốt, thể thao giỏi, bảo vệ tôi không thành vấn đề, thứ ba là tuy điểm của cậu ấy không tốt bằng tôi nhưng thi cử thì không thành vấn đề, thứ tư cậu ấy rất thích tôi và đối xử với tôi rất tốt. Căn cứ vào mấy điều đó có thể kết luận, một người không xấu, vóc dáng lại đẹp, IQ và EQ đều phù hợp với tiêu chuẩn của tôi và gần giống tôi, cậu ấy còn có thể cho tôi một tương lai sáng lạng, nếu tôi không thích cậu ấy thì mắt tôi bị mù rồi.
Giang Dịch Hàn không nói gì, hiển nhiên là anh vẫn đang tiêu hóa những gì cô vừa nói.
Phố ăn vặt cách tiểu khu của họ không xa, Nguyễn Khê ngồi sau yên xe đạp của anh. Sau khi đến tiểu khu, Giang Dịch Hàn mới hồi thần lại, anh trầm giọng nói: “Thế trong lòng của cậu thì sao, ngoài những điều kiện này ra thì cậu có thích cậu ta không?”
Nguyễn Khê cảm thấy vừa nãy nói nhiều như vậy với Giang Dịch Hàn là đủ rồi. Cô nhìn Giang Dịch Hàn hỏi: “Tôi thích Chu Trừng khiến cho anh khó chịu như thế sao?”
Nói xong, cô không quan tâm đến Giang Dịch Hàn nữa, một mình bước vào tòa nhà.
Giang Dịch Hàn vịn chiếc xe đạp của mình, có lẽ trong lòng anh cảm thấy bực bội nên anh dứt khoát ngồi trên bậc thang, lấy điếu thuốc và bật lửa từ trong túi ra.
Thực ra vấn đề đã rất rõ ràng rồi, cho dù hùng biện của Nguyễn Khê rất tốt, cho dù vừa nãy anh suýt bị cô lừa mấy lần nhưng có một điều đã rất rõ ràng, Nguyễn Khê không đơn giản như cô thể hiện.
Giang Dịch Hàn hút xong điếu thuốc thì cũng đi theo lên lầu.
Anh lên đến tầng bốn, đứng trước cửa nhà họ Nguyễn một lúc rồi dùng chìa khóa mở cửa nhà bên cạnh.
Hiển nhiên Nguyễn Khê không quá để ý đến Giang Diệc Hàn, sáng hôm sau cô đi ra ngoài thì tình cờ gặp anh, cô thản nhiên chào hỏi như không có việc gì xảy ra: “Chào buổi sáng.”
Giang Dịch Hàn không thèm để ý đến cô, trên đời này anh ghét nhất là loại người vô sỉ này.
Bên cạnh ba anh cũng có một cô thư ký như này, vẻ ngoài hiền lành, ngây thơ vô hại nhưng thực ra bên trong lòng rất bẩn thỉu. Về sau cô ta còn muốn làm tiểu tam thượng vị muốn đuổi mẹ anh đi, có một lần mẹ anh đi du lịch không ở nhà, còn anh thì trốn học về nhà. Nhìn thấy đôi giày cao gót màu đỏ ở lối vào khiến mắt anh đau xót.
Tiểu tam kia có thực lòng thích ba anh không? Không thích, thứ cô ta thích chỉ là tiền của nhà họ Giang và gia thế của nhà họ Giang.
Lúc trước cô ta còn muốn mang thai sinh con để ép ba mẹ anh ly hôn, kết quả là bụng còn chưa lớn nhà họ Giang đã sụp đổ, cô ta còn từng khóc trước mặt mẹ anh và nói rằng cô ta và ba anh yêu nhau thật lòng và cầu xin mẹ tác thành cho hai người này, nhưng chưa được mấy ngày cô ta đã cuỗm tiền bỏ trốn, trước khi đi còn tàn nhẫn bỏ đi cái thai trong bụng.
Nguyễn Khê không biết tại sao Giang Dịch Hàn lại nổi điên nhưng cô sẽ không mặt nóng dán mông lạnh, cô đi xuống lầu và ra khỏi tiểu khu thì thấy xe của Chu Trừng đang đậu trên đường đối diện tiểu khu, cô không khỏi nhẹ nhõm nở một nụ cười.
Giang Dịch Hàn lái xe đạp, dừng ở bên cạnh trạm xe buýt mua một bát mì xào, lạnh lùng nhìn Nguyễn Khê lên xe.
Nghĩ đến nụ cười dịu dàng khi cô nhìn Chu Trừng, giọng nói vừa ngượng ngùng vừa sùng bái khiến anh cảm thấy muốn ói.
“Trả cậu năm hào.” Khi người chủ quán mì xào lấy đồng năm hào từ trong hộp ra thì chàng trai trẻ đã phóng đi mất.
Ông chủ không khỏi thở dài: “Biểu hiện vừa rồi của cậu nhóc này thật sự là...”
Ông ấy cũng không dám nhìn nhiều, sợ rằng anh có thể là một tên xã hội đen và muốn đập phá quầy bán hàng của ông ấy.
Đúng như lời Chu Trừng nói, lái xe của gia đình anh ấy rất chuyên nghiệp, không nói một lời, thậm chí ông ấy còn điều chỉnh góc của gương chiếu hậu trong xe, vô cùng chu đáo.
“Hôm nay mình mang cho cậu bánh bao súp.” Thật ra Chu Trừng căng thẳng một chút, anh không dám ngồi gần Nguyễn Khê: “À đúng rồi, còn có sữa ngô nữa.”
Nguyễn Khê đặt hai tay lên đầu gối, cô quay đầu về phía Chu Trừng cười một tiếng: “Vậy buổi sáng cậu ăn gì?”
Chu Trừng thành thật trả lời: “Cũng là bánh bao súp.”
“Mình thấy cậu mua đồ ăn sáng cho mình đều không cùng một nơi. Cậu dậy sớm để mua à?”
Chu Trừng suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định nói thật với Nguyễn Khê: “Mình nhờ dì giúp việc mua hộ.”
Nguyễn Khê rất muốn dành cho Chu Trừng một lời khen vì sự trung thực của anh ấy, chỉ cần là người có tâm tư thì cho dù là do người khác mua, cũng sẽ nói dối rằng trời còn chưa sáng đã dậy ra ngoài mua để khiến bạn gái vui vẻ.
“Vậy có phiền phức quá không?” Nguyễn Khê nhẹ nhàng nói: “Thật ra mình không kén ăn, buổi sáng mình ăn một ít cháo thôi là được rồi. Trước kia mình toàn mua ở căng tin.”
Chu Trừng đáp: “Không phiền phức, bữa sáng vẫn cần phải ăn ngon.”
Nguyễn Khê bật cười: “Những mà mỗi lần cậu chuẩn bị cho mình nhiều đồ ăn quá, mình ăn không hết.”
“Nếu cậu ăn không hết có thể đưa cho mình.” Chu Trừng cười: “Mình ăn đồ ăn còn dư, ăn hết là được rồi.”
“À ---” Như là nhớ tới điều gì Nguyễn Khê lấy một chiếc cốc giữ nhiệt từ trong cặp sách ra đưa cho Chu Trừng. Cô cúi đầu, lộ ra cái cổ trắng ngần, có lẽ là do xấu hổ nên giọng của cô nhỏ đi một chút: “Trong kỳ nghỉ hè bạn cấp hai của mình được đi Nhật Bản, mình đã nhờ cậu ấy mua giúp mấy chiếc cốc giữ nhiệt, cái này cũng rất tốt, mình tặng cậu dùng, sắp tới mùa đông rồi cậu có thể đựng nước nóng vào chiếc cốc này, sẽ ấm hơn, lại còn có thể phòng cảm lạnh.”
Cô đã chuẩn bị cái cốc giữ nhiệt này từ rất lâu rồi, đôi yêu nhau thì nhất định phải có đồ đôi, nhưng ở thành phố này không có nhiều cửa hàng quần áo giầy dép hàng hiệu, trong trường học cũng có quá nhiều người mặc đồ đôi rồi, mà cho dù là gửi quần áo hay giày dép đều không phù hợp với phong cách của Nguyễn Khê. Đồng hồ đôi thì với tính cách của Chu Trừng, dù cô có mua ở cửa hàng nhỏ với giá mấy chục tệ thì Chu Trừng cũng sẽ rất thích nhưng đồng hồ cũng không quá cần thiết. Nhẫn cặp thì... trừ khi cô muốn bị bị Bo Bo cốc đầu, nếu không thi tốt nghiệp xong thì đừng nghĩ đến chuyện đó. Hơn nữa, trong tâm tư của cô thì việc tặng nhẫn nên để Chu Trừng làm. Sau khi cân nhắc xong cô thấy tặng chiếc cốc giữ nhiệt là thích hợp nhất, không cần quá cao sang, mỗi ngày đều có thể sử dụng.
Mổ người thẳng nam như Bo Bo sẽ không bao giờ phát hiện cốc giữ nhiệt là đồ đôi, đây là điều tuyệt vời nhất.
Nhìn chồng tương lai đang ngạc nhiên và hạnh phúc cô liền biết mình không tặng nhầm quà.
Chu Trừng nhìn cái cốc giữ nhiệt màu xám, đột nhiên nghĩ hình như Nguyễn Khê cũng có một cái, của cô là màu hồng...
Thế thì, đây là một cốc giữ nhiệt đôi?
Trong lòng anh ấy rất kích động, sau khi cầm chiếc cốc này không hiểu sao anh cảm thấy hơi căng thẳng.
Ban đầu bởi vì một số lời đồn thổi liên quan đến việc cô yêu đương với ai trên diễn đàn và những lời nói anh ấy nghe được trong nhà vệ sinh nam khiến cảm xúc của anh không tốt, nhưng hành động này của Nguyễn Khê lập tức xoa dịu anh ấy.
Không thể công khai trong trường học, trước kia vẫn chưa đột phá tầng ngăn cách kia họ có thể lấy thân phận bạn học cùng lớp để cùng đi trong sân trường nhưng bây giờ thì khác, cô đang ngồi xe của nhà anh ấy, Bo Bo rất nhạy cảm, nếu như không nói quá thì cô nhất định sẽ bị Bo Bo mời về phòng làm việc tâm sự về lý tưởng con người, vì vậy Chu Trừng chỉ có thể bảo tài xế đậu xe bên lề đường cách cổng trường học một khoảng và để Nguyễn Khê xuống xe trước.
Chu Trừng cũng muốn xuống xe cùng cô đi bộ một đoạn nhưng bị cô ngăn lại.
Không còn cách nào khác Chu Trừng chỉ có thể đóng cửa xe.
Ngay khi Nguyễn Khê chuẩn bị đi về phía cổng trường học thì cô cảm thấy có người đi xe đạp lướt nhanh qua cô.
Đêm qua trời mưa, đường ở đây bị hỏng có nhiều ổ gà, Giang Dịch Hàn phóng xe nhanh qua, nước bùn bắn lên ống quần của Nguyễn Khê
Rất may là trong hố này không có nhiều nước, nếu không có khi cả quần áo của cô đều bị bắn tới.
Nguyễn Khê sững sờ, nhìn theo bóng lưng đang nhanh chóng rời đi của Giang Dịch Hàn, cô nắm chặt tay, nhẫn nhịn chịu đựng mới nhịn được ý muốn xông lên đập đầu chó của anh.
Cô lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn WeChat cho Giang Dịch Hàn: “Cậu vội đi đầu thai à? Ngu Ngốc.”
Dù sao thì cũng xem như cô và anh đã vạch mặt nhau, cũng không cần phải tiếp tục mối quan hệ hòa bình nữa.
Giang Dịch Hàn dừng xe, lấy điện thoại di động từ trong túi áo len ra, bấm vào WeChat, nghiến răng.
“Cậu muốn ăn đòn à?”
Ban đầu anh gõ một hàng từ, trong đó có một số từ chửi thề, nhưng trước anh còn chưa gửi đi đã xóa tất cả.
Mặc dù cô là người ham hư vinh và vô cùng giả tạo, nhưng dù gì thì cô cũng là phụ nữ, một người đàn ông như anh sao có thể đi mắng phụ nữ, điều này không phải là ghê tởm hơn cô sao? Cô là người không có phẩm chất, anh cũng không thể giống cô.
Đáng tiếc là trên Wechat hiện lên một hàng tin nhắn——
【Khê đã bật xác minh kết bạn, bạn chưa phải là bạn của anh ấy (cô ấy). Vui lòng gửi yêu cầu xác minh kết bạn trước. Sau khi đối phương đã xác minh xong bạn mới có thể trò chuyện.】
Giang Dịch Hàn trợn mắt há mồm, cuối cùng chửi thề một tiếng: “Đệch mợ nó.”