Quán cà phê Sanfu.
Bạch Phí Ưu và Trương Trực Nam bắt đầu câu chuyện bằng những điếu thuốc.
Bạch Phí Ưu chọn một góc trên sân thượng của quán để nói chuyện. Anh đang tránh né Trương Bối Di, cũng như Phương Hạ Ngân.
Nếu như anh hẹn Trương Trực Nam ở công ty anh chắc chắn sẽ bị làm phiền, vì thế đến quán cà phê Sanfu tốt hơn, quán nằm ở gốc khuất trong ngõ, khó tìm được.
Sân thượng được che mát bởi những dàn cây leo xanh ngắt, hòn non bộ róc rách tiếng nước chảy, làm người khác thoải mái hưởng thụ hương vị bình yên hơn.
Trương Trực Nam tâm trạng cũng thoải mái, anh biết Bạch Phí Ưu hẹn anh đến vì chuyện gì.
“Cậu và Hàn Ân là quan hệ gì?” Bạch Phí Ưu vào thẳng vấn đề.
Lần này không cần vòng vo tam quốc, vào thẳng cả vấn đề, Trương Trực Nam biết rằng Bạch Phí Ưu quan tâm đến chuyện này cỡ nào.
“Ông chủ và nhân viên.”
“Còn chuyện hôm qua, tôi cảm giác không giống như vậy?” Bạch Phí Ưu gạt đi tàn thuốc.
Trương Trực Nam nhún vai: “Chuyện rất dài dòng. Sao này anh sẽ hiểu!”
“Tại sao không phải ngay bây giờ?”
“Vì chưa đến lúc.”
Bạch Phí Ưu về phương diện tình cảm rất ít kinh nghiệm, vì thật sự anh chỉ yêu một cô gái suốt mấy năm ròng rã, không dám nói ra, không dám kéo cô gái đó về mình, anh nhút nhát. Thế mà khi có đủ tự tin hơn thì lại nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, đặt cho anh thêm thử thách bản thân ư? Anh đâu phải thần thánh mà không đôi lúc mệt mỏi.
“Cậu...”
Trương Trực Nam nhìn Bạch Phí Ưu nghi hoặc: “Sao?”
“Nếu cô ấy và cậu thật sự... có quan hệ tình cảm, thì tôi sẽ rút lui.” Bạch Phí Ưu dần đưa ra quyết định.
“Anh... thật lòng?” Trương Trực Nam không tin vào tai mình.
Bạch Phí Ưu gật đầu: “Tôi không muốn chuyện tình cảm sẽ làm tan vỡ tình bạn bè giữa tôi và cậu. Nếu cô ấy thật sự chọn cậu... tôi cũng sẽ không làm phiền cô ấy nữa.”
Trương Trực Nam thở dài. Thà Bạch Phí Ưu đánh anh một trận cho đã đời lúc đó anh sẽ dễ chịu hơn, chứ anh ta lại nói kiểu đau thương này, làm anh như mất hết sức lực chiến đấu.
Tâm tư anh rối bời, tại sao Bạch Phí Ưu lại có thể dễ dàng chấp nhận chuyện này được như thế chứ? Mà anh cũng không muốn từ bỏ Hàn Ân, câu chuyện này làm sao cho êm đẹp cả hai bên?
Một câu hỏi khó và một đáp án chẳng hài lòng cho cả đôi bên…
...
Bạch Phí Ưu về công ty mình một chút chuyện, sau đó sẽ hẹn Trương Trực Nam đến Niên Hoàng Thượng Đỉnh.
Anh vừa mở cánh cửa văn phòng đã thấy Phương Hạ Ngân ngồi từ bao giờ trên ghế sopha.
Phương Hạ Ngân đã ngồi chờ suốt một giờ đồng hồ, tâm trạng không được vui cho mấy. Thế mà bóng dáng Bạch Phí Ưu bước vào, tâm trạng cô liền trở nên dịu hẳn đi. Ngồi dậy, cô cười rạng rỡ: “Phí Ưu, anh đi đâu về vậy? Em đợi anh mãi.”
Bạch Phí Ưu cũng chẳng còn quan tâm chuyện Phương Hạ Ngân có theo đuổi anh hay quấy rầy anh nữa, bây giờ mọi thứ đối với anh là “sao cũng được“.
“Bàn công việc!” Anh buông lời, tâm trạng hờ hững với cô.
“Vậy... chúng ta đi ăn trưa nhé?” Phương Hạ Ngân vui vẻ, anh đã chịu nói chuyện với cô là bước tiến tốt rồi, cô không mong đợi gì thêm cả.
“Em cũng đói rồi...” Phương Hạ Ngân nói thêm.
Bạch Phí Ưu ung dung bỏ tay vào túi quần, nhìn đến Phương Hạ Ngân.
Cô cũng có nhan sắc, gia đình giàu có, đàn ông vây quanh cô đếm không xuể. Tại sao cô cứ một mực chỉ theo đuổi anh, yêu anh?
Anh có gì tốt nhỉ? Suy nghĩ mãi anh cũng không biết mình được ở điểm nào để nhiều cô gái phải để ý, duy chỉ có cô gái anh yêu là đùa cợt anh. Cho anh cơ hội, cho anh chạm vào đôi môi, trao cho anh nụ hôn ngọt ngào nóng bỏng, cuối cùng lại từ chối thành ý của anh, chối bỏ tình cảm anh, để đến với người bạn thân nhất của anh.
Ngay lúc này, Bạch Phí Ưu lại nhìn Phương Hạ Ngân không đáng ghét như mọi khi, nên đi ăn trưa với cô một buổi chắc không vấn đề gì.
“Được!” Bạch Phí Ưu đồng ý.
Như bắt được vàng, Phương Hạ Ngân hào hứng, khoát lấy tay anh bước ra khỏi phòng.
Hàn Ân đến trưa rời giường vì đói mà trong tủ lạnh lại không còn gì ngoài một ít chai nước suối và vài bịch bánh snack. Thế là cô quyết định sẽ ra ngoài mua thức ăn và thuốc giảm sốt.
Mệt mỏi bước ra khỏi nhà, cô đi bộ mua một ít thuốc và đồ ăn cho hai hôm. Mai mắn sốt không nổi li bì, cô còn đủ sức lực để đi ra đường một lúc. Cô bịch kín toàn thân chỉ chừa khuôn mặt, áo khoác dày cùng quần dài ở nhà, nhìn cô khác gì kẻ lập dị...
Cô đã nhờ Ninh Liên xin giám đốc Khả Duy cho mình nghỉ phép hai buổi để dưỡng bệnh. Ninh Liên muốn đến chăm sóc cho cô, nhưng cô đã từ chối. Cô biết được hôm nay giám đốc Khả Duy sẽ hợp nội bộ với các nhân viên mới, nên không được vắng mặt một ai.
Vừa bước ra từ tiệm thuốc, cô suy nghĩ sẽ đến siêu thị mini mua một ít thịt và trứng, cả rau. Cô đang phân vân giữa mì và cơm, nên ăn thứ nào? Mì thì không dinh dưỡng nhiều, nhưng lại dễ ăn đối với cô, còn cơm lại rất dinh dưỡng mà cô lại sợ ăn không vào.
Đi loanh quanh hai con đường cũng đến được siêu thị mini.
Bước vào máy lạnh phả hơi từ đỉnh đầu, cô cảm giác rợn rợn người. Liền mua đầy đủ thứ mình cần xong tính tiền bước ra khỏi siêu thị.
Trên đường bước về đến nhà, cô bất giác nhìn bên kia đường có chiếc xe quen thuộc đậu trước nhà hàng năm sao Paradise.
Bóng dáng từ chiếc BMW đen bước xuống. Là Bạch Phí Ưu cùng Phương Hạ Ngân.
Phương Hạ Ngân vui vẻ khoát tay Bạch Phí Ưu, trong chiếc váy bó sát người màu đỏ, nhìn cô sang trọng lại quyến rũ.
Hai người họ nói gì Hàn Ân không nghe được, tiếng ồn ào, xe cộ cứ thế lướt qua mắt cô, rồi cô chẳng nhìn thấy gì nữa.
Hai người họ đã thân thiết đến mức này, cô cũng chấp nhận tất cả từ hôm qua rồi, nhưng vẫn đau nơi trái tim, đau lắm!
Anh bất đầu quên lời hứa rằng sẽ theo đuổi cô, chứng minh lời hứa của anh đối với cô rồi sao?
Vì sao chỉ một chút khó khăn anh đã dừng lại và quen một người khác? Có phải cô đã nghĩ sai rồi không?
Thế mới nói, tình cảm anh dành cho cô đâu phải tình trai gái như anh đã bảo… Chắc chắn là vì thương hại cô thôi. Chắc chắn là thế rồi.
Cô thất thần lủi thủi về căn phòng trên tầng 4 của mình. Nước mắt cô rơi vội trên áo.
Giờ thì chứng minh được, không phải mỗi lời hứa là có thể tin tưởng được, hứa được thất hứa cũng dễ dàng.
Trương Trực Nam đứng trước căn chung cư của Hàn Ân để đợi cô, vì bước lên tầng 4 đã thấy cô khoá ở ngoài, anh nghĩ cô đã đi đâu đó, sẽ không đi xa, vì cô đang sốt.
Lòng anh nóng nảy, cứ đi tới lui, ngó qua ngó lại tìm kiếm bóng dáng cô. Cái cô gái cứng đầu này, đang bệnh rồi còn chạy đi đâu?
Thấy Hàn Ân bước về từ xa, anh vội vàng bước đến bên cô.
Hôm nay anh đến khách sạn tìm cô, nhưng nghe được đồng nghiệp bảo rằng cô lên cơn sốt và đã xin nghỉ phép. Anh không một lời nói, liền chạy đến đây.
“Em đã đi đâu vậy? Có biết trong người em giờ đang bệnh không?” Trương Trực Nam tức giận.
Hàn Ân mở to đôi mắt còn sưng đỏ vì khóc của mình nhìn Trương Trực Nam: “Sao anh lại ở đây?”
Trương Trực Nam nhíu mày, hỏi: “Em khóc?”
Hàn Ân rũ mi mắt xuống, lắc đầu: “Không có!”
Trương Trực Nam cũng không muốn hỏi tới nữa, anh liền xách các thứ đồ lặt vặt cho Hàn Ân cùng cô lên phòng.
Khi mở xong cửa phòng, Hàn Ân bước vào phòng, cô ậm ừ muốn cám ơn anh và bảo anh về thì anh đã chặn trước lời nói cô.
Khuôn mặt đầy vẻ vô tội nhìn Hàn Ân, Trương Trực Nam buồn bã: “Em không thể mời tôi vào uống một ly nước luôn sao?”
Hàn Ân thở dài, liền nhích chân mình sang một bên cho anh vào phòng mình, đóng cửa lại.
Cô vội vàng sắp xếp lại những cuốn sách, đồ dùng vứt lung tung dưới đất lại, rồi rót cho anh một ly nước lọc.
Trương Trực Nam loay hoay không tìm được chổ ngồi, anh bèn ngồi lên một góc giường đơn của cô. Nhìn một vòng xung quanh.
Căn phòng quá nhỏ, chỉ đủ lối đi và đặt một chiếc giường thêm một bàn để Hàn Ân dễ làm việc. Một chỗ dành cho bếp chỉ chưa đầy 3m vuông, và phòng vệ sinh.
Nói thật, nhà cô còn nhỏ hơn phòng tắm của anh nữa, sao cô có thể ở được hay vậy? Như vừa hiểu được qua ánh nhìn của Trương Trực Nam, Hàn Ân miễn cưỡng trả lời: “Tôi chỉ ở một mình, cần chi rộng rãi, chỉ cần một chổ có thể ở được thế là tốt rồi!”
Trương Trực Nam anh quên mất cô còn đang sốt, liền đứng dậy đứng kế cô, dùng bàn tay phải chạm vào trán cô, còn rất nóng.
Liền kéo cô xuống giường nằm nghỉ, anh bắt đầu lấy thuốc đã mua trên đường đến từ trong túi ra, rót ly nước cho cô, rất tỉ mỉ chia điều.
Anh bỏ viên sủi giảm sốt vào ly nước, thêm vài viên thuốc trị sốt, đưa cho cô: “Em uống xong rồi nằm nghỉ đi.”
“Nhưng... tôi chưa ăn gì cả, tôi hơi đói.” Cô nhận lấy ly nước và thuốc từ tay Trương Trực Nam.
“Mà anh về đi... tôi có thể tự chăm sóc mình được.” Cô lí nhí nói.
Trương Trực Nam không đem lời nói cô bỏ vào tai, khi cô vừa uống thuốc xong liền đẩy cô nằm xuống giường, đấp chăn lại cho cô.
Anh kiên định đáp: “Em nằm nghỉ đi, tôi sẽ đi mua đồ ăn về.”
“Không cần! Tôi có mua đồ ăn về nấu rồi.”
Đầu anh loé sáng, liền vui vẻ: “Vậy tôi sẽ nấu gì đó cho em ăn vậy!”
Hàn Ân trố mắt không tin tưởng: “Được không?”
“Cứ tin tưởng tôi.” Anh cười sáng lạng.
Hết chương 29