Tình Đầu Khó Phai

Chương 21: Chương 21




CHƯƠNG 21: Ý LOẠN TÌNH MÊ

Cuối cùng Thiển Y đặt anh xuống giường, nặng thật, cô thở dài.

“Anh có tắm không?” Thiển Y vỗ vỗ mặt anh, hơi buồn cười vì lúc này bản thân mình còn hỏi một người say rượu vấn đề đó.

Vậy có cần lấy khăn mặt đến không nhỉ? Cô liếc anh, đánh giá, chuẩn bị xuống tầng lấy khăn.

“Đừng đi.” Anh mơ màng mở mắt, giữ chặt tay cô.

“Anh uống say rồi.” Thiển Y muốn bỏ tay mình ra, nhẹ giọng nói.

“Anh say?” Anh cười nhẹ, “Vì sao cần em tới nói?”

Thiển Y bất đắc dĩ, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh, “Ngoan một chút.” Khó thấy được anh có biểu hiện như vậy.

“Không.” Anh cười hơi xấu xa, lập tức kéo Thiển Y lên giường.

Thiển Y quýnh quáng, “Anh làm gì thế?”

“Không được đi.” Anh giữ cô càng chặt, “Đừng rời bỏ anh.”

“Rồi rồi rồi, em không rời đi được chưa.” Thiển Y nhìn gương mặt phóng đại trước mắt, “Anh buông ra trước đã.”

“Không, buông ra em sẽ đi.” Anh nghiêm túc nhìn cô, “Anh không cho em đi.”

Âm thanh của anh có giọng mũi dày trầm, Thiển Y bị anh mê hoặc, ngây ngốc nhìn anh dần tới gần mình.

Môi anh dán lên môi cô, cô mở to hai mắt, tim đập thình thịch dồn dập, lòng bàn tay cũng mềm nhũn. Anh thừa dịp nghiêng người đặt cô xuống phía dưới.

Thiển Y nhìn anh, ngọ ngoạy tránh đi, tay anh bắt lấy bàn tay không an phận của cô, sau đó đưa lên đỉnh đầu. Cô nghiêng đầu đi, “Anh… anh say rồi…”

Lời còn lại bị anh lấp kín, sau khi xác định cô không giãy giụa nữa, anh vươn tay cởi quần áo của cô. Cô nằm cứng đờ, mặc anh, khóe mắt xẹt qua giọt lóng lánh trong suốt.

Anh hôn má cô, cổ rồi đến xương quai xanh, cô từ bỏ việc giãy giụa, run rẩy vòng hai tay qua cổ anh. Như được sự khích lệ, anh càng dùng sức hôn hơn, tay cởi bỏ trói buộc của hai người. Tay anh vẫn vuốt ve cơ thể cô.

Cô cắn răng, chịu đựng sự khó chịu. Anh cắn hạt ngọc trước ngực cô, cô run rẩy chịu đựng sự trêu chọc của anh.

Như chưa đủ, anh phủ lên người cô, rong ruổi trên cơ thể cô…

Ánh dương hắt vào, Lạc Tử Thịnh cử động người, day day đầu hơi choáng váng. Nhìn thấy quần áo lung tung lộn xộn dưới giường, anh quay qua nhìn người bên cạnh. Suy nghĩ trở lại tối hôm qua, tuy uống rượu, nhưng mơ hồ vẫn có thể biết mình đã làm gì.

Nói không rõ suy nghĩ trong lòng là gì. Anh ngừng một lát rồi mặc quần áo vào.

Thiển Y bị động tác của anh ảnh hưởng, mở mắt nhìn anh động tác của anh.

Anh phát hiện, xoay người nhìn cô, “Tỉnh rồi?” Nhìn thấy cô che kín cơ thể, anh cười khẽ.

Thiển Y xiết chặt một chút, cảm thấy nụ cười đó của anh rất chướng mắt, “Khỏi cần nhìn, em không phải xử nữ.”

Thành công làm sắc mặt anh đại biến.

Thiển Y đứng lên, cứ vậy trần truồng đi qua từ bên người anh, sau đó vào phòng tắm. Lạc Tử Thịnh bước một bước dài bắt lấy cô, “Ở phòng riêng lâu như vậy nên em thật sự cho rằng anh không phải đàn ông?”

Thiển Y ngạc nhiên nhìn anh, anh cười nhẹ, sau đó ôm ngang người cô.

Cô sửng sốt nhìn động tác của anh, “Anh…”

“Anh rất tỉnh táo.” Anh thả cô xuống giường, ngay sau đó phủ mình lên.

•••••••••••••••

Từ biệt thự trở về, Thiển Y không nói một lời.

Lạc Tử Thịnh thì thản nhiên dọn hết đồ đạc trong phòng anh chuyển đến phòng cô, Thiển Y vẫn không nói một lời.

Lạc Tử Thịnh nhìn dáng vẻ của cô, “Em đang không tự nhiên cái gì?”

Cô muốn hỏi anh anh coi cô thành thứ gì, là đột nhiên phát hiện có người ở bên cạnh không lợi dụng một phen thì thật lãng phí hay là gì khác. Nhưng lời nói đến bên miệng, cô vẫn gắng gượng nuốt vào.

“Không.” Cô ôm Oai Oai, không nhìn anh.

“Mai là đầy tháng thằng bé nhà Tử Địch.”

Cô lấy lại tinh thần nhìn anh, thời gian thấm thoắt trôi, sau khi kết hôn con nhà họ cũng đã được một tháng rồi. Cô sờ sờ Oai Oai, lần này Nhất Tâm hẳn là thật sự yên lòng rồi nhỉ. Rốt cuộc đã thấy anh ấy hạnh phúc.

“Em tự chọn quà.” Anh nhìn cô hồi lâu, dường như cô không trả lời thì anh không cho qua.

“Ờ.”

Sau đó anh đi làm.

Sau khi anh rời đi, Thiển Y cảm thấy hô hấp dễ dàng hơn rất nhiều. Nhớ lại buổi đêm, Thiển Y liền cảm thấy tim đập dồn dập.

Cô ôm Oai Oai, khóe miệng cong lên nụ cười như có như không. Lại nghĩ tới điều gì, cô gọi điện cho Nhất Tâm.

Nhất Tâm lần đầu tiên đến đây, cẩn thận đánh giá cách sắp xếp bài trí, sau đó mới nhìn Thiển Y, “Vừa thấy đã biết nhà này của cậu rồi.” Phong cách bài trí cảm giác rất giống bản thân cô.

Thiển Y ôm Oai Oai nhìn cô ấy nghiêng đầu cười, “Gần đây cậu thế nào?”

“Cũng ổn.” Nhất Tâm khoanh tay dựa vào tường, “Có tiện vào xem phòng chút không?”

Thiển Y làm động tác tay xin cứ tự nhiên, sau đó nhìn Nhất Tâm đẩy cửa phòng ra, lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, “Đừng…” Đã không kịp nữa, Nhất Tâm đã đi vào.

Thiển Y mới nhớ ra, hình như mình còn chưa gấp chăn, hơi bối rối nhận lấy sự đánh giá của Nhất Tâm.

“Cái đó…”

Nhất Tâm liếc cô, “Tớ chưa nói gì hết.”

Thiển Y câm nín, đi gấp chăn theo bản năng. Nhất Tâm nhìn cô, cười nhẹ, “Xảy ra thay đổi về chất?”

Thiển Y ngồi trên giường, mắt chợt tối chợt sáng, khiến Nhất Tâm có phần không nắm bắt được. Oai Oai chạy đến bên chân Nhất Tâm, Nhất Tâm ngồi xổm xuống tự mình ôm Oai Oai, “Em cún nhỏ ở đâu tới đây?”

“Tớ nuôi đó.” Thiển Y trả lời đương nhiên, sau đó nhìn dáng vẻ Nhất Tâm ôm Oai Oai, “Kể ra cậu và nó rất hòa hợp đấy, nhớ hồi đầu nó đến Tử Thịnh căn bản không hứng gặp nó cơ.”

“Từ lúc nào mà ngay cả xưng hô cũng thay đổi rồi thế?” Nhất Tâm chơi đùa với Oai Oai, “Nó tên là gì?”

“Oai Oai.” Giống như một đứa trẻ được khen, “Tớ đặt đó.”

“Thảo nào khó nghe như vậy.”

Thiển Y bĩu môi, “Ghen ăn tức ở chứ gì?”

Nhất Tâm cũng không tranh cãi với cô, buông Oai Oai, “Cậu xem cậu đấy, sống đúng là xa xỉ mà.” Cô xem đồ trang trí trong phòng, “Đúng rồi, cậu bảo tớ tới làm gì?”

Thiển Y cẩn thận quan sát phản ứng của cô ấy, “Thằng nhóc con nhà Hạng Tử Địch ngày mai làm tiệc đầy tháng.”

“Cậu hi vọng tớ có phản ứng gì?” Nhất Tâm hỏi lại.

“Xem ra cậu thật sự buông xuống rồi.” Thiển Y thở phào một hơi.

Nhất Tâm nghịch chậu xương rồng Thiển Y đặt trên cửa sổ, “Từ trước tới nay chưa từng cầm lên được, sao lại nói là buông xuống?”

Thiển Y đánh giá gương mặt bình tĩnh của Nhất Tâm, cũng không tận lực ẩn nhẫn, “Thật không biết cậu nghĩ thế nào nữa.”

“Nếu nói tình yêu có thứ tự trước sau, vậy cũng không tới lượt tớ.” Cô nhìn gương mặt dịu dàng như cơn gió của Thiển Y, “Biết không? Lần đầu tiên tớ nhìn thấy anh ấy, anh ấy đứng ở dưới tàng cây chỗ cổng trường tớ cầm di động chơi trò chơi. Anh ấy chỉ đứng ở đó thôi, tớ lại không sao dời mắt đi được. Cậu có biết anh ấy đang chờ ai không?”

“Chẳng lẽ là sư tỷ Hạ Ngâm?”

“Phải.” Cô cười bất đắc dĩ, “Ngay cả quen nhau họ cũng quen trước tớ, cậu nói xem tớ có tư cách gì mà tranh thủ hoặc là…” Cô cúi đầu.

Lúc này Thiển Y mới hiểu rõ, Hạng Tử Địch không phải nhất thời hứng thú với Hạ Ngâm, nhiều năm trước họ đã là đôi tình nhân từng thề non hẹn biển với nhau rồi, có lẽ ở giữa xảy ra hiểu lầm nào đó, khiến họ tạm chia lìa, mà hiện giờ sau khi xóa bỏ hiểu lầm họ lại hạnh phúc ở bên nhau. Cuộc đời hạnh phúc vui vẻ biết bao, trong tình cảm này, người khác cũng chỉ là giáp ất bính đinh không quan trọng mà thôi.

Hiểu lầm là chất xúc tác đẹp nhất trong tình yêu, cho dù nhiều năm về sau không ở bên nhau, nó cũng sẽ là sợi dây kéo dài tiếc nuối. Hai người ở bên nhau, thật ra sợ nhất là cái ngấy của cuộc sống, tình yêu sợ nhất không phải kẻ thứ ba hay những điều ngoài ý muốn khác, mà là từ “ngấy” đó. Tình yêu trên thế giới này, phần nhiều là đôi bên nhìn nhau chán ngán, và rồi không cách nào gần nhau được nữa.

“Sau này cậu có dự định gì không?”

“Dự định?” Cô cười nhẹ, sau này tớ sẽ lập gia đình, có thể anh ấy là một thương nhân thành công, có thể anh ấy là một người tài học rộng biết nhiều, có thể anh ấy là một Hoa Kiều về nước, cũng có thể là một người làm thuê cái gì cũng không biết. Anh ấy có thể là người cá tính đặc biệt, cũng sẽ thêm trân trọng yêu thương tớ. Anh ấy sẽ coi tớ như vật báu trong cuộc đời. Nhưng anh ấy mãi mãi sẽ không phải là Hạng Tử Địch.”

Thiển Y cầm tay Nhất Tâm, “Trên đời này không ai có thể thay thế được duy nhất.”

Nhất Tâm gật đầu, “Cậu mang quà đến hộ tớ. Còn tớ, không muốn chứng kiến người ta hạnh phúc nữa.”

Thiển Y gật đầu.

•••••••••••••••

Bữa tiệc đầy tháng con trai Hạng Tử Địch là Hạng Diệc Thanh mời đến rất nhiều người, Hạng Tử Địch cũng vô cùng vui vẻ, vẫn luôn hớn ha hớn hở.

Phòng Trạch Hoa nhìn tiểu tử mập mạp nhà Hạng Tử Địch thì mỉm cười gật đầu, “Trong hội mình vẫn là động tác của Tử Địch nhanh nhất ha!”

“Bản lĩnh không bằng giờ trách ai?” Trần Nhất Đình chế nhạo.

“Em gái ông đâu?” Thẩm Thiển Vũ nhấp rượu cười nhẹ.

“Ai biết gần đây nha đầu đó bận gì chứ.” Anh nhìn Thẩm Thiển Vũ rồi lại nhìn Lạc Tử Thịnh, “Nhưng mà dạo này hình như thân với cô vợ nhà Tử Thịnh lắm.”

“Ối, thế à?” Phòng Trạch Hoa cũng nhìn Lạc Tử Thịnh.

Lạc Tử Thịnh cũng cười, “Cái này thì phải hỏi vị kia nhà tôi ấy.”

“Vị kia nhà tôi.” Phòng Trạch Hoa học theo ngữ khí của anh, “Chua loét.”

Hạng Tử Địch gật đầu, “Ông là không ăn được nho nên nói nho còn xanh hử.”

“Ơ kìa, Tử Địch, tôi chọc giận ông à?”

Thiển Y cũng không náo loạn cùng đám người này, mang dáng vẻ của quần chúng không liên quan. Hạ Ngâm thì bế Hạng Diệc Thanh, không ngừng che chở yêu thương, trên mặt cô ấy tràn đầy nụ cười thỏa mãn. Trên thế giới này quả nhiên có người cười thì cũng có người khóc, đúng là công bằng.

Có điều, bất luận thế nào Thiển Y cũng không nghĩ rằng sẽ gặp Hạ Tư Linh vào giờ phút quan trọng này.

Hạ Tư Linh và Lạc Tử Thịnh cùng hàn huyên. Cũng đúng, họ vốn là bạn học cùng khóa, tới đây cũng là đương nhiên.

Hạ Ngâm mới sinh con không lâu, vóc dáng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục như cũ, mặt hơi tròn, cô nhìn dáng vẻ đánh giá của Lạc Tử Thịnh thì buồn cười đặt Hạng Diệc Thanh vào tay anh, “Bế thử đi!”

Lạc Tử Thịnh cũng không khách khí, đón lấy đứa bé.

Hạ Ngâm nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của anh thì cười nói, “Thích trẻ con như vậy thì bảo Thiển Y sinh cho anh một đứa đi!”

Vừa dứt lời, thành công khiến mọi người đờ ra.

Hạ Tư Linh lập tức nhìn Lạc Tử Thịnh, động tác của Lạc Tử Thịnh hơi dừng lại, “Nhanh vậy đã muốn tìm bạn cho con nhà em rồi?”

“Ây, nói thật đấy. Nếu ngày nào đó Thiển Y thật sự có, sinh con trai thì sẽ cho chúng nó kết nghĩa anh em, sinh con gái thì làm con dâu nhà em là được.”

Hạng Tử Địch day day trán, cô vợ này của anh hình như không yên được mà, anh đi qua giữ chặt Hạ Ngâm, “Hay là bàn bạc với chồng em trước đã?”

Hạ Ngâm trừng mắt lườm anh.

Hạ Tư Linh chỉ nhìn Lạc Tử Thịnh. Lạc Tử Thịnh trả đứa bé lại cho Hạ Ngâm, lơ đãng liếc Hạ Tư Linh. Hạ Tư Linh cười cười, sau đó đi ra đại sảnh. Mấy giây sau, một thân ảnh cũng đi theo.

Lúc này Thiển Y mới tiến lên, đưa quà cho Hạ Ngâm, gộp cả phần của Nhất Tâm.

Cô nhìn mọi người tươi cười khắp phòng, có phần thê lương nhấp rượu.

CHƯƠNG 22: THÁO GỠ KHÚC MẮC

Hơn một tháng tiếp theo, Lạc Tử Thịnh lại bắt đầu bận bịu, bây giờ động tí là anh đi công tác.

Lúc này anh đang thu dọn hành lý, trong vẻ mặt lộ ra vẻ gấp gáp. Thiển Y ngồi trên sofa nhìn anh, có phần không hiểu được sự bận rộn của anh, “Đi bao lâu?”

“Khoảng nửa tháng.” Anh cầm hành lý đã thu thập, “Ừm, vậy đi đây.”

Thiển Y gật đầu, mắt dõi theo anh.

Anh liếc cô, hơi đăm chiêu, sau đó thở dài xoay người rời đi.

Nửa tháng này, Thiển Y sống đờ đẫn, nương tựa lẫn nhau cùng Oai Oai. Căn nhà to như vậy, hiện giờ sau khi thiếu một người, có vẻ hoang vắng.

Thiển Y không chủ động gọi điện cho anh, anh cũng sẽ không chủ động gọi điện về. Tựa như thực sự không có người này xuất hiện vậy, nhưng trong trí nhớ lại có ý thức đó, biết mình đã kết hôn, biết mình không phải một mình.

Rảnh rỗi không có chuyện gì cô cũng sẽ cùng Uông Hân đi dạo phố, Uông Hân cũng sẽ nói đến chuyện lại mê một anh đẹp trai, cuộc sống như thế cũng không hẳn quá vô vị.

Thỉnh thoảng Thẩm Thiển Vũ cũng sẽ gọi điện tới, thử hỏi cô có quan tâm cuộc sống sau khi đi công tác của Lạc Tử Thịnh không. Thiển Y không nói gì, chẳng lẽ bắt cô giống một người vợ hay ghen kiểm tra hành tung của chồng hay sao, vậy cũng quá không thú vị rồi, hơn nữa, cũng không cần thiết. Lạc Tử Thịnh ẩn nhẫn thế nào cô cũng rõ, nhất là với phụ nữ thì anh có sự soi mói rõ ràng. Bất kể lúc chào hỏi hay ồn ào ở quán rượu, anh luôn có thể xua đi mấy chú bướm vây quanh mình một cách hiệu quả.

Lại là cuối tuần, Thiển Y thật không ngờ giáo sư Trương lại chủ động gọi điện tới. Nhưng cô ngẫm nghĩ một chút, lại không tìm thấy lí do gì để từ chối, đành một mình ra trận.

Lần nào cũng là Lạc Tử Thịnh cùng đi, lần này không ai đi cùng, ngược lại Thiển Y cảm thấy thoải mái hơn không ít.

Giáo sư Trương nhìn thấy cô đến một mình, rõ ràng hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì. Thiển Y đương nhiên biết ông ngạc nhiên ở điểm gì.

“Chồng tôi đi công tác.”

Giáo sư Trương hiểu, mỉm cười, “Vậy cô chuẩn bị tốt chưa?”

“Dạ?” Thiển Y không hiểu ông ấy đang nói gì.

“Tuy anh trai cô đã sớm nói cho tôi biết tình hình của cô, nhưng tiếp xúc với cô lâu như vậy, tôi cũng biết, cậu ấy nói chỉ là một phần thôi. Hơn nữa chỉ là phần phụ. Phần chính là ở chỗ này của cô.” Giáo sư Trương chỉ vào vị trí trái tim Thiển Y.

“Bác sĩ tâm lý đều đoán lòng người vậy sao ạ.”

Giáo sư Trương khẽ cười, “Tôi chỉ hi vọng bệnh nhân của tôi có thể thật sự mở lòng thôi.”

Thiển Y im lặng, tay xoắn xuýt.

Giáo sư Trương nhìn trời, “Hôm nay chắc sẽ là một đêm mưa.”

Thiển Y ngẩng phắt đầu nhìn ông, sau đó giống như đấu tranh hồi lâu, “Tôi hi vọng thầy có thể giữ bí mật thay tôi.”

“Đương nhiên rồi.” Ông mỉm cười, “Tôi chỉ hi vọng cô có thể mở lòng mình ra không giữ lại gì. Còn lại tất cả cứ giao cho tôi.”

Thiển Y gật đầu.

••••••••••••

Giáo sư Trương lại thôi miên Thiển Y, dường như ông có dự cảm, đây là lần cuối.

“Thả lỏng ra, thả lỏng ra, cô khẽ nhắm hai mắt lại…”

“Nói cho tôi biết, cô nhìn thấy gì?”

“Có một cô bé, cô ấy mặc áo khoác màu vàng nhạt, đang mỉm cười ngọt ngào…”

“Cô ấy là ai?”

“Là tôi, là bản thân tôi.”

•••••

Giáo sư Trương dẫn dắt Thiển Y nói ra hết thảy những gì cô nhìn thấy, trên mặt Thiển Y đã mướt mồ hôi.

Đó thật sự là một câu chuyện xa xôi, dài dài mà chầm chậm, tình cảm thời niên thiếu, gặp phải thất bại, sau đó là một kiếp nạn mãi mãi không thể phục hồi như cũ.

Giáo sư Trương nhìn cô gái lộ ra vẻ mềm yếu trước mặt, nơi sâu thẳm nào đó trong lòng thấy xúc động. Ông đã gặp rất nhiều người, người và chuyện khác thường hơn cũng đã gặp, nhưng quả thật chưa thấy cô gái nào quật cường hơn cô gái trước mặt này. Hốc mắt ông không khỏi phiếm đỏ.

Ông thở dài không tiếng động, sau đó ấn nút cây bút trong tay. Ông cũng không biết vì sao mình làm vậy, nhưng trong tiềm thức chính là muốn làm như thế. Từ lần đầu tiên tiếp xúc với cô gái này, cả hai chàng trai ưu tú đưa cô tới nữa, ông đã cảm thấy quá khứ của cô gái này không đơn giản. Nhất là lần trước trong lúc bị thôi miên cô gọi tên chồng mình, ông đã hoài nghi, có lẽ ngay từ đầu, tất cả phương hướng đều là sai.

Mà hiện giờ, sau khi chân tướng được phơi bày, ông không cảm thấy bất ngờ, rồi lại thổn thức không thôi.

Thiển Y mở mắt, đánh giá xung quanh, nhất thời không phân rõ được quá khứ và hiện thực.

“Bây giờ cô ổn hơn chút nào chưa?” Giáo sư Trương đỡ cô dậy.

“Hình như tôi đã mơ một giấc mơ rất dài, nhưng giấc mơ hình như lại không chân thực như vậy.”

“Thật ra cô biết, đó không phải giấc mơ, mà là quá khứ của cô, quá khứ trong tiềm thức cô không muốn chạm đến.”

Thiển Y ngồi một lát, dường như có thể hiểu tất cả, “Tôi hi vọng thầy đừng nói cho bất kì ai.”

“Đáng không? Cô làm nhiều như vậy?” Ông cười nhẹ, “Hơn nữa, tôi lấy danh nghĩa một người đàn ông nói cho cô biết, nếu cô cho cậu ấy biết chân tướng, hạnh phúc của cô có lẽ không cần chờ đợi vất vả như vậy.”

“Không cần.” Thiển Y cố chấp, “Tôi không cần anh ấy áy náy với tôi.”

Giáo sư Trương bất đắc dĩ thở dài, ông thật sự chưa gặp cô gái nào bướng bỉnh như vậy.

“Tôi mãi mãi cũng sẽ không nói cho anh ấy biết, bất luận tương lai có thế nào.”

Cho nên, Lạc Tử Thịnh, anh mãi mãi cũng không nợ em, mãi mãi cũng không.

•••••••••••••

Lạc Tử Thịnh vừa mới xuống máy bay, Vương Thần đã hỏi, “Về công ty hay về nhà ạ?”

“Sao trước kia tôi không phát hiện cậu luôn làm việc hết trách nhiệm như vậy?”

Vương Thần cúi đầu không nói.

Vừa khởi động máy, đã có rất nhiều cuộc gọi chưa nhận, anh khẽ cau mày, toàn là của Hạ Tư Linh. Có chuyện gì quan trọng?

Anh gọi lại, “Vừa khởi động máy, mới nhìn thấy em gọi điện đến.”

“Ừm, dạo này bận lắm à? Vẫn không liên lạc được với anh.”

“Ừ. Đi công tác.”

“Khó trách.”

“Có việc?”

“Chẳng lẽ anh quên rồi?”

“Gì?”

Đợi một lát, “Thôi bỏ đi. Anh mãi mãi cũng không nhớ được sinh nhật em.”

Động tác lên xe của Lạc Tử Thịnh dừng lại, anh hơi áy náy, “Gần đây bận quá.”

“Vậy bây giờ anh qua đây đi. Em nấu cơm xong rồi.”

Anh ngẩng đầu nhìn Vương Thần, “Ừm, được.”

“Anh Tử Thịnh, có gì cần phân phó ạ?”

Ngắt máy, anh nói với Vương Thần, “Cậu mang hành lý của tôi đến công ty trước, không cần lo cho tôi, cứ về nhà đi. Dạo này cậu cũng mệt đến hỏng rồi.”

Vương Thần nhìn thấy anh đi đến bên khác, tuy khó hiểu, nhưng không hỏi gì.

••••••••••••••••?? ?••

“Hình như lâu lắm rồi chúng ta không ngồi mặt đối mặt thế này.” Hạ Tư Linh nhìn gương mặt sống động trước mắt, nụ cười của cô có vẻ hơi miễn cưỡng.

“Bận quá.”

“Thế à?”

Hạ Tư Linh rời khỏi chỗ, mang súp hầm ra, sau đó đánh giá anh, “Vì sao em luôn cảm thấy anh khác trước rồi nhỉ?”

“Suy nghĩ nhiều rồi!” Lạc Tử Thịnh cầm đũa gắp thức ăn, “Tay nghề của em vẫn tốt như cũ.”

“Chỉ không biết là lời nói có như cũ hay không.”

“Có ý gì?” Anh nhìn cô.

“Trong lòng anh, em còn là người duy nhất anh muốn cưới sao?”

Lạc Tử Thịnh nhìn ánh mắt sắc bén của cô, hơi chần chừ mở miệng: “Sao đột nhiên hỏi câu này?”

“Chỉ muốn xác định thôi.”

Anh buông đũa, nhất thời cảm xúc hỗn độn, cô của trước mắt vẫn ở bên anh từ quá khứ đến hiện tại, “Em còn sẵn lòng chờ anh không?”

Hạ Tư Linh sửng sốt, không ngờ anh sẽ hỏi lại mình, “Hôm nay em đã 25 rồi.” Cô còn bao nhiêu thời gian để hoài phí nữa?

“Ừ. Hôm nay chưa kịp mua quà, lần sau bù.”

Cô còn có lần sau sao?

Rõ ràng anh biết cô có ý gì. Rõ ràng anh biết mình muốn điều gì. Anh thông minh lựa chọn vờ như không hiểu. Đây là đàn ông, sao có thể coi lời thề là lời hứa khắc cốt ghi tâm được. Chỉ có phụ nữ mới ngốc nghếch, chỉ vì một câu nói mà ngây ngốc sẵn lòng tiếp tục chờ.

Còn cô, vậy mà lại chính là cô gái ngốc nghếch đó.

Cô biết, anh đã dao động.

“Anh đến chính là món quà tốt nhất rồi.” Cô gắp thức ăn vào bát anh, “Còn nhớ không? Lúc ở Mỹ, một lần sinh nhật em, khi đó chúng ta đang bị chủ nhà đuổi ra ngoài, trong đêm lạnh như băng, bụng thì đói, hai đứa chỉ đốt một cây nến.”

“Đương nhiên nhớ. Em còn nói em ước biến thành cô bé bán diêm.”

Nhưng ai cũng biết, ước nguyện của cô bé bán diêm đều là giấc mộng hư ảo, cuối cùng trở thành pháo hoa rực rỡ khi diêm tắt, trong chớp mắt.

“Đúng vậy. Lúc đó rõ ràng chẳng có gì, nhưng lại thỏa mãn giống như cái gì cũng có.”

“Thỏa mãn mới là tài sản.”

“Ăn cơm đi!” Cô nhìn anh vẫn không hề động đũa, “Chẳng lẽ ăn trên máy bay rồi?”

Anh lắc đầu, “Nhìn em ăn là được.”

Cô đột nhiên cảm thấy không nuốt vào bất cứ thứ gì, giống như thứ gì đó trong lòng đang trôi dần đi.

“Vậy không ăn nữa. Chúng ta xem phim.”

Trên tivi chiếu <Titanic> lần thứ 999.

Hạ Tư Linh đột nhiên cảm thấy, mối tình mà ai ai cũng ca ngợi này dường như cũng không đáng để cảm động chút nào, cô đột nhiên cảm thấy chỉ là con người tô đẹp cho tình yêu mà thôi. Tựa như việc mọi người sẽ vì tình yêu mấy giờ đồng hồ của nam nữ chính mà khóc thút thít mãi, nhưng hình như không ai trách cứ cô gái đó thật ra phản bội tình cảm mấy năm trời. Mọi người nhìn thấy chỉ là mỹ cảm cuối cùng mà thôi.

Cho dù sau này họ chạy trốn được, cũng không thấy có kết quả tốt đẹp gì. Hoặc là nói, nếu không có cái chết của nam chính, tình yêu của họ có chỗ nào khiến người ta nhớ rõ?

Ngay cả tình yêu cũng không tránh được tầm thường.

“Hôm nay ở lại không?” Cô nhìn người đàn ông đang tập trung tinh thần kia.

“Em thấy cảm động không?”

“Anh thấy thế nào?”

“Kĩ xảo rất tốt.”

Ánh mắt cô dừng lại trên người anh, anh nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ, “Mưa rồi.”

“Ừ. Cho nên hay là ở lại đi! Em không có ô.”

Anh quét mắt qua nhìn cô, “Công ty còn có việc.”

“Em nghĩ anh đã xử lý tốt mọi chuyện rồi.”

“Đêm nay thật có lỗi.”

“Nhớ lời anh từng nói là được.”

••••••••••••••••?? ?••••••

Lạc Tử Thịnh về hơi gấp gáp, khu gần đây căn bản không gọi xe được, không có cách nào anh vẫn phải bảo Vương Thần tới đón.

Anh vừa vào cửa, tiến vào phòng Thiển Y theo bản năng, thấy cô ôm Oai Oai đứng bên cửa sổ, không khỏi thở phào.

Ngược lại, Thiển Y thấy anh cả người ướt nước, hơi ngạc nhiên, “Thật ra không cần gấp như vậy.”

“Ờ.” Đột nhiên không biết nên nói gì, anh nhìn màn mưa nặng hạt, hơi thở dài.

“Cái đó… ừm, giáo sư Trương cũng không phải lang băm.”

“Em đi rồi à…” Anh phản ứng lại, nhìn cô.

“Ừm.”

“Thầy ấy nói gì?”

“Có thể không cần đi nữa. Anh không thấy đấy sao, hiện giờ em rất tốt.” Cô cười thản nhiên.

Anh có chút lo lắng, “Hay hôm nào đi khám lại…”

“Anh không tin em?”

“Không phải, chỉ là…”

“Vậy không còn gì để nói nữa.”

Thấy cô không có ý định tiếp tục nói, anh ngừng đề tài, “Anh đi tắm trước.”

“Ừm.”

Mới đi được vài bước.

“Anh thật sự vừa xuống máy bay đã gấp gáp về luôn?”

“…” Không rõ nguyên do.

“Tiện nên hỏi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.