Hàn Ân nhìn bữa tiệc hoành tráng của khách sạn Quý Bắc Đình. Cô bước vào đám đông, ngồi vào bàn dành cho bộ phận chăm sóc khách hàng.
Chuyện của giám đốc Thanh Hà, sáng nay ở khách sạn, cô ta đã bị giáng chức xuống trợ lý như cô, đã thây thế bằng một nhân viên thực lực hơn.
Thế nên vì kiểm điểm, cô ta đã không có mặt trong bữa tiệc hôm nay.
Trong bàn, đang nói chuyện rất vui vẻ, khuôn mặt ai cũng hài lòng với sự việc tối hôm qua. Giờ trong mắt bộ phận chăm sóc khách hàng, Hàn Ân là người hùng.
“Chị Ân, em xin kính chị một ly.” Tiểu Xán vui vẻ đứng dậy cầm ly bia trên tay đưa đến trước mặt Hàn Ân.
Hàn Ân chỉ biết cười trừ, thế là hôm nay cô không viện lý do không uống được rồi, dù gì cũng rất lâu mới có một ngày.
“Được, chị cũng kính em.”
“A, em cũng kính chị.” An Vy Vy cũng cầm ly bia lên tiếng.
Thế là cả bàn đứng dậy, nâng ly chúc mừng.
Dần đã vào giờ lễ, xung quanh các bộ phận đã vào bàn ổn định chổ ngồi. Hôm nay, MC lễ kỷ niệm là Ôn Như của bộ phận kế toán. Giọng nói thanh thoát, chuẩn từng lời của cô đôi khi chọc cười cả bữa tiệc.
Ở ngoài cánh cổng sảnh, Bạch Phí Ưu bước vào. Anh bận bộ vét xanh đậm, anh tuấn ngời ngời.
Đôi mắt Hàn Ân nhìn theo từng bước chân anh, cho đến khi ngồi vào bàn cho khách quý. Sau lưng anh, Phương Hạ Ngân cũng dần đi vào, ngồi vào sát bên ghế anh.
Chiếc bàn dành cho khách quý được đặt gần khoảng trống, rồi mới đến sân khấu. Xung quanh là bàn dành cho các bộ phận khách sạn. Sảnh lớn sức chứa được trên 300 nhân viên cũng như khách mời vinh dự từ Quý Bắc Đình.
Tiết Lệ Quân bước lên sân khấu, đọc bản chào mừng, xung quanh tiếng vỗ tay không ngớt.
“Wow, chị Ân coi kìa, Bạch tiên sinh và Phương tiểu thư thật xứng đôi.” Tiểu Xán thầm ngưỡng mộ.
“Ừ... thật đẹp đôi.” Hàn Ân nhàn nhạt lên tiếng.
Bạch Phí Ưu anh đã không còn bận comple đen nữa, thây vào đó là xanh đậm, càng làm anh thêm trẻ trung hơn số tuổi thật, mái tóc được vuốt gọn gàn. Còn Phương Hạ Ngân cũng bận một chiếc đầm xanh cùng màu, xinh đẹp lộng lẫy bên anh, ai nhìn vào mà không biết được họ là một đôi yêu nhau?
“Không đẹp tí nào.” An Vy Vy bĩu môi, cô nhìn trước sau vẫn không thấy Phương Hạ Ngân xứng đôi với Bạch Phí Ưu tẹo nào.
Tiểu Xán cười hì hì: “Vy Vy, cậu thầm ghen tị à?”
“Nào có?!” An Vy Vy chột dạ, phản bác.
Mặc cho Tiểu Xán và An Vy Vy nói, Hàn Ân vẫn không nuốt nổi hình ảnh trước mắt vào lòng. Ninh Liên ngồi đối diện Hàn Ân, nhìn cô với ánh mắt đăm chiêu.
Sau lời phát biểu bữa tiệc của Tiết Lệ Quân, MC Ôn Như lên giới thiệu các tiết mục của trương trình hôm nay, trong đó là món quà đặc biệt hấp dẫn sẽ có ở cuối giờ.
“Các bạn có thấy con số trên ghế mình không? Hãy nhớ kỹ con số đấy nhé, cuối bữa tiệc chúng ta sẽ có trương trình rút thăm trúng thưởng. Giải thưởng gồm 30 giải tư, 20 giải ba, 5 giải hai, 3 giải nhất và 1 giải đặc biệt. Giải đặc biệt là chiếc xe hơi đời mới nhất của Mercedes.”
Tiếng vỗ tay càng to hơn, Ôn Như bật mí: “E hèm, người sẽ trao giải lần này là vị nam thần bí ẩn của khách sạn chúng ta, đó là Tổng giám đốc khách sạn Quý Bắc Đình - Trương Trực Nam!”
Khi ánh đèn sân khấu chiếu xuống sảnh, lại chẳng thấy vị tổng giám đốc nam thần đâu. Làm nhân viên một phen hò hét vỗ tay, bây giờ lại thất vọng. Ôn Như cứu nguy bằng mời một nữ ca sĩ có tiếng tăm lên hát, thế nên sảnh mới ồn ào trở lại.
Ninh Liên giật lấy ly bia Hàn Ân cầm trên tay, liếc nhìn xung quanh: “Các cậu có biết chị ấy tửu lượng không tốt rồi không? Sao cứ ép chị ấy uống mãi thế?”
“Aizz, Tiểu Liên, lâu lắm mới có một lần, đừng làm mất vui như thế.” Tôn Dư ngồi kế nên Ninh Liên, câu vai giải thích.
An Vy Vy tiếp lời: “Đúng đúng, Tiểu Liên cũng uống đi, hôm nay là tiệc mà.”
Rồi cả đám người cùng nhau nâng ly tiếp tục, Hàn Ân chỉ biết cười trừ nhìn Ninh Liên.
Hàn Ân biết mình vừa uống hết ly bia thứ 4, má cô chỉ ửng hồng chứ chưa say. Cô vươn ánh nhìn mình về chiếc bàn dành cho khách quý, Bạch Phí Ưu và Phương Hạ Ngân đã biến mất từ lúc nào. Cô khó hiểu, họ chỉ vào chưa được 30 phút.
Bạch Phí Ưu mở cánh cửa xe hơi, anh đứng nhìn Phương Hạ Ngân.
“Lên xe đi, tôi chở em về.”
Phương Hạ Ngân buồn bã, lắc đầu: “Em không muốn về.”
“Em đừng làm khó tôi nữa, thật sự em biết tôi không thích em cứ mãi ảo tưởng như thế.” Bạch Phí Ưu anh muốn nói rõ với Phương Hạ Ngân, nhưng cô chưa hề muốn nghe.
“Tại sao? Tại sao vậy Phí Ưu? Em theo anh suốt bao nhiêu năm trời, anh chưa từng chấp nhận em? Em có chỗ nào không tốt?” Phương Hạ Ngân thương tâm, cô nén nước mắt.
Bề ngoài cô luôn mạnh mẽ, nhưng chỉ có người đàn ông này luôn làm cô mềm yếu.
Bạch Phí Ưu hai tay chạm vai cô, mặt đối mặt. Đôi mắt hẹp thâm sâu, nhìn cô thương hại.
“Chuyện ở bữa tiệc của tôi, em biết tôi chỉ vì ghen tuông mới làm như thế. Em biết rõ tôi suốt bao nhiêu năm chưa từng động lòng với em, tại sao em lại cố chấp như vậy?”
“Em rất tốt! Chỉ là... tôi không có phước phần để nhận lấy.”
Phương Hạ Ngân nắm lấy cánh tay Bạch Phí Ưu, cô nài nỉ: “Có, anh rất đáng để nhận phước phần ấy.”
“Phương Hạ Ngân, em đừng làm tôi khó xử được không?” Bạch Phí Ưu phiền não, anh buông bàn tay cô ra khỏi người mình.
Phương Hạ Ngân liên tục lắc đầu, cố gắng không cho nước mắt rơi: “Em không hiểu, thật sự không hiểu.”
Anh quay mặt đi chỗ khác, không để cho mình thấy cảnh phụ nữ rơi nước mắt vì anh, lúc đó anh sẽ cảm giác có lỗi: “Tôi biết, em hiểu những gì tôi nói, chỉ là... mong em sẽ chấp nhận. Tôi thật sự, không có tình cảm nào dành cho em cả.”
Xung quanh rơi vào im lặng, chỉ cò lại tiếng cố gắng hít thở đều của Phương Hạ Ngân.
Trong tầng hầm đậu xe đã ngột ngạt, sự im lặng của hai người càng trở nên ngột ngạt hơn.
“Anh trở về bữa tiệc đi.” Phương Hạ Ngân dần lấy lại được tinh thần.
“Để tôi chở em về.” Bạch Phí Ưu mở cửa xe. Phương Hạ Ngân đã từ chối ngỏ ý: “Không cần... em có thể tự về được.”
“...”
“Em chấp nhận mình thua anh, chứ không phải Hàn Ân. Sự tự trọng của em không cho phép mình thua trước đối thủ chẳng xứng tầm.”
“Bạch Phí Ưu, anh nhớ cho kỹ ngày hôm nay. Em sẽ tìm được người đàn ông tốt hơn anh gấp vạn lần. Em cũng mong Hàn Ân sẽ đá mông anh một cái thật đau, rồi sau đó phũ phàng từ chối tình cảm của anh.” Phương Hạ Ngân khoanh tay, tỏ ra mạnh mẽ tuyên bố.
Bạch Phí Ưu cười khổ, không cần cô nói, sự thật anh vẫn bị Hàn Ân từ chối tình cảm đó rồi...
Anh đứng nhìn Phương Hạ Ngân từ xa, đến khi tài xế của cô quay trở lại và chở cô về, lúc ấy anh mới yên tâm quay lại bữa tiệc.
Vừa mở cánh cửa ra, đã nghe tiếng hò reo không ngớt của mọi người. Anh nhìn lên sân khấu, Trương Trực Nam đang làm trò mèo gì thế?
Anh ta đang bận bộ đồ như hoàng tử châu Âu, bên cạnh còn chiếc sào treo bộ váy công chúa. Theo sau đó là cô MC cất tiếng nói.
“Để góp vui bữa tiệc, Tổng giám đốc chúng ta đã đưa ra nhã hứng một trò chơi, tên là Khiêu Vũ Ghép Đôi.”
Ôn Như liền đưa micro lại cho Trương Trực Nam. Anh cầm lấy, vui vẻ: “Trước khi buổi tiệc bắt đầu, tôi đã chia ra hai thùng phiếu, một bên năm, một bên là nữ.”
“Chỉ còn một giờ đồng hồ nữa, là đến cuối bữa tiệc, thay vì ngồi nói chuyện chúng ta nên vui vẻ chơi trò chơi nhỉ?” Trương Trực Nam cười rạng rỡ.
Tiếng nhân viên vui vẻ vỗ tay hoan hô nhiệt liệt, làm bữa tiệc càng nóng hơn bao giờ hết.
Trương Trực Nam nói tiếp: “Các bạn thấy đấy, khoảng trống trước mặt tôi, là để bắt đầu trò chơi. Bây giờ tôi sẽ bóc phiếu, một nam một nữ sẽ lên cùng nhau khiêu vũ và không được có quyền từ chối cho đến khi hết bài nhạc dừng lại... nếu cảm thấy mến nhau, cứ tiến tới tôi cũng sẽ đồng ý, nhưng điều kiện là phải cực-kỳ-trong-sáng trong sự cho phép của quy định khách sạn nhé?!”
Mọi người liền một tràng cười thoải mái, tổng giám đốc khách sạn lại có khiếu hài hước đến thế.
Trương Trực Nam bắt đầu bốc phiếu, từng người một bước lên, cứ thế xoay vòng. Nhân viên vô cùng hào hứng với chuyện này, nhất là những người còn độc thân, hay đang để ý đến ai đó.
Bạch Phí Ưu đôi mắt xoay nhìn xung quanh tìm kiếm Hàn Ân. Cách anh 8 bàn, thấy dáng cô ngồi, trên tay còn cầm ly bia. Dần đầu cô gục xuống bàn, anh mới hốt hoảng đứng dậy đi đến chổ cô.
“Chị Ân, chị Ân.” Ninh Liên chau mày, lay tay Hàn Ân, nhưng cô đã say khướt.
An Vy Vy nhìn Ninh Liên liếc mình, nuốt nước bọt biện minh: “Tại... hôm nay vui quá nên...”
“Hai cậu đấy!” Ninh Liên chỉ tay qua Tôn Dư, rồi An Vy Vy, bực tức: “Biết chị ấy uống yếu rồi còn ép là sao?”
“Các cậu...” Ninh Liên chưa nói hết, liền thấy bóng dáng cao lớn bế Hàn Ân lên, giọng trầm ấm của đàn ông.
“Cô ấy bị sao vậy?” Bạch Phí Ưu lo lắng.
Đôi mắt cô đã nhắm nghiền, hai má đã ửng hồng. Anh nhìn xuống bàn, toàn là vỏ chai bia, cô đã uống hết bao nhiêu bia cơ chứ?
“A, Bạch tiên sinh, chị ấy say thôi.” An Vy Vy thấy Bạch Phí Ưu liền vui vẻ.
Ninh Liên ngước nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của Bạch Phí Ưu, xong liền thở dài.
“Bạch tiên sinh, ngài có rãnh không?”
Ánh mắt hẹp khó hiểu nhìn lại Ninh Liên, cô miễn cưỡng giải thích: “Ngài đưa chị ấy về được không? Tôi sẽ đi cùng. Dù sao tối rồi, chuyến xe bus cuối cùng cũng đã hết từ 30 phút trước.”
“Được!” Bạch Phí Ưu không ngại ngần đồng ý liền.
An Vy Vy ngắt tay Tôn Dư, ra hiệu. Tôn Dư đau quá la lên, khi biết được trong bàn đang nhìn mình, trừ những người đã say thì giả vờ xỉn, gục đầu lên vai Ninh Liên: “Tiểu Liên, chở mình về, mình say quá.”
“A, đúng! Mình cũng hơi chếnh choáng rồi. Chị Ân đã có Bạch tiên sinh lo. Còn cậu lo cho tớ và A Dư đi.” An Vy Vy cũng giả vờ đau đầu.
“Các cậu...” Ninh Liên chưa nói xong, đã bị An Vy Vy nói tiếp: “Nhờ Bạch tiên sinh đưa chị Ân về trước vậy.”
Nhìn đến ánh mắt cầu khẩn của An Vy Vy, Bạch Phí Ưu liền gật đầu, bế cô ra khỏi sảnh. Vì bữa tiệc chỉ mở đèn vàng mờ ảo ở sân khấu, nên Bạch Phí Ưu bế Hàn Ân rời khỏi cũng không ai chú ý thấy.
“Tiếp theo là Hàn Ân!” Giọng MC Ôn Như nhẹ nhàng lên tiếng.
Tiếng ồ trong bữa tiệc. Trương Trực Nam vui vẻ đợi Hàn Ân lên nhảy cùng, anh đã đợi lúc này rất lâu rồi nha, phải sử dụng một chút thủ đoạn gian lận kết quả, mà Ôn Như cũng thành thật trợ giúp.
Nhưng mày anh từ từ nhíu chặt lại, tại sao cô gái Ninh Liên lại lên sân khấu?
Hết chương 36