Kẽ tay còn có cảm giác dinh dính, hôm qua Phong Ninh không thực sự chiếm lấy thân thể Tả Bách Hợp, nhưng đã liếm ngón tay cô rồi. Bách Hợp trợn mắt nhìn anh, sai anh đi lấy nước nóng vào phòng tắm. Phong Ninh vui vẻ đáp ứng. Bách Hợp dùng chăn bọc kín người, tới khi vào phòng tắm mới ném cái chăn ra, bảo anh giặt sạch. Lúc cô tắm gội sạch sẽ ra ngoài thì thấy Phong Ninh đã ăn mặc nghiêm chỉnh, đang nhìn cái chăn ngâm trong chậu, cười ngây ngô, mặt mơ tưởng gì đó, không biết là đang nhớ đến chuyện gì.
“Em muốn ăn gì để anh đi mua?” Trên tay anh toàn là bọt xà phòng, áo cũng bị dính một ít, vừa thấy Bách Hợp, mắt đã sáng rực lên, nhanh chóng rửa tay rồi tới chỗ cô. Mới thời gian ngắn không gặp mà Phong Ninh đã có thay đổi. Hình như anh đen đi, tóc cắt rất ngắn, trên mặt không còn vẻ bừa bãi trẻ con mà thêm mấy phần chín chắn, có điều lúc cười lên vẫn thấy bóng dáng trước kia.
Bách Hợp nhíu mày, cầm khăn định lau tóc thì Phong Ninh còn nhanh tay hơn cô, lập tức cầm lấy khăn phủ lên tóc cô: “Vợ ơi, em thật là xinh.”
Cô vừa tắm xong, mái tóc dài đen nhánh rối tung trước ngực, khuôn mặt tựa như phù dung, không một chút son phấn. Lông mày và lông mi còn hơi nước, gương mặt đỏ ửng. Áo lót màu trắng như ẩn như hiện. Bộ ngực nhấp nhô theo hơi thở. Anh đã từng chạm vào đó, nghĩ tới cảm xúc khi ấy, lỗ mũi Phong Ninh suýt nữa thì phun máu. Anh không dám nhìn nữa, cuống quít xoay đầu đi, từ mặt tới tai đều hồng, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Ai là vợ anh chứ?” Bỗng nhiên Bách Hợp cảm thấy hơi phiền. Tâm nguyện của Tả Bách Hợp chỉ là muốn mối tình đầu không bệnh mà chết của mình có một khởi đầu và kết thúc rõ ràng, khi hai người chia tay, Tả Bách Hợp chỉ hy vọng nhiều năm sau gặp lại Phong Ninh sẽ không đến mức tự ti không nói nên lời. Dựa theo nội dung câu chuyện thì hiện giờ Phong Ninh đã bị bắt vào trường quân đội, từ nay hai người phải tách nhau ra mới đúng. Vài năm sau, cô học đại học của cô, anh gặp Trần Nhạc Nhạc của anh, có điều Phong Ninh lại không tuân theo câu chuyện, làm loạn kế hoạch ban đầu của Bách Hợp. Trong kế hoạch của cô còn có tâm nguyện thi lên đại học, tìm một công việc tốt của Tả Bách Hợp, chỉ riêng việc tiếp tục với Phong Ninh là không có.
“Em là vợ của anh.” Phong Ninh nhìn Bách Hợp ngẩn người, không biết nghĩ tới chuyện gì, mặt lại hồng lên, cả tai cũng hồng. Anh hơi nhăn nhó, thân hình anh cao lớn hơn Bách Hợp nhiều, nhìn từ trên cao xuống thì không thấy được mặt cô. Anh ngồi xổm xuống, Bách Hợp cúi đầu nên anh cũng không rõ biểu cảm trên mặt cô, cuối cùng anh dứt khoát ngồi thẳng xuống đất. Hai chân khoanh lại: “Cha mẹ anh sẽ không làm phiền em nữa đâu. Anh đã nói với bọn họ rồi, anh không thi đại học, anh chuẩn bị vào quân đội, em phải chờ anh đấy.”
Lúc đầu anh còn có chút thẹn thùng, càng về sau thì càng khẩn trương: “Em nhất định phải chờ anh.”
“Phong Ninh, người nhà anh nói đúng đấy, bây giờ anh còn trẻ, sau này sẽ gặp được người thích hợp với anh hơn…” Bách Hợp nói người thích hợp hơn đương nhiên là chỉ Trần Nhạc Nhạc, nhưng đầu Phong Ninh lại lắc như trống bỏi, khuôn mặt lộ vẻ kiên quyết: “Em chính là người thích hợp với anh, em đừng để ý tới cha mẹ anh, có thích hợp hay không là do anh quyết định. Có việc gì mà anh Ninh của em không làm được chứ? Bọn họ sẽ không gây phiền phức cho em nữa đâu, việc của cha em anh đã giải quyết ổn thỏa rồi.”
Vốn dĩ Phong Ninh không thích quân đội, Phong gia xuất thân từ quân nhân, Phong Ninh là con trai trưởng, từ khi anh sinh ra, Phong gia đã lót đường vào quân sẵn cho anh. Tiếc rằng cái gì anh cũng có hứng thú, chỉ riêng việc người nhà sắp xếp vào quân đội thì lại không. Theo nội dung câu chuyện, vào năm 17 tuổi, vì bị tổn thương nên Phong Ninh mới bị cha Phong ép buộc vào quân đội rèn luyện, năm 17 tuổi ấy đã trở thành bước ngoặt trong cuộc đời Phong Ninh.
Anh vào quân đội rồi thì tính tình trở nên kiên nghị, chín chắn, thay đổi thành người một mình có thể chắn một phương. Tới khi gặp được Trần Nhạc Nhạc thì anh trở thành thần bảo hộ của cô ta. Lông mày Bách Hợp cau lại, nhìn chăm chú vào Phong Ninh. Con ngươi trong mắt anh dao động từ trái sang phải, cười ngây ngô, rõ ràng là không để những lời cô vừa nói vào lòng. Quá trình hai người bên nhau, theo Bách Hợp thấy thì chẳng khác gì bạn bè nam nữ, cùng ăn cơm, cùng đi dạo, có lúc cùng tới lớp tự học. Nếu không có việc đêm qua thì hai người thậm chí vẫn trong sáng, trừ lần Phong Ninh lỗ mãng hôn cô thì không còn tiếp xúc nào khác.
Bách Hợp là người lãnh đạm chín chắn. Cô không có sự lãng mạn và đáng yêu của thiếu nữ thời thanh xuân, cô chỉ là một người khô khan không thú vị. Tính cách của cô và Phong Ninh hoàn toàn khác nhau, Bách Hợp không biết vì sao Phong Ninh vẫn chưa chịu buông tay. Cô nghe Phong Ninh nói anh chuẩn bị vào quân đội, lại thấy anh không muốn nghe cô nói chuyện chia tay thì Bách Hợp cũng không nhắc tới nữa. Dù sao sau khi anh vào trường quân đội rồi thì không thể thích ra lúc nào là được lúc ấy nữa. Hai người ở hai nơi, làm sao còn biết người kia ở đâu chứ? Cô đã nói lời chia tay với Phong Ninh rồi, đã thay nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện của cô ấy.
Phong Ninh ở trong ký túc xá nữ một ngày, ân cần giúp Bách Hợp giặt chăn mềm, ga trải giường, thậm chí giặt cả quần áo của cô. Ban đầu anh còn hơi vụng về, nhưng anh vừa chịu khó lại vừa vui vẻ làm việc, thế nên tuy giặt không sạch hết nhưng anh đã rất vui vẻ. Giữa trưa, hai người đi ăn cơm. Nhà ăn của trường đã nghỉ, hai người nắm tay nhau đi trên phố, ý cười trên mặt Phong Ninh chưa từng tan mất.
Xung quanh trường mở rất nhiều cửa hàng hợp với sở thích của học sinh. Trừ vài cửa hàng bán đồ ăn vặt thì đông khách nhất là mấy hàng bán đồ trang sức và vật lưu niệm. Lúc Phong Ninh và Bách Hợp đi qua một cửa hàng trang sức bạc, trên cánh cửa thủy tinh dán một tấm poster có hình đôi tình nhân vừa đeo nhẫn vừa nhìn nhau, cười ngây ngô rất tình cảm. Anh liền dừng lại, kéo Bách Hợp vào trong cửa hàng.
Trời nóng khủng khiếp, vào trong cửa hàng hưởng chút điều hòa cũng thoải mái nên Bách Hợp đồng ý. Chủ cửa hàng thấy có khách là một cặp tình nhân thì tinh thần phấn chấn. Cửa hàng này bán rất nhiều loại trang sức bạn, từ dây chuyền tình nhân đến vòng tay, hoa tai, nhẫn đôi… Mấy thứ trang sức này có hình thức rất tinh xảo mà giá tiền lại không đắt nên học sinh cũng có thể mua được. Hơn nữa, vì muốn thu hút khách nên cửa hàng còn miễn phí khắc tên tiếng Anh nếu mua một đôi cho tình nhân. Phong Ninh lập tức động lòng.
Không phải anh không có tiền mua đá quý trân châu, nhưng những thứ đó đều không thể so được với tấm lòng của anh. Anh nghiêm túc chọn một đôi nhẫn tạo hình đơn giản phóng khoáng, khắc tên của mỗi người lên nhẫn đối phương. Lúc chủ cửa hàng cầm nhẫn vào trong để gia công, anh còn lo lắng muốn nhìn vào trong. Bách Hợp bình tĩnh ngồi trên ghế ngẩn người, thỉnh thoảng anh quay đầu nhìn cô, cười ngây ngô hai tiếng rồi lại ngó vào bên trong.
Chờ tới khi nhẫn được gia công xong, anh cẩn thận ngồi xổm trước mặt Bách Hợp, nắm tay cô. Anh hơi khẩn trương nên ngón tay toát ra mồ hôi, lúc nắm cái nhẫn nhỏ, tay còn run rẩy. Anh cười gượng hai tiếng rồi xoa tay lên eo mình, sau đó cẩn thận đeo nhẫn vào ngón tay Bách Hợp. Một khắc này, biểu cảm của anh có chút thành kính, gương mặt trẻ trung đầy nghiêm túc, cảm xúc ấy truyền đến Bách Hợp, khiến cô không tự chủ được, cũng ngồi ngay ngắn. Anh cẩn thận đẩy nhẫn qua ngón tay cô, động tác của anh rất chậm, mãi tới khi cái nhẫn đi qua mới dám thở phào nhẹ nhõm. Mặt lộ vẻ tươi cười:
“Đây chỉ là tạm thời thôi, sau này sẽ mua cái tốt hơn. Vợ à, em là của anh, hiện giờ anh đã đánh dấu em rồi, một ngày nào đó anh sẽ đeo chiếc nhẫn khác vào ngón tay em.” Anh liếm môi mình, tay lại xoa lên áo, sau đó mới cầm mu bàn tay cô lên, hôn ‘chụt’ lên ngón áp út của cô. Anh không có ý định che giấu, thẳng thắn đến mức chủ cửa hàng không nhịn được cười.
“Tới lượt em.” Phong Ninh đưa chiếc nhẫn của mình vào lòng bàn tay Bách Hợp, do dự không muốn buông tay cô ra, ánh mắt liếc về phía cô, thấy cô không có ý định rút nhẫn ra hì không nhịn được lén cười.
Bất kể sau này hai người ra sao, nhưng hiện giờ, sự chân thành của Phong Ninh khiến Bách Hợp xúc động. Cô tin tưởng lúc này Phong Ninh thật sự nghiêm túc, tuy rằng cô không tin Phong Ninh sẽ như thế mãi mãi nhưng vẫn mỉm cười cầm chiếc nhẫn đeo vào ngón tay anh. Phong Ninh toét miệng cười, kích động nâng mặt cô lên, muốn hôn vào môi cô, có điều thấy chủ cửa hàng đang đứng nhìn vẻ trêu ghẹo thì lại hơi ngại ngùng. Anh cũng không muốn để người ta thấy cảnh mình thân mật, giống như là sợ sự ngọt ngào nhỏ bé của mình bị người ta trộm mất. Phong Ninh ho hai tiếng, lấy thẻ ra tính tiền, sau đó mới ra khỏi cửa hàng trang sức.