Trương Trực Nam nhìn đến Hàn Ân đang ngồi trong xe cùng mình, khuôn mặt hồng hào, cô chắc đã hết bệnh rồi đúng chứ?
Như hiểu được khúc mắc của Trương Trực Nam, Hàn Ân xoay người nhìn đến anh, cười trừ: “Tôi thật sự hết bệnh rồi!”
“Ừ.” Trương Trực Nam vui vẻ.
“Anh tính chở tôi đi đâu?” Hàn Ân hỏi nhỏ.
“Đến nơi rồi biết!”
Anh chở cô đến nhà hàng Je T'aime, nằm sát bên bờ biển.
Nhà hàng chuyên đồ ăn dành cho các cặp tình nhân, khi bước vào làm cảm giác như đây là căn phòng dành tình yêu thu nhỏ. Gam màu chính là hồng và đỏ, nên nhìn rất ấm cúng. Xung quanh cũng trồng vườn hoa hồng xinh đẹp, có chiếc đu quay trắng xinh xinh, cả bức tượng thần Cupid đáng yêu.
Trương Trực Nam bảo cô hãy ngồi vào bàn anh đã đặt sẵn và đợi anh hai phút.
Hàn Ân ngồi chiếc bàn cạnh cửa sổ, tiếng sóng, gió biển làm người ta rất dễ chịu. Cô nhìn thấy xung quanh cũng hơn mười bàn khách, trên mặt họ lúc nào cũng tươi cười, hạnh phúc.
Cô thầm phát ghen tị.
Hai phút sau, Trương Trực Nam đi ra với đoá hoa hồng trên tay, theo sau lưng anh là một nhạc công violin.
Tiếng đàn violin vang lên, là bài I do – 911.
Chưa hết bất ngờ, anh đã quỳ xuống trước mặt cô, đôi mắt đầy nhu tình như nước bắn đến ánh mắt cô. Dường như cô biết được, sẽ có chuyện chẳng lành đến với cô.
Mà thật sự là đến thật. Trương Trực Nam dâng đoá hoa hồng đỏ rực rỡ trước mặt cô, giọng ngọt ngào vang lên: “Hàn Ân, anh biết có lẽ đã đường đột làm em sợ, nhưng lí trí thôi thúc anh phải làm chuyện này.”
Anh dừng lại đôi chút, lấy hết dũng khí rồi nói tiếp: “Ngay từ khi bắt đầu gặp em, anh đã biết em là chân mệnh của đời mình. Em như đoá hoa xuyến chi mạnh mẽ lại thuần khiết, chưa từng sợ hãi trước mặt anh, làm anh phải ngước nhìn mãi. Nên anh thật sự rất muốn được ở bên em, che chở, chăm sóc cho em... Anh rất thích em, làm người yêu anh, được không?”
Hàn Ân như nín thở theo từng lời nói của Trương Trực Nam.
Cái quái gì đang diễn ra thế này? Trời ơi, cô làm sao biết được anh lại tỏ tình với mình cơ chứ, biết thế cô đã không chấp nhận đi chơi cùng anh, vì cô chỉ muốn đây là lời cám ơn cô dành cho anh vì đã chăm sóc mình lúc khi sốt thôi mà, tại sao lại ra diễn cảnh này...
“Tôi...tôi...” Hàn Ân bối rối.
Những thực khách đang ngồi bàn xung quanh đã hào hứng, như họ vừa mới thấy việc tỏ tình lãng mạn lần đầu tiên vậy.
Họ vỗ tay theo nhịp, trong tiếng hò hét là tiếng thúc giục Hàn Ân: “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Hàn Ân phiền não, cô liếc nhìn Trương Trực Nam, khuôn mặt anh giờ đã sáng ngời, rạng rỡ, anh đang đợi câu trả lời.
Làm sao đây, làm sao đây? Cô thật sự chỉ xem Trương Trực Nam như người bạn, cấp trên của mình. Chưa hề có thêm một điều gì khác xen vào nữa. Người cô yêu là Bạch Phí Ưu, không phải anh.
Nhắc đến tên Bạch Phí Ưu cô lại thấy lòng mình đau nhói, hai bàn tay lúc này đã đan chặt vào nhau, thây phiên run rẩy. Người đàn ông đó đã có người yêu, cô còn nhung nhớ làm gì? Còn thương yêu anh ta được ích gì? Đó là những lời nếu như năm năm về trước, cô sẽ suy nghĩ như thế.
Còn bây giờ, tình yêu cô dành cho anh ngày càng sâu đậm, anh yêu ai đã không còn quan trọng với cô, miễn cô vẫn yêu anh là được. Nhiều khi cô trách mắng bản thân mình nhu nhược, nhưng rồi lại thầm cám ơn sự nhu nhược đó, rằng ở xa nhìn anh, còn hơn được sự quan tâm anh nhưng tâm lại đau đớn.
“Cô gái, chấp nhận đi chứ.”
“Đúng rồi! Chàng trai đã thổ lộ chân tình như thế rồi, chấp nhận đi!”
“Đừng để chàng trai thất vọng!”
Sau đó nhiều thực khách đồng thanh, hô to: “Chấp nhận đi!”
Hàn Ân thống khổ, trong đầu luôn bảo không được chấp nhận. Dần có sự quyết tâm, cô đứng dậy: “Xin lỗi, tôi không thể chấp nhận được!” Rồi liền bỏ chạy ra ngoài.
Cảm đám đông người thực khách thất vọng, họ liền yểu xìu ngồi xuống bàn mình, tiếp tục dùng thức ăn. Cũng có người đến an ủi Trương Trực Nam rằng đừng bỏ cuộc, như cái câu “Mưa dằm thấm lâu“.
Chỉ riêng Trương Trực Nam dường như đã biết trước câu trả lời, anh không mấy kinh ngạc. Liền đứng dậy, cúi đầu cám ơn mọi thực khách đã ủng hộ anh, xong liền chạy theo Hàn Ân.
Chạy một khoảng xa, Trương Trực Nam bắt lấy được tay Hàn Ân.
Hàn Ân xoay nhìn Trương Trực Nam, đôi mắt cô đã đỏ hoe, liền dụi dụi mắt, cô vội vàng xin lỗi.
“Tôi xin lỗi... tôi...”
Trương Trực Nam thở dài, cô gái này mau mít ướt quá, anh liền cười trừ: “Tôi không sao! Quan trọng là em đừng khóc nữa.”
Anh lấy ngón tay lau đi nước mắt rớt trên má cô, ân cần nhẹ nhàng.
Nước mắt Hàn Ân càng rơi, tại sao anh lại tốt với cô như vậy. Cô đã từ chối anh, anh còn không tức giận mà dịu dàng như thế, làm cô thật sự có lỗi.
“Ách! Tôi bảo em đừng khóc nữa cơ mà!” Trương Trực Nam anh càng lau nước mắt cô bao nhiêu, cô lại rơi thêm bấy nhiêu.
Hàn Ân rũ mi mắt, nấc nghẹn: “Nhưng thật sự là tôi dừng lại không được...”
Bỗng bàn tay to lớn của Trương Trực Nam, kéo Hàn Ân sát lại phía mình, dần dần anh cúi đầu xuống, không kịp cho cô biết chuyện gì đã xảy ra, liền hôn lên mí mắt đầy nước mắt của cô, nhẹ nhàng lau hết những giọt nước mắt ấm nóng chưa kịp khô kia.
Hàn Ân kinh ngạc, cứng người, cô cứ im lặng cho đến khi Trương Trực Nam rời đôi môi mình khỏi mi mắt cô. Ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, không nói một lời nào.
“Anh... anh...” Hàn Ân lắp bắp.
Tâm trạng Trương Trực Nam dần thoải mái hơn, anh trêu chọc: “Em hết khóc rồi?!”
“Anh... cái đồ hạ lưu!” Hàn Ân nói xong, xoay người rời đi.
Trương Trực Nam vội đi theo cô, môi anh nở nụ cười tươi: “Trông em đỏ mặt rất đáng yêu!”
Hàn Ân thẹn quá hoá giận, lườm Trương Trực Nam, mọi tội lỗi nãy giờ trong đầu cô liền tan biến đi hết, cái người đàn ông này vẫn vậy, không dễ thương được tí nào.
“Không cần anh quan tâm!”
Lòng Hàn Ân cũng dễ chịu đi đôi chút, nhìn đến Trương Trực Nam vui vẻ trở lại, cô cũng bớt thấy có lỗi hơn. Mỉm cười, nhìn anh trêu chọc mình, nhưng sao lại không còn giận hờn gì nữa...
...
Ngày hôm sau, Hàn Ân đã đi làm lại bình thường.
Vì khách sạn sắp có lễ lớn, nên ai cũng bận rất nhiều việc, cả Trương Trực Nam cũng vậy, thế nên Hàn Ân cô sẽ được bình yên vài ngày.
Tiếng Khả Duy vang lên: “Hôm nay phải tăng ca đến 7 giờ tối, không ai được trốn đâu đó!”
“Aizz, lại tăng ca nữa. Huhu Vu Ái Lân của em, em không thể đi gặp được anh rồi...” An Vy Vy bất mãn, gục đầu xuống bàn làm việc than.
Tôn Dư cũng bất mãn, thở dài: “Tớ còn DVD bộ phim Thiên Đường Tuổi Trẻ còn chưa được xem đây!”
Khả Duy nghe được, tay đang cầm lấy tài liệu, gõ lên đầu từng người: “Các cô cậu chỉ biết thần tượng, phim ảnh, sao không đem thời gian ấy làm việc cho công ty, sẽ có ích hơn đấy!”
“Giám đốc à, thời gian làm việc cũng phải cho tụi em nghĩ ngơi thư giãn, giải trí chứ...” Tôn Dư bất mãn càng bất mãn.
An Vy Vy tiếp lời: “Không thì tụi em sẽ tẩu hoả nhập ma như Âu Dương Phong đó!”
“Không được phản bác! Tập trung làm việc.” Khả Duy tuyên bố.
Chỉ có Ninh Liên và Hàn Ân nhìn nhau rồi cười.
Tiếng chuông điện thoại Hàn Ân reo vang liên tục, cô đành dừng động tác trên máy tính, mở xem, là một số điện thoại lạ.
“Hàn Ân nghe.”
“Tiểu Ân, anh là Crow đây!” Crow từ đầu dây bên kia lên tiếng.
Hàn Ân nhíu mi, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Bây giờ em đến biệt thự của cậu chủ được không?” Giọng nói của Crow hơi gấp.
“Chuyện... rất là gấp. Chỉ có em là giúp được thôi!”
“Nhưng...” Hàn Ân phân vân, có chuyện quan trọng cần cô giúp sao?
Crow năn nỉ: “Em chỉ cần đến 15 phút thôi cũng được.”
Hàn Ân không có cách nào từ chối Crow được, dù sao họ cũng từng thân thiết. Thế là cô nhờ Crow nói chuyện với giám đốc Khả Duy qua điện thoại, cuối cùng giám đốc cũng đồng ý cho cô nghỉ sớm, nhưng tuyệt nhiên có điều kiện.
Trong nội hết ngày mai, cô phải hoành thành bảng thống kê sớm cho Khả Duy, không chần chừ cô gật đầu.
Khi thay xong quần áo, cô liền bắt chiếc taxi đến biệt thự ngoài thành phố của Bạch Phí Ưu.
Hết chương 32