Đời trước, Trần Nhạc Nhạc thực sự không cam lòng. Cô ta yêu Lương Cảnh Diệu say đắm nhưng anh ta lại léng phéng với tiện nhân kia sau lưng cô ta, cuối cùng còn hãm hại cô ta rơi vào cảnh trở thành đồ chơi của người khác. Cô ta luôn hi vọng có một người đàn ông có thể một lòng một dạ với mình, chiều chuộng mình, đủ mạnh mẽ để bảo vệ mình, ngăn mưa gió cho mình. Cuộc sống báo thù này của cô ta quá khổ sở, cần có một người để dựa vào.
Lúc thấy Phong Ninh, đúng là cô ta đã động lòng. Trong mắt Phong Ninh chỉ có một mình Bách Hợp, điều ấy khiến cô ta vừa hâm mộ vừa ghen tị. Cô ta đã trải qua nhiều đàn ông, cũng nhìn thấy nhiều chuyện đen tối, hiếm khi thấy tình cảm chân thành như vậy, nên đương nhiên cũng khát vọng có được. Cô ta đặt bẫy đứa con gái riêng của cha Trần là vì báo mối thù kiếp trước của mình. Nhưng ngay cả khi những tấm ảnh đó lộ ra, cha Trần vẫn ngay lập tức đứng bên cạnh đứa con gái kia, Trần Nhạc Nhạc rất căm hận. Tuy đã biết trước rằng ông ta thiên vị nhưng một khắc ấy cô ta vẫn không chịu đựng nổi mà lao xuống núi, sau khi về trường, không biết thế nào lại đâm vào xe Phong Ninh.
Cô ta đã tin rằng duyên phận của mình tới rồi, cô ta biết quan hệ giữa Phong Ninh và Bách Hợp nhưng Trần Nhạc Nhạc cảm thấy chỉ cần chưa kết hôn thì vẫn có thể tranh giành tình cảm được. Đời trước, vị hôn phu của cô ta bị người ta cướp mất, đời này trọng sinh, Trần Nhạc Nhạc cũng không cảm thấy việc tranh giành người đàn ông của người khác có gì không đúng. Nhưng cô ta không ngờ Phong Ninh không hề để ý tới cô ta, anh đâm cô ta xong liền cho cô ta tiền, sau đó gọi xe cấp cứu rồi định đi luôn, cuối cùng vết thương trở nên nghiêm trọng, cô ta bất đắc dĩ phải dùng tên của Bách Hợp để khiến anh đưa mình đi bệnh viện. Vốn dĩ Trần Nhạc Nhạc muốn có số di động của Phong Ninh nhưng anh không hề để lại.
Thời gian điều trị trong bệnh viện, thật ra Trần Nhạc Nhạc cũng từng mơ tưởng. Cô ta nghĩ rằng sau khi vết thương ở đùi tốt hơn sẽ tính toán tiếp, không ngờ hành động của Phong Ninh và Bách Hợp lại nhanh như vậy, đã mua nhẫn chuẩn bị đính hôn rồi. Ban đầu Trần Nhạc Nhạc không biết việc này, chỉ là ma xui quỷ khiến lại gõ tên Phong Ninh lên phần tìm kiếm trong mạng nội bộ, vô tình đơn đặt hàng của Phong Ninh cũng bị cô ta phát hiện.
Một giây này, Trần Nhạc Nhạc không biết mình cảm thấy thế nào. Cô ta còn chưa ra tay mà đã kết thúc rồi. Sau khi sống lại, Trần Nhạc Nhạc rất ưu tú, học tập ngôn ngữ các nước, nỗ lực rèn luyện cầm kỳ thi họa, về việc đối nhân xử thế cũng thành thạo hơn trước nhiều. Theo lý mà nói, cô ta ưu tú hơn Bách Hợp, nhưng lại chưa bao giờ thắng được Bách Hợp. Sau khi phát hiện đơn đặt hàng, Trần Nhạc Nhạc lợi dụng thân phận người thừa kế Trần Thị để nhúng tay vào. Cô ta gọi vào số điện thoại mà Phong Ninh để lại trong đơn đặt hàng để hẹn anh tới, không ngờ anh lại đưa Bách Hợp đi cùng.
“Nhẫn.” Giọng nói của Phong Ninh trầm xuống, vẻ mặt không bình tĩnh. Anh tới đây không phải để nghe Trần Nhạc Nhạc nói mấy câu nhảm nhí này. Nếu không phải vì cái nhẫn thì anh đã không thèm đi. Giờ Trần Nhạc Nhạc còn đòi tới tham gia hôn lễ, Phong Ninh càng bực bội hơn, lập tức cắt đứt lời cô ta. Ngón tay gõ lên mặt bàn hai cái, nhấn mạnh một lần nữa: “Lấy nhẫn ra đây, chúng tôi còn có việc khác.” Mười ngày nay anh đều đếm ngón tay để tính, trông sao trông trăng, hi vọng nhẫn mau chóng được làm xong. Anh muốn đeo nó lên ngón áp út của Bách Hợp, để cô danh chính ngôn thuận trở thành vợ mình.
Tâm nguyện từ thời niên thiếu, trải qua năm năm lên men mới tới thời cơ, Phong Ninh thật sự không thể kiên nhẫn nghe Trần Nhạc Nhạc nói thừa nữa. Anh cau mày, nghiến chặt răng khiến hai gò má hơi co giật. Trần Nhạc Nhạc không ngờ anh không định nói chuyện, uổng phí cô ta vẫn luôn thương nhớ anh, chỉ có thể bất lực cười khổ một tiếng. Ánh mắt rơi trên người Bách Hợp, Bách Hợp chỉ mỉm cười nhìn cô ta không nói. Gương mặt này cô ta đã nhìn bốn năm nay, thật sự chẳng có gì đẹp hơn người. Nếu chỉ xét về nhan sắc, Trần Nhạc Nhạc tự tin mình không thua Bách Hợp, thậm chí tính cách của Bách Hợp còn không được nhiều người thích bằng cô ta. Lúc này, Bách Hợp dựa lưng lên ghế sofa, mái tóc dài chỉ buộc đơn giản sau đầu, vẫn là dáng vẻ bình thường mà Trần Nhạc Nhạc thấy, thậm chí chẳng thể nào tìm nổi biểu hiện ‘phụ nữ trang điểm vì người mình yêu’ trên người cô.
Lúc biết sẽ gặp Phong Ninh, chí ít Trần Nhạc Nhạc còn tốn công trang điểm. Tuy nhìn có vẻ đơn giản nhưng cô ta đã tốn không ít công sức, để lộ ra chiếc vòng bạc đeo trên mắt cá chân. Bách Hợp chẳng hề vì Phong Ninh mà ăn mặc đẹp, Trần Nhạc Nhạc thực sự nghĩ không thông, một cô gái lạnh lùng như thế có gì để Phong Ninh thích. Cô ta đã học với Bách Hợp bốn năm, có thể khiến cho Dương Lỵ và Vu Tiểu Thiên nhất nhất nghe mình, nhưng dù cô ta làm gì thì Bách Hợp cũng không động lòng. Bọn họ chỉ có thể coi như quan hệ tốt hơn người lạ một chút mà thôi.
Hiện giờ Phong Ninh không nể mặt cô ta, Bách Hợp cũng không nói đỡ một câu. Sau khi trọng sinh, Trần Nhạc Nhạc đã trở nên lạnh nhạt rất nhiều, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Bách Hợp thì lòng cô ta vẫn rét run. Suy nghĩ một chút, cô ta mở túi lấy chiếc hộp tinh xảo ra, đẩy về phía Phong Ninh.
Phong Ninh đã đợi mười ngày, giờ cầm được nhẫn thì vẻ mặt hớn ha hớn hở. Nụ cười của anh khiến Trần Nhạc Nhạc thấy rất chói mắt. Cô ta che giấu bằng cách cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm. Ngay sau đó, Phong Ninh lập tức mở hộp nhẫn ra, hai chiếc nhẫn xuất hiện trước mắt mọi người.
Hai viên kim cương đã được khảm lên nhẫn theo đúng kiểu dáng mà Phong Ninh yêu cầu. Ánh mắt Phong Ninh mừng rỡ như điên, hai chiếc nhẫn này nhìn còn đẹp hơn cả bản thiết kế. Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu vào viên kim cương, tạo thành ánh sáng lấp lánh. Anh cầm chiếc nhẫn nhỏ dành cho nữ lên, vẻ mặt có mấy phần nghi ngờ. Nói không ngoa chứ kích thước ngón áp út của Bách Hợp thì anh còn rõ hơn cả cô. Mười ngày nay, ngày nào anh cũng sờ ngón tay rồi cười ngây ngô, tưởng tượng ra hình cảnh cô đeo nhẫn. Sờ nhiều đến nỗi anh đã nhớ như in kích thước, chiếc nhẫn đang cầm trên tay anh hình như to hơn anh nghĩ.
“Vợ à, đưa tay đây.” Phong Ninh cố nén nghi ngờ, bảo Bách Hợp duỗi tay ra, cầm nhẫn lên đeo vào ngón áp út của cô.
Lần này thì Phong Ninh không cười nổi nữa, chiếc nhẫn dễ dàng trượt vào, có thể thấy rõ là kích thước lớn hơn ngón tay, tuy không lớn hơn nhiều nhưng nếu giống như kích thước thảo luận ban đầu thì không thể xảy ra việc này được. Điều này chứng tỏ chiếc nhẫn không làm theo cỡ của Bách Hợp. Trước đây Phong Ninh và nhà thiết kế đã thảo luận rất nhiều, anh nhớ kỹ từng chi tiết. Đây là việc lớn cả đời, không ngờ vào lúc quan trọng nhất lại xảy ra sự cố. Phong Ninh vừa lo lắng lại vừa tức giận, trong lòng xúc động chỉ muốn đập bỏ chiếc nhẫn.
Bách Hợp không tức giận, thậm chí còn vỗ lên tay Phong Ninh. Cô có thể cảm nhận được địch ý của Trần Nhạc Nhạc với mình. Cô nhớ rằng, theo nội dung câu chuyện, khi ‘cặp mắt tình nhân’ xuất hiện trên tay Trần Nhạc Nhạc, từng có tạp chí đưa tin chi tiết, mô tả từ viên kim cương cho tới kích thước nhẫn, cỡ của Trần Nhạc Nhạc lớn hơn cô một chút. Từ thái độ của Trần Nhạc Nhạc, Bách Hợp đã hiểu rõ hoàn toàn.
Cô rút chiếc nhẫn rộng thùng thình trên tay ra, lúc này Phong Ninh đã giận đến nỗi muốn đập biển hiệu của Trần Thị. Mắt anh đỏ bừng, đã bao giờ anh bị chơi khăm thế này chứ. Anh không nói thêm mấy lời thừa thãi nữa, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho nhà thiết kế của Trần Thị. Bách Hợp ngắm chiếc nhẫn một lúc, sau đó ra hiệu cho Trần Nhạc Nhạc đưa tay ra:
“Số đo của Phong Ninh chắc hoàn toàn chính xác phải không?” Bách Hợp mỉm cười nhìn Trần Nhạc Nhạc, thái độ bĩnh tĩnh của cô làm Trần Nhạc Nhạc không biết nên làm thế nào. Lưng cô ta chợt thấy lạnh, vẻ mặt gượng gạo, cười lắc đầu: “Cậu có ý gì vậy? Bách Hợp, có phải là có vấn đề gì không?”
“Vấn đề ở đâu chứ, Trần Nhạc Nhạc, cô không muốn chiếc nhẫn này đeo lên tay tôi đúng không? Đưa tay cô ra đây.” Bách Hợp cười lạnh một tiếng. Cô không cáu gắt không có nghĩa là cô mềm yếu. Ban đầu, đúng là cô không muốn ở cạnh Phong Ninh, nhưng Phong Ninh đã lựa chọn cô thì chứng tỏ nội dung câu chuyện sẽ thay đổi hoàn toàn. Nếu bởi vì giữa cô và Phong Ninh có vấn đề nên chia tay thì coi như thôi. Nhưng người khác lại đột nhiên tham gia vào phá hỏng kế hoạch của Bách Hợp để khiến hai người chia tay, điều này làm cô không hài lòng.
Rõ ràng là Trần Nhạc Nhạc khinh người quá đáng, không cần biết cô ta làm thế là vì có tình ý với Phong Ninh hay có mục đích khác, hành động của cô ta làm Bách Hợp khó chịu.
Bách Hợp nhìn cô ta chằm chằm, tay Trần Nhạc Nhạc nắm chặt túi xách, khuôn mặt trắng bệch, dường như đang có sóng to gió lớn trong lòng. Cô ta cắn môi, định nói gì đó thì Bách Hợp đã không còn bĩnh tĩnh nữa:
“Trần Nhạc Nhạc, ở cùng ký túc bốn năm, tôi thật sự không muốn khiến quan hệ của chúng ta trở nên quá căng thẳng. Tôi nói rồi đấy, đưa tay cô đây.” Đôi mắt Bách Hợp rất nghiêm túc. Bình thường cô ít nói, bị người ta cho là dễ bắt nạt. Giờ cô vừa mở miệng, Phong Ninh đang gọi điện thoại đã vô ý quay đầu lại nhìn cô chăm chú: “Vợ à…”
Hai người kết giao đã mấy năm, Phong Ninh chưa từng thấy Bách Hợp vốn bình tĩnh lại tỏ ra cứng rắn như thế. Từ lần Bách Hợp không phản đối việc mình muốn bán cha Tả đi, Phong Ninh đã nhận ra rằng cô không phải người yếu đuối. Nhưng bây giờ thấy cô mười phần khí thế, hoàn toàn trấn áp Trần Nhạc Nhạc, Phong Ninh vẫn trợn tròn mắt. Nhà thiết kế ở đầu kia điện thoại đang không ngừng xin lỗi nhưng Phong Ninh không hề để ý, anh chỉ ngẩn người ra nhìn Bách Hợp. Sau đó, Trần Nhạc Nhạc do dự không lên tiếng, Bách Hợp bất thình lình đập chiếc nhẫn lên bàn, vươn tay túm chặt lấy tóc cô ta, Trần Nhạc Nhạc chưa kịp phản ứng gì thì đã bị ăn một cái tát.
‘Chát’ một tiếng giòn vang. Cái tát này của Bách Hợp tuy không mạnh như Phong Ninh nhưng vẫn khiến gương mặt trắng nõn của Trần Nhạc Nhạc sưng đỏ lên. Trần Nhạc Nhạc ngơ ngẩn, khi cảm giác nóng hừng hực từ gò má truyền tới trong đầu, cô ta lập tức giận giữ không thể kiềm chế được. Trên đời này Trần Nhạc Nhạc hận nhất là bị người ta đánh vào mặt. Kiếp trước cô ta đã bị người khác đánh vào mặt rất nhiều, những khi chịu sự chi phối của thuốc phiện, hèn mọn như con chó, một chút tự tôn cũng không có. Chỉ cần có ai bằng lòng cho cô ta thuốc thì cô ta tình nguyện quỳ trên mặt đất, bất kể đối phương là người nào, bất kể đối phương định làm gì mình! Trong số những kẻ đánh cô ta thì người chị cùng cha khác mẹ kia cũng có phần, Trần Nhạc Nhạc không ngờ mình lại bị Bách Hợp đánh, một ngọn lửa không tên nhất thời bùng lên. Cô ta giơ túi xách lên định đánh Bách Hợp. Phong Ninh còn đang choáng váng vì Bách Hợp tát người ta, mãi tới khi Trần Nhạc Nhạc định đánh trả thì anh mới tỉnh táo lại.
Anh không quan tâm Bách Hợp đánh người khác có đúng hay không, còn anh giúp vợ mình đương nhiên là không có gì sai. Phong Ninh đá chân bàn khiến bàn cà phê lại đẩy về phía Trần Nhạc Nhạc. Trần Nhạc Nhạc bàn chèn vào người, lồng ngực vô cùng khó chịu, thân thể ngã lên ghế sofa, tóc cô ta vẫn bị Bách Hợp túm trong tay, đau đến nỗi giống như một mảng da đầu bị lột xuống.
“Giữ chặt cô ta lại!” Bách Hợp nhìn Trần Nhạc Nhạc, cười lạnh một tiếng. Phong Ninh vừa nghe cô nói thì cơ thể phản ứng còn nhanh hơn lý trí, không chút do dự cất điện thoại vào túi, dễ dàng giữ chặt cánh tay Trần Nhạc Nhạc.
Chẳng mấy khi được tiếp xúc thân mật thế này với Phong Ninh, nhưng Trần Nhạc Nhạc lại không thể cười nổi. Xương cốt cô ta sắp bị Phong Ninh làm gãy, sống lưng bị tay ánh áp chặt, Trần Nhạc Nhạc giống như Tôn Ngộ Không bị áp dưới Ngũ Hành Sơn của Như Lai, không còn sức chống cự, mỗi khi hít thở đều thấy đau đớn.
Động tĩnh từ phía bàn bên này khiến rất nhiều người chú ý, không hẹn mà cùng quay đầu về phía bọn họ. Bách Hợp cầm nhẫn, đeo lên ngón tay của Trần Nhạc Nhạc. Kích thước vô cùng thích hợp, không rộng như cô đeo. Quả nhiên là Bách Hợp đã đoán đúng, Trần Nhạc Nhạc đã sửa lại theo kích thước của cô ta.
Không cần phải đoán cũng biết số đo của chiếc nhẫn nam sẽ chuẩn xác.
Trong lòng có dự kiến nên Bách Hợp không hề nóng nảy, còn Phong Ninh thấy tình cảnh này thì mặt đen đến mức sắp chảy mực, Trần Nhạc Nhạc vùng vẫy:
“Tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn học, Bách Hợp, cô làm thế này là có ý gì?”
“Bị tát thấy đau chứ?” Bách Hợp cúi đầu hỏi Trần Nhạc Nhạc một câu. Mái tóc dài của cô thuận theo đầu vai chảy xuống, quét trên mặt bàn. Khuôn mặt cách Trần Nhạc Nhạc rất gần, lúc nói chuyện, hơi thở lướt qua đỉnh đầu cô ta. Trong nháy mắt, sắc mặt Trần Nhạc Nhạc thay đổi, biểu cảm rất khó coi, nhìn chằm chằm Bách Hợp, không nói ra lời.
Câu nói tát mặt thấy đau của Bách Hợp có ý gì thì Trần Nhạc Nhạc rất rõ. Cô ta tự tiện sửa chữa kích thước nhẫn của Bách Hợp chẳng khác gì đã tát vào mặt cô. Giờ cô trả lại cho Trần Nhạc Nhạc một cái tát, cũng là đánh vào mặt, chẳng qua một cái là hữu hình, một cái là vô hình. Trần Nhạc Nhạc không ngờ người bạn vẫn ít nói lại có lúc khiến mình không thể cãi lại. Trong lòng cô ta thấy không ổn, Phong Ninh không quan tâm cô ta nghĩ gì, anh cũng không biết được một số việc như Bách Hợp, nhưng ánh mắt Trần Nhạc Nhạc nhìn anh đã khiến anh khó chịu, giờ chiếc nhẫn mà anh mong đợi 10 ngày nay lại có vấn đề. Phong Ninh bừng bừng lửa giận.
“Nhẫn đã đặt cẩn thận rồi mà cũng có thể xảy ra vấn đề, Trần Thị đúng là lớn mặt thật đấy.” Lúc này, Phong Ninh đã tức giận với Trần Thị, Trần Nhạc Nhạc đang bị anh áp chế chợt nở một nụ cười kín đáo nhưng cô ta trở lại bình thường rất nhanh.
Tuy vậy Bách Hợp vẫn thấy được, cô chợt hiểu ra dụng ý của Trần Nhạc Nhạc. Lần này nhẫn có vấn đề không chỉ vì Trần Nhạc Nhạc có ý với Phong Ninh, quan trọng hơn là cô ta hận cha Trần, hận kiếp trước cha Trần mặc kệ cô ta, thiên vị đứa con gái riêng kia, còn giao tất cả sản nghiệp của Trần Thị cho đứa con rơi đó. Sau khi trọng sinh, ngoài người chị cùng cha khác mẹ kia, đối tượng tiếp theo mà cô ta muốn báo thù chính là cha Trần.
Nghĩ tới kết thúc cha Trần hóa điên, đế quốc châu báu Trần Thị tan rã, cả thủ đoạn lấy răng đền răng mà Trần Nhạc Nhạc dùng với chị gái cùng cha khác mẹ, có thể thấy được tính cách của Trần Nhạc Nhạc và sự căm hận sâu sắc trong lòng cô ta.
Sau khi trọng sinh, Trần Nhạc Nhạc đã nỗi lực học tập, thậm chí đã chuẩn bị rất nhiều. Nhưng trọng sinh đâu có nghĩa là vạn năng, cô ta chỉ có thể ngăn ngừa cạm bẫy mà mình từng dẫm phải ở kiếp trước. Tuy cô ta biết trước được một số việc nhưng bản thân cũng không có ma thuật, thủ đoạn cũng không thể nghịch thiên, vậy nên muốn hủy hoại người đàn bà kia thì có thể sử dụng thủ đoạn mà ả từng dùng với cô ta, còn muốn đối phó với cha Trần thì không hề dễ dàng.
Nền móng của Trần Thị rất vững chắc, hơn nữa cha Trần đã buôn bán nhiều năm, là kẻ gian xảo. Cho dù Trần Nhạc Nhạc sống lại lần nữa thì tuổi tác cộng lại cũng chẳng bằng cha Trần, cha Trần còn là người cầm quyền ở Trần Thị. Nếu Trần Nhạc Nhạc đối phó với cha Trần thì kết quả chắc chắn sẽ không tốt đẹp. Nhưng với tính cách của Trần Nhạc Nhạc và nỗi oán hận của cô ta với cha mình thì cô ta nhất định sẽ tìm cách hủy hoại Trần Thị, báo thù cho cuộc đời trước. Bằng thực lực của cô ta thì đương nhiên không thể, vậy nên Trần Nhạc Nhạc phải tìm sự trợ giúp từ bên ngoài.
Mà trợ giúp từ ngoài cũng phân làm hai loại. Một loại là kẻ làm ăn, thực lực của đối phương phải hùng hậu hơn rất nhiều mới có thể đẩy cha Trần vào chỗ chết, hơn nữa tranh đấu trong thương giới, giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, người bình thường ai lại lấy tài sản tâm huyết cả đời ra cho Trần Nhạc Nhạc làm trò đùa chứ? E là kể cả khi cô ta sẵn lòng lấy thân thể mình ra đánh bạc thì cũng rất ít người dám chơi cùng.
Loại còn lại là kiểu như Phong Ninh, xuất thân quyền thế. Cha Trần có danh vọng trong thương giới tới mấy thì cũng chỉ là thương nhân, từ xưa tới nay dân không đấu lại được quan. Nếu Phong gia thật sự muốn làm suy sụp Trần Thị thì chẳng có gì khó khăn. Theo nội dung vở kịch, đúng là sau khi Phong Ninh thích Trần Nhạc Nhạc đã lợi dùng quyền thế của Phong gia và ảnh hưởng của bản thân mình để giúp Trần Nhạc Nhạc báo thù.
Trần Nhạc Nhạc không thể dùng được cách đầu tiên, còn cách thứ hai, tuy cô ta ưu tú nhưng cũng không quen biết nhiều với người trong giới chính trị, mà có quen đi nữa thì sợ là cô ta cũng phải trả giá rất lớn mới khiến người ta dính vào cái mớ tanh hôi này. Kiếp trước Trần Nhạc Nhạc bị đàn ông làm nhục, oán hận rất sâu với nam giới, thế nên cô ta có mưu đồ với Phong Ninh là việc có thể hiểu được.
Phong Ninh đúng kiểu mà cô ta thích, nếu quyến rũ được anh thì cô ta vừa có một người đàn ông đáng tin cậy, vừa có thể lợi dụng quyền thế của Phong gia, trả được thù kiếp trước. Còn nếu dụ dỗ không thành, vậy thì cô ta sẽ khiến Phong Ninh tức giận, việc chiếc nhẫn lần này chính là cơ hội hoàn hảo mà Trần Nhạc Nhạc tìm được.
Chọc giận Phong Ninh, anh nhất định sẽ trút lền đầu Trần gia, Trần Nhạc Nhạc có thể mượn tay anh để trả thù. Đối với cô ta, như thế trăm lợi mà không một hại.
Bách Hợp suy nghĩ xong, trong lòng bội phục Trần Nhạc Nhạc có thể tìm ra được ý kiến hay như thế. Nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi khi nhắc tới Trần Thị của Phong Ninh, khóe môi Trần Nhạc Nhạc khẽ nhếch lên, Bách Hợp cũng bật cười, cô kéo tay Phong Ninh:
“Thôi, bắt Trần gia bồi thường tiền là được, em không muốn chuyện cưới xin của chúng ta lại gặp phải xui xẻo.”
Trần Nhạc Nhạc muốn trả thù là thói thường của con người, nếu Bách Hợp ở trong vị trí của cô ta thì có lẽ cũng làm như vậy. Nhưng tình huống bây giờ không giống nhau, hai người họ ở hai phía đối lập, thù hận của Trần Nhạc Nhạc không liên quan gì tới Bách Hợp nhưng cô ta lại tính toán cả cô, đương nhiên Bách Hợp sẽ khiến cô ta khó chịu.