Một buổi sáng mùa thu mát dịu, nhưng trong nhà Hàn Tư Thông thì khác.
Hàn Tư Thông đổ mồ hôi trên tráng nhìn người đàn ông mặt hầm hầm sau lưng mình, mà đâu phải ai khác ngoài Bạch Phí Ưu.
Ông có nhiều thắc mắc đặt trên người cậu ta. Ông biết ánh mắt hẹp của cậu ta tượng trưng cho sự vẫn còn hận ông, nhưng mà đối với Hàn Ân rất khác, ánh mắt dịu dàng khó thấy được.
Dù An Viên là tỉnh nhỏ, cách xa các thành phố lớn trên mấy trăm cây số, đường đi lại chưa khai thông lớn. Thì ở đây ông vẫn biết được Bạch Phí Ưu hiện tại là ai.
Khi biết cậu ta đã xây dựng lại cơ đồ của Bạch Lý ngày càng lớn mạnh, ông cũng phần nào trong lòng bớt đi hối hận những chuyện năm xưa. Hiện tại cậu ta đã trở thành người đàn ông thành đạt, giàu có, nên ông cũng có lo lắng khi biết Hàn Ân vẫn còn tình cảm với cậu ta.
Vì theo triết lý bao nhiêu năm trên thương trường của ông, một người doanh nhân nhắm đến một thứ gì đó thì phải có lợi cho riêng mình, họ mới phải dốc công sức ra mà dành lấy.
Đang mãi loay hoay với suy nghĩ riêng, Hàn Tư Thông bị Hàn Ân đánh thức.
“Bố suy nghĩ gì đăm chiêu vậy?” Hàn Ân xinh đẹp trong chiếc váy maxi màu trời.
Trên tay Hàn Ân là một dĩa bánh quy và một ấm trà. Cô đặt trên bàn, mỉm cười.
“Chú Vương và anh Tất Nhân ăn bánh, dùng trà.”
“Con chu đáo quá!” Vương Ngạn cười, ông rất ưng ý với Hàn Ân cả nhan sắc và cách ăn nói. Giọng nói rất nhỏ nhẹ, dễ hài lòng người khác.
Vương Tất Nhân cũng cầm ly trà uống cạn, sự hiện diện của anh hôm nay không ngoài ý định muốn làm thân với Hàn Ân, nhưng mà... cái người ngồi bên chiếc ghế bên phải hình như luôn nhìn anh với khuôn mặt không vui.
“À... Hàn Ân, vị này là?” Vương Ngạn ông cũng chú ý đến chàng trai hôm qua đã đưa Hàn Ân đi. Cách ngồi và phong thái rõ ràng là người thượng lưu. Anh ta bận chiếc áo sơ mi đen cùng quần âu đen nhìn rất bí hiểm.
Hàn Ân bối rối, cô quên mất Bạch Phí Ưu còn ngồi ở đây: “Vị này tên Bạch Phí Ưu, là... là cấp trên của con. Hôm nay anh ấy về đây để thăm hỏi tình hình sức khoẻ nhân viên. Đúng! Chính là thăm hỏi tình hình xem con có khoẻ chưa để bắt đầu lại công việc ấy mà.’’
Vương Ngạn: “Con bị bệnh sao?”
“À, con... con bị viêm ruột thừa, bác sĩ khám bảo không sao nên chỉ cần tịnh dưỡng vài buổi là khỏi.” Hàn Ân đổ mồ hôi trán, cô cực kỳ dỡ tệ trong việc nói dối.
Vương Ngạn gật đầu vui vẻ, ông cũng nhìn đến Bạch Phí Ưu khen ngợi: “Con thật có phúc, mấy khi có công ty, có được vị cấp trên chu đáo với nhân viên như vậy đâu nha.”
Hàn Ân gãi đầu cười trừ. Chỉ có ba người còn lại im lặng.
Vương Tất Nhân biết Bạch Phí Ưu là ai, vì sự thật anh ta rất nổi tiếng ở thành phố S, báo chí có đưa tin anh ta về tận vùng nông thôn này, rất nhiều. Anh rất bất ngờ khi biết Hàn Ân làm cho anh ta. Nhưng còn như lời cô nói thì anh không tin là thật. Nhất là khi anh ta nhìn anh như kẻ thù địch, anh biết anh ta và cô có quan hệ không chỉ là sếp và nhân viên. Đây là sự trực giác rất tốt từ bao nhiêu năm làm cảnh sát nằm vùng như anh.
Khi kết thúc cuộc nói chuyện phiếm từ Hàn Tư Thông và Vương Ngạn. Hàn Ân mệt mỏi kéo Bạch Phí Ưu lại một chỗ cách đó không xa mộ của mẹ cô, để nói chuyện.
Hàn Ân bận chiếc đầm xanh như màu trời đứng trước cánh đồng lộng gió. Cách xa đó là ngôi mộ đã cũ của người mẹ quá cố của cô. Bạch Phí Ưu như chìm vào không gian cũ kỹ màu hồng của đời mình, chìm vào cái tuổi thiếu niên vừa mới biết yêu là gì, chìm vào đống hỗn độn năm xưa dằn xé giữa tình yêu, tình anh trai em gái.
Gió có lẽ to, đôi vai trần của cô trắng ngần run rẩy. Anh vội bước đến khoác lên người cô chiếc áo vest anh đem theo, ánh mắt luôn dõi theo cô từng bước.
Hàn Ân kéo chiếc áo vest rộng thênh vào người giữ ấm, cô nhỏ nhẹ lên tiếng: “Vì sao tôi luôn thấy anh chỉ bận mỗi comple trên người? Mà chỉ mỗi là màu đen?”
“Em thật sự muốn biết?” Bạch Phí Ưu hỏi lại.
Hàn Ân im lặng.
Bạch Phí Ưu chậm rãi trả lời: “Năm năm trước khi rời thành phố S, tôi bắt đầu sự nghiệp ở Nhật Bản. Lúc đó là thời kỳ khó khăn nhất cuộc đời tôi. Phải làm liên tục 18 tiếng đồng hồ một ngày để duy trì lại cổ phần cuối cùng còn lại của Bạch thị. Lúc đó tôi như con thêu thân, cắm đầu vào làm việc, mở hộp đêm. Vì ở Nhật Bản, hộp đêm lúc ấy còn quá xa lạ, trong khi xã hội đen của Nhật Bản ngày càng nhiều băng nhóm được tạo ra. Tôi đã đi đúng hướng đi...”
Hàn Ân đôi mắt mở to nhìn Bạch Phí Ưu. Anh dùng ánh mắt người cũ gặp cũ, có triều mến, có đau thương.
“Em biết không? Tôi luôn bận đến bộ comple màu đen vì... khi máu bắn lên, sẽ không thấy được vết bẩn!”
Sợ hãi! Đó chính là cảm giác Hàn Ân lúc này. Cô choáng váng.
“Anh...”
Bạch Phí Ưu nuốt sự xót xa vào trong lòng, anh nói tiếp: “Tôi không còn lựa chọn nào khác. Khi tập đoàn bố tôi phá sản, em sẽ không hiểu được cảm giác như thế nào, ngoài hai từ kinh hoàng. Tôi không thể để công sức bố mình đổ sông đổ biển được...”
Hàn Ân đau lòng. Nếu không phải cô, có lẽ anh đã còn người bố mình bên cạnh. Cô bây giờ như kẻ đã cố ý giết người, có khác gì anh?
“Tôi... xin lỗi.”
Bạch Phí Ưu im lặng, anh đang cố trấn an mình tĩnh táo, nhưng bàn tay trong túi quần đã nắm lại thành đấm, gân xanh cũng nổi lên.
“Nếu như không phải...” Hàn Ân định nói thêm đã bị Bạch Phí Ưu cắt lời: “Tôi quên rồi!”
Hai người lại vào một mảnh trầm ngâm.
Hàn Ân muốn tìm một chủ đề khác để nói chuyện, thì Bạch Phí Ưu liền lên tiếng: “Em kéo tôi ra đây làm gì?”
Hàn Ân liền nhớ đến lời lúc sáng tính nói, nhưng bây giờ có nên không?
“Tôi chỉ tính kéo anh ra đây, để hỏi lý do... tại sao anh không về thành phố S? Vì, tối hôm qua cả Trương Trực Nam và Crow đã về...” cô ậm ừ.
“Khi nào em về thành phố S, tôi sẽ về!”
Hàn Ân nhăn mày nhìn Bạch Phí Ưu: “Vì sao?”
“Vì rất nhiều thứ, tất nhiên là cả người đàn ông bận bộ đồ cảnh sát kia.” Bạch Phí Ưu thản nhiên trả lời.
“Anh ấy không có ý gì với tôi đâu!” Hàn Ân đau đầu.
Anh kéo cô lại gần mình, cô có hoảng hốt: “Này! Đang giữa đồng đó!”
Bạch Phí Ưu chẳng thèm quan tâm, anh vòng tay ôm lấy thân thể mềm mại của cô: “Em ngốc, nhưng tôi không có ngốc!”
Hàn Ân đẩy Bạch Phí Ưu ra: “Anh nói ai ngốc? Mà, ai cho anh có quyền cứ ôm tôi vậy?”
Bạch Phí Ưu: “Quyền theo đuổi em.”
“Anh nên nhớ, tôi chỉ chấp nhận cho anh theo đuổi chứ tôi chưa chấp nhận anh cơ mà? Còn cả việc anh... anh... hôn tôi, là không được. Tôi chưa cho phép!” Hàn Ân đỏ bừng cả mặt.
“Nhìn em đỏ mặt rất dễ thương!” Bạch Phí Ưu hài lòng.
“Anh... buông tôi ra. Nếu không thì tôi sẽ không cho anh một cơ hội nào đâu. Anh tin không?”
Bạch Phí Ưu cười, anh vờ giơ tay đầu hàng: “Được, anh tin.”
“Tốt!” Hàn Ân bỏ mặc Bạch Phí Ưu. Cô đi một mạch đến mộ của mẹ mình.
Nhìn cách hờn dỗi của cô, Bạch Phí Ưu thấy bình yên lạ thường. Mới hôm qua thôi, anh và cô còn dè chừng giai cấp cũng như người xa lạ, thế mà hôm nay, anh đã đi một bước lớn đến gần cô hơn.
Khuôn mặt đỏ bừng của cô, cách nói chuyện ngập ngừng sợ bị lộ nói dối kia, đại biểu cho việc cô sẽ về vòng tay anh, yêu anh... đúng không? Anh rất rất mong chờ cái ngày anh được có cô, không vì là tình anh trai em gái, mà là tình cảm của hai người yêu nhau.
Bỗng Hàn Ân xoay người lại nhìn Bạch Phí Ưu: “Mà nè, anh tính ăn ngủ ở đâu khi ở An Viên này?”
Bạch Phí Ưu cười gian: “Em lo cho tôi?”
Hàn Ân ngượng ngùng quay người lại trước, cứ thế đi nhanh: “Ai thèm lo cho anh!”
Bạch Phí Ưu phì cười, anh vui vẻ chạy đến bên cô: “Ở đâu cũng được, miễn chổ đó có em.”
Bước chân cô chậm rãi lại, lòng cô ngọt ngào, đôi mắt mơ màng liếc anh hai giây: “Không tệ, anh cứ ở nhà tôi, còn một phòng trên gác xếp!”
“Cám ơn em!” Giọng anh bay theo trong gió, nghe chỉ đơn giản như chứa hết lời anh muốn nói.
Hàn Ân không nhìn anh, giọng nói mềm mại: “Không có gì.”
Phía góc chân trời vừa đổ xong một cơn mưa rào. Ở phía xa, hiện lên cầu vồng bảy màu. Có phải sẽ đúng như lời người ta thường nói: Sau cơn mưa trời lại sáng...
Hết chương 21