Tình Đầu Khó Phai

Chương 16: Chương 16




CHƯƠNG 16: DUYÊN SÂU DUYÊN NÔNG

Thiển Y về đến nhà, cô không bật đèn, cái lạnh như băng vô hạn trong bóng tối chuyển thành dòng chảy trong cơ thể cô. Cô khom người, cởi giày để lên giá. Không cần suy xét dư thừa cũng đã biết, chỗ mắt cá chân đã bị cọ sát đến sưng đỏ rồi. Cô chưa từng thể hiện ra sự yếu đuối của mình, sau đó giả bộ như mình vẫn luôn kiên cường. Chỉ cần cô không nói, nhất định sẽ không có ai biết. Chỉ cần cô một mình chịu đựng, hình như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Cô qua quýt với bản thân mình như vậy, qua quýt trong ngày mai vẫn chưa tới.

Dường như đã thích ứng được với bóng tối, cô đi đến sofa nơi anh thường nằm. Ngồi xuống. Suy nghĩ của cô trở lại đại sảnh, bụng của Hạ Ngâm đã hơi nhô lên, còn cả bóng dáng Hạng Tử Địch không rời Hạ Ngâm nửa bước.

Oai Oai nhảy vào lòng cô, cô khẽ hôn nó. Ý thức được điều gì, cô mới bật đèn, đi cho Oai Oai ăn.

Lúc Lạc Tử Thịnh trở về đã là rạng sáng, anh không ngờ rằng cô vẫn chưa ngủ, hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh đi dép lê rồi tiến vào.

“Muộn vậy còn chưa ngủ à?”

Cô ngửi thấy mùi rượu phiêu bồng theo anh từ lúc tiến vào, một nơi nào đó trong lòng dường như đã say, “Ừm.”

Cô không muốn nói thêm gì, cô là chờ, chờ anh trở về, cô có thể không nói bất cứ điều gì, chỉ cần có thể nhìn thấy anh trở về.

Oai Oai đã ngủ, tay cô nhẹ nhàng vuốt vuốt lông Oai Oai.

“Đi ngủ sớm một chút.” Anh vào nhà vệ sinh.

Thiển Y hé miệng, ngồi rất lâu rồi vẫn trở lại phòng mình. Lúc này Oai Oai đã tỉnh, nhảy xuống từ lòng cô. Cô nhìn Oai Oai, khóe miệng hơi cong lên.

Cô nằm trên giường mình, ánh trăng bên ngoài chiếu rọi qua rèm cửa, cô lệnh cho mình nhắm mắt lại, không nhìn thấy gì, cũng không nghe thấy gì hết.

Hôm sau lúc tỉnh lại anh đã rời đi rồi, cô cười với chính mình, căn phòng trống trải vẫn chỉ còn lại bản thân mình mà thôi. Sự không cam lòng khó hiểu tập kích vào lòng cô.

Di động vang lên, cô vô thức nhận.

Đến nơi hẹn Trần Nhất Tâm gặp mặt, Trần Nhất Tâm đánh giá cô, “Vì sao phải hẹn Lý Hoa Lan?”

Thiển Y bỏ đường vào tách cà phê, “Chị ta có sở thích gì?”

“Mấy thứ khác thì không có, chỉ là mê chơi mạt chược.”

“Vậy được, chúng ta chơi mạt chược với chị ta.”

Trần Nhất Tâm không thể hiểu được hành vi của Thiển Y. Tuy Thiển Y nói trình độ chơi mạt chược của cô ấy không cao, nhưng cô cũng có thể biết, Thiển Y đang để Lý Hoa Lan được lợi. Trần Nhất Tâm phối hợp nhường Lý Hoa Lan mấy quân bài. Lý Hoa Lan thắng đến vui vẻ ra mặt.

“Đây là lần thắng nhiều nhất của chị bao năm nay đấy.” Lý Hoa Lan xếp bài xong, sau đó nhìn Thiển Y, “Vẫn là em gái Thiển Y mang đến tài vận cho chị.”

“Đâu có ạ? Bản thân chị có vận khí tốt đấy.” Thiển Y cười nhạt, sau đó ra bài.

“Ngại quá. Ù rồi.” Lý Hoa Lan thuận tay lật bài.

Trần Nhất Tâm cười lạnh, đúng là ngại ghê mà.

“Chị có kĩ năng đánh bài thật sự rất tốt đấy, vận khí cũng tốt nữa.” Thiển Y thản nhiên đưa ra hai tờ séc.

“Đó không phải là nhờ phúc của các em à.” Lý Hoa Lan hớn hở ra mặt.

“Kĩ năng đánh bài của chị như thế, tin rằng kĩ năng đánh bài của anh đại cũng nhất định không tồi.” Thiển Y vừa sờ bài vừa chuyển chủ đề.

“Anh ấy à, ngoại trừ kinh doanh thì chẳng biết gì hết. Nhưng mà, trên thương trường không có mấy ai dám đấu với anh ấy đâu. Lần trước quản lý của tập đoàn Bạch Vân muốn gặp anh ấy, ngoan ngoãn đợi ba giờ, thở mạnh cũng không dám nữa.”

“Đương nhiên rồi, có người phụ nữ thành công như chị làm hậu thuẫn cho anh đại, đương nhiên anh đại có thể có đạt nhiều thành tựu rồi.”

Lý Hoa Lan quả thực thích mấy lời nói ngọt đó, “Nhìn cái miệng nhỏ nhắn của em này, em không chỉ xinh đẹp, lời nói cũng dễ nghe nữa.”

“Mỗi câu của em đều là thật mà.” Thiển Y đánh bài ra, “Hiện tại anh đại công việc rất bận chị nhỉ!”

“Đúng thật đó.”

“Haizz!” Thiển Y thở dài một hơi.

“Em gái tốt, em thế này là làm sao thế?”

“Bây giờ cánh đàn ông đều bận rộn cả, hôm qua Tử Thịnh cũng bận bịu mãi mới về, ngay cả cơm cũng chẳng kịp ăn nữa.”

“Đàn ông đều vậy mà. Vị đó nhà chị cũng thế đấy.” Lý Hoa Lan nhìn Thẩm Thiển Y, “Đúng rồi, không phải sau khi tiếp nhận Thịnh Nhân, Tử Thịnh nhanh chóng giúp Thịnh Nhân khôi phục lại thời huy hoàng trước kia à, ai ai trong nghề cũng bảo cậu ấy có tác phong của bố cậu ấy.”

“Đó đều là mấy người không biết chi tiết truyền loạn thôi chị.”

“Vậy vì sao cậu ấy bận?”

“Còn không phải là vì tòa lầu cần khai phá gần đây của Thịnh Nhân sao ạ? Mới cạnh tranh được mảnh đất từ chỗ chính phủ, nhưng vật liệu thép của bên hợp tác trước kia không nhận được dấu, hiện giờ đang liên hệ với bên khác.”

Lý Hoa Lan đánh bài ra, “Chị nói này em gái, em thế này là tìm đúng người rồi đấy. Cái khác không dám nói, chứ vật liệu thép thì chỉ cần một câu của vị kia nhà chị, cái gì cũng đối phó được.”

“Nói thì nói vậy, nhưng em chỉ sợ khiến chị khó xử…”

“Thế này thì khách khí quá rồi. Hơn nữa chỉ cần một câu của chị, anh ấy không dám phản đối đâu.”

“Vậy em cảm ơn chị.”

“Ối, chị lại ù rồi.” Lý Hoa Lan reo lên.

Lúc này Trần Nhất Tâm mới nhìn rõ tâm tư của Thiển Y, lắc đầu, cùng đánh tới đêm khuya. Lý Hoa Lan ý như chưa hết muốn rời đi, “Hôm nay thật ngại quá, để các em gái phải tiêu pha rồi.”

“Đâu có ạ?” Thiển Y đưa tờ chi phiếu 70 vạn qua.

Lý Hoa Lan nhận rồi mới xoay mông rời đi.

Thiển Y nhìn Trần Nhất Tâm với vẻ có lỗi, “Thua bao nhiêu? Tớ lén bù cho cậu.”

“Không cần đâu. Vợ của Thẩm tổng vận khí tốt mà thôi.” Một câu ngăn Thiển Y lại.

Thấy dáng vẻ này của Thiển Y, Trần Nhất Tâm có phần chưa hết giận, “Cái tên Lạc Tử Thịnh đó là thứ đàn ông gì vậy, để cậu ra tay nữa.”

“Đừng thế. Không phải anh ấy cũng tổn thất 70 vạn à? Tiêu tiền của anh ấy kiểu này, tớ còn rất sảng khoái nữa.”

Trần Nhất Tâm lắc đầu, “Đừng tẩu hỏa nhập ma.”

“Yên tâm. Tớ biết mình đang làm gì.” Từ quá khứ đến hiện tại, cô vẫn luôn biết rõ.

“Sau này có việc có thể tìm tớ. Tớ sẽ giúp cậu vô điều kiện. Đừng quên, chúng ta là bạn.” Trần Nhất Tâm gật đầu với Thiển Y.

“Đương nhiên rồi.” Thiển Y vẫy tay tạm biệt Trần Nhất Tâm.

••••••••••

Mấy ngày sau, khi Lạc Tử Thịnh vừa mới định ra khỏi cửa thì điện thoại cố định trong nhà reo, “Xin hỏi tìm ai ạ?”

“Em gái Thiển Y có nhà không?”

Lạc Tử Thịnh bỏ máy xuống, đẩy cửa phòng Thiển Y ra, thấy cô đang ngủ, lại quay lại phòng khách cầm máy, “Thật xin lỗi, cô ấy rất bận. Chị có chuyện gì, tôi có thể giúp chị chuyển lời.”

“À, cũng được. Cậu nói với em gái Thiển Y là vẫn đánh bài ở chỗ cũ hộ tôi.”

“Mạo muội xin hỏi chị là?”

“Lý Hoa Lan.”

Anh treo máy, tay nắm chặt, khó trách hôm qua Thẩm tổng chủ động gọi điện tới, anh còn tưởng là nhờ công của Tư Linh ngày hôm đó…

Lại nhìn cô gái đang ngủ trên giường kia lần nữa, anh thở dài một hơi rồi mới đóng cửa lại, đến công ty làm việc.

•••••••

Lúc Thiển Y trở về, Lạc Tử Thịnh đã ngồi trên sofa, giống như chính là để thưởng thức dáng vẻ cô trở về vậy.

“Thua bao nhiêu?” Anh thản nhiên mở miệng.

“Hả?” Cô chỉ lo cởi giày, hoàn toàn quên sự khác thường của anh hôm nay.

“Đánh bài cùng phu nhân của Thẩm tổng thua bao nhiêu?”

Giây phút này cơ thể Thiển Y mới khựng lại, “Không nhiều. Tin rằng Lạc tổng anh còn trả được.”

Rõ ràng anh không có ý này. Nhưng cô thì có thể hoàn toàn không phối hợp.

“Ngày mai nên đến chỗ của giáo sư Trương rồi!” Trầm tư một lát anh mới lại mở miệng.

Thiển Y nhìn anh, thật ra cũng không có thứ gì ở giữa hai người, hoặc là nói giữa hai người vốn là ngàn núi vạn biển, cho nên mới vô lực như thế.

“Anh đưa em đi.”

“Tự em có thể đi được.”

“Coi như cảm ơn phu nhân tổng giám đốc em vì Thịnh Nhân làm mối trung gian giải quyết một phiền toái lớn.”

“Em chỉ không hi vọng anh vì nỗi phiền lòng bên ngoài mà trở về trưng mặt thối cho em xem thôi.”

“Xem ra là anh tự ảo tưởng rồi.”

“Biết là được.”

“Một khi đã thế, anh vẫn hi vọng đưa em đi. Dù sao anh cũng không muốn vào nửa đêm nào đó nghe thấy tiếng kêu khóc om sòm của em.”

Trừng mắt nhìn, sau đó đều tự quay về phòng mình.

Rõ ràng muốn nói chuyện hòa thuận, rõ ràng muốn cải thiện quan hệ có phần lúng túng giữa đôi bên, rõ ràng trong lòng thật sự có phần cảm kích.

Nấu bữa sáng xong, anh đánh thức Thiển Y đang ngủ say dậy.

Đến chỗ giáo sư Trương về, Lạc Tử Thịnh phiền muộn lái xe, lời của giáo sư Trương vẫn giống lần trước. Thiển Y không chịu phối hợp, làm gì cũng không có tác dụng. Khúc mắc của cô là bản thân cô tự niêm phong lại trong trí óc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.