Chương 3: Chị có gây thù với kẻ nào hay không?
Cầm bình tưới đi tới gần những bông hoa Thanh Tú, chúng lại tiếp tục nở rộ. Hôm nay quả thật là một buổi sáng đầy nắng.
Mãnh Lộ mang bộ dáng lười biếng đứng trên ban công, tôi nhìn thế nào cũng ra một kẻ ăn mày đi lừa lọc, anh ta nhàn rỗi đẩy đẩy mấy chậu cây hoa Dạ Yên Thảo.
“Mãnh Lộ, dậy rồi à?” Tôi chuyên chú chăm sóc cho đám hoa xanh biếc, chỉ liếc anh ấy một cái.
Anh ta che miệng ngáp “Thanh Hy, dậy sớm nhiều quá cũng dễ già lắm.”
Tôi không thèm đáp lời, nhặt một hòn sỏi lên, trực tiếp ném về phía anh ta, Mãnh Lộ lập tức nhảy từ ban công xuống. Tôi mồ hôi lạnh đầy người, tim nhảy thót lên một cái. Cha mẹ ơi, anh muốn chết hay sao hả? Đừng biến tôi thành hung thủ giết người chứ, tôi vẫn còn là vị thành niên đó.
Tôi kinh hãi, Mãnh Lộ cười hì hì, hai tay để trên hàng rào đầy những hoa hồng leo màu vàng, vẻ mặt như nói “Anh đâu có dễ chết”.
“Anh đập đầu vào tường chết đi.” Tôi rống lên, giơ tay định đổ nốt chỗ nước trong bình vào người anh ta, nhưng lại sợ anh ta bị cảm, nên thôi.
Từ nhà dắt xe đạp ra, đi mua chút thức ăn, tủ lạnh bây giờ còn rất ít đồ. Chọn lấy một cân lê, hai quả dứa, thịt cùng rau xanh.
Tôi không phải người kén ăn, bởi vì tôi luôn tự chuẩn bị bữa cơm cho mình, nên muốn ăn gì liền nấu lấy, không biết nấu thì học.
Nhìn lọ hoa cẩm chướng trống không, bên cạnh là giỏ cẩm chướng xinh đẹp, tôi vốn thích hoa cắm ở lẵng hoặc giỏ hơn, nên đã lấy hoa ra. Có lẽ phải đi trả cái lọ kia cho người ta.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gà bay chó sủa “Tên nào? Tên nào đã làm nát hoa của tôi, trời ơi những bông hoa quý giá tôi sắp phải đem bán.”
Tôi hơi mất thăng bằng trên mặt đất. Vườn hoa nhà Mẫn Qùy đã bị phá vô số lần. Không tưởng tượng nổi, kẻ nào lại ngu ngốc như vậy, đi phá vườn nhà chị ấy. Tôi thậm chí đã nghĩ rằng đó là người muốn theo đuổi Mẫn Qùy, cố tình gây sự chú ý với chị ấy đấy.
Ôm đầu bước ra cổng xem xét một thể, nhìn thấy Mẫn Qùy như đang phát điên, tay chị ấy cầm chổi, tư thế rất sẵn sàng đánh cái kẻ đã phá nhà mình. Miệng chị ấy không ngừng kêu la.
“Hừ, chị còn khóc cái gì, tôi cá chắc là con Saly nhà ông Du đã cắt nát chúng đấy.” Giọng Mãnh Lộ rất rành đời, còn nghe thấy tiếng cắn snack, tôi thấy thà anh ta đứng hút thuốc chứ đừng có cầm gói snack nhai “rộp rộp”, thì còn có chút vừa mắt đấy.
Con Saly như hiểu tiếng người, oan ức sủa vang lên, gầm gừ. Ấy thôi, anh muốn nó phá luôn vườn của anh à?
“Mẫn Qùy, hoa nhà chị có sao không?” Tôi cũng quan tâm hỏi một phen.
“Huhu, Thanh Hy, hoa Đỗ Quyên chị cất công trồng, cả hoa Anh Thảo của chị. Chị thề, không có kẻ nào dám bước chân vào nhà chị cả. Ôi ôi, chỉ sau một đêm liền nát bét.” Mẫn Qùy bù lu bù loa, gào lên, không ai kiểm soát nổi. Tôi lo lắng đi tới xem, thảm họa thật! Màu vàng Anh Thảo lẫn màu hồng Đỗ Quyên nhàu nhĩ dưới mặt đất, đất vườn như bị xới lên hết, tôi vỗ vai chị ấy “Chị thật sự không gây thù với kẻ nào đấy chứ?”
“Sao có thể không cơ chứ, đến anh chị ta còn quấy được.” Lần này Mãnh Lộ đang nhai kẹo cao su, cố thổi bong bóng. Ừ, tôi kì thật không phải lúc nào cũng có thể bênh vực được ai, Mẫn Qùy vốn không phải kẻ yếu, chỉ ra hiệu cố lên với chị ấy “Nếu cần thì nhà em còn Đỗ Quyên này, có thể lấy bao nhiêu tùy thích, để lại cho em đủ dùng là được.”
Nói xong tôi liền lết về nhà, lại nghe thấy tiếng Mẫn Qùy khóc rống lên lần nữa.
Tôi nhớ lần đầu tiên vườn nhà Mẫn Qùy bị phá, nhà nhà trong khu phố đều vây tới mắng chửi tên cầm thú kia. Nhưng lần thứ hai, lần thứ ba, rồi tới tận bây giờ, người có lương tâm cũng không thèm đi tới hỏi han. Bởi vì có một lần Mãnh Lộ đi về khuya, tận mắt thấy Mẫn Qùy mắt nhằm nghiền đang ra sức phá vườn của mình. Ôi, dù thế nào cũng có thể khẳng định được là chị ấy mộng du, chứ làm gì có ai tới quấy. Khu phố tôi sống vốn an ninh rất tốt mà.
Biện pháp tốt nhất là để chị ấy tự tìm cho mình một tấm chồng, để anh ta chịu khổ một chút, kiềm hãm cơn mộng du đáng sợ của chị ấy thôi.
“Hy, thằng nhóc nhà ông Du đâu, cửa cứ khóa âm u thế!” Tôi thấy Mãnh Lộ đút tay túi quần, quả thật lãng tử, nhưng anh ta ăn cái gì cũng nhanh thế à, kẹo cao su vừa nãy đâu?
“Làm sao em biết, em đang định đi trả cái lọ hoa đây, không có nhà thì thôi vậy.” Tôi không để tâm mấy, bước vào nhà đọc sách uống trà.
Tôi thích uống trà. Lần trước Mãnh Lộ từng uống trà tôi pha, kêu khó uống. Anh ta để trà lạnh rồi mới chịu uống, vị nó không lạ mới là có độc đấy! Tôi nói này, nếu cứ uống thẳng vào miệng, thì sẽ không cảm giác gì. Nhưng nếu uống chậm rãi, sẽ có vị ngọt nhàn nhạt, thanh thanh lưu lại đầu lưỡi. Đó chính là một loại thưởng thức đấy, tuyệt mĩ!
Lơ đãng lật sách, lại nghĩ khi mà tôi phải rời nhà tới Lục Diệp học, hoa của tôi sẽ sớm chết mất, thật sự phải để tâm tới vấn đề này lâu dài. Hai tuần nữa tôi phải tới Lục Diệp để chuẩn bị nhà ở đó rồi.
Vậy là tiếp tục sống nhàm chán suốt một tuần nữa, tôi căn bản đã mất trạng thái tất bật của cuộc sống từ lâu. Đếm ngược một tuần còn lại, tôi có chút bồn chồn, thật đấy! Bác Du vẫn chưa về, kì thực tôi muốn ăn bánh táo của bác ấy trước khi đi, nhờ vả bác ấy chăm sóc hộ tôi vườn hoa, trả luôn cái bình hoa vẫn đặt trên bàn đã được tôi rửa kĩ.
Tôi chưa bao giờ thấy bác ấy mất tích lâu như thế, cảm giác không có người uống trà cùng lâu ngày nên rất mất hứng.
Gió thổi đến, Mãnh Lộ vẫn xuất hiện đường đột như cũ, đứng trên ban công vươn tay hứng gió. Anh ta có vẻ thích gió hơn cả mưa nhiều, nó tự do vô cùng.
“Thanh Hy, lại sắp có kì học rồi, anh chán nản.” Mãnh Lộ xoa cằm, rồi chống tay xuống lan can nhìn tôi “Em có gì buồn phiền sao?”
Tôi nhìn chằm chằm vườn hoa của mình “Bác Du chưa về, anh chẳng phải cũng tới Lục Diệp sao?”
Lần nào tôi nhắc tới nhà bác Du, anh ta đều thấy áp lực rất mạnh “Anh tới sau em 2 tuần cơ.” Thoắt cái, anh ta lại nhảy xuống , chạy qua đứng cạnh tôi, rồi lại ngồi xổm xuống “Ông Du cùng bác Du về rồi.” chỉ tay về phía nhà Mẫn Qùy ở bên phải.
Tôi kinh ngạc, hai người họ đang đi về từ hướng đó. Mãnh Lộ, anh tinh thật đấy, bây giờ muốn trốn ở nhà em sao? Anh ta nhanh nhẹn, thật sự là nhảy vào nhà tôi, vô cùng nhanh. Tôi cũng mặc kệ anh ta, bước ra cổng, mỉm cười chào ông Du cùng bác Du “Hai người đi lâu thật đấy, cháu rất nhớ hai người.”
Ông Du cũng cười, lộ rõ mấy vết nhăn ở đuôi mắt, tay cầm một túi hành lý “Thanh Hy, lâu lắm không thấy cháu, chúng ta đi về quê, dự tính không lâu, nhưng lại có vài rắc rối nên phải kéo dài thêm.” Bác Du dáng vẻ vội vã, sau khi chào tôi liền tới bên con Saly, tôi không nhanh không chậm đi theo, con Saly được tôi chăm sóc khá tốt.
“Hừ, tên nhóc Mãnh Lộ đâu rồi, bình thường như thế này phải hăng hái lên chứ.” Ông Du cất tiếng nói lớn. Tôi có thể tự tưởng tượng con người ngồi trốn trong nhà tôi run bắn lên một cái.
Bây giờ tôi mới để ý đằng sau hai người nhà họ Du có một cái bóng cao gầy.
“Thanh Hy, cháu trai của bác có phải rất không an phận không?” Bác Du lên tiếng cười khanh khách. Phía cậu cháu trai mân môi cực kì oan trái kêu lên “Bác” một tiếng.
“À, không đâu, cậu ấy rất tốt.” Tôi đành cười trừ giúp hắn ngụy biện một câu, lại quay vào nhà nói “Mãnh Lộ, mang hộ em cái lọ hoa trên bàn ra đi.”
“Thì ra thằng nhóc này trốn ở nhà cháu. Này Mãnh Lộ, mi sao có thể trốn ở nhà một cô bé chứ? Mất mặt đàn ông quá.” Ông Du mặt không hài lòng, nói vọng vào nhà tôi. Tôi có cảm giác như ông ấy sắp bước vào, lôi cổ cái tên nhóc hèn nhát trốn chui trốn nhủi trong kia, thật sự rất bi hài.
Mãnh Lộ liền từ trong nhà thò đâu ra, ném cho tôi cái bình hoa rỗng, rất không tình nguyện “Lão già, tôi tới đây để chơi mà, trốn ông làm cái gì chứ. Chính là để Thanh Hy nấu bữa trưa cho tôi đó.”
Tôi nhìn anh ta như sinh vật lạ, này này, đâu ra vậy hả. Tôi nhớ là mình chưa bao giờ hứa sẽ làm cơm cho anh ta ăn, kẻ này kén ăn như thế, tôi đâu muốn chuốc phiền cơ chứ!
“Thằng nhóc, chú lườm anh cái gì chứ?” Mãnh Lộ ngẩng đầu nhìn về phía hắn, giọng khó chịu. Ai bảo anh nói bác hắn là lão già, người ta vốn là họ hàng thân thích, anh động một cái mở miệng chỉ trích, không những hắn lườm, tôi cũng muốn lườm anh đấy.
Chúng tôi được bác Du mời vào nhà, còn được chiêu đãi món bánh táo. Tôi thấy Mãnh Lộ cứ ngồi run bần bật cạnh tôi, tôi liền đập vào vai anh ta một cái, anh ta la to một tiếng “A!” vô cùng thất thanh. Tôi thật sự sợ hãi và lo lắng, người này thật sự có bị chứng động kinh hay không. Anh ta chỉ bị ông Du đánh mấy lần, vốn không bị thương nặng, sao anh lại sợ hãi lâu thế.
“Em đừng dọa anh nữa, ông ta rất độc ác, lần nào ông ấy đánh anh, vốn không đau, nhưng rất tra tấn tinh thần.” Mãnh Lộ ngồi thất thần.
Căn phòng ba con người, sắc thái từng người cũng khác nhau rõ rệt. Mãnh Lộ chỉ còn ngồi niệm kinh tránh rủi ro. Còn cậu cháu trai, hắn lười biếng gác chân lên sô pha ngả người nằm xuống, không thèm để ý rằng nhà mình có khách. Tôi ngồi rất thản nhiên ăn bánh, tùy tay cầm lên cuốn “The Politics” của Aristoteles trên bàn, lật đọc. Hắn liếc tôi cùng cuốn sách trên tay một cái, sau đó nhanh tay chộp lấy miếng bánh trên đĩa, nằm cắn. Tôi thấy cái tư thế nằm của hắn rất không phù hợp, chân hắn căn bản là dài hơn cái sô pha nên vắt lên thành ghế, hua hua trên không. Còn có thể nói gì chứ, đây là nhà người ta.
“Cô có thể đọc loại sách đó sao?” Hắn tùy tiện hỏi, mắt chăm chú nhìn TV đang mở kênh hoạt hình. Nhìn thế nào cũng vô cùng thanh thoát. Tôi cảm thấy tên nhóc này thật trẻ con.
“Ừ. Sách của anh à? Cuốn này tôi cũng có, tôi đã đọc hết rồi. Vấn đề chính trị xã hội này thì tôi không rành lắm.”
Hắn ngồi thẳng dậy, đối mặt với tôi “Bản thân tôi thấy cách tiếp cận triết học của Aristoteles rất thực tế, quan sát và trải nghiệm. Thứ tư duy trừu tượng này không phải ai cũng nắm bắt được.”
“Ông ấy có thể nêu ra suy nghĩ của mình rõ ràng trong sách như vậy, căn bản là không phải chỉ tiếp cận bình thường được, không chỉ về triết học, ông đi vào rất nhiều lĩnh vực. Tư tưởng của Aristoteles đã có sức ảnh hưởng vô cùng sâu sắc đến các lĩnh vực, tới cả thế giới hiện đại. Ngay cả con người chúng ta vốn không thể nào nắm bắt được hết chúng, cùng sự siêu phàm của ông.” Tôi rất có thành ý thảo luận cùng hắn, mở miệng tuôn ra, đặt quyển sách trở lại bàn, tôi tựa lưng về phía sau.
Vẻ mặt hắn hài lòng, nhướn mi “Chúng ta có thể nói về tư tưởng triết học sâu hơn được chứ? Cô thấy thế nào về chủ nghĩ duy vật và chủ nghĩa duy tâm?”
“Tôi thấy nó gần như một sự đối lập. Tôi thuộc về suy nghĩ bản chất thế giới là ý thức, sau đó mới là vật chất, mặc dù bản thân không phải nhà triết học, đó chỉ là lý tưởng của tôi. Nhưng Aristoteles lại ở giữa chúng, vừa là một nhà duy tâm, cũng là một nhà duy vật. Quả là đáng ngưỡng mộ!” Kì thực vấn đề này tôi rất chuyên chú, không mấy ai muốn nói chuyện về những thứ này với tôi, bỗng chốc hứng thú, cũng chẳng thèm để ý Mãnh Lộ đang rầu rĩ nhìn chúng tôi với con mắt khủng khiếp.
“Vậy…” Hắn còn chưa nói hết đã bị ông Du nhét một miếng bánh táo ngăn chặn. Cứ như vậy cuộc nói chuyện bị dừng đột ngột. Mãnh Lộ bây giờ lại nhìn ông ấy với ánh mắt cảm kích, coi như ân nhân.
Tôi cười khổ, cứ nói về sách là tôi lại như bị cuốn theo gió ấy, không tự chủ nổi.
“Hai đứa nhóc, nói chuyện thật già dặn.” Bác Du cũng bước vào, mang theo nước hoa quả mát lạnh. Thấy bác ấy đặt cốc xuống, Mãnh Lộ liền lấy ngay cốc lớn nhất, thật không có mặt mũi. Tôi không để tâm, kéo bác Du vào một góc tường thì thầm.
“Cháu của bác đọc nhiều sách thật. Bác Du, lúc cháu đi Lục Diệp, vườn nhà cháu trân trọng nhờ cả vào bác.” Tôi cúi đầu khẩn thiết.
Bác Du tươi cười phúc hậu “Ôi dào, việc này cháu không nói bác cũng sẽ làm, con Saly cũng làm cháu vất vả rồi.”
Tôi biết ơn bác ấy vô bờ, nhất định khi nào đi tôi sẽ tặng bác ấy thật nhiều hoa trong vườn.
“Vậy, phiền bác!” Tôi cười thoải mái, mắt tạo thành một đường cong.
Thầm chúc phúc cho những con người tốt bụng như bác ấy!