Chương 16: Cảm Tạ Mọi Người, Cảm Tạ Mạn Đằng Phố Hoa
Sớm, tôi hơi cự mình tỉnh giấc, tay chân có chút mỏi, có lẽ là bởi hôm qua chẳng chịu hoạt động gì. Làm vài động tác thể dục đơn giản, tôi mới vỗ mặt chuẩn bị vệ sinh cá nhân.
Cúi đầu nhìn xuống cửa sổ, chạm phải giọt sương mát lạnh trên cánh lá. Tôi cười thoải mái khoác ba lô xuống nhà. Vừa đóng cửa đã bắt gặp Khương Ly một tay chống tại vách tường, vung chân nhảy qua, trực tiếp đáp xuống mặt đất.
“Chào buổi sáng. Bữa sáng đây!” Tôi tươi cười, tay giơ lên hộp cơm đưa cho hắn, sau đó quay người đi chầm chậm trên nền đá.
Hắn đón lấy chiếc hộp được gói cẩn thận, vẫn chưa có ý định bước tiếp, chỉ nhìn tôi lấy vài cái xem xét, rồi sau đó mới “ừ” một tiếng nhè nhẹ.
Hôm nay bé con nhà Lăng Phương được đón trở về, phố Lệ Bằng coi đây là niềm hạnh phúc. Nhất định tôi sẽ qua hỏi thăm cô Phương, tôi đang rất hưng phấn muốn nhìn thấy em bé. A, nhóc con liệu sẽ trông đáng yêu như thế nào đây. Vừa nghĩ tôi vừa híp mi cười. Hắn bên cạnh hơi nghiêng đầu sang, có chút khựng lại, sau đó đánh mắt nhìn về phía chú mèo đang cắp một con cá chạy ven đường.
Trường Phong Du.
Phía ngoài đang rất náo nhiệt. Tôi tò mò liếc khắp mọi nơi, vẫn chưa phát hiện ra có điều gì không đúng, lại nhẹ huých cánh tay hắn, nói nhỏ:
“Hình như trường mình đông hơn bình thường nhỉ?”
Đổi lại là cái lắc đầu cộc lốc, sau đó tôi liền bị hắn kéo nhanh vào lớp học, xem chừng như khá vội vàng. Mở cánh cửa lớp ra, hôm nay lớp Lý rất ồn ào, tôi bất giác ngẩng đầu nhìn lên chiếc biển hiệu lớp học. Vẫn y xì “1 – Lý” mà nhỉ. Theo lẽ thường, lớp học sẽ chỉ có tiếng lật sách thôi chứ. Cảm giác trong lớp Lý đúng là áp lực quá đi.
Đằng sau có một cánh tay trắng trắng chùm lên mắt tôi, tiếp theo là tiếng nói lanh lảnh của tiểu Nãi Nãi “Đoán xem là ai nào?”
Tôi phì cười, mười mấy tuổi rồi vẫn chơi trò này, tên nhóc này nghĩ tôi là con nít sao?
“Là bà cô của tôi có được không?”
Bàn tay đó liền bỏ ra, khuôn mặt phụng phịu của Cao Quyền Nãi hiện lên trước mặt tôi, cậu ta nhéo má tôi một cái, uy hiếp nếu lần sau còn như vậy sẽ bị cù lét. Dĩ nhiên tôi đâu thể sợ được, chỉ cười ha ha. Từ bé tôi đã có kinh nghiệm vật lại kẻ cù lét mình rồi, làm thế thì tuyệt đối chỉ có thể làm nạn nhân dưới móng vuốt của tôi thôi.
“Phong Du hiện tại đang mở hội chào đón tiền bối từ đại học Lục Diệp đó, nghe nói có một học trưởng cực kỳ quái vật tới đó.”
Cậu ta vừa nói vừa khoa chân múa tay, nhắm tịt mắt lại như hồi tưởng, xem ra người này rất được sùng bái.
Tiếng loa từ lớp học vang lên, giọng nói uy nghiêm của thầy hiệu trường “Yêu cầu các em học sinh toàn trường tập trung về hội trường. Nhắc lại, yêu cầu các em học sinh toàn trường tập trung về hội trường.”
Cao Quyền Nãi nghe xong liền vẫy tay lon ton chạy về lớp, tôi cùng hắn cũng nhanh chân theo đoàn người đi tới buổi hội họp.
Bởi vì cách biệt chiều cao quá lớn, nên tôi cùng hắn bị tách nhau ra. Lần này khác với lần trước, hiện tại tôi đang đứng ở hàng lớp Lý, mà bên cạnh chính là lớp Hóa. Tôi lại nhớ tới vụ việc thách đấu hoành tráng kia, liền hơi ngoảnh đầu tìm kiếm nơi dấu mặt. Áp lực ghê ấy. Đúng ra mà nói, tôi cũng thích Hóa học lắm, nhưng mà mỗi lần thí nghiệm, đều có cảm giác hơi sợ sệt. Bởi vì năm thứ hai trung học, tôi làm nổ cả phòng thí nghiệm, mọi người đều nói rằng, mặt giáo viên hôm đó rất thối. Cả người thầy giáo ấy một bộ dáng nhếch nhác, cái đầu tóc xoăn xoăn hệt như sợi mì tôm, học sinh vì hình mẫu đáng lý tưởng kia của thầy ấy mà quên mất cả bản thân cũng bị như vậy. Cười một trận cực kỳ hoành tráng. Tôi hoảng loạn tới nỗi, suýt nữa trèo lên cây trốn. Cũng nghe đồn là những tiết học môn Hóa hôm đó của các lớp khác, đều bị thay bằng giờ tự học. Thật ra nếu như thường ngày thầy ấy không tỏ vẻ mình nghiêm túc, thì đã không đến nỗi mất hết mặt mũi như vậy. Nói tới đây, bỗng nhiên tôi lại nghĩ tới Bạch Xa Nghiêm, thôi vậy, thầy ấy dạy Lý mà. Quên mất, giáo sư phụ trách môn Hóa hai lớp chúng tôi lại là một người hói đầu, chẳng thể có tóc xoăn được.
Sau cùng, tôi cũng mất đi sự thích thú với Hóa học, dời sang Ngữ Văn cũng được. Nói cũng phải nói cho hết, lớp Lý này toàn quái nhân cả đó. Mặc dù chưa thể bằng Khương Ly, nhưng ít nhiều cũng đủ phá hủy dải ngân hà. Một lớp 30 học sinh, 10 người top dưới cùng đồng hạng với nhau. Chính bởi vì thế, mà trong lớp Lý không bao giờ có khái niệm năng lực bét hạng. Nhưng dĩ nhiên, dù thế nào thì vẫn phải có kẻ hiếu thắng, chỉ cần một con điểm nhỏ nhặt mà thôi, rất dễ bị đồng đội bỏ rơi. Dẫu có vẫn được ở lại lớp, nhưng cảm giác đứng cuối cùng, rất thất bại. Thật ra thì Phong Du không quan trọng việc học hành, mọi người ở đấy vốn có thực lực, nếu ai đó cảm thấy rằng mình học tập thật sự không vui vẻ, hừm, chắc mệt lắm, nhưng tôi thấy xung quanh tôi làm gì có ai thế đâu.
Tôi cay đắng nhắm mắt, thở dài một hơi trong lòng, kì thật tới đây có lẽ vẫn mang một chút hối hận. Đằng sau, hắn vẫn lặng lẽ đứng cuối hàng, thong dong đút tay túi quần, sống lưng thẳng, nhưng cũng không hề mất đi phong thái. Nhiều lúc tôi cảm thấy kì lạ, vì sao trong cuộc sống của mình lại có một kẻ nghiễm nhiên bước đi như hắn vậy. Cái đó, gọi là số phận à? Tôi hơi mỉm cười, hướng về phía thầy hiệu trưởng đang phát biểu trên bục.
“Các em sinh viên đại diện của đại học Lục Diệp, chào mừng tới Phong Du, cũng như chào mừng trở lại Phong Du.”
Từ cửa hội trường, một đoàn người tiến vào. Hình thức không quá màu mè như tôi nghĩ. Cũng chẳng có tấm thảm đỏ nào. Tôi quay đầu lại giống như hầu hết những học sinh nơi này, dĩ nhiên là bởi hiếu kỳ với các tiền bối rồi.
Đi đầu lại là Bạch chủ nhiệm? Thế này còn là gọi tới Phong Du, trở lại Phong Du à? Dáng vẻ thầy ấy cương nghị hơn mọi ngày, tựa như một vị chiến sĩ chiến thắng tại chiến trường, trở lại với sự hò reo ngưỡng mộ vậy. Tôi ngước mắt lên, sau thầy Bạch là Lương tiên sinh, trông hơi có phần lãnh đạm, nhưng đôi mắt vẫn híp cười. Lần lượt mấy người sau tôi đều không quen biết, thế nên cũng chẳng chú ý gì nữa.
Cho tới lúc tất cả sư huynh đứng thành hai hàng ngang trên bục, tôi nghe thấy tiếng bàn luận rằng người sẽ phát biểu không phải những tiền bối đã ra trường, mà là một sinh viên năm hai, từng tạo ra kỳ tích của đại học Lục Diệp. Hình như là đột phá lĩnh vực về công nghệ nào đó, tôi cũng chưa rõ lắm. Sinh viên năm hai mọi người kể, được thầy hiệu trưởng mới lên phía trước. Tất cả ánh mắt đều tập trung lại phía vị tiền bối ấy. Anh ta không đút tay vào túi quần như hàng ngày, cũng không mở miệng lèm bèm mà bên trong đầy snack, bộ quần áo nhăn nhúm thường ngày được thay bằng chiếc sơ mi xanh biếc sạch sẽ. Điệu bộ quét mắt hết sức hoản hảo. Thiếu chút nữa tôi đã xem đây là người xa lạ.
Mãnh Lộ mỉm cười tự tin, tôi choáng ngợp, tròng mắt cứ trưng trưng nhìn. Trong một thoáng, tôi nhìn thấy anh ta liếc qua người ta, cười một cách thỏa mãn.
“Tôi thật ra đã từng tới đây với đồng bạn mấy lần, nhưng chưa từng học tập qua ở Phong Du bao giờ. Bản thân tôi chưa từng quan niệm, mình phải giỏi giang gì, cuộc sống mà tôi ngưỡng mộ nhất, chính là cuộc sống thoải mái nhất…” Nói tới đây, Mãnh Lộ cười ha ha trên mic, tiếng cười có phần nhàn nhạt. “Mọi người biết Biện Từ chứ? Thị trấn của hoa, ở đó ai cũng sẽ dễ dàng tìm ra những bông hoa quý giá. Người dân phố Mạn Đằng thường xuyên chăm chỉ trồng hoa. Nhẹ nhàng như vậy đó. Ngoải ra tôi mong các bạn có thể tới thăm nơi đó một lần. Tôi chẳng phải một kẻ thành công, bởi vì nó không quá lớn như mọi người tưởng tượng. Làm được, hay là không? Thế giới này chẳng có gì là giới hạn, nhất là với con người. Bản thân tôi, từ bé rất lười đọc sách, nhưng luôn có một người hàng xóm thường xuyên ép tôi ngồi nghe cô bé đọc, ép tôi hiểu hết những thứ đó. Chẳng biết mấy năm nay, tôi đã nghe được bao nhiêu quyển sách rồi nữa.”
Chà, những ngày tôi ngồi kể chuyện cùng anh ấy, có lẽ cũng trôi qua từ lâu rồi. Tôi mơ màng và cảm động. Anh ấy kể về tôi, nói về Mạn Đằng phố hoa một cách đẹp đẽ. Tôi nhìn mọi thứ tựa như mông lung, giọng nói của Mãnh Lộ biến mất, thay vào đó là hình ảnh tôi ngồi đọc sách trước cửa nhà. Bỗng nhiên lại cảm thấy phố Mạn Đằng đáng yêu quá. Thấy Mẫn Qùy cẩn thận chăm sóc từng khóm hoa. Bác Du gõ cửa từng nhà tặng bánh táo…
Tôi cứ chìm dần vào những hình ảnh ấy, tận tới khi hàng người lần lượt rời đi. Nghĩ tới Mãnh Lộ, bước chân của tôi lại lệch về hướng khác, đi tới phía những sinh viên đại diện đang tập trung. Hình như các tiền bối không để ý tới sự hiện diện của tôi, tôi kéo nhẹ góc áo của Mãnh Lộ, có vẻ như anh ấy cũng nhận ra được, nhưng cái quay đầu lại hơi miễn cưỡng. Nhìn thấy tôi, anh chàng phá lên cười, khiến tất cả ánh mắt tập trung lại chỗ tôi.
“Ôi trời, Thanh Hy em sao lại nữ tính thế hả, anh đây buồn rầu quá đi.”
Nói xong liền tự nhiên bế xốc tôi lên, tôi xem đây là hành vi cực kỳ bất nhã, cao lớn là có thể tỏ uy ư? Hai mắt trừng trừng nhìn nhau, chẳng biết từ đâu, Khương Ly quàng tay tới, giật lại tôi về lòng hắn. Đến lượt hắn trừng Mãnh Lộ.
“Cút!”
Sắc mặt Mãnh Lộ hơi đông cứng, nhưng sau đó lại toe toét cười, tôi cảm giác như anh ấy bị lây bệnh của Lương tiên sinh. Hai thầy giáo chủ nhiệm của tôi đi tới, bên cạnh còn có một người khác nữa, có lẽ cũng là một trong các sinh viên tới đây. Tôi cúi đầu chào hỏi ba người bọn họ.
Mãnh Lộ theo thói quen dùng tay xoa đầu tôi, sau đó định ẩn tôi về phía anh ấy, não của tôi nói, hành động tiếp theo nhất định là vỗ vỗ đầu. Nhưng Khương Ly đã kịp thời giữ tôi lại, tiếp tục trừng mắt. Anh ta sau đó vẫn bị cứng mặt, rồi ngồi xổm xuống đất oan ức kêu.
“Thằng nhóc này bây giờ quay lại cướp em hàng xóm nhà tôi này. Tôi nhớ Thanh Nam, tôi muốn Thanh Nam trở về.”
Này này, anh thích anh trai nhà tôi hả? Anh tôi đã có cô em lớp bên tỏ tình rồi. Tôi cười trộm trong lòng, phen này phải nhớ kỹ để mai sau còn kể cho Thanh Nam ca.
Liếc sang bên cạnh, Khương Ly cũng đang nhìn tôi, một lúc sau lại rời mắt qua người đi cạnh Bạch – Lương. Tay hắn ôm chặt lấy eo tôi, có vẻ rất cảnh giác.
“Từ Đông Khoa, tôi tưởng anh đang ở bệnh viện, sao lại tới đây.” Mãnh Lộ lên tiếng.
Người gọi là Từ Đông Khoa nhếch miệng, mắt đảo một vòng rồi nhìn Khương Ly, bất giác tôi rùng mình một cái.
“Ừ, hồi phục nhanh một chút.”
Sau đó vị tiền bối họ Từ quay người rời đi, tôi để ý bóng lưng của anh ta có chút quen mắt, lại thêm một trận sởn da gà da vịt.
Đi đâu cũng thấy toàn người quen, có lẽ tôi mắc bệnh ảo giác nặng rồi.
Thời gian bây giờ cũng sắp hết buổi học, nhà trường cho phép học sinh có thể ở lại trường, hoặc là đi về. Đúng là nhẹ nhõm.
Về thôi chứ sao.
Bước xuống cầu thang, tôi đưa tay nhìn mảnh giấy kẹp chiếc là rẻ quạt khô mà Mãnh Lộ bí mật đưa, nó được ép cẩn thận, mặc dù đã hơi ngả sang màu vàng thẫm, nhưng vẫn sử dụng được. Vì để ý lung tung, thế nên tôi bước hụt chân. Quan trọng là, tôi lần này thật sự ngã xuống mặt đất. Biết trước được nguy cơ, nên tôi cố hết sức tiếp đất một cách nhẹ nhàng nhất, thế nhưng tôi vẫn cảm thấy một cỗ đau nhức truyền tới, đau tới mức chảy cả nước mắt.
Hắn sững sờ một lúc, sau đó mới nhanh chân chạy xuống, gần đó vang lên tiếng cười khanh khách. Tôi siết lấy bàn chân, càng siết càng thấy đau đớn. Bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt, cảm giác tiếng cười sau lưng tôi là từ cậu bé mấy năm trước vậy. Trường hợp cũng giống hệt như vậy, tôi ngã từ trên người tiểu Cố xuống, sau đó liền bị cậu nhóc trốn sau lùm cây cười tới thối mặt.
A, trí nhớ con người mơ hồ ghê đó.