Nụ cười trên mặt Nguyễn Khê đông cứng lại.
Từ trước cho tới bây giờ chưa từng có một ai nói rằng cô dài dòng.
“Này!”
Nguyễn Khê đi ở phía trước, cô lên một bậc thang quay người lại nhìn anh, cao cao tại thượng nhìn Giang Dịch Hàn từ trên xuống dưới: “Nếu lúc đó tôi không nói như vậy cậu có tin bây giờ mọi người đều sẽ nói tôi và cậu đang yêu đương không. Tôi không quan tâm cậu nghĩ thế thế nhưng tôi thì tôi không muốn người khác hiểu lầm như vậy.”
Giang Dịch Hàn chân dài, đi mấy bước là tới chỗ cô, anh rất cao, hơi hơi nghiêng người về phía trước, hai người cách nhau rất gần.
Vốn dĩ là một khoảnh khắc rất mập mờ nhưng vẻ mặt của Giang Dịch Hàn và Nguyễn Khê đều rất bình tĩnh.
“Gọi tôi một tiếng anh họ tôi sẽ phối hợp với cậu.” Giang Dịch Hàn nhìn khuôn mặt trắng nõn thanh tú của cô gái, trong lòng không biết nên làm sao, liền trêu chọc cô một chút. Sau đó anh lập tức sững sờ, đã lâu lắm rồi, từ khi trong nhà xảy ra chuyện anh đã rất lâu không giống như bây giờ.
Ngược lại Nguyễn Khê rất muốn không quan tâm đến hình tượng mà chửi anh một trận nhưng lại sợ.
Nếu Giang Dịch Hàn tự dưng buồn chán chạy lên diễn đàn của trường để bác bỏ tin đồn, cô ấy phải làm sao bây giờ?
Hazz, đúng là an nhàn quá lâu nên trí thông minh không bằng trước kia. Tại sao cô lại ám chỉ với những người khác hai người là họ hàng? Trực tiếp ám chỉ rằng Giang Dịch Hàn đang theo đuổi cô không phải là xong chuyện à?
Hơn nữa, chuyện này là do cô gây ra.
Nguyễn Khê cảm thấy gọi một tiếng anh họ cũng chẳng mất gì, vì vậy im lặng một lúc, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Anh họ.”
Giang Dịch Hàn giật mình.
Giọng của Nguyễn Khê rất nhẹ nhàng, bởi vì khi còn nhỏ, cô đã được ông và bà của mình nuôi dưỡng trong một thời gian dài, và giọng của cô có nét quyến rũ mềm mại như sáp của vùng Giang Nam
Lúc này tiếng “anh họ” khiến người ta có cảm giác cô đang làm nũng.
Cô rất xinh đẹp, bởi vì vừa leo cầu thang cộng thêm việc kìm nén tức giận nên lúc này mặt cô đỏ bừng, thật sự là rung động lòng người.
Nguyễn Khê có chút khó chịu khi nhìn thấy Giang Dịch Hàn, cô quay đầu chạy lên lầu.
Hừ, anh họ cái gì chứ!
Không biết lý do là gì, sau khi gọi một tiếng anh họ xong Nguyễn Khê và Giang Dịch Hàn dường như càng trở nên xa lạ hơn.
Ngoại trừ phải giao tiếp khi cần thiết, hai người họ thậm chí còn không nhìn mặt nhau.
Vương Mỹ Chi và mẹ Nguyễn đau đầu vì hai đứa trẻ này, nhưng hai người họ không còn là trẻ con nữa. Ở một mức độ nào đó, giữ khoảng cách có thể là một điều tốt.
Thành phố này không phải là thành phố du lịch, nhưng ngày Quốc khánh đang đến gần, rất nhiều người đến đây vui chơi, sự thay đổi rõ ràng nhất là lượng người đi xe buýt đông hơn. Sáng đi học, Nguyễn Khê không chen vào được, nhìn xe buýt đông đúc mà thở dài ngao ngán. Cô muốn đi taxi, nhưng lúc này rất khó bắt taxi, ngay khi cô đang gặp khó khăn thì Giang Dịch Hàn đã đạp xe đến đậu trước mặt cô, anh không nói gì, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho cô đi lên xe.
Giang Dịch Hàn giơ tay lên liếc nhìn thời gian: “Tôi cho cậu hai phút, hết thời gian không đợi.”
Lúc đầu anh không muốn trở Nguyễn Khê, nhưng thấy cô đứng đó như một con ngốc trong một thời gian dài, quá đáng thương, vì vậy anh không còn cách nào khác ngoài việc thể hiện lòng từ bi và làm những điều tốt mỗi ngày.
Nguyễn Khê suy nghĩ rất nhanh. Cô không thể chen lấn lên xe buýt, cũng không thể bắt taxi, đi bộ rõ ràng là không thực tế... Dù sao cũng đã ngồi xe đạp của anh một lần rồi, đi một lần nữa xem ra cũng không ảnh hưởng gì. Cô không suy nghĩ đến hai phút, chỉ nửa phút sau đó dứt khoát ngồi lên yên sau.
Lúc cô ngồi ở băng ghế sau, khi Giang Dịch Hàn đạp xe về phía trước có một chiếc ô tô màu đen đỗ cách trạm xe buýt không xa.
Chu Trừng thu hồi ánh mắt, nói với tài xế: “Chú Lưu, chúng ta đi thôi.”
Anh ấy nghe bạn cùng bàn than phiền mấy ngày nay xe buýt đông quá nên cố ý bảo tài xế đi đường vòng đến đây xem có gặp được Nguyễn Khê không rồi chở cô đi.
Không ngờ sẽ nhìn thấy Giang Dịch Hàn, nghe nói rằng anh là anh họ của cô.
Không biết tại sao mình lại thở phào nhẹ nhõm khi biết tin đó.
Anh ấy biết có rất nhiều người thích Nguyễn Khê, và mỗi khi anh ấy nghe thấy ai đang theo đuổi Nguyễn Khê, ai đang vì Nguyễn Khê mà đánh nhau đều sẽ nghe ngóng, nhưng hiển nhiên Nguyễn Khê chỉ muốn chăm chỉ học tập, dù cho người khác có dùng cách gì cô vẫn không bị lay động.
Giang Dịch Hàn dừng xe xong, nhướng mày ngạc nhiên khi Nguyễn Khê vẫn chưa rời đi: “Em họ, còn có chuyện gì sao?”
Nguyễn Khê tự động bỏ qua cách xưng hô này: “Nghe nói ngày mai cậu có hẹn đánh nhau với trường Ngũ Trung?”
Thực ra tin tức của Nguyễn Khê khá linh hoạt, đặc biệt là khi cả trường hầu như đều biết cô là em họ của Giang Dịch Hàn, và dù cho nhưng chuyện nhỏ bằng hạt vừng của anh cũng đến tai của cô.
Hoa khôi của lớp này mua nước cho anh, còn hoa khôi của lớp đó để lại số điện thoại cho anh. Cô biết tất cả những điều này.
Làm trùm trường, dùng nắm đấm của mình để chứng minh rằng trường cấp ba của mình tốt hơn các trường khác chắc chắn bản thân phải tự mình đi giải quyết, trước kia kéo đồng bọn đánh nhau là việc thường xuyên, nhưng mọi người đều biết bây giờ đã là năm cuối cấp ba, không thể gây ra chuyện quá phiền phức, cho nên trường vẫn chưa biết nhưng chuyện này và chưa có học sinh cấp ba nào bị xử lý.
Giang Dịch Hàn thuận miệng ừ một tiếng, khóa kỹ xe đạp.
Nguyễn Khê biết rằng không thể thuyết phục anh không đánh nhau và chăm chỉ học tập, vì vậy cô nói: “Các chủ hiệu thuốc trong tiểu khu đều biết mẹ tôi và dì, khi cậu đi mua thuốc sẽ có người mật báo với họ, chỗ tôi có dầu hồng hoa và băng vết thương, thuốc Vân Nam cũng có... Đúng rồi, nếu cậu bị thương và phải đến bệnh viện thì đừng đến Bệnh viện Nhân dân, xếp hàng và đăng ký rất lâu, còn có mấy bác sĩ là bạn học của dì. Có một phòng khám trên đường Xuân Phong, tôi nghe người khác nói trị vết thâm đặc biệt tốt, giá cả cũng phải chăng, cậu có thể đến đó khám bệnh.”
Giang Dịch Hàn nhìn cô cười như không cười: “Cảm ơn em họ đã quan tâm, nhưng sao em có thể chắc chắn rằng anh sẽ bị đánh cho tơi tả?”
Nguyễn Khê liếc nhìn anh ta: “Trùm trường ở trường Ngũ Trung đẳng là đai đen taekwondo.”
Giang Dịch Hàn nghịch chìa khóa xe đạp: “Ồ, anh họ của em là nhà vô địch của tán thủ.”
Nguyễn Khê: “......”
Cô quay đầu bỏ đi.
Giang Dịch Hàn đuổi theo đi bên cạnh cô: “Em họ, nghe nói thành tích của em rất tốt.”
Nguyễn Khê lộ ra bộ mặt của người kinh doanh: “Bạn học Giang, gửi đáp án cho kỳ thi hàng tháng là một trăm tệ cho mỗi môn, giảm hai mươi phần trăm cho tất cả các môn.”
Giang Dịch Hàn khịt mũi: “Khi cần thì gọi tôi là anh họ, lúc không cần nữa thì gọi là bạn học Giang.”
Phụ nữ đúng là rất thực tế.
Rất nhanh đã đến tòa nhà dạy học, Giang Dịch Hàn vừa ngồi xuống không bao lâu Hoắc Văn Đạt liền tiến đến, thuận miệng nói: “Em vừa nhìn thấy anh và em cùng đi học.”
Giang Dịch Hàn nghe được lời này bàn tay trắng nõn thon dài đang chuyển bút của anh liền dừng lại, nghiêng đầu hỏi: “Tiếng em họ này là để cậu gọi à?”
Hoắc Văn Đạt sửng số: “Mọi người đều gọi như vậy mà.”
“Mấy cậu muốn chết à.”
Giang Dịch Hàn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, anh rất tức giận khi nghe mọi người gọi Nguyễn Khê là em họ.
Sau khi học xong tiết tự học buổi sáng, Giang Dịch Hàn và Hoắc Văn Đạt đến nhà ăn để ăn sáng.
Nguyễn Khê nhìn mớ hỗn độn trên chiếc váy mới của cô, sau đó nhìn cô gái trước mặt đang tỏ vẻ sợ hãi và ngây thơ, cô cố chịu đựng và chịu đựng mới nuốt được ý muốn đạp đóa hoa sen trắng này một cái.
Mẹ nó mắt bị mù à hay trên người cô có nam châm, cũng không phải là một đứa trẻ lên ba, trong nhà ăn có nhiều người như vậy, cái đóa hoa sen trắng này thì hay rồi, cố ý đùa giỡn với bạn học, cho là cô không biết tâm tư của cô ta sao?
Đụng hàng không đáng sợ, ai xấu người đó xấu hổ.
Thành phố này chỉ lớn như vậy và có rất ít cửa hàng đồ hiệu nữ. Hôm nay người này diện bộ này đẹp thì ngày mai nhất định sẽ có một đám người ở trường mua cùng một kiểu.
Không phải à, hôm nay cô vừa vui vẻ khoác lên mình bộ váy mới, mà hoa sen trắng trong khoa văn cũng đang mặc bộ váy này. Đóa hoa sen trắng này và cô cũng tiếp xúc mấy lần, nếu không đóng phim của Quỳnh Dao thì thật lãng phí tài năng.
Không đẹp bằng cô, không trắng trẻo như cô, thành tích không bằng cô, còn ngày ngày coi cô là kẻ thù trong tưởng tượng của cô ta.
Nguyễn Khê thực sự muốn hỏi, cô có xứng làm kẻ thù trong tưởng tượng của tôi không?
Trí tuệ chậm phát triển, ngu ngốc.
“Nguyễn Khê, tôi, tôi không cố ý.” Thái Mộng Tuyết lúng túng nắm lấy váy, đôi mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng nói: “Cậu tức giận là đúng, váy của mình và của cậu cùng một cỡ. Chúng ta, chúng ta đi toilet đổi đồ có được không?”
Đây là trường học không phải là hậu cung!
Nguyễn Khê biết Thái Mộng Tuyết luôn ghét mình, không vì lý do gì khác, là do hot boy của khóa trước.
hot boy khóa trước luôn thích Nguyễn Khê còn Thái Mộng Tuyết đã thích anh ta nhiều năm, nói tóm lại đây là một mối tình tay ba rất sáo rỗng.
Mỗi khi có cơ hội Thái Mộng Tuyết sẽ cố tình chọc tức Nguyễn Khê và khiến cô gặp nhiều phiền toái.
Mặc dù mỗi lần như vậy Nguyễn Khê đều không để Thái Mộng Tuyết chiếm được ưu thế, nhưng người này giống như mổ con ruồi đuổi mãi không đi khiến người ta chán ghét. Bây giờ Nguyễn Khê rất muốn hỏi cô gái này xem cô ta thích hot boy hay là thích cô? Nếu không, tại sao luôn xoát sự hiện diện của mình trước mặt cô?
“Không thể.”
Á, sao cô lại nói ra tiếng lòng của mình? Ngay khi Nguyễn Khê đang cảm thấy mờ mịt thì Giang Dịch Hàn một tay cắm ở trong túi quần, bước tới với vẻ mặt bất cần đời.
Ồ, hóa ra từ “không thể” này là do anh nói
Giang Dịch Hàn cao 1 mét 85, cộng với ngoại hình và vóc dáng của mình, quả thực anh là một cái móc treo quần áo, mặc cái gì cũng đẹp.
Anh mặc một chiếc áo liền mũ màu xám, kết hợp với quần jean sẫm màu đơn giản và giày thể thao màu trắng, cả người trông nhẹ nhàng khoan khoái và tỏa nắng.
Nguyễn Khê đã suy đoán không chỉ một lần rằng chiếc khuyên trên tai anh có phải là kim cương thật không.
Anh đứng thẳng người, trên mặt luôn nở một nụ cười như có như không. Công bằng mà nói, anh quả thực có ngoại hình đẹp hơn nhiều so với hot boy khóa trước.
Thật đúng là bộ dáng này của anh giống như anh hùng trong tiểu thuyết.
Thái Mộng Tuyết nhìn thấy Giang Dịch Hàn hiển nhiên là giật mình sau đó lại cúi đầu xuống.
Cô ta biết rằng người này là anh họ của Nguyễn Khê.
Giang Dịch Hàn bước tới chỗ Nguyễn Khê, nhìn váy của cô một anh liền biết chuyện gì đang xảy ra mà không cần ai kể lại.
“Số đo không giống nhau.” Giang Dịch nhẹ nhàng dùng mấy câu khiến người khác tức nghẹt thở: “Em họ tôi gầy hơn cô, và số đo của cô lớn hơn em họ tôi ít nhất một hai số thế thì làm sao mà mặc được? Cô cố tình à.”
“... Phụt!” Hoắc Văn Đạt vẫn đang uống soda, suýt chút nữa đã phun ra.
Tại sao anh ấy không biết rằng miệng lưỡi của đại ca lại độc như vậy?
Mặt Thái Mộng Tuyết đen lại.