Buổi sáng tại thành phố Lục Diệp.
Gà vẫn chưa gáy, thế mà đã nghe thấy tiếng gà bay chó sủa, lồng lộn hết cả lên, giọng của cô Phương mắng to:
“Đứa nhóc chết tiệt nào phá hàng rào nhà tôi, đống đồ chơi của con tôi đâu cả rồi????!!!!”
Chỉ sợ chú Lăng đang lo lắng cô ấy sẽ động thai mất thôi, bụng cô ấy cũng đã tròn tròn to lên, hình như khoảng một tuần nữa sẽ sinh hay gì đó. Tôi uể oải nghiêng người nằm trên giường, bây giờ không phải thời gian mà tôi nên ngủ dậy, quá sớm đó mà. Đang díp mắt lại định tiếp tục ngủ, lại nghe tiếng gào rất uy lực của bác Liêu:
“Thằng Lăng chết tiệt, mi đi lo cho vợ mi đi, đừng để lão già đơn côi này xông vào vặn cổ!!”
Bác Liêu vẫn còn sung sức lắm, thế chứ tôi thừa biết bác ấy đã đứng trước cổng nhà cô chú ta rồi. Khổ cho chú Lăng suốt ngày bị bắt nạt. Tay tôi níu chặt cái gối, kiềm chế cơn buồn ngủ dỏng tai lên nghe.
“Ôi trời ơi, trời chưa sáng vợ cháu đã thức dậy chăm hoa, cháu khuyên mãi không nghe, giờ lại thấy cái hàng rào hỏng, điên mất điên mất!”
Chợt cảm thấy vợ chồng bọn họ rất giống Mẫn Qùy với Mãnh Lộ ngày trước, chỉ là Mẫn Qùy yêu hoa như mạng kia vẫn chẳng biết rằng đám tan tành đó rõ ràng là do chị ấy tự tay phá. Nếu mà chị ấy biết, chắc sẽ tổn thương lắm lắm. Nhưng tôi cũng không dám tưởng tượng hình ảnh đó nữa. Tình cảnh này đúng là đủ khổ sở.
Tôi đến trước bàn lấy ra hai cái bông mềm mại, nhét vào lỗ tai, mặc dù chỉ giảm bớt được âm thanh nhưng cũng đỡ hơn rồi. Vừa chuẩn bị gối đầu xuống, phía nhà đối diện bỗng vang ra tiếng nói nhẹ nhàng, vô lực, tưởng như là thì thầm bên tai:
“Mấy người im cả đi, lần nào cũng thế!”
Mẹ ơi, trời vẫn chưa sáng, cái tiếng thì thào như mất hơi này lại càng kinh dị, thiếu tí nhạc đám tang mang vào đây chắc cũng đủ ghê gớm. Cả phố im lặng một hồi lâu, các nhà thi nhau sáng đèn, tôi bật dậy, đứng bộ dáng như đi bắt kẻ xấu, chỉ tay vào mặt tên chủ nhà đối diện:
“Khương Ly, mi bị khùng rồi!!!!”
Tôi chẳng để ý cái đầu đang rung rung của hắn, chắc là do tiếng la của tôi mạnh mẽ quá rồi, đến khi cả người tôi rơi tự do xuống giường, thì cả phố Lệ Bằng đều có tiếng cười vật vã. Có gì đáng cười sao hả? Mắt tôi giật giật, chú Lăng bỗng kinh hỉ thét, dường như thông báo cho cả khu phố, cô Phương sắp sinh rồi! Tiếng còi xe cứu thương vang inh ỏi, kèm theo tiếng gà trống gáy to. Vậy là chú Lăng lại phải tất bật thêm một trận, vì đứa bé tương lai ra đời thuận lợi. Cứ thế mà Lệ Bằng mới tỉnh hẳn giấc. Mong muốn của bọn họ thành sự thực rồi, em nhỏ hãy khỏe mạnh nhé!
Hiện tại là mùa thu, vì thế nắng sớm đã nhẹ nhàng hơn, chứ không còn gay gắt. Tôi mở tung cánh cửa sổ, tiếng chim chóc như nghe rõ ràng hơn. Ban công ngập nắng, có thể thấy đây chính là nơi rất thích hợp để trồng hoa. Đẩy khẽ chậu Anh Thảo bên cạnh, tôi nhìn đám hoa hồng hồng đỏ đỏ tươi tắn, trong lòng vui mừng.
Từ trên lá rơi xuống tay tôi một giọt sương lành lạnh, khoan khoái lạ thường. Vì phòng tôi ở tầng hai, hướng về phía Đông, nên buổi sáng là thời điểm dễ chịu nhất ngày. Tới trưa mới hơi nóng bức một chút. Vẫn là xuống dưới nhà ăn điểm tâm rồi chuẩn bị tới trường.
Vừa tử phòng bếp trở ra, tôi thấy Khương Ly đã ngồi lù lù trên sô pha, bật TV xem. Thấy tôi, hắn chỉ liếc một cái như chào hỏi, không hề khách khí, cứ tự xem nhà tôi là nơi hắn muốn đến liền có thể đến. Tôi rất là u sầu, hắn đã trở thành chuyên gia ăn bám tôi suốt một tuần nay. Có mấy lần tôi hỏi hắn, bảo hắn nhờ bạn gái bao ăn mấy hôm đi, chứ tôi thật sự làm gì có kinh nghiệm nuôi một thằng nhóc như hắn. Chỉ là dù tôi khuyên thế nào, Khương Ly chẳng thèm để tâm, trừng trừng nhìn tôi như thể hắn đang luyện cho mắt to ra ấy. Thế là thói quen mỗi bữa đều có hai phần được hình thành dần.
Sau lễ nhập học huy hoàng, tôi hành động trong trường cẩn thận hơn bao giờ hết, tránh lại nảy sinh phiền phức không đâu. Dù là điều nhỏ nhặt nhất cũng cần thận trọng. Lại nói về tiểu Nãi Nãi, mặt cậu ta đã bớt sưng, lúc đầu đối với tôi còn phải dè chừng, nhưng hiện tại nói chuyện thoải mái hơn nhiều.
Nói cho cùng, tôi cũng không thấy việc luân phiên mệt mỏi gì, chỉ là sáng hôm qua vừa quen chân bước nhầm vào lớp Toán một cái, đã bị một thanh niên lớp Lý nhìn thấy, lập tức hộ tống tôi về trong sự oai hùng. Tiểu Nãi Nãi khóc lóc ỉ ôi một hồi lâu, không chịu cho tôi đi. Tình trạng này mà kéo dài thì loạn lạc mất.
Dĩ nhiên, có bạn đồng hành đi cùng luôn là niềm hạnh phúc nhất, nhưng nếu có một tên như Khương Ly làm, tôi thà xuống sống ở cho rồi. Bởi vì hắn, một tuần lại một tuần khác lẽo đẽo theo tôi, vòng tuần hoàn này khó mà bị phá vỡ, khi gục ngủ trên bàn hơi một chút lại đạp tôi cái đau điếng. Có lần tôi đi WC hắn cũng theo tới cửa, bởi vậy nên tôi chẳng thèm bước vào đó thêm lần nào nữa.
Tôi thích nhất tiết dạy của Lương tiên sinh và cô Hoàng dạy môn Anh Văn. Hai người này phong cách dạy dù khác nhau, nhưng tôi thấy rất là hào hứng. Còn về Bạch chủ nhiệm, thầy ấy nghiêm lắm, nên buổi nào mà dính phải tiết cuối là tôi tong teo, đi làm bạn với giấc ngủ luôn. Tại vì nó cứ trầm trầm lắng lắng, nhưng mà nếu bị phát hiện, dễ có khi tôi bị cắt cổ luôn đó.
Sáng nay chúng tôi có một buổi thực nghiệm ngoài trời, chẳng là nhà trường còn đưa hẳn địa điểm lên núi, nên tôi cùng hắn phải dậy sớm hơn. Cũng coi như đây là buổi dã ngoại, nhằm nâng cao tinh thần học sinh một chút. Vì vụ luân chuyển vớ vẩn kia, nên Lý với Toán phải dắt tay nhau làm bạn, đi chung một chuyến xe, học chung một buổi sáng. Nghe bảo cũng có chuẩn bị bữa trưa, nhưng tôi vẫn nghĩ nên để có dinh dưỡng hơn, tự mình chuẩn bị hai hộp cơm riêng, của tôi và của hắn.
Sắp xếp kĩ càng, cả đoàn người chuẩn bị lên xe. Tôi không để ý mình sẽ lên xe nào, chỉ sợ đường xa rồi say xe thôi. Thấy tôi đang nhập nhằng, Khương Ly thản nhiên lôi kéo tôi đi với hắn. Mùi trên xe ập tới mũi, làm tôi khó chịu vô cùng. Trước đó tôi có nói mình bị say xe, thế nhưng Khương Ly cũng không ngại ngồi cạnh tôi.
“Tránh ồn ào.”
Lời nói của hắn không khách khí với bạn bè gì cả. Sau đó hắn rất tự nhiên nâng miệng tôi lên, ném một nửa viên thuốc nhỏ màu trắng vào, phần còn lại thì vứt ra ngoài, lúc đầu tôi còn tưởng là thuốc say xe, nên nuốt vào họng luôn. Lần này hắn tốt bụng ghê.
“Tôi… tôi uống thuốc say xe rồi mà.”
Nói vừa dứt câu, mắt tôi đã lờ đờ buồn ngủ, đầu tôi đang dựa vào ghế, bỗng nhiên xe chuyển bánh, nên đầu bị đập vào thành cửa sổ. Tôi kêu lên một tiếng khe khẽ, rồi được một bàn tay đẩy đầu tôi sang phía khác, đặt nó gối trên một cái gì đó rất cứng cáp, nhưng nằm cũng dễ chịu lắm. Loáng thoáng nghe thấy tiếng Cao Quyển Nãi với cậu bạn lớp Lý nào đó cãi nhau. Thế là tôi cứ ngủ không biết trời trăng ra làm sao.
Mãi tới lúc tôi tỉnh dậy, hắn đang bế tôi như bế công chúa, đầu tôi dựa vào cánh tay của hắn, ngoảnh đầu thấy mọi người xung quanh hình như đang leo lên núi. Viên thuốc hắn cho tôi uống là thuốc ngủ. Tôi chưa từng uống loại thuốc này bao giờ, hiệu quả của nó rất kinh hoàng. Một nửa viên thôi mà tôi đã ngủ tới giữa trưa, hắn bế tôi nãy giờ chắc cũng mỏi lắm rồi. Khương Ly thấy tôi tỉnh, cũng không buông ra, vẫn cứ từ từ tiến lên phía trước.
“Khương Ly, thả tôi xuống.” Tôi nhỏ giọng nói với hắn.
Qủa thật hắn rất nghe lời, sau khi thả tôi xuống trả ba lô lại cho tôi. Tôi thật khâm phục đôi chân dài của hắn, nhìn từ đây xuống, không thể trông thấy nổi chân núi đâu. Lại còn có mấy bậc thang đầy rêu trơn, khó khăn cho hắn rồi.
Còn chưa kể việc phải bế tôi đi long nhong khắp nơi trước khi lên đường, nhưng mà ai bảo hắn đưa tôi thuốc ngủ, sợ gì tôi nôn lên người hắn chứ, chưa tới cực hạn thì làm sao biết được. Nếu như là bình thường thì tôi sẽ giận lắm, đành vì việc hắn tình nguyện bỏ sức ra giúp tôi, nên suốt đến lúc tới đích, tôi rất hảo sảng quan tâm hắn. Nhưng mà leo mệt, nên chẳng thấy ai nói câu nào.
Một đám nam học sinh lê lết ngồi khắp nơi, mặt đỏ tai hồng. Thì ra tôi vẫn còn khỏe như vâm ấy, nói cho cùng cũng là Khương Ly bế tôi cả đoạn, hắn đã không mệt thì thôi.
Bữa trưa bọn tôi được làm bạn với thịt thăn, ngon hết sảy! Còn có hai hộp cơm mang đi, chưa kịp sử dụng thì tôi đã ăn no, nên một mình Khương Ly độc chiếm, có kẻ nhìn thấy nhưng lại chẳng dám nói gì, đừng nghĩ đến việc tranh giành.
Hắn ta luôn giữ thói quen cái gì cũng đều ăn, mặc dù đúng là rất ghét mùi vị đó, thế nên lần nào tôi không vừa lòng, tôi đều cho hắn ăn mấy thứ như rau mùi, hành lá… Dĩ nhiên, cả buổi đó mặt hắn đen như cái đít nồi vậy. Tôi mặc dù không thích hắn kén ăn, nhưng việc này cũng không tồi. Hơn nữa hai cái hộp cơm kia, hộp của tôi có cà chua, món này hắn luôn chán ghét vô cùng, ăn xong thì liền đe dọa đá chết tôi. Nhưng mà nếu tôi chết thì ai nấu hắn ăn chứ? Vậy mới nói, nắm thóp của người ta sống dễ dàng hơn nhiều.
Tôi tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, ngẩn ngơ nhìn đám cây xanh xung quanh, đâu đâu cũng có. Không biết hiện tại, đám hoa ở nhà thế nào, bác Du đang làm gì nhỉ, còn có Mẫn Qùy chị ấy hết mộng du rồi chứ? Tôi chợt nghĩ đến Mãnh Lộ, khoảng thời gian này anh ấy hẳn là đã tới Lục Diệp rồi, thế nhưng tôi vẫn chưa có cơ hội gặp lại. Hắn đi đến cạnh tôi, trên tay còn cầm hộp cơm màu lam nhạt, bên trong là mấy lát cà chua còn tươi.
Cứ tưởng hắn lại buông lời đe dọa tôi nữa, nhưng Khương Ly lại rất yên lành ngồi ăn nốt miếng cà chua. Hai chúng tôi im lặng. Hắn hơi nghiêng người về phía tôi, dường như dồn hết trọng lượng của mình xuống. Một lúc lâu sau, khi tôi không chịu nổi thân hình cao gầy của hắn nữa, mới lên tiếng:
“Mau mau đứng dậy, tôi sắp ngã rồi.”
Dùng cái phương thức dựa dẫm này đúng là bỉ ổi. Hắn muốn trả thù tôi cái gì cũng không cần phải làm trò con nít này chứ. Hắn vẫn cứ im lặng, gắp một miếng cà chua đưa lên miệng tôi, tôi ăn vào.
Mặc kệ hắn với mấy hành động quỷ quái này, tôi thật sự sắp ngã rồi! Đến lúc chân nghiêng hẳn về một bên, tôi bất giác choàng tay tới giữ lấy cả người hắn. Hiện tại tôi đang bày ra động tác ôm hắn. Trong một khắc, tôi nhận thấy cơ thể hắn khẽ giật mình một cái, sau đó liền thuận tay bế tôi lên. Tại đáy mắt của hắn, dường như có gì đó đang dao động, những tia lạnh lẽo dần tan rã ra.
Nhẹ vỗ vỗ đầu hắn giống như dỗ dành trẻ con, ý bảo hắn thả tôi xuống. Khương Ly chớp chớp mắt:
“Vì sao? Mùi của cô rất dễ chịu.”
Còn là vì sao? Cậu không thấy mỏi tay sao? Tôi cũng đâu phải đứa nhóc năm tuổi.
“Sẽ mỏi tay.”
“Không mỏi.”
Tôi trừng mắt nhìn hắn, khua khua chân, cuối cùng cũng được thả xuống. Hắn kéo tôi đi theo đoàn người, tùy tiện ngồi vào một chỗ trống, nghe Bạch – Lương giảng bài.
Lần này không biết vì địa hình hay thời tiết đặc thù, hắn chẳng thèm nhắm mắt ngủ, mà ngồi cạnh tôi lật sách. Chúng tôi cứ ngồi vậy cho tới lúc có hạt mưa nho nhỏ rơi xuống, dần dần trở nên nặng hạt hơn.
Bạch Xa Nghiêm dường như rất quan tâm tôi, tôi được một mình một lều, nhưng hắn dứt khoát không chịu rời tôi, còn định đánh tay đôi với Bạch sát thủ. Lương tiên sinh thấy vậy cũng không buồn ngăn cản, chỉ kéo họ Bạch về lều, còn nháy mắt với chúng tôi.
Thì ra hai người đó ở chung một chỗ, không biết sẽ ra làm sao đây. Đầu óc tôi cũng đâu có trong sáng, hồi sơ trung còn học qua bao lần giáo dục giới tính, chỉ là xu hướng suy nghĩ của tôi về mấy chuyện đó rất kỳ lạ. Chắn hẳn nam cùng nam không vấn đề đâu. Trong số hai thầy chủ nhiệm, không biết ai thuộc phe chủ động đây ta? Được rồi, tôi thừa nhận mình là hủ nữ đó.
Thế là tôi ngồi ôm chăn, cười lưu manh một hồi. Khương Ly thấy tôi đang ngây người, chăm chú quan sát điệu cười khủng bố kia, liền ném cho tôi cái nhìn khinh bỉ.
“Đang nghĩ gì thế?”
Lời nói của hắn lập tức dập tắt suy nghĩ trong đầu, tôi xua tay định nói không có gì.
“Hức… hức.”
Tiếng động vừa phát ra, hai người chúng tôi nhìn nhau, miệng hắn không hề mấp máy, chẳng lẽ là… tôi?