Tình Đầu Của Đại Ca

Chương 27: Chương 27




Giang Dịch Hàn ngồi trong xe taxi, quan sát một hàng dài cửa hàng bên ven đường. Lý Triết cũng nhìn thấy, anh ấy nói tài xế đậu xe ở ven đường, sau đó cười với Giang Dịch Hàn: “Đại ca, đây là tiệm lòng nướng mới mở, công việc kinh doanh rất tốt. Bán chạy nhất là ruột già bọc ruột non, hôm trước mẹ em vừa mua cho em, ăn ngon lắm!”

Lý Triết là một người thích ăn uống, nhìn anh ta gầy như vậy thôi, nhưng anh ta thích tất cả các loại đồ ăn. Hộc bàn lúc nào cũng đầy ắp đồ ăn vặt, và những món ăn trên phố ăn vặt đều là món khoái khẩu của anh ta. Trong thành phố có cửa hàng nào ngon nhất cửa hàng nào không ngon anh ta còn biết rõ hơn cả trang web bình luận.

Giang Dịch Hàn không có hứng thú với đồ ăn lắm, đặc biệt là loại quán ven đường này, từ nhỏ đến lớn anh cũng chưa ăn được mấy lần, trong kế hoạch của Lý Triết là để đại ca tiếp tục ngồi xe về nhà, còn anh ta sẽ xuống đây mua hai suất ruột già bọc ruột non rồi bắt taxi về nhà tìm mẹ.

“Ừm.” Giang Dịch Hàn tiện tay lấy một tờ năm mươi tệ từ trong túi áo len của mình đưa cho tài xế.

Giá taxi ở đây vốn không cao, mới lái chưa được hai cây số đã xuống, tài xế giận mà không dám nói gì, dù sao người thanh niên này nhìn qua là một học sinh lưu manh không dễ động vào.

Mãi đến khi xuống taxi, Lý Triết mới phát giác ra, kinh ngạc nói: “Đại ca, anh chờ với em à?”

Giang Dịch Hàn liếc nhìn anh ta.

Lý Triết lập tức nói: “Đại ca em hiểu rồi, anh đứng bên cạnh chờ em là được rồi, em sẽ xếp hàng!”

“Không cần.”

Có người đang xếp hàng nhận ra Lý Triết liền vội vàng hô lên: “Anh Triết, anh cũng xếp hàng mua à, anh muốn mấy phần, sắp đến em rồi, em giúp các anh mua luôn!”

Khi Lý Triết định hỏi Giang Dịch Hàn muốn có bao nhiêu phần thì anh đã đút một tay vào túi quần, bình tĩnh đi đến cuối hàng và bắt đầu xếp hàng.

Không thể không nói, những người xếp hàng phía trước đều thở phào một hơi.

Nếu như đột nhiên chen ngang còn có thể lý luận vài câu nhưng trong tình huống này thì không nói được gì. Dù sao thì người phía trước muốn mấy phần thì đó là quyền tự do của anh ta.

Đây là khoảng thời gian cao điểm sau khi tan học và tan làm, không ai muốn chờ đợi quá lâu.

Lý Triết không ngờ đại ca của mình lại có tư tưởng nhận thức cao như vậy, tuy rằng rất muốn để người quen phía trước mua cho mình nhưng đại ca lại xếp hàng ở đây, anh ta cũng không thể làm như vậy nên chỉ có thể ngoan ngoãn xếp hàng sau Giang Dịch Hàn.

Thực ra thì nghĩ kỹ lại đại ca bây giờ và đại ca khóa trước hay các đại ca trường khác không hề giống trùm trường.

Thứ nhất, hút thuốc luôn hút ở những nơi ít người, một khi có người không hút thuốc đi ngang qua sẽ dập tắt điếu thuốc dù chỉ mới hút một hơi.

Thực ra có rất ít người người không hút thuốc lá mà lại ngửi được mùi khói thuốc.

Thứ hai, không thu phí bảo kê, lần trước lớp làm một quỹ quyên góp cho một học sinh có hoàn cảnh gia đình đặc biệt khó khăn, đại ca là người duy nhất đã quyên góp 300 tệ.

Cuối cùng, trong thi cử không gian lận, luôn xếp hàng theo quy định và không bao giờ dùng các đặc quyền trong trường.

Giang Dịch Hàn mua bốn phần ruột già bọc ruột nhỏ.

Ngửi thấy mùi hương, quả thực rất hấp dẫn, khi trở lại tiểu khu anh tình cờ gặp Vương Mỹ Chi đang xuống lầu để đi hẹn hò. Anh đưa cho bà ấy một phần.

Vương Mỹ Chi trang điểm rất tinh tế, vừa nhìn thấy món lòng nướng này bà ấy vô cùng vui mừng: “Đúng lúc dì có thể ăn lót dạ một ít, chút nữa ăn cơm cũng có thể nhịn không ăn quá nhiều!”

Giang Dịch Hàn nhìn bà ấy vui vẻ không giấu được hạnh phúc, cuối cùng vẫn phải kìm lại lời nói của mình.

Dì họ đã là người lớn, và bà ấy có năng lực phán đoán của riêng mình, anh không cần phải đứng từ góc độ người ngoài cuộc để khuyên bảo, điều này sẽ làm cho bà ấy xấu hổ.

Khi đến nhà họ Nguyễn, cả ba Nguyễn và mẹ Nguyễn đều đã đi làm về.

Một gia đình ba người nhìn thấy ruột già bọc ruột non đặt trên bàn cũng không cảm thấy có gì lạ, bình thường Giang Dịch Hàn mang không ít thức ăn về, kể cả là sữa bột ba mẹ anh gửi từ nước ngoài về anh cũng mang đến, theo như lời anh nói thì là Dì họ cho là chuyện của dì họ, anh đưa là chuyện của anh.

Đừng tưởng rằng anh là một thằng nhóc choai choai, thật ra anh mà cố chấp thì còn cứng đầu hơn cả trâu.

Mỗi ngày Nguyễn Khê đều uống là sữa bột dành cho thiếu niên mà ba Giang và mẹ Giang đã lựa chọn cẩn thận từ nước ngoài...

“Tôi không ăn cái này, cậu ăn đi.” Nguyễn Khê vừa nhìn thấy món lòng nướng, đầu óc cô đã tự động đếm calo và phải đi bộ bao nhiêu km để tiêu hao, ngay lập tức cô không muốn ăn nữa.

Giang Dịch Hàn cũng không ngạc nhiên, anh phát hiện ra thói quen ăn uống của Nguyễn Khê rất giống anh.

Cả hai đều không thích một ngày ba bữa ăn đồ ăn vặt, chỉ khác là anh thích ăn thịt, thịt nướng, xào, kho tàu còn cô thích ăn những món nhạt, cô thích ăn tôm và cá, tôm thì luộc, cá thì hấp.

Về chuyện của Nguyễn Khê, Giang Dịch Hfan vẫn rất quan tâm.

Anh cảm thấy Nguyễn Khê quá ngây thơ. Bị đầu độc từ phim truyền hình thần tượng, nhiều người nghĩ rằng gả cho người có tiền sẽ thoải mái, nhưng thực tế không phải vậy, Giang Dịch Hàn cho rằng tam quan của Nguyễn Khê vẫn có thể cứu vãn, dù sao Nguyễn Khê xinh đẹp như vậy, là người có thành tích tốt, không cần phải đặt tương lai vào một người đàn ông hay thậm chí là một cuộc hôn nhân.

Nhưng tại sao Nguyễn Khê lại có suy nghĩ như vậy?

Điều này thực sự khiến Giang Dịch Hàn khó hiểu.

Giang Dịch Hàn nhìn phòng bếp, lấy cớ giúp mẹ Nguyễn một tay rồi đóng cửa phòng bếp lại.

“Dì ơi, con có chuyện muốn hỏi dì.” Nói là vào giúp nhưng thật ra anh không biết làm gì, chỉ có thể đứng sang một bên tránh cho dầu nóng bắn lên người.

Mẹ Nguyễn bình tĩnh giết cá: “Con nói đi.”

“Vậy con hỏi luôn nhé, tiền lương hàng tháng của dì với chú là bao nhiêu ạ...”

Mẹ Nguyễn hỏi anh: “Con hỏi cái này để làm gì?”

“Con chỉ tò mò thôi, con đang suy nghĩ xem nên đăng ký chuyên ngành gì khi học đại học, trong thời gian gần đây con đang hỏi thăm xem ngành nào có mức lương cao.”

“Con nhìn xa đấy.” Mẹ Nguyễn không giấu giếm: “Dì và chú của con tiền lương không cao cũng không thấp, một tháng cộng lại hơn mười nghìn một chút.”

Ở Bắc Kinh mức lương này chắc chắn không cao, nhưng ở thành phố này, một gia đình nhỏ có thu nhập hàng tháng khoảng mười nghìn là quá đủ để sinh hoạt. Mấy ngày nay Giang Dịch Hàn đã nghe ngóng giá cả ở thành phố này, lấy tiêu chuẩn sinh hoạt của nhà họ Nguyễn, Ba Nguyễn và mẹ Nguyễn thường tiết kiệm, một tháng trừ chi tiêu cơ bản ra thì họ chắc chắn có thể tiết kiệm được năm sáu nghìn. Hơn nữa, bây giờ anh ăn ở nhà họ Nguyễn, mỗi tháng Vương Mỹ Chi cho hai nghìn nên mỗi tháng có thể tiết kiệm được càng nhiều.

Có nhà còn có tiền tiết kiệm, ba mẹ đều có nghề nghiệp ổn định, nghe nói ông bà ngoại của Nguyễn Khê cũng dành dụm được nhiều tiền rồi đưa cho cô. Theo lý thì điều kiện như gia đình nhà họ Nguyễn không được xem là giàu có lắm nhưng cũng không phải lo cơm ăn áo mặc, tại sao Nguyễn Khê lại như thế này?

Cuộc nói chuyện giữa Giang Dịch Hàn và mẹ Nguyễn đều bị Nguyễn Khê đứng ngoài cửa bếp nghe được.

Khi Giang Dịch Hàn lén lút chạy vào bếp còn đóng cửa lại, cô đã nghi ngờ tên nhóc này muốn gây chuyện, không thể không xuất ra một trăm phần trăm tinh thần để đối phó.

Haizz, Nguyễn Khê cảm thấy thật đau đầu, thật sự không ngờ Giang trùm trường lại nhiệt tình như thế, muốn dùng năng lực của mình để kéo tam quan của cô về, để cô đi con đường và để cô ấy trở lại con đường chân thành, tốt bụng và đẹp đẽ.

Cô nên nói chuyện thật rõ ràng với Giang Dịch Hàn, không cần quan tâm đến gỗ mục như cô, và cũng không cần quan tâm đến vũng bùn lầy này. Bây giờ Giang Dịch Hàn muốn xem ba mẹ cô kiếm được bao nhiêu trong một tháng, lần sau có khi sẽ hỏi thăm xem tuổi thơ của cô có bóng ma tuổi thơ không. Đến lúc đó dù là thần kinh ba mẹ có thô đến mức nào đi nữa chắc chắn sẽ nhận ra được điều gì đó.

Bây giờ Nguyễn Khê thực sự rất hối hận, lúc đó cô không nên nói với Giang Dịch Hà về tiêu chuẩn chấm điểm của cô đối với người khác giới, nếu không thì với chỉ số thông minh của anh, tuyệt đối không thể đoán được cô thích Chu Trừng là vì anh ấy giàu có.

Điều khiến Nguyễn Khê lo lắng nhất là chỉ sợ Giang Dịch Hàn sẽ không chỉ dò hỏi ba mẹ cô, nếu một ngày anh đột nhiên lên cơn động kinh và muốn tìm cách khác, ví dụ như để thẳng nam như Chu Trừng tránh xa cô và khiến giấc mơ giàu sang của cô hoàn toàn tan tành thì sao? Nếu chuyện đó thật sự xảy ra, cô nhất định ăn sống nuốt tươi Giang Dịch Hàn.

Sau bữa tối, Nguyễn Khê mỉm cười nhẹ nhàng nói với Giang Dịch Hàn: “Có phải hôm qua cậu nói là nhờ tôi đưa cậu đến hiệu sách mua một ít sách không? Trùng hợp là bây giờ tôi có thời gian đấy.”

Giang Dịch Hàn sững sờ: “Tôi từng nói như vậy à?”

Nguyễn Khê cười càng dịu dàng hơn: “Cậu có nói.”

“Vậy được thôi.”

Trùng hợp là Giang Dịch Hàn cũng muốn hỏi Nguyễn Khê có thiếu tiền không, dù sao trước kia anh cũng đã từng nghe nói qua, có rất nhiều người xấu hổ xin người nhà cho tiền mua đồ, dù sao thì lớp số mười cũng có một cậu học sinh vì thiếu tiền nên đã bán chiếc xe đạp leo núi mà ba mẹ mua cho, khi về đến nhà thì nói dối ba mẹ là chiếc xe đạp đã bị lấy trộm.

Nếu như cô thiếu tiền...

Giang Dịch Hàn tính toán trong lòng, trong tay anh vẫn còn một số tiền, nếu như cô rất cần tiền, anh có thể bán máy tính xách tay và máy chơi game rồi đưa cho cô. Đúng rồi, giày của anh còn đang được cất ở Bắc Kinh, nếu đăng lên mạng chắc sẽ bán được rất nhiều tiền.

Nguyễn Khê hoàn toàn không biết rằng sức tưởng tượng của Giang Dịch Hàn lại phong phú như thế.

Hiện tại cô dành toàn bộ thời gian và suy nghĩ cho việc học và Chu Trừng. Thật sự không có sư thời gian để suốt ngày đề phòng Giang Dịch Hàn và cái ý nghĩ hão huyền muốn cứu vớt cô.

Mẹ Nguyễn thấy Giang Dịch Hàn tiến bộ như thế cũng rất vui mừng: “Tốt lắm, tốt lắm, tốt lắm, con nên học hỏi tiểu Khê nhà ta, nếu không đủ tiền, dì có thể mua cho con!”

Giang Dịch Hàn nhịn xuống câu nói “Đừng cho con tiền, cho con gái của dì ý, cứu con gái của dì ý.”

Hai người lần lượt đi xuống cầu thang, Giang Dịch Hàn vẫn còn đang ấp ủ lý do thoái thác, vẻ mặt anh thả lỏng, bởi vì anh cảm thấy được cuối cùng mình đã nghĩ ra cách!

Vì đắm chìm trong thế giới của riêng mình nên Giang Dịch Hàn không nhận ra Nguyễn Khê đã đưa mình đến một con hẻm hẻo lánh.

Cuối cùng anh cũng nhận ra có gì đó không đúng, khuôn mặt mù tịt hỏi: “Đây là đâu? Không phải chúng ta đi hiệu sách à?”

Nguyễn Khê mỉm cười, cô cao đến bả vai của anh, lúc này cô đang dựa vào tường hững hờ nhìn anh.

Rõ ràng là cô ấy đang mặc một chiếc áo len trắng và quần jean sáng màu, trông rất dễ thương và ngây thơ, nhưng lúc này nụ cười của cô lại giống như chị đại của mổ đám đàn em.

“Anh họ, anh nói mình là nhà vô địch Sanda đúng không?”

Nguyễn Khê vuốt tóc ra sau tai cô: “Đáng tiếc, tôi cũng vậy.”

Vì vậy, mẹ nó đến trước mặt cô mà so tài một lần, cô thực sự là muốn đánh hỏng đầu chó của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.